Đệ Nhất Hầu
Chương 138
153@-138. Vọng cửa cung
Trước giờ kinh thành luôn thật náo nhiệt, mặc kệ là ban ngày hay đêm tối, nhưng đó đều là hoan thanh tiếu ngữ, phồn hoa tựa cẩm.
Nhưng nay là tiếng chém giết thảm thiết, tiếng vó ngựa chấn động, tiếng ngựa hí vang.
Mặc kệ là bình dân bá tánh hay thương gia nhà giàu, hoặc quan lại quyền quý đều run bần bật tránh trong gia trạch, mặt đất dưới chân họ tựa hồ như rung lên, ngay sau đó là long trời lở đất.
Đây là kinh thành đấy, là kinh thành của Đại Hạ, tại sao đột nhiên lại lật trời?
Đương nhiên cũng có người gan lớn, tại một tòa nhà, sau cửa, trên tường hoặc nóc nhà đều có người nằm sấp, vừa căng thẳng lại kích động, hai mắt sáng như sao nhìn chằm chằm đám binh mã đang chạy băng băng trên đường. Nói đúng hơn là đối chiến trên đường phố. Thật giống như mãnh thú ngửi được mùi máu thịt, thân mình căng ra, giơ móng vuốt cào kẽo kẹt kẽo kẹt trên mái ngói hay là cánh cửa gỗ.
"Hậu gia, chúng ta có thể động tay một chút hay không?" Có người thật sự không nhịn được nhỏ giọng hỏi.
Trung Hậu ngồi xổm sau cửa chỉ hận không nhô cả đầu ra khỏi cánh cửa, liếm môi nói: "Không tới phiên chúng ta rồi, chỉ đành đứng nhìn đã nghiền thôi."
"Nhân thủ của chúng ta không nhiều lắm nhưng phân một ly canh cũng không phải vấn đề." Người nọ không cam lòng nói.
Trung Hậu nhìn chằm chằm một kẻ vừa gào lên một tiếng vừa đá bay đầu một gã quan binh thì chẹp chẹp: "Đám binh mã Mạc Bắc có phải giao tiếp với dã thú lâu rồi nên không xem người là người đúng không?"
Trung Hậu nhớ tới mấy người đàn ông gặp ở ngoài cửa nhà Lương Chấn, không nghĩ rằng lại có thể nhìn thấy nhanh như vậy. Lúc trước, ở ban ngày ban mặt, lúc thiên hạ thái bình thì không thể đánh nhau, nhưng giờ là đang phụng chỉ đánh nhau đó.
"Không thể động được, đại tiểu thư đã dặn dò trước, chúng ta ở kinh thành không thể có động tĩnh, dù xảy ra chuyện gì cũng phải bất động." Hắn cắn răng ấn xuống ngứa ngáy toàn thân.
Một người đàn ông thoạt nhìn có chút âm nhu cũng thò nữa người ra khỏi phòng: "Tại sao đại tiểu thư lại dặn dò như vậy nhỉ? Nàng biết trước kinh thành sẽ xảy ra chuyện gì hay sao? Vậy sao lại không cho chúng ta biết? Nếu không hiện tại người nổi bật ở kinh thành này không phải đàn sói ngốc ở Mạc Bắc rồi."
Nên là Kiếm Nam đạo của bọn họ.
Trung Hậu cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng dường như Trung Ngũ đã từng nói qua một câu như này, hắn nỗ lực nhớ lại: "Đại tiểu thư nói, phong cảnh chân chính không phải ở kinh thành."
Kinh thành chưa từng có phong cảnh như này đâu.
Đám quan viên với sắc mặt trắng bệch quỳ gối trước hoàng thành, tuy rằng mấy ngày nay ở đâu cũng có binh mã, võ ngựa tuần tra chạy băng băng, mặt đất ngày đêm chấn động không ngừng, chấn động này ở bên người bọn họ, trong sự khống chế của bọn họ, là tự tin của bọn họ, là uy hiếp đối với kẻ địch.
Nhưng hiện giờ chấn động ấy lại khác xa, trầm trọng, thâm sâu tựa như toàn bộ kinh thành đang run rẩy.
Có gã binh sĩ cả người là máu la to: "Có binh mã công thành."
Tử sĩ do Toàn Hải phái đi đã mang được Thánh chỉ của Hoàng đế ra ngoài, ban phát đi khắp nơi trong thiên hạ, nhưng dù như vậy, đám quan lại bọn họ cũng đã nhanh chóng phong tỏa được kinh thành, các phủ đài gần kinh thành cũng đã sớm được khống chế. Binh mã của bọn họ vờn quanh kinh thành, bảo vệ cho bốn phương tám hướng, không bàn đến những cánh vệ quân từ xa có thể tới được hay không mà dù có tới cũng không thể vào được.
Vì sao, mới chớp mắt đã có binh mã đến nơi rồi? Thôi Chinh không thể tin được hỏi: "Ngô Chương đâu?"
"Ngô đô đốc đã bị giết." Binh sĩ hô lên thông tin càng dọa người hơn.
Ngô Chương chết như thế nào? Thôi Chinh không biết nên nói gì mới phải, kẻ thích hợp được chọn lựa kỹ càng, có dã tâm, có thủ đoạn vậy mà mới chỉ thôi bùng lửa thôi đã bị thổi tắt.
"Tường thành kinh thành vừa cao vừa dày không cần lo lắng, điều binh mã thủ thành là được." Một quan viên hô lên.
Thôi Chinh với sắc mặt xanh mét giơ tay ngăn lại: "Đúng, tường thành cao dày không cần lo lắng, để binh mã tấn công vào hoàng thành giải cứu bệ hạ trước đã."
Chỉ cần công phá hoàng thành bắt được Toàn Hải thấy được bệ hạ, mặc kệ ngài sống hay chết thì đám binh mã kia có xông được vào cũng vô dụng.
Nhất thời, mệnh lệnh được tin binh truyền đi tứ phía, truyền lệnh tựa như thật nhanh, vừa mới nói đã thấy một đội binh mã chạy về.
"Á, không đúng." Trong đám quan viên chen chúc bên nhau nhón chân mong chờ có người hô to, còn duỗi tay chỉ vào....
Đám lính phía trước đang chạy vội vàng còn giơ đao, nhưng binh lính ở phía sau lại càng nhanh hơn, phảng phất như lang hổ vồ mồi, hai ba bước đã xông lên phía trước, thanh đao trong tay tựa như móng vuốt giơ lên, đầu binh sĩ đang chạy phía trước rớt xuống....
Câu nói trong miệng vị quan kia đã biến thành tiếng kêu a a a a a sợ hãi.
Cửa thành bị công phá nhanh như vậy sao.
Cửa thành của kinh thành! Tường thành của kinh thành! Kinh thành của Đại Hạ. Lần đầu tiên Thôi Chinh biết, hóa ra nó lại yếu ớt đến như vậy. Sắc mặt hắn vừa trắng lại vừa xanh nhìn đám binh mã nhảy lên rồi rơi xuống kia. Mùa đông lạnh khô khiến cho mái tóc rối bời hay manh áo rách của bọn họ thấm đấm máu tươi trở nên dữ tợn, giống như bọ chó, giống như châu chấu.
Rốt cuộc là binh mã ở đâu?
"Tướng gia cẩn thận."
"Bảo vệ tướng gia."
Đám binh mã trước cửa cung đã lâm vào hoảng loạn, vừa nghênh địch vừa vây lấy bảo vệ đủ loại quan lại phía sau.
Phía trước đã không còn đầu người rơi xuống, trên đường phố đám binh mã kia tụ tập lại từ bốn phía, vốn dĩ nhìn như lộn xộn tới tới lui lui, trái nghiêng phải ngả, tựa như một chú dực ưng đang kích động triển khai thế công với đám người xúm lại trước hoàng cung, bỗng nhiên đôi móng vuốt giơ ra từ bụng đạp ngã đám quan binh đang nghênh đón.
Bọn quan viên tụ tập bên nhau phảng phất giống như đám gà con mất đi sự che chờ của gà mái, tiếng kêu hỗn loạn truyền ra.
"Dưới chân thiên tử, giữa thiên nhật sảng tỏ, phản nghịch à."
Trong đám người này có tiếng chửi bậy chói tai, còn có quan viên xông lên phía trước.
"Thần vô năng, chỉ có thể dùng cái chết."
Thôi Chinh đứng trong đó, tuy rằng sắc mặt xanh mét nhưng không hề hoảng loạn hay thất thố, đương nhiên cũng không lao lên nghênh địch mà chỉ nhìn đám binh mã đang xúm lại kia.
Một đội binh mã vây quanh đám quan lại cũng không hề "mổ" loạn hay giương móng vuốt đối với đám "sâu" như bọn họ. Một đội khác xông lên trước cửa cung, chiếc cờ lớn phần phật lay động.
"Chấn Võ quân, phụng thánh chỉ hộ giá."
"Chấn Võ quân, cứu giá chậm trễ."
"Mở cửa cung, Chấn Võ quân cứu giá."
...
...
So với toàn bộ kinh thành đang đất rung núi chuyển thì trong hoàng cung lại yên ắng như một cô đảo trên biển rộng. Nơi này có một cánh cửa cung thật dày thật cao ngăn cách với tiếng kêu thảm thiết ngoài ngoại giới.
Nhưng mà đứng ở trên tháp canh cao nhất trên cửa cung là có thể nhìn rõ trường hợp thảm thiết phía dưới.
"Không phải binh mã của Hà Nam đạo, Tuyên Võ đạo hay binh mã của bất cứ nơi nào xung quanh kinh thành à?" Da mặt vốn trắng nõn của Toàn Hải nay càng thêm trắng bệch, thanh âm cao vút hỏi.
Quan tướng đến báo tin gật đầu: "Là Chấn Võ quân, Mạc Bắc, Chấn Võ quân ở Sóc Phương."
"Vì sao lại là Sóc Phương? Nơi ấy xa như vậy, sao không phải là Kiếm Nam đạo?" Toàn Hải không tin.
Hắn cho rằng Kiếm Nam sẽ đến đầu tiên vì dù gì cũng đã đi được một khoảng thời gian.... Vì sao Chấn Võ quân ở Sóc Phương lại chạy tới? Có phải Thôi Chinh lừa hắn hay không? Để người của Ngô Chương cải trang?
Hắn không tin!
"Công công, thoạt nhìn là thật sự, bọn họ đã giết hết đám binh mã bao vây kinh thành." Quan tướng không khỏi run lên khi nhớ đến cảnh tượng kia.
Ở trong thành, đám binh mã ấy phảng phất như bầy sói đói, lại phảng phất giống như ác quỷ, thật đáng sợ.
"Võ đô úy của Chấn Võ quân ở trước cửa thành, đám người Thôi tể tướng và binh mã Hà Nam đạo đều đã bị họ bắt được, còn giơ cao thủ cấp của Ngô Chương lên." Lại có người chạy tới thông báo.
Sắc mặt Toàn Hải biến ảo trong một khắc, hắn cắn răng nói: "Ta đi xem."
Khi Toàn Hải được một đôi binh mã hộ vệ xuất hiện trên tháp canh cửa cung, chưa cần thăm dò đã ngửi được mùi máu tươi nùng liệt, vừa thăm dò đã thấy tử thi nằm ngang dọc ngay ngoài cửa hoàng thành. Đám người Thôi Chinh đứng co ro giữa đám tử thi và máu tươi giống như sơn dương chờ làm thịt, mà nhìn về xa hơn, trên đường phố vẫn còn những đội binh mã đang xông pha đánh đuổi chém giết một bên khác.....
"Mở cửa cung."
Toàn Hải còn chưa thấy rõ ai với ai ở dưới thì đã có người nhìn thấy họ, hô lớn.
Tầm mắt của hắn dừng trên người thanh niên trẻ tuổi này, đối phương đang dùng đôi bàn tay vấy đầy máu buộc lại mái tóc đen hơi rối ra sau đầu, khuôn mặt trắng nõn lộ ra, phía trên bắn vài giọt máu nhưng không hề có vẻ dơ bẩn mà ngược lại còn sáng bóng giống như chu ngọc.
"Ta là Võ Nha Nhi thuộc Chấn Võ quân, phụng chỉ tới hộ giá." Võ Nha Nhi không hề kích động, cũng không tỏ lòng trung thành, hắn nhìn gã thái giám này chẳng khác gì với đám tử thi dưới chân. "Ai ngăn cản ta gặp bệ hạ, thì đó là phản tặc, các ngươi không mở cửa cung thì ta sẽ công thành."
Hô, người trẻ tuổi thật dọa người, Toàn Hải nhìn trái rồi nhìn phải, hỏi: "Các ngươi có biết hắn không?"
Đám quan tướng xung quanh đều lắc đầu: "Chưa bao giờ gặp qua, binh mã gần kinh thành cũng chưa từng gặp nhân vật này."
"Ta từng nghe thấy cái tên này, đúng là Chấn Võ quân." Có một người nói. "Nghe nói là tư sinh tử (con riêng) của Lương Chấn, cực kỳ ương ngạnh trong Chấn Võ quân."
Lương Chấn à, tâm Toàn Hải hơi thả lỏng ra, đối với bệ hạ thì Lương Chấn có thể tin tưởng hơn Thôi Chinh nhiều.
"Gì mà tư sinh tử, Lương Chấn xấu như vậy sao có thể có đứa con đẹp như này." Toàn Hải bĩu môi, lại nhìn Võ Nha Nhi cao giọng nói: "Bệ hạ do chúng ta che chở, thánh chỉ là bệ hạ để ta truyền đi, nhưng mà, ta không dám tin tưởng ngươi. Nếu ngươi thật sự tới hộ giá thì cởi giáp ý và bỏ binh khí xuống, một mình tiến cung đi."
Binh mã trong hoàng thành này không phân cao thấp với binh mã Hà Nam đạo mà Thôi Chinh điều tới chiếm cứ kinh thành, cho nên mới hình thành thế cục giằng co.
Một người cởi giáp không mang binh khí đi vào như trâu đất xuống biển, không lật trời được.
Võ Nha Nhi không nói gì, đôi tay đã buộc xong mái tóc thì trượt xuống, xé mở lôi kéo cởi giáp y ra, cong người xuống ngựa, đồng thời trường đao trên lưng cũng rơi xuống đất. Hắn cất bước đi về phía trước, vừa đi vừa cởi bỏ áo bông, áo bông rơi xuống đất, trên người chỉ còn một lớp áo trong mỏng manh, hắn không ngừng cất bước, áo cũng không ngừng rơi xuống, chờ đứng trước cửa cung thì đã trần tru/ồng.
Đám người đứng ở cả trên lẫn dưới cửa cung lặng ngắt như tờ, nhìn thân hình rắn chắc dưới ánh mặt trời này.
"Cởi giáp như này....." Quan tướng phía trên ngạc nhiên thốt ra.
Đúng là người nha quê chân chất....
- --------------------------------
Đệ Nhất Hầu
Trước giờ kinh thành luôn thật náo nhiệt, mặc kệ là ban ngày hay đêm tối, nhưng đó đều là hoan thanh tiếu ngữ, phồn hoa tựa cẩm.
Nhưng nay là tiếng chém giết thảm thiết, tiếng vó ngựa chấn động, tiếng ngựa hí vang.
Mặc kệ là bình dân bá tánh hay thương gia nhà giàu, hoặc quan lại quyền quý đều run bần bật tránh trong gia trạch, mặt đất dưới chân họ tựa hồ như rung lên, ngay sau đó là long trời lở đất.
Đây là kinh thành đấy, là kinh thành của Đại Hạ, tại sao đột nhiên lại lật trời?
Đương nhiên cũng có người gan lớn, tại một tòa nhà, sau cửa, trên tường hoặc nóc nhà đều có người nằm sấp, vừa căng thẳng lại kích động, hai mắt sáng như sao nhìn chằm chằm đám binh mã đang chạy băng băng trên đường. Nói đúng hơn là đối chiến trên đường phố. Thật giống như mãnh thú ngửi được mùi máu thịt, thân mình căng ra, giơ móng vuốt cào kẽo kẹt kẽo kẹt trên mái ngói hay là cánh cửa gỗ.
"Hậu gia, chúng ta có thể động tay một chút hay không?" Có người thật sự không nhịn được nhỏ giọng hỏi.
Trung Hậu ngồi xổm sau cửa chỉ hận không nhô cả đầu ra khỏi cánh cửa, liếm môi nói: "Không tới phiên chúng ta rồi, chỉ đành đứng nhìn đã nghiền thôi."
"Nhân thủ của chúng ta không nhiều lắm nhưng phân một ly canh cũng không phải vấn đề." Người nọ không cam lòng nói.
Trung Hậu nhìn chằm chằm một kẻ vừa gào lên một tiếng vừa đá bay đầu một gã quan binh thì chẹp chẹp: "Đám binh mã Mạc Bắc có phải giao tiếp với dã thú lâu rồi nên không xem người là người đúng không?"
Trung Hậu nhớ tới mấy người đàn ông gặp ở ngoài cửa nhà Lương Chấn, không nghĩ rằng lại có thể nhìn thấy nhanh như vậy. Lúc trước, ở ban ngày ban mặt, lúc thiên hạ thái bình thì không thể đánh nhau, nhưng giờ là đang phụng chỉ đánh nhau đó.
"Không thể động được, đại tiểu thư đã dặn dò trước, chúng ta ở kinh thành không thể có động tĩnh, dù xảy ra chuyện gì cũng phải bất động." Hắn cắn răng ấn xuống ngứa ngáy toàn thân.
Một người đàn ông thoạt nhìn có chút âm nhu cũng thò nữa người ra khỏi phòng: "Tại sao đại tiểu thư lại dặn dò như vậy nhỉ? Nàng biết trước kinh thành sẽ xảy ra chuyện gì hay sao? Vậy sao lại không cho chúng ta biết? Nếu không hiện tại người nổi bật ở kinh thành này không phải đàn sói ngốc ở Mạc Bắc rồi."
Nên là Kiếm Nam đạo của bọn họ.
Trung Hậu cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng dường như Trung Ngũ đã từng nói qua một câu như này, hắn nỗ lực nhớ lại: "Đại tiểu thư nói, phong cảnh chân chính không phải ở kinh thành."
Kinh thành chưa từng có phong cảnh như này đâu.
Đám quan viên với sắc mặt trắng bệch quỳ gối trước hoàng thành, tuy rằng mấy ngày nay ở đâu cũng có binh mã, võ ngựa tuần tra chạy băng băng, mặt đất ngày đêm chấn động không ngừng, chấn động này ở bên người bọn họ, trong sự khống chế của bọn họ, là tự tin của bọn họ, là uy hiếp đối với kẻ địch.
Nhưng hiện giờ chấn động ấy lại khác xa, trầm trọng, thâm sâu tựa như toàn bộ kinh thành đang run rẩy.
Có gã binh sĩ cả người là máu la to: "Có binh mã công thành."
Tử sĩ do Toàn Hải phái đi đã mang được Thánh chỉ của Hoàng đế ra ngoài, ban phát đi khắp nơi trong thiên hạ, nhưng dù như vậy, đám quan lại bọn họ cũng đã nhanh chóng phong tỏa được kinh thành, các phủ đài gần kinh thành cũng đã sớm được khống chế. Binh mã của bọn họ vờn quanh kinh thành, bảo vệ cho bốn phương tám hướng, không bàn đến những cánh vệ quân từ xa có thể tới được hay không mà dù có tới cũng không thể vào được.
Vì sao, mới chớp mắt đã có binh mã đến nơi rồi? Thôi Chinh không thể tin được hỏi: "Ngô Chương đâu?"
"Ngô đô đốc đã bị giết." Binh sĩ hô lên thông tin càng dọa người hơn.
Ngô Chương chết như thế nào? Thôi Chinh không biết nên nói gì mới phải, kẻ thích hợp được chọn lựa kỹ càng, có dã tâm, có thủ đoạn vậy mà mới chỉ thôi bùng lửa thôi đã bị thổi tắt.
"Tường thành kinh thành vừa cao vừa dày không cần lo lắng, điều binh mã thủ thành là được." Một quan viên hô lên.
Thôi Chinh với sắc mặt xanh mét giơ tay ngăn lại: "Đúng, tường thành cao dày không cần lo lắng, để binh mã tấn công vào hoàng thành giải cứu bệ hạ trước đã."
Chỉ cần công phá hoàng thành bắt được Toàn Hải thấy được bệ hạ, mặc kệ ngài sống hay chết thì đám binh mã kia có xông được vào cũng vô dụng.
Nhất thời, mệnh lệnh được tin binh truyền đi tứ phía, truyền lệnh tựa như thật nhanh, vừa mới nói đã thấy một đội binh mã chạy về.
"Á, không đúng." Trong đám quan viên chen chúc bên nhau nhón chân mong chờ có người hô to, còn duỗi tay chỉ vào....
Đám lính phía trước đang chạy vội vàng còn giơ đao, nhưng binh lính ở phía sau lại càng nhanh hơn, phảng phất như lang hổ vồ mồi, hai ba bước đã xông lên phía trước, thanh đao trong tay tựa như móng vuốt giơ lên, đầu binh sĩ đang chạy phía trước rớt xuống....
Câu nói trong miệng vị quan kia đã biến thành tiếng kêu a a a a a sợ hãi.
Cửa thành bị công phá nhanh như vậy sao.
Cửa thành của kinh thành! Tường thành của kinh thành! Kinh thành của Đại Hạ. Lần đầu tiên Thôi Chinh biết, hóa ra nó lại yếu ớt đến như vậy. Sắc mặt hắn vừa trắng lại vừa xanh nhìn đám binh mã nhảy lên rồi rơi xuống kia. Mùa đông lạnh khô khiến cho mái tóc rối bời hay manh áo rách của bọn họ thấm đấm máu tươi trở nên dữ tợn, giống như bọ chó, giống như châu chấu.
Rốt cuộc là binh mã ở đâu?
"Tướng gia cẩn thận."
"Bảo vệ tướng gia."
Đám binh mã trước cửa cung đã lâm vào hoảng loạn, vừa nghênh địch vừa vây lấy bảo vệ đủ loại quan lại phía sau.
Phía trước đã không còn đầu người rơi xuống, trên đường phố đám binh mã kia tụ tập lại từ bốn phía, vốn dĩ nhìn như lộn xộn tới tới lui lui, trái nghiêng phải ngả, tựa như một chú dực ưng đang kích động triển khai thế công với đám người xúm lại trước hoàng cung, bỗng nhiên đôi móng vuốt giơ ra từ bụng đạp ngã đám quan binh đang nghênh đón.
Bọn quan viên tụ tập bên nhau phảng phất giống như đám gà con mất đi sự che chờ của gà mái, tiếng kêu hỗn loạn truyền ra.
"Dưới chân thiên tử, giữa thiên nhật sảng tỏ, phản nghịch à."
Trong đám người này có tiếng chửi bậy chói tai, còn có quan viên xông lên phía trước.
"Thần vô năng, chỉ có thể dùng cái chết."
Thôi Chinh đứng trong đó, tuy rằng sắc mặt xanh mét nhưng không hề hoảng loạn hay thất thố, đương nhiên cũng không lao lên nghênh địch mà chỉ nhìn đám binh mã đang xúm lại kia.
Một đội binh mã vây quanh đám quan lại cũng không hề "mổ" loạn hay giương móng vuốt đối với đám "sâu" như bọn họ. Một đội khác xông lên trước cửa cung, chiếc cờ lớn phần phật lay động.
"Chấn Võ quân, phụng thánh chỉ hộ giá."
"Chấn Võ quân, cứu giá chậm trễ."
"Mở cửa cung, Chấn Võ quân cứu giá."
...
...
So với toàn bộ kinh thành đang đất rung núi chuyển thì trong hoàng cung lại yên ắng như một cô đảo trên biển rộng. Nơi này có một cánh cửa cung thật dày thật cao ngăn cách với tiếng kêu thảm thiết ngoài ngoại giới.
Nhưng mà đứng ở trên tháp canh cao nhất trên cửa cung là có thể nhìn rõ trường hợp thảm thiết phía dưới.
"Không phải binh mã của Hà Nam đạo, Tuyên Võ đạo hay binh mã của bất cứ nơi nào xung quanh kinh thành à?" Da mặt vốn trắng nõn của Toàn Hải nay càng thêm trắng bệch, thanh âm cao vút hỏi.
Quan tướng đến báo tin gật đầu: "Là Chấn Võ quân, Mạc Bắc, Chấn Võ quân ở Sóc Phương."
"Vì sao lại là Sóc Phương? Nơi ấy xa như vậy, sao không phải là Kiếm Nam đạo?" Toàn Hải không tin.
Hắn cho rằng Kiếm Nam sẽ đến đầu tiên vì dù gì cũng đã đi được một khoảng thời gian.... Vì sao Chấn Võ quân ở Sóc Phương lại chạy tới? Có phải Thôi Chinh lừa hắn hay không? Để người của Ngô Chương cải trang?
Hắn không tin!
"Công công, thoạt nhìn là thật sự, bọn họ đã giết hết đám binh mã bao vây kinh thành." Quan tướng không khỏi run lên khi nhớ đến cảnh tượng kia.
Ở trong thành, đám binh mã ấy phảng phất như bầy sói đói, lại phảng phất giống như ác quỷ, thật đáng sợ.
"Võ đô úy của Chấn Võ quân ở trước cửa thành, đám người Thôi tể tướng và binh mã Hà Nam đạo đều đã bị họ bắt được, còn giơ cao thủ cấp của Ngô Chương lên." Lại có người chạy tới thông báo.
Sắc mặt Toàn Hải biến ảo trong một khắc, hắn cắn răng nói: "Ta đi xem."
Khi Toàn Hải được một đôi binh mã hộ vệ xuất hiện trên tháp canh cửa cung, chưa cần thăm dò đã ngửi được mùi máu tươi nùng liệt, vừa thăm dò đã thấy tử thi nằm ngang dọc ngay ngoài cửa hoàng thành. Đám người Thôi Chinh đứng co ro giữa đám tử thi và máu tươi giống như sơn dương chờ làm thịt, mà nhìn về xa hơn, trên đường phố vẫn còn những đội binh mã đang xông pha đánh đuổi chém giết một bên khác.....
"Mở cửa cung."
Toàn Hải còn chưa thấy rõ ai với ai ở dưới thì đã có người nhìn thấy họ, hô lớn.
Tầm mắt của hắn dừng trên người thanh niên trẻ tuổi này, đối phương đang dùng đôi bàn tay vấy đầy máu buộc lại mái tóc đen hơi rối ra sau đầu, khuôn mặt trắng nõn lộ ra, phía trên bắn vài giọt máu nhưng không hề có vẻ dơ bẩn mà ngược lại còn sáng bóng giống như chu ngọc.
"Ta là Võ Nha Nhi thuộc Chấn Võ quân, phụng chỉ tới hộ giá." Võ Nha Nhi không hề kích động, cũng không tỏ lòng trung thành, hắn nhìn gã thái giám này chẳng khác gì với đám tử thi dưới chân. "Ai ngăn cản ta gặp bệ hạ, thì đó là phản tặc, các ngươi không mở cửa cung thì ta sẽ công thành."
Hô, người trẻ tuổi thật dọa người, Toàn Hải nhìn trái rồi nhìn phải, hỏi: "Các ngươi có biết hắn không?"
Đám quan tướng xung quanh đều lắc đầu: "Chưa bao giờ gặp qua, binh mã gần kinh thành cũng chưa từng gặp nhân vật này."
"Ta từng nghe thấy cái tên này, đúng là Chấn Võ quân." Có một người nói. "Nghe nói là tư sinh tử (con riêng) của Lương Chấn, cực kỳ ương ngạnh trong Chấn Võ quân."
Lương Chấn à, tâm Toàn Hải hơi thả lỏng ra, đối với bệ hạ thì Lương Chấn có thể tin tưởng hơn Thôi Chinh nhiều.
"Gì mà tư sinh tử, Lương Chấn xấu như vậy sao có thể có đứa con đẹp như này." Toàn Hải bĩu môi, lại nhìn Võ Nha Nhi cao giọng nói: "Bệ hạ do chúng ta che chở, thánh chỉ là bệ hạ để ta truyền đi, nhưng mà, ta không dám tin tưởng ngươi. Nếu ngươi thật sự tới hộ giá thì cởi giáp ý và bỏ binh khí xuống, một mình tiến cung đi."
Binh mã trong hoàng thành này không phân cao thấp với binh mã Hà Nam đạo mà Thôi Chinh điều tới chiếm cứ kinh thành, cho nên mới hình thành thế cục giằng co.
Một người cởi giáp không mang binh khí đi vào như trâu đất xuống biển, không lật trời được.
Võ Nha Nhi không nói gì, đôi tay đã buộc xong mái tóc thì trượt xuống, xé mở lôi kéo cởi giáp y ra, cong người xuống ngựa, đồng thời trường đao trên lưng cũng rơi xuống đất. Hắn cất bước đi về phía trước, vừa đi vừa cởi bỏ áo bông, áo bông rơi xuống đất, trên người chỉ còn một lớp áo trong mỏng manh, hắn không ngừng cất bước, áo cũng không ngừng rơi xuống, chờ đứng trước cửa cung thì đã trần tru/ồng.
Đám người đứng ở cả trên lẫn dưới cửa cung lặng ngắt như tờ, nhìn thân hình rắn chắc dưới ánh mặt trời này.
"Cởi giáp như này....." Quan tướng phía trên ngạc nhiên thốt ra.
Đúng là người nha quê chân chất....
- --------------------------------
Đệ Nhất Hầu
Đánh giá:
Truyện Đệ Nhất Hầu
Story
Chương 138
10.0/10 từ 38 lượt.