Đây Là Nông Trường Không Phải Vườn Bách Thú
C63: Chương 63
Hai con thỏ tai cụp như người mẹ vĩ đại đang liều mạng vì con mình, cũng không chống cự nữa, chỉ tập trung gặm đối phương, chỉ một lát mà chỗ lông ở cổ chúng nó đều đã hói mất một mảng rồi.
Một Lon Coca Nhỏ trợn mắt há mồm: “Dừng lại! Đừng gặm nữa, đừng gặm nữa! Chị mua lông thỏ cho hai đứa là được mà.”
Thỏ tai cụp đắm chìm trong sự xúc động của mình, mắt điếc tai ngơ.
Con chó lông vàng Tiểu Bàn đột nhiên lao ra khỏi gầm giường, dùng miệng mạnh mẽ tách hai con thỏ ra, sau đó thơm con này một cái, xong lại thơm con kia một cái, nghẹn ngào nói: “Hai đứa giựt lông của ta đi. Ta không chạy nữa, nhưng lúc giựt có thể nhẹ chút không?”
Hai con đều là bé cưng đáng yêu của nó.
Đây không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện này.
Lúc mới mang thai, hai con thỏ tai cụp không có kinh nghiệm rơi vào tình huống giãy giụa đau khổ, tình mẫu tử và huyết mạch cho chúng nó biết nên làm thế nào mới là một người mẹ tốt.
Chúng nó rất cẩn thận nhổ từng sợi lông của mình, nhưng như được nhổ từ trong lòng ra, đau hết cả lòng, oa oa oa, phải bị trọc, phải biến thành một con thỏ nhỏ xấu xí.
Chúng nó cứ vừa nhổ vừa khóc, nhổ một hồi thì phát hiện ra sự tồn tại của nhau!
Đúng rồi, có thể nhổ lông của đối phương mà, thỏ con vừa có tổ, mà mình cũng không bị trọc.
Hoàn hảo!
Thỏ tai cụp màu trắng tấn công đầu tiên, thỏ tai cụp màu xám phản kích lại, tiếng đánh nhau của chúng nó khiến con chó lông vàng hoảng sợ.
Làm một con chó lông vàng với nụ cười như thiên sứ, nó lập tức vô tư hiến bản thân ra. Có chuyện gì lớn đâu, nhổ của ta đi.
Nhưng nó không biết một chuyện.
Khả năng chịu đau của thỏ là đỉnh nhất trong các loài sinh vật. Đứng ở tầng thấp nhất của chuỗi thức ăn, ngoại trừ chạy nhanh, chúng nó không có nhiều năng lực bảo vệ bản thân mình, thế nên sau khi tiến hóa, chúng nó đã tiến hóa ra khả năng chịu đau.
Gãy xương, không kêu, nội tạng bị đâm thủng chảy máu, cũng không kêu, dường như chúng nó đã mất đi khả năng kêu la vậy, chỉ yên tĩnh nằm im chờ chết.
Hai con thỏ tai cụp này căn bản đều không có khái niệm đau.
Nên mỗi lần nhổ lông của chó lông vàng, chúng nó như sói đói vồ mồi, gặm một cái thật mạnh.
Một Lon Coca Nhỏ nghe thấy thế thì nước mắt lưng tròng, ôm lấy đầu chó lông vàng xoa một lúc: “Bảo bối, con quá dũng cảm quá vô tư. Mẹ thấy kiêu ngạo vì con.”
Chuyện còn lại thì dễ giải quyết hơn, Một Lon Coca Nhỏ đặt mua năm cân lông thỏ loại tốt nhất trước mặt hai con thỏ tai cụp, đủ để thỏ con có thể sinh ra trên mây, còn nhịn đau bỏ freeship thành tự trả tiền để mai có thể nhận được hàng luôn.
Vừa định ngắt kết nối, thì Một Lon Coca Nhỏ vội gọi to: “Streamer, đợi đã, có gì đó không đúng lắm.”
Lương Cẩm Tú rất kiên nhẫn: “Được, em nói đi, còn vấn đề gì sao?”
Một Lon Coca Nhỏ chỉ vào hai con thỏ tai cụp mờ mịt nói: “Hai đứa chúng nó đều là cái, thì mang thai thế nào?”
Lương Cẩm Tú nhíu mày: “Em không nuôi thỏ đực?”
Một Lon Coca Nhỏ lắc đầu mạnh đến mức suýt rơi cả ra.
Cô ấy nuôi ba con đã đủ lắm rồi.
Cũng không có khả năng mang thai ngoài ý muốn, thỏ không cần phải dắt ra ngoài đi dạo như chó, nên chưa từng ra ngoài bao giờ.
Một Lon Coca Nhỏ vỗ mạnh vào đầu, bắt đầu nghi ngờ có phải mình nhớ nhầm không. Nhưng hai con quả thật đều là cái, lúc đưa bạn cô ấy đã từng nói rồi, hơn nữa đã nuôi được gần nửa năm, mà chu kỳ mang thai của thỏ rất ngắn.
Hình như khoảng một tháng.
Lương Cẩm Tú hiểu ra, nhìn về phía hai con thỏ tai cụp: “Các em thật sự mang thai?”
“Đương nhiên.” Ánh mắt thỏ tai cụp màu xám dịu dàng nhìn về phía cái bụng nhỏ của mình: “Em có thể cảm thấy chúng nó đang nhảy nhót bên trong, rất nóng lòng muốn ra ngoài gặp mẹ.”
Ánh mắt thỏ tai cụp màu trắng cũng dịu dàng như thế: “Bụng em to hơn nó, chắc mang thai nhiều hơn.”
Lương Cẩm Tú không chút nể tình chọc thủng mộng đẹp của hai đứa nó: “Thỏ bố là ai? Không có bố đúng không?”
Hai con thỏ bị hỏi lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Một Lon Coca Nhỏ khẽ hỏi: “Streamer, sao lại thế này?”
Khu bình luận đã đưa ra đáp án rồi.
Mang thai giả.
Thỏ mang thai giả cũng khá phổ biến. Bình thường có hai trường hợp, thứ nhất là sau khi phối thì không mang thai, nhưng thỏ đực lại có hành vi khiến thỏ cái cho rằng mình đang có thai.
Thứ hai là nội tiết tố mất cân đối, nói đơn giản thì như đang mơ mộng hão huyền, kiên trì cho rằng mình đang mang thai.
Hai trường hợp này kích thích cơ thể, khiến bụng to ra và có những thay đổi như đang mang thai thật.
Trong video, hai con thỏ tai cụp đang đắm chìm trong mộng đẹp tình mẫu tử đột nhiên tỉnh táo lại nhìn nhau một lát rồi nghĩ đến cái gì đó.
Chúng nó đầu nhìn chỗ bị gặm trọc.
“Hu hu, biến thành thỏ trọc xấu xí rồi.”
Một Lon Coca Nhỏ vừa mới đồng tình với hai đứa nó xong, ai ngờ nhổ lông nhau một hồi, khiến nhà gà bay chó sủa, cuối cùng lại là mang thai giả!
Cô ấy nghiến răng nghiến lợi mở điện thoại ra hủy đơn, may là phát hiện sớm, nếu đợi đến lúc lông thỏ về rồi thì chỉ biết khóc chết thôi.
Sau khi ngắt kết nối, mọi người trong phòng livestream cảm thấy vẫn chưa đã.
“Thỏ thỏ: Hóa ra là mơ mộng! Tỉnh mộng rồi, không có nhóc con, cũng không còn đẹp nữa.”
“Đau lòng cho chó vàng, ấm áp quá.”
Người trúng thưởng thứ hai: Bản Sắc Anh Hùng.
Dường như hôm nay được định sẵn là một ngày gà bay chó sủa, cũng giống như vừa nãy, vừa mới kết nối, video bên kia đã vang lên tiếng kêu thảm thiết như giết lợn.
“Gâu, gâu.”
“Gâu gâu gâu gâu~”
“Gâu gâu gâu gâu gâu~”
Tiếng kêu đặc biệt của Husky như âm thanh ma quỷ rót vào tai.
“Á, đầu tôi vang ong ong rồi.”
“Chịu không nổi, tôi tắt tiếng trước đây. Làm phiền mọi người lát nữa không còn tiếng kêu nữa thì gọi tôi một tiếng.”
Trong video, một con Husky nằm trên sofa, trông rất buồn, kêu ầm lên tựa như vừa bị bắt nạt vậy.
Bản Sắc Anh Hùng hơn ba mươi tuổi, làn da ngăm đen, nhìn có vẻ như thường xuyên tập thể hình, ngoại hình cũng rất ưa nhìn.
Anh ta vội vàng chào hỏi Lương Cẩm Tú, rồi quay lại hô to: “Tổ tông, con có thể nghỉ một lát không?”
Husky: “Gâu gâu~~”
“Bố đang nói chuyện với người ta đấy, một phút thôi được không?”
Anh ta chưa nói dứt câu, Husky có vẻtức giận hơn, trợn ngược mắt lên trời, vừa sủa vừa mắng.
Sau đó, mắng cũng không hả giận, nó nhảy lên cắn mạnh vào sofa.
Sofa được làm bằng gỗ đặc, cắn một miếng cũng không bị sao. Nó chổng mông lên vừa xé vừa cắn, cuối cùng cũng thành công cắn được một miệng toàn mùn gỗ.
Mọi người trong phòng livestream: “...”
“Ha, cái răng này, có thể đi quay kem đánh răng đấy.”
“Tôi phát hiện ra, sofa trong nhà Bản Sắc Anh Hùng toàn là gỗ, là để tránh bị phá à?”
“Em yêu, em muốn trả thù bạn trai cũ sao? Vậy đưa cho anh ta con Husky này đi.”
“Loại sinh vật Husky này quả nhiên chỉ có thể nhìn từ xa, xem người khác nuôi mới thấy thú vị.”
“...”
Bản Sắc Anh Hùng biến thành Bản Sắc Anh Túng(*) chạy vào phòng ngủ đóng sầm cửa phòng vào, giọng nói vẫn chưa trở lại bình thường, hô to: “Streamer, nó đang mắng tôi à?”
(*) Túng: Kinh sợ.
“Người anh em, đừng kích động, nó không còn ở bên cạnh anh nữa.”
“Streamer cô đừng che tai, người ta đang hỏi cô đấy.”
Lương Cẩm Tú nhìn ra ngoài cửa sổ trong lòng vẫn còn sợ hãi, lực sát thương quá lớn, gà trống tưởng lại có kẻ địch bên ngoài đến nên đang bay loạn quanh sân.
Cô vừa nghe thấy câu hỏi của Bản Sắc Anh Hùng, lập tức gật đầu: “Đúng, đúng! Nó nói muốn phá nhà.”
Bản Sắc Anh Hùng sắp khóc rồi: “Rốt cuộc là tại sao vậy? Nó sắp khiến tôi phát điên rồi, lúc trước nó cũng phá nhà cũng kêu nhưng không thường xuyên như này, nhưng gần đây chỉ cần hơi không vừa lòng là nó sẽ phá.”
Lương Cẩm Tú còn chưa kịp nói gì, Husky đã đuổi đến rồi. Nó phát hiện không mở được cửa thì bắt đầu cào, hai móng của nó cào vào cửa phát ra tiếng ầm ĩ.
Bản Sắc Anh Hùng quỳ xuống, anh ta thật sự quỳ xuống, quỳ trước cửa cầu xin: “Tổ tông, đây là cửa đấy, con tha cho nó đi được không?”
Cầu xin cũng vô dụng, cuối cùng đành phải mở cửa ra.
Trông Husky có vẻ tủi thân muốn chết, phẫn nộ muốn chết, gân cổ tru lên: “Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu.”
Hoàn toàn không thể dịch nổi!
Lương Cẩm Tú sắp không nghe nổi tiếng của mình nữa rồi, cô gào to: “Đừng có gào nữa, ta đang nói chuyện yêu đương của mi với bố mi đấy. Nếu mi muốn có thể theo đuổi được con chó cái con kia thì lập tức ngậm mồm lại cho ta!”
“Gâu~ ẳng~~” Husky kêu một tiếng cuối cùng rồi ngừng lại, đôi mắt xanh trong veo ngốc nghếch kia dựng thẳng lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cameras: “Thật sao?”
Lương Cẩm Tú gật đầu thật mạnh, đối phó với một con chó ngốc không được thông minh thì không cần phải dùng lý do kia.
Husky lùi từng bước một, lùi đến giữa phòng khách nằm sấp xuống, uy hiếp: “Nếu cô không nói, thì tôi sẽ phá cả cái phòng này.”
Bản Sắc Anh Hùng nghe dịch xong thì giận dữ: “Con dám, con có tin bố hầm con không?”
Lương Cẩm Tú mệt mỏi xua tay: “Được rồi, chúng ta nói đến chính sự đi.”
Nếu anh ta thật sự có năng lực đó thì làm gì phải đến phòng livestream xin giúp đỡ chứ.
Bản Sắc Anh Hùng vỗ vỗ đầu: “Streamer, lúc nãy cô nói nó đang yêu à? Sao tôi lại không biết?”
Nên nói thế nào về con chó này anh ta nhỉ? Nó chính là loại mà không một con chó nào thích, lại còn ngốc, đi dạo dưới tầng mà thấy con chó cái nhỏ nào là nhào luôn qua, không thèm báo trước.
Lương Cẩm Tú cũng không biết, đành phải hỏi Husky: “Bé chó cái mà mi thích ở đâu?”
Husky nghiêm túc cúi đầu: “Gâu, gâu.”
“Sống ở đối diện.”
“Sống ở đối diện? Đối diện có nuôi chó sao?” Bản Sắc Anh Hùng trưng ra vẻ mặt nghi ngờ: “Tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ mà.”
Người đối diện mới chuyển đến không lâu, là một chị gái rất xinh, bình thường khi đi làm và tan làm có thể gặp hai ba lần. Mặc dù chưa từng nói chuyện, nhưng nuôi chó thì cần phải dắt chúng đi dạo, anh ta chưa từng gặp cô ấy ở dưới tầng.
Lương Cẩm Tú phân tích giúp: “Có lẽ thời gian đi dạo của hai người khác nhau?”
“Chuyện này cũng có thể.” Bản Sắc Anh Hùng gật đầu, rồi nghĩ đến cái gì đó: “Vậy cũng không đúng, tôi chưa từng nhìn thấy thì sao nó có thể thích được. Nhà tôi chỉ có mỗi một mình tôi, không có người khác dắt nó đi dạo.”
Lương Cẩm Tú cũng ngốc theo.
Lúc này sự cuồng dã của Husky đã hoàn toàn biến mất, cúi đầu như một nam sinh mới yêu, hừ mũi nói: “Chúng tôi vẫn chưa gặp mặt.”
Nó chạy ra ngoài ban công, vì quá kích động nên không cần thận xoạc một cái - ngã dập mặt xuống đất.
Bản Sắc Anh Hùng không nhịn được cười phì: “Con ngu như này thì ai thích con được chứ.”
Husky thẹn quá hóa giận: “Gâu, gâu, gâu.”
Không cần dịch tất cả mọi người đều có thể nghe hiểu.
“Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc.”
Husky hùng hổ đi đến ban công, giọng lập tức trở nên dịu dàng: “Gâu, gâu.”
“Bảo bối, em đâu rồi?”
“Bảo bối, em đâu rồi?”
Bản Sắc Anh Hùng biết tại sao lại thế này, bảo sao gần đây “thằng con trai” anh ta không có việc gì cũng sẽ chạy đến ban công, thỉnh thoảng còn sủa ra ngoài cửa sổ một cách khó hiểu. Hóa ra là đang yêu.
Mãi không thấy bên kia đáp lại, đúng lúc mọi người đang mất kiên nhẫn thì có tiếng kêu giống vậy vang lên.
“Gâu, gâu.”
Cái đuôi của Husky kích động đến mức suýt gãy.
“Gâu, gâu~~~”
Bên kia: “Gâu, gâu~~~”
“Hóa ra hàng xóm đối diện thật sự nuôi Husky, vậy thì dễ rồi.” Bản Sắc Anh Hùng hưng phấn vịn cửa sổ nhìn lúc lâu vẫn không thấy gì, nên quay lại hỏi Lương Cẩm Tú: “Streamer, vừa nãy chúng nó nói gì vậy? Nhà gái đối diện có cảm giác gì với chó nhà tôi không?”
Lương Cẩm Tú cau mày: “Không biết.”
Cách ban công cộng thêm internet, cô không nghe rõ lắm, hình như nói không khác Husky là bao.
“Bảo bối, anh đâu rồi?”
Đây Là Nông Trường Không Phải Vườn Bách Thú