Đệ Nhất Thi Thê
Chương 154: Nhóm thủ hạ đắc lực của Tang Thi Vương
Mộ Nhất Phàm vội núp sâu vào trong góc.
Cũng không biết có phải vì cấp bậc của anh cao hơn nhóm tang thi kia không mà đối phương không hề nhận ra sự hiện diện của anh.
Sau khi năm tang thi kia ra ngoài phân xưởng, nhóm tang thi cấp thấp lập tức nhường đường cho chúng, sau đó chúng lên xe rời khỏi công xưởng.
“Nhóm…nhóm…anh… anh Nhân…siêu thật đấy, đi..mỗi…mỗi tý.. mà đã… mang hơn…. mười tinh hạch…. hạch… có năng lượng… về… để hấp…. thụ… vào… vào cơ thể.” Một tang thi cấp thấp nhất trong năm tang thi kia nói.
“Trương Hoắc, tốt nhất là anh đừng nói gì, đợi đến khi thăng cấp nói chuyện dễ dàng hơn, anh cứ nói như vậy, tôi nghe cũng thấy mệt.” Lời này do một nữ tang thi nói.
Trương Hoắc?
Đột nhiên Mộ Nhất Phàm có cảm giác cái tên này thật quen tai.
“Lưu Tinh, em yêu cầu gì mà quá đáng thế, em cũng không thể bắt Trương Hoắc chịu tới lúc thăng cấp mới nói được?” Có một nữ tang thi khác bênh vực kẻ yếu.
Mộ Nhất Phàm nghe cái tên “Lưu Tinh” này rất quen tai, chớp chớp mắt nhìn, sau đó như nghĩ ra cái gì, đột nhiên mở to mắt.
Mịa nó!
Tên hai tang thi kia không phải tên của thuộc hạ Tang Thi Vương trong tiểu thuyết sao?
Lẽ nào là bọn họ?
Lưu Tinh hừ một tiếng: “Lưu Vũ, sao chị cứ bênh Trương Hoắc chằm chặp thế, em có cảm giác như chị thích anh ta không bằng.”
Mộ Nhất Phàm nghe thấy tên “Lưu Vũ”, càng thêm chắc chắn bọn họ là thủ hạ đắc lực của Tang Thi Vương.
Chỉ là, sao họ lại ở đây?
Theo như tình tiết trong tiểu thuyết, ngoài Lưu Tinh và Lưu Vũ là hai chị em sinh đôi ra, những người còn lại đều không có bất cứ quan hệ gì, thế nhưng sao đột nhiên họ lại ở với nhau?
Với cả, cái người “anh Nhân” mà ban nãy Trương Hoắc gọi, lẽ nào là để chỉ Phan Nhân Triết?
Lưu Vũ đỏ mặt giậm chân: “Em nói lung tung cái gì đấy?”
“Mấy người cãi nhau đủ chưa? Nếu không muốn tăng năng lực của mình thì cứ ở đó mà cãi nhau, chúng ta phải tiếp tục hấp thu tinh hạch mới có thể đuổi kịp theo nhóm anh Nhân.”
Một giọng nam phẫn nộ vang lên dập tắt cuộc cãi vã, cả phân xưởng chợt yên lặng lại.
Bên ngoài phân xưởng, Mộ Nhất Phàm từ từ đứng lên, lén lút đi tới bên cửa sổ nhìn, muốn nhìn xem bọn họ thế nào.
Nhưng lại bị giật nảy mình.
Anh không ngờ còn có một người đàn ông đang đứng bên cạnh cửa sổ.
Vẻ mặt đối phương hung ác, dưới cổ có hình xăm hắc long, đôi mắt vô cùng lạnh lẽo, thể như đại ca xã hội đen, lúc hắn trông thấy Mộ Nhất Phàm, ánh mắt hơi ngẩn ra.
Ngay sau đó liền giơ một tay lên đập tan tường phân xưởng, tấn công về phía Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm vội vã lui về phía sau mấy bước, chém một phong nhận về phía đối phương.
Người đàn ông kia liền dựng một bức tường đất đỡ lấy đòn tấn công của Mộ Nhất Phàm.
Trong phân xưởng, nhóm Lưu Tinh nghe thấy tiếng thì quay đầu nhìn lại, thấy đồng bọn của mình đang đánh nhau với người khác thì lập tức chạy tới hỗ trợ.
Mộ Nhất Phàm thấy bọn họ người đông thế mạnh, đang nghĩ xem có nên dựa vào đẳng cấp mình cao hơn mà dùng ý nghĩ sai khiến họ không, lại nghe thấy có người hô: “Lý Uy, dừng tay.”
Người cất tiếng hô chính là người vừa ngăn đám Lưu Tinh cãi nhau lúc ban nãy.
Lý Uy nghe thấy tiếng của Trần Khải Hào, lập tức dừng tấn công, lạnh lùng đi về phía Trần Khải Hào.
Mộ Nhất Phàm cũng thu hồi dị năng của mình về.
Trần Khải Hào quan sát Mộ Nhất Phàm từ trên xuống dưới một lượt, sau đó mới lên tiếng: “Không biết anh lén lén lút lút trốn bên ngoài phân xưởng nhằm mục đích gì?”
Mộ Nhất Phàm nhận ra Trần Khải Hào không có sát ý, bèn nói: “Tôi tới đây chỉ để tìm đồ, tìm xong rồi sẽ đi ngay, tuyệt đối sẽ không làm phiền mọi người đâu.
Anh đưa mắt nhìn những người khác, thoạt đầu bọn họ nhìn anh đầy đề phòng, sau đó dần dần trong mắt lóe lên tia giật mình, cuối cùng không còn coi anh là kẻ thù nữa.
Trần Khải Hào không nói gì thêm, nghiêng người sang bên cạnh, nhường cho anh lối đi vào.
Bốn người khác cũng đều nhường sang một bên.
Mộ Nhất Phàm thấy bọn họ không còn địch ý, cũng không tính toán gì, liền đưa mắt nhìn vào trong phân xưởng, xác định ngoài năm người họ ra thì không còn ai khác, lúc này mới đi vào trong phân xưởng tìm khẩu súng cổ.
Anh vừa đi xa, Lưu Tinh liền hạ giọng nói: “Anh Hào, hình như anh ta là Mộ..”
Trần Khải Hào dùng ánh mắt cắt ngang lời cô ta: “Chính là anh ta.”
Lưu Vũ lấy làm nghi hoặc: “Thế nhưng, trông anh ta có vẻ khang khác với ảnh chụp lão đại đưa, tuy mặt mũi thì giống, nhưng khí chất có vẻ kém hơn nhỉ?”
“Tuy khí chất kém hơn, nhưng mà cấp bậc cao hơn chúng ta đấy.” Lý Uy nhạt giọng nói.
Lưu Vũ nói: “Lão đại từng dặn chúng ta, bảo chúng ta đừng dây vào anh ta, cũng không được gây thương tích.”
Trần Khải Hào gật đầu: “Lát nữa mặc kệ anh ta lấy gì thì lấy, để anh ta đi là được rồi.”
Hắn vừa nói xong, Lưu Tinh đứng bên cạnh giận dữ nói: “Anh Hào, hắn ta lấy súng.”
Đám Trần Khải Hào nhìn về phía bọn họ thường ngồi, liền thấy Mộ Nhất Phàm đang lấy khẩu súng màu vàng từ trên bàn xuống.
Mộ Nhất Phàm không ngờ mình lại có thể dễ dàng tìm khẩu súng cổ như vậy, anh cầm nó trên tay, quả thật thích không nỡ buông, chẳng trách Chiến lão gia lại thích nó như vậy.
Đúng là ngầu bá cháy luôn!
Khẩu súng dài hơn súng lục hiện đại, được thiết kế như một con rồng vàng, họng súng là miệng rồng, tay cầm là đuôi rồng, cò bấm là móng rồng, toàn thân phát ra sắc vàng lóng lánh, so với điêu khắc còn sống động hơn, trên mặt khảm hai viên ngọc bích, vô cùng đặc biệt, hơn nữa còn giống hệt như những gì anh miêu tả trong tiểu thuyết.
Chẳng trách đến cô bé Lưu Tinh này cũng để ý tới nó.
Mộ Nhất Phàm nói với nhóm Trần Khải Hào: “Tôi tới để tìm khẩu súng này.”
Lưu Tinh giận dữ: “Đó là súng của tôi, anh bỏ nó xuống cho tôi.”
Mộ Nhất Phàm chau mày: “Súng của cô? Cô chắc chắn đây là súng của cô? Chứ không phải của công xưởng này?”
“Súng tôi tìm được nên nó là của tôi, nếu anh không bỏ nó xuống, tôi sẽ không khách khí với anh.”
Nói đoạn giơ tay lên, đầu ngón tay hiện ra hai đốm lửa.
“Lưu Tinh,” Trong mắt Trần Khải Hào lóe lên tia cảnh cáo: “Cô quên lão đại đã nói gì rồi sao?”
“Không quên, nhưng hắn ta muốn lấy súng của tôi, cho nên đừng trách tôi ra tay.”
Lưu Tinh tức giận chỉ ngón tay về phía Mộ Nhất Phàm, một hỏa tiễn màu đỏ từ đầu ngón tay bay ra, bắn về phía Mộ Nhất Phàm.
Cơ thể Mộ Nhất Phàm lóe lên, tránh né hỏa tiễn, đi tới cổng phân xưởng: “Xin lỗi, tôi phải có cây súng này.”
Vốn là anh còn muốn cho bọn họ một đống tinh hạch để mua lại khẩu súng, nhưng đối phương ra tay đánh người, vậy cũng đừng trách anh ỷ đẳng cấp mình cao hơn mà bắt nạt đám tang thi này.
Hơn nữa, vì hạnh phúc của anh, nhất định anh phải mang khẩu súng này đi.
Để Chiến lão gia chịu nhận anh là.. hừ, cháu dâu, nhất định anh phải lấy bằng được lòng lão gia.
Ây dà!
Ngẫm lại thấy anh cũng khổ quá đi!
Để lấy lòng Chiến lão gia mà lại đi đắc tội thủ hạ vốn là của mình.
Thế nhưng, giờ anh không cần họ giúp đỡ nữa, bởi anh không cần phải đối phó với Chiến Bắc Thiên.
“Tên khốn kia, anh quay lại đây cho tôi.”
Lưu Tinh thấy Mộ Nhất Phàm đi ra khỏi xưởng liền vội đuổi theo, lại bị Lưu Vũ ngăn lại: “Lưu Tinh, em bình tĩnh một chút.”
“Cô có đuổi theo cũng vô dụng, cô không phải đối thủ của anh ta đâu.” Lý Uy lạnh lùng nói.
Để đòi lại khẩu súng mình thích kia, Lưu Tinh đâu để ý nhiều như vậy, cô ta lập tức ra lệnh cho đám tang thi bên ngoài bao vây Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm thấy đám tang thi đi về phía mình, nheo mắt lại một cái, đám tang thi đang tới bao vây lập tức tản ra, quay trở lại vị trí cũ của mình, không nghe lệnh Lưu Tinh nữa.
Lưu Tinh tức giận lại một lần nữa dùng dị năng hệ hỏa đánh về phía Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm đang định bay lên thì thấy lửa bắn tới, nhẹ nhàng phất tay một cái, ngọn lửa liền bị quạt về, đánh về phía Lưu Tinh không kịp tránh né.
“A!” Lưu Tinh kêu thảm lên một tiếng, cuống quít dập lửa trên mặt mình.
Lưu Vũ thấy khắp người Lưu Tinh là lửa, vội dùng dị năng hệ thủy dập lửa trên người Lưu Tinh.
Lưu Tinh cũng là tang thi cấp cao, cho nên không có cảm giác đau, thế nhưng bởi không có năng lực khép miệng vết thương, gương mặt bị đốt cháy, tóc trước mặt cũng trụi hơn nửa.
Cô biết dị năng hệ hỏa lợi hại tới đâu, vội vã lấy chiếc gương trong túi quần ra nhìn, ngay lập tức bị gương mặt cháy sém kinh khủng hù dọa.
“Aaaa, mặt của tôi, mặt của tôi.” Lưu Tinh hét chói tai: “Lưu Vũ, mặt em bị cháy rồi.”
Con gái để ý nhất là gương mặt mình, giờ bị cháy thành ra như vậy, muốn khôi phục lại rất khó, tuy rằng tang thi cao cấp có năng lực chữa lành vết thương, nhưng cô còn chưa lên tới đẳng cấp ấy.
Hơn nữa, có người nói lên làm tang thi cao cấp rất khó, cho nên chưa chắc đã có thể khôi phục lại gương mặt này.
Lưu Vũ vội an ủi: “Đừng lo, sẽ tốt thôi, không phải lão đại nói tang thi cao cấp có năng lực chữa lành vết thương sao?”
“Nhưng mà chưa chắc em đã lên được tang thi cao cấp.” Lưu Tinh tức giận ném gương xuống dưới đất, giận dữ gào về phía Mộ Nhất Phàm: “Mộ Nhất Phàm, tôi với anh không đội trời chung.”
Mộ Nhất Phàm còn chưa bay được bao xa đã nghe thấy tiếng quát, chân mày chau lại, trong lòng dấy lên nghi hoặc: Sao Lưu Tinh biết anh là Mộ Nhất Phàm?
Đệ Nhất Thi Thê
Cũng không biết có phải vì cấp bậc của anh cao hơn nhóm tang thi kia không mà đối phương không hề nhận ra sự hiện diện của anh.
Sau khi năm tang thi kia ra ngoài phân xưởng, nhóm tang thi cấp thấp lập tức nhường đường cho chúng, sau đó chúng lên xe rời khỏi công xưởng.
“Nhóm…nhóm…anh… anh Nhân…siêu thật đấy, đi..mỗi…mỗi tý.. mà đã… mang hơn…. mười tinh hạch…. hạch… có năng lượng… về… để hấp…. thụ… vào… vào cơ thể.” Một tang thi cấp thấp nhất trong năm tang thi kia nói.
“Trương Hoắc, tốt nhất là anh đừng nói gì, đợi đến khi thăng cấp nói chuyện dễ dàng hơn, anh cứ nói như vậy, tôi nghe cũng thấy mệt.” Lời này do một nữ tang thi nói.
Trương Hoắc?
Đột nhiên Mộ Nhất Phàm có cảm giác cái tên này thật quen tai.
“Lưu Tinh, em yêu cầu gì mà quá đáng thế, em cũng không thể bắt Trương Hoắc chịu tới lúc thăng cấp mới nói được?” Có một nữ tang thi khác bênh vực kẻ yếu.
Mộ Nhất Phàm nghe cái tên “Lưu Tinh” này rất quen tai, chớp chớp mắt nhìn, sau đó như nghĩ ra cái gì, đột nhiên mở to mắt.
Mịa nó!
Tên hai tang thi kia không phải tên của thuộc hạ Tang Thi Vương trong tiểu thuyết sao?
Lẽ nào là bọn họ?
Lưu Tinh hừ một tiếng: “Lưu Vũ, sao chị cứ bênh Trương Hoắc chằm chặp thế, em có cảm giác như chị thích anh ta không bằng.”
Mộ Nhất Phàm nghe thấy tên “Lưu Vũ”, càng thêm chắc chắn bọn họ là thủ hạ đắc lực của Tang Thi Vương.
Chỉ là, sao họ lại ở đây?
Theo như tình tiết trong tiểu thuyết, ngoài Lưu Tinh và Lưu Vũ là hai chị em sinh đôi ra, những người còn lại đều không có bất cứ quan hệ gì, thế nhưng sao đột nhiên họ lại ở với nhau?
Với cả, cái người “anh Nhân” mà ban nãy Trương Hoắc gọi, lẽ nào là để chỉ Phan Nhân Triết?
Lưu Vũ đỏ mặt giậm chân: “Em nói lung tung cái gì đấy?”
“Mấy người cãi nhau đủ chưa? Nếu không muốn tăng năng lực của mình thì cứ ở đó mà cãi nhau, chúng ta phải tiếp tục hấp thu tinh hạch mới có thể đuổi kịp theo nhóm anh Nhân.”
Một giọng nam phẫn nộ vang lên dập tắt cuộc cãi vã, cả phân xưởng chợt yên lặng lại.
Bên ngoài phân xưởng, Mộ Nhất Phàm từ từ đứng lên, lén lút đi tới bên cửa sổ nhìn, muốn nhìn xem bọn họ thế nào.
Nhưng lại bị giật nảy mình.
Anh không ngờ còn có một người đàn ông đang đứng bên cạnh cửa sổ.
Vẻ mặt đối phương hung ác, dưới cổ có hình xăm hắc long, đôi mắt vô cùng lạnh lẽo, thể như đại ca xã hội đen, lúc hắn trông thấy Mộ Nhất Phàm, ánh mắt hơi ngẩn ra.
Ngay sau đó liền giơ một tay lên đập tan tường phân xưởng, tấn công về phía Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm vội vã lui về phía sau mấy bước, chém một phong nhận về phía đối phương.
Người đàn ông kia liền dựng một bức tường đất đỡ lấy đòn tấn công của Mộ Nhất Phàm.
Trong phân xưởng, nhóm Lưu Tinh nghe thấy tiếng thì quay đầu nhìn lại, thấy đồng bọn của mình đang đánh nhau với người khác thì lập tức chạy tới hỗ trợ.
Mộ Nhất Phàm thấy bọn họ người đông thế mạnh, đang nghĩ xem có nên dựa vào đẳng cấp mình cao hơn mà dùng ý nghĩ sai khiến họ không, lại nghe thấy có người hô: “Lý Uy, dừng tay.”
Người cất tiếng hô chính là người vừa ngăn đám Lưu Tinh cãi nhau lúc ban nãy.
Lý Uy nghe thấy tiếng của Trần Khải Hào, lập tức dừng tấn công, lạnh lùng đi về phía Trần Khải Hào.
Mộ Nhất Phàm cũng thu hồi dị năng của mình về.
Trần Khải Hào quan sát Mộ Nhất Phàm từ trên xuống dưới một lượt, sau đó mới lên tiếng: “Không biết anh lén lén lút lút trốn bên ngoài phân xưởng nhằm mục đích gì?”
Mộ Nhất Phàm nhận ra Trần Khải Hào không có sát ý, bèn nói: “Tôi tới đây chỉ để tìm đồ, tìm xong rồi sẽ đi ngay, tuyệt đối sẽ không làm phiền mọi người đâu.
Anh đưa mắt nhìn những người khác, thoạt đầu bọn họ nhìn anh đầy đề phòng, sau đó dần dần trong mắt lóe lên tia giật mình, cuối cùng không còn coi anh là kẻ thù nữa.
Trần Khải Hào không nói gì thêm, nghiêng người sang bên cạnh, nhường cho anh lối đi vào.
Bốn người khác cũng đều nhường sang một bên.
Mộ Nhất Phàm thấy bọn họ không còn địch ý, cũng không tính toán gì, liền đưa mắt nhìn vào trong phân xưởng, xác định ngoài năm người họ ra thì không còn ai khác, lúc này mới đi vào trong phân xưởng tìm khẩu súng cổ.
Anh vừa đi xa, Lưu Tinh liền hạ giọng nói: “Anh Hào, hình như anh ta là Mộ..”
Trần Khải Hào dùng ánh mắt cắt ngang lời cô ta: “Chính là anh ta.”
Lưu Vũ lấy làm nghi hoặc: “Thế nhưng, trông anh ta có vẻ khang khác với ảnh chụp lão đại đưa, tuy mặt mũi thì giống, nhưng khí chất có vẻ kém hơn nhỉ?”
“Tuy khí chất kém hơn, nhưng mà cấp bậc cao hơn chúng ta đấy.” Lý Uy nhạt giọng nói.
Lưu Vũ nói: “Lão đại từng dặn chúng ta, bảo chúng ta đừng dây vào anh ta, cũng không được gây thương tích.”
Trần Khải Hào gật đầu: “Lát nữa mặc kệ anh ta lấy gì thì lấy, để anh ta đi là được rồi.”
Hắn vừa nói xong, Lưu Tinh đứng bên cạnh giận dữ nói: “Anh Hào, hắn ta lấy súng.”
Đám Trần Khải Hào nhìn về phía bọn họ thường ngồi, liền thấy Mộ Nhất Phàm đang lấy khẩu súng màu vàng từ trên bàn xuống.
Mộ Nhất Phàm không ngờ mình lại có thể dễ dàng tìm khẩu súng cổ như vậy, anh cầm nó trên tay, quả thật thích không nỡ buông, chẳng trách Chiến lão gia lại thích nó như vậy.
Đúng là ngầu bá cháy luôn!
Khẩu súng dài hơn súng lục hiện đại, được thiết kế như một con rồng vàng, họng súng là miệng rồng, tay cầm là đuôi rồng, cò bấm là móng rồng, toàn thân phát ra sắc vàng lóng lánh, so với điêu khắc còn sống động hơn, trên mặt khảm hai viên ngọc bích, vô cùng đặc biệt, hơn nữa còn giống hệt như những gì anh miêu tả trong tiểu thuyết.
Chẳng trách đến cô bé Lưu Tinh này cũng để ý tới nó.
Mộ Nhất Phàm nói với nhóm Trần Khải Hào: “Tôi tới để tìm khẩu súng này.”
Lưu Tinh giận dữ: “Đó là súng của tôi, anh bỏ nó xuống cho tôi.”
Mộ Nhất Phàm chau mày: “Súng của cô? Cô chắc chắn đây là súng của cô? Chứ không phải của công xưởng này?”
“Súng tôi tìm được nên nó là của tôi, nếu anh không bỏ nó xuống, tôi sẽ không khách khí với anh.”
Nói đoạn giơ tay lên, đầu ngón tay hiện ra hai đốm lửa.
“Lưu Tinh,” Trong mắt Trần Khải Hào lóe lên tia cảnh cáo: “Cô quên lão đại đã nói gì rồi sao?”
“Không quên, nhưng hắn ta muốn lấy súng của tôi, cho nên đừng trách tôi ra tay.”
Lưu Tinh tức giận chỉ ngón tay về phía Mộ Nhất Phàm, một hỏa tiễn màu đỏ từ đầu ngón tay bay ra, bắn về phía Mộ Nhất Phàm.
Cơ thể Mộ Nhất Phàm lóe lên, tránh né hỏa tiễn, đi tới cổng phân xưởng: “Xin lỗi, tôi phải có cây súng này.”
Vốn là anh còn muốn cho bọn họ một đống tinh hạch để mua lại khẩu súng, nhưng đối phương ra tay đánh người, vậy cũng đừng trách anh ỷ đẳng cấp mình cao hơn mà bắt nạt đám tang thi này.
Hơn nữa, vì hạnh phúc của anh, nhất định anh phải mang khẩu súng này đi.
Để Chiến lão gia chịu nhận anh là.. hừ, cháu dâu, nhất định anh phải lấy bằng được lòng lão gia.
Ây dà!
Ngẫm lại thấy anh cũng khổ quá đi!
Để lấy lòng Chiến lão gia mà lại đi đắc tội thủ hạ vốn là của mình.
Thế nhưng, giờ anh không cần họ giúp đỡ nữa, bởi anh không cần phải đối phó với Chiến Bắc Thiên.
“Tên khốn kia, anh quay lại đây cho tôi.”
Lưu Tinh thấy Mộ Nhất Phàm đi ra khỏi xưởng liền vội đuổi theo, lại bị Lưu Vũ ngăn lại: “Lưu Tinh, em bình tĩnh một chút.”
“Cô có đuổi theo cũng vô dụng, cô không phải đối thủ của anh ta đâu.” Lý Uy lạnh lùng nói.
Để đòi lại khẩu súng mình thích kia, Lưu Tinh đâu để ý nhiều như vậy, cô ta lập tức ra lệnh cho đám tang thi bên ngoài bao vây Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm thấy đám tang thi đi về phía mình, nheo mắt lại một cái, đám tang thi đang tới bao vây lập tức tản ra, quay trở lại vị trí cũ của mình, không nghe lệnh Lưu Tinh nữa.
Lưu Tinh tức giận lại một lần nữa dùng dị năng hệ hỏa đánh về phía Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm đang định bay lên thì thấy lửa bắn tới, nhẹ nhàng phất tay một cái, ngọn lửa liền bị quạt về, đánh về phía Lưu Tinh không kịp tránh né.
“A!” Lưu Tinh kêu thảm lên một tiếng, cuống quít dập lửa trên mặt mình.
Lưu Vũ thấy khắp người Lưu Tinh là lửa, vội dùng dị năng hệ thủy dập lửa trên người Lưu Tinh.
Lưu Tinh cũng là tang thi cấp cao, cho nên không có cảm giác đau, thế nhưng bởi không có năng lực khép miệng vết thương, gương mặt bị đốt cháy, tóc trước mặt cũng trụi hơn nửa.
Cô biết dị năng hệ hỏa lợi hại tới đâu, vội vã lấy chiếc gương trong túi quần ra nhìn, ngay lập tức bị gương mặt cháy sém kinh khủng hù dọa.
“Aaaa, mặt của tôi, mặt của tôi.” Lưu Tinh hét chói tai: “Lưu Vũ, mặt em bị cháy rồi.”
Con gái để ý nhất là gương mặt mình, giờ bị cháy thành ra như vậy, muốn khôi phục lại rất khó, tuy rằng tang thi cao cấp có năng lực chữa lành vết thương, nhưng cô còn chưa lên tới đẳng cấp ấy.
Hơn nữa, có người nói lên làm tang thi cao cấp rất khó, cho nên chưa chắc đã có thể khôi phục lại gương mặt này.
Lưu Vũ vội an ủi: “Đừng lo, sẽ tốt thôi, không phải lão đại nói tang thi cao cấp có năng lực chữa lành vết thương sao?”
“Nhưng mà chưa chắc em đã lên được tang thi cao cấp.” Lưu Tinh tức giận ném gương xuống dưới đất, giận dữ gào về phía Mộ Nhất Phàm: “Mộ Nhất Phàm, tôi với anh không đội trời chung.”
Mộ Nhất Phàm còn chưa bay được bao xa đã nghe thấy tiếng quát, chân mày chau lại, trong lòng dấy lên nghi hoặc: Sao Lưu Tinh biết anh là Mộ Nhất Phàm?
Đệ Nhất Thi Thê
Đánh giá:
Truyện Đệ Nhất Thi Thê
Story
Chương 154: Nhóm thủ hạ đắc lực của Tang Thi Vương
10.0/10 từ 29 lượt.