Đế Bá
Chương 4169: Dám Chơi Không Dám Chịu
Bạch Hào Lang Gia quả bị Lý Thất Dạ búng tay một cái đã rụng như mưa to, nếu không thấy tận mắt thì không tin được.
Bạch Hào Lang Gia quả như mưa to rơi xuống, tựa như truyền thuyết, giống như mộng ảo. Chuyện như vậy chỉ có trong mơ, với nhiều học sinh lúc nằm mơ mới thấy thánh quả trong vườn thánh quả rơi như mưa, vậy thì họ có nằm mơ cũng cười tỉnh.
Nhưng lúc này bọn họ không mơ, mọi việc xảy ra trước mắt rất chân thật, là sự thật chứ không phải ảo giác.
Học sinh cảm thấy mình đang mơ, nói với đồng bạn:
- Ngươi nhéo ta một cái xem có thật không.
Khi bị đồng bạn nhéo mạnh đau nhói, gã biết mình không mơ, đây là sự thật.
Cảnh tượng trùng kích tất cả học sinh, bọn họ há to mồm, không tin được. Chỉ búng tay một cái gõ rụng mấy chục Bạch Hào Lang Gia quả, chuyện như vậy chưa từng xảy ra, dù là Chân Đế cũng không thể làm được.
Nhóm Triệu Thu Thực ngây ngốc cầm Bạch Hào Lang Gia quả, nếu không phải tay bọn họ cầm Bạch Hào Lang Gia quả rất chân thật thì họ tưởng mình đang mơ.
Trương Đinh Dục ngây như phỗng, há hốc mồm to đến có thể nhét trứng vịt. Trương Đinh Dục bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình suýt rớt cằm.
Trương Đinh Dục thì thào, không thể tin cảnh trước mắt là thật:
- Cái... này không thể là sự thật, không thể nào.
Không chỉ Trương Đinh Dục cảm thấy như mộng như ảo, nhiều học sinh có mặt đều không tin được, không giống thật. Nhưng nó là sự thật, bày ngay trước mắt, mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không thì sự thật là thật, bằng chứng như núi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đáng tiếc đây là thật.
Lý Thất Dạ cắn Bạch Hào Lang Gia quả, nhai vài cái rồi phun ra, ném Bạch Hào Lang Gia quả đi. Bạch Hào Lang Gia quả rơi xuống đất biến mất, quay về với đất đai.
Lý Thất Dạ tùy ý cười nói:
- Trái cây thật khó ăn, đồ vỉa hè.
Nhìn Bạch Hào Lang Gia quả no tròn bị cắn một miếng rồi ném, hắn còn ra vẻ ghét bỏ như ăn phải trái cây dở nhất đời. Nhìn hành vi phá của đó một số học sinh muốn bóp chết Lý Thất Dạ.
Thánh quả ngũ phẩm, còn là cực phẩm trong ngũ phẩm, đừng nói học sinh bình thường, dù là học sinh của bốn viện lớn cũng rất quý trọng Bạch Hào Lang Gia quả như vậy.
Vào tay Lý Thất Dạ bị hắn cắn một miếng dường như làm khổ hắn, Bạch Hào Lang Gia quả như trái cây dở tệ nhất đời, cắn một miếng liền vứt.
Phá của, hoang phí rộng rãi như thế tìm khắp Quang Minh Thánh Viện, Tiên Thống Giới không ra vài người.
Một trái Bạch Hào Lang Gia quả bao người xem nó là trân phẩm, tiên quả, nếu có được sẽ tiêu hóa, nhấm nháp nó. Nếu nói người ăn Bạch Hào Lang Gia quả như trái cây bình tĩnh đã xa xỉ, phung phí thì tìm khắp Tiên Thống Giới ra vài người.
Lý Thất Dạ thì tốt rồi, hắn không chỉ ăn Bạch Hào Lang Gia quả như trái cây bình thường, hắn nói Bạch Hào Lang Gia quả là trái cây dở tệ không hứng ăn một miếng.
Nhìn Bạch Hào Lang Gia quả bị ném xuống đất biến mất, bao nhiêu học sinh lòng nhỏ máu, vì bọn họ muốn có một trái Bạch Hào Lang Gia quả không dễ dàng, có người muốn cũng không được.
Có học sinh đau lòng hét lên:
- Cho ta cũng tốt, ta không ngại bị người ăn một miếng!
Hành vi phá của phung phí của Lý Thất Dạ khiến người đau ác giận sôi, cũng có bao người ghen tỵ, hâm mộ.
Trong đám người chỉ mình Đỗ Văn Nhụy không ngạc nhiên, Lý Thất Dạ búng tay có thể đánh rụng mấy chục Bạch Hào Lang Gia quả ở trong mắt gã là chuyện bình thường.
Lý Thất Dạ lười biếng nhìn Trương Đinh Dục:
- Ngươi thua.
Trương Đinh Dục bản năng lùi một bước, mặt trắng bệch, mắt trợn to nhìn Lý Thất Dạ:
- Không thể nào!
Trương Đinh Dục không thể chấp nhận sự thật này, gã hái năm trái Bạch Hào Lang Gia quả có thể nói là nắm chắc phần thắng, không ngờ chớp mắt thau thê thảm, thua rất ảo, đảo ngược tình thế khiến gã khó chấp nhận.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Không có gì không thể, thua là thua, bò quanh sơn cốc một vòng, mau sủa như chó.
Trương Đinh Dục liên tục lùi mấy bước:
- Ngươi...!
Mọi người nhìn chằm chằm làm Trương Đinh Dục đỏ mặt. Trước mắt bao người kêu gã bò quanh sơn cốc một vòng, còn sủa như chó thì gã không chịu nổi. Nếu Trương Đinh Dục thật sự làm như vậy thì sau này sao làm người?
Ban đầu Trương Đinh Dục dám cá kiểu đó với nhóm Lý Thất Dạ vì cho rằng mình thắng chắc, nắm chắc phần thắng, cho nên dám cược. Trương Đinh Dục còn ảo tưởng thấy mấy chục học sinh Tẩy Tội viện bò quanh sơn cốc sủa, cảnh tượng đó sẽ rất đồ sộ, gã sẽ nhục nhã học sinh Tẩy Tội viện, thỏa mãn lòng hư vinh, cảm giác thành tựu của gã.
Trương Đinh Dục không ngờ người thua là gã, hiện tại là gã phải sủa như chó bò quanh sơn cốc.
Mặt Trương Đinh Dục đỏ rần khó xử đứng yên, không biết làm sao. Gã sẽ không bò, gã là học sinh Thự Quang Đông Bộ.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Bò đi, dám chơi dám chịu. Bây giờ bò đi, mọi người còn muốn nghe tiếng chó sủa của ngươi.
Mặt Trương Đinh Dục đỏ như gan heo, tức giận người run run:
- Ngươi...!
Trương Đinh Dục quát to:
- Gian lận! Chắc chắn gian lận, có vấn đề! Là ngươi sử dụng yêu pháp!
Lý Thất Dạ bật cười nói:
- A? Gian lận thế nào? Có yêu pháp nào có thể một hơi gõ rụng mấy chục trái Bạch Hào Lang Gia quả? Ngươi nói ta nghe thử trên đời có yêu pháp như vậy không? Ta rửa tai lắng nghe.
Mọi người nhìn nhau. Tuy Lý Thất Dạ búng tay gõ rụng mấy chục trái Bạch Hào Lang Gia quả làm mọi người thấy khó tin, nhưng ở trước mắt bao người, bao cặp mắt thấy, hắn không cách nào gian lận. Huống chi nhiều cao thủ cường giả có mặt tại đây, nếu Lý Thất Dạ gian lận sẽ bị nhìn thấu.
Học sinh xuất thân từ học việ lớn không tin có yêu pháp như vậy:
- Sợ là không có yêu pháp gì có thể một hơi gõ rụng mấy chục trái Bạch Hào Lang Gia quả, cùng lắm chỉ có thể nói là may mắn.
Dù sao lúc không hái được thánh quả mọi người đã thử đủ cách, nếu không thể gõ rụng thánh quả mặc cho ngươi dùng cách gì, sử dụng công pháp của Thủy Tổ cũng vô ích. vì mảnh thiên địa này ở trên lực lượng quang minh của Viễn Hoang Thánh Nhân, mọi người có thể mạnh hơn Viễn Hoang Thánh Nhân sao?
Lý Thất Dạ liếc Trương Đinh Dục:
- Thua thì thua, không có gì ghê gớm, đừng ăn vạ.
Mọi người nhìn Trương Đinh Dục, trước mắt bao người Lý Thất Dạ đã thắng cá cược, đây là sự thật thép. Trương Đinh Dục muốn chơi xấu cũng không được.
Đế Bá
Bạch Hào Lang Gia quả như mưa to rơi xuống, tựa như truyền thuyết, giống như mộng ảo. Chuyện như vậy chỉ có trong mơ, với nhiều học sinh lúc nằm mơ mới thấy thánh quả trong vườn thánh quả rơi như mưa, vậy thì họ có nằm mơ cũng cười tỉnh.
Nhưng lúc này bọn họ không mơ, mọi việc xảy ra trước mắt rất chân thật, là sự thật chứ không phải ảo giác.
Học sinh cảm thấy mình đang mơ, nói với đồng bạn:
- Ngươi nhéo ta một cái xem có thật không.
Khi bị đồng bạn nhéo mạnh đau nhói, gã biết mình không mơ, đây là sự thật.
Cảnh tượng trùng kích tất cả học sinh, bọn họ há to mồm, không tin được. Chỉ búng tay một cái gõ rụng mấy chục Bạch Hào Lang Gia quả, chuyện như vậy chưa từng xảy ra, dù là Chân Đế cũng không thể làm được.
Nhóm Triệu Thu Thực ngây ngốc cầm Bạch Hào Lang Gia quả, nếu không phải tay bọn họ cầm Bạch Hào Lang Gia quả rất chân thật thì họ tưởng mình đang mơ.
Trương Đinh Dục ngây như phỗng, há hốc mồm to đến có thể nhét trứng vịt. Trương Đinh Dục bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình suýt rớt cằm.
Trương Đinh Dục thì thào, không thể tin cảnh trước mắt là thật:
- Cái... này không thể là sự thật, không thể nào.
Không chỉ Trương Đinh Dục cảm thấy như mộng như ảo, nhiều học sinh có mặt đều không tin được, không giống thật. Nhưng nó là sự thật, bày ngay trước mắt, mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không thì sự thật là thật, bằng chứng như núi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đáng tiếc đây là thật.
Lý Thất Dạ cắn Bạch Hào Lang Gia quả, nhai vài cái rồi phun ra, ném Bạch Hào Lang Gia quả đi. Bạch Hào Lang Gia quả rơi xuống đất biến mất, quay về với đất đai.
Lý Thất Dạ tùy ý cười nói:
- Trái cây thật khó ăn, đồ vỉa hè.
Nhìn Bạch Hào Lang Gia quả no tròn bị cắn một miếng rồi ném, hắn còn ra vẻ ghét bỏ như ăn phải trái cây dở nhất đời. Nhìn hành vi phá của đó một số học sinh muốn bóp chết Lý Thất Dạ.
Thánh quả ngũ phẩm, còn là cực phẩm trong ngũ phẩm, đừng nói học sinh bình thường, dù là học sinh của bốn viện lớn cũng rất quý trọng Bạch Hào Lang Gia quả như vậy.
Vào tay Lý Thất Dạ bị hắn cắn một miếng dường như làm khổ hắn, Bạch Hào Lang Gia quả như trái cây dở tệ nhất đời, cắn một miếng liền vứt.
Phá của, hoang phí rộng rãi như thế tìm khắp Quang Minh Thánh Viện, Tiên Thống Giới không ra vài người.
Một trái Bạch Hào Lang Gia quả bao người xem nó là trân phẩm, tiên quả, nếu có được sẽ tiêu hóa, nhấm nháp nó. Nếu nói người ăn Bạch Hào Lang Gia quả như trái cây bình tĩnh đã xa xỉ, phung phí thì tìm khắp Tiên Thống Giới ra vài người.
Lý Thất Dạ thì tốt rồi, hắn không chỉ ăn Bạch Hào Lang Gia quả như trái cây bình thường, hắn nói Bạch Hào Lang Gia quả là trái cây dở tệ không hứng ăn một miếng.
Nhìn Bạch Hào Lang Gia quả bị ném xuống đất biến mất, bao nhiêu học sinh lòng nhỏ máu, vì bọn họ muốn có một trái Bạch Hào Lang Gia quả không dễ dàng, có người muốn cũng không được.
Có học sinh đau lòng hét lên:
- Cho ta cũng tốt, ta không ngại bị người ăn một miếng!
Hành vi phá của phung phí của Lý Thất Dạ khiến người đau ác giận sôi, cũng có bao người ghen tỵ, hâm mộ.
Trong đám người chỉ mình Đỗ Văn Nhụy không ngạc nhiên, Lý Thất Dạ búng tay có thể đánh rụng mấy chục Bạch Hào Lang Gia quả ở trong mắt gã là chuyện bình thường.
Lý Thất Dạ lười biếng nhìn Trương Đinh Dục:
- Ngươi thua.
Trương Đinh Dục bản năng lùi một bước, mặt trắng bệch, mắt trợn to nhìn Lý Thất Dạ:
- Không thể nào!
Trương Đinh Dục không thể chấp nhận sự thật này, gã hái năm trái Bạch Hào Lang Gia quả có thể nói là nắm chắc phần thắng, không ngờ chớp mắt thau thê thảm, thua rất ảo, đảo ngược tình thế khiến gã khó chấp nhận.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Không có gì không thể, thua là thua, bò quanh sơn cốc một vòng, mau sủa như chó.
Trương Đinh Dục liên tục lùi mấy bước:
- Ngươi...!
Mọi người nhìn chằm chằm làm Trương Đinh Dục đỏ mặt. Trước mắt bao người kêu gã bò quanh sơn cốc một vòng, còn sủa như chó thì gã không chịu nổi. Nếu Trương Đinh Dục thật sự làm như vậy thì sau này sao làm người?
Ban đầu Trương Đinh Dục dám cá kiểu đó với nhóm Lý Thất Dạ vì cho rằng mình thắng chắc, nắm chắc phần thắng, cho nên dám cược. Trương Đinh Dục còn ảo tưởng thấy mấy chục học sinh Tẩy Tội viện bò quanh sơn cốc sủa, cảnh tượng đó sẽ rất đồ sộ, gã sẽ nhục nhã học sinh Tẩy Tội viện, thỏa mãn lòng hư vinh, cảm giác thành tựu của gã.
Trương Đinh Dục không ngờ người thua là gã, hiện tại là gã phải sủa như chó bò quanh sơn cốc.
Mặt Trương Đinh Dục đỏ rần khó xử đứng yên, không biết làm sao. Gã sẽ không bò, gã là học sinh Thự Quang Đông Bộ.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Bò đi, dám chơi dám chịu. Bây giờ bò đi, mọi người còn muốn nghe tiếng chó sủa của ngươi.
Mặt Trương Đinh Dục đỏ như gan heo, tức giận người run run:
- Ngươi...!
Trương Đinh Dục quát to:
- Gian lận! Chắc chắn gian lận, có vấn đề! Là ngươi sử dụng yêu pháp!
Lý Thất Dạ bật cười nói:
- A? Gian lận thế nào? Có yêu pháp nào có thể một hơi gõ rụng mấy chục trái Bạch Hào Lang Gia quả? Ngươi nói ta nghe thử trên đời có yêu pháp như vậy không? Ta rửa tai lắng nghe.
Mọi người nhìn nhau. Tuy Lý Thất Dạ búng tay gõ rụng mấy chục trái Bạch Hào Lang Gia quả làm mọi người thấy khó tin, nhưng ở trước mắt bao người, bao cặp mắt thấy, hắn không cách nào gian lận. Huống chi nhiều cao thủ cường giả có mặt tại đây, nếu Lý Thất Dạ gian lận sẽ bị nhìn thấu.
Học sinh xuất thân từ học việ lớn không tin có yêu pháp như vậy:
- Sợ là không có yêu pháp gì có thể một hơi gõ rụng mấy chục trái Bạch Hào Lang Gia quả, cùng lắm chỉ có thể nói là may mắn.
Dù sao lúc không hái được thánh quả mọi người đã thử đủ cách, nếu không thể gõ rụng thánh quả mặc cho ngươi dùng cách gì, sử dụng công pháp của Thủy Tổ cũng vô ích. vì mảnh thiên địa này ở trên lực lượng quang minh của Viễn Hoang Thánh Nhân, mọi người có thể mạnh hơn Viễn Hoang Thánh Nhân sao?
Lý Thất Dạ liếc Trương Đinh Dục:
- Thua thì thua, không có gì ghê gớm, đừng ăn vạ.
Mọi người nhìn Trương Đinh Dục, trước mắt bao người Lý Thất Dạ đã thắng cá cược, đây là sự thật thép. Trương Đinh Dục muốn chơi xấu cũng không được.
Đế Bá
Đánh giá:
Truyện Đế Bá
Story
Chương 4169: Dám Chơi Không Dám Chịu
9.6/10 từ 33 lượt.