Đế Bá
Chương 3920: Một Cước Đạp Nát (1)
- Cho... cho... chắc chắn cho.
Lư Vĩ Quân nói ngay, vội vã gật đầu, giống như con gà đang mổ thóc, nói:
- Tiền bối muốn gì thì cứ mở miệng, Lư gia chắc chắn sẽ cho tiền bối.
- A, vậy tốt rồi.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói chậm:
- Thứ ta muốn không nhiều, chỉ cần một cái mà thôi, đó chính là mạng nhỏ của ngươi!
- Ngươi...
Lư Vĩ Quân khiếp sợ, hét lớn lên, nhất thời không nói ra lời.
- Ta... ta... lão tổ tông của ta chính là Bách Nhật đạo nhân, chính là tồn tại vô địch đứng đầu Đế Thống Giới. Ngươi... nếu ngươi dám giết ta thì lão tổ tông nhất định sẽ giết ngươi báo thù cho ta, hơn nữa còn diệt cửu tộc ngươi...
Cuối cùng, Lư Vĩ Quân hét lớn một câu.
Thấy dụ lợi không có tác dụng, hắn chỉ có thể đe dọa Lý Thất Dạ, dời lão tổ tông của mình ra.
- Ta biết.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói chậm:
- Bởi vì lão tổ tông của ngươi chính là trường tồn bất hủ nên ta càng phải giết ngươi. Có câu này nói rất hay, đánh thằng nhỏ, không sợ thằng già nó không ra. Vừa hay ta muốn giết một tên trường tồn bất hủ làm nóng người, lâu lắm không được gặp địch nhân có thể làm nóng người rồi.
Không ít người nghe Lý Thất Dạ nói vậy thì hít lạnh một hơi. Đệ nhất hung nhân muốn giết Bách Nhật đạo nhân, đúng là suy nghĩ quá bá đạo, đúng là quyết định quá hung mãnh.
Bách Nhật đạo nhân chính là trường tồn bất hủ nha, ở Đế Thống Giới ngày nay, ai có thực lực giết chết hắn chứ?
- Hươu Khách tiền bối, Hươu Khách tiền bối, mau, mau, mau cứu ta.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ không phải đang nói đùa, mà là nói thật, Lư Vĩ Quân sợ bay hồn bay vía, hét lên một câu.
Lúc này, Lư Vĩ Quân vội vàng cầu cứu Hươu Khách Ông.
- Tôn gia, tha hắn một mạng đi.
Lúc này, tiếng nói của Hươu Khách Ông vang lên. Chỉ nghe một tiếng "đùng", chớp mắt thiên địa nhấc lên sóng trào, sóng trào ngập trời nháy mắt đánh về hướng Lý Thất Dạ, muốn thôn phệ Lý Thất Dạ.
Trong tiếng "đùng" này, sóng trào ngập trời không phải là sóng biển, mà là vô số dây leo. Trong nháy mắt, vô số dây leo điên cuồng xông tới.
Dây leo điên cuồng xông tới lớn nhỏ không đều, nhỏ có bằng cánh tay, lớn thì giống như giao long. Ngàn vạn dây leo nháy mắt vọt ra khỏi rừng rậm, cảnh tượng rất hùng vĩ.
Dây leo vọt ra không chỉ vọt lên từ mặt đất, mà còn vọt xuống từ trên trời, cho nên khi ngàn vạn dây leo xông tới thì giống như thiên quân vạn mã lao nhanh, giống như ngàn vạn giao long gầm thét.
Cho nên, lúc này, bầu trời tối đen, ngàn vạn dây leo lao nhanh, tất cả dây leo lao về hướng Lý Thất Dạ, không chỉ muốn bao phủ Lý Thất Dạ, mà còn muốn trói trói lấy Lý Thất Dạ.
Hươu Khách Ông sử dụng thủ đoạn này là muốn thừa lúc Lý Thất Dạ phân tâm mà cứu Lư Vĩ Quân.
Cái đáng sợ không phải là ngàn vạn dây leo lao tới, cái đáng sợ hơn là ngàn vạn dây leo còn chưa lao tới Lý Thất Dạ thì đã nghe "xèo xèo xèo".
Lúc này, dưới mặt đất xung quanh Lý Thất Dạ mọc ra vô số xúc tu, những xúc tu này đều là dây leo. Nhưng xúc tu này nhanh chóng mọc ra, chúng nó bám trên người Lý Thất Dạ sinh trưởng, muốn bao trùm lấy Lý Thất Dạ, muốn trói chặt lấy Lý Thất Dạ.
Thủ đoạn kinh thế hãi tục này chỉ để Lý Thất Dạ phân tâm rồi cứu Lư Vĩ Quân.
- Muốn cứu người, không có cửa.
Lý Thất Dạ cười nhạt, lúc này, chỉ nghe một tiếng "ba", Lý Thất Dạ búng tay.
Khi Lý Thất Dạ búng tay thì ngón tay của hắn tóe lên tinh hỏa, tiếng "bồng..." vang lên, trong nháy mắt liệt diễm ngập trời, vô số liệt hỏa kinh khủng phóng lên tận trời, giống như thiên hỏa liệu nguyên, đốt cháy cả vùng đại địa.
Tinh hỏa tóe lên từ ngón tay của Lý Thất Dạ rơi xuống dây leo đang lao nhanh. Tinh hỏa vừa rơi trúng dây theo thì như nổ tung, "bồng" một cái, vô số liệt diễm phóng lên tận trời, hiện trường giống như núi lửa bộc phát.
Trong tiếng "bồng" này, tất cả dây leo bị đốt cháy, hơn nữa liệt diễm ngập trời giống như nổ tung, liệt diễm kinh khủng nháy mắt cuốn về phía rừng rậm, hỏa diễm hết sức cường thế, như muốn đốt tất cả mọi thứ ở trước mắt không còn manh giáp.
- Hươu Băng Phong...
Nhìn thấy liệt diễm cuồn cuộn kéo tới, muốn đốt cháy toàn bộ rừng rậm. Lúc này Hươu Khách Ông làm gì còn thời gian quan tâm tới Lư Vĩ Quân, làm gì còn sức lực cứu Lư Vĩ Quân. Hắn hét lớn, đóng băng ngàn dặm, băng sương mênh mông cuồn cuộn phóng ra ngoài, trong tiếng "xèo xèo xèo", vô số hàn băng dập tắt liệt diễm ngập trời.
- Được rồi, tiễn ngươi một đoạn đường.
Lý Thất Dạ không quan tâm đến Hươu Khách Ông, nhìn Lư Vĩ Quân, mỉm cười, nhấc chân giẫm lên đầu của Lư Vĩ Quân.
- Không, lão tổ tông, cứu ta...
Sống chết trước mắt, Lư Vĩ Quân sợ bể mật, khiếp sợ hét lên.
Ngay khi bàn chân của Lý Thất Dạ giẫm lên đầu lâu của Lư Vĩ Quân thì chớp mắt mi tâm của Lư Vĩ Quân tách ra, hào quang nở rộ, chỉ nghe một tiếng "ông", bên trong thức hải của hắn xuất hiện một luồng thần quang. Ngay sau đó hào quang bên trong thức hải bay lên ngút trời.
"Đùng..."
Chỉ trong nháy mắt, một cỗ khí tức vô song tràn khắp thiên địa, chớp mắt, một cỗ khí tức vượt qua thiên địa vạn vực buông xuống nơi này, thời gian lập tức dừng lại.
Lúc này tất cả mọi người như đóng băng, ngay trong nháy mắt này, mi tâm của Lư Vĩ Quân thần quang ngập trời, bên trong thần quang xuất hiện một bóng người.
Đây lá cái bóng của một ông lão, ông lão này mặc đạo bào, hai mắt như mặt trời. Khi hắn mở mắt thì chuyển dời âm dương, vượt qua vạn thế.
Trên người ông lão này xuất hiện pháp tắc, khí tức trường tồn kinh khủng vô song trấn áp tất cả mọi người đang có mặt ở đây. Trong chớp mắt, bất luận là lão tổ đại giáo hay là Chân Thần bất hủ, ai nấy cũng đều rùng mình.
- Bách Nhật đạo nhân...
Nhìn thấy bóng người này xuất hiện, có người hoảng sợ quát lớn.
Đây chính là cái bóng của Bách Nhật đạo nhân. Lúc này chỉ thấy cái bóng của Bách Nhật đạo nhân nâng lòng bàn chân của Lý Thất Dạ, không cho bàn chân của Lý Thất Dạ đạp xuống.
Mặc dù đây không phải là chân thân của Bách Nhật đạo nhân, thế nhưng đây cũng là một luồng thần niệm của Bách Nhật đạo nhân, nó có một phần nhỏ sức mạnh của Bách Nhật đạo nhân.
Khi luồng thần niệm này xuất hiện thì thiên địa ảm đạm, thời gian như đọng lại. Mặc dù cái bóng của Bách Nhật đạo nhân không hề cao lớn, thế nhưng hắn lại giống như một ngọn núi cao nguy nga không ai vượt qua được.
- Khí tức trường tồn.
Có người hít sâu, cảm nhận cỗ khí tức đè sập chư thiên, trấn sát chúng thần này, không khỏi rùng mình.
Đế Bá
Lư Vĩ Quân nói ngay, vội vã gật đầu, giống như con gà đang mổ thóc, nói:
- Tiền bối muốn gì thì cứ mở miệng, Lư gia chắc chắn sẽ cho tiền bối.
- A, vậy tốt rồi.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói chậm:
- Thứ ta muốn không nhiều, chỉ cần một cái mà thôi, đó chính là mạng nhỏ của ngươi!
- Ngươi...
Lư Vĩ Quân khiếp sợ, hét lớn lên, nhất thời không nói ra lời.
- Ta... ta... lão tổ tông của ta chính là Bách Nhật đạo nhân, chính là tồn tại vô địch đứng đầu Đế Thống Giới. Ngươi... nếu ngươi dám giết ta thì lão tổ tông nhất định sẽ giết ngươi báo thù cho ta, hơn nữa còn diệt cửu tộc ngươi...
Cuối cùng, Lư Vĩ Quân hét lớn một câu.
Thấy dụ lợi không có tác dụng, hắn chỉ có thể đe dọa Lý Thất Dạ, dời lão tổ tông của mình ra.
- Ta biết.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói chậm:
- Bởi vì lão tổ tông của ngươi chính là trường tồn bất hủ nên ta càng phải giết ngươi. Có câu này nói rất hay, đánh thằng nhỏ, không sợ thằng già nó không ra. Vừa hay ta muốn giết một tên trường tồn bất hủ làm nóng người, lâu lắm không được gặp địch nhân có thể làm nóng người rồi.
Không ít người nghe Lý Thất Dạ nói vậy thì hít lạnh một hơi. Đệ nhất hung nhân muốn giết Bách Nhật đạo nhân, đúng là suy nghĩ quá bá đạo, đúng là quyết định quá hung mãnh.
Bách Nhật đạo nhân chính là trường tồn bất hủ nha, ở Đế Thống Giới ngày nay, ai có thực lực giết chết hắn chứ?
- Hươu Khách tiền bối, Hươu Khách tiền bối, mau, mau, mau cứu ta.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ không phải đang nói đùa, mà là nói thật, Lư Vĩ Quân sợ bay hồn bay vía, hét lên một câu.
Lúc này, Lư Vĩ Quân vội vàng cầu cứu Hươu Khách Ông.
- Tôn gia, tha hắn một mạng đi.
Lúc này, tiếng nói của Hươu Khách Ông vang lên. Chỉ nghe một tiếng "đùng", chớp mắt thiên địa nhấc lên sóng trào, sóng trào ngập trời nháy mắt đánh về hướng Lý Thất Dạ, muốn thôn phệ Lý Thất Dạ.
Trong tiếng "đùng" này, sóng trào ngập trời không phải là sóng biển, mà là vô số dây leo. Trong nháy mắt, vô số dây leo điên cuồng xông tới.
Dây leo điên cuồng xông tới lớn nhỏ không đều, nhỏ có bằng cánh tay, lớn thì giống như giao long. Ngàn vạn dây leo nháy mắt vọt ra khỏi rừng rậm, cảnh tượng rất hùng vĩ.
Dây leo vọt ra không chỉ vọt lên từ mặt đất, mà còn vọt xuống từ trên trời, cho nên khi ngàn vạn dây leo xông tới thì giống như thiên quân vạn mã lao nhanh, giống như ngàn vạn giao long gầm thét.
Cho nên, lúc này, bầu trời tối đen, ngàn vạn dây leo lao nhanh, tất cả dây leo lao về hướng Lý Thất Dạ, không chỉ muốn bao phủ Lý Thất Dạ, mà còn muốn trói trói lấy Lý Thất Dạ.
Hươu Khách Ông sử dụng thủ đoạn này là muốn thừa lúc Lý Thất Dạ phân tâm mà cứu Lư Vĩ Quân.
Cái đáng sợ không phải là ngàn vạn dây leo lao tới, cái đáng sợ hơn là ngàn vạn dây leo còn chưa lao tới Lý Thất Dạ thì đã nghe "xèo xèo xèo".
Lúc này, dưới mặt đất xung quanh Lý Thất Dạ mọc ra vô số xúc tu, những xúc tu này đều là dây leo. Nhưng xúc tu này nhanh chóng mọc ra, chúng nó bám trên người Lý Thất Dạ sinh trưởng, muốn bao trùm lấy Lý Thất Dạ, muốn trói chặt lấy Lý Thất Dạ.
Thủ đoạn kinh thế hãi tục này chỉ để Lý Thất Dạ phân tâm rồi cứu Lư Vĩ Quân.
- Muốn cứu người, không có cửa.
Lý Thất Dạ cười nhạt, lúc này, chỉ nghe một tiếng "ba", Lý Thất Dạ búng tay.
Khi Lý Thất Dạ búng tay thì ngón tay của hắn tóe lên tinh hỏa, tiếng "bồng..." vang lên, trong nháy mắt liệt diễm ngập trời, vô số liệt hỏa kinh khủng phóng lên tận trời, giống như thiên hỏa liệu nguyên, đốt cháy cả vùng đại địa.
Tinh hỏa tóe lên từ ngón tay của Lý Thất Dạ rơi xuống dây leo đang lao nhanh. Tinh hỏa vừa rơi trúng dây theo thì như nổ tung, "bồng" một cái, vô số liệt diễm phóng lên tận trời, hiện trường giống như núi lửa bộc phát.
Trong tiếng "bồng" này, tất cả dây leo bị đốt cháy, hơn nữa liệt diễm ngập trời giống như nổ tung, liệt diễm kinh khủng nháy mắt cuốn về phía rừng rậm, hỏa diễm hết sức cường thế, như muốn đốt tất cả mọi thứ ở trước mắt không còn manh giáp.
- Hươu Băng Phong...
Nhìn thấy liệt diễm cuồn cuộn kéo tới, muốn đốt cháy toàn bộ rừng rậm. Lúc này Hươu Khách Ông làm gì còn thời gian quan tâm tới Lư Vĩ Quân, làm gì còn sức lực cứu Lư Vĩ Quân. Hắn hét lớn, đóng băng ngàn dặm, băng sương mênh mông cuồn cuộn phóng ra ngoài, trong tiếng "xèo xèo xèo", vô số hàn băng dập tắt liệt diễm ngập trời.
- Được rồi, tiễn ngươi một đoạn đường.
Lý Thất Dạ không quan tâm đến Hươu Khách Ông, nhìn Lư Vĩ Quân, mỉm cười, nhấc chân giẫm lên đầu của Lư Vĩ Quân.
- Không, lão tổ tông, cứu ta...
Sống chết trước mắt, Lư Vĩ Quân sợ bể mật, khiếp sợ hét lên.
Ngay khi bàn chân của Lý Thất Dạ giẫm lên đầu lâu của Lư Vĩ Quân thì chớp mắt mi tâm của Lư Vĩ Quân tách ra, hào quang nở rộ, chỉ nghe một tiếng "ông", bên trong thức hải của hắn xuất hiện một luồng thần quang. Ngay sau đó hào quang bên trong thức hải bay lên ngút trời.
"Đùng..."
Chỉ trong nháy mắt, một cỗ khí tức vô song tràn khắp thiên địa, chớp mắt, một cỗ khí tức vượt qua thiên địa vạn vực buông xuống nơi này, thời gian lập tức dừng lại.
Lúc này tất cả mọi người như đóng băng, ngay trong nháy mắt này, mi tâm của Lư Vĩ Quân thần quang ngập trời, bên trong thần quang xuất hiện một bóng người.
Đây lá cái bóng của một ông lão, ông lão này mặc đạo bào, hai mắt như mặt trời. Khi hắn mở mắt thì chuyển dời âm dương, vượt qua vạn thế.
Trên người ông lão này xuất hiện pháp tắc, khí tức trường tồn kinh khủng vô song trấn áp tất cả mọi người đang có mặt ở đây. Trong chớp mắt, bất luận là lão tổ đại giáo hay là Chân Thần bất hủ, ai nấy cũng đều rùng mình.
- Bách Nhật đạo nhân...
Nhìn thấy bóng người này xuất hiện, có người hoảng sợ quát lớn.
Đây chính là cái bóng của Bách Nhật đạo nhân. Lúc này chỉ thấy cái bóng của Bách Nhật đạo nhân nâng lòng bàn chân của Lý Thất Dạ, không cho bàn chân của Lý Thất Dạ đạp xuống.
Mặc dù đây không phải là chân thân của Bách Nhật đạo nhân, thế nhưng đây cũng là một luồng thần niệm của Bách Nhật đạo nhân, nó có một phần nhỏ sức mạnh của Bách Nhật đạo nhân.
Khi luồng thần niệm này xuất hiện thì thiên địa ảm đạm, thời gian như đọng lại. Mặc dù cái bóng của Bách Nhật đạo nhân không hề cao lớn, thế nhưng hắn lại giống như một ngọn núi cao nguy nga không ai vượt qua được.
- Khí tức trường tồn.
Có người hít sâu, cảm nhận cỗ khí tức đè sập chư thiên, trấn sát chúng thần này, không khỏi rùng mình.
Đế Bá
Đánh giá:
Truyện Đế Bá
Story
Chương 3920: Một Cước Đạp Nát (1)
9.6/10 từ 33 lượt.