Đế Bá
Chương 3883: Ai Mới Là Sâu Kiến
- Trong mắt ta, các ngươi cũng chỉ là sâu kiến mà thôi.
Lý Thất Dạ cười nhạt, vừa dứt lời, bàn tay xóe ra, nắm ngón tay bóp vào hư không.
Chỉ nghe "ba, ba, ba", khi năm ngón tay của Lý Thất Dạ vừa bóp vào hư không thì tất cả đệ tử cường giả của Khách Minh đang có mặt ở nơi này đều bị bóp thành sương máu, bọn họ không kịp hoàn hồn, cũng không kịp phản kháng, thậm chí còn không kịp kêu thảm thì đã bị Lý Thất Dạ bóp thành sương máu.
- Ngươi...
Lý Thất Dạ vừa ra tay thì đã bóp đệ tử cường giả của Khách Minh thành sương máu, Lục Bào Thiên Khách biến sắc.
Ngay lúc này, Lý Thất Dạ lóe lên, Lục Bào Thiên Khách khiếp sợ, muốn lui lại, thế nhưng đã muộn. Dưới cơn khiếp sợ, hai tay của hắn giơ lên, một tấm cự thuẫn ngăn ở phía trước. Tấm cự thuẫn này phun ra thần mang, khí tức bất hủ cuồn cuộn như đại dương mênh mông. Đây là binh khí của Chân Thần bất hủ, sức phòng thủ cường đại vô song.
Trong nháy mắt, Lý Thất Dạ hất chân, đầu gối đập tới.
"Phanh"
Lục Bào Thiên Khách bị đập bay, tấm cự thuẫn ngăn trước mặt hắn "phanh" một cái rồi vỡ nát, còn hắn thì bị đập ói máu.
Chỉ nghe một tiếng "đùng", Lục Bào Thiên Khách đụng mạnh lên tường thành, đụng tường thành lủng một cái lỗ.
Lý Thất Dạ vừa ra tay, nháy mắt bóp tất cả đệ tử cường giả của Khách Minh thành sương máu, lại trong nháy mắt lên gối đập bay Lục Bào Thiên Khách, ngay cả bảo thuẫn của hắn cũng vỡ vụn.
Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt mà thôi, tất cả mọi người nhìn thấy Lục Bào Thiên Khách nháy mắt đâm vào tường thành, sau khi đâm lủng tường thành thì bị chôn dưới loạn thạch.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người như bị sét đánh, ngây ra như phỗng. Mọi người không phải lần đầu tiên nhìn thấy Lý Thất Dạ ra tay, thế nhưng, mỗi lần Lý Thất Dạ ra tay thì đều khiến lòng người rung động.
Lúc này, mọi người không biết nên dùng từ ngữ gì để mà hình dung Lý Thất Dạ nữa, hắn ra tay quá bá đạo, quá trực tiếp.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, Lý Thất Dạ vừa ra tay, không có chiêu thức hoa lệ, không có biến hóa ảo diệu, cũng không có công pháp vô địch, mỗi chiêu mỗi thức của hắn đều rất chất phác, chỉ là một quyền một cước mà thôi, đơn giản mà thô bạo, như thể ngay cả con nít ba tuổi cũng có thể đánh ra một quyền một cước như thế.
Thế nhưng một quyền một cước này lại đánh Chân Thần bất hủ không còn sức đánh trả, đây mới là chuyện khiến người ta rung động nhất. Bên dưới một quyền một cước của hắn, Chân Thần bất hủ mạnh mẽ cách mấy đi nữa thì cũng không thể chịu nổi một kích.
"Soạt"
Lúc này, đá vụn tung bay, chỉ thấy Lục Bào Thiên Khách bò khỏi loạn thạch, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Lúc này, trên người Lục Bào Thiên Khách không chỉ bị bụi đất làm bẩn, mà còn loang lổ máu me. Một kích của Lý Thất Dạ suýt nữa đã lấy mất mạng già của hắn.
Khi bò khỏi loạn thạch, Lục Bào Thiên Khách mặt mày tái trắng, sắc mặt cực kỳ khó coi.
- Ở dưới chân của ta, ngươi cùng bọn họ có khác biệt gì đâu? Chẳng phải cũng chỉ là sâu kiến thôi à?
Lý Thất Dạ đứng đó, dáng vẻ hời hợt.
Nhân cơ hội hiếm có này, Ngô Hữu Chính cùng Lâm Diệc Tuyết vội vàng cứu người, giải thoát toàn bộ bình dân bách tính bị trói trên đài cao.
- Ngươi...
Lục Bào Thiên Khách sắc mặt khó coi. Lúc này mặt mày của hắn tái xanh, còn xanh hơn cả cái áo xanh của hắn nữa.
Mặc dù câu nói của Lý Thất Dạ rất khó nghe, rất sỉ nhục người ta, thế nhưng Lục Bào Thiên Khách không thể phản bác Lý Thất Dạ, thậm chí cho dù hắn muốn đùa giỡn uy phong thì cũng không đùa giỡn nổi.
Lý Thất Dạ không chỉ nói chuyện đả kích người ta, mà hắn vừa ra tay thì còn đánh nát lòng tin của người ta nữa. Chỉ một chiêu thôi mà đã nghiền nát lòng tin của người ta ra đất rồi hung hăng giẫm đạp.
Lúc này Lục Bào Thiên Khách đầy giận dữ, thế nhưng sự thật tàn khốc giẫm tắt lửa giận của hắn. Lý Thất Dạ vừa ra tay thì đã giẫm nát sự kiêu ngạo cùng tự phụ của hắn dưới chân.
Thử hỏi mà xem, Lục Bào Thiên Khách hắn đã từng uy hiếp một thời đại, cho dù thời đại của hắn đã qua, thế nhưng ở Đế Thống Giới ngày nay, bất kỳ đạo thống nào cũng sẽ kính hắn ba phần.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại xem hắn như sâu kiến, từ trước tới giờ chỉ có hắn nhìn xuống người khác, hôm nay bị Lý Thất Dạ nhìn xuống, hắn giống như con kiến dưới chân, có thể tùy tiện giẫm chết, cảm giác này khiến hắn hết sức ức chế.
Càng khiến người ta ức chế hơn đó là đây là sự thật, hắn không phải là đối thủ của Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ phất tay thì đã đánh bại hắn, bất chợt, hắn đã trở thành một con kiến hôi.
Từ trước tới giờ hắn luôn cao cao tại thượng, xem người khác như thịt cá, xem người khác như sâu kiến. Hôm nay hắn lại trở thành sâu kiến, cảm giác này có bao nhiêu khó chịu thì sẽ khó chịu bấy nhiêu.
Lý Thất Dạ vừa nói như thế, không chỉ Lục Bào Thiên Khách giận dữ ức chế, mà tất cả tu sĩ cường giả đang có mặt ở đây đều rít lạnh, một vài tu sĩ cường giả nghe được câu nói khinh bỉ này, cảm thấy sỉ nhục sâu sắc.
Phải biết rằng, có rất nhiều tu sĩ cường giả xem bình dân như sâu kiến, bây giờ Lý Thất Dạ lại nói "dưới chân của ta, ngươi có khác gì bọn họ đâu? Chẳng phải cũng chỉ là sâu kiến thôi à?". Câu nói này khiến lòng tự trọng của rất nhiều tu sĩ cảm thấy nhức nhói.
Không ít tu sĩ cường giả cảm thấy nhục nhã, thế nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối của Lý Thất Dạ, bọn họ chỉ biết bất lực, biết rõ Lý Thất Dạ không chỉ sỉ nhục Lục Bào Thiên Khách, mà còn sỉ nhục tất cả mọi người nữa, thế nhưng bọn họ không có sức phản kháng.
- Biết không? Các ngươi đều là sâu kiến mà thôi.
Lý Thất Dạ hời hợt đứng đó, không chỉ nhìn Lục Bào Thiên Khách, mà còn nhìn tất cả tu sĩ cường giả đang có mặt ở đây.
- Tự cho mình cao quý hơn bình dân bách tính, xem bình dân bách tính như sâu kiến, mặc cho các ngươi xâm lược.
Lý Thất Dạ lãnh đạm nhìn bọn họ, lạnh nhạt nói:
- Trong mắt ta, các ngươi chẳng phải cũng chỉ là sâu kiến thôi à, ta nhấc chân một cái thì có thể giẫm chết tất cả các ngươi, còn các ngươi thì cũng bất lực như bọn họ, nhỏ yếu như bọn họ!
Lý Thất Dạ nói vậy, khiến mọi người trầm mặc, cũng có rất nhiều tu sĩ căm tức nhìn Lý Thất Dạ, nét mặt căm giận.
Đế Bá
Lý Thất Dạ cười nhạt, vừa dứt lời, bàn tay xóe ra, nắm ngón tay bóp vào hư không.
Chỉ nghe "ba, ba, ba", khi năm ngón tay của Lý Thất Dạ vừa bóp vào hư không thì tất cả đệ tử cường giả của Khách Minh đang có mặt ở nơi này đều bị bóp thành sương máu, bọn họ không kịp hoàn hồn, cũng không kịp phản kháng, thậm chí còn không kịp kêu thảm thì đã bị Lý Thất Dạ bóp thành sương máu.
- Ngươi...
Lý Thất Dạ vừa ra tay thì đã bóp đệ tử cường giả của Khách Minh thành sương máu, Lục Bào Thiên Khách biến sắc.
Ngay lúc này, Lý Thất Dạ lóe lên, Lục Bào Thiên Khách khiếp sợ, muốn lui lại, thế nhưng đã muộn. Dưới cơn khiếp sợ, hai tay của hắn giơ lên, một tấm cự thuẫn ngăn ở phía trước. Tấm cự thuẫn này phun ra thần mang, khí tức bất hủ cuồn cuộn như đại dương mênh mông. Đây là binh khí của Chân Thần bất hủ, sức phòng thủ cường đại vô song.
Trong nháy mắt, Lý Thất Dạ hất chân, đầu gối đập tới.
"Phanh"
Lục Bào Thiên Khách bị đập bay, tấm cự thuẫn ngăn trước mặt hắn "phanh" một cái rồi vỡ nát, còn hắn thì bị đập ói máu.
Chỉ nghe một tiếng "đùng", Lục Bào Thiên Khách đụng mạnh lên tường thành, đụng tường thành lủng một cái lỗ.
Lý Thất Dạ vừa ra tay, nháy mắt bóp tất cả đệ tử cường giả của Khách Minh thành sương máu, lại trong nháy mắt lên gối đập bay Lục Bào Thiên Khách, ngay cả bảo thuẫn của hắn cũng vỡ vụn.
Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt mà thôi, tất cả mọi người nhìn thấy Lục Bào Thiên Khách nháy mắt đâm vào tường thành, sau khi đâm lủng tường thành thì bị chôn dưới loạn thạch.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người như bị sét đánh, ngây ra như phỗng. Mọi người không phải lần đầu tiên nhìn thấy Lý Thất Dạ ra tay, thế nhưng, mỗi lần Lý Thất Dạ ra tay thì đều khiến lòng người rung động.
Lúc này, mọi người không biết nên dùng từ ngữ gì để mà hình dung Lý Thất Dạ nữa, hắn ra tay quá bá đạo, quá trực tiếp.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, Lý Thất Dạ vừa ra tay, không có chiêu thức hoa lệ, không có biến hóa ảo diệu, cũng không có công pháp vô địch, mỗi chiêu mỗi thức của hắn đều rất chất phác, chỉ là một quyền một cước mà thôi, đơn giản mà thô bạo, như thể ngay cả con nít ba tuổi cũng có thể đánh ra một quyền một cước như thế.
Thế nhưng một quyền một cước này lại đánh Chân Thần bất hủ không còn sức đánh trả, đây mới là chuyện khiến người ta rung động nhất. Bên dưới một quyền một cước của hắn, Chân Thần bất hủ mạnh mẽ cách mấy đi nữa thì cũng không thể chịu nổi một kích.
"Soạt"
Lúc này, đá vụn tung bay, chỉ thấy Lục Bào Thiên Khách bò khỏi loạn thạch, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Lúc này, trên người Lục Bào Thiên Khách không chỉ bị bụi đất làm bẩn, mà còn loang lổ máu me. Một kích của Lý Thất Dạ suýt nữa đã lấy mất mạng già của hắn.
Khi bò khỏi loạn thạch, Lục Bào Thiên Khách mặt mày tái trắng, sắc mặt cực kỳ khó coi.
- Ở dưới chân của ta, ngươi cùng bọn họ có khác biệt gì đâu? Chẳng phải cũng chỉ là sâu kiến thôi à?
Lý Thất Dạ đứng đó, dáng vẻ hời hợt.
Nhân cơ hội hiếm có này, Ngô Hữu Chính cùng Lâm Diệc Tuyết vội vàng cứu người, giải thoát toàn bộ bình dân bách tính bị trói trên đài cao.
- Ngươi...
Lục Bào Thiên Khách sắc mặt khó coi. Lúc này mặt mày của hắn tái xanh, còn xanh hơn cả cái áo xanh của hắn nữa.
Mặc dù câu nói của Lý Thất Dạ rất khó nghe, rất sỉ nhục người ta, thế nhưng Lục Bào Thiên Khách không thể phản bác Lý Thất Dạ, thậm chí cho dù hắn muốn đùa giỡn uy phong thì cũng không đùa giỡn nổi.
Lý Thất Dạ không chỉ nói chuyện đả kích người ta, mà hắn vừa ra tay thì còn đánh nát lòng tin của người ta nữa. Chỉ một chiêu thôi mà đã nghiền nát lòng tin của người ta ra đất rồi hung hăng giẫm đạp.
Lúc này Lục Bào Thiên Khách đầy giận dữ, thế nhưng sự thật tàn khốc giẫm tắt lửa giận của hắn. Lý Thất Dạ vừa ra tay thì đã giẫm nát sự kiêu ngạo cùng tự phụ của hắn dưới chân.
Thử hỏi mà xem, Lục Bào Thiên Khách hắn đã từng uy hiếp một thời đại, cho dù thời đại của hắn đã qua, thế nhưng ở Đế Thống Giới ngày nay, bất kỳ đạo thống nào cũng sẽ kính hắn ba phần.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại xem hắn như sâu kiến, từ trước tới giờ chỉ có hắn nhìn xuống người khác, hôm nay bị Lý Thất Dạ nhìn xuống, hắn giống như con kiến dưới chân, có thể tùy tiện giẫm chết, cảm giác này khiến hắn hết sức ức chế.
Càng khiến người ta ức chế hơn đó là đây là sự thật, hắn không phải là đối thủ của Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ phất tay thì đã đánh bại hắn, bất chợt, hắn đã trở thành một con kiến hôi.
Từ trước tới giờ hắn luôn cao cao tại thượng, xem người khác như thịt cá, xem người khác như sâu kiến. Hôm nay hắn lại trở thành sâu kiến, cảm giác này có bao nhiêu khó chịu thì sẽ khó chịu bấy nhiêu.
Lý Thất Dạ vừa nói như thế, không chỉ Lục Bào Thiên Khách giận dữ ức chế, mà tất cả tu sĩ cường giả đang có mặt ở đây đều rít lạnh, một vài tu sĩ cường giả nghe được câu nói khinh bỉ này, cảm thấy sỉ nhục sâu sắc.
Phải biết rằng, có rất nhiều tu sĩ cường giả xem bình dân như sâu kiến, bây giờ Lý Thất Dạ lại nói "dưới chân của ta, ngươi có khác gì bọn họ đâu? Chẳng phải cũng chỉ là sâu kiến thôi à?". Câu nói này khiến lòng tự trọng của rất nhiều tu sĩ cảm thấy nhức nhói.
Không ít tu sĩ cường giả cảm thấy nhục nhã, thế nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối của Lý Thất Dạ, bọn họ chỉ biết bất lực, biết rõ Lý Thất Dạ không chỉ sỉ nhục Lục Bào Thiên Khách, mà còn sỉ nhục tất cả mọi người nữa, thế nhưng bọn họ không có sức phản kháng.
- Biết không? Các ngươi đều là sâu kiến mà thôi.
Lý Thất Dạ hời hợt đứng đó, không chỉ nhìn Lục Bào Thiên Khách, mà còn nhìn tất cả tu sĩ cường giả đang có mặt ở đây.
- Tự cho mình cao quý hơn bình dân bách tính, xem bình dân bách tính như sâu kiến, mặc cho các ngươi xâm lược.
Lý Thất Dạ lãnh đạm nhìn bọn họ, lạnh nhạt nói:
- Trong mắt ta, các ngươi chẳng phải cũng chỉ là sâu kiến thôi à, ta nhấc chân một cái thì có thể giẫm chết tất cả các ngươi, còn các ngươi thì cũng bất lực như bọn họ, nhỏ yếu như bọn họ!
Lý Thất Dạ nói vậy, khiến mọi người trầm mặc, cũng có rất nhiều tu sĩ căm tức nhìn Lý Thất Dạ, nét mặt căm giận.
Đế Bá
Đánh giá:
Truyện Đế Bá
Story
Chương 3883: Ai Mới Là Sâu Kiến
9.6/10 từ 33 lượt.