Đệ Nhất Hầu

Chương 217

135@-
217. Cùng ngồi thưởng mùi hương mới.

Làn khói nhẹ lượn lờ bốc lên từ lư hương hoa sen bằng sứ trắng, mùi hương mát lạnh tản ra trong thư phòng.

Khương Danh ngồi trước lư hương, biểu tình nghiêm túc sẵn sàng trận địa đón địch, tựa như nếu phát hiện gì đó không ổn sẽ lập tức bưng lư hương lên ném văng ra ngoài.

Sau khi, Lý Minh Lâu đổ hết huân hương ra khỏi hộp cũng không tìm thấy giấy viết thư, xác định đây chỉ là một hộp đựng huân hương bình thường chứ không phải cách đựng thư mới, nàng lại cầm lên một miếng huân hương lên tìm tòi.

Thứ này là vật dùng hàng ngày, ngồi nằm đi đứng đều dùng cả, đối với nàng thì nó như nước trà vậy, không ham mê, có gì dùng đó.

"Huân hương có thể làm nhanh như vậy à?" Nàng tò mò hỏi. "Không phải riêng thu thập nguyên liệu cũng phải mất nhiều năm thậm chí mười mấy năm hay sao."

Khương Danh nói đây là do Võ Nha Nhi làm, còn tận mắt nhìn thấy, như vậy tính ra chỉ làm trong thời gian không bao lâu.

Nguyên Cát bị Khương Danh gọi đến nghe vậy thì cười, uyển chuyển nói: "Đại tiểu thư dùng loại khác."

Người với người còn khác nhau huống chi là huân hương và huân hương.

Huân hương Lý Minh Lâu dùng tất nhiên là được tuyển chọn kỹ càng xuất xứ từ tay danh gia, đương nhiên là cực kỳ khó có được.

Nàng cười cười không hỏi nữa, mà nói: "Danh thúc, thúc không cần nhìn nữa." Nàng thấy đối phương vẫn đang căng thẳng nhìn chằm chằm lư hương: "Sẽ không có vấn đề gì đâu."

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân và thanh âm ríu rít của Kim Kết.

"Phu nhân ở cùng với ta đó." Lý Minh Lâu vừa nói, vừa nở nụ cười nhìn rèm cửa được xốc lên, phụ nhân mắt mù được Kim Kết nâng vào cửa.

Vừa vào nhà, bà đã nhẹ nhàng hít hít mũi: "Đổi mùi hương à."


Đúng vậy, phu nhân ở bên thiếu phu nhân, sẽ luôn ngửi được mùi huân hương. Võ Nha Nhi sẽ không làm hại mẫu thân của mình, cho nên đây chỉ là lễ vật, Khương Danh gật đầu, nhưng chân mày vẫn nhăn lại, vậy lễ vật này có ý gì?

"Ngươi thật hồ đồ." Nguyên Cát lắc đầu. "Đây đương nhiên là quà cảm tạ."

Quà cảm tạ à? Khương Danh nhìn hắn.

"Nếu không có sự hỗ trợ của các ngươi thì bọn họ có thuận lợi qua sông, giải vây cho Linh Châu như vậy không." Nguyên Cát nói. "Mười người các ngươi có thể khiến cho bọn họ ít bị thương vong mấy trăm người, thậm chí mấy nghìn ngươi. Đó là do chúng ta nhiệt tình và thật lòng tương trợ, đương nhiên hắn phải nói lời cảm tạ với thiếu phu nhân rồi."

Khương Danh bừng tỉnh, bật cười, cuối bình biểu tình cũng thả lỏng ra: "Đúng vậy, việc đơn giản như vậy, ta nghĩ nhiều rồi." Xong, hắn lại lắc đầu. "Cũng không trách được ta suy nghĩ nhiều, bởi đô tướng, không hiện tại hẳn nên gọi là Đô đốc, thật sự rất tài giỏi, có thể nuôi quân, giỏi dụng binh, đầu óc nhạy bén, ứng biến chu toàn."

Trong khoảng thời gian hắn ở trong Chấn Võ quân nhìn thấy, nghe thấy không ít và cũng không nhịn được mà nghĩ, nếu người này là đối thủ thì quả thật chính hắn cũng là không đảm bảo bọn họ có thể toàn thắng được, cho nên mới không tự giác đề cao cảnh giác.

Hai người bọn họ thì thầm to nhỏ ở một bên, mấy người phụ nữ cũng đang nói chuyện ở bên cạnh.

"Phu nhân thích mùi hương này không?" Kim Kết hỏi.

Phụ nhân ngồi trước lư hương hơi lắc lư đầu để hương khí tản ra: "Huân hương này rất đơn giản."

Bà không nói thích hay không thích mà là nói đơn giản, Lý Minh Lâu tò mò hỏi: "Vậy phu nhân biết làm à?"

Nụ cười dịu dàng xuất hiện trên mặt bà: "Biết á, thời tiết không được tốt, nên đốt một chút, đứa nhỏ mảnh khảnh yếu ớt có hương thơm mới ngủ yên được, nhà hàng xóm phơi quá nhiều cá mặn, đừng tranh cãi với bọn họ."

Thanh âm của bà rất bình thản nhưng lời nói lại lộn xộn, hẳn là những mảnh nhỏ hồi ức trong sinh hoạt của bà. Lý Minh Lâu gật đầu qua lời nói này, tuy rằng hỗn loạn nhưng vẫn có câu trả lời cho vấn đề, bà ấy biết làm huân hương.

Lý Minh Lâu cười, vừa nói với Khương Danh và Nguyên Cát vừa chỉ chỉ huân hương trên bàn rồi chỉ phụ nhân: "Tay nghề do mẫu thân truyền lại."


Khương Danh và Nguyên Cát cũng cười.

"Chế hương không dễ dàng đâu." Nguyên Cát nói. "Hắn có tâm."

Nàng vàng bạc không thiếu, trân bảo không ít, quý trọng là tâm ý, thứ chính tay làm ra cũng là tâm ý. Võ Nha Nhi đưa thứ không phải quý trọng gì cũng là đưa tặng tâm ý.

Nàng nghiêng đầu suy ngẫm: "Vậy nên người này không tồi, tâm tư thấu triệt, làm việc rõ ràng minh bạch, ta nên đưa lại chút gì đây?"

Phương thức để biểu đạt tâm ý có quá nhiều, tự mình làm là không cần thiết, cho nên nàng sẽ không chủ động tự làm cái gì.

Nguyên Cát cười: "Tiểu thư để ý đó là tâm ý lớn nhất."

Nàng lại cười, đứng dậy gọi Kim Kết: "Đồ của chúng ta để ở nơi nào?"

Lý Minh Lâu chưa từng chủ động muốn điều gì, ăn mặc trang sức đều không quan tâm, Kim Kết chọn cho cái gì thì mang cái đó, vàng bạc hoa lệ không cự tuyệt, mà đơn giản rách nát cũng sẽ không ghét bỏ. Tính tình của tiểu thư quá tốt, nhưng một nữ tử trẻ tuổi như nàng lại thanh tâm quá dục quả thật khiến người ưu thương.

Nghe thấy Lý Minh Lâu hỏi, Kim Kết kinh ngạc, vui vẻ hỏi: "Tiểu thư muốn cái gì ạ?"

Nàng đáp: "Không biết nữa."

Trước kia, hầu như là người khác muốn cái gì thì nàng cho cái đó, đây là lần đầu tiên chủ động nghĩ cho người khác thứ gì đó.

"Vậy chúng ta cùng đi chọn thôi." Kim Kết cao hứng vỗ tay, cũng nâng phụ nhân mắt mù lên. "Phu nhân cũng cùng đi đi."

Đối với việc Kim Kết và Lý Minh Lâu muốn phụ nhân làm gì, bà chưa từng phản bác, luôn luôn nói "được".

"Nhà kho có rất nhiều đồ đấy ạ." Kim Kết đếm đếm ngón tay. "Vàng bạc, vải vóc, đồ vật trang trí, đồ bổ, có từ nhà mang đến, cũng có về sau mới mua." Rồi lại gọi Nguyên Cát. "Nguyên gia, ở huyện Đậu cũng còn một nhà kho nữa đúng không ạ?"


Nguyên Cát gật đầu. "Ta chuẩn bị xe đưa mọi người đi."

Kim Kết vô cùng vui vẻ dẫn tiểu thư và phụ nhân đi ra ngoài.

".... Tiểu thư chúng ta xem trang sức trước được không?"

"..... Đàn ông không cần trang sức đúng không nhỉ?"

".... Tùy tiện nhìn một chút, dù sao cũng đến đó, cô gia không cần thì thiếu phu nhân có thể dùng mà, phu nhân cũng có thể dùng nữa."

".... Vừa lúc cũng nên may quần áo mùa đông rồi."

".... Thiếu phu nhân, giường cũng dùng mấy tháng rồi, nên đổi một bộ thôi."

Ba người đi ra ngoài, thanh âm ríu rít của Kim Kết kéo dài mãi không dứt.

Nguyên Cát đứng ở hành lang nhìn theo: "Xem ra tiểu thư phải chọn vài ngày rồi."

Khương Danh rất có kinh nghiệm nói: "Nữ tử mà, nếu bắt đầu chọn lựa đồ vật thì mãi không dứt đâu."

"Tiểu thư chưa bao giờ như vậy." Khuôn mặt đờ đẫn của Nguyên Cát hiện lên chút ý cười, trong mắt lại có vài phần đau thương. Trước kia không biết thế nào, nhưng từ khi xuất giá trở về Lý gia, tiểu thư càng vô dục vô cầu, sống như cây khô tàn lụi. "Đã quên mất nàng vẫn là một tiểu cô nương."

Nguyên Cát đưa mắt nhìn vào trong phòng, huân hương trên bàn đã được đặt vào hộp nhỏ, cái hộp được bày biện chỉnh tề đè lên tấm dư đồ thường xem trên bàn.

Cho nên, tiểu thư có thêm một người bạn cùng chơi cũng không sai, người bạn này cũng khá tốt.


Khương Danh nhìn nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt giống như đầu gỗ của Nguyên Cát, lại nghe văng vẳng tiếng cười đùa nói giỡn trong hậu trạch vốn yên ắng, biểu tình lại trở nên ngừng trọng, đưa tay lên xoa cắm: "Chẳng qua chỉ là.......một hộp huân hương quê mùa?"

Võ Nha Nhi này sao lại biết tiểu thư thích huân hương? Còn đưa thứ tự tay mình làm.

"Quả nhiên, hắn thật tài giỏi." Khương Danh gật đầu đưa ra phán đoán. "Không thể không phòng bị."

...

...

Đêm đã lên đèn, một bàn tay vươn ra từ tay áo to rộng, móng tay vốn tròn tròn nho nhỏ trong suốt giờ được sơn màu đỏ tươi, trên cổ tay cũng đeo một chiếc vòng ngọc tản ra ánh sáng nhu hòa, khiến bàn tay ấy càng thêm nhu mì lẫn kiều mị.

Bàn tay ấy cầm lên hộp gỗ để sang một bên, rồi trải rộng dư đồ ra, tiếp đó bàn tay ấy lại rụt về được tay áo che đi.

Tầm mắt Nguyên Cát cũng trở lại chiếc bàn, dừng trên dư đồ, hắn duỗi tay chỉ: "Trước mắt, xem ra những nơi đáp lại tân đế không quá nhiều, ví dụ như nơi này và nơi này, họ không đáp lại nhưng cũng không quy thuận An Khang Sơn."

Lý Minh Lâu không cảm thấy kỳ quái: "Mọi người ai ai cũng có tư tâm mà thôi, không còn tiên đế, nhân tâm đã tan."

Tuy rằng họa loạn của ngày hôm nay bắt nguồn từ tiên đế, nhưng khi ngài, một cây đại thụ thối nát từ gốc rễ ngã xuống vẫn khiến thiên hạ chấn động, hoảng sợ, tứ tán.

"Đại công tử đã đón được Hàn đại nhân." Nguyên Cát nói. "Đại công tử hỏi có nên cùng nhau về Kiếm Nam đạo hay là tiếp tục ở lại Sơn Nam?"

Nàng nói: "Đương nhiên là ở lại Sơn Nam, nói vậy thì Hàn đại nhân sẽ đồng ý giúp binh mã Sơn Nam ổn định thế cục rồi."

Nguyên Cát nhận lệnh, thưa dạ, lại nghĩ đến một việc: "Tiểu thư, đúng như lời người nói lúc trước, Tề Sơn đã cho người tới Kiếm Nam đạo của chúng ta mượn binh."

- -------------------------
Đệ Nhất Hầu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đệ Nhất Hầu Truyện Đệ Nhất Hầu Story Chương 217
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...