Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An
Chương 12: Theo Dõi
Gió đêm mang theo một cỗ lãnh lẽo thấu xương, mà tâm Mạnh Tố Hề so với gió đêm này càng thêm lạnh lẽo.
Phù Tuyết các.
Lần này Mạnh Tố Hề tới ở nhờ trong phủ Trấn Quốc công, chỉ dẫn theo một nhà hoàn bên người, tam phu nhân sợ nàng không có đủ người sai bảo, liền đưa hai người đi Phù Tuyết các hầu hạ.
Thời điểm nàng về đến phòng, hai tiểu nha đầu đang đứng bên cạnh giường La Hán, hành lễ với nàng, một người muốn hầu hạ nàng rửa mặt, một người thì muốn hầu hạ nàng tẩy lớp trang điểm.
Hạ nhân của Trấn Quốc công phủ mỗi người đều là nhân tinh, đã nhiều ngày nay, các nàng truyền nhau, tam phu nhân đón vị biểu cô nương này tới, có lẽ sau này chính là người của đại phòng, cho nên hầu hạ đặc biệt tận tâm, không dám có một chút qua loa, chậm trễ.
Mạnh Tố Hề còn có chuyện muốn nói với tỳ nữ của mình, liền nói với các nàng: "Sắc trời không còn sớm, ta không cần nhiều người hầu hạ như vậy, các ngươi cũng nghỉ sớm chút đi, có Tây Ninh hầu hạ ta rửa mặt là được."
Hai tiểu nha đầu trao đổi ánh mắt với nhau, vốn tưởng phải lưu lại, lúc này cũng không dám nhiều lời, suy nghĩ một lát, đành phải khom người lui ra.
Chờ người đi rồi.
Tây Ninh vòng đến phía sau nàng, giúp nàng gỡ búi tóc được cố định bằng song trâm bạch ngọc và thoa vàng, đem mái tóc đen rũ xuống, giúp nàng xoa nhẹ bả vai, nói, "Chủ tử có tâm sự gì sao?"
Mạnh Tố Hề giơ tay khép lại cửa sổ đang mở, sắc mặt khẽ biến, "Ngươi đã nói chuyện với mấy nhà hoàn bên cạnh Thế tử gia chưa?"
Tây Ninh gật gật đầu, "Các tỷ tỷ bên đại phòng đối với nô tỳ đặc biệt khách khí, có mấy lời nô tỳ còn chưa có hỏi, các nàng đã báo cho nô tỳ."
"Thế tử gia thực sự chưa từng có thông phòng, thị thiếp linh tinh sao?" Mạnh Tố Hề giương mắt hỏi.
Tây Ninh lắc đầu, "Chưa có." Tiện đà lại thấp giọng nói: "Nô tỳ cho rằng cô nương không cần vì thế mà lo lắng, tính tình Tĩnh An trưởng công chúa ngài hẳn cũng thấy được, sao có thể dung hạ thị thiếp? Nô tỳ còn cố tình lưu ý tỳ nữ hầu hạ trong phòng Thế tử, thực sự rất quy củ, đều không phải là người biết mê hoặc chủ tử."
Mạnh Tố Hề nói: "Trên người các nàng......!có mùi hương gì không?"
Tây Ninh cười, "Cô nương nghĩ gì vậy? Hạ nhân đều bị cấm dùng hương liệu, có ai dám sử dụng chứ?"
Nghe vậy, hai tay Mạnh Tố Hề nắm chặt, từ nhỏ nàng đặc biệt mẫn cảm với mấy đồ hương phấn linh tinh, tuyệt đối sẽ không nhận sai.
Nàng để ngón trỏ lên trán, một bên xoa, một bên nói giọng khàn khàn: "Nếu trong phòng không có, chẳng lẽ là bên ngoài có?"
Giọng nói như lạc đi, Tây Ninh duỗi tay bưng kín miệng Mạnh Tố Hề, "Cô nãi nãi của ta, ngài có biết chính mình đang nói gì không? Chuyện như vậy có thể nói bừa được sao?"
Mạnh Tố Hề nắm lấy cổ tay của nàng, kéo Tây Ninh lại gần, nhỏ giọng nói thầm.
Tây Ninh biểu tình khẽ biến, "Cô nương, nô tỳ thấy tính tình của Thế tử gia cũng không được xem là tốt, nếu ngài tìm người theo dõi Thế tử gia, kết quả chưa phát hiện cái gì lại bị người bắt được, đến lúc đó chẳng phải mất nhiều hơn được? Còn nữa, hiện tại quan viên thành Trường An đều thường xuyên đi Bình Khang phường uống rượu, nhiễm chút hương khí cũng là chyện bình thường."
Mạnh Tố Hề nói: "Những điều người nói sao ta lại không biết, nếu thật sự hiểu lầm thì cũng là chuyện tốt, ta chỉ sợ hắn giống như cha ta vậy, dưỡng hai ngoại thất, giấu diếm mẫu thân suốt 5 năm.
Ngươi tìm hai người nhanh nhẹn chút, hắn chưa chắc đã đoán được là ta."
***
Hết ngày nghỉ, Lục Yến theo thường lệ đến Kinh Triệu phủ.
Bên ngoài tiếng trống rung trời, mấy đôi vợ chồng ở bên ngoài kêu khóc, còn có một nam nhân trung niên quỳ không dậy nổi, trong miệng không ngừng kêu, "Trả lại muội muội cho ta! Trả lại muội muội cho ta!"
Lục Yến giơ bút lông sói viết lên tờ trình, Tôn thiếu doãn ở trong phòng đi qua đi lại, đi từ đông đến tây, tới tới lui lui mấy lần, rốt cuộc không nhịn được nói: "Ta nói này Lục đại nhân, sao ngài có thể bình chân như vại như thế? Thành Trường An mấy ngày gần đây, ít nhất đã có sáu hộ gia đình có cô nương mất tích, ngoại trừ trong nhà Vương Chiếu tìm được hai cỗ thi thể không được báo án, còn lại không có thu hoạch gì! Cứ tiếp tục như vậy, không sớm thì muộn cũng kinh động đến Thánh thượng phía trên."
"Cho dù Tôn đại nhân ngài cứ đi đi lại lại thêm trăm vòng nữa, án tử cũng không thể phá được." Lục Yến bình tĩnh nói.
Tôn Húc bị nghẹn một phen, không nhịn được chửi thầm ở trong lòng: Hừ, hoàng đế rốt cuộc cũng là cữu cữu của ngươi, cho dù có gặp phải chuyện lớn gì, mũ cánh chuồn trên đầu cũng không bay mất được!
Bên này Tôn Húc còn đang lắc đầu, một hộ vệ hoang mang rối loạn chạy vào, "Đại nhân, có tin tức tốt!"
"Mau nói." Tôn thiếu doãn nói.
"Có người ở huyện Hưng Bình phát hiện nữ nhi của Tống gia, nàng được một đại phu cứu, vẫn chưa chết."
Lục Yến cùng Tôn Húc giao lưu ánh mắt, sau đó lập tức đứng dậy.
Bọn họ tưởng rằng hôm nay có thể hỏi được chút gì đó, nhưng tới y quán mới biết vị Tống cô nương này khắp người đều là vết thương, hôn mê bất tỉnh, cha mẹ Tống gia ôm nữ nhi, lệ rơi đầy mặt.
Chờ tới tận giờ Thân, mà người vẫn chưa tỉnh lại.
Tôn thiếu doãn bất đắc dĩ nói với Lục Yến: "Xem ra chỉ có thể ngày mai lại đến."
***
Chạng vạng qua đi, nha môn cũng đến giờ tan ca.
Lục Yến khoác thêm áo ngoài, rời khỏi Kinh Triệu phủ.
Hắn cúi đầu xoa xoa giữa mày, phân phó người chuẩn bị xe ngựa, lên xe xong liền bảo người chạy về phủ Trấn Quốc công.
Mới đi được nửa đường, Dương Tông nhấc rèm che lên, chậm rãi nói: "Thế tử gia, hai ngày nay, người đó vẫn luôn theo sau."
Sắc mặt Lục Yến trầm xuống, trong lòng nhịn không được hiện lên một cỗ phiền chán.
Mới đầu, hắn còn tưởng rằng cái kẻ lén lút theo này có liên quan đến án tử gần đây, nhưng sau đó lại được báo rằng người của nữ nhi Mạnh gia kia thường thường xuất hiện trong viện của hắn, còn tìm hiểu hắn có thông phòng hay không, liền biết là chuyện gì xảy ra.
Chuyện hắn còn chưa đáp ứng, mà có người đã muốn quản hắn.
Cánh tay này duỗi hẳn là quá dài rồi.
Hắn chậm chạp liếc ra phía ngoài, sau đó nói: "Hôm nay đi Trừng Uyển.
Nhưng đi qua Bình Khang phường vòng một vòng, lại đổi chiếc xe ngựa khác."
Dương Tông gật đầu vâng dạ.
Trong lòng không khỏi thầm than: Cô nương Mạnh gia này sao có thể tự cho là thông minh như vậy? Thế tử gia khó khăn lắm mới nghĩ thông suốt việc thành gia lập thất, nàng ta làm thế cuối cùng lại thành ra công cốc.
Sắc trời từ màu xanh biển dần dần chuyển sang đen nhánh, lúc Lục Yến đến Trừng Uyển, có chút ngoài ý muốn nâng mi.
Hôm nay các nơi trong viện đều treo đèn, tầng tầng tuyết đọng ở mái ngói, phía trên bức tường màu trắng cũng dần dần tan đi trong vầng sáng dịu nhẹ của đèn và ánh đỏ của gạch lát.
Hắn chậm rãi đi đến, đẩy cửa ra.
Cô nương bình thường vốn hay lo sợ, bất an kia lại đột nhiên đổi y phục mới, áo ngắn màu hồng phấn kết hợp với váy lụa màu sắc trắng thuần.
Thanh âm cửa đóng mở "kẽo kẹt" vang lên cũng là lúc nàng đang đối diện với gương đồng, đeo khuyên tai.
Ánh nến bập bùng, chiếu vào khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết của nàng, khóe môi phấn nộn thoáng gợi lên, hình ảnh nàng nhìn về phía hắn, cực kỳ giống một bức mỹ nhân đồ, vân sơn vụ nhiễu gian*, sóng mắt nàng lưu chuyển, là đoan trang, cũng là vũ mị.
Giống nàng, lại không giống nàng.
Trên đời này có nam nhân nào không thích nữ nhân vì mình làm đẹp?
Bước chân Lục Yến dừng lại, nghiêng người dựa vào cửa, thong thả đánh giá nàng, quần áo chỉnh tề, sắc mặt như thường, thậm chí còn thu liễm không ít kiêu căng của ngày thường.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Chân chậm rãi đứng dậy, đi đến bên người hắn, ôn nhu gọi một tiếng, "Đại nhân." Giọng nói của Thẩm Chân trời sinh đã mang theo một cỗ kiều mị, vì muốn trở nên hiền thục đoan trang nên ngày thường lúc nói chuyện vẫn luôn cố ý đè thấp giọng.
Hiện giờ thả lỏng, chỉ sợ một tiếng bình đạm, không có gì khác lạ "Đại nhân", cũng khiến người nghe như mềm xương cốt.
Cuối cùng nàng đã nghĩ thông suốt, vốn là nàng phải cầu hắn, nếu cứ tiếp tục cố chấp, tiếp tục trốn tránh, làm hắn phiền chán, Hoằng Nhi biết làm sao bây giờ?
Còn không bằng theo hắn.
Thẩm Chân nghĩ.
Lục Yến thấy nàng chậm chạp không trả lời, cũng không đợi, lập tức đi vào trong, ngồi lên trên giường.
Thẩm Chân hơi hơi cắn môi, cũng theo sát ngồi xuống bên người hắn.
Đôi mắt thâm thúy của Lục Yến tùy ý đánh giá nàng, không liên quan đến tình dục, chỉ có tìm tòi nghiên cứu.
Lẽ ra Thẩm Chân lớn lên ở hầu phủ từ nhỏ, nhìn thấy vương tôn quý tộc, quan to hiển quý là vô số người, không nên bị khí thế của người trước mặt này hù dọa.
Nhưng thần sắc trên mặt Lục Yến, nàng thật sự không thể nhìn thấu.
Nhìn không thấu một thứ, tựa như trời đột nhiên mưa to, tựa như đáy biển sâu rộng, bí ẩn, lại tựa như nàng chưa có chuẩn bị gì đã trở thành ngoại thất của hắn.
Hiển nhiên sẽ mang theo ít nhiều sợ hãi.
Đầu ngón tay Thẩm Chân mới hơi run lên, đã bị nàng gắt gao nắm lấy.
Hắn chăm chú nhìn nàng hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng nói, "Trên người cô, sao lúc nào cũng có nhiều túi thơm?" Trước ngực một cái, áo váy treo một cái, trên giường còn đặt một cái.
Hắn rốt cuộc vẫn nhịn không được hỏi tới.
Thẩm Chân hít sâu một hơi, dùng thanh âm cực thấp, nói: "Từ nhỏ trên người ta đã mang theo một hương thơm phảng phất, mẫu thân không muốn để cho người khác biết, nên dạy ta cách tạo ra mùi hương, ta đeo túi thơm, cũng là vì che khuất hương khí trên người."
Nghe xong lời này, Lục Yến liền hồi tưởng một chút, quả thực những lúc nhìn thấy, nàng đều đeo túi thơm.
Nhưng cũng không nhiều như hôm nay.
"Phải không?." Hắn chậm rãi hỏi một tiếng.
Cửa sổ còn mở, gió nhẹ phất qua, trướng sa lay động.
Thẩm Chân chủ động ngồi gần hắn, một tấc, lại một tấc.
Tiện đà chậm rãi nâng lên đôi tay ngọc, di chuyển như múa, ngón tay uốn lượn, mở ra một chút cổ áo.
Chiếc cổ trắng nõn nhỏ dài banh thẳng, đường cong như thế so với thanh sơn cao ngất lại càng xinh đẹp.
Lục Yến vẫn không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn nàng, như một con Lang Vương chưa đói bụng đang chờ con mồi của mình chủ động đầu hàng.
Bốn mắt đối diện, làm sao không phải một loại giằng co?
Thẩm Chân thấy Lục Yến không có bất cứ hành động nào.
Đành phải cắn răng một cái, tiếp tục chuyển động.
Cả người nàng đều dán lên quan phục màu tím sẫm.
Lục Yến cúi đầu, khẽ cười một tiếng, gần như không nghe thấy.
Chợt, hắn đem sống mũi cao thẳng, thẳng tắp áp vào cổ nàng, thở ra một tầng hơi thở ấm nóng, ẩm ướt..
Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An