Đế Bá
Chương 1807: Công bằng
Đúng như Lý Thất Dạ đã nói rồi, nếu như Lý Thất Dạ đoạt Thiên Đằng Hồ mà chữa tốt cho tổ đằng, kết cục cuối cùng cũng như suy nghĩ của hắn, chỉ la quá trình thực hiện khác nhau mà thôi.
- Nhưng mà, ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lý đi.
Lý Thất Dạ uống một ngụm trà, vừa cười vừa nói:
- Ta không phải thiện nam tín nữ gì đâu, nếu có người ngăn cản ta, giết không tha, cho dù là ngươi cũng không ngoại lệ.
Nói đến đây, hắn trong đôi mắt hào quang nhảy lên thoáng một phát.
Nhìn thấy ánh mắt Lý Thất Dạ nhảy lên một cái, trong lòng Đằng Tề Văn phát lạnh, cảm giác có đồ vật lợi hại đang đánh vào tim hắn, trong thời gian ngắn hắn có cảm giác như bị tử vong bao phủ nội tâm.
Đằng Tề Văn hít sâu một hơi, nói:
- Thành Thiên Đằng không phải ai muốn tới thì tới, ai muốn đi thì đi, cho dù là Thần Hoàng cũng không có khả năng qua lại tự do trong thành Thiên Đằng. Chớ nói chi là địch của thành Thiên Đằng.
Đằng Tề Văn nói lời này không phải uy hiếp, hắn nói là tình hình thực tế, thành Thiên Đằng nội tình không cho bất cứ ai khinh thị. Huống chi tổ đằng che chở thành Thiên Đằng, ai dám làm càn tại thành Thiên Đằng?
- Ngươi quá xem thường ta.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, lắc đầu nói ra:
- Ngươi vẫn không rõ mình phải đối mặt với người nào, ngươi vẫn không rõ thành Thiên Đằng gặp phải lựa chọn ra sao. Ta đã dám đến, ngươi cảm thấy ta sẽ sợ thành Thiên Đằng sao? Ta dám đơn thương độc mã đến Thiên Đằng Hồ, ngươi cảm thấy ta sẽ đặt thành Thiên Đằng vào trong mắt sao?
Lý Thất Dạ nói câu này lập tức làm cho Đằng Tề Văn hít thở không thông, lời này quá kiêu ngạo, lời này quá mạnh mẽ, đây không phải là cuồng, đây quả thực chính là nhục nhã thành Thiên Đằng.
Hắn với tư cách truyền nhân thành Thiên Đằng. Có người khác trước mặt hắn nói ẩu nói tả, không đặt thành Thiên Đằng vào trong mắt, cho dù Đằng Tề Văn hắn tính tình tốt, hàm dưỡng cao, trong nội tâm vẫn có lửa giận bốc lên, tượng đất cũng có ba phần nóng tính đấy.
- Tiên sinh nói lời này quá ngông cuồng a, phóng nhãn cả Thiên Linh Giới, chỉ sợ không có mấy người dám nói với ta như thế.
Đằng Tề Văn hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, trầm giọng nói.
- Xem ta, nhìn vào mắt ta.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
- Ngươi nhìn một cái ta có đặt thành Thiên Đằng vào mắt hay không?
Đằng Tề Văn rùng mình, hắn vô ý thức nghênh tiếp ánh mắt của Lý Thất Dạ, nhìn thẳng vào hai mắt Lý Thất Dạ.
Vừa nhìn thấy hai mắt Lý Thất Dạ, trong thời gian ngắn Đằng Tề Văn ý thức được cái gì, hắn lập tức "Đông, đông, đông" lui lại vài bước, sắc mặt của hắn đại biến.
Đằng Tề Văn từ trong mắt Lý Thất Dạ nhìn thấy sát phạt, sát phạt ngập trời, thần cản sát thần! Nếu như nói cái gì khác có thể dùng lừa gạt người ta, nhưng mà loại sát phạt lãnh khốc là không có lừa gạt người ta được.
Giết chóc tùy tâm, đây là tình cảm đáng sợ nhất. Sát phạt như thế làm cho người ta sợ hãi từ bản năng. Cho nên thứ này là chân thật nhất.
Nhìn thấy sát phạt đáng sợ như thế. Đằng Tề Văn hoảng sợ, vào thời khắc này hắn hiểu Lý Thất Dạ thật sự không có lừa gạt hắn, đúng như Lý Thất Dạ đã nói, bất luận là ai ngăn cản đường của hắn đều giết không tha.
Mặc kệ Lý Thất Dạ tự tin tới từ chỗ nào, nhưng vào lúc này Đằng Tề Văn ý thức được Lý Thất Dạ không đặt thành Thiên Đằng vào trong lòng, hắn thật sự sẽ đại khai sát giới.
- Ngươi --
Đằng Tề Văn trong khoảng thời gian ngắn, vừa sợ vừa giận nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ. Đồng thời, thời điểm này Đằng Tề Văn cũng thập phần hối hận hắn sẽ dẫn sói vào nhà, hắn dẫn sát tinh vào thành Thiên Đằng, mang tới tai nạn thành Thiên Đằng.
Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, chậm rãi rủ mắt xuống, uống cạn chén trà đặt lên bàn, nói:
- Ngươi không cần cừu thị ta, cũng không cần tức giận, càng không cần phải hối hận, ngươi không dẫn sói vào nhà đâu.
- Ngươi, ngươi có ý gì?
Lý Thất Dạ đột nhiên nói nói như vậy, làm cho Đằng Tề Văn có chút sờ không được ý nghĩ.
Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:
- Chính ngươi nghĩ một chút, chẳng lẽ không có ngươi đưa ta tới thành Thiên Đằng, chẳng lẽ ta không thể đánh chủ ý vào thành Thiên Đằng Hồ sao? Ta muốn tục thọ cho Khổng Tước Thụ, ta phải cần có Thiên Đằng Hồ, cho nên đối với ta mà nói, có ngươi dẫn ta vào thành Thiên Đằng hay không cũng giống như cả.
Lý Thất Dạ nói lời này làm cho Đằng Tề Văn trầm mặc một chút, lời này đã nói như thế, nhưng mà trong lòng của hắn có cảm giác chịu tội, bởi vì làhắn dẫn Lý Thất Dạ vào thành Thiên Đằng.
- Nếu đứng ở đây cừu thị ta, hối hận vì hành vi của mình, vậy tại sao không nắm bắt cơ hội.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Đằng Tề Văn giật mình, nhìn qua Lý Thất Dạ, nói ra:
- Nắm lấy cơ hội? Cơ hội gì?
- Cơ hội mang hòa bình cho thành Thiên Đằng các ngươi.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
- Ta bảo ngươi dẫn ta tới thành Thiên Đằng, đó chính là cho thành Thiên Đằng cơ hội, cũng cho ngươi cơ hội, đi thông đường hòa bình, ngay trước mặt ta, ngay trước măt thành Thiên Đằng, nếu các ngươi nguyện ý, vậy không cần phải sát phạt, không cần phải dùng máu tươi để nhuộm đỏ thành Thiên Đằng. Đây là một hồi giao dịch hai bên rất hài lòng, cuối cùng nhất mọi người theo như nhu cầu.
- Nếu như ngươi hoặc là thành Thiên Đằng có thể bắt lấy cơ hội, như vậy ta cũng không cần phiền toái chắp nhặt với các ngươi, thành Thiên Đằng cũng không cần chết nhiều người như vậy, cuối cùng mọi người vui vẻ chấm dứt giao dịch.
Nói đến đây Lý Thất Dạ nhìn qua Đằng Tề Văn.
- Nhưng, ngươi đây là ép mua ép bán, thậm chí nói được là cưỡng đoạt.
Đằng Tề Văn nhịn không được nói ra:
- Đây là giao dịch sao? Theo lời ngươi nói, thành Thiên Đằng còn có lựa chọn a...
- Lựa chọn, lựa chọn, các ngươi phải lựa chọn...
Lý Thất Dạ khoát tay chặn lại, chen ngàng lời Đằng Tề Văn, nói ra:
- Lựa chọn ép mua ép bán hay lựa chọn tổ đằng sụp đổ, thành Thiên Đằng các ngươi tan thành mây khói! Nói khó nghe một chút, thành Thiên Đằng các ngươi chỉ là một đám ngu xuẩn mà thôi...
Nói đến đây, Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn qua Đằng Tề Văn, nói ra:
- Một đám tham lam ngu xuẩn, chỉ muốn nhận mà không muốn trả giá, chỉ muốn đạt tất cả, tai nạn tổ đằng các ngươi đã trải qua bao nhiêu năm tháng, các ngươi có thể tiêu trừ nó sao? Các ngươi có đồng ý trả cái giá lớn để tìm dược sư trong cửu giới chưa? Không có, các ngươi chưa từng cố hết sức qua, các ngươi cái gọi là tìm kiếm dược sư chỉ là tiểu đả tiểu nháo mà thôi...
-... Lời nói khó nghe một chút, con cháu thành Thiên Đằng các ngươi chỉ là một đám ký sinh trên người tổ đằng mà thôi! Chỉ lo tư dục của mình, cho tới bây giờ không có ai nghĩ tới tổ đằng. Mà đám lão bất tử trong Thiên Đằng Tổ kia giày vò cho tới hôm nay, bọn chúng có từng nghĩ tới sẽ mang Thiên Đằng Hồ ra làm giao dịch sao, đám lão già thành Thiên Đằng các ngươi chính là không nở chết đi? Đối với bọn chúng mà nói, mạng chó của mình còn trân quý hơn tai nạn mà tổ đằng thừa nhận!
Nói xong lời cuối cùng, Lý Thất Dạ cười lạnh, khinh thường.
Đế Bá
- Nhưng mà, ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lý đi.
Lý Thất Dạ uống một ngụm trà, vừa cười vừa nói:
- Ta không phải thiện nam tín nữ gì đâu, nếu có người ngăn cản ta, giết không tha, cho dù là ngươi cũng không ngoại lệ.
Nói đến đây, hắn trong đôi mắt hào quang nhảy lên thoáng một phát.
Nhìn thấy ánh mắt Lý Thất Dạ nhảy lên một cái, trong lòng Đằng Tề Văn phát lạnh, cảm giác có đồ vật lợi hại đang đánh vào tim hắn, trong thời gian ngắn hắn có cảm giác như bị tử vong bao phủ nội tâm.
Đằng Tề Văn hít sâu một hơi, nói:
- Thành Thiên Đằng không phải ai muốn tới thì tới, ai muốn đi thì đi, cho dù là Thần Hoàng cũng không có khả năng qua lại tự do trong thành Thiên Đằng. Chớ nói chi là địch của thành Thiên Đằng.
Đằng Tề Văn nói lời này không phải uy hiếp, hắn nói là tình hình thực tế, thành Thiên Đằng nội tình không cho bất cứ ai khinh thị. Huống chi tổ đằng che chở thành Thiên Đằng, ai dám làm càn tại thành Thiên Đằng?
- Ngươi quá xem thường ta.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, lắc đầu nói ra:
- Ngươi vẫn không rõ mình phải đối mặt với người nào, ngươi vẫn không rõ thành Thiên Đằng gặp phải lựa chọn ra sao. Ta đã dám đến, ngươi cảm thấy ta sẽ sợ thành Thiên Đằng sao? Ta dám đơn thương độc mã đến Thiên Đằng Hồ, ngươi cảm thấy ta sẽ đặt thành Thiên Đằng vào trong mắt sao?
Lý Thất Dạ nói câu này lập tức làm cho Đằng Tề Văn hít thở không thông, lời này quá kiêu ngạo, lời này quá mạnh mẽ, đây không phải là cuồng, đây quả thực chính là nhục nhã thành Thiên Đằng.
Hắn với tư cách truyền nhân thành Thiên Đằng. Có người khác trước mặt hắn nói ẩu nói tả, không đặt thành Thiên Đằng vào trong mắt, cho dù Đằng Tề Văn hắn tính tình tốt, hàm dưỡng cao, trong nội tâm vẫn có lửa giận bốc lên, tượng đất cũng có ba phần nóng tính đấy.
- Tiên sinh nói lời này quá ngông cuồng a, phóng nhãn cả Thiên Linh Giới, chỉ sợ không có mấy người dám nói với ta như thế.
Đằng Tề Văn hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, trầm giọng nói.
- Xem ta, nhìn vào mắt ta.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
- Ngươi nhìn một cái ta có đặt thành Thiên Đằng vào mắt hay không?
Đằng Tề Văn rùng mình, hắn vô ý thức nghênh tiếp ánh mắt của Lý Thất Dạ, nhìn thẳng vào hai mắt Lý Thất Dạ.
Vừa nhìn thấy hai mắt Lý Thất Dạ, trong thời gian ngắn Đằng Tề Văn ý thức được cái gì, hắn lập tức "Đông, đông, đông" lui lại vài bước, sắc mặt của hắn đại biến.
Đằng Tề Văn từ trong mắt Lý Thất Dạ nhìn thấy sát phạt, sát phạt ngập trời, thần cản sát thần! Nếu như nói cái gì khác có thể dùng lừa gạt người ta, nhưng mà loại sát phạt lãnh khốc là không có lừa gạt người ta được.
Giết chóc tùy tâm, đây là tình cảm đáng sợ nhất. Sát phạt như thế làm cho người ta sợ hãi từ bản năng. Cho nên thứ này là chân thật nhất.
Nhìn thấy sát phạt đáng sợ như thế. Đằng Tề Văn hoảng sợ, vào thời khắc này hắn hiểu Lý Thất Dạ thật sự không có lừa gạt hắn, đúng như Lý Thất Dạ đã nói, bất luận là ai ngăn cản đường của hắn đều giết không tha.
Mặc kệ Lý Thất Dạ tự tin tới từ chỗ nào, nhưng vào lúc này Đằng Tề Văn ý thức được Lý Thất Dạ không đặt thành Thiên Đằng vào trong lòng, hắn thật sự sẽ đại khai sát giới.
- Ngươi --
Đằng Tề Văn trong khoảng thời gian ngắn, vừa sợ vừa giận nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ. Đồng thời, thời điểm này Đằng Tề Văn cũng thập phần hối hận hắn sẽ dẫn sói vào nhà, hắn dẫn sát tinh vào thành Thiên Đằng, mang tới tai nạn thành Thiên Đằng.
Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, chậm rãi rủ mắt xuống, uống cạn chén trà đặt lên bàn, nói:
- Ngươi không cần cừu thị ta, cũng không cần tức giận, càng không cần phải hối hận, ngươi không dẫn sói vào nhà đâu.
- Ngươi, ngươi có ý gì?
Lý Thất Dạ đột nhiên nói nói như vậy, làm cho Đằng Tề Văn có chút sờ không được ý nghĩ.
Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:
- Chính ngươi nghĩ một chút, chẳng lẽ không có ngươi đưa ta tới thành Thiên Đằng, chẳng lẽ ta không thể đánh chủ ý vào thành Thiên Đằng Hồ sao? Ta muốn tục thọ cho Khổng Tước Thụ, ta phải cần có Thiên Đằng Hồ, cho nên đối với ta mà nói, có ngươi dẫn ta vào thành Thiên Đằng hay không cũng giống như cả.
Lý Thất Dạ nói lời này làm cho Đằng Tề Văn trầm mặc một chút, lời này đã nói như thế, nhưng mà trong lòng của hắn có cảm giác chịu tội, bởi vì làhắn dẫn Lý Thất Dạ vào thành Thiên Đằng.
- Nếu đứng ở đây cừu thị ta, hối hận vì hành vi của mình, vậy tại sao không nắm bắt cơ hội.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Đằng Tề Văn giật mình, nhìn qua Lý Thất Dạ, nói ra:
- Nắm lấy cơ hội? Cơ hội gì?
- Cơ hội mang hòa bình cho thành Thiên Đằng các ngươi.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
- Ta bảo ngươi dẫn ta tới thành Thiên Đằng, đó chính là cho thành Thiên Đằng cơ hội, cũng cho ngươi cơ hội, đi thông đường hòa bình, ngay trước mặt ta, ngay trước măt thành Thiên Đằng, nếu các ngươi nguyện ý, vậy không cần phải sát phạt, không cần phải dùng máu tươi để nhuộm đỏ thành Thiên Đằng. Đây là một hồi giao dịch hai bên rất hài lòng, cuối cùng nhất mọi người theo như nhu cầu.
- Nếu như ngươi hoặc là thành Thiên Đằng có thể bắt lấy cơ hội, như vậy ta cũng không cần phiền toái chắp nhặt với các ngươi, thành Thiên Đằng cũng không cần chết nhiều người như vậy, cuối cùng mọi người vui vẻ chấm dứt giao dịch.
Nói đến đây Lý Thất Dạ nhìn qua Đằng Tề Văn.
- Nhưng, ngươi đây là ép mua ép bán, thậm chí nói được là cưỡng đoạt.
Đằng Tề Văn nhịn không được nói ra:
- Đây là giao dịch sao? Theo lời ngươi nói, thành Thiên Đằng còn có lựa chọn a...
- Lựa chọn, lựa chọn, các ngươi phải lựa chọn...
Lý Thất Dạ khoát tay chặn lại, chen ngàng lời Đằng Tề Văn, nói ra:
- Lựa chọn ép mua ép bán hay lựa chọn tổ đằng sụp đổ, thành Thiên Đằng các ngươi tan thành mây khói! Nói khó nghe một chút, thành Thiên Đằng các ngươi chỉ là một đám ngu xuẩn mà thôi...
Nói đến đây, Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn qua Đằng Tề Văn, nói ra:
- Một đám tham lam ngu xuẩn, chỉ muốn nhận mà không muốn trả giá, chỉ muốn đạt tất cả, tai nạn tổ đằng các ngươi đã trải qua bao nhiêu năm tháng, các ngươi có thể tiêu trừ nó sao? Các ngươi có đồng ý trả cái giá lớn để tìm dược sư trong cửu giới chưa? Không có, các ngươi chưa từng cố hết sức qua, các ngươi cái gọi là tìm kiếm dược sư chỉ là tiểu đả tiểu nháo mà thôi...
-... Lời nói khó nghe một chút, con cháu thành Thiên Đằng các ngươi chỉ là một đám ký sinh trên người tổ đằng mà thôi! Chỉ lo tư dục của mình, cho tới bây giờ không có ai nghĩ tới tổ đằng. Mà đám lão bất tử trong Thiên Đằng Tổ kia giày vò cho tới hôm nay, bọn chúng có từng nghĩ tới sẽ mang Thiên Đằng Hồ ra làm giao dịch sao, đám lão già thành Thiên Đằng các ngươi chính là không nở chết đi? Đối với bọn chúng mà nói, mạng chó của mình còn trân quý hơn tai nạn mà tổ đằng thừa nhận!
Nói xong lời cuối cùng, Lý Thất Dạ cười lạnh, khinh thường.
Đế Bá
Đánh giá:
Truyện Đế Bá
Story
Chương 1807: Công bằng
9.6/10 từ 33 lượt.