Đế Bá
Chương 3787: Bùn Đen (Thượng)
Lý Thất Dạ ngồi xổm xuống, nhìn kỹ sợi xích. Lần đầu nhìn thì sợi xích này không đáng chú ý, thế nhưng khi nhìn kỹ thì sợi xích này có vạn ức pháp tắc đan dệt với nhau. Hơn nữa vạn ức pháp tắc này đều dung luyện tiên kim trân quý nhất thế gian, có thể nói mỗi một mắc xích tiên kim đều là vô giá.
Rất hiển nhiên, vì chế tạo sợi xích sắc này mà phải mất vô số tâm huyết.
"Keng..."
Lý Thất Dạ cầm xích sắc, khi Lý Thất Dạ cầm xích sắc tong tay thì xích sắc vốn khóa chặt xương trắng vậy mà nới lỏng.
"Keng keng keng"
Lúc này, đầu còn lại của xích sắc vốn cắm sâu vào trong lòng đất, hòa làm một thể với đại địa, vậy mà lại thoát khỏi đại địa, rút về như một con linh xà.
Lúc này, sợi xích sắc co rút trong lòng bàn tay Lý Thất Dạ, co lại thành một sợi xích sắc không lớn không nhỏ, thậm chí còn có thể tung bay theo gió, khiến người ta không cảm nhận được trọng lượng của nó.
Lúc này sợi xích sắc nhìn rất bình thường, nào có ai ngờ rằng sợi xích sắc này từng xiềng xích một tồn tại khủng bố vô song, xích hắn tới chết mới thôi.
- Thủ đoạn thật khó lường.
Nhìn xích sắc trong tay, Lý Thất Dạ khen một câu. Người có thể chế tạo ra sợi xích sắc này, ở Tam Tiên Giới, vạn cổ tới nay cũng chỉ có hai, ba người mà thôi.
Lý Thất Dạ nhìn xích sắc trong tay, không hề khách khí cất giữ, chiếm làm của riêng. Đồ tốt như vậy, nói không chừng một ngày nào đó có thể phát huy tác dụng.
Cuối cùng Lý Thất Dạ nghiêm mắt, nhìn lướt qua xung quanh. Ánh mắt của hắn vô cùng thâm thúy, giống như nhìn thấu tam giới vạn vực. Bên dưới ánh mắt thâm thúy của Lý Thất Dạ, tất cả mọi thứ đều không thể lẩn tránh, tất cả đều bại lộ trước cặp mắt của hắn.
Sau khi Lý Thất Dạ lần lượt nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt ngừng lại trên xương sọ của xương trắng, cười nhạt.
- Xem ra khó lường, như vậy ta chỉ có thể đắc tội.
Lý Thất Dạ mỉm cười, xòe bàn tay, bàn tay đút vào trong đầu lâu. Chỉ nghe "tách" một tiếng, trong nháy mắt, đầu lâu như huyễn hóa.
Lúc này không gian vặn vẹo, thời gian hỗn loạn, cánh tay của Lý Thất Dạ đút vào trong đầu lâu, nhưng lại như đưa vào một thế giới khác, bởi vì đầu lâu không thể nào có thể chứa hết cánh tay của Lý Thất Dạ được.
"Tách..."
Sau khi Lý Thất Dạ đút tay vào thì không gian không ngừng gợn sóng, thời không vặn vẹo nghiêm trọng. Lúc này thân hình của Lý Thất Dạ cũng thay đổi, thân thể gãy cong.
Lý Thất Dạ đút tay vào đầu lâu, vượt qua không gian, xuyên qua thời gian. Đây là xuyên qua một lĩnh vực khác, muốn làm như vậy cần có sức mạnh vô song chèo chống, bởi vì chỉ cần chút xíu sai lầm thôi thì không gian sẽ sụp đổ.
Để xuyên qua như vậy thì cần phải suy tính chính xác đến từng milimet. Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng hai mắt của hắn lóe sáng, có vẻ mừng rỡ.
"Ông..."
Không gian lại gợn sóng, giống như có thứ gì đó bị rút ra. Trong nháy mắt, tất cả mọi thứ dừng lại.
"Ba ~"
Lý Thất Dạ rút tay về. Lúc này tay hắn cầm một đống thứ.
Nhìn kỹ thì thứ Lý Thất Dạ cầm trong tay là một đống bùn đất, đống bùn đất này nhiều cỡ một thau. Đống bùn đất này cực kỳ đen, thậm chí tới mức đen bóng chảy mỡ, như thể đây là bùn đất phì nhiêu nhất thế gian.
Đống bùn đất này hết sức mềm mại, giống như có thể rơi rác đầy đất bất kỳ lúc nào. Thế nhưng đống bùn đất mềm mại này lại không rơi rác đầy đất.
Cứ như mỗi hạt bùn đều có từ tính, khi được đặt chung với nhau thì chúng nó sẽ dính lại với nhau, cho dù có tách nhau ra thì chúng nó sẽ từ từ dính lại với nhau tạo thành một đống bùn.
Thậm chí, khi ngươi quan sát kỹ đống bùn này thì ngươi sẽ phát hiện mỗi miếng bùn đều đang nhúc nhích, cứ như có sinh mệnh vậy.
Khi đống bùn này bị Lý Thất Dạ nâng trên tay thì một luồng sức mạnh sinh mệnh phả vào mặt, đống bùn này như ẩn chứa biển sao sinh mệnh, sức mạnh sinh mệnh cuồn cuộn vô tận.
Khi nâng đống bùn đất này trên tay thì thứ khiến người rung động không phải là sức mạnh sinh mệnh phả vào mặt, mà là độ phì nhiêu của nó. Khi ngươi nâng đống bùn đất này trên tay thì ngươi sẽ cảm thấy mình đang nâng một vùng lãnh thổ phì nhiêu nhất thế gian.
Cứ như đống bùn đất phì nhiêu trên tay ngươi có thể nuôi dưỡng cả thế giới, có thể nuôi dưỡng vô tận sinh linh, nuôi dưỡng ngàn tỉ sao trời, nuôi dưỡng vô tận thế giới.
Bùn đất phì nhiêu đen bóng chảy mỡ này tuy chỉ là bùn đất mà thôi, thế nhưng độ quý của nó lại không cách nào hình dung được.
- Lão đầu kia có chủ tâm muốn ta làm lao động chân tay, ta rất muốn thấy, sau khi ta có được tất cả mọi thứ rồi thì ngươi có còn giữ được bình tĩnh nữa hay không.
Nhìn bùn đất phì nhiêu trong tay của mình, Lý Thất Dạ cười đậm.
Cuối cùng Lý Thất Dạ cẩn thận cất giữ bùn đất, phủi tay nói chậm:
- Xem ra vẫn còn có một ít thứ tốt, thế nhưng không vội, thứ ta muốn, không ai ngăn được.
Nói tới đây thì hai mắt của hắn nghiêm lại, trở nên vô cùng thâm thúy.
Khi Lý Thất Dạ lấy bùn đất ra cùng cất bùn đất vào thì Hồng Hoang Thiên Lao phát sinh biến hóa không hề nhỏ, thế nhưng chỉ có người hữu tâm mới phát hiện được biến hóa này.
Ở bên ngoài Tử Khanh, đám người Bát Tí Kim Long chờ Lý Thất Dạ trở về. Thế nhưng theo thời gian trôi qua, Tử Khanh vẫn không hề có động tĩnh nào cả, khiến đám người Bát Tí Kim Long không giữ bình tĩnh nổi nữa.
- Cuối cùng sao rồi? Sẽ không gặp chuyện rồi chứ.
Cuồng Ngưu đứng ở trước nhất không ngừng ngó nghiêng Tử Khanh, thế nhưng dưới đó sát khí càn quét, căn bản không thể nhìn thấy tình hình bên dưới.
- Chúng ta có cần giúp một tay hay không?
Bát Tí Kim Long cũng hơi mất bình tĩnh, rướn cổ nhìn quanh.
- Giúp như thế nào?
Viêm Vũ Sinh lắc đầu, đong đưa quạt lông, nói rằng:
- Nếu như ngay cả tồn tại như công tử cũng không chịu nổi thì dù ngươi muốn giúp đỡ cũng chưa chắc giúp được. Ngươi muốn giúp đỡ thì cũng chỉ là chịu chết mà thôi.
Lời này khiến Bát Tí Kim Long cười khan, thế nhưng không thể không thừa nhận Viêm Vũ Sinh nói đúng. Nếu như ngay cả Lý Thất Dạ cũng không chịu đựng nổi thì bọn họ căn bản không thể giúp gì được, cho dù bọn họ muốn giúp đỡ thì cũng chỉ là chịu chết mà thôi.
So với đám người Bát Tí Kim Long mất bình tĩnh thì Bệnh Quân là người thảnh thơi nhất, mặt hắn không hề có cảm xúc, một mực quan sát Tử Khanh, chú ý sát khí biến hóa, cảm thụ khí tức Hồng Hoang Thiên Lao biến hóa.
- Người mạnh như công tử, cuối cùng xuất thân từ môn phái nào, sư phụ là ai?
Đế Bá
Rất hiển nhiên, vì chế tạo sợi xích sắc này mà phải mất vô số tâm huyết.
"Keng..."
Lý Thất Dạ cầm xích sắc, khi Lý Thất Dạ cầm xích sắc tong tay thì xích sắc vốn khóa chặt xương trắng vậy mà nới lỏng.
"Keng keng keng"
Lúc này, đầu còn lại của xích sắc vốn cắm sâu vào trong lòng đất, hòa làm một thể với đại địa, vậy mà lại thoát khỏi đại địa, rút về như một con linh xà.
Lúc này, sợi xích sắc co rút trong lòng bàn tay Lý Thất Dạ, co lại thành một sợi xích sắc không lớn không nhỏ, thậm chí còn có thể tung bay theo gió, khiến người ta không cảm nhận được trọng lượng của nó.
Lúc này sợi xích sắc nhìn rất bình thường, nào có ai ngờ rằng sợi xích sắc này từng xiềng xích một tồn tại khủng bố vô song, xích hắn tới chết mới thôi.
- Thủ đoạn thật khó lường.
Nhìn xích sắc trong tay, Lý Thất Dạ khen một câu. Người có thể chế tạo ra sợi xích sắc này, ở Tam Tiên Giới, vạn cổ tới nay cũng chỉ có hai, ba người mà thôi.
Lý Thất Dạ nhìn xích sắc trong tay, không hề khách khí cất giữ, chiếm làm của riêng. Đồ tốt như vậy, nói không chừng một ngày nào đó có thể phát huy tác dụng.
Cuối cùng Lý Thất Dạ nghiêm mắt, nhìn lướt qua xung quanh. Ánh mắt của hắn vô cùng thâm thúy, giống như nhìn thấu tam giới vạn vực. Bên dưới ánh mắt thâm thúy của Lý Thất Dạ, tất cả mọi thứ đều không thể lẩn tránh, tất cả đều bại lộ trước cặp mắt của hắn.
Sau khi Lý Thất Dạ lần lượt nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt ngừng lại trên xương sọ của xương trắng, cười nhạt.
- Xem ra khó lường, như vậy ta chỉ có thể đắc tội.
Lý Thất Dạ mỉm cười, xòe bàn tay, bàn tay đút vào trong đầu lâu. Chỉ nghe "tách" một tiếng, trong nháy mắt, đầu lâu như huyễn hóa.
Lúc này không gian vặn vẹo, thời gian hỗn loạn, cánh tay của Lý Thất Dạ đút vào trong đầu lâu, nhưng lại như đưa vào một thế giới khác, bởi vì đầu lâu không thể nào có thể chứa hết cánh tay của Lý Thất Dạ được.
"Tách..."
Sau khi Lý Thất Dạ đút tay vào thì không gian không ngừng gợn sóng, thời không vặn vẹo nghiêm trọng. Lúc này thân hình của Lý Thất Dạ cũng thay đổi, thân thể gãy cong.
Lý Thất Dạ đút tay vào đầu lâu, vượt qua không gian, xuyên qua thời gian. Đây là xuyên qua một lĩnh vực khác, muốn làm như vậy cần có sức mạnh vô song chèo chống, bởi vì chỉ cần chút xíu sai lầm thôi thì không gian sẽ sụp đổ.
Để xuyên qua như vậy thì cần phải suy tính chính xác đến từng milimet. Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng hai mắt của hắn lóe sáng, có vẻ mừng rỡ.
"Ông..."
Không gian lại gợn sóng, giống như có thứ gì đó bị rút ra. Trong nháy mắt, tất cả mọi thứ dừng lại.
"Ba ~"
Lý Thất Dạ rút tay về. Lúc này tay hắn cầm một đống thứ.
Nhìn kỹ thì thứ Lý Thất Dạ cầm trong tay là một đống bùn đất, đống bùn đất này nhiều cỡ một thau. Đống bùn đất này cực kỳ đen, thậm chí tới mức đen bóng chảy mỡ, như thể đây là bùn đất phì nhiêu nhất thế gian.
Đống bùn đất này hết sức mềm mại, giống như có thể rơi rác đầy đất bất kỳ lúc nào. Thế nhưng đống bùn đất mềm mại này lại không rơi rác đầy đất.
Cứ như mỗi hạt bùn đều có từ tính, khi được đặt chung với nhau thì chúng nó sẽ dính lại với nhau, cho dù có tách nhau ra thì chúng nó sẽ từ từ dính lại với nhau tạo thành một đống bùn.
Thậm chí, khi ngươi quan sát kỹ đống bùn này thì ngươi sẽ phát hiện mỗi miếng bùn đều đang nhúc nhích, cứ như có sinh mệnh vậy.
Khi đống bùn này bị Lý Thất Dạ nâng trên tay thì một luồng sức mạnh sinh mệnh phả vào mặt, đống bùn này như ẩn chứa biển sao sinh mệnh, sức mạnh sinh mệnh cuồn cuộn vô tận.
Khi nâng đống bùn đất này trên tay thì thứ khiến người rung động không phải là sức mạnh sinh mệnh phả vào mặt, mà là độ phì nhiêu của nó. Khi ngươi nâng đống bùn đất này trên tay thì ngươi sẽ cảm thấy mình đang nâng một vùng lãnh thổ phì nhiêu nhất thế gian.
Cứ như đống bùn đất phì nhiêu trên tay ngươi có thể nuôi dưỡng cả thế giới, có thể nuôi dưỡng vô tận sinh linh, nuôi dưỡng ngàn tỉ sao trời, nuôi dưỡng vô tận thế giới.
Bùn đất phì nhiêu đen bóng chảy mỡ này tuy chỉ là bùn đất mà thôi, thế nhưng độ quý của nó lại không cách nào hình dung được.
- Lão đầu kia có chủ tâm muốn ta làm lao động chân tay, ta rất muốn thấy, sau khi ta có được tất cả mọi thứ rồi thì ngươi có còn giữ được bình tĩnh nữa hay không.
Nhìn bùn đất phì nhiêu trong tay của mình, Lý Thất Dạ cười đậm.
Cuối cùng Lý Thất Dạ cẩn thận cất giữ bùn đất, phủi tay nói chậm:
- Xem ra vẫn còn có một ít thứ tốt, thế nhưng không vội, thứ ta muốn, không ai ngăn được.
Nói tới đây thì hai mắt của hắn nghiêm lại, trở nên vô cùng thâm thúy.
Khi Lý Thất Dạ lấy bùn đất ra cùng cất bùn đất vào thì Hồng Hoang Thiên Lao phát sinh biến hóa không hề nhỏ, thế nhưng chỉ có người hữu tâm mới phát hiện được biến hóa này.
Ở bên ngoài Tử Khanh, đám người Bát Tí Kim Long chờ Lý Thất Dạ trở về. Thế nhưng theo thời gian trôi qua, Tử Khanh vẫn không hề có động tĩnh nào cả, khiến đám người Bát Tí Kim Long không giữ bình tĩnh nổi nữa.
- Cuối cùng sao rồi? Sẽ không gặp chuyện rồi chứ.
Cuồng Ngưu đứng ở trước nhất không ngừng ngó nghiêng Tử Khanh, thế nhưng dưới đó sát khí càn quét, căn bản không thể nhìn thấy tình hình bên dưới.
- Chúng ta có cần giúp một tay hay không?
Bát Tí Kim Long cũng hơi mất bình tĩnh, rướn cổ nhìn quanh.
- Giúp như thế nào?
Viêm Vũ Sinh lắc đầu, đong đưa quạt lông, nói rằng:
- Nếu như ngay cả tồn tại như công tử cũng không chịu nổi thì dù ngươi muốn giúp đỡ cũng chưa chắc giúp được. Ngươi muốn giúp đỡ thì cũng chỉ là chịu chết mà thôi.
Lời này khiến Bát Tí Kim Long cười khan, thế nhưng không thể không thừa nhận Viêm Vũ Sinh nói đúng. Nếu như ngay cả Lý Thất Dạ cũng không chịu đựng nổi thì bọn họ căn bản không thể giúp gì được, cho dù bọn họ muốn giúp đỡ thì cũng chỉ là chịu chết mà thôi.
So với đám người Bát Tí Kim Long mất bình tĩnh thì Bệnh Quân là người thảnh thơi nhất, mặt hắn không hề có cảm xúc, một mực quan sát Tử Khanh, chú ý sát khí biến hóa, cảm thụ khí tức Hồng Hoang Thiên Lao biến hóa.
- Người mạnh như công tử, cuối cùng xuất thân từ môn phái nào, sư phụ là ai?
Đế Bá
Đánh giá:
Truyện Đế Bá
Story
Chương 3787: Bùn Đen (Thượng)
9.6/10 từ 33 lượt.