Đệ Nhất Thi Thê
Chương 277
Đêm hôm ấy, Mộ Nhất Phàm ngủ lại Chiến gia.
Theo màn đêm buông, nhiệt độ mỗi lúc một hạ thấp, đến nửa đêm, nhiệt độ thế mà hạ xuống -79 độ, so với trong truyện Mộ Nhất Phàm viết còn thấp hơn hai mươi độ, lạnh đến mức đáng sợ, nếu không nhờ hơi ấm hệ thống sưởi còn lại và than, có lẽ không thể đi ngủ được.
Sáng hôm sau, tầng một biệt thự bị tuyết trắng bao phủ, thể như biến thành tầng hầm, mà tầng hai ngược lại thành tầng một.
Người nhà họ Chiến đứng ở tầng hai nhìn ra bên ngoài, đều há hốc miệng.
Nếu như tuyết cứ tiếp tục rơi, không đến một tháng nữa, có khi cả tầng chót cũng bị tuyết vùi.
Mộ Nhất Pàm thấy tình hình bất ổn, đến bữa sáng cũng không ăn, liền rời khỏi Chiến gia quay trở lại cao ốc Mộ thị.
Cũng may mà người trong tòa nhà sáng sớm đã thức dậy xúc tuyết, bằng không, anh không thể vào nhà được.
Sau khi Mộ Nhất Phàm trở lại tòa nhà, liền lập tức sử dụng dị năng hệ hỏa để làm tan tuyết đọng xung quanh.
Bởi vì thời tiết bên ngoài vô cùng lạnh, họ vừa ra ngoài đứng được năm phút, quần áo trên người đã kết thành băng.
Mấy ngày kế đó, nhiệt độ càng ngày càng hạ thấp hơn, đến Nguyên Tiêu, nhiệt độ đã hạ xuống tận -85 độ.
Đồng thời, bởi vì trận tuyết lớn, cột điện bên ngoài bị đổ, dẫn tới trời vừa tối, cả thành phố chìm trong đêm đen, gió đêm cũng rất lớn, thốc vù vù thể như quỷ khóc thần gào, mọi người thể như đang chìm trong địa ngục đen tối.
Đây là lần đầu tiên mọi người trong thành B gặp thời tiết lạnh đến vậy, căn bản không thể chịu nổi, chẳng mấy chốc, đôi tay đôi chân mọi người đều bị đông lạnh, đau đến mức họ không thể nói nên lời.
Mộ Nhất Phàm sắp xếp dị năng giả hệ thủy chữa trị cho họ, lại dùng than để sưởi ấm cho mọi người, chỉ cần mọi người sống qua hai tháng này là được rồi.
Thật ra, tình hình của họ cũng không quá tệ, dù sao thì Mộ Nhất Phàm cũng đã bảo mọi người chuẩn bị tốt củi và lửa từ trước, nên mọi người không bị chết cóng.
So với họ, tình hình của những người trong khu thành phía Bắc thì thảm hơn nhiều, trong số họ vốn không có dị năng giả, ngày thường thức ăn tìm được chỉ đủ lấp đầy bụng, đâu có thời gian để đi tìm củi sưởi ấm.
Bởi vậy nên, mùa đông tới, nhà cửa trong khu thành phía Bắc chẳng mấy mà bị tuyết phủ kín, mọi người sống trong tình trạng không có điện và củi sưởi, còn không đón tết đã chết cóng trong nhà, không thì cũng chết đói trong nhà.
Đến khi Mộ Nhất Phàm biết được tình hình ở khu thành phía Bắc, đã là chuyện ba tháng sau, trận tuyết vừa ngừng, anh liền bận bịu gọi người đi dọn tuyết.
Mọi người nhìn thấy ánh mặt trời, hưng phấn chạy ra khỏi tòa nhà mà reo vui, thậm chí có người còn chơi trượt tuyết.
Bởi vì tuyết quá dày, mọi người tốn ba ngày mới có thể thông được đường xá, vừa hay gặp binh lính ở thành lái xe đi qua tòa nhà họ.
Có người tận mắt thấy một cánh tay từ trong xe tải rơi ra, liền hét lên tại chỗ.
Mộ Nhất Phàm nghe thấy tiếng động, liền dùng dị năng hệ quang chạy tới trước mặt người hét: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Người bị dọa hét lên kia là một cô gái, một cô gái bình thường không có dị năng, ngày thường chỉ ở trong tòa nhà hỗ trợ, nên lúc thấy cánh tay đứt lìa, khó tránh khỏi sợ hãi.
Mặt cô tái nhợt, đôi bàn tay run run giơ lên, chỉ vào cánh tay rơi xuống trước mặt nói: “Tay.. tay…”
Mộ Nhất Phàm và người bên cạnh nhìn, chỉ thấy trên con đường họ vừa xúc sạch tuyết, có một cánh tay đứt lìa.
Mọi người giật thốt.
Mộ Nhất Phàm vội hỏi cô gái kia: “Từ đâu rơi xuống vậy?”
“Xe.. trên xe..”
Mộ Nhất Phàm thấy xe xa dần, cơ thể lóe lên, đi tới phía trước xe tải, ngăn xe lại.
Cậu lính lái xe không biết Mộ Nhất Phàm là ai, nhưng biết Mộ Nhất Phàm là người của Mộ gia, không dám tự tiện đắc tội, khách sáo hỏi: “Anh à, có chuyện gì vậy?”
Mộ Nhất Phàm hỏi: “Tôi chỉ muốn hỏi trong xe các cậu chở cái gì?”
Cậu lính cũng không giấm diếm: “Là thi thể.”
“Thi thể ở đâu?”
“Thi thể ở khu thành phía Bắc ấy, mùa đông này có rất nhiều người chết cóng, trước đó, chúng tôi cũng phải phái năm xe tải lớn chở thi thể ra ngoại ô đốt cháy, đằng sau còn vài xe nữa kìa.”
Anh bảo người ở cao ốc Mộ thị tiếp tục dọn tuyết, còn mình thì chạy tới khu thành phía Bắc.
Khu thành phía Bắc vắng tanh, chỉ có vài người còn sống mặc áo choàng dày, tập tễnh lê bước trên đường.
Gương mặt họ tiều tụy, đôi mắt vô thần, bởi vì không có thức ăn mà gương mặt gầy hốc lại, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
Mộ Nhất Phàm đi tiếp về phía trước, không bao lâu sau, anh thấy một chiếc xe quân dụng đỗ trước cửa một tòa nhà lớn, binh lính bên ngoài xe đang bận rộ đưa thi thể trong nhà ra, đặt vào thùng xe.
Anh tiến lên trước hỏi: “Những.. những người này đều bị chết cóng sao?”
Cậu lính khổ sở nhìn thi thể trong thùng xe: “Có người thì chết đói, có người thì chết lạnh, những người này không có năng lực kiếm đồ ăn, chỉ có thể ở trong nhà chết đói, giờ đúng là càng ngày càng khó sống.”
Cậu ta thở dài, tiếp tục dọn thi thể xuống.
Mộ Nhất Phàm nhìn từng thi thể được đặt vào thùng xe, không khỏi giơ tay lên.
Nếu không phải vì anh viết, khu thành phía Bắc đã không có nhiều người chết tới vậy.
“Mộ Nhất Phàm.”
Một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của Mộ Nhất Phàm.
Anh ngẩng đầu, thấy Lục Lâm đi về phía mình.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Sao anh lại ở đây?”
Hai người cùng cất tiếng.
Lục Lâm nói: “Lão đại bảo tôi qua đây giúp mọi người một tay.”
Mộ Nhất Phàm nói: “Tôi nghe nói ở đây có rất nhiều người thiệt mạng, cho nên tới đây xem thế nào, cậu có biết ở khu thành phía Bắc có bao nhiêu người chết không?”
Lục Lâm thở dài: “Chừng một nửa số người ở đây bị chết trong mùa đông này.”
“Một nửa là bao nhiêu?”
“Khoảng năm vạn người.” Lục Lâm khổ sở nói: “Con số này chỉ giới hạn trong khu thành phía Bắc, những nơi khác cũng có rất nhiều người thiệt mạng.”
Mộ Nhất Phàm hỏi: “Có cần tôi giúp một tay không?”
Lục Lâm suy nghĩ một chút: “Nếu được, mong anh dùng dị năng giúp người trong khu thành phía Bắc chữa vết thương do bỏng lạnh, giờ có rất nhiều người bị cóng tới mức cả người thối rữa, bọn tôi không có nhiều thuốc để chữa trị cho họ.”
Mộ Nhất Phàm gật đầu: “Được, những người bị thương ở đâu vậy…”
Còn chưa dứt lời, đột nhiên đầu anh ong lên một tiếng, đau đớn kịch iệt.
Anh kêu thảm thiết, ngay sau đó, cơ thể không đứng vững, ngã xuống đất.
Lục Lâm vừa nghe, liền đỡ lấy Mộ Nhất Phàm: “Mộ Nhất Phàm, anh sao vậy?”
“A~~~ a~~~” Mộ Nhất Phàm đau đến không nghe rõ Lục Lâm nói gì, chỉ biết đầu đau như muốn nổ tung ra, đau đến sống không bằng chết. Đồng thời, mơ hồ cảm thấy cơ thể bắt đầu không nghe theo sự điều khiển của mình.
Mộ Nhất Phàm cuống cuồng kéo chút ý thức còn sót lại về: “Mau.. mau gọi Bắc Thiên, mau.. mau gọi Bắc Thiên tới.”
Lục Lâm vừa nghe vậy, vội lấy điện thoại vệ tinh trong túi ra: “Lão đại, không biết Nhất Phàm xảy ra chuyện gì, trông bộ dạng hết sức đau đớn, anh ấy bảo anh mau tới, giờ em đang ở đường An Kiều khu thành phía Bắc.”
Chỉ trong vòng mười mấy giây, Chiến Bắc Thiên sốt ruột xuất hiện trước mặt họ, thấy Mộ Nhất Phàm đau đớn kêu to, vội đưa anh vào trong không gian.
“Mộc Mộc, em sao vậy?”
Lúc này, Mộ Nhất Phàm đau đến không nhìn rõ, không thể trông thấy rõ dáng dấp Chiến Bắc Thiên, nhưng anh vẫn có thể nghe ra giọng của hắn.
Anh cố nén cơn đau, yếu ớt nói: “Mau.. mau đưa em vào không gian.”
“Giờ chúng ta đang ở trong không gian.”
“… Thế anh mau cách xa em ra một chút.”
Ánh mắt Chiến Bắc Thiên tràn đầy lo lắng: “Rốt cuộc em bị sao vậy?”
“Em.. em cũng.. cũng không biết mình bị làm sao, em… em sắp không khống chế nổi.. nổi quá trình thi biến của mình, anh… anh mau tránh xa em một chút.”
Mộ Nhất Phàm sợ nếu tới nơi khác sẽ bị người ta trông thấy bộ dạng thi biến của mình, nên phải gọi Chiến Bắc Thiên tới, đưa anh vào trong không gian.
Chiến Bắc Thiên nghe thấy anh nói chỉ là thi biến, thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Ừ, anh sẽ cách xa một chút, nếu em có chuyện gì, thì hãy gọi anh ngay.”
Hắn vội chạy ra nơi cách đó ba mươi mét.
Mộ Nhất Phàm cũng không thể khống chế nổi bản thân, hướng lên trời cất tiếng kêu như dã thú, nhất thời, cả không gian rung chuyển.
Chiến Bắc Thiên nhìn chòng chọc Mộ Nhất Phàm, thấy Mộ Nhất Phàm khôi phục hình dạng tang thi, bờ môi không chỉ chuyển sang màu tím đen, mà đôi mắt cũng nhuộm đỏ sắc máu trông rất ghê người, ngoài ra, móng tay anh cũng chuyển sang màu đen, còn dài hơn nửa xích, trông hết sức tà mị.
Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại.
Mộ Nhất Phàm trước mặt trông như Tang Thi Vương hắn từng thấy ở kiếp trước, nhưng lại không quá giống Tang Thi Vương.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đệ Nhất Thi Thê
Theo màn đêm buông, nhiệt độ mỗi lúc một hạ thấp, đến nửa đêm, nhiệt độ thế mà hạ xuống -79 độ, so với trong truyện Mộ Nhất Phàm viết còn thấp hơn hai mươi độ, lạnh đến mức đáng sợ, nếu không nhờ hơi ấm hệ thống sưởi còn lại và than, có lẽ không thể đi ngủ được.
Sáng hôm sau, tầng một biệt thự bị tuyết trắng bao phủ, thể như biến thành tầng hầm, mà tầng hai ngược lại thành tầng một.
Người nhà họ Chiến đứng ở tầng hai nhìn ra bên ngoài, đều há hốc miệng.
Nếu như tuyết cứ tiếp tục rơi, không đến một tháng nữa, có khi cả tầng chót cũng bị tuyết vùi.
Mộ Nhất Pàm thấy tình hình bất ổn, đến bữa sáng cũng không ăn, liền rời khỏi Chiến gia quay trở lại cao ốc Mộ thị.
Cũng may mà người trong tòa nhà sáng sớm đã thức dậy xúc tuyết, bằng không, anh không thể vào nhà được.
Sau khi Mộ Nhất Phàm trở lại tòa nhà, liền lập tức sử dụng dị năng hệ hỏa để làm tan tuyết đọng xung quanh.
Bởi vì thời tiết bên ngoài vô cùng lạnh, họ vừa ra ngoài đứng được năm phút, quần áo trên người đã kết thành băng.
Mấy ngày kế đó, nhiệt độ càng ngày càng hạ thấp hơn, đến Nguyên Tiêu, nhiệt độ đã hạ xuống tận -85 độ.
Đồng thời, bởi vì trận tuyết lớn, cột điện bên ngoài bị đổ, dẫn tới trời vừa tối, cả thành phố chìm trong đêm đen, gió đêm cũng rất lớn, thốc vù vù thể như quỷ khóc thần gào, mọi người thể như đang chìm trong địa ngục đen tối.
Đây là lần đầu tiên mọi người trong thành B gặp thời tiết lạnh đến vậy, căn bản không thể chịu nổi, chẳng mấy chốc, đôi tay đôi chân mọi người đều bị đông lạnh, đau đến mức họ không thể nói nên lời.
Mộ Nhất Phàm sắp xếp dị năng giả hệ thủy chữa trị cho họ, lại dùng than để sưởi ấm cho mọi người, chỉ cần mọi người sống qua hai tháng này là được rồi.
Thật ra, tình hình của họ cũng không quá tệ, dù sao thì Mộ Nhất Phàm cũng đã bảo mọi người chuẩn bị tốt củi và lửa từ trước, nên mọi người không bị chết cóng.
So với họ, tình hình của những người trong khu thành phía Bắc thì thảm hơn nhiều, trong số họ vốn không có dị năng giả, ngày thường thức ăn tìm được chỉ đủ lấp đầy bụng, đâu có thời gian để đi tìm củi sưởi ấm.
Bởi vậy nên, mùa đông tới, nhà cửa trong khu thành phía Bắc chẳng mấy mà bị tuyết phủ kín, mọi người sống trong tình trạng không có điện và củi sưởi, còn không đón tết đã chết cóng trong nhà, không thì cũng chết đói trong nhà.
Đến khi Mộ Nhất Phàm biết được tình hình ở khu thành phía Bắc, đã là chuyện ba tháng sau, trận tuyết vừa ngừng, anh liền bận bịu gọi người đi dọn tuyết.
Mọi người nhìn thấy ánh mặt trời, hưng phấn chạy ra khỏi tòa nhà mà reo vui, thậm chí có người còn chơi trượt tuyết.
Bởi vì tuyết quá dày, mọi người tốn ba ngày mới có thể thông được đường xá, vừa hay gặp binh lính ở thành lái xe đi qua tòa nhà họ.
Có người tận mắt thấy một cánh tay từ trong xe tải rơi ra, liền hét lên tại chỗ.
Mộ Nhất Phàm nghe thấy tiếng động, liền dùng dị năng hệ quang chạy tới trước mặt người hét: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Người bị dọa hét lên kia là một cô gái, một cô gái bình thường không có dị năng, ngày thường chỉ ở trong tòa nhà hỗ trợ, nên lúc thấy cánh tay đứt lìa, khó tránh khỏi sợ hãi.
Mặt cô tái nhợt, đôi bàn tay run run giơ lên, chỉ vào cánh tay rơi xuống trước mặt nói: “Tay.. tay…”
Mộ Nhất Phàm và người bên cạnh nhìn, chỉ thấy trên con đường họ vừa xúc sạch tuyết, có một cánh tay đứt lìa.
Mọi người giật thốt.
Mộ Nhất Phàm vội hỏi cô gái kia: “Từ đâu rơi xuống vậy?”
“Xe.. trên xe..”
Mộ Nhất Phàm thấy xe xa dần, cơ thể lóe lên, đi tới phía trước xe tải, ngăn xe lại.
Cậu lính lái xe không biết Mộ Nhất Phàm là ai, nhưng biết Mộ Nhất Phàm là người của Mộ gia, không dám tự tiện đắc tội, khách sáo hỏi: “Anh à, có chuyện gì vậy?”
Mộ Nhất Phàm hỏi: “Tôi chỉ muốn hỏi trong xe các cậu chở cái gì?”
Cậu lính cũng không giấm diếm: “Là thi thể.”
“Thi thể ở đâu?”
“Thi thể ở khu thành phía Bắc ấy, mùa đông này có rất nhiều người chết cóng, trước đó, chúng tôi cũng phải phái năm xe tải lớn chở thi thể ra ngoại ô đốt cháy, đằng sau còn vài xe nữa kìa.”
Anh bảo người ở cao ốc Mộ thị tiếp tục dọn tuyết, còn mình thì chạy tới khu thành phía Bắc.
Khu thành phía Bắc vắng tanh, chỉ có vài người còn sống mặc áo choàng dày, tập tễnh lê bước trên đường.
Gương mặt họ tiều tụy, đôi mắt vô thần, bởi vì không có thức ăn mà gương mặt gầy hốc lại, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
Mộ Nhất Phàm đi tiếp về phía trước, không bao lâu sau, anh thấy một chiếc xe quân dụng đỗ trước cửa một tòa nhà lớn, binh lính bên ngoài xe đang bận rộ đưa thi thể trong nhà ra, đặt vào thùng xe.
Anh tiến lên trước hỏi: “Những.. những người này đều bị chết cóng sao?”
Cậu lính khổ sở nhìn thi thể trong thùng xe: “Có người thì chết đói, có người thì chết lạnh, những người này không có năng lực kiếm đồ ăn, chỉ có thể ở trong nhà chết đói, giờ đúng là càng ngày càng khó sống.”
Cậu ta thở dài, tiếp tục dọn thi thể xuống.
Mộ Nhất Phàm nhìn từng thi thể được đặt vào thùng xe, không khỏi giơ tay lên.
Nếu không phải vì anh viết, khu thành phía Bắc đã không có nhiều người chết tới vậy.
“Mộ Nhất Phàm.”
Một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của Mộ Nhất Phàm.
Anh ngẩng đầu, thấy Lục Lâm đi về phía mình.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Sao anh lại ở đây?”
Hai người cùng cất tiếng.
Lục Lâm nói: “Lão đại bảo tôi qua đây giúp mọi người một tay.”
Mộ Nhất Phàm nói: “Tôi nghe nói ở đây có rất nhiều người thiệt mạng, cho nên tới đây xem thế nào, cậu có biết ở khu thành phía Bắc có bao nhiêu người chết không?”
Lục Lâm thở dài: “Chừng một nửa số người ở đây bị chết trong mùa đông này.”
“Một nửa là bao nhiêu?”
“Khoảng năm vạn người.” Lục Lâm khổ sở nói: “Con số này chỉ giới hạn trong khu thành phía Bắc, những nơi khác cũng có rất nhiều người thiệt mạng.”
Mộ Nhất Phàm hỏi: “Có cần tôi giúp một tay không?”
Lục Lâm suy nghĩ một chút: “Nếu được, mong anh dùng dị năng giúp người trong khu thành phía Bắc chữa vết thương do bỏng lạnh, giờ có rất nhiều người bị cóng tới mức cả người thối rữa, bọn tôi không có nhiều thuốc để chữa trị cho họ.”
Mộ Nhất Phàm gật đầu: “Được, những người bị thương ở đâu vậy…”
Còn chưa dứt lời, đột nhiên đầu anh ong lên một tiếng, đau đớn kịch iệt.
Anh kêu thảm thiết, ngay sau đó, cơ thể không đứng vững, ngã xuống đất.
Lục Lâm vừa nghe, liền đỡ lấy Mộ Nhất Phàm: “Mộ Nhất Phàm, anh sao vậy?”
“A~~~ a~~~” Mộ Nhất Phàm đau đến không nghe rõ Lục Lâm nói gì, chỉ biết đầu đau như muốn nổ tung ra, đau đến sống không bằng chết. Đồng thời, mơ hồ cảm thấy cơ thể bắt đầu không nghe theo sự điều khiển của mình.
Mộ Nhất Phàm cuống cuồng kéo chút ý thức còn sót lại về: “Mau.. mau gọi Bắc Thiên, mau.. mau gọi Bắc Thiên tới.”
Lục Lâm vừa nghe vậy, vội lấy điện thoại vệ tinh trong túi ra: “Lão đại, không biết Nhất Phàm xảy ra chuyện gì, trông bộ dạng hết sức đau đớn, anh ấy bảo anh mau tới, giờ em đang ở đường An Kiều khu thành phía Bắc.”
Chỉ trong vòng mười mấy giây, Chiến Bắc Thiên sốt ruột xuất hiện trước mặt họ, thấy Mộ Nhất Phàm đau đớn kêu to, vội đưa anh vào trong không gian.
“Mộc Mộc, em sao vậy?”
Lúc này, Mộ Nhất Phàm đau đến không nhìn rõ, không thể trông thấy rõ dáng dấp Chiến Bắc Thiên, nhưng anh vẫn có thể nghe ra giọng của hắn.
Anh cố nén cơn đau, yếu ớt nói: “Mau.. mau đưa em vào không gian.”
“Giờ chúng ta đang ở trong không gian.”
“… Thế anh mau cách xa em ra một chút.”
Ánh mắt Chiến Bắc Thiên tràn đầy lo lắng: “Rốt cuộc em bị sao vậy?”
“Em.. em cũng.. cũng không biết mình bị làm sao, em… em sắp không khống chế nổi.. nổi quá trình thi biến của mình, anh… anh mau tránh xa em một chút.”
Mộ Nhất Phàm sợ nếu tới nơi khác sẽ bị người ta trông thấy bộ dạng thi biến của mình, nên phải gọi Chiến Bắc Thiên tới, đưa anh vào trong không gian.
Chiến Bắc Thiên nghe thấy anh nói chỉ là thi biến, thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Ừ, anh sẽ cách xa một chút, nếu em có chuyện gì, thì hãy gọi anh ngay.”
Hắn vội chạy ra nơi cách đó ba mươi mét.
Mộ Nhất Phàm cũng không thể khống chế nổi bản thân, hướng lên trời cất tiếng kêu như dã thú, nhất thời, cả không gian rung chuyển.
Chiến Bắc Thiên nhìn chòng chọc Mộ Nhất Phàm, thấy Mộ Nhất Phàm khôi phục hình dạng tang thi, bờ môi không chỉ chuyển sang màu tím đen, mà đôi mắt cũng nhuộm đỏ sắc máu trông rất ghê người, ngoài ra, móng tay anh cũng chuyển sang màu đen, còn dài hơn nửa xích, trông hết sức tà mị.
Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại.
Mộ Nhất Phàm trước mặt trông như Tang Thi Vương hắn từng thấy ở kiếp trước, nhưng lại không quá giống Tang Thi Vương.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đệ Nhất Thi Thê
Đánh giá:
Truyện Đệ Nhất Thi Thê
Story
Chương 277
10.0/10 từ 29 lượt.