Đế Bá
Chương 4264: Tiên Chương Ngẫu Thiên Thành, Chỉ Ta Vô Địch Nhất
Lan Thư Tài Thánh không ngừng lại, bút như tia chớp, rồng bò rắn trườn, ảo diệu không gì sánh kịp, dường như thế giới đều dưới nét bút. Lan Thư Tài Thánh chỉ phác họa vài nét nhưng cả thế giới hiện ra dưới ngòi bút.
Cảnh tượng khó tin xuất hiện, Lan Thư Tài Thánh múa bút viết ra các thiên chương vô thượng, bỗng chốc đóng sách thành tiên kinh.
Tiên kinh lơ lửng trước mặt Lan Thư Tài Thánh dường như truyền dạy tiên đạo vô thượng. Trong tiên kinh có các tiên văn lướt qua, mỗi tiên văn biến ảo khó dò, khiến người không thể phỏng đoán ảo diệu của nó, mỗi tiên văn đại biểu cho tiên đạo vô thượng.
Tiên kinh tỏa ra tiên quang, mỗi lũ tiên quang như đại thế mở ra, dường như mỗi lũ tiên quang mở mang vạn cổ, quyển tiên kinh này là khởi đầu của thế giới, tất cả chỉ tồn tại trong từng chữ từng nét.
Khi tiên kinh như vậy giở ra, nó nói lên tất cả của thế giới này, nhân quả, thời gian, luân hồi, trường sinh... mọi thứ bao gồm trong tiên kinh.
Nhìn tiên kinh đó đám người thầm rung lên, mọi người cảm thấy công pháp trên cõi đời, thuật vô địch, chiêu tuyệt thế gì đều không thể so sánh với tiên kinh. Quyển tiên kinh này mới là thuật vô thượng mà người người ham muốn, đây mới thật sự là đại đạo chân giải.
Rào rào!
Lan Thư Tài Thánh giở tiên kinh.
Ong ong ong ong ong!
Người Lan Thư Tài Thánh tỏa tiên quang, trông như gã đang hấp thu tiên kinh vô thượng, tiên kinh lơ lửng bỗng chốc chui vào người gã.
Bùm!
Lan Thư Tài Thánh hấp thu mọi thứ từ tiên kinh, lửa tiên bốc cháy khắp người gã.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tiên giáp hiện ra, từng khối tiên giáp nối liền khoác trên người Lan Thư Tài Thánh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai nắm tay xòe ra tựa như sắp mở ra thế giới hoàn toàn mới, Lan Thư Tài Thánh xòe tay rất chậm, dường như thế giới tuyên cổ nằm trong bàn tay gã, khi gã xòe tay là thế giới hoàn toàn mới. Điều này khủng bố bao nhiêu, cần lực lượng cường đại cỡ nào?
Bùm!
Trong tiếng nổ nhức óc, thế giới chỗ mọi người ở nứt ra cái khe, trong cái khe dường như có thế giới mới sắp sinh ra, một thế giới mới thay thế cái cũ.
Trên khe hở bắn ra tia sáng, tia sáng như đại thế mới mở, thuở thái sơ vừa xuất hiện một tia sáng.
Khi tia sáng xuất hiện, thế giới sắp bị hủy diệt, dù tia sáng này nhấp nháy chớp tắt như ngọn nến leo lét, gió nhẹ thổi qua nó sẽ tắt. Nhưng ánh sáng yếu ớt đó kết thúc một thế giới, cũng là khởi đầu của thế giới khác.
Khi ánh sáng yếu ớt kia đung đưa, tiếng xèo xèo vang lên, cả thế giới hòa tan. Vô số vì sao trong trời đêm hay vạn vạn ngân hà lúc này từ từ hòa tan tựa như tuyết đọng dưới ánh nắng.
Không gian, thời gian dưới trời sao hòa tan, cả thế giới sắp tan rã, tan biến.
Khi thế giới từ từ hòa tan, trong khe hở dạt dào sức sống, thế giới mới sắp sinh ra trong khe hở, sắp chui ra ngoài.
Diệt thế, sáng thế!
Tất cả học sinh chợt nhận ra điều đó.
Tất cả học sinh phát hiện ra mình hòa tan theo thế giới, cơ thể như băng tuyết dưới ánh mặt trời hòa tan từng lớp. Bọn họ nhìn nhau, thấy đối phương trở nên mơ hồ, sắp biến mất.
Các học sinh sợ đứng tim, muốn chạy trốn, nhưng khi bọn họ quay người lại thì sau lưng không còn thiên địa, tất cả đều mất. Mọi thứ trở nên mơ hồ từ từ tan biến, không chỉ có mình bọn họ hòa tan, cả thế giới đều tan rã. Thời gian, không gian, một hạt cát hạt bụi trên cõi đời, thứ gì cũng không thể thoát khỏi.
Tất cả học sinh sợ điếng hồn:
- Chúng ta sắp biến mất sao?
Bọn họ không chạy trốn được, tựa như giọt nước biển trong đại dương, chúng nó trốn đi đâu được?
Cùng với thiên địa tan biến, bọn họ không thể nhúc nhích, bị đóng đinh tại chỗ.
Mọi người sợ đứng tim.
Học sinh hét chói tai:
- Ta chỉ mới hai mươi tuổi, còn tuổi xuân tươi đẹp, ta không muốn chết như vậy!
Nhưng mặc kệ học sinh đó gào la đều vô ích, mọi người sợ hãi tột độ.
Khi tất cả sắp bị hòa tan, thiên địa sắp tan biến, mọi người nghĩ ngay đến Lý Thất Dạ:
- Chẳng phải còn có Đệ Nhất Hung Nhân sao? Đệ Nhất Hung Nhân mau ra tay đi!
Mọi người nhìn Lý Thất Dạ. Nói cũng kỳ, bọn họ cùng thế giới tan biến, bọn họ sắp bị hòa tan hoàn toàn nhưng khi nhìn sang vẫn thấy rõ Lý Thất Dạ.
Dưới trời sao Lý Thất Dạ cùng cả thế giới hòa tan, hắn dần trở nên mơ hồ, dường như hắn cũng tan rã trong thiên địa này.
Nhìn Lý Thất Dạ hòa tan, các học sinh lòng lạnh lẽo, tuyệt vọng.
Học sinh hét chói tai:
- Chúng ta sắp biến mất, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!
Lúc này học sinh nào cũng sợ teo tim, vì bị hòa tan không phải cái chết hay bị giết, đó là bị xóa sổ. Bọn họ là đồ án trên giấy, phất nhẹ một cái xóa mất, không còn tồn tại, tựa như họ chưa từng xuất hiện trên thế giới này.
Không chỉ có bọn họ sắp bị xóa sổ, cả thế giới cũng bị xóa đi, thế giới chỉ là phác họa trên giấy.
Tuyệt vọng tràn ngập trong lòng mọi người, bọn họ biết mình sắp tan biến theo thế giới.
Trong khi mọi người tuyệt vọng, Lý Thất Dạ đã hoàn toàn thay đổi vậy mà còn cười được:
- Đúng là ghê gớm.
Tiếng cười của Lý Thất Dạ lúc này thật êm tai, ai nghe cũng như tiếng chúa cứu thế.
Lý Thất Dạ cười nhàn nhã:
Lý Thất Dạ nói hời hợt hờ hững tự tại.
Nếu lúc trước Lý Thất Dạ nói câu đó khiến mọi người cho rằng rất kiêu ngạo, ngông cuồng. Thủy Tổ mà chỉ có thể chiến một trận với hắn, láo quá.
Nhưng giờ mọi người nghe câu nói hời hợt kiêu căng của Lý Thất Dạ lại cảm thấy cực kỳ êm tai, siêu dễ nghe, không ai cảm thấy đó là vênh váo. Mọi người cảm thấy Lý Thất Dạ không nói khoác chút nào, hắn chỉ ung dung nói thật trăm phần trăm.
Lý Thất Dạ cười khẽ nói:
- Nên kết thúc.
Dứt lời Lý Thất Dạ bị hòa tan lại hiện ra, đường nét rõ ràng, dường như độc lập khỏi thế giới.
Hai tay Lý Thất Dạ vỗ vào nhau:
- Kết thúc đi.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, lực lượng tuyệt thế vô thượng trùng kích, xung lực đánh tan tất cả, quét toàn thế giới.
Bùm!
Ánh sáng trong khe hở bị vỗ tắt.
Vang tiếng nổ điếc tai, xung lực khủng bố vô thượng đánh bay Lan Thư Tài Thánh xa tít vũ trụ.
Đế Bá
Cảnh tượng khó tin xuất hiện, Lan Thư Tài Thánh múa bút viết ra các thiên chương vô thượng, bỗng chốc đóng sách thành tiên kinh.
Tiên kinh lơ lửng trước mặt Lan Thư Tài Thánh dường như truyền dạy tiên đạo vô thượng. Trong tiên kinh có các tiên văn lướt qua, mỗi tiên văn biến ảo khó dò, khiến người không thể phỏng đoán ảo diệu của nó, mỗi tiên văn đại biểu cho tiên đạo vô thượng.
Tiên kinh tỏa ra tiên quang, mỗi lũ tiên quang như đại thế mở ra, dường như mỗi lũ tiên quang mở mang vạn cổ, quyển tiên kinh này là khởi đầu của thế giới, tất cả chỉ tồn tại trong từng chữ từng nét.
Khi tiên kinh như vậy giở ra, nó nói lên tất cả của thế giới này, nhân quả, thời gian, luân hồi, trường sinh... mọi thứ bao gồm trong tiên kinh.
Nhìn tiên kinh đó đám người thầm rung lên, mọi người cảm thấy công pháp trên cõi đời, thuật vô địch, chiêu tuyệt thế gì đều không thể so sánh với tiên kinh. Quyển tiên kinh này mới là thuật vô thượng mà người người ham muốn, đây mới thật sự là đại đạo chân giải.
Rào rào!
Lan Thư Tài Thánh giở tiên kinh.
Ong ong ong ong ong!
Người Lan Thư Tài Thánh tỏa tiên quang, trông như gã đang hấp thu tiên kinh vô thượng, tiên kinh lơ lửng bỗng chốc chui vào người gã.
Bùm!
Lan Thư Tài Thánh hấp thu mọi thứ từ tiên kinh, lửa tiên bốc cháy khắp người gã.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tiên giáp hiện ra, từng khối tiên giáp nối liền khoác trên người Lan Thư Tài Thánh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai nắm tay xòe ra tựa như sắp mở ra thế giới hoàn toàn mới, Lan Thư Tài Thánh xòe tay rất chậm, dường như thế giới tuyên cổ nằm trong bàn tay gã, khi gã xòe tay là thế giới hoàn toàn mới. Điều này khủng bố bao nhiêu, cần lực lượng cường đại cỡ nào?
Bùm!
Trong tiếng nổ nhức óc, thế giới chỗ mọi người ở nứt ra cái khe, trong cái khe dường như có thế giới mới sắp sinh ra, một thế giới mới thay thế cái cũ.
Trên khe hở bắn ra tia sáng, tia sáng như đại thế mới mở, thuở thái sơ vừa xuất hiện một tia sáng.
Khi tia sáng xuất hiện, thế giới sắp bị hủy diệt, dù tia sáng này nhấp nháy chớp tắt như ngọn nến leo lét, gió nhẹ thổi qua nó sẽ tắt. Nhưng ánh sáng yếu ớt đó kết thúc một thế giới, cũng là khởi đầu của thế giới khác.
Khi ánh sáng yếu ớt kia đung đưa, tiếng xèo xèo vang lên, cả thế giới hòa tan. Vô số vì sao trong trời đêm hay vạn vạn ngân hà lúc này từ từ hòa tan tựa như tuyết đọng dưới ánh nắng.
Không gian, thời gian dưới trời sao hòa tan, cả thế giới sắp tan rã, tan biến.
Khi thế giới từ từ hòa tan, trong khe hở dạt dào sức sống, thế giới mới sắp sinh ra trong khe hở, sắp chui ra ngoài.
Diệt thế, sáng thế!
Tất cả học sinh chợt nhận ra điều đó.
Tất cả học sinh phát hiện ra mình hòa tan theo thế giới, cơ thể như băng tuyết dưới ánh mặt trời hòa tan từng lớp. Bọn họ nhìn nhau, thấy đối phương trở nên mơ hồ, sắp biến mất.
Các học sinh sợ đứng tim, muốn chạy trốn, nhưng khi bọn họ quay người lại thì sau lưng không còn thiên địa, tất cả đều mất. Mọi thứ trở nên mơ hồ từ từ tan biến, không chỉ có mình bọn họ hòa tan, cả thế giới đều tan rã. Thời gian, không gian, một hạt cát hạt bụi trên cõi đời, thứ gì cũng không thể thoát khỏi.
Tất cả học sinh sợ điếng hồn:
- Chúng ta sắp biến mất sao?
Bọn họ không chạy trốn được, tựa như giọt nước biển trong đại dương, chúng nó trốn đi đâu được?
Cùng với thiên địa tan biến, bọn họ không thể nhúc nhích, bị đóng đinh tại chỗ.
Mọi người sợ đứng tim.
Học sinh hét chói tai:
- Ta chỉ mới hai mươi tuổi, còn tuổi xuân tươi đẹp, ta không muốn chết như vậy!
Nhưng mặc kệ học sinh đó gào la đều vô ích, mọi người sợ hãi tột độ.
Khi tất cả sắp bị hòa tan, thiên địa sắp tan biến, mọi người nghĩ ngay đến Lý Thất Dạ:
- Chẳng phải còn có Đệ Nhất Hung Nhân sao? Đệ Nhất Hung Nhân mau ra tay đi!
Mọi người nhìn Lý Thất Dạ. Nói cũng kỳ, bọn họ cùng thế giới tan biến, bọn họ sắp bị hòa tan hoàn toàn nhưng khi nhìn sang vẫn thấy rõ Lý Thất Dạ.
Dưới trời sao Lý Thất Dạ cùng cả thế giới hòa tan, hắn dần trở nên mơ hồ, dường như hắn cũng tan rã trong thiên địa này.
Nhìn Lý Thất Dạ hòa tan, các học sinh lòng lạnh lẽo, tuyệt vọng.
Học sinh hét chói tai:
- Chúng ta sắp biến mất, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!
Lúc này học sinh nào cũng sợ teo tim, vì bị hòa tan không phải cái chết hay bị giết, đó là bị xóa sổ. Bọn họ là đồ án trên giấy, phất nhẹ một cái xóa mất, không còn tồn tại, tựa như họ chưa từng xuất hiện trên thế giới này.
Không chỉ có bọn họ sắp bị xóa sổ, cả thế giới cũng bị xóa đi, thế giới chỉ là phác họa trên giấy.
Tuyệt vọng tràn ngập trong lòng mọi người, bọn họ biết mình sắp tan biến theo thế giới.
Trong khi mọi người tuyệt vọng, Lý Thất Dạ đã hoàn toàn thay đổi vậy mà còn cười được:
- Đúng là ghê gớm.
Tiếng cười của Lý Thất Dạ lúc này thật êm tai, ai nghe cũng như tiếng chúa cứu thế.
Lý Thất Dạ cười nhàn nhã:
Lý Thất Dạ nói hời hợt hờ hững tự tại.
Nếu lúc trước Lý Thất Dạ nói câu đó khiến mọi người cho rằng rất kiêu ngạo, ngông cuồng. Thủy Tổ mà chỉ có thể chiến một trận với hắn, láo quá.
Nhưng giờ mọi người nghe câu nói hời hợt kiêu căng của Lý Thất Dạ lại cảm thấy cực kỳ êm tai, siêu dễ nghe, không ai cảm thấy đó là vênh váo. Mọi người cảm thấy Lý Thất Dạ không nói khoác chút nào, hắn chỉ ung dung nói thật trăm phần trăm.
Lý Thất Dạ cười khẽ nói:
- Nên kết thúc.
Dứt lời Lý Thất Dạ bị hòa tan lại hiện ra, đường nét rõ ràng, dường như độc lập khỏi thế giới.
Hai tay Lý Thất Dạ vỗ vào nhau:
- Kết thúc đi.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, lực lượng tuyệt thế vô thượng trùng kích, xung lực đánh tan tất cả, quét toàn thế giới.
Bùm!
Ánh sáng trong khe hở bị vỗ tắt.
Vang tiếng nổ điếc tai, xung lực khủng bố vô thượng đánh bay Lan Thư Tài Thánh xa tít vũ trụ.
Đế Bá
Đánh giá:
Truyện Đế Bá
Story
Chương 4264: Tiên Chương Ngẫu Thiên Thành, Chỉ Ta Vô Địch Nhất
9.6/10 từ 33 lượt.