Đế Bá
Chương 2572: Sư đồ kỳ quái 1
Nói đến đây, Cố Tôn lạnh lùng hừ một tiếng.
Nghe được sư tôn nói cả buổi, Diệp Cửu Châu há miệng muốn nói, nhưng hắn không biết nên nói cái gì mới tốt, cuối cùng hắn chỉ thở dài im lặng.
- Hừ, ở kiếp này hắn không thể trưởng sinh, vậy không phải hắn chết thì chính là ta vong!
Cố Tôn hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
- Đây cũng là cơ hội duy nhất ta có thể vặn ngã hắn.
- Sư tôn, ngươi muốn chiến với âm nha đại nhân đến cùng, ta không có ý kiến.
Diệp Cửu Châu trầm mặc một hồi lâu, trầm ngâm nói:
- Nhưng mà dẫn Phi Tiên Giáo vào Trấn Thiên Hải thành, một khi không tốt sẽ biến khéo thành vụng, thậm chí sẽ làm Trấn Thiên Hải thành lâm vào vạn kiếp bất phục.
- Điểm này ngươi yên tâm đi, chỉ bằng Long Chiến Thiên cũng muốn đấu với ta, hắn còn non lắm, hừ, sau lưng của hắn nếu không có độc thủ chèo chống, ta sớm muộn gì cũng diệt hắn!
Cố Tôn lạnh lùng nói, nói đến lời này, ánh mắt hắn tỏa ra sát khí đáng sợ.
Diệp Cửu Châu mở miệng nói ra:
- Nhưng sẽ biến Trấn Thiên Hải thành trở thành chiến trường, chỉ sợ sinh ra ảnh hưởng to lớn với Trấn Thiên Hải thành chúng ta.
- Thế gian khắp nơi đều là chiến trường.
Cố Tôn nhàn nhạt nói:
- Trong đại thế như thế này, không có ai có thể chỉ lo thân mình, muốn vĩnh viễn co đầu rụt cổ lo cho bản thân là không thể. Nếu thật sự như vậy, thế gian sẽ chứa Trấn Thiên Hải thành sao? Trấn Thiên Hải thành chúng ta có thể ba thế tôn vinh sao?
Diệp Cửu Châu há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng không biết nên nói thế nào cho phải.
- Cho dù ngươi muốn chỉ lo thân mình, đây là chuyện không có khả năng.
Cố Tôn nhìn ái đồ của mình, nói ra:
- Hiện tại chúng ta chưởng chấp quyền hành Trấn Thiên Hải thành, ngươi cảm thấy hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Hắn sẽ mặc chúng ta độc chiếm quyền hành Trấn Thiên Hải thành sao? Trong mắt hắn, Trấn Thiên Hải thành chỉ là tài sản riêng của hắn mà thôi, có thể để yên cho chúng ta nhúng chàm? Mặc kệ chúng ta không liên minh với Phi Tiên Giá, hắn sẽ nhổ tận gốc chúng ta, làm chúng ta tan biến khỏi thế gian này!
- Nếu chúng ta không thể không đấu với hắn, vậy chiến đi, xem ai có thể cười đến cuối cùng.
Cố Tôn tươi cười, chậm rãi nói ra:
- Người cuối cùng vẫn phải chết, cho dù là Tiên Đế cũng không thể thoát khỏi số mệnh. Nếu ta thất bại, chết thảm trong tay hắn, đây cũng không phải chuyện mất mặt gì, ngay cả Tiên Đế cũng từng chết dưới tay hắn, huống gì chúng ta...
- Nhưng nếu như ta thành công, như vậy ta sẽ là con kiến hôi cắn chết một con cự long, tương lai ta sẽ vượt qua tuyên cổ, tên tuổi của ta sẽ truyền lưu muôn đời!
Nói đến đây, Cố Tôn cười rất an bình, dường như chuyện sinh tử trong mắt hắn chỉ đơn giản như vậy.
Diệp Cửu Châu trầm mặc một hồi, hắn cuối cùng vẫn nói:
- Sư tôn, ngươi thông minh cả đời, âm nha đại nhân vẫn tính toán không bỏ sót đấy. Thứ cho đệ tử mạo muội, sư tôn và âm nha đấu một trận, chỉ sợ sư tôn không có bao nhiêu phần thắng.
Diệp Cửu Châu nói ra lời thật của bản thân, hắn vẫn dấu trong lòng không nói ra, nhưng hôm nay hắn phải nói.
Cố Tôn nhìn qua Diệp Cửu Châu, nói ra:
- Cửu Châu, trong lòng ngươi có sợ hãi, đạo tâm của ngươi không yên.
- Vâng.
Diệp Cửu Châu cũng không giấu diếm, thật thà nói:
- Âm nha đại nhân trở về, trong lòng của ta cũng sợ hãi, ta cũng không e ngại tử vong, âm nha đại nhân cho dù thanh toán ta, cũng chỉ giết ta mà thôi, dù sao ta cũng không lần đầu đối mặt tử vong, đối với ta mà nói, tử vong cũng không đáng sợ! Ta lo lắng cho sư tôn, ở kiếp này nếu sư tôn lại ra tay, nếu vẫn bại hẳn phải chết không thể nghi ngờ, kiếp này âm nha đại nhân sẽ không tha thứ cho sư tôn.
Cố Tôn trầm mặc một lát, qua thật lâu, hắn cười nói:
- Đúng, ta cũng biết, hắn sẽ giết ta. Ta làm việc đó hắn đã không bỏ qua cho ta, ta bạo lộ tọa tiêu Tiên Ma động, dẫn Đạp Không vào trong đó, ngay cả tỷ phu cũng không buông tha cho ta, huống chi là hắn!
Nói đến đây, hắn chỉ cười tiêu sái, không đặt chuyện này trong lòng.
Đồng thời, trong miệng hắn nói tỷ phu chính là Hắc Long Vương, người sáng lập Trấn Thiên Hải thành!
- Thế nhưng mà ——
Diệp Cửu Châu há miệng muốn nói.
Cố Tôn nhẹ nhàng khoát khoát tay, nói ra:
- Cửu Châu, đối với vi sư mà nói tử vong cũng không đáng sợ, nếu như muốn lựa chọn, hắn nhét ta vào hải nhãn, ta tình nguyện bị hắn giết, thời gian bị nhét vào hải nhãn là thời điểm sỉ nhục lớn nhất đời ta! Cũng chỉ có tỷ phu cho rằng ta sống còn tốt hơn tử vong! Ta dám đối địch với âm nha, tử vong thì thế nào, chết trong tay tồn tại như thế cũng không phải chuyện mất mặt.
- Tỷ phu cho ta còn sống, đó bởi vì hắn đã cam đoan với tỷ tỷ của ta mà thôi, hừ, hắn cho ta còn sống, còn không phải muốn ta sống không bằng chết sao?
Cố Tôn lãnh đạm nói:
- Ta tung hoành cả đời, thiên phú vô song, lại phải sống dưới bóng mờ của âm nha, lại phải dựa vào tình cảm Hắc Long Vương để sống, đối với ta mà nói, sống như vậy có khác gì tử vong?
- Với thiên phú, thực lực và đại đạo của ta, nếu không bị âm nha trấn áp, ta đã sớm trở thành Tiên Đế, đã sớm nhảy ra khỏi cửu thiên, sớm biến thành nhân vật tuyệt thế sáng chói cổ kim!
Nói đến đây, Cố Tôn vẫn bình thản lập tức nghiến răng nghiến lợi nói một câu.
Nghe cả buổi, Diệp Cửu Châu há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng không biết nói như thế nào, đành phải thở dài một hơi.
Từ sự kiện này, hắn không đánh giá sư phụ của mình, đối với hắn mà nói sư phụ hắn đúng cũng tốt, là sai cũng được, cuối cùng hắn vẫn đứng bên cạnh sư phụ của mình.
Đối với Diệp Cửu Châu mà nói, sư phụ giống như phụ thân thân sinh, cho tánh mạng hắn, cho hắn cuộc sống, hắn sẽ đi theo cả đời.
Cho nên đối với Diệp Cửu Châu mà nói, cho dù là lúc nào, tình huống nào, hắn sẽ đứng bên cạnh sư phụ của mình, cho dù đối địch với thiên hạ, đối địch với tồn tại khủng bố của thế gian, đối địch với độc thủ sau màn, hắn vẫn lựa chọn đứng bên cạnh sư phụ mình.
Đối với Diệp Cửu Châu mà nói, hắn cũng không sợ tử vong, nhưng hắn lại lo lắng sư tôn có một ngày sẽ thân bại danh liệt, cuối cùng thân tử đạo tiêu!
Sau khi đánh bay Long Ngạo Thiên, Lý Thất Dạ tiếp tục thăm dò Bắc Uông Dương, cuối cùng hắn đã nắm giữ từng chi tiết của đại thế Bắc Uông Dương trong lòng bàn tay của mình.
Cuối cùng dưới đại thế này, Lý Thất Dạ lật tung tám phương, mượn thế thiên địa, được nữ tử trong vải vàng chỉ điểm, Lý Thất Dạ đã đi theo đại thế.
- Thú vị!
Sau khi Lý Thất Dạ đi theo từng bước của đại thế, chậm rãi nói ra:
- Khó trách trước kia ta không có phát hiện, thì ra trong kỷ nguyên của các ngươi, các ngươi đã lưu lại lạc ấn của mình, lại trải qua thời gian tuế nguyệt đánh bóng, thương hải tang điền, tất cả đều biến hóa, những người đời sau không thể nhận ra những biến hóa như thế.
- Hừ, kỷ nguyên của chúng ta không giống như tưởng tượng của ngươi, thiên địa huyền hoàng trong vũ trụ của chúng ta...
Đế Bá