Đệ Nhất Hầu

Chương 102

141@-
102. Đi thăm quân doanh.

Lý Minh Lâu ngồi xe xuyên qua cửa thành, người bên ngoài tuy rằng mênh mông cuồn cuộn nhưng mà đường xá thông suốt, không cần hộ vệ hay quan sai mở đường, không có người nào ngăn cả xe ngựa của nàng

Dân chúng vẫy tay biểu đạt lòng biết ơn, cũng không để ý nữ tử ngồi trong xe có nhìn thấy hay không. Đám hóa thương cũng chen chúc bên trong đám người múa may danh thiếp của mình.

"Thiếu phu nhân, ta có lăng la tơ lụa từ Tiên sơn hải ngoại."

"Thiếu phu nhân, xin mời nhận lấy huân hương ta mang về từ Tiên sơn."

Xe ngựa của Võ thiếu phu nhân không vì vậy mà dừng lại, nhưng đám người qua đường lại rất tò mò muốn nhìn xem lăng la tơ lụa và huân hương của tiên nhân sẽ như thế nào.

Hiện tại, đám hóa thương ở đây đều là vì Võ thiếu phu nhân, họ bán kỳ trân dị bảo, còn những hóa thương có thể cung cấp gạo, thóc, lương thực, rượu, vật liệu gỗ, đá thì đã đuổi theo hộ vệ của nàng rồi.

Hộ vệ sẽ dẫn bọn họ tới gặp quản sự, nàng chỉ cần nói một tiếng là muốn như thế nào, quản sự ở dưới sẽ làm tốt hết thảy, không cần đi quấn quýt lấy nàng.

"Hàng hóa của các ngươi bán không được đâu."

"Các ngươi không bị đánh đã là may mắn rồi."

Người qua đường vây quanh đám hóa thương này, cười đùa.

"Võ thiếu phu nhân làm sao lại bị thương vậy?" Có người chen vào hỏi.

Người qua đường quay đầu lại nhìn, không biết từ lúc nào đã có mấy người đàn ông chen tới gần, hắn cũng không hề cười nhạo bọn họ kiến thức hạn hẹp bởi vì mỗi ngày đều sẽ có người mới tới huyện Đậu.

"Đám sơn tặc không có mắt đã cướp bóc Võ thiếu phu nhân, phu nhân nhanh chóng tiêu diệt bọn chúng, nhưng bất hạnh lại bị thương."


Cướp bóc ư, vậy là đúng rồi, Võ Nha Nhi nghĩ thầm, có người ở phía sau chọc vào cánh tay hắn, biểu tình kích động nhưng không thể không đè nén lại thanh âm, cũng không dám nói ra tên người kia: "Này, này, kia... nàng lợi hại như vậy sao?"

Tước Nhi à? Võ Nha Nhi không biết, trong thư miêu tả nàng chỉ là một nha đầu nông thôn, huống chi nàng làm thế nào để tiêu diệt sơn tặc? Bọn Tiểu Tề đều đã chết....

"Võ thiếu phu nhân lợi lại như vậy sao?" Cũng có người mới tới phát ra tiếng kinh ngạc hỏi.

Tin tức về nàng không được truyền đi nhưng tin tức sơn tặc giế/t chết quan huyện và quan binh huyện Đậu ai ai cũng biết.

Sơn tặc đáng sợ như vậy mà Võ thiếu phu nhân chỉ là một nữ tử.

Người qua đường cười ha ha: "Đương nhiên Võ thiếu phu nhân không phải một mình, nàng có hộ vệ là Chấn võ quân, Chấn Võ quân rất lợi hại."

Câu nói này lập tức được mọi người hùa theo.

"Đúng vậy! Chấn Võ quân rất lợi hại!" Có thanh âm thô nặng kêu lên.

Tầm mắt mọi người đều bị hấp dẫn.

Võ Nha Nhi liếc mắt nhìn người kia một cái, người kia đỏ mặt tròng mắt trợn lên xoay chuyển trong hốc mắt: "Đấy là ta nghe nói, ở phía Bắc, mỗi người đều biết."

Người xung quanh cười ầm lên: "Hiện tại ở nơi này của chúng ta cũng không phải mỗi người đều biết hay sao."

Không khí càng trở nên náo nhiệt.

"Cho nên mấy hóa thương các ngươi bán đồ này nên đi nơi khác thôi, Võ thiếu phu nhân sẽ không mua đồ vật đó, nàng là Bồ Tát, phổ độ chúng sinh."

"Bồ Tát cũng cũng cần kim trang nhé."


Người qua đường và hóa thương lại quay trở về đề tài lúc đầu. Võ Nha Nhi nháy mắt với mấy người đàn ông rồi lui ra ngoài.

"Nha Nhi, Võ thiếu phu nhân này...." Đám đàn ông lại không thể nhịn được nhỏ giọng hỏi.

Võ Nha Nhi nói: "Võ thiếu phu nhân này có vấn đề."

Người hộ tống nương đều đã chết hết, dù cho không chết cũng chỉ có vài người, sao có thể lợi hại tiêu diệt hết sơn tặc được.

Hắn quay đầu nhìn cửa thành huyện Đậu: "Huyện Đậu này cũng có vấn đề."

Vì sao toàn bộ quan phủ của huyện nha lại nghe lời của Võ thiếu phu nhân vậy? Mẫu thân là một người điên ngốc ai ai cũng sợ hãi, mà Tước Nhi chỉ là nha đầu nông thôn sao có thể nhất hô bá ứng được.

Những người khác cũng nghĩ tới việc này, biểu tình trở nên nghi hoặc, bất an.

Võ Nha Nhi nhìn về phía trước, đám huyện quan huyện Đậu cuồn cuộn vây quanh xe ngựa của Võ thiếu phu nhân, hắn đè thấp mũ trùm: "Chúng ta tới quân doanh nhìn xem."

Nhưng quân doanh lại không thể dễ dàng tới gần như cửa thành được, tuy rằng có thẻ bài thân phận nhưng đoàn người của Võ Nha Nhi khi tới gần đã bị ngăn lại. Bọn họ lại lần nữa bị dò hỏi thân phận lai lịch, cũng có người ở bên cạnh ghi chép.

Tầm mắt của Võ Nha Nhi nhìn lên chồng sổ sách trên bàn trong lều tranh. Hắn nhạy bén chú ý được màu sắc của văn sách khác với văn sách ở trạm kiểm soát đầu tiên, đây là để tương lai thẩm tra đối chiếu số lượng ư? Hắn phỏng đoán, nếu người không tới quân doanh mà đi tới làm công ở nơi khác có phải cũng phải đăng ký sau đó những thứ này sẽ tập hợp lại ở huyện nha, như vậy huyện nha sẽ nắm giữ được hướng đi của những người này trong huyện Đậu.

Nhìn cửa thành mở rộng tựa như ai ai cũng có thể đi vào, nhưng trên thực tế lại được kiểm tra đối chiếu khống chế một cách nghiêm mật.

Đây không phải chỉ là quân doanh đóng quân nữa mà là toàn bộ huyện Đậu đều vận chuyển theo quân doanh.

Sau khi kiểm tra đối chiếu sự thật, văn lại gọi một quan binh tới, người này mới chỉ 16-17 tuổi, khuôn mặt ngây ngô, bộ ng.ực ưỡn lên thật cao, tựa hồ muốn cho tất cả mọi người thấy rõ binh phục của mình.

"Mấy người theo ta." Hắn đánh giá qua vài lần đám người Võ Nha Nhi, tựa hồ như có chút hâm mộ với hình thể cao lớn của họ, nhưng cũng không hề ngượng nghịu nói: "Mấy người là thợ săn, thân thủ rất tốt đúng không. Nhưng mà tham gia dân tráng cực kỳ vất vả, rất nhiều người có thân thủ cũng không thể làm tốt."


Võ Nha Nhi ừ một tiếng: "Ngươi nói rất đúng."

Tiểu binh cực kỳ vui vẻ vì không bị phản bác, hắn lại an ủi bọn họ: "Vất vả cũng đừng sợ, có thể ăn no, có thể ăn thịt, luyện tốt còn có rượu uống. Nếu có thể mặc binh phục thì người thân trong nhà cũng có thể ăn thịt uống rượu theo."

Nói tới đây hắn lại một lần nữa ưỡn ưỡn bộ n/gực.

"Ngươi còn nhỏ như vậy đã có thể mặc, thật lợi hại." Võ Nha Nhi thuận theo khen.

Tiểu binh nhếch môi cười, rồi lại điều chỉnh biểu tình nghiêm túc: "Là giáp trường của chúng ta dạy dỗ tốt, giáp trường nói ta học nhanh có thể chịu khổ."

"Làm dân tráng thì có gì vất vả? Còn không phải là có sức lực có lá gan đi giết sơn tặc hay sao?" Một người lớn giọng hỏi.

Người này không tốt bằng người đàn ông mặt trắng, tiểu binh lập tức đưa ra kết luận: "Này, không giống nhau, chỉ một người có sức lực lớn cũng vô dụng thôi, dân tráng ra ngoài diệt phỉ là nhất thể, phải đều nhịp, dù cho sức lực có nhỏ nhưng 10 người cũng có thể thành quân."

Cho nên, quả nhiên là đóng quân đúng không?

"Huấn luyện rất đơn giản nhưng để làm tốt lại không hề dễ dàng."

"Lúc đầu, giáp trưởng một ngày có thể đánh gãy một cây gậy."

"Đừng sợ đau, đau mới có thể nhớ kỹ, sẽ không đi nhầm bước chân."

Tiểu binh hứng thú nghiêm túc giới thiệu cho bọn họ. Hắn kiêu ngạo vì mình có thể mặc được binh phục, cũng không ghen ghét người khác có thể mặc, hắn càng hy vọng có nhiều người được mặc.

"Như vậy, chúng ta sẽ có càng nhiều người, để những quan binh từ Đạo phủ tới có thể thấy được chúng ta lợi hại thế nào."

Tiểu binh hứng khởi nói, đám đàn ông nghe đến nhập thần, Võ Nha Nhi chợt dừng chân hỏi: "Chúng ta không đi quân doanh sao?"


Đám đàn ông lấy lại tinh thần, lúc này mới thấy bọn họ không đi về phía quân doanh được giá gỗ cao cao vây bọc, mà đi vòng quanh tới nơi càng xa hơn.

"Quân doanh à?" Tiểu binh cười: "Giờ khác với lúc trước, trước kia dân tráng đều ở quân doanh, nhưng hiện tại người càng ngày càng nhiều, quân doanh không chứa được nhiều người cùng huấn luyện như vậy, nhưng mà không cần vội vàng, chờ mọi người thông qua được khảo hạch, mặc được binh phục là có thể đi vào."

Thì ra là như vậy.

Đám đàn ông liếc nhau.

Tiểu binh hơi hơi mỉm cười chỉ chỉ vào tấm thẻ bài trong tay bọn họ mới được nhận: "Là dân tráng không phải nói giỡn, quân doanh không thể tùy ý ra vào, không thể bỏ dở giữa chừng, càng không thể chạy trốn, nếu vi phạm quy định...."

Mặt cười ngây ngô của tiểu binh tan đi, khuôn mặt hiện lên sự uy nghiêm.

"Thì sẽ bị thu hồi lại thẻ bài thân phận, trục xuất ra khỏi huyện Đậu."

Ý là, hiện tại hoặc bắt đầu tham gia dân tráng mặc được binh phục để tiến vào quân doanh, hoặc ngay lập tức rời đi khỏi huyện Đậu, không được tới gần? Võ Nha Nhi nhìn doanh địa bị bao vây ở phía trước, lại quay đầu nhìn quân doanh gần trong gang tấc.

Dường như hắn đã đưa ra lựa chọn không thích hợp lắm, có lẽ hắn nên chọn làm dân phu.

Bên quân doanh trào lên tiếng huyên náo, tựa hồ như có thiên quân vạn mã đang hò reo.

"Á." Tiểu binh phát ra tiếng la vui vẻ: "Là Võ thiếu phu nhân tới tuần doanh."

Hắn nhìn về phía mấy người Võ Nha Nhi, đưa tay cổ vũ.

"Mấy người cố gắng huấn luyện đi, Võ thiếu phu nhân thích xem diễn võ, diễn tốt sẽ được nàng chọn vào giáp đẳng, không cần chờ khảo hạch cũng có thể mặc binh phục."

Võ Nha Nhi nhìn quân doanh ầm ĩ, Võ thiếu phu nhân, thôi được.

- --------- Hoàn Quyển I ---------------
Đệ Nhất Hầu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đệ Nhất Hầu Truyện Đệ Nhất Hầu Story Chương 102
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...