Đế Bá
Chương 3426: Một Kiếm Trảm Ngàn Địch (Hạ)
- A, a, a...
Tiếng kêu thảm thiết liên hồi, những cao thủ này căn bản không thể ngăn cản được Bình Thành công tử, chỉ một chiêu kiếm đã đâm thủng yết hầu của bọn họ.
Hạ quận chúa sợ tái mét mặt mày, vội vàng lùi về sau, hét lên rằng:
- Sư huynh, cứu ta ---
"Keng ---"
Một tiếng kiếm ngân vang lên. Lúc này Kiếm Tôn đứng ở đằng xa ra tay, trường kiếm của hắn vẫn chưa rút khỏi vỏ thế nhưng đã thấy kiếm khí cuồn cuộn hóa thành một ngàn thanh thiên kiếm vượt qua ngàn dặm chém về phía Bình Thành công tử.
- Kiếm Tôn, ta xin lĩnh giáo một, hai.
Nhìn thấy Kiếm Tôn ra tay, Bình Thành công tử cười tươi, vỗ bao tải trên lưng, chỉ nghe từng tiếng kiếm ngân "keng, keng, keng" vang lên, chớp mắt mấy trăm thanh kiếm trúc bay ra ngoài.
- Đại La Kiếm Lãng ---
Bình Thành công tử hét dài, chỉ thấy kiếm trúc lập tức tạo thành một vòng kiếm hoàn khổng lồ, kiếm hoàn xoay chuyển che lấp vạn vực, nháy mắt ngăn chặn kiếm khí của Kiếm Tôn. Chỉ nghe "ầm", kiếm khí bắn ra bốn phía, xung kích tám hướng.
Chỉ nghe một tiếng "xuy ---", máu tươi tung tóe, chiêu kiếm của Bình Thành công tử đâm xuyên lồng ngực của Hạ quận chúa. Nàng trợn trừng hai mắt, không thể tin ngay cả đại sư huynh Kiếm Tôn ra tay mà cũng không thể cứu nổi nàng.
Đừng thấy ngày thường Bình Thành công tử mặt mày tươi cười, nói chuyện thân thiết, bình dị gần dũi. Thế nhưng một khi đã ra tay thì mạnh mẽ quyết đoán, không hề nương tay, nháy mắt chém giết kẻ thù của mình.
- Bình Thành, ngươi quá phận ---
Lúc này Kiếm Tôn tức giận quát lạnh. Khi Kiếm Tôn giận dữ, chỉ thấy lửa kiếm tận trời, xua tan mây mù trên bầu trời, như thể có một thanh thần kiếm vô cùng khổng lồ phóng lên trên trời, cắt đứt cửu vực.
Kiếm Tôn tức giận, kiếm ý cuồng bạo tàn phá thiên địa, để tất cả mọi người biến sắc, vội vàng lùi về phía sau, mặt mày ngơ ngác.
- Quá phận thì đã sao ---
Bình Thành công tử cười tươi, kiếm trúc chỉ vào Kiếm Tôn, nói chậm:
- Nếu như Kiếm Tôn muốn chiến, vậy thì Bình Thành sẽ tiếp tới cùng, xem xem Kiếm Tôn có phải là hư danh hay không.
Câu nói này của Bình Thành để tất cả mọi người hít lạnh, bởi vì câu nói này quá thô bạo. Thế nhưng cũng có người chờ mong.
Bình Thành công tử ghi tên tâm công tử, còn Kiếm Tôn là đao kiếm song tuyệt. Mọi người muốn biết đao kiếm song tuyệt cùng tam công tử ai mạnh hơn ai.
- Được, thành toàn ngươi ---
Kiếm Tôn hét dài, "keng" một tiếng, nháy mắt trường kiếm rời khỏi vỏ. Trường kiếm vừa rời khỏi vỏ thì chiếu sáng mười ba châu, ánh kiếm sáng như tuyết khiến người ta không mở mắt nổi.
- Vậy thì chiến một trận.
Bình Thành công tử cười lớn, nụ cười vẫn xán lạn. Kiếm trúc dồn dập tan rã, tan thành đạo văn. Nháy mắt, thứ mà Bình Thành công tử đang cầm không còn là kiếm trúc nữa, mà là kiếm đạo.
"Ầm ---"
Trong nháy mắt, Bình Thành công tử cùng Kiếm Tôn xông lên trời. Chớp mắt đã có một, hai chiêu va mạnh vào nhau, hoa lửa tung lóe, giống như một viên tinh cầu bùng nổ.
Lý Thất Dạ không có hứng thú với trận chiến của Bình Thành công tử cùng Kiếm Tôn. Hắn chỉ thổi một hơi thật nhẹ, thổi giọt máu tươi đọng trên kiếm trúc.
Lúc này, Lý Thất Dạ mỉm cười đi về phía Chu Chí Khôn. Chiêu kiếm của hắn không có lấy mạng Chu Chí Khôn.
Nhìn thấy chiêu kiếm của Lý Thất Dạ giết hơn một nghìn kẻ địch, Chu Chí Khôn sợ hãi, bởi vì từ trước tới nay hắn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, chưa từng nhìn thấy chiêu kiếm khủng khiếp đến như vậy, hắn sợ hãi tới mức suýt nữa đã đái ra quần.
Khi Chu Chí Khôn hoàn hồn lại thì mặt mày tái mét, dáng vẻ mất hồn mất vía, vừa lùi về phía sau, vừa gào rằng:
- Ngươi... ngươi... ngươi.... ngươi muốn làm gì ---
Lúc này có không ít tu sĩ nhìn sang bên này, mọi người không khỏi nín thở. Đối với các cao thủ cường giả, chút đạo hạnh của Chu Chí Khôn chẳng ra làm sao cả, thứ khiến bọn họ kiêng kỵ chính là chỗ dựa của hắn.
Mà lúc này chỗ dựa của hắn đang ở gần đó, chính là lão đầy tớ Phiền Quý Hưng của Mộc công tử.
- Không làm gì cả.
Lý Thất Dạ đi về phía Chu Chí Khôn, không nhanh không chậm, cười nhạt rằng:
- Ta đang tính xem có nên lột da của ngươi, để ngươi mở mang thủ đoạn tàn nhẫn của ta hay không mà thôi.
- Ngươi... ngươi.... ngươi.... ngươi... ngươi đừng xông bậy tới đây ---
Chu Chí Khôn hét lớn:
- Ta... ta... ta... Phiền lão đang ở đây đấy.
Lúc này Chu Chí Khôn sợ bể mật, vừa lùi về sau, vừa ngoác miệng kêu la.
- Thì đã sao?
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
- Ta muốn lột da của ngươi, ai ở đây cũng không có tác dụng.
Chu Chí Khôn sợ thật rồi, xoay người chạy về phía Phiền Quý Hưng. Có thể nói hắn đã dốc hết sức bú sữa mẹ, vừa chạy vừa gào rằng:
- Phiền lão... mau... mau cứu... mau cứu ta... hãy giết tên ác ma này ---
Trên thực tế Phiền Quý Hưng vẫn luôn nhìn sang bên này, nhìn thấy Chu Chí Khôn chạy về phía này, hai mắt của hắn phát lạnh, lạnh lùng nhin Lý Thất Dạ.
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn Phiền Quý Hưng. Hắn là lão bộc của Mộc thiếu chủ, quan hệ với Mộc thiếu chủ hơn hẳn tông đồ như Chu Chí Khôn. Hắn là người đi theo Mộc thiếu chủ từ trên xuống đây, là gia nô của Mộc gia, cũng là một vị Chân Thần.
Có thể nói, địa vị của Phiền Quý Hưng cao hơn Chu Chí Khôn rất nhiều, ở một mức độ nào đó thì lời nói của hắn cũng có thể đại biểu cho lời nói của Mộc thiếu chủ.
Người khác có thể âm thầm xem thường cái loại tiểu bối cáo mượn oai hùm Chu Chí Khôn, thế nhưng lại không ai dám thất lễ với Phiền Quý Hưng.
Không chỉ bởi vì hắn là một vị Chân Thần, cũng không phải chỉ vì hắn là lão bộc của Mộc thiếu chủ, mà bởi vì hắn là người của Mộc gia, là người tới từ bên trên, đã ở Mộc gia cả cuộc đời.
Thân phận địa vị như vậy, người hầu cùng tông đồ mà Mộc thiếu chủ mời chào ở Vạn Thống Giới không thể nào so sánh được.
Lúc này mọi người cùng nhìn Phiền Quý Hưng, mọi người muốn biết hắn sẽ làm như thế nào. Dù sao, mọi người đã biết Lý Thất Dạ mạnh mẽ cùng bá đạo như thế nào, hắn là người xem thường người trong thiên hạ.
- Các hạ, bỏ đi ---
Phiền Quý Hưng nói:
- Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, chớ đuổi cùng giết tuyệt!
- Ngươi là thá gì?
Lý Thất Dạ nói một cách lười biếng, vẫn đuổi theo Chu Chí Khôn, không nhanh không chậm.
Phiền Quý Hưng biến sắc. Từ khi hắn đi theo chủ nhân tới Vạn Thống Giới thì luôn cao cao tại thượng, không ai ở Vạn Thống Giới không nể tình hắn, ai mà dám không nể mặt mũi hắn?chương
Đế Bá
Tiếng kêu thảm thiết liên hồi, những cao thủ này căn bản không thể ngăn cản được Bình Thành công tử, chỉ một chiêu kiếm đã đâm thủng yết hầu của bọn họ.
Hạ quận chúa sợ tái mét mặt mày, vội vàng lùi về sau, hét lên rằng:
- Sư huynh, cứu ta ---
"Keng ---"
Một tiếng kiếm ngân vang lên. Lúc này Kiếm Tôn đứng ở đằng xa ra tay, trường kiếm của hắn vẫn chưa rút khỏi vỏ thế nhưng đã thấy kiếm khí cuồn cuộn hóa thành một ngàn thanh thiên kiếm vượt qua ngàn dặm chém về phía Bình Thành công tử.
- Kiếm Tôn, ta xin lĩnh giáo một, hai.
Nhìn thấy Kiếm Tôn ra tay, Bình Thành công tử cười tươi, vỗ bao tải trên lưng, chỉ nghe từng tiếng kiếm ngân "keng, keng, keng" vang lên, chớp mắt mấy trăm thanh kiếm trúc bay ra ngoài.
- Đại La Kiếm Lãng ---
Bình Thành công tử hét dài, chỉ thấy kiếm trúc lập tức tạo thành một vòng kiếm hoàn khổng lồ, kiếm hoàn xoay chuyển che lấp vạn vực, nháy mắt ngăn chặn kiếm khí của Kiếm Tôn. Chỉ nghe "ầm", kiếm khí bắn ra bốn phía, xung kích tám hướng.
Chỉ nghe một tiếng "xuy ---", máu tươi tung tóe, chiêu kiếm của Bình Thành công tử đâm xuyên lồng ngực của Hạ quận chúa. Nàng trợn trừng hai mắt, không thể tin ngay cả đại sư huynh Kiếm Tôn ra tay mà cũng không thể cứu nổi nàng.
Đừng thấy ngày thường Bình Thành công tử mặt mày tươi cười, nói chuyện thân thiết, bình dị gần dũi. Thế nhưng một khi đã ra tay thì mạnh mẽ quyết đoán, không hề nương tay, nháy mắt chém giết kẻ thù của mình.
- Bình Thành, ngươi quá phận ---
Lúc này Kiếm Tôn tức giận quát lạnh. Khi Kiếm Tôn giận dữ, chỉ thấy lửa kiếm tận trời, xua tan mây mù trên bầu trời, như thể có một thanh thần kiếm vô cùng khổng lồ phóng lên trên trời, cắt đứt cửu vực.
Kiếm Tôn tức giận, kiếm ý cuồng bạo tàn phá thiên địa, để tất cả mọi người biến sắc, vội vàng lùi về phía sau, mặt mày ngơ ngác.
- Quá phận thì đã sao ---
Bình Thành công tử cười tươi, kiếm trúc chỉ vào Kiếm Tôn, nói chậm:
- Nếu như Kiếm Tôn muốn chiến, vậy thì Bình Thành sẽ tiếp tới cùng, xem xem Kiếm Tôn có phải là hư danh hay không.
Câu nói này của Bình Thành để tất cả mọi người hít lạnh, bởi vì câu nói này quá thô bạo. Thế nhưng cũng có người chờ mong.
Bình Thành công tử ghi tên tâm công tử, còn Kiếm Tôn là đao kiếm song tuyệt. Mọi người muốn biết đao kiếm song tuyệt cùng tam công tử ai mạnh hơn ai.
- Được, thành toàn ngươi ---
Kiếm Tôn hét dài, "keng" một tiếng, nháy mắt trường kiếm rời khỏi vỏ. Trường kiếm vừa rời khỏi vỏ thì chiếu sáng mười ba châu, ánh kiếm sáng như tuyết khiến người ta không mở mắt nổi.
- Vậy thì chiến một trận.
Bình Thành công tử cười lớn, nụ cười vẫn xán lạn. Kiếm trúc dồn dập tan rã, tan thành đạo văn. Nháy mắt, thứ mà Bình Thành công tử đang cầm không còn là kiếm trúc nữa, mà là kiếm đạo.
"Ầm ---"
Trong nháy mắt, Bình Thành công tử cùng Kiếm Tôn xông lên trời. Chớp mắt đã có một, hai chiêu va mạnh vào nhau, hoa lửa tung lóe, giống như một viên tinh cầu bùng nổ.
Lý Thất Dạ không có hứng thú với trận chiến của Bình Thành công tử cùng Kiếm Tôn. Hắn chỉ thổi một hơi thật nhẹ, thổi giọt máu tươi đọng trên kiếm trúc.
Lúc này, Lý Thất Dạ mỉm cười đi về phía Chu Chí Khôn. Chiêu kiếm của hắn không có lấy mạng Chu Chí Khôn.
Nhìn thấy chiêu kiếm của Lý Thất Dạ giết hơn một nghìn kẻ địch, Chu Chí Khôn sợ hãi, bởi vì từ trước tới nay hắn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, chưa từng nhìn thấy chiêu kiếm khủng khiếp đến như vậy, hắn sợ hãi tới mức suýt nữa đã đái ra quần.
Khi Chu Chí Khôn hoàn hồn lại thì mặt mày tái mét, dáng vẻ mất hồn mất vía, vừa lùi về phía sau, vừa gào rằng:
- Ngươi... ngươi... ngươi.... ngươi muốn làm gì ---
Lúc này có không ít tu sĩ nhìn sang bên này, mọi người không khỏi nín thở. Đối với các cao thủ cường giả, chút đạo hạnh của Chu Chí Khôn chẳng ra làm sao cả, thứ khiến bọn họ kiêng kỵ chính là chỗ dựa của hắn.
Mà lúc này chỗ dựa của hắn đang ở gần đó, chính là lão đầy tớ Phiền Quý Hưng của Mộc công tử.
- Không làm gì cả.
Lý Thất Dạ đi về phía Chu Chí Khôn, không nhanh không chậm, cười nhạt rằng:
- Ta đang tính xem có nên lột da của ngươi, để ngươi mở mang thủ đoạn tàn nhẫn của ta hay không mà thôi.
- Ngươi... ngươi.... ngươi.... ngươi... ngươi đừng xông bậy tới đây ---
Chu Chí Khôn hét lớn:
- Ta... ta... ta... Phiền lão đang ở đây đấy.
Lúc này Chu Chí Khôn sợ bể mật, vừa lùi về sau, vừa ngoác miệng kêu la.
- Thì đã sao?
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
- Ta muốn lột da của ngươi, ai ở đây cũng không có tác dụng.
Chu Chí Khôn sợ thật rồi, xoay người chạy về phía Phiền Quý Hưng. Có thể nói hắn đã dốc hết sức bú sữa mẹ, vừa chạy vừa gào rằng:
- Phiền lão... mau... mau cứu... mau cứu ta... hãy giết tên ác ma này ---
Trên thực tế Phiền Quý Hưng vẫn luôn nhìn sang bên này, nhìn thấy Chu Chí Khôn chạy về phía này, hai mắt của hắn phát lạnh, lạnh lùng nhin Lý Thất Dạ.
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn Phiền Quý Hưng. Hắn là lão bộc của Mộc thiếu chủ, quan hệ với Mộc thiếu chủ hơn hẳn tông đồ như Chu Chí Khôn. Hắn là người đi theo Mộc thiếu chủ từ trên xuống đây, là gia nô của Mộc gia, cũng là một vị Chân Thần.
Có thể nói, địa vị của Phiền Quý Hưng cao hơn Chu Chí Khôn rất nhiều, ở một mức độ nào đó thì lời nói của hắn cũng có thể đại biểu cho lời nói của Mộc thiếu chủ.
Người khác có thể âm thầm xem thường cái loại tiểu bối cáo mượn oai hùm Chu Chí Khôn, thế nhưng lại không ai dám thất lễ với Phiền Quý Hưng.
Không chỉ bởi vì hắn là một vị Chân Thần, cũng không phải chỉ vì hắn là lão bộc của Mộc thiếu chủ, mà bởi vì hắn là người của Mộc gia, là người tới từ bên trên, đã ở Mộc gia cả cuộc đời.
Thân phận địa vị như vậy, người hầu cùng tông đồ mà Mộc thiếu chủ mời chào ở Vạn Thống Giới không thể nào so sánh được.
Lúc này mọi người cùng nhìn Phiền Quý Hưng, mọi người muốn biết hắn sẽ làm như thế nào. Dù sao, mọi người đã biết Lý Thất Dạ mạnh mẽ cùng bá đạo như thế nào, hắn là người xem thường người trong thiên hạ.
- Các hạ, bỏ đi ---
Phiền Quý Hưng nói:
- Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, chớ đuổi cùng giết tuyệt!
- Ngươi là thá gì?
Lý Thất Dạ nói một cách lười biếng, vẫn đuổi theo Chu Chí Khôn, không nhanh không chậm.
Phiền Quý Hưng biến sắc. Từ khi hắn đi theo chủ nhân tới Vạn Thống Giới thì luôn cao cao tại thượng, không ai ở Vạn Thống Giới không nể tình hắn, ai mà dám không nể mặt mũi hắn?chương
Đế Bá
Đánh giá:
Truyện Đế Bá
Story
Chương 3426: Một Kiếm Trảm Ngàn Địch (Hạ)
9.6/10 từ 33 lượt.