Đệ Nhất Hầu
Chương 89
121@-89. Xem luyện binh.
Ngựa xe của quan lại và Lý Minh Lâu đi vào quân doanh, còn dân chúng thì bị quan binh ngăn ở bên ngoài.
Dân chung không hề bất mãn, chỉ phần phật vây quanh đám quan binh kia.
"Đương gia, chàng mặc binh phục à? Tại sao không nói với cả nhà một tiếng."
"Trương Cẩu Thặng, ngươi được lắm."
"Ta là Hạng Quan Đầu, Giả Tứ ở sát nhà chúng ta cũng xin đi tráng đinh, hắn ở đâu nhỉ?"
Dân chúng mồm năm miệng mười người kêu người hỏi, nhưng mặc kệ bọn họ là ai, hỏi cái gì thì biểu tình đám quan binh này vẫn đờ đẫn không hề nhúc nhích. Tới khi đám người chen chúc hỗn loạn tới gần bọn họ còn giơ binh khí trong tay lên quát: "Lui về phía sau."
Dân chúng hoảng sợ.
"Cha bọn nhỏ! Chàng làm gì vậy?" Có phụ nhân tức giận kêu lên.
Không có người nào trả lời cả, biểu tình người đàn ông mặc binh phục trước mặt vẫn hờ hững.
Những người đàn ông đang xếp hàng lúc này, không phải trượng phu của ai cả, cũng không phải bạn bè thân thích của ai hết. Nếu có hiệu lệnh đánh giết, binh khí trong tay bọn họ chỉ sợ sẽ không hề lưu tình mà chém về phía trước.
Tiếng ồn ào của dân chúng trầm xuống, sự tò mò bị nỗi sợ hãi và bất an thay thế, những bước chân chậm rãi lui về phía sau.
Chợt trong binh doanh có một người lính chân cẳng không tiện lợi đi ra, so với những người đang xếp hàng, hắn hòa ái dễ gần hơn: "Mọi người, xin thứ lỗi, bọn họ đang chấp hành nhiệm vụ. Không thể nói chuyện phiếm, đây là quân kỷ, làm trái sẽ bị phạt."
Quân kỷ à, dân chúng hòa hoãn lại, vị phụ nhân bị trương phu đối đãi như người xa lạ kia vừa rơi lệ vừa ngẩng đầu nói: "Giống như tham gia quân ngũ ư?"
Người lính chân cẳng không tiện ngạo nghễ đáp: "Giờ khắc họ mặc binh phục thì đúng là tham gia quân ngũ rồi." Nói xong câu này, biểu tình của hắn trở nên ôn hòa: "Người có thể giữ nghiêm quân kỷ đó là dũng sĩ, đừng xem thường việc nhỏ như quân kỷ, nếu việc nhỏ này mà còn làm không được thì nói gì đến giết sơn tặc bảo vệ người nhà nữa? Mọi người xem đi, mọi người có cảm thấy bọn họ rất có khí thế đúng không?"
Dân chúng sôi nổi gật đầu, biểu tình sợ hãi thay bằng tán dương.
"Đúng là rất có khí thế."
"Đúng vậy, còn dọa người hơn là những quan binh thực sự lúc trước."
"Ái dà, thoạt nhìn Trương Cẩu Thặng rất lợi hại, về sau ta không dám đánh hắn nữa rồi."
"Vị đại tẩu này đừng khóc, hiện tại hắn mặc binh phục, ngươi không thể làm gì hắn, chờ hắn về nhà, cởi binh phục ra, còn không phải chờ ngươi thu phục hay sao." Tiếng nói chuyện lại vang lên lần nữa.
Lúc này dân chúng không hề ùa lên như trước nữa mà vị phụ nhân đứng trong đám người đưa tay lau sạch nước mắt, bị trêu ghẹo còn cười cười ngượng ngùng pha lẫn kiêu ngạo.
Người lính chân cẳng không tiện kia thấy không khí hòa hoãn hơn lại mở miệng một lần nữa: "Còn nữa, không phải ai là dân tráng cũng có thể mặc binh phục đâu, người có thể mặc được quân trang cái này đều được chọn lựa kỹ càng, ngoại trừ bản thân họ là hảo hán ra thì còn có lợi ích nữa."
Lợi ích ư? Lập tức dân chúng tò mò, đối với dân chúng bình thường thì lợi ích hấp dẫn hơn so với có khí thế dọa người, bọn họ bắt đầu sôi nổi dò hỏi.
Người lính kia không nói nữa, bướng bỉnh trêu ghẹo nói: "Lợi ích gì thì để bọn họ tự nói cho người nhà là tốt nhất."
Dứt lời hắn xoay người khập khiễng đi vào binh doanh để lại phía sau một đám người tò mò đến vò đầu bứt tai. Bên ngoài doanh trại vang lên tiếng nghị luận sôi nổi nhưng không có người nào vây quanh nhóm thủ vệ để dò hỏi nữa, vì có hỏi họ cũng sẽ không nói. Vậy chờ tới khi những người này về rồi lại nói. Vị phụ nhân đã không hề khóc thút thít nữa, còn có chút ngượng ngùng lại đắc ý bị đám người vây quanh dặn dò sau khi biết có lợi ích gì thì nhớ nói cho mọi người biết.
...
Mà khi nhóm quan viên bước vào quân doanh những kinh ngạc và chấn động của họ lại tan đi.
Bên trong không phải là người người mặc binh phục mà vẫn là cảnh tượng lần trước đã nhìn thấy.
Đám đàn ông mặc đủ các loại quần áo, có già có trẻ có béo có gầy, người đứng, người ngồi hoặc là ngây ngốc hoặc là tụ tập nói cười. Vũ khí cầm theo không phải là binh khí đứng đắn mà đại đa số là gậy gỗ, thậm chí còn là nhánh cây, gậy trúc chưa được gia công.
Nhưng chỉ cần dụng tâm thì luôn được khen ngợi, chủ bộ quay đầu tán thưởng với đám quan viên bên người: "Sắp xếp hai đội ngũ dân tráng ra ngoài nghênh đón như vậy là cực kỳ tốt, dân chúng nhìn vào sẽ rất yên tâm."
Đám người bên cạnh gật đầu hùa theo: "Như vậy rất tốt, cực kỳ tốt."
Sau đó mọi người quay đầu nhìn Nguyên Cát, trấn an: "Huấn luyện một vài người giống như vậy là đủ rồi, không thể mỗi người đều luyện thành binh lính được."
Nguyên Cát cười cười: "Không đủ, không đủ."
Khi bọn họ nói chuyện, đám dân tráng trong quân doanh đang rải rác khắp nơi dần đứng dậy. Nhóm quan viên không hề hứng thú xem những người này nhưng bọn họ lại không hề tỏ ra đờ đẫn không thấy ai như những người xếp hàng bên ngoài, mà ánh mắt lại tỏa sáng chen chúc tới gần.
"Là các quan gia."
"Là các quan gia tới xem chúng ta."
Chủ bộ kinh hoàng nghĩ những người này la hét hô gào thì làm sao bây giờ? Bọn họ hỏi quan binh châu phủ bao giờ tới thì phải trả lời như thế nào? Hoặc là đòi tiền ông thì biết làm gì bây giờ?
Ông muốn gọi Nguyên Cát nhưng người kia đã tới trước xe ngựa của Lý Minh Lâu, nhỏ giọng nói gì đó. Sau đó lại quay ra nói vài câu với những hộ vệ bên cạnh, những hộ vệ kia nhanh chóng tản ra trong quân doanh, đồng thời hô to xếp hàng, xếp hàng.
Theo tiếng la hò xếp hàng vang lên, đám dân tráng vốn dĩ đang tản ra vội vàng chen chúc giống như gà vịt tranh đoạt đồ ăn. Tiếng hô gào mơ hồ không rõ ý hoảng loạn vang khắp quân doanh. Nhóm quan viên huyện Đậu nhìn thấy vài người còn va vào nhau thì không nhịn được bật cười ra tiếng, nhưng lại sợ Võ thiếu phu nhân cùng hộ vệ của nàng thấy khó xử cho nên vội dừng lại.
Nguyên Cát cũng không để ý bọn họ có cười hay không, hắn nói: "Mời chư vị đại nhân tới Diễn Võ Đài."
Lại xem diễn võ đúng không, nhóm quan lại liếc nhìn nhau, rồi cùng nhìn tấm màn của chiếc xe ngựa được nhấc lên. Một nha đầu giơ cao dù đen đi ra, tiếp đó là vị Võ thiếu phu nhân với bộ dạng không thể gặp người đang nâng vị Võ phu nhân mắt mù đi xuống.
Là các nàng muốn xem à. Nhóm người chủ bộ hiểu ra, đương nhiên muốn cổ động cho nên vội vàng xuống ngựa cùng bước lên Diễn Võ Đài đơn sơ. Tiếng trống trong quân doanh vang lên, người phía dưới chạy loạn càng nhiều, nhìn càng thêm hỗn độn.
Vị phu nhân mắt bị mù không thể nhìn thấy, chủ bộ chủ động mở lời khen ngợi: "Rất uy vũ, rất uy vũ."
Vị thiếu phu nhân dù có được che dù hay che mặt nhưng vẫn có thể nhìn được, chủ bộ lại mở lời bình luận gãi đúng chỗ ngứa: "Trong một thời gian ngắn mà có thể luyện được như vậy là không tồi, quả nhiên không hổ là Chấn Võ quân."
Lý Minh Lâu gật đầu nhìn xuống dưới đài: "Đúng, là luyện không tồi."
Nữ tắc (người phụ nữ có phép tắc) chỉ cần nhìn thấy nhiều người là cảm thấy tốt rồi đúng không, chủ bộ mỉm cười gật đầu, mà quan lại bên cạnh cũng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đúng, là luyện không tồi."
Muốn phụ họa thì cũng phải lớn tiếng một chút chứ, lẩm bẩm lầu bầu cái gì, việc khác không làm được, dỗ dàng hai phụ nhân này cao hứng cũng không làm được à? Chủ bộ không vui liếc mắt nhìn về phía gã quan viên vừa nói kia. Chợt thấy người này không chỉ lẩm bẩm mà tầm mắt còn ngây ngốc nhìn về phía trước, tầm mắt của chủ bộ cũng nhìn theo xem, biểu tình không khỏi ngẩn ra.
Đám người phía dưới tụ tập lại gần hơn, có lẽ đứng từ trên cao nhìn xuống, thấy rõ được lúc trước đám người vốn đang chạy loạn giờ biến thành những đường kẻ thẳng, những đường này không hề bị thắt nút mà được người dẫn đầu cầm cờ xí nhiều màu dẫn dắt đan xen ngang dọc, cấu thành những đồ án khác nhau.
"Là quân trận." Có quan viên ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
Quân trận đấy, mắt chủ bộ trừng lớn, bất chấp giải thích cho hai vị phụ nhân Võ gia. Trước mắt ông, tuy rằng bề ngoài đám dân tráng này hoàn toàn giống hệt lần trước, không hề có binh phục thống nhất, không hề có binh khí thống nhất, ăn mặc lại hỗn loạn đến buồn cười nhưng giờ đây hoàn toàn khác với lần đó, nhìn đám người buồn cười kia dậm bước di chuyển mà ông không thể phát ra được một tiếng.
Mặc kệ là béo hay gầy, dáng người của bọn họ đều đĩnh bạt.
Mặc kệ dưới chân họ đi thứ gì, bước chân dẫm xuống đất vang lên những tiếng thùng thùng.
Mặc kệ trong tay họ đang nắm thứ gì, vung lên, chém xuống đều như một.
Tiếng trống biến ảo, quân trận đan xen dừng lại, nhịp trống lại một lần nữa vang lên, trầm đục nhanh chóng, một lá cờ khác bên sân được phất lên: "Nâng thương!"
Dưới Diễn Võ Đài nào là thanh gỗ, nhành cây hay gậy trúc cùng nhau giơ lên.
Tiếng trống lại vang lên: "Vung đao!"
Tiếng hô như sấm vang trời: "Giết!"
Trời đông giá rét, dưới ánh mặt trời xán lạn, những thanh gỗ, nhành cây hay gậy trúc vung lên chém ra ánh đao với hàn khí dày đặc và khí thế lăng liệt.
Trên Diễn Võ Đài lặng ngắt như tờ.
Trong lòng chủ bộ hiện lên một ý niệm, nếu Trường sử phủ Quang Châu mà nhìn thấy cảnh này, chắc hẳn đêm nay sẽ yên tâm mà ở lại.
- ---------------------------
Đệ Nhất Hầu
Ngựa xe của quan lại và Lý Minh Lâu đi vào quân doanh, còn dân chúng thì bị quan binh ngăn ở bên ngoài.
Dân chung không hề bất mãn, chỉ phần phật vây quanh đám quan binh kia.
"Đương gia, chàng mặc binh phục à? Tại sao không nói với cả nhà một tiếng."
"Trương Cẩu Thặng, ngươi được lắm."
"Ta là Hạng Quan Đầu, Giả Tứ ở sát nhà chúng ta cũng xin đi tráng đinh, hắn ở đâu nhỉ?"
Dân chúng mồm năm miệng mười người kêu người hỏi, nhưng mặc kệ bọn họ là ai, hỏi cái gì thì biểu tình đám quan binh này vẫn đờ đẫn không hề nhúc nhích. Tới khi đám người chen chúc hỗn loạn tới gần bọn họ còn giơ binh khí trong tay lên quát: "Lui về phía sau."
Dân chúng hoảng sợ.
"Cha bọn nhỏ! Chàng làm gì vậy?" Có phụ nhân tức giận kêu lên.
Không có người nào trả lời cả, biểu tình người đàn ông mặc binh phục trước mặt vẫn hờ hững.
Những người đàn ông đang xếp hàng lúc này, không phải trượng phu của ai cả, cũng không phải bạn bè thân thích của ai hết. Nếu có hiệu lệnh đánh giết, binh khí trong tay bọn họ chỉ sợ sẽ không hề lưu tình mà chém về phía trước.
Tiếng ồn ào của dân chúng trầm xuống, sự tò mò bị nỗi sợ hãi và bất an thay thế, những bước chân chậm rãi lui về phía sau.
Chợt trong binh doanh có một người lính chân cẳng không tiện lợi đi ra, so với những người đang xếp hàng, hắn hòa ái dễ gần hơn: "Mọi người, xin thứ lỗi, bọn họ đang chấp hành nhiệm vụ. Không thể nói chuyện phiếm, đây là quân kỷ, làm trái sẽ bị phạt."
Quân kỷ à, dân chúng hòa hoãn lại, vị phụ nhân bị trương phu đối đãi như người xa lạ kia vừa rơi lệ vừa ngẩng đầu nói: "Giống như tham gia quân ngũ ư?"
Người lính chân cẳng không tiện ngạo nghễ đáp: "Giờ khắc họ mặc binh phục thì đúng là tham gia quân ngũ rồi." Nói xong câu này, biểu tình của hắn trở nên ôn hòa: "Người có thể giữ nghiêm quân kỷ đó là dũng sĩ, đừng xem thường việc nhỏ như quân kỷ, nếu việc nhỏ này mà còn làm không được thì nói gì đến giết sơn tặc bảo vệ người nhà nữa? Mọi người xem đi, mọi người có cảm thấy bọn họ rất có khí thế đúng không?"
Dân chúng sôi nổi gật đầu, biểu tình sợ hãi thay bằng tán dương.
"Đúng là rất có khí thế."
"Đúng vậy, còn dọa người hơn là những quan binh thực sự lúc trước."
"Ái dà, thoạt nhìn Trương Cẩu Thặng rất lợi hại, về sau ta không dám đánh hắn nữa rồi."
"Vị đại tẩu này đừng khóc, hiện tại hắn mặc binh phục, ngươi không thể làm gì hắn, chờ hắn về nhà, cởi binh phục ra, còn không phải chờ ngươi thu phục hay sao." Tiếng nói chuyện lại vang lên lần nữa.
Lúc này dân chúng không hề ùa lên như trước nữa mà vị phụ nhân đứng trong đám người đưa tay lau sạch nước mắt, bị trêu ghẹo còn cười cười ngượng ngùng pha lẫn kiêu ngạo.
Người lính chân cẳng không tiện kia thấy không khí hòa hoãn hơn lại mở miệng một lần nữa: "Còn nữa, không phải ai là dân tráng cũng có thể mặc binh phục đâu, người có thể mặc được quân trang cái này đều được chọn lựa kỹ càng, ngoại trừ bản thân họ là hảo hán ra thì còn có lợi ích nữa."
Lợi ích ư? Lập tức dân chúng tò mò, đối với dân chúng bình thường thì lợi ích hấp dẫn hơn so với có khí thế dọa người, bọn họ bắt đầu sôi nổi dò hỏi.
Người lính kia không nói nữa, bướng bỉnh trêu ghẹo nói: "Lợi ích gì thì để bọn họ tự nói cho người nhà là tốt nhất."
Dứt lời hắn xoay người khập khiễng đi vào binh doanh để lại phía sau một đám người tò mò đến vò đầu bứt tai. Bên ngoài doanh trại vang lên tiếng nghị luận sôi nổi nhưng không có người nào vây quanh nhóm thủ vệ để dò hỏi nữa, vì có hỏi họ cũng sẽ không nói. Vậy chờ tới khi những người này về rồi lại nói. Vị phụ nhân đã không hề khóc thút thít nữa, còn có chút ngượng ngùng lại đắc ý bị đám người vây quanh dặn dò sau khi biết có lợi ích gì thì nhớ nói cho mọi người biết.
...
Mà khi nhóm quan viên bước vào quân doanh những kinh ngạc và chấn động của họ lại tan đi.
Bên trong không phải là người người mặc binh phục mà vẫn là cảnh tượng lần trước đã nhìn thấy.
Đám đàn ông mặc đủ các loại quần áo, có già có trẻ có béo có gầy, người đứng, người ngồi hoặc là ngây ngốc hoặc là tụ tập nói cười. Vũ khí cầm theo không phải là binh khí đứng đắn mà đại đa số là gậy gỗ, thậm chí còn là nhánh cây, gậy trúc chưa được gia công.
Nhưng chỉ cần dụng tâm thì luôn được khen ngợi, chủ bộ quay đầu tán thưởng với đám quan viên bên người: "Sắp xếp hai đội ngũ dân tráng ra ngoài nghênh đón như vậy là cực kỳ tốt, dân chúng nhìn vào sẽ rất yên tâm."
Đám người bên cạnh gật đầu hùa theo: "Như vậy rất tốt, cực kỳ tốt."
Sau đó mọi người quay đầu nhìn Nguyên Cát, trấn an: "Huấn luyện một vài người giống như vậy là đủ rồi, không thể mỗi người đều luyện thành binh lính được."
Nguyên Cát cười cười: "Không đủ, không đủ."
Khi bọn họ nói chuyện, đám dân tráng trong quân doanh đang rải rác khắp nơi dần đứng dậy. Nhóm quan viên không hề hứng thú xem những người này nhưng bọn họ lại không hề tỏ ra đờ đẫn không thấy ai như những người xếp hàng bên ngoài, mà ánh mắt lại tỏa sáng chen chúc tới gần.
"Là các quan gia."
"Là các quan gia tới xem chúng ta."
Chủ bộ kinh hoàng nghĩ những người này la hét hô gào thì làm sao bây giờ? Bọn họ hỏi quan binh châu phủ bao giờ tới thì phải trả lời như thế nào? Hoặc là đòi tiền ông thì biết làm gì bây giờ?
Ông muốn gọi Nguyên Cát nhưng người kia đã tới trước xe ngựa của Lý Minh Lâu, nhỏ giọng nói gì đó. Sau đó lại quay ra nói vài câu với những hộ vệ bên cạnh, những hộ vệ kia nhanh chóng tản ra trong quân doanh, đồng thời hô to xếp hàng, xếp hàng.
Theo tiếng la hò xếp hàng vang lên, đám dân tráng vốn dĩ đang tản ra vội vàng chen chúc giống như gà vịt tranh đoạt đồ ăn. Tiếng hô gào mơ hồ không rõ ý hoảng loạn vang khắp quân doanh. Nhóm quan viên huyện Đậu nhìn thấy vài người còn va vào nhau thì không nhịn được bật cười ra tiếng, nhưng lại sợ Võ thiếu phu nhân cùng hộ vệ của nàng thấy khó xử cho nên vội dừng lại.
Nguyên Cát cũng không để ý bọn họ có cười hay không, hắn nói: "Mời chư vị đại nhân tới Diễn Võ Đài."
Lại xem diễn võ đúng không, nhóm quan lại liếc nhìn nhau, rồi cùng nhìn tấm màn của chiếc xe ngựa được nhấc lên. Một nha đầu giơ cao dù đen đi ra, tiếp đó là vị Võ thiếu phu nhân với bộ dạng không thể gặp người đang nâng vị Võ phu nhân mắt mù đi xuống.
Là các nàng muốn xem à. Nhóm người chủ bộ hiểu ra, đương nhiên muốn cổ động cho nên vội vàng xuống ngựa cùng bước lên Diễn Võ Đài đơn sơ. Tiếng trống trong quân doanh vang lên, người phía dưới chạy loạn càng nhiều, nhìn càng thêm hỗn độn.
Vị phu nhân mắt bị mù không thể nhìn thấy, chủ bộ chủ động mở lời khen ngợi: "Rất uy vũ, rất uy vũ."
Vị thiếu phu nhân dù có được che dù hay che mặt nhưng vẫn có thể nhìn được, chủ bộ lại mở lời bình luận gãi đúng chỗ ngứa: "Trong một thời gian ngắn mà có thể luyện được như vậy là không tồi, quả nhiên không hổ là Chấn Võ quân."
Lý Minh Lâu gật đầu nhìn xuống dưới đài: "Đúng, là luyện không tồi."
Nữ tắc (người phụ nữ có phép tắc) chỉ cần nhìn thấy nhiều người là cảm thấy tốt rồi đúng không, chủ bộ mỉm cười gật đầu, mà quan lại bên cạnh cũng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đúng, là luyện không tồi."
Muốn phụ họa thì cũng phải lớn tiếng một chút chứ, lẩm bẩm lầu bầu cái gì, việc khác không làm được, dỗ dàng hai phụ nhân này cao hứng cũng không làm được à? Chủ bộ không vui liếc mắt nhìn về phía gã quan viên vừa nói kia. Chợt thấy người này không chỉ lẩm bẩm mà tầm mắt còn ngây ngốc nhìn về phía trước, tầm mắt của chủ bộ cũng nhìn theo xem, biểu tình không khỏi ngẩn ra.
Đám người phía dưới tụ tập lại gần hơn, có lẽ đứng từ trên cao nhìn xuống, thấy rõ được lúc trước đám người vốn đang chạy loạn giờ biến thành những đường kẻ thẳng, những đường này không hề bị thắt nút mà được người dẫn đầu cầm cờ xí nhiều màu dẫn dắt đan xen ngang dọc, cấu thành những đồ án khác nhau.
"Là quân trận." Có quan viên ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
Quân trận đấy, mắt chủ bộ trừng lớn, bất chấp giải thích cho hai vị phụ nhân Võ gia. Trước mắt ông, tuy rằng bề ngoài đám dân tráng này hoàn toàn giống hệt lần trước, không hề có binh phục thống nhất, không hề có binh khí thống nhất, ăn mặc lại hỗn loạn đến buồn cười nhưng giờ đây hoàn toàn khác với lần đó, nhìn đám người buồn cười kia dậm bước di chuyển mà ông không thể phát ra được một tiếng.
Mặc kệ là béo hay gầy, dáng người của bọn họ đều đĩnh bạt.
Mặc kệ dưới chân họ đi thứ gì, bước chân dẫm xuống đất vang lên những tiếng thùng thùng.
Mặc kệ trong tay họ đang nắm thứ gì, vung lên, chém xuống đều như một.
Tiếng trống biến ảo, quân trận đan xen dừng lại, nhịp trống lại một lần nữa vang lên, trầm đục nhanh chóng, một lá cờ khác bên sân được phất lên: "Nâng thương!"
Dưới Diễn Võ Đài nào là thanh gỗ, nhành cây hay gậy trúc cùng nhau giơ lên.
Tiếng trống lại vang lên: "Vung đao!"
Tiếng hô như sấm vang trời: "Giết!"
Trời đông giá rét, dưới ánh mặt trời xán lạn, những thanh gỗ, nhành cây hay gậy trúc vung lên chém ra ánh đao với hàn khí dày đặc và khí thế lăng liệt.
Trên Diễn Võ Đài lặng ngắt như tờ.
Trong lòng chủ bộ hiện lên một ý niệm, nếu Trường sử phủ Quang Châu mà nhìn thấy cảnh này, chắc hẳn đêm nay sẽ yên tâm mà ở lại.
- ---------------------------
Đệ Nhất Hầu
Đánh giá:
Truyện Đệ Nhất Hầu
Story
Chương 89
10.0/10 từ 38 lượt.