Đế Bá
Chương 4342: Ảo Diệu Không Người Biết
Khê Hoàng lòng dạ rộng rãi không phật lòng vì trước đó Lý Thất Dạ cạnh tranh đấu giá với mình, xem như có chuyện gì chuyện gì xảy ra.
Lý Thất Dạ nhìn chăm chú tiên quan, ánh mắt dường như xuyên thấu tiên quan. Mặc dù tiên quan niêm phong vô số không gian, nhưng ánh mắt của Lý Thất Dạ vượt qua tuyên cổ, xuyên thấu xa xăm, không gian hay thời gian đều chẳng là khoảng cách, bị ánh mắt của hắn nhìn thấu hết.
Khê Hoàng cũng nhìn tiên quan, nàng ngẫu nhiên gõ nhẹ tiên quan, ngón tay vạch qua diễn biến pháp tắc đại đạo.
Tách!
Pháp tắc của Khê Hoàng thẩm thấu vào tiên quan nhưng bị đánh bật về. Khê Hoàng không bỏ cuộc, pháp tắc mỏng như tơ quấn quanh ngón tay nàng thăm dò tiên quan.
Lý Thất Dạ đi vòng quanh tiên quan hai vòng rồi đặt tay lên tiên quan, chậm rãi nhắm mắt lại như ngủ.
Khê Hoàng, Lý Thất Dạ quan sát gần gũi tiên quan, những người bên dưới nín thở theo dõi từng hành động của họ.
Khê Hoàng dùng thuật vô thượng thăm dò tiên quan, Lý Thất Dạ thì chỉ ấn tay lên tiên quan, nhắm mắt lại như đang ngủ, hắn đứng lặng tựa như pho tượng.
Hai người không lên tiếng, người bên dưới hơi căng thẳng trợn tròn mắt quan sát từng hành động, chờ xem Lý Thất Dạ, Khê Hoàng có cởi bỏ huyền cơ được không.
Nhưng Khê Hoàng thăm dò, Lý Thất Dạ đứng yên như pho tượng, tiên quan không có phản ứng gì, nó vẫn lấp lánh ánh sáng.
Phi Kiếm Thiên Kiêu thấy Lý Thất Dạ đứng yên không nhúc nhích thì cười khẩy nói:
- Hừ! Không có bản lĩnh thì đừng ở đó cố làm ra vẻ. Đừng tưởng rằng đứng im là có thể giả thần giả quỷ, đại đạo ảo diệu không phải có tiền là có thể tham ngộ.
Lý Thất Dạ đấu giá được kiếm của Kiếm Thánh khiến Phi Kiếm Thiên Kiêu canh cánh trong lòng, hận không thể chém chết hắn.
Khê Hoàng lập tức quát nạt:
- Không được vô lễ! Trên đời ngọa hổ tàng long, đừng có ếch ngồi đáy giếng! Phải mở rộng lòng dạ!
Bị Khê Hoàng răn dạy, dù nàng không to tiếng nhưng Phi Kiếm Thiên Kiêu im miệng, ngoan ngoãn cúi đầu.
Phi Kiếm Thiên Kiêu đã là Nửa Bước Trường Tồn, thực lực mạnh đủ để ngạo thị thiên hạ. Nàng là kiêu nữ tâm cao khí ngạo, ngày thường không sợ cái gì, chưa từng ngán ai. Nhưng Phi Kiếm Thiên Kiêu như tiểu cô nương trước mặt Khê Hoàng, lòng tràn ngập kính sợ. Bởi vậy bị Khê Hoàng răn dạy Phi Kiếm Thiên Kiêu liền cúi đầu không dám nói nữa.
Mọi người nín thở nhìn Lý Thất Dạ và Khê Hoàng, đặc biệt là Khê Hoàng, họ muốn xem cử chỉ, nét mặt của nàng tiết lộ ra manh mối gì không.
Nhưng họ không thấy manh mỗi gì từ Lý Thất Dạ, Khê Hoàng, dường như hai người không thể hiểu thấu ảo diệu trong đó.
Một lúc lâu sau có đại nhân vật không kiềm được hỏi:
- Bệ hạ, quan tài này có huyền cơ gì?
Khê Hoàng khá là bình dị, nàng nhẹ lắc đầu nói:
- Ta cũng không dám xác định, quan tài này diệu không thể tả, không thể tham ngộ trong một chốc được.
Một lúc lâu úa Lý Thất Dạ mở mắt ra, cười cười, nhìn chăm chú vào tiên quan.
Khê Hoàng nhìn Lý Thất Dạ, ánh mắt dịu dàng như đất hồi xuân, khiến người cảm giác thoải mái ấm áp:
- Đạo hữu thấy sao?
Lý Thất Dạ cười khẽ quay về chỗ ngồi:
- Thứ tốt.
Khê Hoàng nghiêng đầu suy nghĩ hai chữ đó, rồi vù một tiếng nàng cũng biến mất.
Lý Thất Dạ, Khê Hoàng đã đi xuống, nữ đấu giá sư mỉm cười nói:
- Tiếp theo mời các vị Chân Đế, Trường Tồn tiến lên quan sát.
Phản ứng nhanh nhất là cậu ấm Đường Bôn, gã cười lớn lỗ mãng nhảy lên tiên quan:
- Ha ha ha! Ta đến đây!
Phi Kiếm Thiên Kiêu khinh thường liếc Đường Bôn hành động thô lỗ vô lễ. Đường Bôn ở trong mắt nàng là nhà giàu mới nổi không có giáo dục.
Hoàng Tôn Chân Đế, Thánh Sương Chân Đế hay Trường Tồn Bất Hủ khác đều rất có hứng thú với tiên quan, bọn họ đều thăm dò quan tài.
Thánh Sương Chân Đế tỏa thánh quang, ánh sáng thần thánh trên người nàng hóa thành một lũ quang minh thánh khiết nhất cõi đời chiếu vào tiên quan.
Nhưng tiên quan như không gian vô tận, dường như có ngàn vạn thế giới bị niêm phong bên trong. Một lũ quang minh của Thánh Sương Chân Đế có thể chiếu sáng cả Tiên Thống Giới, nhưng khi nó chui vào trong tiên quan thì như trâu đất xuống biển không chút tiếng động, không có phản ứng gì.
Thánh Sương Chân Đế là Chân Đế thập nhị cung, thực lực sâu không lường được. Nếu nàng ngưng tụ thánh quang thành một lũ quang minh thì có thể xuyên suốt Tiên Thống Giới. Quang minh như vậy khi chiếu vào tiên quan không gợi lên chút tiếng động, càng có vẻ tiên quan sâu không lường được.
Hoàng Tôn Chân Đế diễn biến vô thượng hoàng đạo, hoàng khí tràn ngập bao bọc tiên quan, gã thôi diễn vô thượng đạo pháp muốn tìm hiểu ảo diệu của tiên quan. Nhưng mặc cho Hoàng Tôn Chân Đế thôi diễn thế nào thì tiên quan không chút động tĩnh.
Đùng đùng đùng!
Một chuỗi tiếng gõ nặng nề đinh tai nhức óc, không tin nổi cậu ấm Đường Bôn giơ búa sắt to đập mạnh vào tiên quan, làm quan tài rung bần bật. Hành động rất thô bạo, hung ác, nhưng Đường Bôn gõ búa sắt mạnh cỡ nào thì tiên quan không chút sứt mẻ, vẫn lấp lánh sáng.
Nhiều người lắc đầu nhìn cách làm của Đường Bôn, nhà giàu mới nổi hoàn toàn khác với người.
Phi Kiếm Thiên Kiêu không kiên nhẫn khinh thường nói với Đường Bôn hăng say đập tiên quan:
- Ồn chết đi được, đừng làm ồn mọi người!
Đường Bôn cười xấu xa thèm thuồng:
Phi Kiếm Thiên Kiêu khinh thường khóe mắt liếc Đường Bôn.
Đường Bôn cười tủm tỉm hỏi nữ đấu giá sư:
- Tiểu tỷ tỷ, ta có thể tiếp tục dùng cách khác nghiên cứu không?
Nữ đấu giá sư cười hút hồn người:
- Nếu Đường công tử thích thì mua nó về rồi từ từ nghiên cứu cũng không muộn.
Đường Bôn như bị nữ đấu giá sư hút mất hồn, cười nói:
- Ta thích nghe lời này, bản thiếu gia đang có ý này. Nếu mua tiểu tỷ tỷ thì mất bao nhiêu tiền?
Nữ đấu giá sư không giận, cười quyến rũ nói:
- Cái đó phải xem sức hấp dẫn của Đường công tử.
Người nhìn rất muốn đè nàng xuống đất ngay.
Đường Bôn nghe thế mắt sáng rực tựa vào tiên quan, hất tóc bày ra bộ dạng tự cho rằng đẹp trai nhất, nở nụ cười, không, là nhếch mép cười tà:
- Xem sức hấp dẫn của ta?
Đế Bá
Lý Thất Dạ nhìn chăm chú tiên quan, ánh mắt dường như xuyên thấu tiên quan. Mặc dù tiên quan niêm phong vô số không gian, nhưng ánh mắt của Lý Thất Dạ vượt qua tuyên cổ, xuyên thấu xa xăm, không gian hay thời gian đều chẳng là khoảng cách, bị ánh mắt của hắn nhìn thấu hết.
Khê Hoàng cũng nhìn tiên quan, nàng ngẫu nhiên gõ nhẹ tiên quan, ngón tay vạch qua diễn biến pháp tắc đại đạo.
Tách!
Pháp tắc của Khê Hoàng thẩm thấu vào tiên quan nhưng bị đánh bật về. Khê Hoàng không bỏ cuộc, pháp tắc mỏng như tơ quấn quanh ngón tay nàng thăm dò tiên quan.
Lý Thất Dạ đi vòng quanh tiên quan hai vòng rồi đặt tay lên tiên quan, chậm rãi nhắm mắt lại như ngủ.
Khê Hoàng, Lý Thất Dạ quan sát gần gũi tiên quan, những người bên dưới nín thở theo dõi từng hành động của họ.
Khê Hoàng dùng thuật vô thượng thăm dò tiên quan, Lý Thất Dạ thì chỉ ấn tay lên tiên quan, nhắm mắt lại như đang ngủ, hắn đứng lặng tựa như pho tượng.
Hai người không lên tiếng, người bên dưới hơi căng thẳng trợn tròn mắt quan sát từng hành động, chờ xem Lý Thất Dạ, Khê Hoàng có cởi bỏ huyền cơ được không.
Nhưng Khê Hoàng thăm dò, Lý Thất Dạ đứng yên như pho tượng, tiên quan không có phản ứng gì, nó vẫn lấp lánh ánh sáng.
Phi Kiếm Thiên Kiêu thấy Lý Thất Dạ đứng yên không nhúc nhích thì cười khẩy nói:
- Hừ! Không có bản lĩnh thì đừng ở đó cố làm ra vẻ. Đừng tưởng rằng đứng im là có thể giả thần giả quỷ, đại đạo ảo diệu không phải có tiền là có thể tham ngộ.
Lý Thất Dạ đấu giá được kiếm của Kiếm Thánh khiến Phi Kiếm Thiên Kiêu canh cánh trong lòng, hận không thể chém chết hắn.
Khê Hoàng lập tức quát nạt:
- Không được vô lễ! Trên đời ngọa hổ tàng long, đừng có ếch ngồi đáy giếng! Phải mở rộng lòng dạ!
Bị Khê Hoàng răn dạy, dù nàng không to tiếng nhưng Phi Kiếm Thiên Kiêu im miệng, ngoan ngoãn cúi đầu.
Phi Kiếm Thiên Kiêu đã là Nửa Bước Trường Tồn, thực lực mạnh đủ để ngạo thị thiên hạ. Nàng là kiêu nữ tâm cao khí ngạo, ngày thường không sợ cái gì, chưa từng ngán ai. Nhưng Phi Kiếm Thiên Kiêu như tiểu cô nương trước mặt Khê Hoàng, lòng tràn ngập kính sợ. Bởi vậy bị Khê Hoàng răn dạy Phi Kiếm Thiên Kiêu liền cúi đầu không dám nói nữa.
Mọi người nín thở nhìn Lý Thất Dạ và Khê Hoàng, đặc biệt là Khê Hoàng, họ muốn xem cử chỉ, nét mặt của nàng tiết lộ ra manh mối gì không.
Nhưng họ không thấy manh mỗi gì từ Lý Thất Dạ, Khê Hoàng, dường như hai người không thể hiểu thấu ảo diệu trong đó.
Một lúc lâu sau có đại nhân vật không kiềm được hỏi:
- Bệ hạ, quan tài này có huyền cơ gì?
Khê Hoàng khá là bình dị, nàng nhẹ lắc đầu nói:
- Ta cũng không dám xác định, quan tài này diệu không thể tả, không thể tham ngộ trong một chốc được.
Một lúc lâu úa Lý Thất Dạ mở mắt ra, cười cười, nhìn chăm chú vào tiên quan.
Khê Hoàng nhìn Lý Thất Dạ, ánh mắt dịu dàng như đất hồi xuân, khiến người cảm giác thoải mái ấm áp:
- Đạo hữu thấy sao?
Lý Thất Dạ cười khẽ quay về chỗ ngồi:
- Thứ tốt.
Khê Hoàng nghiêng đầu suy nghĩ hai chữ đó, rồi vù một tiếng nàng cũng biến mất.
Lý Thất Dạ, Khê Hoàng đã đi xuống, nữ đấu giá sư mỉm cười nói:
- Tiếp theo mời các vị Chân Đế, Trường Tồn tiến lên quan sát.
Phản ứng nhanh nhất là cậu ấm Đường Bôn, gã cười lớn lỗ mãng nhảy lên tiên quan:
- Ha ha ha! Ta đến đây!
Phi Kiếm Thiên Kiêu khinh thường liếc Đường Bôn hành động thô lỗ vô lễ. Đường Bôn ở trong mắt nàng là nhà giàu mới nổi không có giáo dục.
Hoàng Tôn Chân Đế, Thánh Sương Chân Đế hay Trường Tồn Bất Hủ khác đều rất có hứng thú với tiên quan, bọn họ đều thăm dò quan tài.
Thánh Sương Chân Đế tỏa thánh quang, ánh sáng thần thánh trên người nàng hóa thành một lũ quang minh thánh khiết nhất cõi đời chiếu vào tiên quan.
Nhưng tiên quan như không gian vô tận, dường như có ngàn vạn thế giới bị niêm phong bên trong. Một lũ quang minh của Thánh Sương Chân Đế có thể chiếu sáng cả Tiên Thống Giới, nhưng khi nó chui vào trong tiên quan thì như trâu đất xuống biển không chút tiếng động, không có phản ứng gì.
Thánh Sương Chân Đế là Chân Đế thập nhị cung, thực lực sâu không lường được. Nếu nàng ngưng tụ thánh quang thành một lũ quang minh thì có thể xuyên suốt Tiên Thống Giới. Quang minh như vậy khi chiếu vào tiên quan không gợi lên chút tiếng động, càng có vẻ tiên quan sâu không lường được.
Hoàng Tôn Chân Đế diễn biến vô thượng hoàng đạo, hoàng khí tràn ngập bao bọc tiên quan, gã thôi diễn vô thượng đạo pháp muốn tìm hiểu ảo diệu của tiên quan. Nhưng mặc cho Hoàng Tôn Chân Đế thôi diễn thế nào thì tiên quan không chút động tĩnh.
Đùng đùng đùng!
Một chuỗi tiếng gõ nặng nề đinh tai nhức óc, không tin nổi cậu ấm Đường Bôn giơ búa sắt to đập mạnh vào tiên quan, làm quan tài rung bần bật. Hành động rất thô bạo, hung ác, nhưng Đường Bôn gõ búa sắt mạnh cỡ nào thì tiên quan không chút sứt mẻ, vẫn lấp lánh sáng.
Nhiều người lắc đầu nhìn cách làm của Đường Bôn, nhà giàu mới nổi hoàn toàn khác với người.
Phi Kiếm Thiên Kiêu không kiên nhẫn khinh thường nói với Đường Bôn hăng say đập tiên quan:
- Ồn chết đi được, đừng làm ồn mọi người!
Đường Bôn cười xấu xa thèm thuồng:
Phi Kiếm Thiên Kiêu khinh thường khóe mắt liếc Đường Bôn.
Đường Bôn cười tủm tỉm hỏi nữ đấu giá sư:
- Tiểu tỷ tỷ, ta có thể tiếp tục dùng cách khác nghiên cứu không?
Nữ đấu giá sư cười hút hồn người:
- Nếu Đường công tử thích thì mua nó về rồi từ từ nghiên cứu cũng không muộn.
Đường Bôn như bị nữ đấu giá sư hút mất hồn, cười nói:
- Ta thích nghe lời này, bản thiếu gia đang có ý này. Nếu mua tiểu tỷ tỷ thì mất bao nhiêu tiền?
Nữ đấu giá sư không giận, cười quyến rũ nói:
- Cái đó phải xem sức hấp dẫn của Đường công tử.
Người nhìn rất muốn đè nàng xuống đất ngay.
Đường Bôn nghe thế mắt sáng rực tựa vào tiên quan, hất tóc bày ra bộ dạng tự cho rằng đẹp trai nhất, nở nụ cười, không, là nhếch mép cười tà:
- Xem sức hấp dẫn của ta?
Đế Bá
Đánh giá:
Truyện Đế Bá
Story
Chương 4342: Ảo Diệu Không Người Biết
9.6/10 từ 33 lượt.