Đế Bá
Chương 2173: Đuổi bắt bóng mờ
- Nghe nói Cổ Thuần Tiên Đế đến Cốt Hải, Yến Thế Tiên Đế lại càng không cần phải nói, có đồn đãi nói, Yến Thế Tiên Đế đã giết Cốt Hải long trời lỡ đất, có ghi lại nói, Yến Thế Tiên Đế là một hơi đánh tới sâu nhất trong Cốt Hải.
Trác Kiếm Thi cũng chậm rãi nói ra:
- Chẳng lẽ Cổ Thuần Tiên Đế, Yến Thế Tiên Đế cũng không biết chuyện có quan hệ tới bóng mờ Cốt Hải hay sao?
Điều này cũng không có thể trách Liễu Như Yên các nàng hiếu kỳ như vậy, bóng mờ có thể làm cho Lý Thất Dạ thất thố như vậy, bóng mờ này chắc chắn là tuyệt thế vô song.
- Tổ sư chúng ta có biết về bóng mờ Cốt Hải hay không, ta thì không biết, ít nhất Cổ Thuần Tứ Mạch chúng ta thật sự không có ghi lại về phương diện này.
Thuần Dương Tử ngẫm lại, nghiêm túc nói ra:
- Nếu như nói bóng mờ hoặc chuyện hắc ám. Ta ngược lại biết rõ một sự kiện, từ trong Cổ Thuần Tứ Mạch ghi lại, đồn đãi nói, muôn đời đến nay, có một tấm màn đen vẫn bao phủ cửu giới.
- Tấm màn đen trong truyền thuyết?
Trác Kiếm Thi cùng Liễu Như Yên sư tỷ muội hai người ánh mắt chấn động, Liễu Như Yên nói ra:
- Ngươi muốn nói là độc thủ sau màn đúng không?
- Đúng. Chính là độc thủ, nhưng mà đây không có quan hệ gì tới bóng mờ Cốt Hải cả.
Thuần Dương Tử lắc đầu nói ra.
Trác Kiếm Thi cũng nói ra:
- Đây là chuyện không có vấn đề gì, độc thủ là độc thủ, bóng mờ là bóng mờ. Về phía độc thủ sau màn, trong Vô Cấu Tam Tông chúng ta cũng có ghi lại, nhưng mà nói cũng không rõ, chỉ là rải rác vài câu mà thôi, không có nói chuyện gì!
- Trong truyền thuyết độc thủ sau màn, nghe nói cũng là tồn tại từ tuyên cổ.
Thuần Dương Tử cảm khái một tiếng, sau đó cũng không muốn nói nhiều hơn.
- Độc thủ, cái gì độc thủ?
Nghe được đám người Liễu Như Yên nói chuyện, Hùng Thiên Tí tò mò nói ra. So với đám người Liễu Như Yên bọn họ, Hùng Thiên Tí đương nhiên không biết truyền thuyết về độc thủ sau màn.
Đám người Liễu Như Yên không muốn nói chuyện nhiều, câm miệng không nói. Tuy bọn họ đối với truyền thuyết độc thủ sau màn rải rác không có mấy, nhưng mà bọn họ cũng đã được nghe nói, độc thủ sau màn là cấm kị, cho dù là người biết rõ nội tình cũng không muốn nói nhiều về nó.
Thấy đám người Liễu Như Yên đều câm miệng không nói chuyện, Hùng Thiên Tí mới hiểu được chính mình hỏi chuyện không nên hỏi, hắn đành phải xấu hổ cười rộ lên.
- Đây là một cấm kị, không thể nhiều lời.
Nhìn thấy Hùng Thiên Tí xấu hổ, Thuần Dương Tử lắc đầu nói ra.
Trên biển cả, bóng mờ lấy tốc độ cực nhanh thoát đi, nó dường như không muốn tiếp xúc với Lý Thất Dạ , thời điểm Lý Thất Dạ tiếp cận thì nó vô cùng dứt khoát bỏ chạy thật xa.
Đương nhiên Lý Thất Dạ cũng không tính buông tha nó, cưỡi lên phi toa của Bạch Cốt Đảo chủ đuổi theo bóng mờ, đuổi theo không bỏ.
Bóng mờ bỏ chạy tốc độ cực nhanh làm không ai nhìn thấy bộ dáng chính thức của nó, làm cho người ta có thể nhìn thấy, nó chỉ là một bóng mờ, về phần trong bóng mờ này có vật gì, trong đó có hình dáng ra sao, hoàn toàn không ai có thể nhìn rõ ràng cả.
- Trốn đi, ta xem ngươi mang ta chạy đi đâu.
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào bóng mờ này, chậm rãi nói ra.
Bóng mờ bất kể tốc độ nhanh thế nào đều không thể thoát khỏi phi toa của Lý Thất Dạ. Phải biết rằng, phi toa của Bạch Cốt đảo chủ là bảo vật tuyệt thế vô song, bên trong cốt hải chỉ cần nó muốn truy tung, không có chuyện gì là không thể.
Lúc này bóng mờ chạy thục mạng trên biển cả, thấy không thể thoát khỏi phi toa, nó đột nhiên tung người bay lên, giống như nhảy ra khỏi mặt biển.
Phi toa đuổi sát không bỏ, cũng tung người bay theo, sau khi phi toa nhảy lên, trước mắt không có Cốt Hải, cũng không có nước biển đục ngầu, không có xương trắng gì đó
Ở chỗ này giống như là trong tinh không, bầu trời có hào quang lập lòe, xa xa có dấu vết sáng ngời, màu sắc ban lan thập phần đồ sộ, thập phần xinh đẹp, giống như tinh vân sáng ngời.
Nơi như vậy không biết ở nơi nào, dường như nơi này là một thế giới khác.
Dưới bầu trời sao này, phi toa vẫn đuổi theo sát bóng mờ, đuổi sát không bỏ, vẫn truy đuổi theo nó.
Thấy tình huống không thể thoát khỏi phi toa, bóng mờ đột nhiên hạ xuống, thoáng cái chui vào nơi sâu nhất trong tinh không, phi toa cũng theo sát mà đi.
Nhảy vào nơi sâu nhất trong tinh không, thoáng cái tiến vào thế giới khác, ở chỗ này cực nóng, phóng nhãn nhìn lại, nơi này cằn cỗi giống như thân đang ở trong sa mạc, thậm chí trong sa mạc này có khói lửa bắn lên cao cao.
Trong nơi này, rất nhiều nơi có cát lún xuống, dĩ nhiên là phun lửa khói ra ngoài, thậm chí thường cách một đoạn thời gian nghe được tiếng "Oanh" vang vọng các nơi, đá phún nham tương. Nham thạch nóng chảy phun đồ vật ra, cũng không biết là vật gì.
Lý Thất Dạ không quan tâm là ở địa phương nào, nhìn chằm chằm vào bóng mờ đang bỏ chạy, chậm rãi nói ra:
- Lúc này đây, mặc kệ ngươi chạy trốn tới địa phương nào, cũng đừng hòng chạy thoát như lần trước.
Đang bay lượn trong sa mạc, ybóng mờ vẫn không thoát khỏi Lý Thất Dạ, bóng mờ đột nhiên tung người bay lên, nhảy vào một thế giới khác, Lý Thất Dạ lái phi toa theo sát mà đi.
Đây là một biển cả, nhưng mà nơi này không phải Cốt Hải, nơi này là một biển máu, phóng nhãn nhìn lại, nơi này mênh mông, bao la bát ngát bát ngát, trước mắt đỏ hồng, ở trong biển máu thế này, bất cứ kẻ nào cũng phải hoảng sợ kinh hãi, dường như nơi này chính là địa ngục.
Càng làm cho người ta cảm thấy khủng bố là, biển máu này cũng không có bình tĩnh, khắp nơi là phong bạo, trong biển máu huyết thủy hình thành sóng lớn, làm cho bầu trời đầy huyết vụ, phong bạo đáng sợ giống như hủy thế giới.
Không ít nơi trong biển máu này có tiếng nổ vang không ngớt, ở nơi như thế này, có thể nhìn thấy cột máu phóng lên trời, nơi như vậy giống như suối phun, phun ra huyết thủy nổ vang không dứt, trong suối phun này, dường như bất kỳ vật gì hoặc là sinh linh gì rơi vào đều không thể sống sót.
Nơi này rất hung hiểm, bóng mờ lại vượt qua tự do, nhanh chóng bay lên cao, một chút cũng không bị ảnh hưởng.
Nhưng mà thuyền nhỏ của Bạch Cốt Đảo chủ cũng có lai lịch kinh thiên, xuyên qua biển máu hoàn toàn không bị chút ảnh hưởng nào cả.
Cho nên dưới điều khiển của Lý Thất Dạ, bóng mờ không bỏ được hắn, hắn đuổi theo tới cùng.
Bóng mờ cảm thấy không thể thoat skhoir Lý Thất nó vừa sợ vừa giận, đổi lại là sinh linh khác, nó sớm xoay người xé tan đối phương thành mảnh nhỏ, làm cho đối phương tan thành mây khói.
Nhưng mà nó từng thua thiệt trong tay của Lý Thất Dạ, mặc kệ Lý Thất Dạ là hình dạng gì, là âm tà cũng tốt, là người sống cũng được, nó đều có thể cảm thụ ra khí tức độc nhất vô nhị của Lý Thất Dạ.
Cho nên hiện tại Lý Thất Dạ đuổi sát không phóng, nó chỉ có dốc sức liều mạng chạy thục mạng, nó cũng không muốn giống như lần trước bị Lý Thất Dạ vũng hố một lần, mặc dù nói lần trước nó an toàn đào thoát, nhưng mà lại làm cho nó sợ hãi trong năm tháng thật dài.
Đế Bá
Trác Kiếm Thi cũng chậm rãi nói ra:
- Chẳng lẽ Cổ Thuần Tiên Đế, Yến Thế Tiên Đế cũng không biết chuyện có quan hệ tới bóng mờ Cốt Hải hay sao?
Điều này cũng không có thể trách Liễu Như Yên các nàng hiếu kỳ như vậy, bóng mờ có thể làm cho Lý Thất Dạ thất thố như vậy, bóng mờ này chắc chắn là tuyệt thế vô song.
- Tổ sư chúng ta có biết về bóng mờ Cốt Hải hay không, ta thì không biết, ít nhất Cổ Thuần Tứ Mạch chúng ta thật sự không có ghi lại về phương diện này.
Thuần Dương Tử ngẫm lại, nghiêm túc nói ra:
- Nếu như nói bóng mờ hoặc chuyện hắc ám. Ta ngược lại biết rõ một sự kiện, từ trong Cổ Thuần Tứ Mạch ghi lại, đồn đãi nói, muôn đời đến nay, có một tấm màn đen vẫn bao phủ cửu giới.
- Tấm màn đen trong truyền thuyết?
Trác Kiếm Thi cùng Liễu Như Yên sư tỷ muội hai người ánh mắt chấn động, Liễu Như Yên nói ra:
- Ngươi muốn nói là độc thủ sau màn đúng không?
- Đúng. Chính là độc thủ, nhưng mà đây không có quan hệ gì tới bóng mờ Cốt Hải cả.
Thuần Dương Tử lắc đầu nói ra.
Trác Kiếm Thi cũng nói ra:
- Đây là chuyện không có vấn đề gì, độc thủ là độc thủ, bóng mờ là bóng mờ. Về phía độc thủ sau màn, trong Vô Cấu Tam Tông chúng ta cũng có ghi lại, nhưng mà nói cũng không rõ, chỉ là rải rác vài câu mà thôi, không có nói chuyện gì!
- Trong truyền thuyết độc thủ sau màn, nghe nói cũng là tồn tại từ tuyên cổ.
Thuần Dương Tử cảm khái một tiếng, sau đó cũng không muốn nói nhiều hơn.
- Độc thủ, cái gì độc thủ?
Nghe được đám người Liễu Như Yên nói chuyện, Hùng Thiên Tí tò mò nói ra. So với đám người Liễu Như Yên bọn họ, Hùng Thiên Tí đương nhiên không biết truyền thuyết về độc thủ sau màn.
Đám người Liễu Như Yên không muốn nói chuyện nhiều, câm miệng không nói. Tuy bọn họ đối với truyền thuyết độc thủ sau màn rải rác không có mấy, nhưng mà bọn họ cũng đã được nghe nói, độc thủ sau màn là cấm kị, cho dù là người biết rõ nội tình cũng không muốn nói nhiều về nó.
Thấy đám người Liễu Như Yên đều câm miệng không nói chuyện, Hùng Thiên Tí mới hiểu được chính mình hỏi chuyện không nên hỏi, hắn đành phải xấu hổ cười rộ lên.
- Đây là một cấm kị, không thể nhiều lời.
Nhìn thấy Hùng Thiên Tí xấu hổ, Thuần Dương Tử lắc đầu nói ra.
Trên biển cả, bóng mờ lấy tốc độ cực nhanh thoát đi, nó dường như không muốn tiếp xúc với Lý Thất Dạ , thời điểm Lý Thất Dạ tiếp cận thì nó vô cùng dứt khoát bỏ chạy thật xa.
Đương nhiên Lý Thất Dạ cũng không tính buông tha nó, cưỡi lên phi toa của Bạch Cốt Đảo chủ đuổi theo bóng mờ, đuổi theo không bỏ.
Bóng mờ bỏ chạy tốc độ cực nhanh làm không ai nhìn thấy bộ dáng chính thức của nó, làm cho người ta có thể nhìn thấy, nó chỉ là một bóng mờ, về phần trong bóng mờ này có vật gì, trong đó có hình dáng ra sao, hoàn toàn không ai có thể nhìn rõ ràng cả.
- Trốn đi, ta xem ngươi mang ta chạy đi đâu.
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào bóng mờ này, chậm rãi nói ra.
Bóng mờ bất kể tốc độ nhanh thế nào đều không thể thoát khỏi phi toa của Lý Thất Dạ. Phải biết rằng, phi toa của Bạch Cốt đảo chủ là bảo vật tuyệt thế vô song, bên trong cốt hải chỉ cần nó muốn truy tung, không có chuyện gì là không thể.
Lúc này bóng mờ chạy thục mạng trên biển cả, thấy không thể thoát khỏi phi toa, nó đột nhiên tung người bay lên, giống như nhảy ra khỏi mặt biển.
Phi toa đuổi sát không bỏ, cũng tung người bay theo, sau khi phi toa nhảy lên, trước mắt không có Cốt Hải, cũng không có nước biển đục ngầu, không có xương trắng gì đó
Ở chỗ này giống như là trong tinh không, bầu trời có hào quang lập lòe, xa xa có dấu vết sáng ngời, màu sắc ban lan thập phần đồ sộ, thập phần xinh đẹp, giống như tinh vân sáng ngời.
Nơi như vậy không biết ở nơi nào, dường như nơi này là một thế giới khác.
Dưới bầu trời sao này, phi toa vẫn đuổi theo sát bóng mờ, đuổi sát không bỏ, vẫn truy đuổi theo nó.
Thấy tình huống không thể thoát khỏi phi toa, bóng mờ đột nhiên hạ xuống, thoáng cái chui vào nơi sâu nhất trong tinh không, phi toa cũng theo sát mà đi.
Nhảy vào nơi sâu nhất trong tinh không, thoáng cái tiến vào thế giới khác, ở chỗ này cực nóng, phóng nhãn nhìn lại, nơi này cằn cỗi giống như thân đang ở trong sa mạc, thậm chí trong sa mạc này có khói lửa bắn lên cao cao.
Trong nơi này, rất nhiều nơi có cát lún xuống, dĩ nhiên là phun lửa khói ra ngoài, thậm chí thường cách một đoạn thời gian nghe được tiếng "Oanh" vang vọng các nơi, đá phún nham tương. Nham thạch nóng chảy phun đồ vật ra, cũng không biết là vật gì.
Lý Thất Dạ không quan tâm là ở địa phương nào, nhìn chằm chằm vào bóng mờ đang bỏ chạy, chậm rãi nói ra:
- Lúc này đây, mặc kệ ngươi chạy trốn tới địa phương nào, cũng đừng hòng chạy thoát như lần trước.
Đang bay lượn trong sa mạc, ybóng mờ vẫn không thoát khỏi Lý Thất Dạ, bóng mờ đột nhiên tung người bay lên, nhảy vào một thế giới khác, Lý Thất Dạ lái phi toa theo sát mà đi.
Đây là một biển cả, nhưng mà nơi này không phải Cốt Hải, nơi này là một biển máu, phóng nhãn nhìn lại, nơi này mênh mông, bao la bát ngát bát ngát, trước mắt đỏ hồng, ở trong biển máu thế này, bất cứ kẻ nào cũng phải hoảng sợ kinh hãi, dường như nơi này chính là địa ngục.
Càng làm cho người ta cảm thấy khủng bố là, biển máu này cũng không có bình tĩnh, khắp nơi là phong bạo, trong biển máu huyết thủy hình thành sóng lớn, làm cho bầu trời đầy huyết vụ, phong bạo đáng sợ giống như hủy thế giới.
Không ít nơi trong biển máu này có tiếng nổ vang không ngớt, ở nơi như thế này, có thể nhìn thấy cột máu phóng lên trời, nơi như vậy giống như suối phun, phun ra huyết thủy nổ vang không dứt, trong suối phun này, dường như bất kỳ vật gì hoặc là sinh linh gì rơi vào đều không thể sống sót.
Nơi này rất hung hiểm, bóng mờ lại vượt qua tự do, nhanh chóng bay lên cao, một chút cũng không bị ảnh hưởng.
Nhưng mà thuyền nhỏ của Bạch Cốt Đảo chủ cũng có lai lịch kinh thiên, xuyên qua biển máu hoàn toàn không bị chút ảnh hưởng nào cả.
Cho nên dưới điều khiển của Lý Thất Dạ, bóng mờ không bỏ được hắn, hắn đuổi theo tới cùng.
Bóng mờ cảm thấy không thể thoat skhoir Lý Thất nó vừa sợ vừa giận, đổi lại là sinh linh khác, nó sớm xoay người xé tan đối phương thành mảnh nhỏ, làm cho đối phương tan thành mây khói.
Nhưng mà nó từng thua thiệt trong tay của Lý Thất Dạ, mặc kệ Lý Thất Dạ là hình dạng gì, là âm tà cũng tốt, là người sống cũng được, nó đều có thể cảm thụ ra khí tức độc nhất vô nhị của Lý Thất Dạ.
Cho nên hiện tại Lý Thất Dạ đuổi sát không phóng, nó chỉ có dốc sức liều mạng chạy thục mạng, nó cũng không muốn giống như lần trước bị Lý Thất Dạ vũng hố một lần, mặc dù nói lần trước nó an toàn đào thoát, nhưng mà lại làm cho nó sợ hãi trong năm tháng thật dài.
Đế Bá
Đánh giá:
Truyện Đế Bá
Story
Chương 2173: Đuổi bắt bóng mờ
9.6/10 từ 33 lượt.