Đệ Nhất Hầu

Chương 257

145@-
257. Cúi đầu cầu người.

Trước khi một đội quan binh vây quanh tri phủ cùng chúng quan viên đi vào đại trạch nhà họ Hoàng thì ở cửa đã có người chờ đón.

"Tống đại nhân đại giá quang lâm, thất lễ vì không đón tiếp được từ xa." Một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú mặc áo gấm dài nói lớn, nhưng không mời đám người đại giá quan lâm này vào cửa: "Vì đang vội vàng chuyển nhà, cực kỳ rối ren, mà hạ nhân cũng đã bán đi nhiều, người bưng trà châm rượu chẳng đủ, nên đại nhân có việc gì hãy truyền chúng ta tới phủ nha đi."

Bị cự tuyệt ngoài cửa một cách trầ.n trụi như vậy khiến đám quan viên mặt đỏ tai hồng.

Nhưng có biện pháp nào khác đâu, hiện tại bọn họ là kẻ phải cúi đầu.

Tống tri phủ hô một tiếng. "A Tiêu", sắc mặt hòa ái pha lẫn ưu thương nhìn người trẻ tuổi này: "Sao một tiếng "thúc thúc" cũng không hô vậy?"

Tống tri phủ nhậm chức ở phủ Quang Châu được mấy năm, khá quen thuộc với đám thế gia đại tộc này, vãn sinh, hậu bối mỗi nhà đều có thể gọi ra tên, khi tụ hội còn có thể lén lút xưng hô thúc cháu.

Hai từ "thúc thúc" đơn giản này lập tức nhắc lại mối quan hệ thân mật lâu dài giữa bọn họ, đám quan viên đi theo phải khen ngợi trong lòng. Tri phủ đại nhân không hổ là tri phủ đại nhân, co được giãn được, biến ảo quá tự nhiên.

Hoàng A Tiêu, cháu đích tôn nhà họ Hoàng vì câu nói này mà nhuệ khí giảm đi vài phần, hắn quay đầu không nhìn Tống tri phủ: "Chỉ sợ thúc thúc không nhận người cháu trai này thôi."

Tống tri phủ bước đến vỗ vỗ đầu vai hắn: "Nói cái gì vậy, một cây làm chẳng nên non, hiện tại phủ Quang Châu lâm vào hoàn cảnh khó khăn, cũng chỉ có người trong nhà mới có thể hỗ trợ. A Tiêu à, xin cháu giúp ta hỏi lão thái gia một chút đi, vừa lúc có Đào đại nhân ở đây, cận thần bên người của thiên tử nhất định có thể hỗ trợ phủ Quang Châu của chúng ta."

Dứt lời, hắn cúi người thi lễ, hắn vừa thi lễ thì những quan viên khác cũng hành lễ theo.

Người của quan phủ vừa ra khỏi cửa thì nhà họ đã biết, như vậy Đào Nhiên tới Hoàng gia thì đám người quan phủ cũng biết là điều không có gì kỳ lạ, mọi người đều có các mối quan hệ riêng mà.

Mối quan hệ giữa thế gia và quan phủ đan xen tung hoành như vậy đấy, không phải gió đông thổi bạt gió tây thì là gió tây áp đảo gió đông thôi. Đương nhiên, hiện tại gió nào mạnh hơn thì ai cũng biết.

Hoàng A Tiêu nhìn chúng quan viên cúi người trước mặt mình, trong lòng vừa đắc ý vừa cười lạnh, chẳng qua đã có chuyển biến tốt thì nên thu liễm lại, hắn biết điều đó:

"Vậy mời các đại nhân vào thính đường chờ một chút, ta đi hỏi tổ phụ xem, việc chuyển nhà không thể gạt được, lão nhân gia á, buồn rầu vì phải rời xa quê hương nên bệnh cũ tái phát."


Cuối cùng vẫn ném ra một múi tên châm chọc, từ một kẻ vãn sinh hậu bối.

Nhưng còn cách nào khác đâu, cúi đầu nhận thua là như vậy, Tống tri phủ nhẫn nhịn: "Thật hổ thẹn, hổ thẹn."

Còn may là Hoàng lão thái gia không để bọn họ chờ quá lâu, ngồi trong phòng không có than củi uống hai chén trà lạnh xong thì người cũng tới.

Nhìn đến người bọc áo choàng được 4-5 tráng đinh, tôi tớ nâng đến đám người tri phủ vội đứng dậy thi lễ.

"Lão thái gia mau nằm, mau nằm." Tống tri phủ đè lại ghế nằm, không cần Hoàng lão thái gia mở miệng đã chủ động nói: "Ngài bị bệnh thế này, chúng ta lại đến quấy rầy, thật là hổ thẹn."

"Gia Trình à, ta vì sao lại bị bệnh, mấy người vì sao lại đến đây, trong lòng mọi người tại đây ai mà không biết chứ, cứ việc nói thẳng đi." Hoàng lão thái gia thờ ơ nói, tầm mắt đảo qua đám quan viên đang đứng trong phòng. "Ta và ngươi, cũng như các ngươi đã quen biết nhiều năm như vậy, ai còn không biết tính tình của nhau nữa? Hả, vị này là?"

Tầm mắt của ông dừng trên một gương mặt xa lạ.

Đây là một lão thư sinh không mặc quan bào, quần áo trên người mới tinh không giống vẻ bề ngoài nhăn nhúm của lão. Lão thư sinh này thi lễ theo chúng quan viên, đôi mắt quay tròn nhìn ngó khắp nơi... nghe được câu hỏi thì vội thu tầm mắt lại.

Tống tri phủ nói: "Đây là môn khách của Võ thiếu phu nhân."

"Khương Lượng." Lão thư sinh này tiến lên một bước, cười cười: "Thiếu phu nhân để cho ta tới, nhìn xem có gì hỗ trợ hay không."

Hoàng lão thái gia ồ một tiếng: "Ấy, đừng hỗ trợ, hiện tại mọi người bận rộn như vậy, đều là do thiếu phu nhân của ngươi giúp đỡ ra đó."

Lời này đúng là không khách khí, chẳng thể nghi ngờ là chỉ thẳng mặt để mắng chửi người đâu.

Tống tri phủ do dự, hắn có phải nên đứng ra bảo vệ thiếu phu nhân một chút, trở mặt mắng lại lão già này không?

Khương Lượng thi lễ, cười hổ thẹn: "Vì vậy mà xin lão thái gia chỉ điểm."


Tống tri phủ không do dự nữa, nắm lấy tay Hoàng lão thái gia: "Lão thái gia à, ngài cứu lấy chúng ta đi."

Tuy rằng đã nói rõ là tới cúi đầu, nhưng tri phủ chưa hạ thấp thì bọn quan viên cũng không có cách nào luồn cúi cả, giờ chỉ có thể cùng cúi đầu vâng vâng dạ dạ hàm hồ vài câu. Khoảng thời gian này danh tiếng của phủ Quang Châu ở Hoài Nam đạo quật khởi, là ngựa đầu đàn của nửa cái Hoài Nam này, đám quan viên đã quen được người kính sợ, giờ đột nhiên phải cúi đầu như vậy, quả là....

Đương nhiên, Hoàng lão thái gia cũng nhìn ra được đám người trước mặt không tình nguyện đồng thời vừa xấu hổ lại buồn bực, đây cũng là điều mà ông muốn nhìn thấy.

Lạc thú lớn nhất trong cuộc đời chẳng phải là có thể nhìn thấy kẻ địch cúi đầu không biết phải làm gì hay sao?

"Không phải cứu ngươi." Ông gạt tay Tống tri phủ ra, xụ mặt nói. "Là cứu bá tánh phủ Quang Châu."

Khương Lương đứng một bên nói: "Cho nên xin lão thái gia trấn an dân chúng."

Hoàng lão thái gia liếc nhìn lão một cái: "Một lão già thúi như ta, không quan không chức, không có công danh, cũng không hề có thanh danh thần tiên như Võ thiếu phu nhân, ta có thể trấn an dân chúng à?"

Một viên quan đón được đề tài, nếu đã cùng nhau đến thì việc hạ mình để cho tri phủ làm, còn việc thổi phồng như này thì hạ cấp bọn họ vẫn có thể đứng ra, hắn cúi người thi lễ rất sâu. "Hoàng thị ở phủ Quang Châu này có danh vọng mấy trăm năm, Hoàng thị lòng mang thiên hạ, có thương sinh. Hoàng lão thái gia đức cao vọng trọng, năm đó phủ Quang Châu lâm vào đại dịch, là ngài mời danh y, phân phát thuốc thang cho mười mấy vạn bá tánh, một nửa dân chúng phủ Quang Châu này có thể sống sót là vì có ngài."

Bọn quan viên khác cũng sôi nổi tán dương, nào là tổ tiên Hoàng thị vinh quang, công đức của riêng Hoàng lão thái gia, nói lời ca ngợi khiến nhà cửa lạnh lẽo dần nóng lên.

Có câu, tay hung không đánh mặt cười, ở hoàn cảnh này lão thái gia không thể trầm mặt được, vì thế mấy người trẻ tuổi đi cùng hừ một tiếng: "Nếu đã biết Hoàng thị chúng ta đức cao vọng trọng như vậy, tựa như Định Hải thần châm giữ bình an cho một phương thì vì sao còn muốn đuổi chúng ta đi! Cướp tiền đoạt lương của chúng ta, lại còn muốn chia cắt đồng ruộng, bức những thế gia đại tộc như chúng ta phải rời bỏ quê hương?"

Không khí trong phòng có chút xấu hổ.

"Nào có, nào có." Tống tri phủ bước ra chống đỡ. "Là mượn, là mượn mà."

Khương Lượng ở bên cạnh bổ sung: "Thuế ruộng và đồng ruộng kia đều dùng cho dân chúng."

Vị Võ thiếu phu nhân kia tới giờ vẫn không cảm thấy bản thân sai ở đâu đúng không, Hoàng lão thái gia nhìn Khương Lượng nói: "Vậy à? Ta còn tưởng dùng hết trên người Võ thiếu phu nhân đấy, thần tiên hạ phàm, không gì không làm được, dân chúng chỉ cần vái lạy một cái trước mặt nàng thì đã có tiền, có lương có đất đai rồi."

Tống tri phủ ở bên cạnh hòa giải: "Đều là vì bá tánh, vì phủ Quang Châu."


Khương Lượng không vội không bực nói: "Vậy lão thái gia, ngài nói phải làm sao bây giờ."

Đây là Hoàng lão thái gia nói chuyện trực tiếp với Võ thiếu phu nhân, bọn qua viên yên lặng thở phào nhẹ nhõm. Lúc ấy, Nguyên Cát mang theo hai người tới gặp họ, nói đây là môn khách của thiếu phu nhân, hai người họ sẽ đại biểu nàng tham dự lần trao đổi với thế gia này.

Mọi người đúng là có chút kinh ngạc đối với hai môn khách đột nhiên xuất hiện này, nhưng cũng ổn định lại ngay bởi người đến cậy nhờ Võ thiếu phu nhân rất nhiều, ngoại trừ đám du hiệp còn có họa sự, thuyết thư, làm đồ chơi bằng đường, lừa ăn lừa uống gì gì cũng có...

Võ thiếu phu nhân nói họ là môn khách còn cho họ gặp đám thế gia, có chuyện gì không cần quan phủ thuật lại nữa, mọi chuyện dễ làm hơn.

Hoàng lão thái gia liếc mắt nhìn lão thư sinh một cái: "Rất đơn giản, đều là vì bá tánh. Tiền, lương thực chúng ta có thể trực tiếp cho dân chúng, không cần thông qua thiếu phu nhân."

Khương Lượng cười nói: "Sở dĩ thiếu phu nhân của chúng ta tự mình làm cũng là vì thuận tiện, bằng không nhiều người lộn xộn, không có quy hoạch. Nếu Hoàng lão thái gia muốn làm đương nhiên không có vấn đề gì, chẳng qua vì bá tánh, vì trật tự của phủ Quang Châu, vẫn nên có quy củ."

"Tế thế cứu dân Hoàng thị chúng ta đều làm từ xưa tới nay, quy củ chúng ta đều hiểu." Hoàng A Tiêu đứng một bên, không khách khí nói.

Võ thiếu phu nhân này mới bao lớn, còn tưởng lấy quy củ ra để dọa người?

Khương Lượng không vội không bực không lùi cũng không cho, cười ha ha: "Hiện tại, tai ương ở đây không phải nạn đói hay đại dịch mà là chiến loạn, quy củ khi ở chiến loạn đương nhiên sẽ khác."

Hoàng A Tiêu còn muốn nói gì nữa nhưng Hoàng lão thái gia đã xua tay ngăn lại: "Suy nghĩ của Võ thiếu phu nhân cũng đúng, không thể so chiến loạn với những tai ương khác."

Sắc mặt lão nhân gia đã hòa hoãn, mang theo chút khoan dung.

"Như vậy thì, quy củ vẫn do thiếu phu nhân định ra, còn việc thì chúng ta tự mình làm."

Khương Lượng lập tức khen ngợi: "Lão thái gia thông thấu."

Chuyện đã nói tốt, có thương có lượng, có yêu cầu có nhường nhịn. Thật là mọi người cùng vui, tri phủ và chúng quan viên cũng góp lời khen ngợi, mà sắc mặt của già trẻ Hoàng thị cũng tốt hơn rất nhiều, không khí trong phòng lại bắt đầu náo nhiệt.


"Vậy chuyện đồng ruộng cũng như vậy chứ." Khương Lượng thừa dịp không khí đang tốt nói tiếp.

Lập tức, không khí trong phòng trầm xuống giống hệt như sắc mặt đám người Hoàng thị, thuế ruộng còn dễ nói chứ đồng ruộng là căn cơ, là gốc rễ của thế gia bọn họ.

"Chỉ là mượn, mượn thôi." Tri phủ lại đứng ra hòa giả một lần nữa: "Để nhóm lưu dân có thể an tâm trồng trọt, chờ thế đạo yên ổn hơn, chờ bốn phía Hoài Nam đều yên bình thì việc mượn này cũng đến kỳ trả."

Hắn vương ngón tay, đo lường tính toán.

"Tình thế hiện giờ mọi người đều biết, uy vọng trong quân của hoàng đế bệ hạ rất cao, vệ binh Đại Hạ liên tiếp thắng lợi, nhiều nhất, nhiều nhất là cuối năm sau là mọi chuyện ổn thôi."

Bọn quan viên cũng theo sau gật đầu, sôi nổi khuyên bảo.

Hoàng thị không thể nói tình thế không tốt, hoàng đế không bình ổn được phản loạn chứ? Hoàng lão thái gia bị ồn ào, không chịu nổi nói: "Được rồi, được rồi."

Tri phủ cùng chúng quan viên lập tức dừng lại, căng thẳng và yên lặng nhìn Hoàng lão thái gia.

"Có người cần trồng trọt, các ngươi chọn lựa đưa sang đây." Hoàng lão thái gia nhìn Khương Lượng. "Chuyện đồng ruộng chúng ta sẽ sắp xếp."

Lập tức, tầm mắt của tri phủ cùng chúng quan viên nhìn về phía Khương Lượng.

Cả đời này lần đầu tiên Khương Lượng bị nhiều người nhìn chằm chằm đến vậy, nhiều người đang chờ câu trả lời của lão đến vậy. Một câu của lão lại quan trọng nhất, lão sờ sờ cổ áo, đạm nhiên, ổn trọng cười: "Có lão thái gia tương trợ, thiếu phu nhân cực kỳ vui vẻ."

Hoàng lão thái gia hô một tiếng A Tiêu: "Khách tới cửa tại sao không đốt than củi sưởi ấm?"

Hoàng A Tiêu tỏ vẻ xấu hổ cúi đầu: "Bọn hạ nhân không đủ, đang vội vàng dọn dẹp hành lý."

Hoàng lão thái gia quát lớn: "Hạ nhân bị bán thì tức phụ của ngươi, nương của ngươi không còn nữa à? Dù cho nóc nhà không có thì họ Hoàng ta không thể mất lễ nghi khi đãi khách được."

- ------------------
Đệ Nhất Hầu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đệ Nhất Hầu Truyện Đệ Nhất Hầu Story Chương 257
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...