Đệ Nhất Hầu
Chương 133
115@-133. Lại chuẩn bị chiến tranh.
Vì thế Lý Minh Lâu bắt đầu nói từ việc diệt phỉ trên núi.
Đại phu đi theo đã đánh thức chủ bộ dậy để nghe Võ thiếu phu nhân kể chuyện xưa. Chuyện xưa này rất đơn giản, đoàn người của nàng gặp phải sơn tặc cướp bóc thôn dân, gặp việc bất bình rút đao tương trợ cho đến khi lên núi diệt phỉ, vì là quan binh bọn họ đã nhận ra thân phận thật sự của đám sơn tặc kia.
"Chuyện sau đó chủ bộ đại nhân đã biết, cũng có chỗ không biết." Nàng nói. "Khi vào huyện chúng ta bị giữ lại trong huyện nha, đó là việc chủ bộ đại nhân biết, mà sở dĩ bị nhốt ở huyện nha là vì Đỗ Uy muốn diệt khẩu, ta không thể không làm sáng tỏ thân phận của mình mới khiến hắn cố kỵ, vây khốn chúng ta lại không cho đi. Đây là việc ngài không biết."
Sắc mặt chủ bộ trắng bệnh, bị ép buộc nhớ lại hồi ức, sau đó tựa hồ như lại muốn ngất xỉu.
"Đỗ Uy và Vương Tri muốn giả trang sơn tặc một lần nữa để kiếp sát giết người diệt khẩu, trên đường đi chúng ta tương kế tựu kế quay lại giết bọn họ."
"Vì để tiện ra tay, đêm ấy Đỗ Uy và Vương Tri đã đuổi các người ra khỏi huyện nha, thủ vệ cửa thành cũng đổi thành quan binh, lúc này cũng thuận tiện cho chúng ta hành sự."
Nghe thấy nàng kể đến đây, chủ bộ nhớ tới khung cảnh biển máu núi thây buổi sáng hôm sau, run giọng hỏi: "Cho nên việc đó là do các người làm, căn bản không có sơn tặc?"
"Quan và binh là tặc, chẳng phải càng nên giết hay sao?" Nàng không trả lời mà hỏi lại.
Quan binh là tặc cũng không nên bảo giết là giết, mà phải bẩm lên cho Châu phủ, Đạo phủ, rồi còn có triều đình và hoàng đế. Chứ không phải vì đối phương muốn giết mà bọn họ tự mình ra tay trước được, đúng không? Đương nhiên những lời này ông không dám nói. Chủ bộ nhìn tiểu nữ tử được dù đen che khuất trước mặt đây, nhớ đến hình ảnh nàng xuất hiện giữa biển máu trước huyện nha, ông từng cho rằng là thần tiên bước xuống, nhưng hóa ra lại là lệ quỷ của điện Diêm La.
"Nếu đã không còn sơn tặc thì mấy người còn ở lại huyện Đậu của chúng ta làm gì?" Ông run rẩy hỏi.
Còn kêu gọi nhiều dân tráng làm quan binh như vậy, hiện tại lại dùng đám dân tráng đó để giết quan binh.. á... những quan binh bị chết kia có phải là biết tin nên mới tới bắt họ hay không. Vì vậy mà những người này lại muốn giết quan binh.... Chủ bộ càng nghĩ ánh mắt càng tan rã, thân mình phát run muốn ngồi không được, đứng không xong.
"Chúng ta ở lại nơi này là vì biết được từ miệng Vương Tri và Đỗ Uy một việc. Bọn họ làm những việc kia là do có người khác sắp xếp, tiếp theo sẽ có hành động lớn hơn." Nguyên nhân có thể giải thích rõ, đẩy hết mọi việc lên người Vương Tri và Đỗ Uy, bởi người chết không thể đối chứng.
Lý Minh Lâu nhìn chủ bộ đang sợ hãi nhìn nàng: "Chủ bộ đại nhân, ta không biết có bao nhiêu quan binh tại Hoài Nam đạo tham dự vào kế hoạch này. Khi đó ta cũng không có chứng cứ để làm mọi người tin tưởng, cũng không dám để lộ một chút thông tin gì, nhưng lại không thể đứng nhìn huyện Đậu lọt vào độc hại."
Chủ bộ chỉ trầm mặc không nói, không biết nghe có hiểu hay không.
"Mấy ngày nay những nơi khác bị sơn tặc quấy rối cũng đều là do quan binh giả trang." Lý Minh Lâu nói tiếp. "Nạn binh hỏa tại Tuyên Võ đạo cũng là được sắp xếp."
Chủ bộ ngẩng đầu, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng cuối cũng nói không ra lời.
"Hiện tại đại nhận không tin ta." Nàng nói. "Ta cũng không để ý việc ngài có tin hay không, ta ở lại huyện Đậu và làm những việc này là vì không để cho đám loạn binh kia xâm nhập, không để cho sinh linh trong huyện đồ thán."
Nàng không nhìn chủ bộ nữa mà xoay người nhìn về cửa thành phía trước, rồi chợt quay đầu hỏi Nguyên Cát.
"Binh mã tới đây có phải là từ Tuyên Võ đạo hoặc từ Chiết Tây đúng không?"
Xem đi, quả nhiên chính nàng cũng không biết binh mã từ đâu tới, chủ bộ thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên khỏi mặt đất nhưng bất đắc dĩ là không còn sức lực.
Tiểu thư hỏi vấn đề có chút kỳ quái nhưng nếu nàng đã hỏi thì tất nhiên là có lý do, Nguyên Cát nghiêm túc suy nghĩ, xác nhận: "Đúng vậy."
Cuối cùng hẳn là dựa theo vận mệnh, huyện Đậu sẽ bị hủy trong tay Võ Nha Nhi, tuy rằng trước sau không có tin tức, nàng vẫn cảm thấy chắc chắn binh mã của hắn đã tới.
"Nếu có hành tung của binh mã Mạc Bắc, không cần động thủ trực tiếp." Nàng nói.
Nguyên Cát hiểu rõ, tiểu thư vẫn luôn cho tra xét tin tức về Chấn Võ quân ở Mặc Bắc, nhưng vì vẫn chưa có tin tức gì cho nên hắn đã quên mất điều này.
"Vâng, ta đã biết." Nguyên Cát nói: "Đã dặn dò người bên ngoài tra xét."
Lý Minh Lâu thu hồi tầm mắt, lại nhìn ra cửa thành: "Loạn quân sẽ lại đánh úp, huyện Đậu chúng ta trên dưới phải đồng tâm kiệt lực, chúng ta là quan binh Đại Hạ, lúc này lấy hộ quốc an dân là nhiệm vụ của mình, bóp c.hết nguy hiểm trấn áp đạo tặc."
Hộ vệ ở bốn phía đồng thanh đáp lại.
Giữa đám người còn có thêm vài vị quan lại trong đó có không ít người từng thi lễ vấn an chủ bộ trước khi bị nhốt, lúc này thấy ông ngồi dưới đất, bọn họ cúi đầu coi như không thấy được. Vừa rồi, khi nói những lời Lý Minh Lâu kia nàng không thể tránh đi, bọn họ nghe mà sắc mặt trắng bệch, khi bừng tỉnh lại cảm thấy hoảng sợ.
Tiếng tuyên thệ sôi nổi vang lên từ bốn phía, đám quan lại không biết phải làm sao, sở dĩ bọn họ thuận theo không kháng nghị việc Võ thiếu phu nhân khống chế huyện Đậu là vì hằng ngày bọn họ chỉ giải quyết các vấn đề dân sinh, không liên quan đến công văn qua lại với thượng cấp và chiến sự, những việc ấy không liên quan gì đến bọn họ cho nên cũng giả bộ không biết.
Hiện giờ huyện Đậu sắp đánh nhau với quan binh rồi, việc nào cũng liên quan đến dân sinh hết, vậy nên làm cái gì bây giờ?
Lý Minh Lâu không chờ bọn họ phản ứng, có chuyện khác đang chờ nàng sắp xếp: "Hiện tại việc đối chiến chưa đến thời điểm mấu chốt, sau 700 người này sẽ có càng nhiều binh mã tới đánh úp, việc công thành sẽ diễn ra liên tục và kéo dài, nhất định chúng ta sẽ bị vây thành, cho nên nguồn cung cấp cho huyện thành cũng phải khống chế lại, hiện tại chúng ta có bao nhiêu người? Có thể cầm cự được bao lâu?"
Điều này phải căn cứ vào lượng dân cư và vật tư dự trữ đề trù tính, cần biết có bao nhiêu người trong thành, căn cứ vào số lượng vật tư đã dự trữ để tính toán chi phí, mà người thì lại chia ra là già, trẻ, gái, trai, thanh niên, trẻ nhỏ.... đâu là quân đinh đâu là bá tánh bình dân.
Nguyên Cát không nhớ được hết những thứ đó, mà việc này cũng không phải nhất thời có thể chải vuốt lại được, hắn nói: "Để ta bảo người...."
"Đi tra..." Hai từ này còn lại chưa kịp nói ra thì có một thanh âm sâu kín vang lên bên cạnh: "Huyện Đậu tính cả người mới lẫn người cũ có khoảng 5 vạn người, hiện tại kho lúa của quan phủ đã đầy, các nhà các hộ đều dự trữ lương thực, mặc khác khi các thương nhân rời đi có để lại lương thực niêm phong trong kho hàng nhưng vì có gần 3 vạn dân cư là người mới. Trong đó hơn một nửa dựa vào việc Võ thiếu phu nhân phát cháo để sống qua ngày, như vậy tính toán dựa theo khẩu phần ăn của một thanh niên thì huyện Đậu có thể cầm cự được một tháng."
Cửa thành yên ắng, Lý Minh Lâu nghe tiếng nói nhìn qua, thấy là một vị tư lại nhỏ gầy. Tuy rằng nàng ở tại huyện nha nhưng ngoại trừ chủ bộ ra thì không quen thuộc với người khác, đối với một tiểu lại như vậy thì lại càng không có ấn tượng.
Môi tiểu lại này vẫn còn mấp máy, lẩm nhẩm hàm hồ nói tính theo trai tráng cũng không đúng bởi vì đồ ăn của dân chúng già trẻ lớn bé và binh lính lại phải chia ra, những con số lần lượt nhảy ra, nhưng hai tay hắn co quắp biểu tình ngơ ngác, hai mắt rũ xuống tựa hồ như không phải đang trả lời Lý Minh Lâu mà chỉ là lẩm bẩm lầu bầu.
Đám tiểu lại bên cạnh bất an, có người đá cho hắn một cái.
Vị này á lên một tiếng dừng đếm số, mờ mịt nhìn mọi người.
"Vị này làm gì ở huyện nha?" Lý Minh Lâu hỏi.
"Ta là thương sử." Nghe thấy có người hỏi, tiểu lại thuận miệng đáp, đáp xong mới phản ứng là ai đang hỏi mình, lập tức căng thẳng không biết phải làm sao.
Thương sử, là tiểu lại quản lý nhập xuất tồn của kho hàng.
Lý Minh Lâu gật đầu: "Giao toàn bộ vật tư của quan phủ và quân doanh cho vị này, chi phí ra sao, sắp xếp thế nào hết thảy đều nghe theo hắn, tính cả chúng ta."
Nguyên Cát thưa dạ.
"Làm phiền đại nhân." Lý Minh Lâu uốn gối thi lễ.
Đây là nàng cảm tạ vị tiểu lại kia.
Như vậy là thành đại nhân? Tiểu lại ngơ ngác mà những người khác thì kinh ngạc, khiến cho chủ bộ đang ngồi trên mặt đất cũng nhìn sang, toàn bộ vật tư đều giao cho tiểu lại này?
Nàng không biết hắn là ai, ngay cả hắn làm gì cũng không biết, chỉ bằng vài lời hàm hồ, lẩm nhẩm tính ra vài con số, ngay cả kiểm tra đối chiếu xem có thật hay không cũng không làm đã giao toàn bộ vật tư trong huyện cho hắn? Còn cả toàn bộ vật tư của nàng.
Vật tư của Võ thiếu phu nhân trong mắt mọi người tựa như một chậu châu báu bất tận.
Cứ như vậy giao cho hắn ư?
Võ thiếu phu nhân có phải điên rồi hay không?
Nàng có điên hay không thì không biết nhưng Tề Trọng Dụng sắp điên rồi, là tức điên.
Hắn đứng trước đám thi thể của binh sĩ, nghiến răng kèn kẹt, trong cổ họng gầm gừ hai từ "huyện Đậu", tựa như huyện Đậu kia biến thành một khúc xương đang bị hắn hung hắn cắn xé.
"Đại nhân, chúng ta lại phái một toán người đi chất vấn...." Một binh sĩ kiến nghị.
Lời còn chưa dứt đã bị Tề Trọng Dụng đã văng ra.
Hắn túm lấy thanh đại đao từ phía sau lưng vung lên, gào rống:
"Chất vấn cái rắm, chúng ta ngay lập tức... ngay lập tức công thành! Phá thành! Đốt thành!
- -------------------------
Đệ Nhất Hầu
Vì thế Lý Minh Lâu bắt đầu nói từ việc diệt phỉ trên núi.
Đại phu đi theo đã đánh thức chủ bộ dậy để nghe Võ thiếu phu nhân kể chuyện xưa. Chuyện xưa này rất đơn giản, đoàn người của nàng gặp phải sơn tặc cướp bóc thôn dân, gặp việc bất bình rút đao tương trợ cho đến khi lên núi diệt phỉ, vì là quan binh bọn họ đã nhận ra thân phận thật sự của đám sơn tặc kia.
"Chuyện sau đó chủ bộ đại nhân đã biết, cũng có chỗ không biết." Nàng nói. "Khi vào huyện chúng ta bị giữ lại trong huyện nha, đó là việc chủ bộ đại nhân biết, mà sở dĩ bị nhốt ở huyện nha là vì Đỗ Uy muốn diệt khẩu, ta không thể không làm sáng tỏ thân phận của mình mới khiến hắn cố kỵ, vây khốn chúng ta lại không cho đi. Đây là việc ngài không biết."
Sắc mặt chủ bộ trắng bệnh, bị ép buộc nhớ lại hồi ức, sau đó tựa hồ như lại muốn ngất xỉu.
"Đỗ Uy và Vương Tri muốn giả trang sơn tặc một lần nữa để kiếp sát giết người diệt khẩu, trên đường đi chúng ta tương kế tựu kế quay lại giết bọn họ."
"Vì để tiện ra tay, đêm ấy Đỗ Uy và Vương Tri đã đuổi các người ra khỏi huyện nha, thủ vệ cửa thành cũng đổi thành quan binh, lúc này cũng thuận tiện cho chúng ta hành sự."
Nghe thấy nàng kể đến đây, chủ bộ nhớ tới khung cảnh biển máu núi thây buổi sáng hôm sau, run giọng hỏi: "Cho nên việc đó là do các người làm, căn bản không có sơn tặc?"
"Quan và binh là tặc, chẳng phải càng nên giết hay sao?" Nàng không trả lời mà hỏi lại.
Quan binh là tặc cũng không nên bảo giết là giết, mà phải bẩm lên cho Châu phủ, Đạo phủ, rồi còn có triều đình và hoàng đế. Chứ không phải vì đối phương muốn giết mà bọn họ tự mình ra tay trước được, đúng không? Đương nhiên những lời này ông không dám nói. Chủ bộ nhìn tiểu nữ tử được dù đen che khuất trước mặt đây, nhớ đến hình ảnh nàng xuất hiện giữa biển máu trước huyện nha, ông từng cho rằng là thần tiên bước xuống, nhưng hóa ra lại là lệ quỷ của điện Diêm La.
"Nếu đã không còn sơn tặc thì mấy người còn ở lại huyện Đậu của chúng ta làm gì?" Ông run rẩy hỏi.
Còn kêu gọi nhiều dân tráng làm quan binh như vậy, hiện tại lại dùng đám dân tráng đó để giết quan binh.. á... những quan binh bị chết kia có phải là biết tin nên mới tới bắt họ hay không. Vì vậy mà những người này lại muốn giết quan binh.... Chủ bộ càng nghĩ ánh mắt càng tan rã, thân mình phát run muốn ngồi không được, đứng không xong.
"Chúng ta ở lại nơi này là vì biết được từ miệng Vương Tri và Đỗ Uy một việc. Bọn họ làm những việc kia là do có người khác sắp xếp, tiếp theo sẽ có hành động lớn hơn." Nguyên nhân có thể giải thích rõ, đẩy hết mọi việc lên người Vương Tri và Đỗ Uy, bởi người chết không thể đối chứng.
Lý Minh Lâu nhìn chủ bộ đang sợ hãi nhìn nàng: "Chủ bộ đại nhân, ta không biết có bao nhiêu quan binh tại Hoài Nam đạo tham dự vào kế hoạch này. Khi đó ta cũng không có chứng cứ để làm mọi người tin tưởng, cũng không dám để lộ một chút thông tin gì, nhưng lại không thể đứng nhìn huyện Đậu lọt vào độc hại."
Chủ bộ chỉ trầm mặc không nói, không biết nghe có hiểu hay không.
"Mấy ngày nay những nơi khác bị sơn tặc quấy rối cũng đều là do quan binh giả trang." Lý Minh Lâu nói tiếp. "Nạn binh hỏa tại Tuyên Võ đạo cũng là được sắp xếp."
Chủ bộ ngẩng đầu, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng cuối cũng nói không ra lời.
"Hiện tại đại nhận không tin ta." Nàng nói. "Ta cũng không để ý việc ngài có tin hay không, ta ở lại huyện Đậu và làm những việc này là vì không để cho đám loạn binh kia xâm nhập, không để cho sinh linh trong huyện đồ thán."
Nàng không nhìn chủ bộ nữa mà xoay người nhìn về cửa thành phía trước, rồi chợt quay đầu hỏi Nguyên Cát.
"Binh mã tới đây có phải là từ Tuyên Võ đạo hoặc từ Chiết Tây đúng không?"
Xem đi, quả nhiên chính nàng cũng không biết binh mã từ đâu tới, chủ bộ thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên khỏi mặt đất nhưng bất đắc dĩ là không còn sức lực.
Tiểu thư hỏi vấn đề có chút kỳ quái nhưng nếu nàng đã hỏi thì tất nhiên là có lý do, Nguyên Cát nghiêm túc suy nghĩ, xác nhận: "Đúng vậy."
Cuối cùng hẳn là dựa theo vận mệnh, huyện Đậu sẽ bị hủy trong tay Võ Nha Nhi, tuy rằng trước sau không có tin tức, nàng vẫn cảm thấy chắc chắn binh mã của hắn đã tới.
"Nếu có hành tung của binh mã Mạc Bắc, không cần động thủ trực tiếp." Nàng nói.
Nguyên Cát hiểu rõ, tiểu thư vẫn luôn cho tra xét tin tức về Chấn Võ quân ở Mặc Bắc, nhưng vì vẫn chưa có tin tức gì cho nên hắn đã quên mất điều này.
"Vâng, ta đã biết." Nguyên Cát nói: "Đã dặn dò người bên ngoài tra xét."
Lý Minh Lâu thu hồi tầm mắt, lại nhìn ra cửa thành: "Loạn quân sẽ lại đánh úp, huyện Đậu chúng ta trên dưới phải đồng tâm kiệt lực, chúng ta là quan binh Đại Hạ, lúc này lấy hộ quốc an dân là nhiệm vụ của mình, bóp c.hết nguy hiểm trấn áp đạo tặc."
Hộ vệ ở bốn phía đồng thanh đáp lại.
Giữa đám người còn có thêm vài vị quan lại trong đó có không ít người từng thi lễ vấn an chủ bộ trước khi bị nhốt, lúc này thấy ông ngồi dưới đất, bọn họ cúi đầu coi như không thấy được. Vừa rồi, khi nói những lời Lý Minh Lâu kia nàng không thể tránh đi, bọn họ nghe mà sắc mặt trắng bệch, khi bừng tỉnh lại cảm thấy hoảng sợ.
Tiếng tuyên thệ sôi nổi vang lên từ bốn phía, đám quan lại không biết phải làm sao, sở dĩ bọn họ thuận theo không kháng nghị việc Võ thiếu phu nhân khống chế huyện Đậu là vì hằng ngày bọn họ chỉ giải quyết các vấn đề dân sinh, không liên quan đến công văn qua lại với thượng cấp và chiến sự, những việc ấy không liên quan gì đến bọn họ cho nên cũng giả bộ không biết.
Hiện giờ huyện Đậu sắp đánh nhau với quan binh rồi, việc nào cũng liên quan đến dân sinh hết, vậy nên làm cái gì bây giờ?
Lý Minh Lâu không chờ bọn họ phản ứng, có chuyện khác đang chờ nàng sắp xếp: "Hiện tại việc đối chiến chưa đến thời điểm mấu chốt, sau 700 người này sẽ có càng nhiều binh mã tới đánh úp, việc công thành sẽ diễn ra liên tục và kéo dài, nhất định chúng ta sẽ bị vây thành, cho nên nguồn cung cấp cho huyện thành cũng phải khống chế lại, hiện tại chúng ta có bao nhiêu người? Có thể cầm cự được bao lâu?"
Điều này phải căn cứ vào lượng dân cư và vật tư dự trữ đề trù tính, cần biết có bao nhiêu người trong thành, căn cứ vào số lượng vật tư đã dự trữ để tính toán chi phí, mà người thì lại chia ra là già, trẻ, gái, trai, thanh niên, trẻ nhỏ.... đâu là quân đinh đâu là bá tánh bình dân.
Nguyên Cát không nhớ được hết những thứ đó, mà việc này cũng không phải nhất thời có thể chải vuốt lại được, hắn nói: "Để ta bảo người...."
"Đi tra..." Hai từ này còn lại chưa kịp nói ra thì có một thanh âm sâu kín vang lên bên cạnh: "Huyện Đậu tính cả người mới lẫn người cũ có khoảng 5 vạn người, hiện tại kho lúa của quan phủ đã đầy, các nhà các hộ đều dự trữ lương thực, mặc khác khi các thương nhân rời đi có để lại lương thực niêm phong trong kho hàng nhưng vì có gần 3 vạn dân cư là người mới. Trong đó hơn một nửa dựa vào việc Võ thiếu phu nhân phát cháo để sống qua ngày, như vậy tính toán dựa theo khẩu phần ăn của một thanh niên thì huyện Đậu có thể cầm cự được một tháng."
Cửa thành yên ắng, Lý Minh Lâu nghe tiếng nói nhìn qua, thấy là một vị tư lại nhỏ gầy. Tuy rằng nàng ở tại huyện nha nhưng ngoại trừ chủ bộ ra thì không quen thuộc với người khác, đối với một tiểu lại như vậy thì lại càng không có ấn tượng.
Môi tiểu lại này vẫn còn mấp máy, lẩm nhẩm hàm hồ nói tính theo trai tráng cũng không đúng bởi vì đồ ăn của dân chúng già trẻ lớn bé và binh lính lại phải chia ra, những con số lần lượt nhảy ra, nhưng hai tay hắn co quắp biểu tình ngơ ngác, hai mắt rũ xuống tựa hồ như không phải đang trả lời Lý Minh Lâu mà chỉ là lẩm bẩm lầu bầu.
Đám tiểu lại bên cạnh bất an, có người đá cho hắn một cái.
Vị này á lên một tiếng dừng đếm số, mờ mịt nhìn mọi người.
"Vị này làm gì ở huyện nha?" Lý Minh Lâu hỏi.
"Ta là thương sử." Nghe thấy có người hỏi, tiểu lại thuận miệng đáp, đáp xong mới phản ứng là ai đang hỏi mình, lập tức căng thẳng không biết phải làm sao.
Thương sử, là tiểu lại quản lý nhập xuất tồn của kho hàng.
Lý Minh Lâu gật đầu: "Giao toàn bộ vật tư của quan phủ và quân doanh cho vị này, chi phí ra sao, sắp xếp thế nào hết thảy đều nghe theo hắn, tính cả chúng ta."
Nguyên Cát thưa dạ.
"Làm phiền đại nhân." Lý Minh Lâu uốn gối thi lễ.
Đây là nàng cảm tạ vị tiểu lại kia.
Như vậy là thành đại nhân? Tiểu lại ngơ ngác mà những người khác thì kinh ngạc, khiến cho chủ bộ đang ngồi trên mặt đất cũng nhìn sang, toàn bộ vật tư đều giao cho tiểu lại này?
Nàng không biết hắn là ai, ngay cả hắn làm gì cũng không biết, chỉ bằng vài lời hàm hồ, lẩm nhẩm tính ra vài con số, ngay cả kiểm tra đối chiếu xem có thật hay không cũng không làm đã giao toàn bộ vật tư trong huyện cho hắn? Còn cả toàn bộ vật tư của nàng.
Vật tư của Võ thiếu phu nhân trong mắt mọi người tựa như một chậu châu báu bất tận.
Cứ như vậy giao cho hắn ư?
Võ thiếu phu nhân có phải điên rồi hay không?
Nàng có điên hay không thì không biết nhưng Tề Trọng Dụng sắp điên rồi, là tức điên.
Hắn đứng trước đám thi thể của binh sĩ, nghiến răng kèn kẹt, trong cổ họng gầm gừ hai từ "huyện Đậu", tựa như huyện Đậu kia biến thành một khúc xương đang bị hắn hung hắn cắn xé.
"Đại nhân, chúng ta lại phái một toán người đi chất vấn...." Một binh sĩ kiến nghị.
Lời còn chưa dứt đã bị Tề Trọng Dụng đã văng ra.
Hắn túm lấy thanh đại đao từ phía sau lưng vung lên, gào rống:
"Chất vấn cái rắm, chúng ta ngay lập tức... ngay lập tức công thành! Phá thành! Đốt thành!
- -------------------------
Đệ Nhất Hầu
Đánh giá:
Truyện Đệ Nhất Hầu
Story
Chương 133
10.0/10 từ 38 lượt.