Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An
Chương 112: Hòa Li
“Chuyện còn lại cứ giao cho Đại Lý Tự là được.”
Vừa nghe lời này, Diêu Bân không kìm nổi tò mò trong lòng, mở miệng thử hỏi: “Lý thị lang đắc tội gì với Chu đại nhân sao?”
Chu Thuật An cười khẽ một tiếng, “Cũng không đến nỗi đắc tội, nhưng......!xác thật có chút qua lại.”
Diêu Bân gật đầu, nhưng trong lòng lại không tin.
Quyền thần chưa thành gia, dung mạo của thê tử người ta lại đẹp tựa thiên tiên, hắn tuyệt đối không tin chỉ “Có chút qua lại” đơn giản như vậy.
Quan trường tựa chiến trường không đao, Diêu Bân từng vô cớ bị mưu hại, cũng từng bị người chèn ép xa lánh, chỉ duy nhất chưa từng thấy qua "giúp" người ta hòa li?
Chẳng qua có câu nói rất đúng, kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu, trong lòng Chu Thuật An có chủ ý gì, Diêu Bân cũng không để ý, chỉ cần có thể vặn ngã Lý Đệ, nhổ được quân cờ Hứa gia cắm ở Công Bộ này mà nói, đối với Đông Cung là chuyện tốt.
Rượu quá ba tuần, gương mặt Diêu Bân đã bắt đầu đỏ ửng, hắn nương men say nói: “Chu đại nhân sao không theo chúng ta trở thành môn hạ của Thái Tử?”
Thần sắc Chu Thuật An không đổi, nhưng thanh âm lại thấp vài phần: “Nước đầy quá sẽ tràn, giao tình giữa ta với Diêu đại nhân còn chưa đủ tốt sao?”
Diêu Bân hơi dừng rồi lại không ngừng cười ha hả.
Nắng sớm chưa đẩy tan mây mù, Chu Thuật An từ cửa hông rời khỏi Diêu phủ, khom lưng lên xe ngựa.
Nam nhân giơ tay véo hầu kết, nói khẽ với Sở Nhất nói: “Kêu nàng ngày mai tới gặp ta.”
*****
Nắng sớm mờ mờ, Thẩm Nhiễm giúp Lý Đệ thay quần áo lên thượng trị, Lý Đệ cúi đầu, mắt thấy khuôn mặt nhỏ như chước hoa sen, nghiêm túc nói: “Nhiễm Nhiễm, ta rất muốn trở lại bốn năm trước.”
Thẩm Nhiễm ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt đắn đo vừa vặn.
“Chúng ta không thể quay về bốn năm trước, Lý đại nhân vẫn nên suy nghĩ tới chuyện sau này đi.”
Lý Đệ “Ừ” một tiếng, sau đó lại cười một chút.
Lý Đệ đi rồi, Thẩm Nhiễm thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngã ngồi trên ghế tròn, ngón trỏ chống lên huyệt Thái Dương, chậm rãi xoa nhẹ, đêm qua Lý Đệ ngủ bên cạnh khiến nàng trắng đêm không ngủ.
Đúng lúc này, Thanh Lệ vén màn trúc đi đến, thấp giọng nói: “Cô nương, mấy quyển sách người yêu cầu được đưa tới rồi ạ.”
Thẩm Nhiễm ngước mắt, “Nhanh vậy sao?”
Thanh Lệ gật đầu.
Thẩm Nhiễm hít sâu một hơi, nói: “Mau, gọi người chuẩn bị ngựa, bây giờ ta sẽ đi luôn.”
Thanh Lệ nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt không có huyết sắc của Thẩm Nhiễm, thấp giọng nói: “Sắc mặt cô nương nhìn qua trông có chút mỏi mệt, có cần nô tỳ dùng son phấn giúp người che không ạ?”
Thẩm Nhiễm giơ tay ấn nhẹ đáy mắt, “Trông khó coi lắm à?”
Thanh Lệ vội vàng lắc đầu, “Cô nương sao có thể trông khó coi được?”
Thẩm Nhiễm quay đầu lại nhìn thoáng qua gương đồng, cong khóe miệng nói: “Không cần che, ta cảm thấy vừa vặn tốt.”
Xa phu kéo chặt dây cương, xe ngựa chậm rãi ngừng ở ven đường, Thẩm Nhiễm lần thứ hai đi tới tiệm sách ở chợ phía đông.
Nàng nhấc váy bước vào cửa, mới vừa ngẩng đầu, chưa kịp nói gì đã thấy chưởng quầy khom người: “Sách phu nhân hẹn trước đã tới rồi, ngài có thể lên lầu hai lấy.”
Thẩm Nhiễm gật đầu, “Đa tạ chưởng quầy.”
Thẩm Nhiễm một mình đi lên lầu hai, vẫn luôn đi sang bên trái, sau đó dừng lại, nâng tay gõ cửa.
“Vào đi.” Vẫn là thanh âm của nam nhân kia.
Thẩm Nhiễm bước vào, quay đầu khép cửa.
Chu Thuật An đứng bên cạnh bình phong đặt ở hướng Đông Nam, ánh nắng yếu ớt xuyên thấu qua song cửa chiếu lên người hắn, thân ảnh cao lớn tựa như một tòa thanh sơn sừng sững.
“Chu đại nhân.” Nàng đi đến bên cạnh hắn, ôn nhu nói.
Chu Thuật An nghiêng người, rũ mắt nhìn nàng.
Chỉ thấy hôm nay nàng không giống bình thường, mày đẹp khẽ nhíu, hai mắt mệt mỏi, đáy mắt ửng đỏ, hơi thở nặng nhọc.
Dáng vẻ nhược liễu phù phong không khỏi làm người ta sinh tâm thương tiếc.
“Bị bệnh sao?” Chu Thuật An hỏi nàng.
“Phong hàn nhẹ thôi.” Thẩm Nhiễm nhìn hắn nói.
Gió thu quất vào mặt, Thẩm Nhiễm bất giác run rẩy.
Chu Thuật An nhìn một sợi tóc đen dừng trên thái dương, hắn nhíu mày một lúc, cuối cùng cầm lòng không được mà nâng tay lên, giúp nàng vén ra sau tai, “Đã uống thuốc chưa?”
Thẩm Nhiễm cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: “Uống rồi.”
Chu Thuật An đưa tay đóng cửa sổ, lòng bàn tay đặt lên lưng nàng, kéo người sang bàn bên cạnh.
“Ngày mai nàng đưa tờ trạng này đến Hình Bộ đi.” Chu Thuật An ngồi xuống nói.
Thẩm Nhiễm chậm rãi mở ra, đây là một tờ đơn hòa li.
“Ta tìm người ở quê Lý Đệ, đưa tới kinh thành, hắn có thể ra làm chứng quan hệ giữa Lý gia và Hà gia là thông gia.” Chu Thuật An nói.
“Làm thế nào đại nhân tìm được?”
Tìm người làm chứng, Thẩm Nhiễm không phải không nhờ người hỏi thăm, nhưng những người đó thấy Lý Đệ làm quan lớn, tâm sinh sợ hãi, lại thêm chẳng quen biết gì với nàng, dùng bạc cũng chẳng thu mua được.
Thẩm Nhiễm sợ kinh động đến Lý Đệ lại gây ra chuyện lớn nên chỉ có thể từ bỏ.
Chu Thuật An nhìn ra nàng chần chờ, cười nói: “Không tin ta sao?”
Thẩm Nhiễm đứng đối diện hắn, “Sao có thể? Ta chỉ sợ bọn họ sẽ cắn ngược lại thôi.”
“Sẽ không.” Chu Thuật An đứng đoan chính thẳng tắp, vỗ lên bả vai nàng an ủi, theo sau lại lấy ra một tờ đơn kiện nói: “Chờ Diêu Bân chính miệng phán hòa li, nàng lập tức có thể trình tờ đơn kiện này lên, chứng cứ đều có trong này hết rồi.”
Ngón trỏ nam nhân gõ lên án kỉ.
Chu Thuật An tuy không nói rõ, nhưng ngữ khí nắm chắc như vậy tương đương với nói cho Thẩm Nhiễm hắn và Hình Bộ thượng thư Diêu Bân có giao lưu mật thiết.
Toàn kinh không người không biết Chu Thuật An hắn là tâm phúc của đế vương, làm quan thanh khiết vô tư, phàm là đưa bạc vào Đại Lý Tự đều sẽ bị ném trả lại không thiếu một xu, hắn giống như một tấm ván sắt nặng ngàn cân, mặc cho ai đá cũng vẫn bất động.
Nhưng trước mắt, Thẩm Nhiễm nghe hắn nhắc tới Diêu Bân, lại nhìn hai tờ đơn kiện cùng một chồng chứng cứ, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác kỳ dị.
Nàng thích giao dịch có qua có lại nên càng không thể yên tâm thoải mái nhận lấy ý tốt của hắn.
Nàng bức thiết hy vọng Chu Thuật An có thể thu hồi bất cứ thứ gì từ trên người nàng, cái gì cũng có thể.
Thẩm Nhiễm áp xuống suy nghĩ quay cuồng trong lòng, cầm lấy sổ sách trên bàn.
Đây đều là chứng cứ trực tiếp chỉ ra Lý Đệ tham ô nhận hối lộ, nhưng xem những chứng cứ này xong đều hiểu rõ, việc làm của Lý Đệ không có một chút liên quan tới Hứa hậu và Lục hoàng tử.
“Thế lực của Hứa gia từ lâu đã ăn sâu bén rễ, tạm thời không thể động đến bọn họ được, Hứa gia chắc chắn sẽ bảo vệ Lý Đệ.” Chu Thuật An nói.
Chu Thuật An cải biên những quyển sổ sách này, không thể nghi ngờ chính là đang ép Hứa gia từ bỏ Lý Đệ, phía sau Lý Đệ nếu không có Hứa gia, vậy hắn sẽ giống như một tên ăn chơi trác táng bị người trục xuất ra khỏi gia môn, không có lực đánh trả.
Thẩm Nhiễm thấp giọng nói: “Ta hiểu rõ.”
Dứt lời, thân thể Thẩm Nhiễm hơi lung lay, Chu Thuật An lập tức tiếp được nàng, cả người Thẩm Nhiễm rơi vào lồng ngực hắn.
“Để ta đỡ nàng ngồi xuống.” Chu Thuật An nhìn vào trong mắt, thấy rõ đây không phải là nhào vào ngực liền biết hôm nay nàng không phải giả vờ mệt mỏi.
Thẩm Nhiễm đè lại tay hắn, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Cả người Chu Thuật An bất động.
“Đêm qua.” Thẩm Nhiễm ôm vòng lấy cổ hắn, kéo xuống phía dưới, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, “Ta một đêm chưa ngủ.”
Hầu kết Chu Thuật An không ngừng trượt xuống, giọng nói khàn khàn: “Vì sao?”
Thẩm Nhiễm không đáp, nhưng thân lại ngả nghiêng dựa vào lồng ngực của hắn, “Ta muốn ngủ một lát, được không?”
Trái tim Chu Thuật An run rẩy, hắn căn bản không thể tưởng được nàng thế mà lại dựa vào lồng ngực hắn, nhắm hai mắt lại.
Tay nam nhân cứng đờ đặt ở một chỗ ánh mắt nhìn mặt trời chạy từ một cái cửa sổ này sang một cái cửa sổ khác.
Hắn nhìn chăm chú lông mi nàng, cũng không biết đã qua bao lâu, vỗ lên eo nàng, “Thẩm Nhiễm, giờ Thân rồi.”
Thẩm Nhiễm chậm rãi mở mắt ra, đối diện với tầm mắt hắn, trên mặt hiện lên một mạt đỏ ửng, vội vàng đứng dậy: “Là ta thất lễ, mong Chu đại nhân không trách tội.”
Chu Thuật An vân đạm phong khinh nói: “Không sao.”
Cửa khép lại, bóng dáng Thẩm Nhiễm biến mất ở trước mắt, Chu Thuật An bóp nhẹ cánh tay tê liệt cứng đờ, hít sâu một hơi.
Đạo hạnh của nàng sắp khiến hắn không chống đỡ nổi nữa rồi.
******
Bên kia, Thẩm Nhiễm lặng yên lên xe ngựa.
Thanh Lệ thấp giọng nói: “Cô nương, thoại bản tử tới tay chưa ạ?”
Thẩm Nhiễm gật đầu, “Tới rồi.”
Thanh Lệ lại nói: “Hôm nay......!sao lại lâu thế ạ?”
“Có chút chuyện nên trì hoãn.” Thẩm Nhiễm nghiêng đầu vén màn lên, ánh mắt dừng trên song cửa trên lầu hai của tiệm sách, âm thầm nắm chặt tay.
Tỉnh không được, ngủ không được, rốt cuộc nên làm thế nào đây?
Thẩm Nhiễm đuổi trở về trước khi Lý Đệ hạ trị về Lý phủ, vội vã tiến vào nội viện.
Chỉ thấy mẫu thân Lý Đệ, bà mẫu Văn thị hai tay khoanh trước ngực, đứng ở cửa, mở miệng là một câu châm chọc mỉa mai, “Đại phu nhân nhà ai cả ngày chạy ra bên ngoài như ngươi không?”
Thẩm Nhiễm mở miệng nói: “Phu nhân của tứ phẩm quan lớn nào mà không vội? Ta vốn cũng muốn được thanh nhàn, bằng không ta giao hết quyền quản gia cho Hà gia muội muội, ngày sau nhận lễ trả lễ đều để nàng xử lý đi vậy?”
Văn thị mím chặt khoé miệng, lạnh lùng nói: “Lý gia chúng ta cưới ngươi qua cửa thật đúng là gia môn bất hạnh.”
Tiếng nói Văn thị vừa dứt, Thẩm Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy hình như trời cao cũng đang giúp nàng, nàng đang lo không tìm thấy lý do rời đi, trước mắt khen ngược, đúng là ngủ gà ngủ gật còn được người đưa cho gối đầu.
“Thanh Lệ.”
Thanh Lệ khom người nói: “Có nô tỳ.”
“Thu thập đồ vật trở về Thẩm phủ.” Thẩm Nhiễm hít sâu một hơi, gằn từng chữ: “Gia môn bất hạnh, tội danh lớn như thế Thẩm Nhiễm ta gánh không nổi.”
Văn thị vừa nghe lời này, bước lên mấy bước, đi tới trước mặt Thẩm Nhiễm, nói thẳng: “Có phải Đệ Nhi trả của hồi môn cho ngươi rồi không?”
Thẩm Nhiễm vô cùng cung kính nhìn bà ta một cái, “Hoá ra ngài còn biết đó là của hồi môn của ta.”
Văn thị đoạt của hồi môn của Thẩm Nhiễm, lấy bạc đưa cho Hà gia, trợ cấp chi phí sống của bọn họ, những việc này Thẩm Nhiễm đều biết.
Nếu thật sự muốn bỏ ra thảo luận, Văn thị chắc chắn không được chỗ tốt nào.
Thanh Lệ chạy vào, chỉ lấy một cái rương, trong phủ đều là vật ngoài thân, Thẩm Nhiễm đều không cần.
“Cô nương, thu thập xong rồi ạ.”
Văn thị thấy nàng muốn đi thật, vội nói với tỳ nữ bên người: “Đứng ngốc ở đấy làm gì! Ngăn nàng ta lại cho ta!”
“Thẩm Nhiễm, ngươi biến sắc mặt cũng rất nhanh đấy, phụ thân ngươi mới vừa hồi triều, việc này nếu để cho người ngoài biết người ta sẽ nghĩ thế nào? Ngươi đi ra ngoài hỏi thăm xem, có người nào nói chuyện với bà mẫu như ngươi không?” Văn thị nói.
Thẩm Nhiễm cười tự giễu.
Bà mẫu?
Bà ta có bao giờ xem nàng là con dâu Lý gia? Có bao giờ mong nàng sống tốt không?
Thẩm Nhiễm thấp giọng nói: “Nếu hôm nay ngài không để ta đi, ngày mai ta sẽ tới phủ Kinh Triệu báo quan.”
Dù cho Văn thị là một phụ nhân nội trạch thì cũng biết phủ Kinh Triệu là chỗ nào, càng biết rõ quan hệ giữa Kinh Triệu Doãn và Thẩm gia là gì.
Văn thị dựng ngón tay chỉ vào nàng, đứt quãng nói vài tiếng “Ngươi, ngươi...”
Thẩm Nhiễm nói với tỳ nữ bên người Lý Đệ: “Lang quân hỏi tới thì cứ nói tình hình thực tế.”
Nói xong, Thẩm Nhiễm không quay đầu lại, đi thẳng ra cửa lớn Lý phủ..
Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An