Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An
Chương 134: 134: Phiên Ngoại 7
Editor: Painkiller
Thẩm Nhiễm rốt cuộc vẫn gặp mặt Lưu Triệt.
Lưu Triệt thân mặc một bộ y phục màu nguyệt bạch, cả người sáng sủa ôn hòa, khi nói chuyện với Thẩm Nhiễm vừa chuyên chú nhưng cũng không kém phần khẩn trương, mỗi một chữ đều lộ ra vẻ vô cùng cẩn thận.
Thẩm phủ, cây cối tiêu điều, ánh nắng thưa thớt, chúng giao hoà với nhau phản chiếu dưới dòng xanh biếc.
Thẩm Nhiễm khéo léo hiện ý cười kháng cự.
Lưu Triệt sau khi hiểu ý nghĩa của nụ cười vẫn chưa biến sắc mặt, chỉ cười nói: "Nguyện cô nương ngày sau được như ý nguyện."
Thẩm Nhiễm cười thật lòng đáp: "Đa tạ."
Việc này chẳng qua chỉ có một khắc, sau đó đã truyền thẳng tới chỗ Thẩm Văn Kỳ.
Lại nói, tại sao Thẩm Văn Kỳ lại lựa chọn Lưu Triệt, đó là bởi vì ba nguyên nhân.
Một, Lưu Triệt là môn hạ của ông, tính tình hắn thế nào, ba đời tổ tiên ra sao, Thẩm Văn Kỳ đã sớm biết rõ.
Lưu Triệt hành sự nghiêm túc quyết đoán, trong lòng lại có đại nghĩa, nam nhi như vậy ở trong mắt Thẩm Văn Kỳ ngoại trừ không có môn đình hiển hách thì không kém bất luận kẻ nào.
Hai, tuy nói triều Tấn chú trọng hiếu đạo, nhưng Thẩm Văn Kỳ nhớ lại lúc Thẩm Nhiễm ở Lý gia phải chịu ít nhiều ủy khuất vì quan hệ giữa bà mẫu, nàng dâu căng thẳng.
Nam nhân tuy thường thường sẽ chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết.
Lưu Triệt tuổi nhỏ tang mẫu, trong nhà chỉ có một phụ thân, một đệ đệ, điều này trong mắt Thẩm Văn Kỳ cũng được xem là một ưu điểm.
Ba, Lưu gia có gia huấn, nam nhân 40 không con mới được nạp thiếp.
Nếu đến lang quân như vậy Thẩm Nhiễm vẫn không muốn gả, vậy con bé đã thật sự không muốn gả nữa.
Nữ nhi của nàng, dù phải dưỡng cả đời hắn cũng nguyện ý.
Không gả chồng càng tốt.
Qua một lần như vậy, Thẩm Văn Kỳ cũng coi như chết tâm.
Thu sớm ở Trường An ngẫu nhiên sẽ xuất hiện đám sương lượn lờ, sau khi thái dương dâng lên mới dần tan đi, lộ ra trời cao thanh triệt xa vời vợi.
Thẩm Nhiễm dậy rất sớm, giơ tay ấn vai, ấn cổ.
Thanh Lệ hầu hạ nàng rửa mặt, vẫn luôn muốn nói lại thôi, thường thường còn ngắm cô nương nhà mình một cái.
Thẩm Nhiễm bật cười, "Sao lại nhìn ta như vậy?"
Thanh Lệ nói: "Có câu này nô tỳ không biết có nên nói hay không."
Thẩm Nhiễm nói: "Ngươi nói đi."
Thanh Lệ nói: "Hôm qua cô nương tán thưởng Lưu lang trung có thừa, tại sao lại vẫn cự tuyệt?"
Thẩm Nhiễm cười nói: "Hắn tốt, không đại biểu ta gả cho hắn cũng sẽ tốt, Thanh Lệ, lúc ban đầu luôn luôn tốt nhất."
Thanh Lệ vừa nghe, không khỏi có chút khổ sở, "Chẳng lẽ cô nương vẫn còn nhớ thương Lý Đệ?"
"Chuyện quá khứ kỳ thật đã qua.
Nhưng ngươi muốn ta nói ra nguyên cớ, vậy ta thừa nhận thật sự không thoát được quan hệ với hắn, nhưng không phải nhớ." Thẩm Nhiễm nhìn Thanh Lệ nói: "Người khác không thể lý giải, nhưng năm năm đó ta sống thế nào, ta nghĩ ngươi có thể hiểu."
Thẩm Nhiễm và Lý Đệ đi qua hơn 5 năm.
Ai cũng không tưởng được, Thẩm Nhiễm chân chính bị tổn thương không phải vì một năm xé rách da mặt kia mà là bốn năm ái ân trước đó.
Thẩm Nhiễm chưa thấy qua nam nhân ôn nhu săn sóc hơn Lý Đệ.
Ở cùng hắn bốn năm, hơn một ngàn ngày đêm, mỗi ngày hắn đều cho nàng một viên đường ngọt nhất thế gian.
Cho nên hôm nay, cho dù nàng nghe được bất luận lời ngon tiếng ngọt gì, thề non hẹn biển, đều đã không nếm ra tư vị.
Nội tâm nàng bình tĩnh như hồ nước, mặc dù từng có người ném đá vào trong làm nhấc lên một gợn sóng, nhưng chung quy vẫn có thể bình tĩnh lại.
Thanh Lệ cứng họng, vội vàng khom người nói: "Là nô tỳ vượt phép."
"Giữa hai chúng ta không cần nói hai chữ này." Thẩm Nhiễm hít sâu một hơi nói, "Thanh Lệ, ta không phải một người vết sẹo lành lại thì sẽ quên đau."
Thanh Lệ nói: "Về sau, nô tỳ sẽ không nhắc lại việc này."
Thẩm Nhiễm gật đầu, nói: "Nhập thu, cửa tiệm điểm tâm Bàng Ký ở chợ phía đông cũng bắt đầu bán bánh hoa rồi, ta nhớ rõ Chân Nhi thích ăn, kêu người chuẩn bị xe ngựa, ta đi mua một ít cho con bé."
Thanh Lệ gật đầu nói: "Dạ, nô tỳ sẽ kêu người chuẩn bị ngựa."
Xe ngựa chậm rãi chạy, đến chợ phía đông thì dừng lại, Thẩm Nhiễm đi tới cửa tiệm Bàng Ký, ngẩng đầu nhìn tấm biển gỗ bảng hiệu, cười nói với tiểu nương tử xinh đẹp: "Hai cái này, mỗi cái một phần."
Tiểu nương tử gật đầu, nhiệt tình cười nói: "Được, xin chờ một lát."
Trời chợt tối sầm, thương khách bên ngoài thấp giọng nghị luận, "Có phải trời sắp mưa rồi không?"
"Chim én bay thấp, nhìn thế này sợ là mưa to ấy chứ."
"Ngươi mang dù không?"
"Ngươi cũng không mang?!"
"Còn không mau mau đi thôi."
Thẩm Nhiễm nghiêng đầu hỏi: "Chúng ta có mang dù không?"
Thanh Lệ nói: "Mang theo, đang để trên xe ngựa ạ."
Thẩm Nhiễm gật đầu, "Ngươi đi lấy đi, sắp sửa mưa rồi đấy."
"Dạ." Thanh Lệ đưa túi tiền vào tay Thẩm Nhiễm, "Nô tỳ đi ngay đây."
Một lát sau, Thẩm Chân bỗng nhiên cảm giác phía sau có người kề sát, nàng tưởng là Thanh Lệ, bèn nói: "Sao ngươi đi nhanh thế?"
Không có người lên tiếng.
Bên tai gió thu phất qua, thân hình cao lớn sau lưng che khuất một phần ánh sáng.
Trái tim Thẩm Nhiễm như ngừng đập.
Thanh âm ấm áp của nam nhân vang lên: "Ngu bộ lang trung Lưu Triệt, Nhị Lang Hồng gia Hồng Phái, còn có Hoài Tây bá, không biết nàng thích người nào?"
Thẩm Nhiễm xoay người, ngẩng đầu, cặp mắt liễm diễm thủy quang nhìn thẳng vào hắn, ôn nhu nói: "Chu đại nhân hiểu lầm rồi."
Một tiếng Chu đại nhân, ôn ôn nhu nhu, nửa phần xa cách và tính kế cũng không có, giống như tình nhân thì thầm.
Chu Thuật An biết rõ ngữ khí này của nàng là diễn trò, biết rõ đôi mắt này không tin được, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được căng thẳng.
Thẩm Nhiễm nhìn Chu Thuật An nhấp khóe môi, bất chấp chính mình có phải suy nghĩ nhiều hay không, có bị cho là dày hay không, vội thấp giọng giải thích: "Đại nhân yên tâm, ta sẽ không gả."
Chữ "Gả" vừa rơi xuống, nam nhân cúi đầu nhìn chằm chằm nàng, nặng nề mở miệng, "Nếu ta không yên tâm thì sao?"
Thẩm Nhiễm nghẹn lời.
Mấy chữ không yên tâm này hiển nhiên không chỉ dừng ở một tầng ý tứ.
Hàm răng Thẩm Nhiễm cắn chặt môi dưới, run run, động tác dần mạnh lên khiến người nhịn không được đau lòng cánh môi kiều nộn.
"Từ ngày 18 tháng 10 năm trước đến nay, tổng cộng 310 ngày." Bốn mắt giao nhau, Chu Thuật An nói: "Thẩm Nhiễm, đối với nàng, ta không thể làm quân tử."
Thẩm Nhiễm giữ chặt ống tay áo hắn, "Lời này của Chu đại nhân có ý gì?"
Giọt mưa dừng trên mái hiên, lộp bộp, nam nhân bỗng nhiên cong thân, nói bên tai nàng: "Ta hỏi lại một lần nữa, nàng có gả không?"
Thẩm Nhiễm theo bản năng lui về phía sau một bước.
Chu Thuật An nhìn hành động của nàng, cười một tiếng gần như không thể nghe thấy, "Vậy Thẩm Đại cô nương cứ chờ xem."
Biểu tình của nàng hoảng hốt, một lúc lâu vẫn không nói nên lời, chưởng quầy gọi tiếng sau cao hơn tiếng trước: "Nương tử! Nương tử!"
Thẩm Nhiễm hoàn hồn, duỗi tay nhận lấy bánh hoa.
"Tổng cộng sáu quan tiền." Chưởng quầy nói.
Thẩm Nhiễm chưa phản ứng lại.
Chu Thuật An duỗi tay trả tiền, chưởng quầy cẩn thận tiếp nhận.
Ngay sau đó, Thẩm Nhiễm liền thấy nam nhân kia xoay người.
Hắn giương dù che trên đỉnh đầu, biến mất trong phố hẻm mưa bụi mông lung.
Lúc này, Thanh Lệ từ nơi xa chạy tới, nhỏ giọng nói: "Mới vừa rồi chính là..."
"Ừm, là hắn." Thẩm Nhiễm nhắm mắt lại.
Trở lại xe ngựa, Thanh Lệ nhìn chủ tử nhà mình nhăn mày, chậm rãi nói: "Cô nương, Chu đại nhân nói với người cái gì vậy?"
Thẩm Nhiễm nói: "Hắn hỏi ta có gả cho hắn không."
Thanh Lệ bưng kín miệng, "Hắn lấy chuyện đó uy hiếp cô nương sao?"
Thẩm Nhiễm lắc đầu, "Không có.
Nếu hắn muốn uy hiếp ta thì đã sớm uy hiếp."
Thanh Lệ nói: "Vậy rốt cuộc có ý tứ gì?"
"Ta đoán không ra."
Đoán không ra, tâm cũng cảm thấy bất an.
*****
Buổi trưa, mây đen kéo đến, hoàn toàn che khuất ban ngày, Thẩm Nhiễm xuống xe ngựa, gõ cửa lớn phủ Trấn Quốc công.
Quản gia vừa thấy tới người tới là Đại cô nương Thẩm gia, lập tức nói: "Nương tử mời theo ta."
Vòng qua hồ nước của phủ Trấn Quốc công, Thẩm Nhiễm đi tới Túc Ninh đường, vào nội thất, Thẩm Chân quay đầu lại gọi: "Đại tỷ!"
Thẩm Nhiễm nhấc hộp đồ ăn trên tay lên, nói: "Tỷ mua bánh hoa cho muội."
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Thẩm Chân nhìn ra Thẩm Nhiễm không yên lòng, ôn nhu hỏi: "Đại tỷ có tâm sự?"
Thẩm Nhiễm nói: "Rõ ràng vậy sao?"
Thẩm Chân gật đầu, "Đại tỷ vẫn luôn thất thần, có phải không nghỉ ngơi tốt không?"
Thẩm Nhiễm nói: "Có lẽ đi."
Thẩm Chân nói: "Bằng không tỷ mau trở về nghỉ ngơi đi, miễn cho một lát nữa mưa lớn, đường trơn."
Thẩm Nhiễm nói: "Tỷ đi bái kiến trưởng công chúa và lão phu nhân một lát đã."
Thẩm Chân đứng dậy, "Để muội đi với tỷ."
*****
Gió lạnh phất phơ, tiếng mưa rơi róc rách.
Sau khi Lục Yến tan trực thì bị thánh nhân kêu vào cung, lúc hồi phủ đã qua giờ Tuất.
Đẩy cửa ra, trong phòng trống rỗng, Lục đại nhân quay đầu lại hỏi Đường Nguyệt: "Phu nhân đâu?"
Đường Nguyệt nói: "Phu nhân ở tịnh phòng ạ."
Nghe vậy, Lục Yến không tự chủ được đưa tầm mắt về chỗ tịnh phòng, giữa mày nhảy dựng, trước mắt hiện lên màn sương lượn lờ.
Mấy ngày trước, hắn tâm huyết dâng trào giúp tiểu cô nương không tiện hành động tắm rửa một cái, trời xanh làm chứng, lúc ấy, hắn đến một chút tâm tư kiều diễm cũng không có.
Thẳng đến khi vào tịnh phòng, tầng tầng quần áo trút hết, Lục Yến mới biết thế nào là tự làm bậy không thể sống.
Thẩm Chân tháng không lớn, nhìn từ sau lưng cũng không hiện rõ lắm, eo là eo, chân là chân, nhưng mà xoay người, đó lại là một phen cảnh sắc khác.
Tiểu cô nương trắng như tuyết, ánh nến rọi lên bụng nhỏ hơi phồng lên, xa xa nhìn lại tựa như bạch ngọc.
Hắn đỡ nàng bước vào thùng gỗ, ngồi xuống, vai ngọc hơi lộ ra, xương quai xanh dính nước.
Xuống chút nữa là núi non trùng điệp càng thêm mê người.
Cố tình hắn ngoại trừ chạm vào, vân vê bên ngoài thì cái gì cũng không làm được.
Lại sau đó, khoang mũi hắn bỗng nhiên có dòng nhiệt chảy qua.
Hai giọt máu rơi vào trong thùng gỗ, nháy mắt nở rộ.
Cả đời này hắn chưa từng mất mặt như vậy.
Lục Yến nghĩ.
Nghĩ đến đây, hắn thu hồi ánh mắt từ tịnh phòng, xoay người trở về nội thất.
Lục Yến ngồi trên ghế uống trà, tay cầm một quyển sách, bình phục tâm tư trong lòng, giơ tay lật sang trang lại chợt nghe phía sau vang lên một tiếng "Kẽo kẹt", cửa gỗ bị đẩy ra.
Hắn nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy tiểu cô nương tóc xoã đến eo, màu da trắng nõn, chậm rãi đi về chỗ hắn, "Phu quân về từ khi nào thế?"
"Vừa mới thôi." Lục Yến đặt sách xuống, mùi hương mê người trên người nàng tràn ngập trong hơi thở hắn.
Tiểu cô nương đi đến trước bàn gương lược, lấy ra một ấm thuốc màu nâu đỏ, Lục Yến biết đây là thứ gì, là mỡ tiểu cô nương tự mình điều, nói là để phòng ngừa sau này da bụng rạn.
Ánh mắt nam nhân nhíu lại.
Ở trong suy nghĩ của Thẩm Chân, hình tượng của Lục Yến giống như trăng sáng cao thượng.
Nhưng kể tự sau lần "Thấy huyết" đó, hắn đã không còn chạm vào nàng nữa, bởi vậy nàng ở trước mặt hắn cũng càng thêm không cố kỵ.
Nhìn một cái.
Tiểu cô nương cởi giày lên giường, đắp chăn, vén yếm lên, sau đó làm trò ở trước mặt Lục Yến dùng tay bôi mỡ lên bụng, xoa mỡ xong rồi, nàng lại vươn tay, năm ngón tay mảnh khảnh dừng ở phía dưới xương bướm, với không tới, nàng xoay người trông Lục Yến: "Phu quân lại đây giúp thiếp nhé?"
Lục Yến: "..."
Ta giúp nàng, nàng có giúp ta không?
Lục Yến nói: "Để ta kêu Thanh Khê lại đây giúp nàng."
Thẩm Chân liếc mắt, "Vậy còn chàng thì sao?"
Nam nhân thời gian dài không được thoả mãn, trong lúc nhất thời không thu liễm được tính tình của mình, hắn liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: "Ta nhàn lắm sao?"
Bị sặc một tiếng, ánh mắt Thẩm Chân thu lại, xoay người không nhìn hắn nữa.
Đi ra cửa, Lục Yến hối hận xoa nhẹ giữa mày, nghĩ thầm không bằng đi vào giúp nàng, nhưng hắn lại không muốn ngược đãi chính mình.
Tĩnh nguyệt treo cao, Lục Yến thở phào một hơi, nâng tay lên chỉ Thanh Khê nhìn về hướng nội thất.
Thanh Khê hiểu ý, khom người nói: "Nô tỳ đi qua liền."
Lục Yến đi đến thư phòng, ngồi đến canh ba giờ Hợi rồi lại tới đình viện hóng gió.
.
ngôn tình ngược
Trước mặt là đại thụ che trời, tiếng gió thổi phần phật, Lục Yến xuyên thấu qua cành lá nhìn về phía chân trời, bấm đốt ngón tay tính xem bao lâu nữa nàng sinh.
Nói thật ra, hắn không phải không nghĩ tới việc tách ra.
Nam tử và nữ tử rốt cuộc là bất đồng, hắn cũng sợ chính mình một ngày nào đó không kiềm chế được sẽ làm nàng bị thương.
Thấy máu một lần là đủ rồi.
Thêm một lần nữa, không nói đến việc mất mặt, nếu thật xảy ra chuyện gì, hắn cũng vô pháp tha thứ cho chính mình.
Tháng trước, hắn từng nghiêm túc nói với nàng, gần đây sẽ không trở về chủ viện ngủ.
Sau đó nàng nói thế nào?
Tiểu cô nương vừa nghe hắn muốn dọn khỏi chủ viện, ôm eo hắn, chỉ nói một câu, "Nhưng ban ngày thiếp đều không gặp được phu quân."
Nói đến đây, không thể không nói, theo thời gian trôi đi, tính tình Thẩm Chân cũng thay đổi rất nhiều, đến Đường Nguyệt còn nói cô nương thích cười hơn trước kia.
Lục Yến đoán, có lẽ Tam cô nương phủ Vân Dương hầu vốn dĩ nên là dáng vẻ này.
Làm nũng dính người đều là thiên phú hơn người.
Đến cáu kỉnh cũng như vậy.
Nàng vốn không nên sống cẩn thận, khép nép.
Đột nhiên một trận gió nổi lên, cành lá rậm rạp rào rạt rung động, lá vàng trong không trung xoay tròn đáp lên phiến đá xanh trên đường.
Tưởng nàng ngủ rồi, Lục Yến đứng dậy về phòng.
Hô hấp nàng đều đều.
Lục Yến rón ra rón rén trở về trên giường, nằm xuống, duỗi tay chạm vào bụng nàng.
Đây là động tác Lục Yến làm mỗi ngày trước khi đi ngủ, bụng nàng ngày một lớn dần.
Đúng lúc này, bụng nàng bỗng nhiên động động.
Ánh mắt Lục Yến chăm chú, đầu ngón tay run rẩy, hai đời, đây là đứa bé đầu tiên của hắn và nàng.
Theo thiên tính, hắn lại chạm vào bụng nàng, mong chờ nó lại động động một chút.
Thẩm Chân trở mình, mở mắt ra trông hắn.
Lục Yến thấp giọng nói: "Có phải ta đánh thức nàng không?"
Lục Yến nhân lúc nàng còn mơ hồ, lấy lòng hôn vành tai nàng, nửa khắc qua đi, Thẩm Chân trốn hắn, lại bị hắn ôm trở về.
Tiểu cô nương đúng lúc mở miệng; "Thiếp khát."
Lục Yến lê giày xuống đất, rót cho nàng một chén nước.
Thẩm Chân ngồi dậy, nhấp một ngụm, nhìn hắn nói: "Có hơi lạnh."
Lục Yến đối diện với nàng, ôn nhu nói: "Vậy nàng chờ một lát." Dứt lời, nam nhân đi ra phòng.
Lâu sau, Lục Yến trở về, lại rót cho nàng một chén, "Uống đi."
Thẩm Chân nhấp một ngụm, dùng cặp mắt như quả nho mới nhúng qua nước nhìn hắn nói: "Có hơi nóng."
Tiếng nói vừa dứt, Lục Yến lấy chén trong tay nàng qua uống một ngụm, khóe miệng hiện ra ý cười lưu manh, "Nóng chỗ nào?"
Thẩm Chân xốc chăn lên muốn xuống đất.
Lục Yến nói: "Đi đâu?"
Thẩm Chân nói: "Thiếp tự mình rót."
Lục Yến nhướng mày.
Lại nữa rồi.
"Nàng cứ ngồi đi." Lục Yến nhận mệnh xoay người, rót cho nàng thêm ít nước lạnh, đưa tới bên miệng nàng, "Ngài xem xem lúc này đã được chưa?"
Thẩm Chân nhấp một ngụm, có lẽ là "Độ ấm" hợp ý, tiểu cô nương uống một hơi cạn sạch.
Nàng trả lại chén không cho Lục Yến, hai mắt xuất hiện một mạt ánh sáng.
Nam nhân ước lượng chén trà, chợt nâng lên tay, dùng chén ma sát cằm nàng, thấp giọng nói: "Giày vò ta như vậy, vui lắm sao?"
Thẩm Chân nhìn hắn, không nhịn được cười, ôn nhu "Vâng" một tiếng.
Lục Yến đặt chén sang một bên, cúi đầu hôn nàng, công thành chiếm đất, thế tới hùng hổ.
Tiểu cô nương tựa như không xương ngã vào trong ngực hắn, hai tay không tự chủ được quấn lên vai hắn.
Hờn dỗi, giao triền, thở dốc.
Muốn ngừng lại nhưng không thể.
Mưa ngoài cửa sổ căn bản không diệt được lửa trên người hắn.
Môi nam nhân lưu luyến trên cần cổ trắng nõn, trong lúc giao triền, nam nhân mang theo chần chừ.
Hắn buông nàng ra, không nhúc nhích nhìn thẳng nàng.
Nhìn khoé môi ướt nhuận càng thêm làm hắn đỏ mắt.
Lục Yến cầm lòng không đậu vuốt ve cánh môi, dùng bàn tay cạy mở khớp hàm nàng, chậm rãi đi vào, một cảm giác ấm áp bao vây lấy đốt ngón tay của hắn, hắn đẩy hai cái, bỗng nhiên nhắm mắt lại.
Ngoài song cửa sổ, cành lá đung đưa, ở dưới ánh trăng để lại bóng hình loang lổ.
Ác niệm này...!đuổi không đi, ngăn không được mà.....
Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An