Đệ Nhất Thi Thê
Chương 225: Để em đợi lâu rồi
Sau khi Đặng Hiểu Nghị và Khổng Tử Húc trở thành người biến dị, thật sự không quen với cơ thể mình bây giờ, trong lòng cũng rất khó thích ứng với việc mình quỷ không ra quỷ, người không ra người, phải ba, bốn ngày sau đó họ mới từ từ khôi phục lại bộ dạng ban đầu.
Đến khi có thể nói chuyện rồi, Khổng Tử Húc liền kể về quá trình bị động vật biến dị nuốt vào: “Lúc đó em cứ đinh ninh rằng mình chết chắc rồi, sau đó, nhớ tới người biến dị mà anh Nhất Phàm kể, em mới tỉnh táo lại, cố gắng duy trì sự thanh tỉnh, giống như lúc chúng ta được huấn luyện quân nhân, chút chuyện này vẫn còn dễ làm.”
“Khổ nhất là lúc cơ thể và ý thức dung hợp với nhện biến dị, khi đấy mới là giày vò nhất, quả đúng là sống không bằng chết, giống như có một con dao đang cắt da thịt, nội tạng, cắt từng cái từng cái một, lúc đấy thực sự rất đau đớn, cứ như vậy, em suýt không gắng gượng nổi.”
Khổng Tử Húc nhớ lại khoảng thời gian đau khổ đó, không nhịn được mà rùng mình một cái: “Nhất là bước cuối cùng ấy, giống như chịu tất cả cực hình ở tầng địa ngục thứ mười tám, đau đến không có từ ngữ nào để hình dung.”
Đặng Hiểu Nghị ngồi bên cạnh gật đầu liên tục: “Khi đó thực sự rất đau khổ.”
Một tay Cao Phi khoác lên vai cậu ta: “Qua cả rồi.”
Còn tay kia thì dùng sức đập vào gáy Vương Băng đang cười tí ta tí tởn: “Mẹ kiếp, do thằng này mà ra cả, nếu không đội chúng ta đã không hi sinh nhiều người như vậy, em không rõ vì sao tên này lại muốn hại chúng ta, giờ nó ngốc thành dạng này, muốn hỏi cũng không hỏi được.”
Vương Băng tủi thân nhìn về phía Mộ Nhất Phàm: “Mami, chú ấy đánh con.”
Mộ Nhất Phàm đỡ trán: “Cao Phi, lần sau cậu đánh cậu ta, có thể nhân lúc không có mặt anh hay không.”
Bình thường Vương Băng đều ngốc ngốc nghếch nghếch chơi một mình ở bên cạnh, không tìm tới người “mami” này, nhưng mỗi lần bị bắt nạt sẽ lại chạy tới khóc lóc kể lể với anh, làm anh đau cả đầu.
Đặng Hiểu Nghị cười ha hả, mỗi lần thấy người đàn ông to đầu như một đứa trẻ mà gọi một người đàn ông khác là “mami”, cậu cảm thấy hết sức buồn cười.
Trần Hạo cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Nhất Phàm, chừng nào thì chị dâu mới tới ạ?”
Mộ Nhất Phàm tính toán thời gian: “Đã năm ngày rồi, chắc cũng sắp tới rồi.”
“Chị ý có tìm được chúng ta không?”
“Có lẽ vợ anh có thể định vị được vị trí của chúng ta qua thông tin vệ tinh.” Mộ Nhất Phàm cười cười nhìn bọn họ, “Có phải ở đây mãi chán rồi không?”
“Vâng, chúng ta cũng ở đây gần nửa tháng rồi còn gì, đúng là chán muốn chết, huống hồ giờ Hiểu Nghị và Tử Húc đều đã khôi phục lại bộ dạng ban đầu rồi, đương nhiên muốn rời khỏi đây.”
“Mấy ngày tới, tôi sẽ không để mọi người thấy nhàm chán đâu.” Một giọng nói trầm thấp vang bên tai bọn họ.
Năm người Cao Phi cả kinh, không thể ngờ có người có thể phá vỡ kết giới của Trần Hạo, lặng yên không tiếng động đi tới sau lưng họ.
Họ vội vã quay đầu, chỉ thấy một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt họ.
Mộ Nhất Phàm nghe thấy giọng nói quen thuộc, đầu tiên hơi giật mình, đến khi trông thấy rõ ai tới, hai mắt sáng lên, dùng tốc độ nhanh nhất mà nhảy lên, ôm chầm lấy đối phương: “Vợ yêu~~~~~”
Chiến Bắc Thiên khẽ nhếch bờ môi lạnh lùng lên, ôm chặt lấy người trong lòng mình, thậm chí muốn khảm anh vào lòng mình, để không bao giờ phải xa nhau nữa.
“Cuối cùng anh cũng tới rồi.” Mộ Nhất Phàm điên cuồng hôn lên mặt hắn mấy cái: “Nhớ chít em.”
Năm người bên cạnh thấy Mộ Nhất Phàm hôn Chiến Bắc Thiên, nhất thời trợn to mắt, sợ hãi há hốc miệng, trong nháy mắt hóa thành năm pho tượng đá hình người.
Họ chưa từng nghĩ vợ yêu của Mộ Nhất Phàm là một người con trai, hơn nữa còn là đại thiếu gia nhà họ Chiến – Chiến Bắc Thiên.
Chiến Bắc Thiên cũng chẳng tránh đi mà dùng sức hôn lên môi Mộ Nhất Phàm một cái: “Để em đợi lâu rồi.”
Tuy bên ngoài mới chỉ qua một tháng, nhưng trong không gian đã là rất nhiều năm.
Có nhiều lúc hắn cũng không nhịn được mà muốn ra ngoài gặp người trong lòng, nhưng sợ đến khi mình gặp rồi, sẽ không nỡ chia xa, cuối cùng vẫn cố chịu đựng, ở trong không gian cố gắng trau dồi bản thân, hy vọng có thể làm một cảng chắn an toàn để chở che cho người trong lòng mình.
Mộ Nhất Phàm hôn dưới cằm hắn một cái: “Hửm? Anh biết em đợi anh lâu là tốt rồi, sau này anh định thế nào đây?”
Ý cười trong mắt Chiến Bắc Thiên càng sâu đậm, đang định cất tiếng, lại thấy có một bóng người phi tới.
“Mami, con cũng muốn ôm ôm.” Vương Băng liền bổ nhào tới bám lên lưng Mộ Nhất Phàm, hai chân cuốn chặt eo Mộ Nhất Phàm.
Khóe miệng Mộ Nhất Phàm giần giật: “…………”
“……….” Chiến Bắc Thiên nhìn người đàn ông bám sau lưng Mộ Nhất Phàm, sắc mặt xụ xuống: “Em sinh ra một đứa con lớn như vậy từ lúc nào?”
Mộ Nhất Phàm trợn trắng mắt: “Đừng nói nữa, lúc cậu ta tiến hóa thành người biến dị, trí lực gặp vấn đề, nhìn thấy em thì gọi là mami luôn.”
“Vương Băng, tự chơi một mình đi.” Anh kéo Vương Băng đang bám sau lưng mình ra, xoay người giới thiệu với năm người đang hóa đá: “Cao Phi, Trần Hạo, Chu Toàn, Hiểu Nghị, Tử Húc, anh giới thiệu với mấy cậu, đây là vợ của anh, sao, có phải rất đẹp trai không?”
Chiến Bắc Thiên nhìn năm người đang chết lặng, nhạt giọng chào: “Chào mọi người.”
Mộ Nhất Phàm thấy đám Trần Hạo không phản ứng gì, bèn thúc giục: “Còn không mau gọi chị dâu đi.”
Năm người Cao Phi lấy lại tinh thần: “Hở? À, à! Chào… chị… chị dâu!”
Đến giờ bọn họ vẫn không thể tin được, chị dâu của bọn họ lại là một người đàn ông.
Lại nói, lần trước Chiến thiếu tướng mang quà tới gặp Mộ thượng tướng, sao bọn họ không nghĩ tới chuyện Chiến thiếu tướng và Nhất Phàm là một đôi chứ.
Bé con cũng đã nhắc nhở họ, thế mà họ lại không nghĩ tới chuyện này.
Cơ mà, người “chị dâu” này cũng quá ngầu, quá đẹp trai đi? Với cả, giờ hai nhà Chiến Mộ náo loạn ầm ĩ như vậy, liệu Mộ thượng tướng có thể đồng ý cho Nhất Phàm và Chiến thiếu tướng ở với nhau không?
Chiến Bắc Thiên sửa lại lời của họ: “Gọi Bắc Thiên là được rồi.”
Hắn đảo mắt nhìn cảnh vật xung quanh, lại nói: “Đây không phải chỗ để nói chuyện phiếm, chúng ta rời khỏi đây trước đã.”
Mộ Nhất Phàm gật đầu, há miệng ra, đang định kêu Trần Hạo thu hồi kết giới, đột nhiên xung quanh yên lặng, dường như có thứ gì đó bao quanh họ, ngay sau đó, cảnh sắc trước mắt thay đổi, từ một cánh rừng đầy cây cối biến thành đường lớn có hơn mười chiếc xe đang đỗ.
Mọi người ngẩn ra.
Vương Băng thấy xe, hưng phấn chạy tới.
Mộ Nhất Phàm ngạc nhiên nhìn Chiến Bắc Thiên: “Sao anh làm được?”
Dù có muốn dẫn những người khác đi, cũng phải kéo hoặc ôm đối phương mới có thể kéo đi cùng được, nhưng Chiến Bắc Thiên lại có thể dẫn một nhóm người tới nơi khác mà không cần đụng tới đối phương.
Chiến Bắc Thiên giải thích: “Đầu tiên anh dùng không gian di vị, biến mọi thứ xung quanh thành một không gian khác của anh, sau đó sử dụng dịch chuyển bằng không gian, đưa mọi người tới đây trong chớp mắt.”
Mộ Nhất Phàm vỗ vỗ vai hắn, tỏ vẻ bội phục.
Không hổ là nam chính, khả năng lĩnh ngộ cao thật đó, thế mà lại có thể kết hợp hai dị năng lại.
Mao Vũ thấy Chiến Bắc Thiên đưa Mộ Nhất Phàm về, liền tiến lên trước nói: “Lão đại, phía trước có một thị trấn nhỏ, hôm nay chúng ta dừng chân qua đêm ở đó đi.”
Chiến Bắc Thiên gật đầu, dẫn Mộ Nhất Phàm lên xe việt dã của mình.
Nhóm năm người Cao Phi ở đằng sau cũng muốn lên theo, lại bị Mao Vũ cản lối.
Mao Vũ mỉm cười, chỉ tay về chiếc xe việt dã ở phía sau: “Mọi người ngồi xe kia.”
Nhóm Cao Phi gật đầu, lúc rời khỏi xe Chiến Bắc Thiên, thấp giọng hỏi: “Thượng úy Mao, Chiến thiếu tướng với Nhất Phàm thật sự là… là…”
Mao Vũ biết bọn họ muốn hỏi gì, cười nói: “Lão đại với Mộ Nhất Phàm là một đôi thật, có phải lúc biết chuyện này rất ngạc nhiên không? Lúc bọn tôi biết họ là một đôi, so với mấy cậu còn ngạc nhiên hơn ấy.”
Giờ nhớ lại chuyện Mộ Nhất Phàm sinh con cho lão đại bọn họ, đâu chỉ ngạc nhiên thôi, còn thiếu chút nữa bị dọa chết khiếp ấy chứ.
Đám Cao Phi nhìn nhau, cảm thấy họ cần thời gian mới có thể tiêu hóa nổi chuyện này.
Họ lên xe ngồi, trông thấy Vương Băng đanh giành tay lái với Tôn Tử Hào.
“Cháu muốn lái xe, cháu muốn lái xe.”
“Rồi, rồi, cho cậu lái, cho cậu lái.” Tôn Tử Hào thật sự không chịu nổi cái tên bám người này, lập tức nhường vị trí.
“ĐỪNGGGGGGGG!” Năm người Cao Phi lập tức ngăn cản: “Đừng cho tên ấy lái xe!”
Trần Hạo giải thích: “Đầu óc tên ấy có vấn đề, không biết lái xe đâu.”
Tôn Tử Hào vừa nghe, lập tức đoạt lại tay lái: “Mẹ kiếp, cái tên đầu óc có vấn đề mà mấy ông cũng dám dẫn đi được.”
“Vốn tên ấy không có vấn đề, sau đó.. ôi giời..” Trần Hạo cũng không biết giải thích về việc người biến dị này thế nào nữa.
Sau khi Vương Băng bị đẩy xuống xe, bắt đầu khóc lóc ăn vạ: “Cháu muốn lái xe, cháu muốn lái xe, nếu chú không cho cháu lái xe, cháu sẽ về mách mẹ.”
Tôn Tử Hào nhìn một người đàn ông lớn xác lại đòi về mách mẹ, cảm thấy hết sức buồn cười: “Ờ, thích mách thì đi mà mách, anh nói cho chú biết, bố chú có tới anh cũng không sợ.”
Vương Băng lập tức khóc lóc chạy đi tìm Mộ Nhất Phàm.
Tôn Tử Hào cười xùy một tiếng, quay đầu hỏi: “Mẹ tên ấy là ai vậy? Đàn ông con trai to lù lù mà còn chạy đi mách mẹ, đúng là nực cười.”
Chu Toàn nhạt giọng nói: “Mộ Nhất Phàm.”
“HỞ?!” Nụ cười trên môi Tôn Tử Hào cứng đơ, không thể tin nhìn họ: “Mộ Nhất Phàm á? Mộ Nhất Phàm là mẹ tên dở đấy á?”
Mao Vũ đứng bên ngoài xe cũng sững người.
“Bà nó, thế chẳng phải Chiến thiếu tướng là bố của nó à, lão đại tôi ấy?”
Năm người Cao Phi: “……………”
Bọn họ có nói như vầy đâu.
“Mấy cậu không đùa chứ? Sao Mộ Nhất Phàm có thể sinh ra một đứa con lớn như vậy?”
Tôn Tử Hào suy nghĩ một chút, chuyện này cũng không phải không thể, nhớ lại Mộ Kình Thiên, không phải chỉ trong một ngày, từ một đứa bé mới sinh lớn thành hai, ba, tuổi luôn sao: “Nhưng sao tên kia không giống lão đại với Nhất Phàm chút nào.”
Đặng Hiểu Nghị nhìn vẻ mặt kinh hãi của cậu ta, không nhịn được mà bật cười ha hả: “Xem anh sợ đến thế này này, không phải anh mới nói dù bố tên ấy có tới cũng không sợ sao?”
Trần Hạo nhướn mày: “Thượng úy Tôn, anh vừa nói ‘nhưng sao tên kia không giống lão đại với Nhất Phàm chút nào’ là sao? Lẽ nào trong quan niệm của anh, đàn ông với đàn ông có thể sinh con? Nếu không, sao lại nói tên ấy không giống Chiến thiếu tướng với Nhất Phàm?”
Nghe bạn mình nói vậy, đám Cao Phi cũng cảm thấy lời này kỳ quái, đều nhìn về phía Tôn Tử Hào.
Sắc mặt Tôn Tử Hào hơi đổi, khó hiểu nhìn nhóm Trần Hạo: “Cái này.. thế mấy cậu không biết à?”
Trần Hạo hỏi: “Biết cái gì?”
Tôn Tử Hào nhìn về phía Mao Vũ.
Mao Vũ gật đầu.
Cậu nghĩ Mộ Nhất Phàm và năm người này đã thành người một nhà, hơn nữa cũng đã nói quan hệ của anh ấy với lão đại ra, như vậy, nói cho họ biết chuyện anh ấy sinh con cũng không phải vấn đề gì quá to tát.
“Kình Thiên, mấy cậu biết chứ?”
Năm người gật đầu.
“Đó là con trai của lão đại với Nhất Phàm, là con trai ruột, sinh ra từ trong bụng Nhất Phàm ấy.”
Đệ Nhất Thi Thê
Đến khi có thể nói chuyện rồi, Khổng Tử Húc liền kể về quá trình bị động vật biến dị nuốt vào: “Lúc đó em cứ đinh ninh rằng mình chết chắc rồi, sau đó, nhớ tới người biến dị mà anh Nhất Phàm kể, em mới tỉnh táo lại, cố gắng duy trì sự thanh tỉnh, giống như lúc chúng ta được huấn luyện quân nhân, chút chuyện này vẫn còn dễ làm.”
“Khổ nhất là lúc cơ thể và ý thức dung hợp với nhện biến dị, khi đấy mới là giày vò nhất, quả đúng là sống không bằng chết, giống như có một con dao đang cắt da thịt, nội tạng, cắt từng cái từng cái một, lúc đấy thực sự rất đau đớn, cứ như vậy, em suýt không gắng gượng nổi.”
Khổng Tử Húc nhớ lại khoảng thời gian đau khổ đó, không nhịn được mà rùng mình một cái: “Nhất là bước cuối cùng ấy, giống như chịu tất cả cực hình ở tầng địa ngục thứ mười tám, đau đến không có từ ngữ nào để hình dung.”
Đặng Hiểu Nghị ngồi bên cạnh gật đầu liên tục: “Khi đó thực sự rất đau khổ.”
Một tay Cao Phi khoác lên vai cậu ta: “Qua cả rồi.”
Còn tay kia thì dùng sức đập vào gáy Vương Băng đang cười tí ta tí tởn: “Mẹ kiếp, do thằng này mà ra cả, nếu không đội chúng ta đã không hi sinh nhiều người như vậy, em không rõ vì sao tên này lại muốn hại chúng ta, giờ nó ngốc thành dạng này, muốn hỏi cũng không hỏi được.”
Vương Băng tủi thân nhìn về phía Mộ Nhất Phàm: “Mami, chú ấy đánh con.”
Mộ Nhất Phàm đỡ trán: “Cao Phi, lần sau cậu đánh cậu ta, có thể nhân lúc không có mặt anh hay không.”
Bình thường Vương Băng đều ngốc ngốc nghếch nghếch chơi một mình ở bên cạnh, không tìm tới người “mami” này, nhưng mỗi lần bị bắt nạt sẽ lại chạy tới khóc lóc kể lể với anh, làm anh đau cả đầu.
Đặng Hiểu Nghị cười ha hả, mỗi lần thấy người đàn ông to đầu như một đứa trẻ mà gọi một người đàn ông khác là “mami”, cậu cảm thấy hết sức buồn cười.
Trần Hạo cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Nhất Phàm, chừng nào thì chị dâu mới tới ạ?”
Mộ Nhất Phàm tính toán thời gian: “Đã năm ngày rồi, chắc cũng sắp tới rồi.”
“Chị ý có tìm được chúng ta không?”
“Có lẽ vợ anh có thể định vị được vị trí của chúng ta qua thông tin vệ tinh.” Mộ Nhất Phàm cười cười nhìn bọn họ, “Có phải ở đây mãi chán rồi không?”
“Vâng, chúng ta cũng ở đây gần nửa tháng rồi còn gì, đúng là chán muốn chết, huống hồ giờ Hiểu Nghị và Tử Húc đều đã khôi phục lại bộ dạng ban đầu rồi, đương nhiên muốn rời khỏi đây.”
“Mấy ngày tới, tôi sẽ không để mọi người thấy nhàm chán đâu.” Một giọng nói trầm thấp vang bên tai bọn họ.
Năm người Cao Phi cả kinh, không thể ngờ có người có thể phá vỡ kết giới của Trần Hạo, lặng yên không tiếng động đi tới sau lưng họ.
Họ vội vã quay đầu, chỉ thấy một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt họ.
Mộ Nhất Phàm nghe thấy giọng nói quen thuộc, đầu tiên hơi giật mình, đến khi trông thấy rõ ai tới, hai mắt sáng lên, dùng tốc độ nhanh nhất mà nhảy lên, ôm chầm lấy đối phương: “Vợ yêu~~~~~”
Chiến Bắc Thiên khẽ nhếch bờ môi lạnh lùng lên, ôm chặt lấy người trong lòng mình, thậm chí muốn khảm anh vào lòng mình, để không bao giờ phải xa nhau nữa.
“Cuối cùng anh cũng tới rồi.” Mộ Nhất Phàm điên cuồng hôn lên mặt hắn mấy cái: “Nhớ chít em.”
Năm người bên cạnh thấy Mộ Nhất Phàm hôn Chiến Bắc Thiên, nhất thời trợn to mắt, sợ hãi há hốc miệng, trong nháy mắt hóa thành năm pho tượng đá hình người.
Họ chưa từng nghĩ vợ yêu của Mộ Nhất Phàm là một người con trai, hơn nữa còn là đại thiếu gia nhà họ Chiến – Chiến Bắc Thiên.
Chiến Bắc Thiên cũng chẳng tránh đi mà dùng sức hôn lên môi Mộ Nhất Phàm một cái: “Để em đợi lâu rồi.”
Tuy bên ngoài mới chỉ qua một tháng, nhưng trong không gian đã là rất nhiều năm.
Có nhiều lúc hắn cũng không nhịn được mà muốn ra ngoài gặp người trong lòng, nhưng sợ đến khi mình gặp rồi, sẽ không nỡ chia xa, cuối cùng vẫn cố chịu đựng, ở trong không gian cố gắng trau dồi bản thân, hy vọng có thể làm một cảng chắn an toàn để chở che cho người trong lòng mình.
Mộ Nhất Phàm hôn dưới cằm hắn một cái: “Hửm? Anh biết em đợi anh lâu là tốt rồi, sau này anh định thế nào đây?”
Ý cười trong mắt Chiến Bắc Thiên càng sâu đậm, đang định cất tiếng, lại thấy có một bóng người phi tới.
“Mami, con cũng muốn ôm ôm.” Vương Băng liền bổ nhào tới bám lên lưng Mộ Nhất Phàm, hai chân cuốn chặt eo Mộ Nhất Phàm.
Khóe miệng Mộ Nhất Phàm giần giật: “…………”
“……….” Chiến Bắc Thiên nhìn người đàn ông bám sau lưng Mộ Nhất Phàm, sắc mặt xụ xuống: “Em sinh ra một đứa con lớn như vậy từ lúc nào?”
Mộ Nhất Phàm trợn trắng mắt: “Đừng nói nữa, lúc cậu ta tiến hóa thành người biến dị, trí lực gặp vấn đề, nhìn thấy em thì gọi là mami luôn.”
“Vương Băng, tự chơi một mình đi.” Anh kéo Vương Băng đang bám sau lưng mình ra, xoay người giới thiệu với năm người đang hóa đá: “Cao Phi, Trần Hạo, Chu Toàn, Hiểu Nghị, Tử Húc, anh giới thiệu với mấy cậu, đây là vợ của anh, sao, có phải rất đẹp trai không?”
Chiến Bắc Thiên nhìn năm người đang chết lặng, nhạt giọng chào: “Chào mọi người.”
Mộ Nhất Phàm thấy đám Trần Hạo không phản ứng gì, bèn thúc giục: “Còn không mau gọi chị dâu đi.”
Năm người Cao Phi lấy lại tinh thần: “Hở? À, à! Chào… chị… chị dâu!”
Đến giờ bọn họ vẫn không thể tin được, chị dâu của bọn họ lại là một người đàn ông.
Lại nói, lần trước Chiến thiếu tướng mang quà tới gặp Mộ thượng tướng, sao bọn họ không nghĩ tới chuyện Chiến thiếu tướng và Nhất Phàm là một đôi chứ.
Bé con cũng đã nhắc nhở họ, thế mà họ lại không nghĩ tới chuyện này.
Cơ mà, người “chị dâu” này cũng quá ngầu, quá đẹp trai đi? Với cả, giờ hai nhà Chiến Mộ náo loạn ầm ĩ như vậy, liệu Mộ thượng tướng có thể đồng ý cho Nhất Phàm và Chiến thiếu tướng ở với nhau không?
Chiến Bắc Thiên sửa lại lời của họ: “Gọi Bắc Thiên là được rồi.”
Hắn đảo mắt nhìn cảnh vật xung quanh, lại nói: “Đây không phải chỗ để nói chuyện phiếm, chúng ta rời khỏi đây trước đã.”
Mộ Nhất Phàm gật đầu, há miệng ra, đang định kêu Trần Hạo thu hồi kết giới, đột nhiên xung quanh yên lặng, dường như có thứ gì đó bao quanh họ, ngay sau đó, cảnh sắc trước mắt thay đổi, từ một cánh rừng đầy cây cối biến thành đường lớn có hơn mười chiếc xe đang đỗ.
Mọi người ngẩn ra.
Vương Băng thấy xe, hưng phấn chạy tới.
Mộ Nhất Phàm ngạc nhiên nhìn Chiến Bắc Thiên: “Sao anh làm được?”
Dù có muốn dẫn những người khác đi, cũng phải kéo hoặc ôm đối phương mới có thể kéo đi cùng được, nhưng Chiến Bắc Thiên lại có thể dẫn một nhóm người tới nơi khác mà không cần đụng tới đối phương.
Chiến Bắc Thiên giải thích: “Đầu tiên anh dùng không gian di vị, biến mọi thứ xung quanh thành một không gian khác của anh, sau đó sử dụng dịch chuyển bằng không gian, đưa mọi người tới đây trong chớp mắt.”
Mộ Nhất Phàm vỗ vỗ vai hắn, tỏ vẻ bội phục.
Không hổ là nam chính, khả năng lĩnh ngộ cao thật đó, thế mà lại có thể kết hợp hai dị năng lại.
Mao Vũ thấy Chiến Bắc Thiên đưa Mộ Nhất Phàm về, liền tiến lên trước nói: “Lão đại, phía trước có một thị trấn nhỏ, hôm nay chúng ta dừng chân qua đêm ở đó đi.”
Chiến Bắc Thiên gật đầu, dẫn Mộ Nhất Phàm lên xe việt dã của mình.
Nhóm năm người Cao Phi ở đằng sau cũng muốn lên theo, lại bị Mao Vũ cản lối.
Mao Vũ mỉm cười, chỉ tay về chiếc xe việt dã ở phía sau: “Mọi người ngồi xe kia.”
Nhóm Cao Phi gật đầu, lúc rời khỏi xe Chiến Bắc Thiên, thấp giọng hỏi: “Thượng úy Mao, Chiến thiếu tướng với Nhất Phàm thật sự là… là…”
Mao Vũ biết bọn họ muốn hỏi gì, cười nói: “Lão đại với Mộ Nhất Phàm là một đôi thật, có phải lúc biết chuyện này rất ngạc nhiên không? Lúc bọn tôi biết họ là một đôi, so với mấy cậu còn ngạc nhiên hơn ấy.”
Giờ nhớ lại chuyện Mộ Nhất Phàm sinh con cho lão đại bọn họ, đâu chỉ ngạc nhiên thôi, còn thiếu chút nữa bị dọa chết khiếp ấy chứ.
Đám Cao Phi nhìn nhau, cảm thấy họ cần thời gian mới có thể tiêu hóa nổi chuyện này.
Họ lên xe ngồi, trông thấy Vương Băng đanh giành tay lái với Tôn Tử Hào.
“Cháu muốn lái xe, cháu muốn lái xe.”
“Rồi, rồi, cho cậu lái, cho cậu lái.” Tôn Tử Hào thật sự không chịu nổi cái tên bám người này, lập tức nhường vị trí.
“ĐỪNGGGGGGGG!” Năm người Cao Phi lập tức ngăn cản: “Đừng cho tên ấy lái xe!”
Trần Hạo giải thích: “Đầu óc tên ấy có vấn đề, không biết lái xe đâu.”
Tôn Tử Hào vừa nghe, lập tức đoạt lại tay lái: “Mẹ kiếp, cái tên đầu óc có vấn đề mà mấy ông cũng dám dẫn đi được.”
“Vốn tên ấy không có vấn đề, sau đó.. ôi giời..” Trần Hạo cũng không biết giải thích về việc người biến dị này thế nào nữa.
Sau khi Vương Băng bị đẩy xuống xe, bắt đầu khóc lóc ăn vạ: “Cháu muốn lái xe, cháu muốn lái xe, nếu chú không cho cháu lái xe, cháu sẽ về mách mẹ.”
Tôn Tử Hào nhìn một người đàn ông lớn xác lại đòi về mách mẹ, cảm thấy hết sức buồn cười: “Ờ, thích mách thì đi mà mách, anh nói cho chú biết, bố chú có tới anh cũng không sợ.”
Vương Băng lập tức khóc lóc chạy đi tìm Mộ Nhất Phàm.
Tôn Tử Hào cười xùy một tiếng, quay đầu hỏi: “Mẹ tên ấy là ai vậy? Đàn ông con trai to lù lù mà còn chạy đi mách mẹ, đúng là nực cười.”
Chu Toàn nhạt giọng nói: “Mộ Nhất Phàm.”
“HỞ?!” Nụ cười trên môi Tôn Tử Hào cứng đơ, không thể tin nhìn họ: “Mộ Nhất Phàm á? Mộ Nhất Phàm là mẹ tên dở đấy á?”
Mao Vũ đứng bên ngoài xe cũng sững người.
“Bà nó, thế chẳng phải Chiến thiếu tướng là bố của nó à, lão đại tôi ấy?”
Năm người Cao Phi: “……………”
Bọn họ có nói như vầy đâu.
“Mấy cậu không đùa chứ? Sao Mộ Nhất Phàm có thể sinh ra một đứa con lớn như vậy?”
Tôn Tử Hào suy nghĩ một chút, chuyện này cũng không phải không thể, nhớ lại Mộ Kình Thiên, không phải chỉ trong một ngày, từ một đứa bé mới sinh lớn thành hai, ba, tuổi luôn sao: “Nhưng sao tên kia không giống lão đại với Nhất Phàm chút nào.”
Đặng Hiểu Nghị nhìn vẻ mặt kinh hãi của cậu ta, không nhịn được mà bật cười ha hả: “Xem anh sợ đến thế này này, không phải anh mới nói dù bố tên ấy có tới cũng không sợ sao?”
Trần Hạo nhướn mày: “Thượng úy Tôn, anh vừa nói ‘nhưng sao tên kia không giống lão đại với Nhất Phàm chút nào’ là sao? Lẽ nào trong quan niệm của anh, đàn ông với đàn ông có thể sinh con? Nếu không, sao lại nói tên ấy không giống Chiến thiếu tướng với Nhất Phàm?”
Nghe bạn mình nói vậy, đám Cao Phi cũng cảm thấy lời này kỳ quái, đều nhìn về phía Tôn Tử Hào.
Sắc mặt Tôn Tử Hào hơi đổi, khó hiểu nhìn nhóm Trần Hạo: “Cái này.. thế mấy cậu không biết à?”
Trần Hạo hỏi: “Biết cái gì?”
Tôn Tử Hào nhìn về phía Mao Vũ.
Mao Vũ gật đầu.
Cậu nghĩ Mộ Nhất Phàm và năm người này đã thành người một nhà, hơn nữa cũng đã nói quan hệ của anh ấy với lão đại ra, như vậy, nói cho họ biết chuyện anh ấy sinh con cũng không phải vấn đề gì quá to tát.
“Kình Thiên, mấy cậu biết chứ?”
Năm người gật đầu.
“Đó là con trai của lão đại với Nhất Phàm, là con trai ruột, sinh ra từ trong bụng Nhất Phàm ấy.”
Đệ Nhất Thi Thê
Đánh giá:
Truyện Đệ Nhất Thi Thê
Story
Chương 225: Để em đợi lâu rồi
10.0/10 từ 29 lượt.