Đế Bá
Chương 3726: Hoàng Đao (1)
- Đúng là không đủ thành đạo.
Lý Thất Dạ mỉm cười:
- Từng có một Kiếm Thần cửu trọng thiên cũng giống như ngươi, nhưng luận thành tựu đại đạo thì ngươi kém xa hắn.
Lời này vừa thốt, tất cả mọi người hít lạnh. Chân Thần cửu trọng thiên là tồn tại biết bao người ngưỡng mộ, thế mà tân hoàng lại nói như không có giá trị, đúng là quá chấn động. Lời này khiến cho mọi người cảm thấy ngạt thở.
Ngay cả Chân Thần cửu trọng thiên cũng không đáng một xu, như vậy chẳng phải bọn họ còn chẳng bằng cả sâu kiến hay sao?
- Cho dù có là sâu kiến đi chăng nữa thì cũng muốn lật trời một lần.
Quan Hải Đao Thánh đứng ôm đao, nét mặt trịnh trọng, khoan thai nói chậm:
- Không thể bởi vì là kiến hôi mà từ bỏ phấn đấu.
- Tốt, lời này ta thích nghe.
Lý Thất Dạ vỗ tay, cười nói:
- Sâu kiến cũng muốn đánh cược một lần. Cho dù có yếu ớt, thế nhưng vẫn muốn dốc sức đánh cược một lần. Sâu kiến nhỏ yếu cách mấy thì cũng không thể từ bỏ phấn đấu. Câu nói này rất hay, chỉ bằng câu nói này, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết.
Còn chưa ra tay thì Lý Thất Dạ đã nói sẽ tha cho Quan Hải Đao Thánh khỏi chết. Đổi lại là trước kia thì chắc chắn sẽ có người khịt mũi coi thường, hoặc là chế giễu Lý Thất Dạ không biết trời cao đất rộng, là cái đồ điếc không sợ súng.
Dù sao thì bây giờ Quan Hải Đao Thánh cũng là một vị Chân Thần cửu trọng thiên. Thực lực này đặt ở thế hệ trẻ có thể xem như là vô địch, người có thể chống lại ít ỏi không nhiều, rất khó tìm thấy đối thủ, sợ rằng ngay cả Bát Trận Chân Đế cũng không phải là đối thủ của hắn.
Bây giờ Lý Thất Dạ lại hời hợt nói tha Quan Hải Đao Thánh khỏi chết, cứ như là hắn nắm chắc phần thắng vậy.
Lúc này Lý Thất Dạ có phách lối cách mấy đi chăng nữa thì cũng không có ai dám cãi lại, không có ai dám lên tiếng, mà chỉ biết nín thở quan sát. Mọi người biết, đây sẽ là một hồi long tranh hổ đấu.
Lý Thất Dạ đánh với Quan Hải Đao Thánh, người quan tâm nhiều nhất chính là Thang Hạc Tường. Lúc này hắn tập trung hết cỡ, nhìn chằm chằm hai người bọn họ, ngón tay cầm trường thương bất giác siết chặt, đầu ngón tay trắng bệch cả ra.
Lúc này Thang Hạc Tường giống như dây cung kéo căng, có thể bắn tên bất cứ lúc nào.
- Vậy trước hết cám ơn ân không giết của ngươi.
Quan Hải Đao Thánh không hề tức giận, cũng không hề nổi giận. Hắn hít sâu một hơi, "bang..." một cái, hắn chậm rãi rút thần đao.
Khi Quan Hải Đao Thánh rút đao thì tiếng trường đao ma sát vỏ đao rất có tiết tấu. Tiếng "bang" này vang thật chậm, từ nhỏ tới rõ, toàn bộ quá trình giống như là một bản chương nhạc.
Khi Quan Hải Đao Thánh rút thần đao thì chỉ thấy từng tấc thần mang giống hệt như thủy ngân tiết ra bên ngoài. Theo từng tấc thần đao rời bỏ, thần mang tiết ra ngoài ngày càng nhiều. Cuối cùng khi trường đao được rút ra hết thì đao mang dập dờn giống như đang phun trào.
"Keng..." Trường đao rời khỏi vỏ, thần đao reo dài, tiếng đao reo giòn giã hồn hậu, giống như tiếng kim ngọc va đập vào nhau, giòn tan nhưng rất chắc lực. Chỉ một tiếng đao reo thế nhưng lại như ẩn chứa tất cả ảo diệu của đao đạo.
Trường đao rời vỏ, chỉ nghe "ông" một cái. Trong nháy mắt, không gian run bần bật. Khi trường đảo rút ra khỏi vỏ, mặc dù trường đao của Quan Hải Đao Thánh không bùng nổ thần uy dời sơn lấp biển, thế nhưng khi thần đao rút ra khỏi vỏ thì thì đao ý cao ngang, giống như trường đao nguy nga giữa thiên địa, không gì có thể lay động nó.
Đứng ở trước mặt thanh thần đao nay, không có một ai có thể vượt qua, một đao ngang trời, không ai có thể vượt qua lôi trì nửa bước.
"Keng..." Lại một tiếng đao reo vang bên tai. Lần này tiếng đao reo không phát ra từ trường đao của Quan Hải Đao Thánh, mà là phát ra từ chính bản thân của Quan Hải Đao Thánh.
Khi hai bàn tay của Quan Hải Đao Thánh cầm đao thì hắn như thể biến thân thành một thanh thần đao vô địch thế gian, vô cùng sắc bén. Trên người hắn như thể lấp lánh đao mang sáng trắng như tuyết, có thể chém đứt tất cả mọi thứ.
Trong tiếng đao reo, Quan Hải Đao Thánh cùng trường đao trong tay như tan thành một thể. Lúc này, đao chính là hắn, hắn chính là đao, đao ý cao ngang, mặc dù không bộc phát khí tức giết chóc, thế nhưng lưỡi đao sắc bén khiến cho người khác không rét mà run, cứ như đây chính là thanh trường đao sắc bén nhất thế gian.
"Đùng..."
Trong nháy mắt, toàn thân Quan Hải Đao Thành bùng nổ khí tức cuồn cuộn. Toàn thân hắn nguy nga như núi, vừa cao dốc trắc trở, vừa nặng nề như đại địa.
- Bí Lâm...
Nhìn thấy Quan Hải Đao Thánh bộc phát khí tức hồn hậu, mọi người đều biết đây là gì.
- Sợ rằng trong thế hệ trẻ Quan Hải Đao Thánh là người có công lực hồn hậu nhất.
Có lão tổ đại giáo nói chậm.
Công pháp bí Lâm nặng nề hồn hậu. Người tu luyện công pháp này mặc dù tiến bộ tương đối chậm, thế nhưng một khi công pháp đại thành thì những người khác không thể so kịp công lực hồn hậu.
Thế nhưng Quan Hải Đao Thánh không chỉ có công lực hồn hậu. Trong nháy mắt, chỉ thấy bên trong khí tức hồn hậu của Quan Hải Đao Thánh có một luồng hoàng khí nối thẳng lên cao, giống y như là một vệt cầu vồng.
Khi luồng hoàng khí này nối thẳng lên cao thì một lớp màu vàng phủ lên trên thân thể của Quan Hải Đao Thánh, khiến hắn hoàng khí cuồn cuộn.
Trong nháy mắt, y phục màu tím trên người Quan Hải Đao Thánh như đổi màu. Nếu như trước đó Quan Hải Đao Thánh là một vị vương hầu, vậy thì bây giờ Quan Hải Đao Thánh chính là một vị đao hoàng. Trường đao nơi tay, thống ngự thiên hạ.
Lúc này y phục màu tím trên người Quan Hải Đao Thánh giống như long bào. Khi hắn cầm trường đao trong tay thì rất có khí thế tuần sát bát phương, ngự giá thiên hạ.
Thử nghĩ mà xem, công lực của Quan Hải Đao Thánh rất hồn hậu. Khi hoàng khí nối thẳng lên trời như cầu vồng thì khiến hắn như hóa thân thành đao hoàng thống trị thiên hạ, hoàng trụ vô song, vương đạo cuồn cuộn.
- Đao đạo tiểu ngộ.
Quan Hải Đao Thánh chậm rãi nâng trường đao, đao thế ép thẳng về phía Lý Thất Dạ, khoan thai nói chậm:
- Đặt tên Hoàng Đao!
Quan Hải Đao Thánh không dùng tới công pháp vô địch mà tiền bối Lâm Hải các đã sáng tạo, cũng không hề dùng công pháp Chân Đế của Lâm Hải các, mà là dùng đao đạo mà hắn sáng tạo.
- Hoàng Đao...
Nghe Quan Hải Đao Thánh nói thế, tất cả mọi người tập trung nhìn kỹ, nhìn Quan Hải Đao Thánh toàn thân hoàng khí cuồn cuộn, hoàng trụ vô song, khiến cho người ta phải thán phục rằng:
- Tên rất kỳ thật.
Đế Bá
Lý Thất Dạ mỉm cười:
- Từng có một Kiếm Thần cửu trọng thiên cũng giống như ngươi, nhưng luận thành tựu đại đạo thì ngươi kém xa hắn.
Lời này vừa thốt, tất cả mọi người hít lạnh. Chân Thần cửu trọng thiên là tồn tại biết bao người ngưỡng mộ, thế mà tân hoàng lại nói như không có giá trị, đúng là quá chấn động. Lời này khiến cho mọi người cảm thấy ngạt thở.
Ngay cả Chân Thần cửu trọng thiên cũng không đáng một xu, như vậy chẳng phải bọn họ còn chẳng bằng cả sâu kiến hay sao?
- Cho dù có là sâu kiến đi chăng nữa thì cũng muốn lật trời một lần.
Quan Hải Đao Thánh đứng ôm đao, nét mặt trịnh trọng, khoan thai nói chậm:
- Không thể bởi vì là kiến hôi mà từ bỏ phấn đấu.
- Tốt, lời này ta thích nghe.
Lý Thất Dạ vỗ tay, cười nói:
- Sâu kiến cũng muốn đánh cược một lần. Cho dù có yếu ớt, thế nhưng vẫn muốn dốc sức đánh cược một lần. Sâu kiến nhỏ yếu cách mấy thì cũng không thể từ bỏ phấn đấu. Câu nói này rất hay, chỉ bằng câu nói này, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết.
Còn chưa ra tay thì Lý Thất Dạ đã nói sẽ tha cho Quan Hải Đao Thánh khỏi chết. Đổi lại là trước kia thì chắc chắn sẽ có người khịt mũi coi thường, hoặc là chế giễu Lý Thất Dạ không biết trời cao đất rộng, là cái đồ điếc không sợ súng.
Dù sao thì bây giờ Quan Hải Đao Thánh cũng là một vị Chân Thần cửu trọng thiên. Thực lực này đặt ở thế hệ trẻ có thể xem như là vô địch, người có thể chống lại ít ỏi không nhiều, rất khó tìm thấy đối thủ, sợ rằng ngay cả Bát Trận Chân Đế cũng không phải là đối thủ của hắn.
Bây giờ Lý Thất Dạ lại hời hợt nói tha Quan Hải Đao Thánh khỏi chết, cứ như là hắn nắm chắc phần thắng vậy.
Lúc này Lý Thất Dạ có phách lối cách mấy đi chăng nữa thì cũng không có ai dám cãi lại, không có ai dám lên tiếng, mà chỉ biết nín thở quan sát. Mọi người biết, đây sẽ là một hồi long tranh hổ đấu.
Lý Thất Dạ đánh với Quan Hải Đao Thánh, người quan tâm nhiều nhất chính là Thang Hạc Tường. Lúc này hắn tập trung hết cỡ, nhìn chằm chằm hai người bọn họ, ngón tay cầm trường thương bất giác siết chặt, đầu ngón tay trắng bệch cả ra.
Lúc này Thang Hạc Tường giống như dây cung kéo căng, có thể bắn tên bất cứ lúc nào.
- Vậy trước hết cám ơn ân không giết của ngươi.
Quan Hải Đao Thánh không hề tức giận, cũng không hề nổi giận. Hắn hít sâu một hơi, "bang..." một cái, hắn chậm rãi rút thần đao.
Khi Quan Hải Đao Thánh rút đao thì tiếng trường đao ma sát vỏ đao rất có tiết tấu. Tiếng "bang" này vang thật chậm, từ nhỏ tới rõ, toàn bộ quá trình giống như là một bản chương nhạc.
Khi Quan Hải Đao Thánh rút thần đao thì chỉ thấy từng tấc thần mang giống hệt như thủy ngân tiết ra bên ngoài. Theo từng tấc thần đao rời bỏ, thần mang tiết ra ngoài ngày càng nhiều. Cuối cùng khi trường đao được rút ra hết thì đao mang dập dờn giống như đang phun trào.
"Keng..." Trường đao rời khỏi vỏ, thần đao reo dài, tiếng đao reo giòn giã hồn hậu, giống như tiếng kim ngọc va đập vào nhau, giòn tan nhưng rất chắc lực. Chỉ một tiếng đao reo thế nhưng lại như ẩn chứa tất cả ảo diệu của đao đạo.
Trường đao rời vỏ, chỉ nghe "ông" một cái. Trong nháy mắt, không gian run bần bật. Khi trường đảo rút ra khỏi vỏ, mặc dù trường đao của Quan Hải Đao Thánh không bùng nổ thần uy dời sơn lấp biển, thế nhưng khi thần đao rút ra khỏi vỏ thì thì đao ý cao ngang, giống như trường đao nguy nga giữa thiên địa, không gì có thể lay động nó.
Đứng ở trước mặt thanh thần đao nay, không có một ai có thể vượt qua, một đao ngang trời, không ai có thể vượt qua lôi trì nửa bước.
"Keng..." Lại một tiếng đao reo vang bên tai. Lần này tiếng đao reo không phát ra từ trường đao của Quan Hải Đao Thánh, mà là phát ra từ chính bản thân của Quan Hải Đao Thánh.
Khi hai bàn tay của Quan Hải Đao Thánh cầm đao thì hắn như thể biến thân thành một thanh thần đao vô địch thế gian, vô cùng sắc bén. Trên người hắn như thể lấp lánh đao mang sáng trắng như tuyết, có thể chém đứt tất cả mọi thứ.
Trong tiếng đao reo, Quan Hải Đao Thánh cùng trường đao trong tay như tan thành một thể. Lúc này, đao chính là hắn, hắn chính là đao, đao ý cao ngang, mặc dù không bộc phát khí tức giết chóc, thế nhưng lưỡi đao sắc bén khiến cho người khác không rét mà run, cứ như đây chính là thanh trường đao sắc bén nhất thế gian.
"Đùng..."
Trong nháy mắt, toàn thân Quan Hải Đao Thành bùng nổ khí tức cuồn cuộn. Toàn thân hắn nguy nga như núi, vừa cao dốc trắc trở, vừa nặng nề như đại địa.
- Bí Lâm...
Nhìn thấy Quan Hải Đao Thánh bộc phát khí tức hồn hậu, mọi người đều biết đây là gì.
- Sợ rằng trong thế hệ trẻ Quan Hải Đao Thánh là người có công lực hồn hậu nhất.
Có lão tổ đại giáo nói chậm.
Công pháp bí Lâm nặng nề hồn hậu. Người tu luyện công pháp này mặc dù tiến bộ tương đối chậm, thế nhưng một khi công pháp đại thành thì những người khác không thể so kịp công lực hồn hậu.
Thế nhưng Quan Hải Đao Thánh không chỉ có công lực hồn hậu. Trong nháy mắt, chỉ thấy bên trong khí tức hồn hậu của Quan Hải Đao Thánh có một luồng hoàng khí nối thẳng lên cao, giống y như là một vệt cầu vồng.
Khi luồng hoàng khí này nối thẳng lên cao thì một lớp màu vàng phủ lên trên thân thể của Quan Hải Đao Thánh, khiến hắn hoàng khí cuồn cuộn.
Trong nháy mắt, y phục màu tím trên người Quan Hải Đao Thánh như đổi màu. Nếu như trước đó Quan Hải Đao Thánh là một vị vương hầu, vậy thì bây giờ Quan Hải Đao Thánh chính là một vị đao hoàng. Trường đao nơi tay, thống ngự thiên hạ.
Lúc này y phục màu tím trên người Quan Hải Đao Thánh giống như long bào. Khi hắn cầm trường đao trong tay thì rất có khí thế tuần sát bát phương, ngự giá thiên hạ.
Thử nghĩ mà xem, công lực của Quan Hải Đao Thánh rất hồn hậu. Khi hoàng khí nối thẳng lên trời như cầu vồng thì khiến hắn như hóa thân thành đao hoàng thống trị thiên hạ, hoàng trụ vô song, vương đạo cuồn cuộn.
- Đao đạo tiểu ngộ.
Quan Hải Đao Thánh chậm rãi nâng trường đao, đao thế ép thẳng về phía Lý Thất Dạ, khoan thai nói chậm:
- Đặt tên Hoàng Đao!
Quan Hải Đao Thánh không dùng tới công pháp vô địch mà tiền bối Lâm Hải các đã sáng tạo, cũng không hề dùng công pháp Chân Đế của Lâm Hải các, mà là dùng đao đạo mà hắn sáng tạo.
- Hoàng Đao...
Nghe Quan Hải Đao Thánh nói thế, tất cả mọi người tập trung nhìn kỹ, nhìn Quan Hải Đao Thánh toàn thân hoàng khí cuồn cuộn, hoàng trụ vô song, khiến cho người ta phải thán phục rằng:
- Tên rất kỳ thật.
Đế Bá
Đánh giá:
Truyện Đế Bá
Story
Chương 3726: Hoàng Đao (1)
9.6/10 từ 33 lượt.