Đế Bá
Chương 4271: Đạo Cái Gì (1)
Dường như Lý Thất Dạ đã quên thời gian, lão nhân thì chăm chú vào phù văn mình khắc.
Không biết qua bao lâu lão nhân bò xuống vách đá, ngồi dưới gốc cây già thở hổn hển uống hớp nước.
Lý Thất Dạ dựa vào cây già nhìn phù văn trên vách đá, bình tĩnh nói:
- Phù văn rất đẹp.
Lão nhân ngắm nhìn kiệt tác của mình, khuôn mặt nhăn nheo nở nụ cười:
- Đúng là rất đẹp.
Dường như lão nhân rất vừa lòng kiệt tác của mình, tựa như đây là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất cõi đời.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Nếu ta kết thù với một người thì chắc chắn sẽ diệt hắn, hủy căn cơ của hắn, khiến mọi thứ của hắn thành mây khói.
Lão nhân uống hớp nước nói:
- Đây là một cuộc cá cược, ta sẽ thắng! Đại đạo quang minh của hắn chỉ là bàng môn tả đạo, đại đạo quang minh của ta mới là đại đạo đường hoàng.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Nhưng đại đạo quang minh của hắn trực tiếp có hiệu quả hơn, tốc độ tu luyện càng mau. Đại đạo quang minh của ngươi là tích lũy chờ bùng nổ, bắt đầu tu luyện như trâu già kéo xa rất chậm chạp.
Lão nhân không phật lòng, tràn đầy niềm tin vào đại đạo của mình:
- Dục tốc thì bất đạt, quá nhanh sẽ nhập ma, đây không phải vương đạo, chỉ là kiếm tẩu thiên phong.
Lý Thất Dạ cười nhìn phù văn trên vách đá:
- Kiếm tẩu thiên phong cũng là người đời thích nhất. Trần gian đều là tục tử, bao nhiêu người muốn đi khiêng đá? Bao nhiêu người tự nhận thông minh cảm thấy đại đạo cao xa mới là bọn họ theo đuổi, lãng phí thời gian sức lực vào việc khiêng đá là cách làm đàn đồn.
Lão nhân cười nói:
- Nên hiếm có người đi đến tuyên cổ. Quá nhiều thiên tài, người thành đạo lại ít biết bao.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Chỉ có tâm không động mới đi đến tuyên cổ, không liên quan gì quang minh, hắc ám, vương đạo đường hoàng hoặc bàng môn tả đạo.
Lão nhân nhìn chăm chú vào Lý Thất Dạ, biểu tình trịnh trọng:
- Đạo cơ không thật thì lấy đâu ra đạo tâm không động?
Lý Thất Dạ nhìn phương xa, gật gù thừa nhận:
- Cũng đúng, mọi người khi nhìn về phía xa xôi thường đã quên dưới chân của mình, không tiến lên nửa bước thì nói gì đi bao xa.
Lão nhân uống một hớp nước suối gật gù nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
Lý Thất Dạ cười nói:
- Chỉ nhìn xem, xem Viễn Hoang Thánh Nhân để lại cái gì. nhưng tới đây thấy ngươi khiến ta yên lòng, có nhìn hay không đều không sao.
Lão nhân lên giọng như trưởng bối:
- Đã đến thì sao không nhìn xem? Thấy tận mắt mới chân thật.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nói cũng đúng, tốt thôi, nhìn xem sao, xem tâm thái lúc ấy của Viễn Hoang Thánh Nhân cũng tốt.
Lão nhân nghiêm túc nói:
- Hắn đến từ hắc ám, tuy đã đốt quang minh trong lòng mình nhưng hắn dù sao là hắc ám, nên vẫn quay về với hắc ám. Bởi vậy ta mới nói hắn không đại biểu quang minh, có điều năm đó đạo của ta còn cạn, tài nghệ không bằng người.
Lý Thất Dạ bật cười lắc đầu nói:
- Quang minh cũng tốt, hắc ám cũng thế, chẳng qua là một ý niệm trong lòng hắn. Hắn không giống ngươi, ngươi thì cố chấp quang minh, thuộc về quang minh, điều mong muốn cũng là điều hiện diện.
Lão nhân nghiêm túc nói:
- Cái này đúng. Năm xưa ta nói chuyện với hắn, quang minh mà hắn mong mỏi chỉ là an ủi trong lòng, tự an ủi mình. Hắn phổ độ chúng sinh, quang minh sáng soi chỉ là tự mình tìm kiếm. Sâu trong lòng hắn luôn có tham lam rục rịch, muốn nuốt quang minh của hắn. Cuối cùng quang minh chỉ là thủ đoạn của hắn, không cách nào thoát khỏi lòng tham của mình.
Lý Thất Dạ nhìn phía xa, chậm rãi nói:
- Nói chính xác hơn là hắn không thể thoát khỏi sợ hãi trong lòng. Khi đối diện diệt vong hắn không tránh thoát khỏi nỗi sợ này, sợ thất bại, không cách nào bằng phẳng. Nên hắn làm gì cũng chừa đường, hoặc có sức liều một phen. Nên hắn muốn tìm kiếm cách làm mình biến mạnh hơn.
Nói đến đây Lý Thất Dạ khẽ thở dài:
- Khi hắn mạnh đến trình độ nhất định thì tham lam trong lòng đột phá vạch giới hạn, dao động đạo tâm khiến hắn vì có được điều mình muốn mà bất chấp tất cả, dù cho chôn vùi thế giới của mình, kỷ nguyên của mình. Đến sau cùng khi hắn muốn trở về quang minh, tìm về tính người của mình mới nhận ra đó chỉ là tự an ủi mình, an ủi vong linh, an ủi mọi người từng thất vọng hắn.
Lão nhân lặng im một lúc sau chậm rãi nói:
- Điều ta mong mỏi chỉ là thụ đạo, đi con đường của mình.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Thuần túy là điều tốt.
Lão nhân ngẩng đầu lên nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
- Còn đạo hữu? Đường đạo hữu đi qua có cảm thấy an ủi không?
Lý Thất Dạ nhìn phương xa, ánh mắt kiên quyết nói:
- Không, ta không cần cảm thấy an ủi chính mình, cũng không cần an ủi vong linh. Từ đầu đến cuối, không liên quan hắc ám, quang minh, ta đi một mình. Thế giới sau lưng hưng suy là chuyện của nó, không cần ta nâng đỡ, chôn vùi. Nên ta không cần gánh vác chúng sinh, chúng sinh cũng không cần ký thác vào ta.
Lão nhân gật đầu nói:
- Trên đời không có chúa cứu thế.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đúng vậy, trên đời không có chúa cứu thế. Nếu đời có chúa cứu thế thì thường là ác ma, nên ta không phải chúa cứu thế, điều ta làm đơn giản là cho bản thân, ta là ta.
Lão nhân cảm khái:
- Con đường đạo hữu đi xa xôi khó đi. Cả đời ta chỉ đến đây, chỉ có thụ đạo là ngang ngửa Thủy Tổ. Đạo hữu đi xa ngoài trời, siêu thoát vạn giới, không nằm trong chúng ta, đời này ta không thể thấy thành tựu của đạo hữu.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Có lẽ đây là chuyện tốt, nếu ta thành công trời sẽ biến, nếu ta thất bại e rằng thiên địa diệt. Dù là loại nào thì người đời sẽ không vui vẻ nhận, nhiều người càng thích yên phận tại chỗ.
Lão nhân nhìn phía xa, thật lâu sau chậm rãi nói:
- Ổ đã nghiêng thì làm gì còn trứng nguyên. Đạo của ta có hạn không thể thấy toàn bộ sự vật, nhưng nghe Viễn Hoang Thánh Nhân nói thì biết nên đến rồi sẽ đến, dù ở thế giới nào cũng không trốn thoát được, chỉ khác là thời gian sớm hay muộn.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Với con kiến sống ở hiện tại, một mùa xuân và mùa hè là kết thúc sinh mệnh của chúng nó, sau khi chết có lũ lớn ngập trời cũng không liên quan chúng nó. Ngàn vạn năm quá lâu với người đời, họ không cần lo. Họ sống ở hiện tại, chỉ mong khiến mình càng mạnh hơn.
Lão nhân cảm khái:
- Phải rồi, điều thánh nhân làm thì phàm phu tục tử làm sao hiểu được.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- May mà ta không phải thánh nhân, cho nên không cô độc đơn côi giống thánh nhân.
Đế Bá
Không biết qua bao lâu lão nhân bò xuống vách đá, ngồi dưới gốc cây già thở hổn hển uống hớp nước.
Lý Thất Dạ dựa vào cây già nhìn phù văn trên vách đá, bình tĩnh nói:
- Phù văn rất đẹp.
Lão nhân ngắm nhìn kiệt tác của mình, khuôn mặt nhăn nheo nở nụ cười:
- Đúng là rất đẹp.
Dường như lão nhân rất vừa lòng kiệt tác của mình, tựa như đây là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất cõi đời.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Nếu ta kết thù với một người thì chắc chắn sẽ diệt hắn, hủy căn cơ của hắn, khiến mọi thứ của hắn thành mây khói.
Lão nhân uống hớp nước nói:
- Đây là một cuộc cá cược, ta sẽ thắng! Đại đạo quang minh của hắn chỉ là bàng môn tả đạo, đại đạo quang minh của ta mới là đại đạo đường hoàng.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Nhưng đại đạo quang minh của hắn trực tiếp có hiệu quả hơn, tốc độ tu luyện càng mau. Đại đạo quang minh của ngươi là tích lũy chờ bùng nổ, bắt đầu tu luyện như trâu già kéo xa rất chậm chạp.
Lão nhân không phật lòng, tràn đầy niềm tin vào đại đạo của mình:
- Dục tốc thì bất đạt, quá nhanh sẽ nhập ma, đây không phải vương đạo, chỉ là kiếm tẩu thiên phong.
Lý Thất Dạ cười nhìn phù văn trên vách đá:
- Kiếm tẩu thiên phong cũng là người đời thích nhất. Trần gian đều là tục tử, bao nhiêu người muốn đi khiêng đá? Bao nhiêu người tự nhận thông minh cảm thấy đại đạo cao xa mới là bọn họ theo đuổi, lãng phí thời gian sức lực vào việc khiêng đá là cách làm đàn đồn.
Lão nhân cười nói:
- Nên hiếm có người đi đến tuyên cổ. Quá nhiều thiên tài, người thành đạo lại ít biết bao.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Chỉ có tâm không động mới đi đến tuyên cổ, không liên quan gì quang minh, hắc ám, vương đạo đường hoàng hoặc bàng môn tả đạo.
Lão nhân nhìn chăm chú vào Lý Thất Dạ, biểu tình trịnh trọng:
- Đạo cơ không thật thì lấy đâu ra đạo tâm không động?
Lý Thất Dạ nhìn phương xa, gật gù thừa nhận:
- Cũng đúng, mọi người khi nhìn về phía xa xôi thường đã quên dưới chân của mình, không tiến lên nửa bước thì nói gì đi bao xa.
Lão nhân uống một hớp nước suối gật gù nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
Lý Thất Dạ cười nói:
- Chỉ nhìn xem, xem Viễn Hoang Thánh Nhân để lại cái gì. nhưng tới đây thấy ngươi khiến ta yên lòng, có nhìn hay không đều không sao.
Lão nhân lên giọng như trưởng bối:
- Đã đến thì sao không nhìn xem? Thấy tận mắt mới chân thật.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nói cũng đúng, tốt thôi, nhìn xem sao, xem tâm thái lúc ấy của Viễn Hoang Thánh Nhân cũng tốt.
Lão nhân nghiêm túc nói:
- Hắn đến từ hắc ám, tuy đã đốt quang minh trong lòng mình nhưng hắn dù sao là hắc ám, nên vẫn quay về với hắc ám. Bởi vậy ta mới nói hắn không đại biểu quang minh, có điều năm đó đạo của ta còn cạn, tài nghệ không bằng người.
Lý Thất Dạ bật cười lắc đầu nói:
- Quang minh cũng tốt, hắc ám cũng thế, chẳng qua là một ý niệm trong lòng hắn. Hắn không giống ngươi, ngươi thì cố chấp quang minh, thuộc về quang minh, điều mong muốn cũng là điều hiện diện.
Lão nhân nghiêm túc nói:
- Cái này đúng. Năm xưa ta nói chuyện với hắn, quang minh mà hắn mong mỏi chỉ là an ủi trong lòng, tự an ủi mình. Hắn phổ độ chúng sinh, quang minh sáng soi chỉ là tự mình tìm kiếm. Sâu trong lòng hắn luôn có tham lam rục rịch, muốn nuốt quang minh của hắn. Cuối cùng quang minh chỉ là thủ đoạn của hắn, không cách nào thoát khỏi lòng tham của mình.
Lý Thất Dạ nhìn phía xa, chậm rãi nói:
- Nói chính xác hơn là hắn không thể thoát khỏi sợ hãi trong lòng. Khi đối diện diệt vong hắn không tránh thoát khỏi nỗi sợ này, sợ thất bại, không cách nào bằng phẳng. Nên hắn làm gì cũng chừa đường, hoặc có sức liều một phen. Nên hắn muốn tìm kiếm cách làm mình biến mạnh hơn.
Nói đến đây Lý Thất Dạ khẽ thở dài:
- Khi hắn mạnh đến trình độ nhất định thì tham lam trong lòng đột phá vạch giới hạn, dao động đạo tâm khiến hắn vì có được điều mình muốn mà bất chấp tất cả, dù cho chôn vùi thế giới của mình, kỷ nguyên của mình. Đến sau cùng khi hắn muốn trở về quang minh, tìm về tính người của mình mới nhận ra đó chỉ là tự an ủi mình, an ủi vong linh, an ủi mọi người từng thất vọng hắn.
Lão nhân lặng im một lúc sau chậm rãi nói:
- Điều ta mong mỏi chỉ là thụ đạo, đi con đường của mình.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Thuần túy là điều tốt.
Lão nhân ngẩng đầu lên nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
- Còn đạo hữu? Đường đạo hữu đi qua có cảm thấy an ủi không?
Lý Thất Dạ nhìn phương xa, ánh mắt kiên quyết nói:
- Không, ta không cần cảm thấy an ủi chính mình, cũng không cần an ủi vong linh. Từ đầu đến cuối, không liên quan hắc ám, quang minh, ta đi một mình. Thế giới sau lưng hưng suy là chuyện của nó, không cần ta nâng đỡ, chôn vùi. Nên ta không cần gánh vác chúng sinh, chúng sinh cũng không cần ký thác vào ta.
Lão nhân gật đầu nói:
- Trên đời không có chúa cứu thế.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đúng vậy, trên đời không có chúa cứu thế. Nếu đời có chúa cứu thế thì thường là ác ma, nên ta không phải chúa cứu thế, điều ta làm đơn giản là cho bản thân, ta là ta.
Lão nhân cảm khái:
- Con đường đạo hữu đi xa xôi khó đi. Cả đời ta chỉ đến đây, chỉ có thụ đạo là ngang ngửa Thủy Tổ. Đạo hữu đi xa ngoài trời, siêu thoát vạn giới, không nằm trong chúng ta, đời này ta không thể thấy thành tựu của đạo hữu.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Có lẽ đây là chuyện tốt, nếu ta thành công trời sẽ biến, nếu ta thất bại e rằng thiên địa diệt. Dù là loại nào thì người đời sẽ không vui vẻ nhận, nhiều người càng thích yên phận tại chỗ.
Lão nhân nhìn phía xa, thật lâu sau chậm rãi nói:
- Ổ đã nghiêng thì làm gì còn trứng nguyên. Đạo của ta có hạn không thể thấy toàn bộ sự vật, nhưng nghe Viễn Hoang Thánh Nhân nói thì biết nên đến rồi sẽ đến, dù ở thế giới nào cũng không trốn thoát được, chỉ khác là thời gian sớm hay muộn.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Với con kiến sống ở hiện tại, một mùa xuân và mùa hè là kết thúc sinh mệnh của chúng nó, sau khi chết có lũ lớn ngập trời cũng không liên quan chúng nó. Ngàn vạn năm quá lâu với người đời, họ không cần lo. Họ sống ở hiện tại, chỉ mong khiến mình càng mạnh hơn.
Lão nhân cảm khái:
- Phải rồi, điều thánh nhân làm thì phàm phu tục tử làm sao hiểu được.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- May mà ta không phải thánh nhân, cho nên không cô độc đơn côi giống thánh nhân.
Đế Bá
Đánh giá:
Truyện Đế Bá
Story
Chương 4271: Đạo Cái Gì (1)
9.6/10 từ 33 lượt.