Đệ Nhất Thi Thê
Chương 187: Trong họa có phúc
Mộ Nhất Phàm dừng bước lại nhìn quanh bốn phía, trong lòng thầm tiếc vì mình không có dị năng tinh thần, nếu không đã có thể dùng tinh thần để thăm dò xem xung quanh có sóng tinh thần của người khác không.
Anh thu hồi tầm nhìn, xốc Cao Phi trên lưng, tiếp tục đi về căn hầm.
Nhóm Trần Hạo trông thấy Cao Phi ngất xỉu trên lưng Mộ Nhất Phàm, vội vã hỏi: “Cao Phi sao vậy?”
Mộ Nhất Phàm đặt người xuống, nói qua loa: “Bọn tôi vừa gặp tang thi cao cấp, trúng ảo thuật của tang thi, có lẽ bởi Cao Phi không chịu nổi chuyện đã xảy ra trong ảo giác nên bị kích động đến ngất xỉu.”
Chu Toàn hỏi: “Không sao chứ?”
“Không có vấn đề gì nghiêm trọng, chúng ta đợi cậu ấy tỉnh lại rồi sẽ đi.”
“Đây là cái gì?” Đặng Hiểu Nghị thấy dưới ánh nến chiếu xuống, lông mi Cao Phi lóe lên tia sáng trong, không khỏi vươn tay ra quệt lên bờ mi của Cao Phi: “Đây là nước mắt sao?”
Mộ Nhất Phàm nhìn giọt nước trên đầu ngón tay cậu ta: “Hiển nhiên là vậy.”
“Cao Phi khóc sao?” Đặng Hiểu Nghị ngạc nhiên nhìn Mộ Nhất Phàm: “Cậu ta thế mà lại khóc á?”
Trước đây dù bọn họ có gặp bao nhiêu khó khăn gian khổ, nhưng cũng chưa từng thấy Cao Phi rơi nước mắt, cho nên, họ thật sự rất tò mò Cao Phi đã nhìn thấy cái gì mà lại khóc như vậy.
Khổng Tử Húc cười nói: “Hiếm khi trông thấy mặt yếu ớt của cái tên Cao Phi này, đợi cậu ta tỉnh lại, phải trêu cậu ta một phen mới được.”
Thế nhưng đến khi Cao Phi tỉnh lại, bọn họ lại không cười nổi.
Cao Phi vừa mở mắt ra liền thấy những người đã chết trước mặt mình đang sống sờ sờ ra, khiếp sợ mở to mắt.
Khổng Tử Húc đang muốn trêu cậu ta, Cao Phi lại bổ nhào tới: “Tử Húc, may quá, ông không làm sao, ông không chết.”
Khổng Tử Húc nghe thấy giọng nói kích động nghẹn ngào của cậu ta, lời bên miệng không nói ra nổi, vội vã giơ tay lên vỗ lưng Cao Phi mà an ủi: “Tôi đang sống tốt thế này, sao có thể chết được.”
Cao Phi buông Khổng Tử Húc ra, nhìn về phía những người vẫn còn sống khác, ngạc nhiên nói: “Mọi người.. mọi người cũng không làm sao?”
Thế chuyện xảy ra lúc ban nãy là sao chứ?
Trần Hạo nhướn mày: “Nhất Phàm nói ông bị trúng ảo thuật.”
“Ảo thuật?” Cao Phi lẩm bẩm nói: “Ban nãy xảy ra nhiều chuyện chân thực như vậy, nhưng chỉ là ảo ảnh thôi sao?”
Con mẹ nó!
Ban nãy cậu đau khổ như vậy, tuyệt vọng như vậy, chật vật như vậy, thậm chí đã trải qua một màn sinh tử, thế nhưng cuối cùng lại nói là cậu chỉ trúng ảo thuật, tất cả chỉ là ảo ảnh.
Có cần phải lừa người ta thế không?
Cao Phi không thể tin véo bắp đùi mình, lập tức cả kinh: “Mẹ nó, đau thật.”
Chu Toàn không nhịn được mà bật cười: “Cao Phi, ông làm sao vậy? Ông không tin bọn tôi còn sống à? Lẽ nào ông muốn bọn tôi chết như vậy? Với cả, rốt cuộc ông thấy gì trong ảo ảnh thế?”
Thật ra qua biểu hiện và lời nói của Cao Phi, cậu ta cũng đoán được đại khái, thế nhưng vẫn rất tò mò Cao Phi đã nhìn thấy cái gì.
Cao Phi nghĩ tới cảnh ảo ảnh mình vừa gặp, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Nhìn thấy chuyện mà tôi không bao giờ muốn nó xảy ra.”
Cậu kể lại chuyện mình gặp trong ảo giác ra.
Những người khác trở nên im lặng, tuy không trải qua, nhưng nghĩ tới cảnh kia thôi, bọn họ cũng đã cảm thấy suy sụp rồi.
Cao Phi mất mát mà vuốt mặt: “Tôi cảm thấy mình rất vô dụng, đến anh em của mình mà cũng không cứu được, thậm chí ngay cả chút năng lực phản kháng cũng không có.”
Đối mặt với những tang thi có dị năng, những quyền thuật của cậu ta không có tác dụng, súng đạn cũng trở nên vô ích.
Trần Hạo vỗ vỗ bờ vai cậu ta: “Đừng suy nghĩ nhiều, nếu đổi lại chúng tôi là ông, gặp tình huống đấy chúng tôi cũng như ông thôi.”
Mộ Nhất Phàm cũng an ủi: “Đúng đó, đừng suy nghĩ quá nhiều, tuy rằng chuyện xảy ra trong ảo giác khiến cậu bị đả kích, nhưng cũng nhờ chuyện này mà trong họa có phúc.”
“Phúc gì cơ?” Năm người nhìn về phía Mộ Nhất Phàm.
Khóe môi Mộ Nhất Phàm nhếch lên, tạo thành một đường cong: “Bởi vì Cao Phi gặp ảo giác mà kích thích được dị năng.”
Ánh mắt năm người họ sáng lên, đồng thanh nói: “Thật á?”
Mộ Nhất Phàm lườm xéo họ: “Tôi lừa mấy cậu làm cái gì, dỗ mấy cậu vui chắc?”
“Cao Phi, ông mau thử xem.” Bốn người Trần Hạo vui vẻ thúc giục.
Cao Phi không nén được vui mừng: “Ừ.”
“Khoan…”
Nụ cười trên môi Mộ Nhất Phàm cứng đờ, vội lên tiếng ngăn cản, nhưng anh còn chưa nói hết câu, Cao Phi đã vô sự tự thông mà phóng ra dị năng.
“Ầm” một tiếng, ngoài cửa hầm phụt ra khói đen xì.
“Khụ khụ!”
Sáu người trong hầm bị sặc khói không mở mắt ra nổi, thở cũng không xong, vội đẩy cửa chạy ra ngoài, dưới ánh mặt trời, sáu người từ trong hầm chạy ra bị hun thành sáu cái bóng đen xì.
Mộ Nhất Phàm hít thở không khí trong lành, sửa sang lại mái tóc bị đốt cháy, tức giận nói: “Ai? Ai kêu Cao Phi thử dị năng hả?”
“Khụ khụ, tôi tưởng Cao Phi là dị năng trong năm hệ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ nên mới kêu ông ấy thử.”
“Tôi.. khụ khụ.. tôi cũng tưởng như vậy.”
Khổng Tử Húc giận dữ nói: “Mẹ nó, Cao Phi, dị năng của ông là cái quỷ gì thế? Sao cứ như bom khói thế?”
Đừng nói cậu ta chưa từng nhìn thấy dị năng này, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Vẻ mặt Cao Phi rầu rĩ: “Sao tôi biết được là dị năng gì.”
“Ha ha ha! Nhìn bộ dạng mấy ông kìa!” Đặng Hiểu Nghị ôm bụng chỉ vào năm người da đen xì trước mặt mà cười ha hả.
Mộ Nhất Phàm và đám Trần Hạo nhìn nhau.
“Ha ha ha!” Năm người không hẹn mà cùng bật cười.
Nhất là khi mọi người nhìn về phía Mộ Nhất Phàm, tiếng cười càng dữ hơn, bởi trong sáu người họ, tóc Mộ Nhất Phàm dài nhất, nhất là ban nãy bị dị năng của Cao Phi nổ xong, cả đầu xù lên như một quả bóng.
Đợi đến khi mọi người cười chán rồi, Mộ Nhất Phàm mới nói: “Dị năng của Cao Phi là phát nổ.”
“Phát nổ?” Tất cả mọi người nghi hoặc nhìn Mộ Nhất Phàm.
“Như mọi người vừa nhìn thấy đấy, lúc sử dụng dị năng, không khí hoặc trên người kẻ địch sẽ tự phát nổ, cũng may là Cao Phi vừa mới lĩnh hội dị năng, uy lực không lớn lắm, nếu không cả sáu chúng ta đã chết dưới dị năng này.”
Đám Trần Hạo cả kinh.
Cũng may là ban nãy Cao Phi chỉ mới thử dị năng, bằng không chết dưới chính dị năng của mình, thật đúng là mất mặt.
Mộ Nhất Phàm vỗ vỗ vai Cao Phi: “Luyện cho tốt vào, dị năng này tốt đấy.”
Trần Hạo hỏi: “Sao đột nhiên Cao Phi lại có dị năng?”
“Không phải hôm qua tôi đã nói rồi sao? Người bình thường cũng có xác suất trở thành dị năng giả. Muốn hỏi làm thế nào để có được dị năng, đó là trong điều kiện gặp phải tình huống vô cùng nguy hiểm, hoặc là khi quyết tâm của mình trở nên mạnh mẽ nhất, khi đó mới có thể kích thích dị năng bộc phát ra.”
Mộ Nhất Phàm nhìn bọn họ vô cùng khát vọng có được dị năng, liền an ủi: “Mọi người cũng đừng sốt ruột, chuyện này phải thuận theo tự nhiên, mình cần có dị năng thì sớm muộn gì cũng sẽ có, đừng cố cưỡng cầu, phải tin rằng người bình thường chưa chắc đã không có năng lực sinh tồn.”
Nếu như đám Trần Hạo cũng có thể giống Cao Phi mà biến thành dị năng giả, anh cũng sẽ để Trịnh Gia Minh dùng ảo thuật để bức tiềm năng của họ ra, thế nhưng…
Mộ Nhất Phàm chau mày lại.
Mong là những chuyện xảy ra sau này không quá khác biệt với nội dung truyện.
Đám Trần Hạo hiểu ý Mộ Nhất Phàm, gật đầu.
Mộ Nhất Phàm nhìn đồng hồ đeo tay một lúc, đồng hồ điểm chín giờ: “Không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thôi.”
Khổng Tử Húc hỏi: “Người ngợm bẩn thế này, làm sao bây giờ?”
Mộ Nhất Phàm dùng dị năng hệ băng để tạo ra sáu cục đá, cho họ lau lên mặt.
Mọi người lau sạch sẽ rồi, Mộ Nhất Phàm rầu rĩ sờ sờ tóc trên đầu, thầm nghĩ, không biết có phải cạo trọc không đây?
Đặng Hiểu Nghị chú ý tới động tác của anh, bèn hỏi: “Nhất Phàm, có cần tôi cắt tóc giúp anh không?”
Mộ Nhất Phàm lặng lẽ đảo mắt nhìn năm cái đầu đinh của họ: “Cậu có thể cắt đẹp đẹp một chút cho tôi được không? Sau khi về tôi còn muốn đi gặp vợ nữa.”
Năm người cười ha hả.
Mới đầu bọn họ còn lo con trai cả của Mộ thượng tướng sẽ giống cậu con trai thứ hai, như một ông chủ của tập đoàn lớn, khó có thể thân cận.
Nhưng sau một ngày ở chung, bọn họ nhận ra con trai cả của thượng tướng không chảnh chút nào, hết sức gần gũi thân thiện, cứ như đồng đội mình.
Trần Hạo cười nói: “Bao giờ dẫn chị dâu tới cho mọi người gặp đi.”
“Đợi một thời gian nữa sẽ đưa tới cho mọi người gặp.”
Đặng Hiểu Nghị vừa giúp anh cắt tóc vừa hỏi: “Anh có thể nói cho mọi người biết chị dâu trông thế nào không?”
Mộ Nhất Phàm kiêu hãnh nói: “Vợ tôi ngầu lắm nhé, người dong dỏng cao, dáng người chắc khỏe, quan trọng nhất là cũng rất giỏi giang.”
Đám Trần Hạo thấy Mộ Nhất Phàm sắp tâng bốc vợ mình lên trời xanh thì bật cười.
Đợi đến khi cắt xong rồi, sáu người đi tới thành trấn cách thôn Thúy Hoa 300km để tìm vật tư, trong lúc đó Cao Phi không ngừng tập dị năng, đánh tinh hạch để nâng cao cấp bậc dị năng của mình.
Đám Trần Hạo nhìn mà vô cùng ước ao, đồng thời cũng được tiếp thêm lòng tin đi tìm vật tư.
Đặc biệt là bây giờ trong đội đã có hai dị năng giả, bốn người còn lại đều là quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh, cho nên lúc mọi người đi tìm vật tư cũng không gặp nhiều khó khăn, nhanh chóng thu được vật tư lấp đầy xe tải.
Dọc đường quay về thành B, đột nhiên Trần Hạo nói: “Mọi người có cảm thấy dọc đường này, cứ có cảm giác như có người đang theo dõi chúng ta không?”
Đệ Nhất Thi Thê
Anh thu hồi tầm nhìn, xốc Cao Phi trên lưng, tiếp tục đi về căn hầm.
Nhóm Trần Hạo trông thấy Cao Phi ngất xỉu trên lưng Mộ Nhất Phàm, vội vã hỏi: “Cao Phi sao vậy?”
Mộ Nhất Phàm đặt người xuống, nói qua loa: “Bọn tôi vừa gặp tang thi cao cấp, trúng ảo thuật của tang thi, có lẽ bởi Cao Phi không chịu nổi chuyện đã xảy ra trong ảo giác nên bị kích động đến ngất xỉu.”
Chu Toàn hỏi: “Không sao chứ?”
“Không có vấn đề gì nghiêm trọng, chúng ta đợi cậu ấy tỉnh lại rồi sẽ đi.”
“Đây là cái gì?” Đặng Hiểu Nghị thấy dưới ánh nến chiếu xuống, lông mi Cao Phi lóe lên tia sáng trong, không khỏi vươn tay ra quệt lên bờ mi của Cao Phi: “Đây là nước mắt sao?”
Mộ Nhất Phàm nhìn giọt nước trên đầu ngón tay cậu ta: “Hiển nhiên là vậy.”
“Cao Phi khóc sao?” Đặng Hiểu Nghị ngạc nhiên nhìn Mộ Nhất Phàm: “Cậu ta thế mà lại khóc á?”
Trước đây dù bọn họ có gặp bao nhiêu khó khăn gian khổ, nhưng cũng chưa từng thấy Cao Phi rơi nước mắt, cho nên, họ thật sự rất tò mò Cao Phi đã nhìn thấy cái gì mà lại khóc như vậy.
Khổng Tử Húc cười nói: “Hiếm khi trông thấy mặt yếu ớt của cái tên Cao Phi này, đợi cậu ta tỉnh lại, phải trêu cậu ta một phen mới được.”
Thế nhưng đến khi Cao Phi tỉnh lại, bọn họ lại không cười nổi.
Cao Phi vừa mở mắt ra liền thấy những người đã chết trước mặt mình đang sống sờ sờ ra, khiếp sợ mở to mắt.
Khổng Tử Húc đang muốn trêu cậu ta, Cao Phi lại bổ nhào tới: “Tử Húc, may quá, ông không làm sao, ông không chết.”
Khổng Tử Húc nghe thấy giọng nói kích động nghẹn ngào của cậu ta, lời bên miệng không nói ra nổi, vội vã giơ tay lên vỗ lưng Cao Phi mà an ủi: “Tôi đang sống tốt thế này, sao có thể chết được.”
Cao Phi buông Khổng Tử Húc ra, nhìn về phía những người vẫn còn sống khác, ngạc nhiên nói: “Mọi người.. mọi người cũng không làm sao?”
Thế chuyện xảy ra lúc ban nãy là sao chứ?
Trần Hạo nhướn mày: “Nhất Phàm nói ông bị trúng ảo thuật.”
“Ảo thuật?” Cao Phi lẩm bẩm nói: “Ban nãy xảy ra nhiều chuyện chân thực như vậy, nhưng chỉ là ảo ảnh thôi sao?”
Con mẹ nó!
Ban nãy cậu đau khổ như vậy, tuyệt vọng như vậy, chật vật như vậy, thậm chí đã trải qua một màn sinh tử, thế nhưng cuối cùng lại nói là cậu chỉ trúng ảo thuật, tất cả chỉ là ảo ảnh.
Có cần phải lừa người ta thế không?
Cao Phi không thể tin véo bắp đùi mình, lập tức cả kinh: “Mẹ nó, đau thật.”
Chu Toàn không nhịn được mà bật cười: “Cao Phi, ông làm sao vậy? Ông không tin bọn tôi còn sống à? Lẽ nào ông muốn bọn tôi chết như vậy? Với cả, rốt cuộc ông thấy gì trong ảo ảnh thế?”
Thật ra qua biểu hiện và lời nói của Cao Phi, cậu ta cũng đoán được đại khái, thế nhưng vẫn rất tò mò Cao Phi đã nhìn thấy cái gì.
Cao Phi nghĩ tới cảnh ảo ảnh mình vừa gặp, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Nhìn thấy chuyện mà tôi không bao giờ muốn nó xảy ra.”
Cậu kể lại chuyện mình gặp trong ảo giác ra.
Những người khác trở nên im lặng, tuy không trải qua, nhưng nghĩ tới cảnh kia thôi, bọn họ cũng đã cảm thấy suy sụp rồi.
Cao Phi mất mát mà vuốt mặt: “Tôi cảm thấy mình rất vô dụng, đến anh em của mình mà cũng không cứu được, thậm chí ngay cả chút năng lực phản kháng cũng không có.”
Đối mặt với những tang thi có dị năng, những quyền thuật của cậu ta không có tác dụng, súng đạn cũng trở nên vô ích.
Trần Hạo vỗ vỗ bờ vai cậu ta: “Đừng suy nghĩ nhiều, nếu đổi lại chúng tôi là ông, gặp tình huống đấy chúng tôi cũng như ông thôi.”
Mộ Nhất Phàm cũng an ủi: “Đúng đó, đừng suy nghĩ quá nhiều, tuy rằng chuyện xảy ra trong ảo giác khiến cậu bị đả kích, nhưng cũng nhờ chuyện này mà trong họa có phúc.”
“Phúc gì cơ?” Năm người nhìn về phía Mộ Nhất Phàm.
Khóe môi Mộ Nhất Phàm nhếch lên, tạo thành một đường cong: “Bởi vì Cao Phi gặp ảo giác mà kích thích được dị năng.”
Ánh mắt năm người họ sáng lên, đồng thanh nói: “Thật á?”
Mộ Nhất Phàm lườm xéo họ: “Tôi lừa mấy cậu làm cái gì, dỗ mấy cậu vui chắc?”
“Cao Phi, ông mau thử xem.” Bốn người Trần Hạo vui vẻ thúc giục.
Cao Phi không nén được vui mừng: “Ừ.”
“Khoan…”
Nụ cười trên môi Mộ Nhất Phàm cứng đờ, vội lên tiếng ngăn cản, nhưng anh còn chưa nói hết câu, Cao Phi đã vô sự tự thông mà phóng ra dị năng.
“Ầm” một tiếng, ngoài cửa hầm phụt ra khói đen xì.
“Khụ khụ!”
Sáu người trong hầm bị sặc khói không mở mắt ra nổi, thở cũng không xong, vội đẩy cửa chạy ra ngoài, dưới ánh mặt trời, sáu người từ trong hầm chạy ra bị hun thành sáu cái bóng đen xì.
Mộ Nhất Phàm hít thở không khí trong lành, sửa sang lại mái tóc bị đốt cháy, tức giận nói: “Ai? Ai kêu Cao Phi thử dị năng hả?”
“Khụ khụ, tôi tưởng Cao Phi là dị năng trong năm hệ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ nên mới kêu ông ấy thử.”
“Tôi.. khụ khụ.. tôi cũng tưởng như vậy.”
Khổng Tử Húc giận dữ nói: “Mẹ nó, Cao Phi, dị năng của ông là cái quỷ gì thế? Sao cứ như bom khói thế?”
Đừng nói cậu ta chưa từng nhìn thấy dị năng này, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Vẻ mặt Cao Phi rầu rĩ: “Sao tôi biết được là dị năng gì.”
“Ha ha ha! Nhìn bộ dạng mấy ông kìa!” Đặng Hiểu Nghị ôm bụng chỉ vào năm người da đen xì trước mặt mà cười ha hả.
Mộ Nhất Phàm và đám Trần Hạo nhìn nhau.
“Ha ha ha!” Năm người không hẹn mà cùng bật cười.
Nhất là khi mọi người nhìn về phía Mộ Nhất Phàm, tiếng cười càng dữ hơn, bởi trong sáu người họ, tóc Mộ Nhất Phàm dài nhất, nhất là ban nãy bị dị năng của Cao Phi nổ xong, cả đầu xù lên như một quả bóng.
Đợi đến khi mọi người cười chán rồi, Mộ Nhất Phàm mới nói: “Dị năng của Cao Phi là phát nổ.”
“Phát nổ?” Tất cả mọi người nghi hoặc nhìn Mộ Nhất Phàm.
“Như mọi người vừa nhìn thấy đấy, lúc sử dụng dị năng, không khí hoặc trên người kẻ địch sẽ tự phát nổ, cũng may là Cao Phi vừa mới lĩnh hội dị năng, uy lực không lớn lắm, nếu không cả sáu chúng ta đã chết dưới dị năng này.”
Đám Trần Hạo cả kinh.
Cũng may là ban nãy Cao Phi chỉ mới thử dị năng, bằng không chết dưới chính dị năng của mình, thật đúng là mất mặt.
Mộ Nhất Phàm vỗ vỗ vai Cao Phi: “Luyện cho tốt vào, dị năng này tốt đấy.”
Trần Hạo hỏi: “Sao đột nhiên Cao Phi lại có dị năng?”
“Không phải hôm qua tôi đã nói rồi sao? Người bình thường cũng có xác suất trở thành dị năng giả. Muốn hỏi làm thế nào để có được dị năng, đó là trong điều kiện gặp phải tình huống vô cùng nguy hiểm, hoặc là khi quyết tâm của mình trở nên mạnh mẽ nhất, khi đó mới có thể kích thích dị năng bộc phát ra.”
Mộ Nhất Phàm nhìn bọn họ vô cùng khát vọng có được dị năng, liền an ủi: “Mọi người cũng đừng sốt ruột, chuyện này phải thuận theo tự nhiên, mình cần có dị năng thì sớm muộn gì cũng sẽ có, đừng cố cưỡng cầu, phải tin rằng người bình thường chưa chắc đã không có năng lực sinh tồn.”
Nếu như đám Trần Hạo cũng có thể giống Cao Phi mà biến thành dị năng giả, anh cũng sẽ để Trịnh Gia Minh dùng ảo thuật để bức tiềm năng của họ ra, thế nhưng…
Mộ Nhất Phàm chau mày lại.
Mong là những chuyện xảy ra sau này không quá khác biệt với nội dung truyện.
Đám Trần Hạo hiểu ý Mộ Nhất Phàm, gật đầu.
Mộ Nhất Phàm nhìn đồng hồ đeo tay một lúc, đồng hồ điểm chín giờ: “Không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thôi.”
Khổng Tử Húc hỏi: “Người ngợm bẩn thế này, làm sao bây giờ?”
Mộ Nhất Phàm dùng dị năng hệ băng để tạo ra sáu cục đá, cho họ lau lên mặt.
Mọi người lau sạch sẽ rồi, Mộ Nhất Phàm rầu rĩ sờ sờ tóc trên đầu, thầm nghĩ, không biết có phải cạo trọc không đây?
Đặng Hiểu Nghị chú ý tới động tác của anh, bèn hỏi: “Nhất Phàm, có cần tôi cắt tóc giúp anh không?”
Mộ Nhất Phàm lặng lẽ đảo mắt nhìn năm cái đầu đinh của họ: “Cậu có thể cắt đẹp đẹp một chút cho tôi được không? Sau khi về tôi còn muốn đi gặp vợ nữa.”
Năm người cười ha hả.
Mới đầu bọn họ còn lo con trai cả của Mộ thượng tướng sẽ giống cậu con trai thứ hai, như một ông chủ của tập đoàn lớn, khó có thể thân cận.
Nhưng sau một ngày ở chung, bọn họ nhận ra con trai cả của thượng tướng không chảnh chút nào, hết sức gần gũi thân thiện, cứ như đồng đội mình.
Trần Hạo cười nói: “Bao giờ dẫn chị dâu tới cho mọi người gặp đi.”
“Đợi một thời gian nữa sẽ đưa tới cho mọi người gặp.”
Đặng Hiểu Nghị vừa giúp anh cắt tóc vừa hỏi: “Anh có thể nói cho mọi người biết chị dâu trông thế nào không?”
Mộ Nhất Phàm kiêu hãnh nói: “Vợ tôi ngầu lắm nhé, người dong dỏng cao, dáng người chắc khỏe, quan trọng nhất là cũng rất giỏi giang.”
Đám Trần Hạo thấy Mộ Nhất Phàm sắp tâng bốc vợ mình lên trời xanh thì bật cười.
Đợi đến khi cắt xong rồi, sáu người đi tới thành trấn cách thôn Thúy Hoa 300km để tìm vật tư, trong lúc đó Cao Phi không ngừng tập dị năng, đánh tinh hạch để nâng cao cấp bậc dị năng của mình.
Đám Trần Hạo nhìn mà vô cùng ước ao, đồng thời cũng được tiếp thêm lòng tin đi tìm vật tư.
Đặc biệt là bây giờ trong đội đã có hai dị năng giả, bốn người còn lại đều là quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh, cho nên lúc mọi người đi tìm vật tư cũng không gặp nhiều khó khăn, nhanh chóng thu được vật tư lấp đầy xe tải.
Dọc đường quay về thành B, đột nhiên Trần Hạo nói: “Mọi người có cảm thấy dọc đường này, cứ có cảm giác như có người đang theo dõi chúng ta không?”
Đệ Nhất Thi Thê
Đánh giá:
Truyện Đệ Nhất Thi Thê
Story
Chương 187: Trong họa có phúc
10.0/10 từ 29 lượt.