Đây Là Nông Trường Không Phải Vườn Bách Thú
C67: Chương 67
Giống như rất nhiều đàn ông mê rượu, hai con bồ câu trống không khống chế được cảm nhận choáng váng sau khi uống, luôn bất chấp nguy hiểm tánh mạng lén lút đi ăn.
Cảm nhận được ánh mắt của vợ, hai con bồ câu trống sợ đến mức tỉnh rượu hoàn toàn. Nếu như bị phát hiện, nhẹ thì không cho vào ổ, nặng thì mổ một trận vào đầu và mặt.
Tròng mắt bồ câu trống màu xám tro xoay một vòng, chỉ vào Gọi Tôi Là Ông Trương hô to một tiếng: "Vợ, sao anh có thể ăn quả màu đỏ được! Quá nguy hiểm! Lỡ như anh xảy ra chuyện gì, em và mấy đứa nhỏ phải làm thế nào - con người này nói láo, ông ta muốn bẫy anh."
Con bồ câu màu xám trắng còn lại mới từ trong mơ màng tỉnh dậy, bây giờ không có gì quan trọng hơn việc phải làm cho vợ đại nhân hết giận. Nó nhảy đến bờ hố vừa đào, oán hận nói: "Đúng, con người này mưu mô hiểm ác. Nhìn xem, cái hố cũng đã đào xong."
Gọi Tôi Là Ông Trương: "..."
Thật oan uổng.
Nghe bồ câu trống nói như vậy, bồ câu mái nửa tin nửa ngờ.
"Thật sự không uống?"
"Anh thề, thật sự không uống." Giọng bồ câu màu xám trắng nghe có vẻ trẻ tuổi hơn một chút. Vì để cho vợ hoàn toàn tin tưởng, nó dùng sức vỗ cánh, tựa như máy bay chiến đấu cất cánh vậy, chao nghiêng về phía bầu trời, đến một ngọn cây có độ cao thích hợp, đôi cánh duyên dáng vạch ra một đường cong, thực hiện một cú xoay diều hâu đúng chuẩn. Ngay sau đó nó liên tục xoay tròn như cối xay gió vậy, trong chốc lát đã hơn mười vòng, nhanh đến mức nhìn giống như đóa hoa nở giữa bầu trời.
Tiếng phành phạch lấn át tiếng gió gào thét.
Bồ câu màu xám trắng xoay vòng hạ cánh, tới gần mặt đất thì hai cánh duỗi thẳng, vững vàng tiếp đất: "Vợ, tin chưa."
Mọi người trong phòng livestream vốn định khiển trách hai con bồ câu say rượu, trông thấy một màn như vậy lập tức trợn mắt há hốc mồm.
"Tôi hoa mắt rồi, chim bồ câu còn có thể bay như vậy sao?"
"Bởi vì đây là chim bồ câu hoang dã, cho nên nó đang mô phỏng lại động tác tránh né chim ưng."
"Bồ câu chiến đấu!"
"Lúc thấy nó xoay vòng thứ nhất tôi đã muốn nói, rất giống máy bay chiến đấu xoay vòng, bây giờ tôi muốn nói, nó vượt xa máy bay chiến đấu."
"Con chim bồ câu này tốt nghiệp học viện hàng không phải không, nhào lộn quá chuyên nghiệp."
"..."
Không ai chú ý đến con bồ câu say rượu còn lại trong video.
Nó rất áp lực.
Con bồ câu màu xám trắng dùng âm thanh chỉ có hai chúng nó có thể nghe được nói: "Ta nhớ, vừa rồi mi nói ăn chim bồ câu."
Bồ câu màu xám tro: "..."
Lời nói lúc say mà, đương nhiên có thể bốc phét bao nhiêu thì bốc phét bấy nhiêu.
Về công về tư nó bắt buộc phải lên.
Về công, chứng minh mình không uống rượu, về tư, không thể để cho vợ mất thể diện được.
Nhưng mà, nó đã không còn trẻ nữa, không nắm chắc có thể thực hiện động tác có độ khó cao như vậy, nhỡ đâu thất bại ngã xuống thì quá mất mặt.
Vẫn là vợ hiểu rõ nó nhất.
Vợ của bồ câu màu xám tro: "Kru kru, kru kru kru."
"Được rồi, em tin anh, cùng em về nhà."
Bồ câu trống màu xám tro vừa cảm động vừa hổ thẹn, nhiệt huyết dâng trào: "Vợ, anh có thể."
Dứt lời, nó lập tức bay lên.
Thay đổi động tác khác.
Nó nhảy lên tại chỗ, giống như một con quay vậy, nhanh chóng xoay tròn bay lên không trung, cũng là động tác bay lượn né tránh chim ưng, nhưng lúc dùng để đối phó với chim ưng, độ khó còn cao hơn so với bồ câu màu xám trắng trẻ tuổi!
Mọi người trong phòng livestream xem đến hoa cả mắt, vừa muốn lớn tiếng khen ngợi, một giây kế tiếp, lại thấy nó đâm đầu vào bụi cỏ trên đất liên tục nôn mửa, khạc ra một bãi nước của quả màu đỏ vẫn chưa tiêu hóa hết.
Nó không chỉ lớn tuổi, mà ăn cũng nhiều.
Mùi rượu nhàn nhạt theo gió bay về phía hai con bồ câu mái.
"Được lắm, còn nói láo." Bồ câu mái giận dữ, bay về phía cổ nó mổ một trận như vũ bão: "Cho anh ăn, cho anh ăn, ăn chết anh."
Con còn lại sợ đến mức rụt cổ, cũng không mạnh miệng, không đợi vợ hỏi đã biết điều nhận tội: "Vợ, anh sai rồi! Thật sự anh có ăn, nhưng anh bảo đảm lần sau sẽ không như vậy nữa, à không, không có lần sau."
Sau đó, nó cũng bị vợ đánh tơi bời.
"Gậy gộc xuất hiếu nam, loại đàn ông như này, chính là thiếu đòn, không thể cho bọn họ mặt mũi tốt."
"Đánh hay lắm, lấy tư cách là người bị hại thâm niên, tôi thật sự rất muốn hỏi ai đã phát minh ra rượu. Vị nhà tôi không có rượu sẽ không vui, thật không muốn ở cùng anh ta nữa."
"Không ít đàn ông say rượu có xu hướng bạo lực. Các chị em, nếu như trước khi kết hôn phát hiện đàn ông thích uống rượu, nhất quyết phải đá anh ta đi."
"Tôi có thể cho phép uống rượu vào những lúc thích hợp. Văn hóa bàn tiệc mà, không tránh được, nhưng nghiện rượu thì không được."
"..."
Hai con bồ câu say rượu bị đánh cho lông lá bù xù, xấu hổ ngượng ngùng theo vợ về nhà. Nó bay lên nhánh cây hướng về Gọi Tôi Là Ông Trương kêu lên mấy tiếng.
"Vì bảo vệ tánh mạng, xin lỗi."
"Cám ơn ông, có cơ hội mời ông ăn trái cây."
Tỉnh rượu là biết con người này đang giúp bọn chúng.
Kết thúc livestream, Lương Cẩm Tú vẫy tay với camera: "Tôi tắt đây! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ."
Các yêu cầu giúp đỡ trong buổi livestream lần này không có cái nào mất nhiều thời gian, chỉ mất không tới hai tiếng.
Một lúc nữa mới đến bữa trưa, Lương Cẩm Tú trở lại vườn cây ăn quả.
Tốc độ quá nhanh, vách ngăn màu xanh da trời đã được lắp đặt hơn phân nửa, xem ra có thể hoàn thành trước khi trời tối. Chẳng qua là cảm giác hơi kỳ lạ.
Vốn là vườn cây ăn trái ra vào tự do, bây giờ chỉ còn lại một con đường.
Sáng sớm hôm sau, lãnh đạo Cục Lâm nghiệp tới đón Lương Cẩm Tú chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu: "Được lắm, Cẩm Tú, sau này cứu trợ động vật sẽ thuận tiện hơn."
Lương Cẩm Tú: "..."
Thật đúng là!
"Cô có năng khiếu này, không tham gia công tác về động vật thật quá đáng tiếc." Lãnh đạo đi thăm quan xong, phong độ lịch sự mở cửa sau xe. Ông ấy ngồi ở ghế phụ, nhường chỗ ngồi chuyên dụng phía sau cho Lương Cẩm Tú.
Lương Cẩm Tú gãi đầu một cái: "Tôi vẫn đang làm mà."
Từ khi về nhà, cô căn bản chưa từng hết việc, cả gia đình cú mèo, đại ca lợn rừng cũng vậy, đại bàng vàng, bé gấu đen, còn có mấy mẹ con nhà sói nữa.
"Không, tôi nói là làm việc chuyên nghiệp." Lãnh đạo ra hiệu cho tài xế lái xe, tiếp tục đề tài này: "Nói thật, cô có nghĩ tới việc thi biên chế không? Năm nay Cục Lâm nghiệp có ba người báo danh, chỉ có cô là có thể qua phần thi viết, phần phỏng vấn thì không cần lo lắng."
Lương Cẩm Tú xua tay lia lịa: "Cảm ơn lãnh đạo đã yêu mến."
Cô vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại, cứu trợ động vật, không nhất định bắt buộc phải vào biên chế.
Muốn đến thành phố buộc phải đi qua mấy thôn.
Đường xá trong thôn chật hẹp, con nít không biết từ đâu bỗng dưng xuất hiện chạy loạn khắp nơi, còn các gia súc như dê núi nhìn thấy xe cũng không thèm tránh.
Tốc độ xe vô cùng chậm.
Sáng sớm không khí mát mẻ, không cần phải mở máy điều hòa, chỉ cần mở cửa kính xe là được.
Trước cửa một ngôi nhà ven đường truyền tới tiếng chó sủa dữ dội.
Một con chó cái nhỏ nhắn, bụng nó phồng lên, vừa to vừa tròn, nhìn có thể sinh bất cứ lúc nào, còn có một con chó đực màu đen, dáng dấp rất cao, rất to.
Con chó mẹ nhỏ nhắn màu trắng nhe răng gào thét: "Gâu gâu, gâu gâu gâu."
Chó mực lớn bị mắng cúi đầu, không nói tiếng nào.
Một bác gái đang khuyên can: "Tiểu Bạch, mày sắp sinh rồi, không thể cứ kích động như vậy, động đến con ở trong bụng thì phải làm sao. Gần đây thân thể Đại Hắc không thoải mái, đừng hung dữ với nó."
Dường như Tiểu Bạch càng tức giận hơn, vòng qua bà ấy, cắn lên lỗ tai chó mực lớn một cái.
"Ui da, mắng thì cứ mắng đi, sao lại động miệng chứ, mau buông ra." Bác gái muốn kéo ra, nhưng lại sợ càng kéo chó mực lớn càng đau, sốt ruột đến mức xoay vòng vòng. Sau đó bà ấy ngẩng đầu, gặp phải ánh mắt của Lương Cẩm Tú.
"A, đây là Cẩm Tú phải không?"
Lương Cẩm Tú muốn kéo cửa kính xe lên đã không kịp: "Chào thím."
Là bạn thời trung học của mẹ.
Không phải là cô sợ chào hỏi, chủ yếu là do lãnh đạo ở đây, không thể trễ nải thời gian của người ta.
"Quá tốt rồi, mau giúp thím nhìn xem rốt cuộc hai tổ tông này là thế nào. Ngày nào cũng ầm ĩ, không trông chừng một lát là sẽ đánh nhau." Bác gái chạy từng bước nhỏ tới, thấy đối diện có thêm hai người, do dự nói: "Đang vào nội thành làm việc sao à?"
Lãnh đạo khách sáo gật đầu, biết Lương Cẩm Tú đang lo lắng, chủ động nói: "Thời gian còn sớm, trễ một chút cũng không sao."
Ông ấy cảm thấy vô cùng hứng thú đối với năng lực của Lương Cẩm Tú, hôm đó nói chuyện với con báo vẫn chưa nhìn đủ.
Lãnh đạo lên tiếng là được.
Lương Cẩm Tú đã biết đại khái chuyện gì. Cô xuống xe, cảnh giác liếc nhìn về phía chó mực lớn: "Nó có con chó khác bên ngoài."
Bà thím: "... "
Chó mực lớn nghe Lương Cẩm Tú nói, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó xấu hổ nằm xuống, chôn đầu vào hai móng vuốt.
Dĩ nhiên Tiểu Bạch cũng nghe được, gâu gâu kêu to.
"Đúng! Sau này cái nhà này có tôi không có nó, có nó không có tôi. Phiền cô nói với chủ của tôi một tiếng, để cho bà ấy chọn một con khác."
Bác gái: "... "
Cãi nhau đến mức này?
Bà ấy biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhà bà ấy có vườn cây ăn trái, cùng lúc mua Tiểu Bạch và Tiểu Hắc để trông coi vườn cây, cố ý chọn một đực một cái là muốn để cho bọn chúng trở thành hai vợ chồng.
Mà hai đứa nó cũng vô cùng hợp nhau.
Dường như Đại Hắc biết đây là vợ tương lai của nó, lúc ăn cơm đều nhường Tiểu Bạch ăn trước, lúc ngủ cũng ôm nhau ngủ, như hình với bóng không rời. Ấn tượng sâu sắc nhất là có một lần, không biết con chó hoang từ đâu tới.
Con chó hoang vừa gặp đã nhìn trúng Tiểu Bạch nhỏ xinh, nhào lên muốn thân mật.
Chó mực lớn đuổi theo chó hoang mấy dặm, lúc trở về trên người có rất nhiều vết thương.
Tiểu Bạch giàn giụa nước mắt liếm vết thương cho nó.
Sau khi trưởng thành, hai đứa thuận lý thành chương ở bên nhau. Hai tháng trước, Tiểu Bạch thành công mang thai.
"Mày con chó đáng chết này, lại làm ra chuyện như vậy. Khó trách Tiểu Bạch muốn cắn mày." Bác gái tức giận đá vào mông chó mực lớn một cái: "Có vợ tốt như Tiểu Bạch, còn trêu hoa ghẹo nguyệt, cắn chết cũng đáng đời mi. Cẩm Tú, thím nói xong rồi, con phiên dịch đi."
Lương Cẩm Tú: "... Vâng."
Cô hiểu ý của bà ấy.
Nếu như con người làm ra chuyện như vậy, tuyệt đối không thể tha thứ, nhưng chó mà, không phải là người, không thể dùng quan niệm đạo đức của con người để ràng buộc nó.
Bác gái muốn dàn xếp ổn thỏa.
Nghe Lương Cẩm Tú phiên dịch xong, Tiểu Bạch gật đầu một cái, lễ phép nói: "Cảm ơn bà chủ, làm phiền cô hỏi bà ấy một chút, rốt cuộc chọn tôi hay là chọn nó. Chọn nó cũng không sao, nó biết trông nhà, biết đánh nhau, bà chủ không muốn bỏ nó, tôi có thể hiểu."
Bác gái không dám tin liếc nhìn Tiểu Bạch.
Bà ấy biết chó trung thành, nhưng mà không nghĩ tới Tiểu Bạch có thể nói như vậy.
Không sai!
Đại Hắc dũng cảm lại hung dữ, là con chó trông nhà rất tốt. Thậm chí nó còn biết xua đuổi chim ăn trộm quả trên cây, tìm khắp toàn thôn cũng không tìm được một con chó như vậy, đến nỗi có rất nhiều người nuôi chó trong thôn muốn xin giống.
Nhưng tất cả đều bị bà ấy khéo léo từ chối.
Lần đầu tiên của Đại Hắc phải thuộc về Tiểu Bạch.
"Tiểu Bạch, tao hiểu tâm trạng của mày, đổi thành bất cứ ai cũng sẽ không chịu nổi." Lần này bác gái dùng đến tình cảm, dịu dàng nói: "Nhưng hai đứa mày cùng nhau lớn lên từ nhỏ, xem như là thanh mai trúc mã, cho nó một cơ hội đi."
Tiểu Bạch lui về phía sau một bước, né tránh sự vuốt ve của bà ấy, nghiêng đầu quan sát bà ấy một lát: "Tôi hiểu, bà chủ chọn nó. Được, vậy tôi đi."
Bác gái: "... Cẩm Tú."
Lương Cẩm Tú giơ tay: "Con chỉ có thể phiên dịch, sẽ không khuyên."
Vạn vật đều có linh tính, rõ ràng tính cách của con Tiểu Bạch này không giống với các con chó khác.
"Tiểu Bạch, không được đi." Bác gái nhìn thấy Tiểu Bạch ôm cái bụng bự thật sự muốn bỏ đi, vội vàng cưỡng ép ôm nó trở về sân, đóng cửa thật chặt, sau đó lại đá chó mực lớn một cái, tức giận nói: "Nói, con chó bên ngoài là của nhà ai?"
Bà ấy lấy nhiều năm kinh nghiệm hóng hớt từ đông sang tây.
Đi ra bên ngoài tìm con chó đó, ở trước mặt làm cho nó và Đại Hắc cắt đứt liên lạc, sau đó bảo Đại Hắc nhận sai.
Đại Hắc xấu hổ cúi đầu: "Mấy, mấy nhà."
Bác gái sửng sốt: "Mấy nhà, là mấy nhà?"
Đại Hắc xấu hổ đến mức đỏ mặt: "Toàn thôn, là toàn thôn."
Bác gái: "..."
Đây Là Nông Trường Không Phải Vườn Bách Thú