Đế Bá
Chương 4276: Chân Viễn Đạo
Tam Mục Thần Đồng nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, cười gượng nói:
- Mắt thường của ta sao lọt vào pháp nhãn của tôn giá được. Mắt thường phàm thai của ta so với pháp nhãn của tôn giá thì bé nhỏ không đáng kể, không đáng nhắc tới.
Lý Thất Dạ gật đầu cười nói:
- Ưm, thiên phú của ngươi rất cao, mới một chốc công phu vuốt mông ngựa đã tiến bộ gấp mười lần. Hèn gì ngươi còn nhỏ đã trở thành Nửa Bước Trường Tồn, thiên phú như thế thật là tuyệt thế vô song.
Rõ ràng Lý Thất Dạ đang khen nhưng Tam Mục Thần Đồng xấu hổ muốn chết, rồi lại không dám làm gì, chỉ biết cười gượng gạo.
Lý Thất Dạ liếc Tam Mục Thần Đồng, giương mắt nhìn lão nhân khắc đá, sau cùng lắc đầu.
Tam Mục Thần Đồng cũng nhìn hướng lão nhân khắc đá, trong lòng có nhiều thắc mắc về lão, có rất nhiều tò mò, nhưng gã không dám hỏi lão.
Tam Mục Thần Đồng thấy Lý Thất Dạ không có ác ý thì trái tim bình tĩnh lại.
Một lúc lâu sau Tam Mục Thần Đồng thu về tầm mắt, tò mò hỏi:
- Đại nhân, tại sao lão ở lại đó? Với đạo hóa đạo hạnh của lão hoàn toàn có thể tự lập môn hộ.
Tam Mục Thần Đồng cảm thấy cứ gọi Lý Thất Dạ là tôn giả thì không ổn nên sửa miệng gọi đại nhân. Trong mắt gã thì trình độ cao sâu khó đoán như Lý Thất Dạ đương nhiên phải được gọi là đại nhân.
Lý Thất Dạ liếc Tam Mục Thần Đồng, chậm rãi nói:
- Đây chính là chấp niệm, chỉ có chấp niệm như vậy mới khiến đạo tâm của y càng kiên định. Mỗi người theo đuổi khác nhau, thế tục cầu vô địch có lẽ ở trong mắt y chỉ là mây bay.
Tam Mục Thần Đồng thì thào:
- Chấp niệm...
Lý Thất Dạ xoay người đi:
- Đi thôi, đừng ở lại đây quấy rầy người ta, chỉ tăng thêm buồn phiền.
Tam Mục Thần Đồng lấy lại tinh thần lật đật đuổi theo. Lúc trước gã còn muốn chuồn êm, giờ thấy Lý Thất Dạ không có ác ý với mình, không bắt bẽ gã bất kính, làm Tam Mục Thần Đồng thở phào nhẹ nhõm.
Tam Mục Thần Đồng rất tò mò về Lý Thất Dạ nên tự động chạy theo.
Tam Mục Thần Đồng bắt kịp, Lý Thất Dạ liếc gã:
- Có thể đi đến nơi này mà không bị ảnh hưởng thì thiên phú rất cao, nhưng nếu ngươi không có trọng bảo che chở thân thể, bằng vào đạo tâm của ngươi vẫn sẽ bị lực lượng quang minh dao động.
Tam Mục Thần Đồng cười gượng:
- Đại nhân nói đúng.
Mặc dù Tam Mục Thần Đồng tâm cao khí ngạo nhưng gã phải công nhận Lý Thất Dạ nói có lý, vạch ra sự thật. Tam Mục Thần Đồng thừa nhận điều đó, tuy gã có thiên phú vô song nhưng đi vào đây mà không có trọng bảo che chở thân thể thì gã không dám mạo hiểm.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Thiên phú của ngươi rất khá, nhưng đạo tâm còn cần rèn luyện. Khi đạo tâm của ngươi trải qua trui rèn thì mới thật sự xứng đôi với thiên phú, đến trình độ đó rồi sau này ngươi sẽ tương lai tươi sáng, thật sự có cơ hội lên đỉnh.
Lý Thất Dạ nói ân cần thật lòng, vì hắn thưởng thức thiên phú của Tam Mục Thần Đồng.
Tam Mục Thần Đồng gãi đầu cười nói:
- Chắc... chắc ta có thể được?
Tam Mục Thần Đồng nói câu này đã bày tỏ khiêm tốn, nếu người khác nói câu đó thì nghe như khoác lác.
Vì Tam Mục Thần Đồng là Nửa Bước Trường Tồn trẻ tuổi nhất đương thời, người trẻ nhất Tam Mục tộc có thể tu luyện thành Hoàng Kim Nhãn, người trong thiên hạ đều cho rằng gã có thể lên đỉnh, gã tự nhận tuyệt đối không thành vấn đề.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Chưa chắc, vạn cổ đến nay có quá nhiều thiên tài, nhưng bao nhiêu người lên đỉnh? Đừng nói Chân Viễn Đạo, dù là Viễn Đạo Trường Tồn cũng hiếm hoi. Đã bao nhiêu thiên tài khi còn trẻ lơ lỏng không thành việc lớn!
Tam Mục Thần Đồng bị chấn động:
- Chân Viễn Đạo!
Trước đó Tam Mục Thần Đồng tự nhận đã lên đến đỉnh nhưng chưa có ý tưởng cụ thể về tương lai, loáng thoáng dựng dàn giáo thôi. Nay Lý Thất Dạ nói một câu làm Tam Mục Thần Đồng dao động.
Tam Mục Thần Đồng lúc trước không phải kiêu ngạo gì, gã có thiên phú, có thực lực đó, gã trẻ tuổi đã là Nửa Bước Trường Tồn. Đối với Tam Mục Thần Đồng thì gã lên đỉnh là lẽ tất nhiên.
Nhưng bây giờ Lý Thất Dạ nói câu đó cũng có lý. Mặc dù Tam Mục Thần Đồng là Nửa Bước Trường Tồn trẻ tuổi nhất thiên hạ hiện nay, nhưng vạn cổ đến nay không ít người thiên phú ngang ngửa gã. Cuối cùng có thể trở thành Thủy Tổ kinh diễm vô địch, Chân Viễn Đạo lại có mấy ai? Thậm chí không bao nhiêu người là Viễn Đạo.
Viễn Đạo Trường Tồn là một đẳng cấp phân chia đời sau dùng để đo cảnh giới mới sau khi đột phá Chí Tôn Trường Tồn. Người khai sáng cảnh giới này là Viễn Đạo, nên mới gọi là Viễn Đạo Trường Tồn.
Nhưng bản thân Viễn Đạo Trường Tồn không chỉ ngừng lại ở đẳng cấp này, y từng giết Thủy Tổ. Đời sau nhiều người vô địch đột phá Chí Tôn Trường Tồn thật ra không bằng một móng chân của Viễn Đạo Trường Tồn. Nên đời sau cho rằng người đến độ cao như Viễn Đạo Trường Tồn mới là đỉnh cao nhất Chân Thần, mọi người gọi độ cao này là Chân Viễn Đạo.
Lòng Tam Mục Thần Đồng rúng động, lúc trước gã cho rằng mình có thể lên đỉnh nhưng không có mục tiêu cụ thể, chỉ có đường nét mơ hồ.
Lý Thất Dạ nói một câu bừng tỉnh người trong mộng, giấc mơ mông lung của gã được thắp sáng, mục tiêu của Tam Mục Thần Đồng rõ ràng hơn, là Chân Viễn Đạo.
Tam Mục Thần Đồng thấy nghẹt thở, tuy gã có thiên phú vô song nhưng nhìn khắp vạn cổ không thiếu người thiên phú bằng gã. Người thiên phú giống gã nhưng có mấy ai trở thành Chân Viễn Đạo? Chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lúc trước Tam Mục Thần Đồng cho rằng tương lai của gã chắc chắn lên đỉnh, sẽ thành người có thành tựu nhất. Giờ so sánh những người từng ưu tú giống gã, có nhiều người không thể nào đến Chân Viễn Đạo, nghĩ vậy làm Tam Mục Thần Đồng nghẹt thở.
Tam Mục Thần Đồng chợt nhận ra đường xa tít tắp, gã chưa đủ ưu tú.
Lý Thất Dạ nói một câu gõ chuông cảnh báo cho Tam Mục Thần Đồng, khiến gã tỉnh táo lại khỏi lòng kiêu ngạo tự mãn.
Đổi lại người khác không ai dám nói kiểu đó trước mặt Tam Mục Thần Đồng, dù có người nói thì gã cũng khinh bỉ. Vì người yếu hơn gã không có tư cách nói như thế với gã, có nói cũng không nặng ký. Tam Mục Thần Đồng không thèm để bụng, thậm chí khinh thường.
Lý Thất Dạ nói thì như cảnh tỉnh, gõ tỉnh Tam Mục Thần Đồng.
Trong khi Tam Mục Thần Đồng nín thở, Lý Thất Dạ nhìn gã, nói:
- Ngươi còn có cơ hội, có người trẻ tuổi nào chưa từng ngông cuồng kiêu ngạo? Chỉ cần ngươi ổn định đạo tâm của mình thì cuồng ngạo hơn nữa có sao? Đạo tâm kiên định, một đường tiến lên ngươi chắc chắn có cơ hội lên đỉnh. Còn về kiêu căng ngạo mạn chỉ là phong cách cá nhân, không cần để ý.
Tam Mục Thần Đồng ngẩn ngơ, chiêm nghiệm lại câu này.
Đế Bá
- Mắt thường của ta sao lọt vào pháp nhãn của tôn giá được. Mắt thường phàm thai của ta so với pháp nhãn của tôn giá thì bé nhỏ không đáng kể, không đáng nhắc tới.
Lý Thất Dạ gật đầu cười nói:
- Ưm, thiên phú của ngươi rất cao, mới một chốc công phu vuốt mông ngựa đã tiến bộ gấp mười lần. Hèn gì ngươi còn nhỏ đã trở thành Nửa Bước Trường Tồn, thiên phú như thế thật là tuyệt thế vô song.
Rõ ràng Lý Thất Dạ đang khen nhưng Tam Mục Thần Đồng xấu hổ muốn chết, rồi lại không dám làm gì, chỉ biết cười gượng gạo.
Lý Thất Dạ liếc Tam Mục Thần Đồng, giương mắt nhìn lão nhân khắc đá, sau cùng lắc đầu.
Tam Mục Thần Đồng cũng nhìn hướng lão nhân khắc đá, trong lòng có nhiều thắc mắc về lão, có rất nhiều tò mò, nhưng gã không dám hỏi lão.
Tam Mục Thần Đồng thấy Lý Thất Dạ không có ác ý thì trái tim bình tĩnh lại.
Một lúc lâu sau Tam Mục Thần Đồng thu về tầm mắt, tò mò hỏi:
- Đại nhân, tại sao lão ở lại đó? Với đạo hóa đạo hạnh của lão hoàn toàn có thể tự lập môn hộ.
Tam Mục Thần Đồng cảm thấy cứ gọi Lý Thất Dạ là tôn giả thì không ổn nên sửa miệng gọi đại nhân. Trong mắt gã thì trình độ cao sâu khó đoán như Lý Thất Dạ đương nhiên phải được gọi là đại nhân.
Lý Thất Dạ liếc Tam Mục Thần Đồng, chậm rãi nói:
- Đây chính là chấp niệm, chỉ có chấp niệm như vậy mới khiến đạo tâm của y càng kiên định. Mỗi người theo đuổi khác nhau, thế tục cầu vô địch có lẽ ở trong mắt y chỉ là mây bay.
Tam Mục Thần Đồng thì thào:
- Chấp niệm...
Lý Thất Dạ xoay người đi:
- Đi thôi, đừng ở lại đây quấy rầy người ta, chỉ tăng thêm buồn phiền.
Tam Mục Thần Đồng lấy lại tinh thần lật đật đuổi theo. Lúc trước gã còn muốn chuồn êm, giờ thấy Lý Thất Dạ không có ác ý với mình, không bắt bẽ gã bất kính, làm Tam Mục Thần Đồng thở phào nhẹ nhõm.
Tam Mục Thần Đồng rất tò mò về Lý Thất Dạ nên tự động chạy theo.
Tam Mục Thần Đồng bắt kịp, Lý Thất Dạ liếc gã:
- Có thể đi đến nơi này mà không bị ảnh hưởng thì thiên phú rất cao, nhưng nếu ngươi không có trọng bảo che chở thân thể, bằng vào đạo tâm của ngươi vẫn sẽ bị lực lượng quang minh dao động.
Tam Mục Thần Đồng cười gượng:
- Đại nhân nói đúng.
Mặc dù Tam Mục Thần Đồng tâm cao khí ngạo nhưng gã phải công nhận Lý Thất Dạ nói có lý, vạch ra sự thật. Tam Mục Thần Đồng thừa nhận điều đó, tuy gã có thiên phú vô song nhưng đi vào đây mà không có trọng bảo che chở thân thể thì gã không dám mạo hiểm.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Thiên phú của ngươi rất khá, nhưng đạo tâm còn cần rèn luyện. Khi đạo tâm của ngươi trải qua trui rèn thì mới thật sự xứng đôi với thiên phú, đến trình độ đó rồi sau này ngươi sẽ tương lai tươi sáng, thật sự có cơ hội lên đỉnh.
Lý Thất Dạ nói ân cần thật lòng, vì hắn thưởng thức thiên phú của Tam Mục Thần Đồng.
Tam Mục Thần Đồng gãi đầu cười nói:
- Chắc... chắc ta có thể được?
Tam Mục Thần Đồng nói câu này đã bày tỏ khiêm tốn, nếu người khác nói câu đó thì nghe như khoác lác.
Vì Tam Mục Thần Đồng là Nửa Bước Trường Tồn trẻ tuổi nhất đương thời, người trẻ nhất Tam Mục tộc có thể tu luyện thành Hoàng Kim Nhãn, người trong thiên hạ đều cho rằng gã có thể lên đỉnh, gã tự nhận tuyệt đối không thành vấn đề.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Chưa chắc, vạn cổ đến nay có quá nhiều thiên tài, nhưng bao nhiêu người lên đỉnh? Đừng nói Chân Viễn Đạo, dù là Viễn Đạo Trường Tồn cũng hiếm hoi. Đã bao nhiêu thiên tài khi còn trẻ lơ lỏng không thành việc lớn!
Tam Mục Thần Đồng bị chấn động:
- Chân Viễn Đạo!
Trước đó Tam Mục Thần Đồng tự nhận đã lên đến đỉnh nhưng chưa có ý tưởng cụ thể về tương lai, loáng thoáng dựng dàn giáo thôi. Nay Lý Thất Dạ nói một câu làm Tam Mục Thần Đồng dao động.
Tam Mục Thần Đồng lúc trước không phải kiêu ngạo gì, gã có thiên phú, có thực lực đó, gã trẻ tuổi đã là Nửa Bước Trường Tồn. Đối với Tam Mục Thần Đồng thì gã lên đỉnh là lẽ tất nhiên.
Nhưng bây giờ Lý Thất Dạ nói câu đó cũng có lý. Mặc dù Tam Mục Thần Đồng là Nửa Bước Trường Tồn trẻ tuổi nhất thiên hạ hiện nay, nhưng vạn cổ đến nay không ít người thiên phú ngang ngửa gã. Cuối cùng có thể trở thành Thủy Tổ kinh diễm vô địch, Chân Viễn Đạo lại có mấy ai? Thậm chí không bao nhiêu người là Viễn Đạo.
Viễn Đạo Trường Tồn là một đẳng cấp phân chia đời sau dùng để đo cảnh giới mới sau khi đột phá Chí Tôn Trường Tồn. Người khai sáng cảnh giới này là Viễn Đạo, nên mới gọi là Viễn Đạo Trường Tồn.
Nhưng bản thân Viễn Đạo Trường Tồn không chỉ ngừng lại ở đẳng cấp này, y từng giết Thủy Tổ. Đời sau nhiều người vô địch đột phá Chí Tôn Trường Tồn thật ra không bằng một móng chân của Viễn Đạo Trường Tồn. Nên đời sau cho rằng người đến độ cao như Viễn Đạo Trường Tồn mới là đỉnh cao nhất Chân Thần, mọi người gọi độ cao này là Chân Viễn Đạo.
Lòng Tam Mục Thần Đồng rúng động, lúc trước gã cho rằng mình có thể lên đỉnh nhưng không có mục tiêu cụ thể, chỉ có đường nét mơ hồ.
Lý Thất Dạ nói một câu bừng tỉnh người trong mộng, giấc mơ mông lung của gã được thắp sáng, mục tiêu của Tam Mục Thần Đồng rõ ràng hơn, là Chân Viễn Đạo.
Tam Mục Thần Đồng thấy nghẹt thở, tuy gã có thiên phú vô song nhưng nhìn khắp vạn cổ không thiếu người thiên phú bằng gã. Người thiên phú giống gã nhưng có mấy ai trở thành Chân Viễn Đạo? Chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lúc trước Tam Mục Thần Đồng cho rằng tương lai của gã chắc chắn lên đỉnh, sẽ thành người có thành tựu nhất. Giờ so sánh những người từng ưu tú giống gã, có nhiều người không thể nào đến Chân Viễn Đạo, nghĩ vậy làm Tam Mục Thần Đồng nghẹt thở.
Tam Mục Thần Đồng chợt nhận ra đường xa tít tắp, gã chưa đủ ưu tú.
Lý Thất Dạ nói một câu gõ chuông cảnh báo cho Tam Mục Thần Đồng, khiến gã tỉnh táo lại khỏi lòng kiêu ngạo tự mãn.
Đổi lại người khác không ai dám nói kiểu đó trước mặt Tam Mục Thần Đồng, dù có người nói thì gã cũng khinh bỉ. Vì người yếu hơn gã không có tư cách nói như thế với gã, có nói cũng không nặng ký. Tam Mục Thần Đồng không thèm để bụng, thậm chí khinh thường.
Lý Thất Dạ nói thì như cảnh tỉnh, gõ tỉnh Tam Mục Thần Đồng.
Trong khi Tam Mục Thần Đồng nín thở, Lý Thất Dạ nhìn gã, nói:
- Ngươi còn có cơ hội, có người trẻ tuổi nào chưa từng ngông cuồng kiêu ngạo? Chỉ cần ngươi ổn định đạo tâm của mình thì cuồng ngạo hơn nữa có sao? Đạo tâm kiên định, một đường tiến lên ngươi chắc chắn có cơ hội lên đỉnh. Còn về kiêu căng ngạo mạn chỉ là phong cách cá nhân, không cần để ý.
Tam Mục Thần Đồng ngẩn ngơ, chiêm nghiệm lại câu này.
Đế Bá
Đánh giá:
Truyện Đế Bá
Story
Chương 4276: Chân Viễn Đạo
9.6/10 từ 33 lượt.