Đế Bá
Chương 3749: Nên Thực Hiện Lời Hứa Rồi (Thượng)
Thế nhưng, cho dù tất cả mọi người đều cho rằng dây thừng trong tay Lý Thất Dạ là bảo vật vô giá, là binh khí tuyệt thế vô song, thế nhưng không ai biết món binh khí này có ảo diệu gì, không ai có thể nhìn ra lai lịch của sợi dây thừng này
- Cửu Tiên Thằng...
Ngay khi mọi người ngỡ ngàng, không ai biết lai lịch của sợi dây thừng thì Tần Kiếm Dao nhìn chằm chằm dây thừng, qua hồi lâu, nàng cảm thấy không sao tưởng tượng nổi, giật mình thốt lên.
Khi nói ra tên này, ngay cả Tần Kiếm Dao cũng cảm thấy thiếu tự tin, hoài nghi đúng sai.
- Mặc dù nha đầu nhà ngươi tục không ngửi nổi.
Lý Thất Dạ nhìn Tần Kiếm Dao, cười nhạt:
- Thế nhưng kiến thức lại hơn xa rất nhiều người, sợ rằng có rất nhiều lão già cũng không có kiến thức như ngươi.
Tần Kiếm Dao không ngờ mình lại nói trúng, dù sao ngay cả chính nàng cũng không dám khẳng định lắm, thế nhưng không ngờ vẫn bị nàng nói trúng.
- Đây... đây không phải là thần thoại sao?
Tần Kiếm Dao không quan tâm Lý Thất Dạ đánh giá nàng như vậy, thậm chí có thể nói rằng, đây chính là lời khen cao quý nhất của Lý Thất Dạ rồi.
Tần Kiếm Dao nhìn dây thừng trong tay Lý Thất Dạ, cảm thấy dây thừng quá khác so với thần thoại.
- Ngươi cảm thấy là thần thoại sao?
Lý Thất Dạ cười nhạt, vẫy nhẹ dây thừng, nói rằng
- Nếu là thần thoại thì sẽ không tồn tại.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Tần Kiếm Dao giật mình, thì thào rằng:
- Chuyện này... chuyện này quá hư cấu... chỉ là một câu chuyện hư cấu của người sơn dã mà thôi. Trong sách ghi rằng, có một người sơn dã nhìn thấy chín vị tiên nhân, chín vị tiên nhân cùng cầm một sợi dây thừng dâng lên, cho nên đặt tên là Cửu Tiên Thằng.
Đây là một câu truyện, thậm chí còn là một câu truyện bất nhập lưu. Tần Kiếm Dao từng đọc qua truyện này trong một quyển sách giải trí.
Cho dù khi đó tuổi tác vẫn còn nhỏ, thế nhưng khi đọc qua câu truyện này thì cũng không quá quan tâm. Bởi vì câu truyện này quá bất hợp lí, quá bất nhập lưu, cho nên cũng không nghĩ nhiều.
Cửu Tiên Thằng, khi nghe được cái tên này, tất cả mọi người đang có mặt ở đây cũng giật mình. Trên thực tế, những tu sĩ cường giả đang có mặt ở đây chưa ai nghe qua cái tên này, càng không biết tới binh khí này.
Còn câu truyện mà Tần Kiếm Dao nói tới, những tu sĩ cường giả có mặt ở đây càng chưa từng nghe qua, cũng chưa từng xem qua.
Đối với tu sĩ khắp thiên hạ, người thật sự rãnh rỗi đọc sách giải trí rải rác không nhiều. Đại giáo tông môn cho rằng, nếu như đệ tử trong môn phái có rãnh rổi đọc sách giải trí thì chi bằng khổ tu vài ngày.
Còn câu truyện mà Tần Kiếm Dao nói tới, cho dù Tần Kiếm Dao kể lại thì mọi người đều cam thấy câu truyện này quá hư cấu, không hề đáng tin cậy.
Câu truyện này chính là truyện mà tiên sinh kể truyện đi lại trong nông thôn kể cho con nít nghe, hoặc là truyện mà người lớn ru ngủ con nít.
Không có tu sĩ nào quan tâm tới câu truyện này, thậm chí có rất nhiều tu sĩ chẳng thèm ngó tới những câu truyện như thế này.
Nghe xong câu truyện của Tần Kiếm Dao, Lý Thất Dạ cười nhạt, nói chậm:
- Chín tiên nhân có lẽ không tồn tại, cái gọi là người sơn dã có lẽ cũng không tồn tại, có lẽ là một loại ẩn dụ. Thế nhưng Cửu Tiên Thằng thật sự tồn tại, chẳng qua thế nhân vừa ngu muội vừa ngông cuồng, cho rằng những thứ mà mình biết mới là chính xác.
Nghe vậy, Tần Kiếm Dao nghiêng đầu, như có suy nghĩ, thì thào rằng:
- Là người sơn dã.
Cũng như Lý Thất Dạ nói, Cửu Tiên Thằng thật sự tồn tại, còn chín tiên nhân thì chưa chắc đã tồn tại. Thế nhưng, còn người sơn dã trong câu truyện thì sao? Ngươi đó chưa hẳn đã tồn tại, hắn có lẽ chính là người viết ra câu truyện này.
Nếu như người sơn dã là người viết ra câu truyện này, vậy thì có nghĩa người sơn dã biết Cửu Tiên Thằng thật sự tồn tại, chẳng qua hắn lại chọn cách viết ra một câu truyện qua loa để nhắc nhở hậu nhân.
Nếu như người sơn dã biết đến sự tồn tại của Cửu Tiên Thằng, hơn nữa còn viết ra một câu truyện thô ráp như vậy, thế thì người sơn dã cuối cùng là ai đây?
Câu hỏi này làm Tần Kiếm Dao cảm thấy hứng thú, đây thật sự là câu hỏi đáng giá khảo cứu. Về điểm này Tần Kiếm Dao thật sự rất ưu tú, nàng không phải là nữ nhân ngực lớn không não, trái lại, nàng đọc rất nhiều sách nên kiến thức rất uyên bác. Mặc dù nàng không du lịch thiên hạ như Quan Hải Đao Thánh, thế nhưng học thức của nàng Quan Hải Đao Thánh không thể sánh bằng.
- Được rồi, ta trở về đây.
Lý Thất Dạ mỉm cười, thu hồi Cửu Tiên Thằng, đứng dậy, cười nói:
- Ta suýt nữa quên mất, giữa chúng ta còn có một vụ cá cược, ngươi đã thua.
Nói tới đây, hắn nhìn Binh Trì Hàm Ngọc.
Lý Thất Dạ nói như vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người Binh Trì Hàm Ngọc. Nhất thời, tất cả mọi người nín thở, có một ít người đưa mắt nhìn nhau.
Lúc này Lý Thất Dạ nhắc nhở thì mọi người mới nhớ trước đó Binh Trì Hàm Ngọc cùng Lý Thất Dạ đúng là có cá cược với nhau, hơn nữa Binh Trì Hàm Ngọc còn đã thua.
Nếu là trước đó thì mọi người sẽ cho rằng dù Binh Trì Hàm Ngọc thua cược, dù Binh Trì Hàm Ngọc chơi xấu thì Binh Trì thế gia cũng có thực lực chơi xấu. Ngày đó khi thực hiện hôn ước chẳng phải Binh Trì thế gia cũng chơi xấu hay sao?
Thế nhưng bây giờ mọi người đều biết tân hoàng kinh khủng khôn lường, Binh Trì Hàm Ngọc mà thua thì sẽ không có cách nào ăn vạ hết. Nếu như dám chơi xấu thì chính là tự tìm đường chết, thậm chí còn liên lụy đến toàn bộ Binh Trì thế gia.
- Nghĩ sai thì hỏng hết, thật đáng tiếc, nếu không thì Binh Trì thế gia cũng sẽ bay vút lên cao rồi.
Có lão nhân cảm khái, nói rằng:
- Suy cho cùng, sống ở trên đời, tốt nhất là phải giữ lời hứa.
Thử nghĩ mà xem, năm đó ngũ cường đều có hôn ước với tân hoàng, thế nhưng lại có ai thực hiện hôn ước chứ? Chỉ trừ Liễu Sơ Tình.
Cũng chính vì vậy Liễu Sơ Tình mới được tân hoàng sủng ái, tân hoàng mới tiện tay ban cửu bí cho nàng. Bây giờ mọi người đều có thể thấy rằng, địa vị của Liễu Sơ Tình đã vượt qua Tần Kiếm Dao.
Tần Kiếm Dao chính là tiên tử vang danh thiên hạ, đương kim Cửu Bí đạo thống không có người con gái nào có thể sánh bằng. Thế nhưng hôm nay ai cũng có thể thấy rằng Liễu Sơ Tình đã vượt qua nàng, thậm chí tương lai Tần Kiếm Dao có thể được tân hoàng ưu ái hay không là chuyện rất khó nói.
Đế Bá
- Cửu Tiên Thằng...
Ngay khi mọi người ngỡ ngàng, không ai biết lai lịch của sợi dây thừng thì Tần Kiếm Dao nhìn chằm chằm dây thừng, qua hồi lâu, nàng cảm thấy không sao tưởng tượng nổi, giật mình thốt lên.
Khi nói ra tên này, ngay cả Tần Kiếm Dao cũng cảm thấy thiếu tự tin, hoài nghi đúng sai.
- Mặc dù nha đầu nhà ngươi tục không ngửi nổi.
Lý Thất Dạ nhìn Tần Kiếm Dao, cười nhạt:
- Thế nhưng kiến thức lại hơn xa rất nhiều người, sợ rằng có rất nhiều lão già cũng không có kiến thức như ngươi.
Tần Kiếm Dao không ngờ mình lại nói trúng, dù sao ngay cả chính nàng cũng không dám khẳng định lắm, thế nhưng không ngờ vẫn bị nàng nói trúng.
- Đây... đây không phải là thần thoại sao?
Tần Kiếm Dao không quan tâm Lý Thất Dạ đánh giá nàng như vậy, thậm chí có thể nói rằng, đây chính là lời khen cao quý nhất của Lý Thất Dạ rồi.
Tần Kiếm Dao nhìn dây thừng trong tay Lý Thất Dạ, cảm thấy dây thừng quá khác so với thần thoại.
- Ngươi cảm thấy là thần thoại sao?
Lý Thất Dạ cười nhạt, vẫy nhẹ dây thừng, nói rằng
- Nếu là thần thoại thì sẽ không tồn tại.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Tần Kiếm Dao giật mình, thì thào rằng:
- Chuyện này... chuyện này quá hư cấu... chỉ là một câu chuyện hư cấu của người sơn dã mà thôi. Trong sách ghi rằng, có một người sơn dã nhìn thấy chín vị tiên nhân, chín vị tiên nhân cùng cầm một sợi dây thừng dâng lên, cho nên đặt tên là Cửu Tiên Thằng.
Đây là một câu truyện, thậm chí còn là một câu truyện bất nhập lưu. Tần Kiếm Dao từng đọc qua truyện này trong một quyển sách giải trí.
Cho dù khi đó tuổi tác vẫn còn nhỏ, thế nhưng khi đọc qua câu truyện này thì cũng không quá quan tâm. Bởi vì câu truyện này quá bất hợp lí, quá bất nhập lưu, cho nên cũng không nghĩ nhiều.
Cửu Tiên Thằng, khi nghe được cái tên này, tất cả mọi người đang có mặt ở đây cũng giật mình. Trên thực tế, những tu sĩ cường giả đang có mặt ở đây chưa ai nghe qua cái tên này, càng không biết tới binh khí này.
Còn câu truyện mà Tần Kiếm Dao nói tới, những tu sĩ cường giả có mặt ở đây càng chưa từng nghe qua, cũng chưa từng xem qua.
Đối với tu sĩ khắp thiên hạ, người thật sự rãnh rỗi đọc sách giải trí rải rác không nhiều. Đại giáo tông môn cho rằng, nếu như đệ tử trong môn phái có rãnh rổi đọc sách giải trí thì chi bằng khổ tu vài ngày.
Còn câu truyện mà Tần Kiếm Dao nói tới, cho dù Tần Kiếm Dao kể lại thì mọi người đều cam thấy câu truyện này quá hư cấu, không hề đáng tin cậy.
Câu truyện này chính là truyện mà tiên sinh kể truyện đi lại trong nông thôn kể cho con nít nghe, hoặc là truyện mà người lớn ru ngủ con nít.
Không có tu sĩ nào quan tâm tới câu truyện này, thậm chí có rất nhiều tu sĩ chẳng thèm ngó tới những câu truyện như thế này.
Nghe xong câu truyện của Tần Kiếm Dao, Lý Thất Dạ cười nhạt, nói chậm:
- Chín tiên nhân có lẽ không tồn tại, cái gọi là người sơn dã có lẽ cũng không tồn tại, có lẽ là một loại ẩn dụ. Thế nhưng Cửu Tiên Thằng thật sự tồn tại, chẳng qua thế nhân vừa ngu muội vừa ngông cuồng, cho rằng những thứ mà mình biết mới là chính xác.
Nghe vậy, Tần Kiếm Dao nghiêng đầu, như có suy nghĩ, thì thào rằng:
- Là người sơn dã.
Cũng như Lý Thất Dạ nói, Cửu Tiên Thằng thật sự tồn tại, còn chín tiên nhân thì chưa chắc đã tồn tại. Thế nhưng, còn người sơn dã trong câu truyện thì sao? Ngươi đó chưa hẳn đã tồn tại, hắn có lẽ chính là người viết ra câu truyện này.
Nếu như người sơn dã là người viết ra câu truyện này, vậy thì có nghĩa người sơn dã biết Cửu Tiên Thằng thật sự tồn tại, chẳng qua hắn lại chọn cách viết ra một câu truyện qua loa để nhắc nhở hậu nhân.
Nếu như người sơn dã biết đến sự tồn tại của Cửu Tiên Thằng, hơn nữa còn viết ra một câu truyện thô ráp như vậy, thế thì người sơn dã cuối cùng là ai đây?
Câu hỏi này làm Tần Kiếm Dao cảm thấy hứng thú, đây thật sự là câu hỏi đáng giá khảo cứu. Về điểm này Tần Kiếm Dao thật sự rất ưu tú, nàng không phải là nữ nhân ngực lớn không não, trái lại, nàng đọc rất nhiều sách nên kiến thức rất uyên bác. Mặc dù nàng không du lịch thiên hạ như Quan Hải Đao Thánh, thế nhưng học thức của nàng Quan Hải Đao Thánh không thể sánh bằng.
- Được rồi, ta trở về đây.
Lý Thất Dạ mỉm cười, thu hồi Cửu Tiên Thằng, đứng dậy, cười nói:
- Ta suýt nữa quên mất, giữa chúng ta còn có một vụ cá cược, ngươi đã thua.
Nói tới đây, hắn nhìn Binh Trì Hàm Ngọc.
Lý Thất Dạ nói như vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người Binh Trì Hàm Ngọc. Nhất thời, tất cả mọi người nín thở, có một ít người đưa mắt nhìn nhau.
Lúc này Lý Thất Dạ nhắc nhở thì mọi người mới nhớ trước đó Binh Trì Hàm Ngọc cùng Lý Thất Dạ đúng là có cá cược với nhau, hơn nữa Binh Trì Hàm Ngọc còn đã thua.
Nếu là trước đó thì mọi người sẽ cho rằng dù Binh Trì Hàm Ngọc thua cược, dù Binh Trì Hàm Ngọc chơi xấu thì Binh Trì thế gia cũng có thực lực chơi xấu. Ngày đó khi thực hiện hôn ước chẳng phải Binh Trì thế gia cũng chơi xấu hay sao?
Thế nhưng bây giờ mọi người đều biết tân hoàng kinh khủng khôn lường, Binh Trì Hàm Ngọc mà thua thì sẽ không có cách nào ăn vạ hết. Nếu như dám chơi xấu thì chính là tự tìm đường chết, thậm chí còn liên lụy đến toàn bộ Binh Trì thế gia.
- Nghĩ sai thì hỏng hết, thật đáng tiếc, nếu không thì Binh Trì thế gia cũng sẽ bay vút lên cao rồi.
Có lão nhân cảm khái, nói rằng:
- Suy cho cùng, sống ở trên đời, tốt nhất là phải giữ lời hứa.
Thử nghĩ mà xem, năm đó ngũ cường đều có hôn ước với tân hoàng, thế nhưng lại có ai thực hiện hôn ước chứ? Chỉ trừ Liễu Sơ Tình.
Cũng chính vì vậy Liễu Sơ Tình mới được tân hoàng sủng ái, tân hoàng mới tiện tay ban cửu bí cho nàng. Bây giờ mọi người đều có thể thấy rằng, địa vị của Liễu Sơ Tình đã vượt qua Tần Kiếm Dao.
Tần Kiếm Dao chính là tiên tử vang danh thiên hạ, đương kim Cửu Bí đạo thống không có người con gái nào có thể sánh bằng. Thế nhưng hôm nay ai cũng có thể thấy rằng Liễu Sơ Tình đã vượt qua nàng, thậm chí tương lai Tần Kiếm Dao có thể được tân hoàng ưu ái hay không là chuyện rất khó nói.
Đế Bá
Đánh giá:
Truyện Đế Bá
Story
Chương 3749: Nên Thực Hiện Lời Hứa Rồi (Thượng)
9.6/10 từ 33 lượt.