Đế Bá

Chương 3967: Chó Nhà Có Tang (1)

- Phá!

Lý Thất Dạ chỉ thuận miệng quát một tiếng, tiện tay đập lô thế.

- Phanh!

Tiếng nổ lớn vang lên, dưới một chưởng này của Lý Thất Dạ cả lô thế nứt vỡ. Thái Thanh chi hỏa vốn ngập trời nhưng dưới một chưởng của Lý Thất Dạ cũng phải dập tắt.

- Phanh!

Lại một tiếng nổ vang lên, một chưởng của Lý Thất Dạ không chỉ khiến lô thế tan vỡ, dập tắt Thái Thanh chi hỏa mà còn đánh về phía Thái Thanh Hoàng.

- Phốc!

Thái Thanh Hoàng phún máu cả người bay thẳng xuống mặt đất, đại địa nứt vỡ.


Trong nháy mắt, Thái Thanh Hoàng bị một chưởng này đánh trúng hóa thành thịt vụn, huyết nhục mơ hồ, đã không nhìn ra diện mạo.

Một chưởng đánh ra, ngay cả Thái Thanh Hoàng cũng biến thành bùn nhão, thân thể biến thành đống thịt vụn trên mặt đất, sống chết không biết.

Một màn khủng bố tuyệt luân như vậy khiến cho mọi người hít thở không thông. Tất cả mọi người cũng cảm giác mình bị một kích trùng trùng điệp điệp như vậy. Lồng ngực giống như bị đánh nát không thở được.

Thái Thanh Hoàng là tồn tại như thế nào? Trên đời này có mấy ai có thể cường đại hơn Thái Thanh Hoàng? Coi như là Lộc Khách Ông cũng không dám nói có thể đánh bại Thái Thanh Hoàng. Trên đời này, mọi người đều biết rõ, cường nhân có thể so với Thái Thanh Hoàng cũng chỉ có Lý gia Cổ Nhất Phi.

Cường đại như Thái Thanh Hoàng, hôm nay lại bị một chưởng của Lý Thất Dạ đánh cho không biết sống chết, thân thể biến thành thịt vụn. Một màn rung động nhân tâm như vậy làm cho tất cả mọi người run sợ.

- Bệ hạ!

Thấy một màn này, Tôn Lãnh Ảnh hoảng sợ, hoảng hốt kêu lên. Hắn đã thoát khỏi kiếm gãy ghim trên mặt đất, vội vàng chạy đến.



Chỉ thấy quang mang chớp động, chỉ thấy thân thể vốn thành thịt vụn của Thái Thanh Hoàng một lần nữa tố thể. Khi thân thể tái tạo lại, sắc mặt hắn trắng bệch, tuy nhiên một lần tố thể này khiến hắn trọng thương nghiêm trọng, huyết thị tổn thất rất lớn.

- Đi!

Tôn Lãnh Ảnh che chở cho Thái Thanh Hoàng đào tẩu, bỏ chạy về phía Mộc gia.

Lúc này, Thái Thanh Hoàng cũng không hề kiên cường như trước nữa mà quay người chạy về phía Mộc gia. Trước đó, bất luận là Tôn Lãnh Ảnh hay Thái Thanh Hoàng đều đã chuẩn bị tốt tâm lý phải chết.

Đối với bọn hắn mà nói, cầu phú quý trong nguy hiểm. Vì đại kế, bọn hắn nguyện ý bốc lên nguy hiểm này, không tiếc tất cả mà liều mạng. Thậm chí đối với bọn hắn mà nói, đại cục chỉ cần thành thì tính mạng của bản thân cũng không cần.

Nhưng thời khắc nay, trong lòng hai người sinh ra sợ hãi. Quản chi tính toán trước đó, quản chi tâm lý chịu chết trước đó, vào lúc này nội tâm hai người vô cùng rung động, vô cùng sợ hãi.

Bởi vì Lý Thất Dạ quá kinh khủng, quá đáng sợ, vượt xa sự tưởng tượng của hai người. Đặc biệt là Thái Thanh Hoàng, hắn biết rõ mình không phải là đối thủ của Lý Thất Dạ, biết rõ mình không cách nào chống lại Lý Thất Dạ. Ngay cả một chiêu tuyệt sát của mình mà vẫn bị một chưởng của Lý Thất Dạ nhẹ nhàng đánh nát.



Đối với Thái Thanh Hoàng mà nói, hùng hồn chịu chết không có gì sợ hãi, bọn hắn đã sống tam thế, đã từng tiếu ngạo thiên hạ, coi như chết cũng không có gì đáng sợ, bọn hắn sẽ oanh oanh liệt liệt chết, tên lưu thiên cổ.

Nhưng thời điểm Lý Thất Dạ vừa ra tay, bọn hắn liền minh bạch, căn bản không có gì hung hồn chịu chết, căn bản không có quang cảnh oanh oanh liệt liệt mà chết.

Lý Thất Dạ tùy ý đánh ra một chưởng là bọn hắn đã chết, vậy thì có ý nghĩa gì. Bọn hắn trong tay Lý Thất Dạ giống như con sâu cái kiến, Lý Thất Dạ vừa nhấc chân là có thể giết chết bọn hắn.

Đới với khát vọng, ý chí rộng lớn của Thái Thanh Hoàng thì việc bị giết chết giống như con sâu cái kiến còn đáng sợ hơn việc oanh oanh liệt liệt mà chết.

Bọn hắn tung hoành cả đời, không đâu địch nổi, đột nhiên có một ngày chết đi như con sâu cái kiến, như vậy không có ý nghĩa. Điều này đối với bọn hắn là sự tình hết sức thống khổ, thập phần tuyệt vọng.

Cho nên, trong chớp mắt, Thái Thanh Hoàng sinh ra sợ hãi. Hắn không sợ hãi tử vong, hắn sợ mình sẽ chết như con sâu cái kiến một cách tuyệt vọng, vô lực.

Nhìn Tôn Lãnh Ảnh hộ tống Thái Thanh Hoàng chạy về phía Mộc gia, Lý Thất Dạ cũng không vội vàng trảm giết bọn hắn. Chắp tay sau lưng, Lý Thất Dạ chậm rãi đi đến.



Lý Thất Dạ đuổi giết nhàn nhã như dạo chơi, một chút không nóng nảy, vô cùng tự tại bình tĩnh.

Nhìn một màn này, tất cả mọi người yên lặng. Đặc biệt chứng kiến cảnh Thái Thanh Hoàng và Tôn Lãnh Ảnh đào tẩu như có nhà có tang, tất cả mọi người đều lạnh lẽo rung động, Thậm chí có một loại cảm giác một con ngựa đau cả đàn ngựa được ăn thêm cỏ.

Cả đời Thái Thanh Hoàng, uy danh hiển hách, chủ tớ hai người liên thủ trên đời có mấy ai địch nổi? Có thể nói, cả đời Thái Thanh Hoàng từng khiến cho địch nhân nghe tin đã sợ, cũng làm cho người trong thiên hạ kiêng kị hắn ba phần.

Hôm nay, cường đại như Thái Thanh Hoàng vẫn bị Lý Thất Dạ đuổi giết như chó nhà có tang, rơi vào kết quả này bi thương cỡ nào, thê thảm cỡ nào.

Chứng kiến Thái Thanh Hoàng và Tôn Lãnh Ảnh đào tẩu, tất cả mọi người phát lạnh. Quản chi trước kia đã từng là địch của Thái Thanh Hoàng, không một ai có chút hả hê cũng không có loại mừng thầm mà trong nội tâm đều có một loại bi thương.

Thử nghĩ thoáng một chút, chủ tớ Thái Thanh Hoàng vô địch như vậy mà trong tay Lý Thất Dạ lại chạy thục mạng như chó nhà có tang, đổi lại là bọn hắn sẽ có loại kết cục nào? Chỉ sợ còn không bằng được Thái Thanh Hoàng.

Cho nên, chứng kiến hai người chủ tớ Thái Thanh Hoàng bị đệ nhất hung nhân đuổi giết, không có ai mừng thầm cho dù có là địch nhân của bọn họ đi nữa.

Trước mặt Lý Thất Dạ, ngay cả Thái Thanh Hoàng cũng là con sâu cái kiến vậy thì tu sĩ cường giả thiên hạ còn không bằng con sâu cái kiến. Hai người Thái Thai Hoàng lảo đảo chạy trốn, chứng kiến một cảnh này tất cả mọi người đều cảm thấy bi thương. Thái Thanh Hoàng cả đời vô địch thiên hạ, hôm nay lại có kết cục như vậy, thật đúng là anh hùng mạt lộ.

Đế Bá
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đế Bá Truyện Đế Bá Story Chương 3967: Chó Nhà Có Tang (1)
9.6/10 từ 33 lượt.
loading...