Đệ Nhất Hầu
Chương 215
165@-215. An Khang Sơn nhập kinh.
Đoàn người Khương Danh mang theo lễ vật của Đô tướng rời khỏi Lân Châu.
Mà cùng lúc đó tin tức Lỗ Vương đăng cơ cũng chiếu cáo thiên hạ, hết thảy tân đế tuân theo chế độ cũ, ngay cả niên hiệu cũng không thay đổi, trong lúc bái tế, tân đế từng thề trước tiên đế rằng không trừ An tặc không đổi nguyên niên, thề nhớ mối sỉ nhục này.
Thôi Chinh vẫn nhậm chức Tể tướng như cũ, chư quan theo tới Lân Châu vẫn giữ nguyên chức vụ, nhưng vì dọc đường đi có không ít quan viên lâm bệnh hoặc thể nhược hay lạc đường không theo kịp rồi vô vàn nguyên nhân không thể tới, thì sẽ được kế thừa, không có thượng quan thì cấp dưới sẽ được cất nhắc tăng bậc để thay thế.
Đồng thời tân đế cũng cho mời những quan viên vốn không đến nhanh chóng tới đây, đúng thời hạn sẽ giữ nguyên quan tước cũ, không đúng hạn có thể viết thư trình bày lý do, chức quan đó sẽ được giữ lại một năm.
Quan văn được chải vuốt lại, triều đình ổn định, nhóm quan tướng từng người từng người được phong quan nhậm chức, Võ Nha Nhi nhậm chức tiết độ sứ Sóc Phương, Lương Chấn là tiết độ sứ Chấn Võ quân, còn các quan tướng của Kinh Lược quân vốn của Sóc Phương và các đại tướng quân gấp rút tới từ kinh thành tới tiếp viện như Thiên Bình, Ngụy Bác cũng đều được bổ nhiệm, cuối cùng còn phát chiếu thư thảo phát phản quân gửi tới các cánh Vệ quân ở các nơi chưa tạo phản.
Chiếu thư này được truyền đi khắp nơi, tứ phương cũng đều có đáp lại, nhóm quan tướng ở gần tự mình suất binh tới bái kiến tân đế, vì dụ như trong cảnh nội Hà Đông, Lũng Hữu, Sơn Nam, ở xa hơn thì phái người mang lễ vật tới chúc mừng, ví dụ như Kiếm Nam, Giang Nam v...v... Nhưng cũng có rất nhiều quan tướng chỉ đứng ngoài quan sát, vừa không phản loạn cũng không đáp lại triều đình.
Đương nhiên, triều đình không hề khiển trách bọn họ, hiện tại trước mắt, điều Lân Châu phải làm là thanh trừ dư nghiệt xung quanh, sau đó ngưng tụ lực lượng, đánh tan phản quân, trở về kinh thành.
Võ Nha Nhi suất mười mấy vạn đại quân truy kích phản quân trong cảnh nội Lân Châu, đoạt lại thành trì bị chiếm cứ, đốt lên khí thế rào rạt.
Núi non nối tiếp ngăn cách ngọn lửa rào rạt này khỏi kinh đô và các vùng phụ cận.
An Khang Sơn phản loạn, hoàng đế băng hà mang đến hỗn loạn kinh hoàng, cũng tựa hồ như đông cứng lại theo đầu đông tràn về.
Không khí cuối thu lạnh lẽo vẫn còn vướng vấn kinh thành, nhưng bên trong thành già trẻ lớn bé phú quý bần dân dốc toàn bộ lực lượng, mặc kệ là mặc quần áo hoa lệ hay là đơn giản, có đồ mới thì mặc đồ mới, không có đồ mới thì mặc quần áo cũ nhưng sạch sẽ, nử tử cắm chu thoa, đàn ông cài hoa tươi, đám nhỏ thì vui mừng giơ lên vài món đồ chơi, bọn họ từng hàng, từng nhóm, từng bầy đi trên đường lớn.
Trên đường đã được dọn dẹp, ổ gà, hố nhỏ trên mặt đường đã được san bằng, cây cối hai bên đường bị hư hỏng khi trốn loạn đã được cắt tỉa, lá rụng cành khô cũng biến mất không thấy đâu, toàn bộ kinh thành rực rỡ hẳn lên, giống như sắp đón tết vậy.
Chẳng qua không khí không hề vui sướng nhẹ nhàng khi sắp ăn tết, biểu tình dân chúng người thì chết lặng người thì hoảng sợ, không ai cười cợt, chỉ ngẫu nhiên nhỏ giọng thì thầm, đám nhỏ bị quản chế nghiêm khắc không cho khóc nháo.
Trên đường lớn có binh mã chạy băng băng qua lại, binh tướng khoác trên mình áo giáp sáng chói, hình dung bưu hãn, nhưng bọn họ không dùng đao thương đánh chửi cũng không phóng ngựa giẫm đạp dân chúng, mà chỉ dùng đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm, tựa như đám chó săn chăn dê.
Đám dê con ngoan ngoãn chậm chạp đi lại cho đến khi nghe thấy tiếng khóc truyền đến.
Tiếng khóc tê tâm liệt phê, thanh âm uyển chuyển cao vút, vang vọng quanh quẩn từ bầu trời xuống mặt đất, tưởng chừng không ngừng không dứt.
Bình bịch, tựa hồ như núi rung đất chuyển, mặt đất chấn động.
Dân chúng kinh hãi nhìn về phía đó, thấy một tòa núi thịt đang xuống khỏi xa giá, nhào xuống mặt đất.
"Đại đô đốc!"
"Đại đô đốc!"
Nhóm tôi tớ cường tráng ở hai bên xa giá tiến đến nâng, An Khang Sơn mặc đồ tang đẩy bọn họ ra, quỳ bò khóc lớn: "Bệ hạ ơi, bệ hạ, Thái tử ơi!"
Thân thể khổng lồ bò trên mặt đất, đồ tang dày nặng bị kéo lê sờn rách, chân An Khang Sơn cũng không hề đi giày, là vì đã bị rớt lúc quỳ bò khóc lóc ở hoàng lăng.
"Nô nhi đến chậm á!" An Khang Sơn đấm ngực, nước mắt và nước mũi đầy mặt. "Can nương ơi (*mẹ nuôi), bệ hạ ơi, các ngài bị gian tặc kia làm hại á ~~!"
Thanh âm An Khang Sơn uyển chuyển như ca hát, khóc kể bệ hạ, quý phi lâm nạn, mắng gian tặc nịnh thần Toàn Hải, Thôi Chinh, Võ Nha Nhi lòng muông dạ thú, than khóc dân chúng gian nan, bi thống Thái tử ốm yếu bị khinh rẻ, ai oán Chiêu Vương bị hại.
Theo tiếng khóc xướng kia dân chúng nghe được một vở diễn, nội dung chính là giai đoạn trước bọn họ từng trải qua. Thôi Chinh Toàn Hải tranh chấp bắt cóc bệ hạ, Chấn Võ quân cướp đoạt thành trì, La Thích Thanh bị giết, La quý phi bị buộc tự sát, hoàng đế bị hại, Chấn Võ quân cùng mười vạn đại quân và triều đình rời bỏ kinh thành. Trong miêu tả của An Khang Sơn, hắn chưa từng tạo phản, Chiêu Vương cũng không phải do hắn giết, mọi việc hết thảy đều là âm mưu của Thôi Chinh và Lỗ Vương, mục đích để soán vị.
Hiện tại, Thôi Chinh và Lỗ Vương đã đạt được mục đích, soán vị đăng cơ, thật đáng thương cho Bệ hạ, Thái tử, Chiêu vương chết không nhắm mắt, thật là rối loạn luân thường, rối loạn thiên hạ. Như vậy phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.
An Khang Sơn khóc đến không thở nổi, trên mặt dính đầy nước mắt và bùn đất, cuối cùng hắn lấy ra bảo kiếm. Thiên hạ này đã thay đổi, hắn không muốn sống trong cái thế gian hỗn độn này nữa, dứt khoát đi theo tiên đế thôi, như vậy có thể ca hát cho Bệ hạ, cùng nhảy múa với Quý phi nương nương.
Nhìn thấy An Khang Sơn muốn tự sát, một đám quan tướng và quan văn nhào lên ngăn cản, hô to, tuy rằng gian thần tặc tử giết hai quân phụ, thế nhân bị che mắt, nhưng trời cao có thể thấy rõ, trời cao sẽ trừng phạt bọn chúng...
"Đại đô đốc, ngài là thần tử của bệ hạ, thì hãy vì bệ hạ thanh trừ đám ác thần tặc tử này đi." Một quan viên tuổi đã trung niên mặc quan bào mới tinh bi phẫn hô. "Nếu không thì có khác gì loạn thần tặc tử này đâu!"
Vì thế nhóm quan tướng tỏ ra phẫn nộ rút ra đao thương: "Bệ hạ giao phó trọng trách cho Đại đô đốc lãnh binh, không phải vì hộ quốc an dân hay sao? Vì sao ngài có thể bỏ quốc, bỏ dân không màng? Không bằng chúng ta cũng đi theo ngài cùng chết đi."
Bọn họ cũng sôi nổi cầm đao thương chọc vào bụng vào cổ mình, khiến máu tươi tuôn rơi, làm dân chúng vây xem hoảng sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, An Khang Sơn cũng không còn khóc nữa vội vội vàng vàng đứng dậy khuyên can bọn họ.
"Ta sai rồi, ta sai rồi." Hắn hô. "Ta quên mất bổn phận của thần tử."
Như này mới khuyên can được đám quan tướng, cũng may có áo giáp dày, một đám người chỉ đổ chút máu chứ không bị tổn thương đến nơi yếu hại.
"Đại đô đốc." Nhóm quan văn không động đao kiếm tiến lên hành lễ, thanh âm bi thương, có không ít người rơi lệ đầy mặt. "Thỉnh xin đại đô đốc vào thành, thay trời cao trừ họa vì Đại Hạ, báo thù cho tiên đế, cho Thái tử, bảo vệ vạn dân, miễn cho sinh linh đồ thán."
An Khang Sơn che mặt lui về sau: "Sao ta dám, sao ta có thể, ta còn phải đi hoàng lăng thủ vệ cho Bệ hạ và Thái tử."
Đám quan văn và võ tướng đều quỳ xuống, có người đập đầu xuống đất, có người thẳng lưng mặt đầy bi thương, có người kêu trời muốn diệt Đại Hạ chúng ta, có người khóc Tiên đế chết không nhắm mắt, có người tức giận chất vấn An Khang Sơn có phải muốn Tiên đế thất vọng.... quang cảnh thật sự rất hỗn loạn. An Khang Sơn tựa như muốn nâng người này, đỡ người kia, trấn an người nọ nhưng một người chỉ có hai tay nên không biết phải làm sao.
Dân chúng nhìn mà ngơ ngác, chợt trong đám người cũng có người bình bịch quỳ xuống.
"Thỉnh xin Đại đô đốc vào thành."
Liên tiếp từng người từng người quỳ xuống, hô lớn, tựa như nắm đấm nện xuống bờ cát tạo ra một cái hố. Cái hố này điếm xuyết trên bờ cát khiến cho xung quanh lún xuống như có lực hấp dẫn, hoặc là do đám binh tướng ở bốn phía như hổ rình mồi, hay ánh sáng lạnh lẽo như ẩn như hiện từ những thanh đao vừa bị tuốt ra khỏi vỏ, khiến dân chúng vốn ngây ngốc dần dần quỳ xuống.
Có người đờ đẫn ngơ ngác, có người sợ hãi lẩm bẩm, có ánh mắt lập lòe kêu theo.
"Thỉnh xin Đại đô đốc vào kinh."
Nhìn quan binh dân chúng quỳ đầy đất nghe tiếng la rung chuyển đất trời, An Khang Sơn bi thương ngửa mặt thở dài: "An Khang Sơn ta không tiếc thân này!"
Vâng theo ý dân, thay thế ý trời, cuối cùng An Khang Sơn cũng đồng ý vào thành, nhưng cự tuyệt ngồi xe mà mặc áo tang đi chân trần bước vào kinh thành.
"Trên mặt đường còn để lại vết chân máu." Người kể khoa tay múa chân. "To như này này."
Nghe đến đây Trung Hậu phụt cười: "Đúng là chân An Khang Sơn không nhỏ."
Hắn ngồi dậy từ trên giường, gật đầu tấm tắc vài tiếng.
"Không uổng công chuẩn bị nửa tháng nay."
Nửa tháng trước, quân tiên phong của An Khang Sơn đã đến kinh thành, bọn họ không gặp trở ngại, tùy ý đi vào kinh, đi vào hoàng cung, chiếm cứ nha môn lục bộ, bắt được quan viên trốn tránh trong nhà, ép buộc họ đi nha môn làm việc, dùng đao thương gõ mở toàn bộ cửa hàng trong kinh thành để ép buôn bán, buộc kẻ có tiền đi mua đồ vật, đi dạo trên đường, đến hàng quán uống rượu, uống trà mua vui, lại bắt không ít tráng đinh làm dịch phu.
Bận rộn nửa tháng đến hôm nay, trời còn chưa sáng lại bắt đầu gõ cửa từng nhà, mệnh lệnh người bên trong đều phải lên phố, ra khỏi thành, phải thay đồ mới, đeo châu báu tỏ vẻ vui mừng.
Bên Trung Hậu tất nhiên cũng không ngoại lệ, hắn giả bệnh vì tránh đen đủi nên trốn được, nhưng cả một nhà sao có khả năng đều bị bệnh được. Những người khác chỉ biết oán trách hắn gian trá đoạt trước, còn bản thân phải ra ngoài thành đóng vai quân cờ để tạo thế cho An Khang Sơn.
"Diễn một vở tuồng lừa mình dối người." Một người nói. "Chẳng qua, bên Lỗ Vương diễn cũng không tồi."
"Đúng vậy, vài ngày trước đám lão Danh cũng đưa tới tin tức, hiện giờ chắc cũng truyền khắp rồi." Một người khác cười nói. "Nói cái gì mà Lỗ vương vũ dũng, một người đánh lui vạn binh của phản quân."
Trung Hậu trừng mắt: "Mới có mấy ngày mà đã từ mặc áo giáp tự mình ra trận giết địch biến thành một người đánh lui toàn bộ phản quân rồi à? Qua vài ngày nữa có phải sẽ thành chiến thần tái thế, không người địch nổi hay không?"
"Ai mà biết, dù sao bên Tân đế kia có cô gia của chúng ta mà." Một người vuốt vuốt sống mũi nói.
Trung Hậu nhất thời không nhớ rõ đây là đang nhắc tới vị cô gia nào, chờ khi lấy lại tinh thần thì phì một tiếng.
Mọi người trong phòng đang nói giỡn, bên ngoài chợt truyền đến tiếng ù ù, vó ngựa chấn động mặt đất, tựa hồ như đang có thiên quân vạn mã phi nhanh.
"Đại quân của An Khang Sơn vào kinh." Ngoài cửa, có người đi vào nói.
Khác với khi tiên phong vào kinh, đám binh mã phía sau này như lang như hổ, chém giết một đường khiến máu me đầu mặt, trên lưng ngựa còn giắt không ít bọc lớn bọc nhỏ, bên trong không biết cất giấu bao nhiêu chiến lợi phẩm nữa.
An Khang Sơn ngoại trừ yêu cầu nghiêm khắc khi tác chiến thì những điều khác cực kỳ khoan dung, hào phóng. Toàn bộ chiến lợi phẩm đều cho binh tướng tự chia, ai cướp được thì là của người đó, hơn nữa trước khi tới đây đã cho binh tướng của mình tùy ý cướp bóc.
Muốn để ngựa chạy thì phải cho nó ăn no, đây là lời nói của hắn.
Hiện tại, đám ngựa này vào đến kinh thành, không biết muốn ăn bao nhiêu lương thảo đây, không biết bao nhiêu nhà sẽ gặp phải tao ương đây, không biết bao nhiêu nữ tử sẽ bị giày xéo đây. Sắc mặt Trung Hậu chợt thay đổi, cắn chặt răng: "Đừng.... dễ dàng ra tay."
Rốt cuộc cái câu "đừng ra tay" không thể thốt ra lời, làm sao có thể trơ mặt nhìn người khác chịu khổ mà không quan tâm cho được, thôi hành sự tùy theo hoàn cảnh đi.
Dân chúng kinh thành với sắc mặt trắng bệch nơm nớp lo sợ, lại tuyệt vọng trốn trong gia trạch, mặc kệ là gia đình binh dân hay là nhà cao cửa rộng, đối với đám binh mã bên ngoài quả thật muốn xâm nhập đều dễ dàng như trở bàn tay. Đã không có triều đình, luật pháp, không có tuần thành, sai dịch, không có trói buộc về luân thường đạo đức, mọi người có thể trông chờ vào điều gì đây, chỉ biết mặc cho số phận mà thôi.
Nhưng khiến mọi người ngoài ý muốn đó là dù vó ngựa khiến cả kinh thành chấn động liên tục không ngừng nhưng không hề có hiện tượng bị phá cửa xông vào nhà, có không ít người gan lớn hé cửa ngó ra ngoài dò xét, họ nhìn thấy đám binh mã này tựa như từng bầy thiêu thân lao về một hướng.
Quốc khố.
...
...
Nơi cao lớn yên lặng chợt ồn ào bất kham, nếu đứng ở trên lầu cao mà nhìn xuống thì có thể thấy được vô số binh mã đang ùa vào, từng cánh từng cánh cửa lớn bị phá nát, vô số rương hộp bị mở ra, vô số giá gỗ bị đụng vào. Vàng bạc, châu báu rơi rụng đầy đất như nước biển, vô số người đang bơi lội trong biển rộng ấy. Lớp sau tiếp bước lớp trước, vơ vét nhồi nhét số vang bạc châu báu kia vào trong bao quần áo, vào giáp trụ đang mặc trên người, sau đó nhằm đến gian phòng tiếp theo, lo sợ mình chậm chân.
Kinh thành có hoàng cung, hoàng cung có quốc khố, quốc khố là nơi chứa đựng chí bảo của cả thiên hạ, ai sẽ buông bỏ chí bảo không màng tới mà đi cướp bóc của dân gian đây.
"Còn có rượu này!"
"Ha ha ha, lu rượu này là của ta đấy!"
"Nhanh đến xem này, nơi này có quần áo làm bằng vàng."
"Mặc nó vào ta thành tiên rồi, ta thành tiên rồi."
Vô số binh tướng kẻ khoác vàng mang bạc, người vơ vét khối vàng, nén bạc, đội quan mũ hoa lệ lên đầu, hay chui đầu vào lu rượu, vừa uống vừa hát vừa quơ chân múa tay.
Tiếng ồn ào khiến nửa cái hoàng thành như bốc cháy.
"Đô đốc, có nên quát bảo họ ngừng lại hay không?" Một quan văn nhíu mày nhỏ giọng dò hỏi.
Trong quốc khố có quá nhiều thứ tốt, đều là thiên hạ chí bảo, như này thật đúng là lãng phí.
An Khang Sơn giơ tay, buộc lại đầu tóc đang rối tung ra phía sau: "Đó thì có gì mà gọi là thiên hạ chí bảo."
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía những bậc thang bạch ngọc thật dài thật cao tựa như thông lên tận bầu trời, ở cuối những bậc thang ấy là một tòa cung điện uy vũ kim bích huy hoàng.
Đó mới là thiên hạ chí bảo.
An Khang Sơn kéo áo tang trên người xuống, hắn cười ha ha giang rộng hai tay, bước chân uyển chuyển như chim chóc, nhẹ nhàng bước lên từng bậc, từng bậc, bay đến tòa cung điện này.
- ---------------------------
Đệ Nhất Hầu
Đoàn người Khương Danh mang theo lễ vật của Đô tướng rời khỏi Lân Châu.
Mà cùng lúc đó tin tức Lỗ Vương đăng cơ cũng chiếu cáo thiên hạ, hết thảy tân đế tuân theo chế độ cũ, ngay cả niên hiệu cũng không thay đổi, trong lúc bái tế, tân đế từng thề trước tiên đế rằng không trừ An tặc không đổi nguyên niên, thề nhớ mối sỉ nhục này.
Thôi Chinh vẫn nhậm chức Tể tướng như cũ, chư quan theo tới Lân Châu vẫn giữ nguyên chức vụ, nhưng vì dọc đường đi có không ít quan viên lâm bệnh hoặc thể nhược hay lạc đường không theo kịp rồi vô vàn nguyên nhân không thể tới, thì sẽ được kế thừa, không có thượng quan thì cấp dưới sẽ được cất nhắc tăng bậc để thay thế.
Đồng thời tân đế cũng cho mời những quan viên vốn không đến nhanh chóng tới đây, đúng thời hạn sẽ giữ nguyên quan tước cũ, không đúng hạn có thể viết thư trình bày lý do, chức quan đó sẽ được giữ lại một năm.
Quan văn được chải vuốt lại, triều đình ổn định, nhóm quan tướng từng người từng người được phong quan nhậm chức, Võ Nha Nhi nhậm chức tiết độ sứ Sóc Phương, Lương Chấn là tiết độ sứ Chấn Võ quân, còn các quan tướng của Kinh Lược quân vốn của Sóc Phương và các đại tướng quân gấp rút tới từ kinh thành tới tiếp viện như Thiên Bình, Ngụy Bác cũng đều được bổ nhiệm, cuối cùng còn phát chiếu thư thảo phát phản quân gửi tới các cánh Vệ quân ở các nơi chưa tạo phản.
Chiếu thư này được truyền đi khắp nơi, tứ phương cũng đều có đáp lại, nhóm quan tướng ở gần tự mình suất binh tới bái kiến tân đế, vì dụ như trong cảnh nội Hà Đông, Lũng Hữu, Sơn Nam, ở xa hơn thì phái người mang lễ vật tới chúc mừng, ví dụ như Kiếm Nam, Giang Nam v...v... Nhưng cũng có rất nhiều quan tướng chỉ đứng ngoài quan sát, vừa không phản loạn cũng không đáp lại triều đình.
Đương nhiên, triều đình không hề khiển trách bọn họ, hiện tại trước mắt, điều Lân Châu phải làm là thanh trừ dư nghiệt xung quanh, sau đó ngưng tụ lực lượng, đánh tan phản quân, trở về kinh thành.
Võ Nha Nhi suất mười mấy vạn đại quân truy kích phản quân trong cảnh nội Lân Châu, đoạt lại thành trì bị chiếm cứ, đốt lên khí thế rào rạt.
Núi non nối tiếp ngăn cách ngọn lửa rào rạt này khỏi kinh đô và các vùng phụ cận.
An Khang Sơn phản loạn, hoàng đế băng hà mang đến hỗn loạn kinh hoàng, cũng tựa hồ như đông cứng lại theo đầu đông tràn về.
Không khí cuối thu lạnh lẽo vẫn còn vướng vấn kinh thành, nhưng bên trong thành già trẻ lớn bé phú quý bần dân dốc toàn bộ lực lượng, mặc kệ là mặc quần áo hoa lệ hay là đơn giản, có đồ mới thì mặc đồ mới, không có đồ mới thì mặc quần áo cũ nhưng sạch sẽ, nử tử cắm chu thoa, đàn ông cài hoa tươi, đám nhỏ thì vui mừng giơ lên vài món đồ chơi, bọn họ từng hàng, từng nhóm, từng bầy đi trên đường lớn.
Trên đường đã được dọn dẹp, ổ gà, hố nhỏ trên mặt đường đã được san bằng, cây cối hai bên đường bị hư hỏng khi trốn loạn đã được cắt tỉa, lá rụng cành khô cũng biến mất không thấy đâu, toàn bộ kinh thành rực rỡ hẳn lên, giống như sắp đón tết vậy.
Chẳng qua không khí không hề vui sướng nhẹ nhàng khi sắp ăn tết, biểu tình dân chúng người thì chết lặng người thì hoảng sợ, không ai cười cợt, chỉ ngẫu nhiên nhỏ giọng thì thầm, đám nhỏ bị quản chế nghiêm khắc không cho khóc nháo.
Trên đường lớn có binh mã chạy băng băng qua lại, binh tướng khoác trên mình áo giáp sáng chói, hình dung bưu hãn, nhưng bọn họ không dùng đao thương đánh chửi cũng không phóng ngựa giẫm đạp dân chúng, mà chỉ dùng đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm, tựa như đám chó săn chăn dê.
Đám dê con ngoan ngoãn chậm chạp đi lại cho đến khi nghe thấy tiếng khóc truyền đến.
Tiếng khóc tê tâm liệt phê, thanh âm uyển chuyển cao vút, vang vọng quanh quẩn từ bầu trời xuống mặt đất, tưởng chừng không ngừng không dứt.
Bình bịch, tựa hồ như núi rung đất chuyển, mặt đất chấn động.
Dân chúng kinh hãi nhìn về phía đó, thấy một tòa núi thịt đang xuống khỏi xa giá, nhào xuống mặt đất.
"Đại đô đốc!"
"Đại đô đốc!"
Nhóm tôi tớ cường tráng ở hai bên xa giá tiến đến nâng, An Khang Sơn mặc đồ tang đẩy bọn họ ra, quỳ bò khóc lớn: "Bệ hạ ơi, bệ hạ, Thái tử ơi!"
Thân thể khổng lồ bò trên mặt đất, đồ tang dày nặng bị kéo lê sờn rách, chân An Khang Sơn cũng không hề đi giày, là vì đã bị rớt lúc quỳ bò khóc lóc ở hoàng lăng.
"Nô nhi đến chậm á!" An Khang Sơn đấm ngực, nước mắt và nước mũi đầy mặt. "Can nương ơi (*mẹ nuôi), bệ hạ ơi, các ngài bị gian tặc kia làm hại á ~~!"
Thanh âm An Khang Sơn uyển chuyển như ca hát, khóc kể bệ hạ, quý phi lâm nạn, mắng gian tặc nịnh thần Toàn Hải, Thôi Chinh, Võ Nha Nhi lòng muông dạ thú, than khóc dân chúng gian nan, bi thống Thái tử ốm yếu bị khinh rẻ, ai oán Chiêu Vương bị hại.
Theo tiếng khóc xướng kia dân chúng nghe được một vở diễn, nội dung chính là giai đoạn trước bọn họ từng trải qua. Thôi Chinh Toàn Hải tranh chấp bắt cóc bệ hạ, Chấn Võ quân cướp đoạt thành trì, La Thích Thanh bị giết, La quý phi bị buộc tự sát, hoàng đế bị hại, Chấn Võ quân cùng mười vạn đại quân và triều đình rời bỏ kinh thành. Trong miêu tả của An Khang Sơn, hắn chưa từng tạo phản, Chiêu Vương cũng không phải do hắn giết, mọi việc hết thảy đều là âm mưu của Thôi Chinh và Lỗ Vương, mục đích để soán vị.
Hiện tại, Thôi Chinh và Lỗ Vương đã đạt được mục đích, soán vị đăng cơ, thật đáng thương cho Bệ hạ, Thái tử, Chiêu vương chết không nhắm mắt, thật là rối loạn luân thường, rối loạn thiên hạ. Như vậy phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.
An Khang Sơn khóc đến không thở nổi, trên mặt dính đầy nước mắt và bùn đất, cuối cùng hắn lấy ra bảo kiếm. Thiên hạ này đã thay đổi, hắn không muốn sống trong cái thế gian hỗn độn này nữa, dứt khoát đi theo tiên đế thôi, như vậy có thể ca hát cho Bệ hạ, cùng nhảy múa với Quý phi nương nương.
Nhìn thấy An Khang Sơn muốn tự sát, một đám quan tướng và quan văn nhào lên ngăn cản, hô to, tuy rằng gian thần tặc tử giết hai quân phụ, thế nhân bị che mắt, nhưng trời cao có thể thấy rõ, trời cao sẽ trừng phạt bọn chúng...
"Đại đô đốc, ngài là thần tử của bệ hạ, thì hãy vì bệ hạ thanh trừ đám ác thần tặc tử này đi." Một quan viên tuổi đã trung niên mặc quan bào mới tinh bi phẫn hô. "Nếu không thì có khác gì loạn thần tặc tử này đâu!"
Vì thế nhóm quan tướng tỏ ra phẫn nộ rút ra đao thương: "Bệ hạ giao phó trọng trách cho Đại đô đốc lãnh binh, không phải vì hộ quốc an dân hay sao? Vì sao ngài có thể bỏ quốc, bỏ dân không màng? Không bằng chúng ta cũng đi theo ngài cùng chết đi."
Bọn họ cũng sôi nổi cầm đao thương chọc vào bụng vào cổ mình, khiến máu tươi tuôn rơi, làm dân chúng vây xem hoảng sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, An Khang Sơn cũng không còn khóc nữa vội vội vàng vàng đứng dậy khuyên can bọn họ.
"Ta sai rồi, ta sai rồi." Hắn hô. "Ta quên mất bổn phận của thần tử."
Như này mới khuyên can được đám quan tướng, cũng may có áo giáp dày, một đám người chỉ đổ chút máu chứ không bị tổn thương đến nơi yếu hại.
"Đại đô đốc." Nhóm quan văn không động đao kiếm tiến lên hành lễ, thanh âm bi thương, có không ít người rơi lệ đầy mặt. "Thỉnh xin đại đô đốc vào thành, thay trời cao trừ họa vì Đại Hạ, báo thù cho tiên đế, cho Thái tử, bảo vệ vạn dân, miễn cho sinh linh đồ thán."
An Khang Sơn che mặt lui về sau: "Sao ta dám, sao ta có thể, ta còn phải đi hoàng lăng thủ vệ cho Bệ hạ và Thái tử."
Đám quan văn và võ tướng đều quỳ xuống, có người đập đầu xuống đất, có người thẳng lưng mặt đầy bi thương, có người kêu trời muốn diệt Đại Hạ chúng ta, có người khóc Tiên đế chết không nhắm mắt, có người tức giận chất vấn An Khang Sơn có phải muốn Tiên đế thất vọng.... quang cảnh thật sự rất hỗn loạn. An Khang Sơn tựa như muốn nâng người này, đỡ người kia, trấn an người nọ nhưng một người chỉ có hai tay nên không biết phải làm sao.
Dân chúng nhìn mà ngơ ngác, chợt trong đám người cũng có người bình bịch quỳ xuống.
"Thỉnh xin Đại đô đốc vào thành."
Liên tiếp từng người từng người quỳ xuống, hô lớn, tựa như nắm đấm nện xuống bờ cát tạo ra một cái hố. Cái hố này điếm xuyết trên bờ cát khiến cho xung quanh lún xuống như có lực hấp dẫn, hoặc là do đám binh tướng ở bốn phía như hổ rình mồi, hay ánh sáng lạnh lẽo như ẩn như hiện từ những thanh đao vừa bị tuốt ra khỏi vỏ, khiến dân chúng vốn ngây ngốc dần dần quỳ xuống.
Có người đờ đẫn ngơ ngác, có người sợ hãi lẩm bẩm, có ánh mắt lập lòe kêu theo.
"Thỉnh xin Đại đô đốc vào kinh."
Nhìn quan binh dân chúng quỳ đầy đất nghe tiếng la rung chuyển đất trời, An Khang Sơn bi thương ngửa mặt thở dài: "An Khang Sơn ta không tiếc thân này!"
Vâng theo ý dân, thay thế ý trời, cuối cùng An Khang Sơn cũng đồng ý vào thành, nhưng cự tuyệt ngồi xe mà mặc áo tang đi chân trần bước vào kinh thành.
"Trên mặt đường còn để lại vết chân máu." Người kể khoa tay múa chân. "To như này này."
Nghe đến đây Trung Hậu phụt cười: "Đúng là chân An Khang Sơn không nhỏ."
Hắn ngồi dậy từ trên giường, gật đầu tấm tắc vài tiếng.
"Không uổng công chuẩn bị nửa tháng nay."
Nửa tháng trước, quân tiên phong của An Khang Sơn đã đến kinh thành, bọn họ không gặp trở ngại, tùy ý đi vào kinh, đi vào hoàng cung, chiếm cứ nha môn lục bộ, bắt được quan viên trốn tránh trong nhà, ép buộc họ đi nha môn làm việc, dùng đao thương gõ mở toàn bộ cửa hàng trong kinh thành để ép buôn bán, buộc kẻ có tiền đi mua đồ vật, đi dạo trên đường, đến hàng quán uống rượu, uống trà mua vui, lại bắt không ít tráng đinh làm dịch phu.
Bận rộn nửa tháng đến hôm nay, trời còn chưa sáng lại bắt đầu gõ cửa từng nhà, mệnh lệnh người bên trong đều phải lên phố, ra khỏi thành, phải thay đồ mới, đeo châu báu tỏ vẻ vui mừng.
Bên Trung Hậu tất nhiên cũng không ngoại lệ, hắn giả bệnh vì tránh đen đủi nên trốn được, nhưng cả một nhà sao có khả năng đều bị bệnh được. Những người khác chỉ biết oán trách hắn gian trá đoạt trước, còn bản thân phải ra ngoài thành đóng vai quân cờ để tạo thế cho An Khang Sơn.
"Diễn một vở tuồng lừa mình dối người." Một người nói. "Chẳng qua, bên Lỗ Vương diễn cũng không tồi."
"Đúng vậy, vài ngày trước đám lão Danh cũng đưa tới tin tức, hiện giờ chắc cũng truyền khắp rồi." Một người khác cười nói. "Nói cái gì mà Lỗ vương vũ dũng, một người đánh lui vạn binh của phản quân."
Trung Hậu trừng mắt: "Mới có mấy ngày mà đã từ mặc áo giáp tự mình ra trận giết địch biến thành một người đánh lui toàn bộ phản quân rồi à? Qua vài ngày nữa có phải sẽ thành chiến thần tái thế, không người địch nổi hay không?"
"Ai mà biết, dù sao bên Tân đế kia có cô gia của chúng ta mà." Một người vuốt vuốt sống mũi nói.
Trung Hậu nhất thời không nhớ rõ đây là đang nhắc tới vị cô gia nào, chờ khi lấy lại tinh thần thì phì một tiếng.
Mọi người trong phòng đang nói giỡn, bên ngoài chợt truyền đến tiếng ù ù, vó ngựa chấn động mặt đất, tựa hồ như đang có thiên quân vạn mã phi nhanh.
"Đại quân của An Khang Sơn vào kinh." Ngoài cửa, có người đi vào nói.
Khác với khi tiên phong vào kinh, đám binh mã phía sau này như lang như hổ, chém giết một đường khiến máu me đầu mặt, trên lưng ngựa còn giắt không ít bọc lớn bọc nhỏ, bên trong không biết cất giấu bao nhiêu chiến lợi phẩm nữa.
An Khang Sơn ngoại trừ yêu cầu nghiêm khắc khi tác chiến thì những điều khác cực kỳ khoan dung, hào phóng. Toàn bộ chiến lợi phẩm đều cho binh tướng tự chia, ai cướp được thì là của người đó, hơn nữa trước khi tới đây đã cho binh tướng của mình tùy ý cướp bóc.
Muốn để ngựa chạy thì phải cho nó ăn no, đây là lời nói của hắn.
Hiện tại, đám ngựa này vào đến kinh thành, không biết muốn ăn bao nhiêu lương thảo đây, không biết bao nhiêu nhà sẽ gặp phải tao ương đây, không biết bao nhiêu nữ tử sẽ bị giày xéo đây. Sắc mặt Trung Hậu chợt thay đổi, cắn chặt răng: "Đừng.... dễ dàng ra tay."
Rốt cuộc cái câu "đừng ra tay" không thể thốt ra lời, làm sao có thể trơ mặt nhìn người khác chịu khổ mà không quan tâm cho được, thôi hành sự tùy theo hoàn cảnh đi.
Dân chúng kinh thành với sắc mặt trắng bệch nơm nớp lo sợ, lại tuyệt vọng trốn trong gia trạch, mặc kệ là gia đình binh dân hay là nhà cao cửa rộng, đối với đám binh mã bên ngoài quả thật muốn xâm nhập đều dễ dàng như trở bàn tay. Đã không có triều đình, luật pháp, không có tuần thành, sai dịch, không có trói buộc về luân thường đạo đức, mọi người có thể trông chờ vào điều gì đây, chỉ biết mặc cho số phận mà thôi.
Nhưng khiến mọi người ngoài ý muốn đó là dù vó ngựa khiến cả kinh thành chấn động liên tục không ngừng nhưng không hề có hiện tượng bị phá cửa xông vào nhà, có không ít người gan lớn hé cửa ngó ra ngoài dò xét, họ nhìn thấy đám binh mã này tựa như từng bầy thiêu thân lao về một hướng.
Quốc khố.
...
...
Nơi cao lớn yên lặng chợt ồn ào bất kham, nếu đứng ở trên lầu cao mà nhìn xuống thì có thể thấy được vô số binh mã đang ùa vào, từng cánh từng cánh cửa lớn bị phá nát, vô số rương hộp bị mở ra, vô số giá gỗ bị đụng vào. Vàng bạc, châu báu rơi rụng đầy đất như nước biển, vô số người đang bơi lội trong biển rộng ấy. Lớp sau tiếp bước lớp trước, vơ vét nhồi nhét số vang bạc châu báu kia vào trong bao quần áo, vào giáp trụ đang mặc trên người, sau đó nhằm đến gian phòng tiếp theo, lo sợ mình chậm chân.
Kinh thành có hoàng cung, hoàng cung có quốc khố, quốc khố là nơi chứa đựng chí bảo của cả thiên hạ, ai sẽ buông bỏ chí bảo không màng tới mà đi cướp bóc của dân gian đây.
"Còn có rượu này!"
"Ha ha ha, lu rượu này là của ta đấy!"
"Nhanh đến xem này, nơi này có quần áo làm bằng vàng."
"Mặc nó vào ta thành tiên rồi, ta thành tiên rồi."
Vô số binh tướng kẻ khoác vàng mang bạc, người vơ vét khối vàng, nén bạc, đội quan mũ hoa lệ lên đầu, hay chui đầu vào lu rượu, vừa uống vừa hát vừa quơ chân múa tay.
Tiếng ồn ào khiến nửa cái hoàng thành như bốc cháy.
"Đô đốc, có nên quát bảo họ ngừng lại hay không?" Một quan văn nhíu mày nhỏ giọng dò hỏi.
Trong quốc khố có quá nhiều thứ tốt, đều là thiên hạ chí bảo, như này thật đúng là lãng phí.
An Khang Sơn giơ tay, buộc lại đầu tóc đang rối tung ra phía sau: "Đó thì có gì mà gọi là thiên hạ chí bảo."
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía những bậc thang bạch ngọc thật dài thật cao tựa như thông lên tận bầu trời, ở cuối những bậc thang ấy là một tòa cung điện uy vũ kim bích huy hoàng.
Đó mới là thiên hạ chí bảo.
An Khang Sơn kéo áo tang trên người xuống, hắn cười ha ha giang rộng hai tay, bước chân uyển chuyển như chim chóc, nhẹ nhàng bước lên từng bậc, từng bậc, bay đến tòa cung điện này.
- ---------------------------
Đệ Nhất Hầu
Đánh giá:
Truyện Đệ Nhất Hầu
Story
Chương 215
10.0/10 từ 38 lượt.