Đế Bá
Chương 3818: Thạch Vận Đạo Thống Kinh Biến
- Có chuyện gì sao?
Thấy Lý Thất Dạ muốn đi, không hề có dấu hiệu báo trước, Liễu Sơ Tình không khỏi lo lắng.
Lý Thất Dạ vuốt nhẹ mái tóc của nàng, nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, nói chậm:
- Tạm thời không biết, thế nhưng sẽ biết nhanh thôi, nhưng không phải là chuyện may mắn. Ngươi cứ yên tâm ở lại đây là được, không cần phải tốn sức.
Liễu Sơ Tình rất nghe lời, dịu dàng gật đầu.
- Công tử yên tâm lên đường, đã có chúng ta phụ trách sự an toàn của nương nương rồi.
Khi Lý Thất Dạ chuẩn bị lên đường thì đám người Bệnh Quân cung tay cúi đầu.
Lý Thất Dạ gật đầu, có đám người Bệnh Quân tọa trấn Cửu Bí đạo thống, ở Đế Thống Giới người có đủ thực lực xâm phạm rải rác không nhiều.
Lý Thất Dạ lên đường, vượt qua tinh không, chớp mắt biến mất trong tinh hà mênh mông.
Bên trong Cửu Liên Sơn, Nam Sơn tiều tử vốn nổi lòng hứng thú với khí tức đột nhiên bộc phát này, thế nhưng khi hắn phát hiện Lý Thất Dạ lên đường thì hắn lập tức từ bỏ.
- Thôi được, có bệ hạ đích thân đến đó, chắc chắn sẽ điều tra ra manh mối.
Nam Sơn tiều tử lắc đầu cười, sau đó tiếp tục hút thuốc.
Lý Thất Dạ xuyên qua tinh hà, xuyên qua thời không, dùng vận tốc nhanh nhất để đến Thạch Vận đạo thống, đặt chân vào trong phạm vi của Thạch Vận đạo thống.
Khi vừa đặt chân vào Thạch Vận đạo thống thì Lý Thất Dạ đứng tại chỗ, hít sâu một hơi.
Sau khi hít vào không khí của Thạch Vận đạo thống thì lập tức cảm nhận được mảnh đạo thống rộng lớn này. Đạo thống này một mảnh hoang vu, sơn hà cũ nát, bất kể là núi cao hay là biển rộng, đều đã đánh mất linh khí, giống như một thế giới sắp chết vậy.
Khi nhấm nháp khí tức của Thạch Vận đạo thống thì Thạch Vận đạo thống giống như một khối đất hoang khô khan, dường như không bao lâu nữa thì nơi này sẽ suy thoái thành sa mạc, hoặc toàn bộ Thạch Vận đạo thống sẽ tan vỡ.
Thế nhưng khi nhấm nháp kỹ hơn thì sẽ phát hiện bên trong khí tức khô khan này còn có một sợi khí tức tràn trề sức sống. Sợi khí tức này dồi dào mạnh mẽ, tràn đầy sức mạnh sinh mệnh...
- Không đúng...
Lúc này Lý Thất Dạ đáp xuống mặt đất, hai chân đứng trên mặt đất, vươn tay ra, chậm rãi đè lên mặt đất, bàn tay lún vào bùn đất.
Lúc này, Lý Thất Dạ chậm rãi nhắm hai mắt lại, im lặng cảm nhận mảnh đại địa này, cảm nhận nhịp đập của đạo thống này.
Bất kể là ai khi cảm nhận nhịp đập của đạo thống này thì cũng đều cảm thấy Thạch Vận đạo thống đã hoàn toàn suy sụp, đâu đâu cũng cảm thấy khô cạn, hoàn toàn tĩnh mịch, khí tức đại đạo của Thạch Vận đạo thống giống như sợi tóc, đạo thổ rất khó để người khác cảm nhận được sức mạnh đại đạo.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại xuyên qua mảnh đại địa này, thăm dò thẳng tới chỗ sâu nhất, thậm chí có thể nói rằng hắn trực chỉ đạo nguyên. Xúc giác của Lý Thất Dạ xuyên qua đại địa, ở một nơi cực kỳ xa, hắn cảm nhận được một cỗ sức mạnh mênh mông như biển rộng.
Điều này có nghĩa sâu trong Thạch Vận đạo thống đại đạo vẫn còn dồi dào, sức mạnh mênh mông như biển. Thế nhưng sâu trong Thạch Vận đạo thống hình như có thứ gì đó đang bao bọc sức mạnh này, khiến cho sức mạnh đạo nguyên không thể nuôi dưỡng đạo thống, không thể nuôi dưỡng sinh lên trên mảnh thiên địa này, không thể nuôi dưỡng thế giới này.
Rất hiển nhiên, đạo nguyên của đạo thống vẫn còn, cũng giống như vị thủy tổ khảo sát nơi này từng nói, Thạch Vận đạo thống không vẫn lạc, không rơi xuống Vạn Thống Giới mà vẫn sừng sững trong Đế Thống Giới, đó là bởi vì đạo nguyên của nó vẫn còn dồi dào mạnh mẽ.
- Có chút thú vị.
Lý Thất Dạ co mắt, ánh mắt xuyên thấu đại địa, dò thẳng đến chỗ sâu nhất dưới lòng đất.
Lý Thất Dạ đứng dậy, thu hồi ánh mắt, sau đó đưa mắt nhìn xa, sau đó nhấc chân đạp không, đi đến chân trời. Một bước một thiên địa, chỉ một bước, Lý Thất Dạ đã xuất hiện ở trên bầu trời Bạch Lan thành.
Đương nhiên bây giờ đã không còn Bạch Lan thành, mà chỉ còn một cái hố lớn không thấy đáy. Cũng chính vì sâu không thấy đáy, cho nên khi nhìn xuống hố thì tối đen như mực, không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
Bạch Lan thành đột nhiên biến mất, không phải do đất lún, hay là động đất thiên tai, mà Bạch Lan thành bị thứ gì đó kéo xuống lòng đất, giống như là ác ma. Trong vòng một đêm, kéo toàn bộ Bạch Lan thành xuống vực sâu vạn trượng.
- Có chút thú vị.
Lý Thất Dạ cười nhạt, dậm chân nhảy xuống, nhảy vào vực sâu vạn trượng tối đen như mực.
Đổi lại là người khác, nhìn thấy Bạch Lan thành khổng lồ biến mất trong vòng một đêm, chắc chắn sẽ sợ hãi mất mật, nên càng khỏi phải nói tới chuyện nhảy xuống.
Lý Thất Dạ không hề bị ảnh hưởng, đạp không nhảy xuống, hết sức tự tin.
Sau khi Lý Thất Dạ rơi xuống một độ cao nhất định thì đứng trên một mõm đá, lấy lên một nhúm bùn, bóp nghiền, vụn bùn chảy khỏi khe ngón tay.
Ngửi mùi bùn, qua hồi lâu, hai mắt Lý Thất Dạ co lại, cảm nhận được một sợi khí tức hết sức khó phát hiện.
Sợi khí tức này rất yếu ớt, thế nhưng sợi khí tức này quá quen thuộc với Lý Thất Dạ.
Ở trên Tam Tiên Thụ, ở trên bùn đen, đều có khí tức này.
- Đạp phá thiết hài vô mịch xử, được đến không mất chút công phu. Khó trách Nam Sơn tiều tử lại nói khí tức này rất quen thuộc.
Lý Thất Dạ mỉm cười. Nói tới đây, ánh mắt Lý Thất Dạ co lại, nói chậm:
- Tốt một lão đầu, coi ta làm khổ sai, muốn để ta chạy khắp Tam Tiên Giới hay sao? Con người của ta thu phí trên trời, không biết ngươi có thể trả nổi hay không.
Câu sau của Lý Thất Dạ không phải nói về Nam Sơn tiều tử, mà là nói tới một người khác.
"Ông..."
Lúc này, trên bầu trời trên vực sâu vạn trượng đột nhiên xuất hiện một cánh cửa, một người vượt qua tinh không đi tới nơi này. Người này là một nữ tử, nàng đứng ở trên không trung, nhẹ nhàng nhíu mày, cúi đầu nhìn vực sâu vạn trượng, nhìn Bạch Lan thành biến mất, ánh mắt co lại.
Đổi lại là người khác, nhìn thấy một thành trì đột nhiên biến mất thì chắc chắn sẽ sợ hãi, biết rằng nơi này có nguy hiểm, chắc chắn sẽ tránh xa.
Thế nhưng nữ tử này lại to gan lớn mật, sau khi quan sát vực sâu vạn trường một hồi thì lập tức giáng xuống, bay sâu vào trong vực sâu vạn trượng.
Rất nhanh sau đó, nữ tử này đã bay tới chỗ Lý Thất Dạ dừng lại. Khi nhìn thấy Lý Thất Dạ, nữ tử này không khỏi giật mình.
Đế Bá
Thấy Lý Thất Dạ muốn đi, không hề có dấu hiệu báo trước, Liễu Sơ Tình không khỏi lo lắng.
Lý Thất Dạ vuốt nhẹ mái tóc của nàng, nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, nói chậm:
- Tạm thời không biết, thế nhưng sẽ biết nhanh thôi, nhưng không phải là chuyện may mắn. Ngươi cứ yên tâm ở lại đây là được, không cần phải tốn sức.
Liễu Sơ Tình rất nghe lời, dịu dàng gật đầu.
- Công tử yên tâm lên đường, đã có chúng ta phụ trách sự an toàn của nương nương rồi.
Khi Lý Thất Dạ chuẩn bị lên đường thì đám người Bệnh Quân cung tay cúi đầu.
Lý Thất Dạ gật đầu, có đám người Bệnh Quân tọa trấn Cửu Bí đạo thống, ở Đế Thống Giới người có đủ thực lực xâm phạm rải rác không nhiều.
Lý Thất Dạ lên đường, vượt qua tinh không, chớp mắt biến mất trong tinh hà mênh mông.
Bên trong Cửu Liên Sơn, Nam Sơn tiều tử vốn nổi lòng hứng thú với khí tức đột nhiên bộc phát này, thế nhưng khi hắn phát hiện Lý Thất Dạ lên đường thì hắn lập tức từ bỏ.
- Thôi được, có bệ hạ đích thân đến đó, chắc chắn sẽ điều tra ra manh mối.
Nam Sơn tiều tử lắc đầu cười, sau đó tiếp tục hút thuốc.
Lý Thất Dạ xuyên qua tinh hà, xuyên qua thời không, dùng vận tốc nhanh nhất để đến Thạch Vận đạo thống, đặt chân vào trong phạm vi của Thạch Vận đạo thống.
Khi vừa đặt chân vào Thạch Vận đạo thống thì Lý Thất Dạ đứng tại chỗ, hít sâu một hơi.
Sau khi hít vào không khí của Thạch Vận đạo thống thì lập tức cảm nhận được mảnh đạo thống rộng lớn này. Đạo thống này một mảnh hoang vu, sơn hà cũ nát, bất kể là núi cao hay là biển rộng, đều đã đánh mất linh khí, giống như một thế giới sắp chết vậy.
Khi nhấm nháp khí tức của Thạch Vận đạo thống thì Thạch Vận đạo thống giống như một khối đất hoang khô khan, dường như không bao lâu nữa thì nơi này sẽ suy thoái thành sa mạc, hoặc toàn bộ Thạch Vận đạo thống sẽ tan vỡ.
Thế nhưng khi nhấm nháp kỹ hơn thì sẽ phát hiện bên trong khí tức khô khan này còn có một sợi khí tức tràn trề sức sống. Sợi khí tức này dồi dào mạnh mẽ, tràn đầy sức mạnh sinh mệnh...
- Không đúng...
Lúc này Lý Thất Dạ đáp xuống mặt đất, hai chân đứng trên mặt đất, vươn tay ra, chậm rãi đè lên mặt đất, bàn tay lún vào bùn đất.
Lúc này, Lý Thất Dạ chậm rãi nhắm hai mắt lại, im lặng cảm nhận mảnh đại địa này, cảm nhận nhịp đập của đạo thống này.
Bất kể là ai khi cảm nhận nhịp đập của đạo thống này thì cũng đều cảm thấy Thạch Vận đạo thống đã hoàn toàn suy sụp, đâu đâu cũng cảm thấy khô cạn, hoàn toàn tĩnh mịch, khí tức đại đạo của Thạch Vận đạo thống giống như sợi tóc, đạo thổ rất khó để người khác cảm nhận được sức mạnh đại đạo.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại xuyên qua mảnh đại địa này, thăm dò thẳng tới chỗ sâu nhất, thậm chí có thể nói rằng hắn trực chỉ đạo nguyên. Xúc giác của Lý Thất Dạ xuyên qua đại địa, ở một nơi cực kỳ xa, hắn cảm nhận được một cỗ sức mạnh mênh mông như biển rộng.
Điều này có nghĩa sâu trong Thạch Vận đạo thống đại đạo vẫn còn dồi dào, sức mạnh mênh mông như biển. Thế nhưng sâu trong Thạch Vận đạo thống hình như có thứ gì đó đang bao bọc sức mạnh này, khiến cho sức mạnh đạo nguyên không thể nuôi dưỡng đạo thống, không thể nuôi dưỡng sinh lên trên mảnh thiên địa này, không thể nuôi dưỡng thế giới này.
Rất hiển nhiên, đạo nguyên của đạo thống vẫn còn, cũng giống như vị thủy tổ khảo sát nơi này từng nói, Thạch Vận đạo thống không vẫn lạc, không rơi xuống Vạn Thống Giới mà vẫn sừng sững trong Đế Thống Giới, đó là bởi vì đạo nguyên của nó vẫn còn dồi dào mạnh mẽ.
- Có chút thú vị.
Lý Thất Dạ co mắt, ánh mắt xuyên thấu đại địa, dò thẳng đến chỗ sâu nhất dưới lòng đất.
Lý Thất Dạ đứng dậy, thu hồi ánh mắt, sau đó đưa mắt nhìn xa, sau đó nhấc chân đạp không, đi đến chân trời. Một bước một thiên địa, chỉ một bước, Lý Thất Dạ đã xuất hiện ở trên bầu trời Bạch Lan thành.
Đương nhiên bây giờ đã không còn Bạch Lan thành, mà chỉ còn một cái hố lớn không thấy đáy. Cũng chính vì sâu không thấy đáy, cho nên khi nhìn xuống hố thì tối đen như mực, không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
Bạch Lan thành đột nhiên biến mất, không phải do đất lún, hay là động đất thiên tai, mà Bạch Lan thành bị thứ gì đó kéo xuống lòng đất, giống như là ác ma. Trong vòng một đêm, kéo toàn bộ Bạch Lan thành xuống vực sâu vạn trượng.
- Có chút thú vị.
Lý Thất Dạ cười nhạt, dậm chân nhảy xuống, nhảy vào vực sâu vạn trượng tối đen như mực.
Đổi lại là người khác, nhìn thấy Bạch Lan thành khổng lồ biến mất trong vòng một đêm, chắc chắn sẽ sợ hãi mất mật, nên càng khỏi phải nói tới chuyện nhảy xuống.
Lý Thất Dạ không hề bị ảnh hưởng, đạp không nhảy xuống, hết sức tự tin.
Sau khi Lý Thất Dạ rơi xuống một độ cao nhất định thì đứng trên một mõm đá, lấy lên một nhúm bùn, bóp nghiền, vụn bùn chảy khỏi khe ngón tay.
Ngửi mùi bùn, qua hồi lâu, hai mắt Lý Thất Dạ co lại, cảm nhận được một sợi khí tức hết sức khó phát hiện.
Sợi khí tức này rất yếu ớt, thế nhưng sợi khí tức này quá quen thuộc với Lý Thất Dạ.
Ở trên Tam Tiên Thụ, ở trên bùn đen, đều có khí tức này.
- Đạp phá thiết hài vô mịch xử, được đến không mất chút công phu. Khó trách Nam Sơn tiều tử lại nói khí tức này rất quen thuộc.
Lý Thất Dạ mỉm cười. Nói tới đây, ánh mắt Lý Thất Dạ co lại, nói chậm:
- Tốt một lão đầu, coi ta làm khổ sai, muốn để ta chạy khắp Tam Tiên Giới hay sao? Con người của ta thu phí trên trời, không biết ngươi có thể trả nổi hay không.
Câu sau của Lý Thất Dạ không phải nói về Nam Sơn tiều tử, mà là nói tới một người khác.
"Ông..."
Lúc này, trên bầu trời trên vực sâu vạn trượng đột nhiên xuất hiện một cánh cửa, một người vượt qua tinh không đi tới nơi này. Người này là một nữ tử, nàng đứng ở trên không trung, nhẹ nhàng nhíu mày, cúi đầu nhìn vực sâu vạn trượng, nhìn Bạch Lan thành biến mất, ánh mắt co lại.
Đổi lại là người khác, nhìn thấy một thành trì đột nhiên biến mất thì chắc chắn sẽ sợ hãi, biết rằng nơi này có nguy hiểm, chắc chắn sẽ tránh xa.
Thế nhưng nữ tử này lại to gan lớn mật, sau khi quan sát vực sâu vạn trường một hồi thì lập tức giáng xuống, bay sâu vào trong vực sâu vạn trượng.
Rất nhanh sau đó, nữ tử này đã bay tới chỗ Lý Thất Dạ dừng lại. Khi nhìn thấy Lý Thất Dạ, nữ tử này không khỏi giật mình.
Đế Bá
Đánh giá:
Truyện Đế Bá
Story
Chương 3818: Thạch Vận Đạo Thống Kinh Biến
9.6/10 từ 33 lượt.