Đây Là Nông Trường Không Phải Vườn Bách Thú

C44: Chương 44

259@-

Hiếm không có nghĩa là đẹp.

So với linh miêu tai đen khí phách, mèo Nga mắt xanh thật thà, mèo Ragdoll với khí chất tiên nữ, Tiểu Ngư chỉ có thể nói là bình thường.

Nhưng toàn thế giới chỉ có vài chục con đấy.

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp nhốn nháo chụp ảnh màn hình, đăng lên vòng bạn bè khoe khoang.

Tú Lan cười tươi như đóa hoa, dùng thân phận mẹ chồng tương lai thân thiện hiền lành nói: "Con dâu tương lai, chào mừng con tới nhà làm khách. Mẹ sẽ thương yêu con như con gái ruột của mình. Sau này trong nhà, con thứ nhất, mẹ thứ hai."

"Có người nghe hiểu tiếng chúng ta nói chuyện à?" Đầu tiên ánh mắt Tiểu Ngư kinh hãi nhìn về phía điện thoại, tiếp theo lại nhìn về phía Tú Lan. Bề ngoài nó luộm thuộm nhưng nói chuyện rất lễ phép: "Chào ngài, ngài nhận nhầm người rồi."

Linh miêu tai đen cười ngây ngô giải thích: "Mẹ đồng ý chuyện của chúng ta rồi."

Lỗ tai Tiểu Ngư biến thành tai máy bay, ánh mắt trợn lên vừa tròn vừa to, quả thực giống hệt hình ảnh mèo kinh ngạc nổi tiếng trên Internet: "Anh, anh thích em à?"

Linh miêu tai đen ngượng ngùng gật đầu: "Lần đầu tiên gặp anh đã thích em."

Mọi người trong phòng livestream đã hiểu ra, nó bỏ nhà ra đi cắt đứt quan hệ mẹ con, làm cả buổi, nhưng lại làm không đến nơi đến chốn, người ta vốn chẳng biết.

Sau đó, Tiểu Ngư kể lại một phiên bản khác.

Sau khi bố mẹ qua đời, chỉ còn mình cô nàng, rừng rậm lớn như vậy nhưng không có một đồng loại nào.

Một ngày nọ, cô nàng đang cực kỳ buồn chán bắt cá chơi ở dòng suối nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn thấy một con linh miêu tai đen to béo

Linh miêu tai đen có không ít trong rừng rậm, nhưng giống như quốc gia khác nhau với màu da khác nhau, chỉ có thể nói rằng chúng đều thuộc họ mèo.

Con linh miêu tai đen này trông thật ngốc nghếch, da lông bóng loáng trơn mượt, trên cổ đeo một cái vòng cổ màu đen.

Tiểu Ngư từng thấy những con chó được con người nuôi đeo loại vòng cổ này.

Con linh miêu tai đen này đến từ con người.

Bởi vì quá cô đơn, Tiểu Ngư đi lang thang khắp nơi, dần dần thích ánh đèn sáng trong phòng mỗi đêm của con người. Tuy rằng cô nàng không rõ đó là thứ gì, nhưng cảm giác ấm áp.

Cô nàng cũng rất muốn có một chiếc đèn như vậy cho riêng mình.

Linh miêu tai đen ngốc nghếch nói cho cô nàng biết rằng, không chỉ có đèn, mà còn có giường mềm mại ấm áp, có sàn nhà sạch sẽ có thể tùy ý lăn qua lăn lại, có tivi chiếu phim hoạt hình.

Tiểu Ngư nghe xong cực kỳ khao khát.

Ngày hôm sau, linh miêu tai đen lại tới bên dòng suối nhỏ, mời nó tới nhà mình làm khách.

Đương nhiên Tiểu Ngư đồng ý rồi, ai ngờ, mẹ của linh miêu tai đen cũng giống những con người khác hô to gọi nhỏ.

Tiểu Ngư vô cùng thất vọng.

Linh miêu tai đen giải thích tới mức sắp khóc, không còn cách nào, sau đó nó lại tới hai lần nữa, đều không thể vào cửa như trước.



Trong video, Tiểu Ngư xin lỗi: "Ngại quá, để anh hiểu lầm rồi! Em nghĩ đó chỉ là lời mời bình thường giữa bạn bè."

Mọi người trong phòng livestream vừa cảm thấy trong lòng chua xót, vừa muốn cười.

"A a a, lập tức cho tui địa chỉ đi! Tui muốn bay qua đó, tui cho em một chiếc đèn!"

"Cảm thấy như Tiểu Ngư ở trong tận thế, toàn bộ thế giới chỉ còn mình nó. Thật sự rất cô đơn."

"Đừng mơ mộng nữa! Trong nước cấm nuôi dưỡng, dù quý hiếm tới đâu cũng thuộc về giống xâm nhập từ bên ngoài."

"..."

Linh miêu tai đen bị lãng quên vẫn giữ nguyên tư thế chân thành thâm tình, nhưng ánh mắt lại mờ mịt: "Vậy nên, vậy nên em không thích anh à?"

"Thích." Tiểu Ngư cố gắng kiễng chân lên, vỗ vỗ đầu nó: "Nhưng em chỉ xem anh là anh em thôi."

"Ha ha ha, tôi coi cậu là anh em cậu lại muốn ngủ với tôi phiên bản thế giới mèo."

"Cảm giác bởi vì Tiểu Ngư sống một mình nên hình như không hiểu được tình yêu là gì."

Linh miêu tai đen không chịu nổi đả kích này, kêu ư ử một tiếng chạy tới bên cạnh Tú Lan, vùi cái đầu lông mềm như nhung vào ngực cô ấy.

"Meow."

"Con thất tình rồi, em ấy không yêu con."

"Mẹ, con muốn phá nhà, được không?"

"..."

"Ngoan nào, qua một bên nằm sấp đi, xem mẹ đây." Tú Lan đẩy nó ra. Cô ấy ngồi xổm xuống, che ngực, nghiêm túc nhìn Tiểu Ngư: "Bé cưng, sau này em không cần đi lang thang nữa, đây chính là nhà của em. Chị sẽ mua cho em bộ khung mèo xa hoa nhất."

Tiểu Ngư sửng sốt vài giây: "Xin lỗi, tôi rất muốn ở lại, nhưng mà thật sự tôi chỉ coi anh ấy như anh em."

Liên tiếp bị xua đuổi, hôm nay cô nàng vẫn tới đây lần nữa, bởi vì cái đèn kia có sức hấp dẫn quá lớn với cô nàng.

"Không liên quan tới nó, chị thích con mèo nhỏ đáng yêu là em." Tú Lan nhẹ nhàng vuốt cái đầu ướt nhẹp bé xíu của cô nàng, tiếp đó dùng ngón tay vuốt dọc lên tới giữa lông mày cô nàng.

Mèo thuộc loài động vật rất yêu chiều con non, nhưng sau khi lớn lên, chúng sẽ đuổi đi không chút do dự.

Có hai nguyên nhân, đầu tiên là đồ ăn trong lãnh địa có hạn, thứ hai, trong hoàn cảnh mới, tài năng của con non sẽ phát triển rất nhanh.

Mèo con bị đuổi đi từ chỗ được yêu chiều hết mực biến thành lẻ loi một mình, chúng dần trở nên tự lập và trưởng thành, nhưng phần nuông chiều ấy lại vĩnh viễn khắc sâu trong linh hồn.

Giẫm lên ngực, nhớ lại lúc ở với mẹ, tìm nơi mềm mại, từ từ nhắm hai mắt lại, hai chân vung đá từng cái.

Còn có sự liếm láp dịu dàng của mẹ.


Ngón tay cái vuốt lên giữa lông mày, càng ngày càng tới gần phần tình yêu này của mẹ.



Linh miêu tai đen vừa thất tình đứng ngồi không yên, nó nhớn nhác chạy tới quanh Tú Lan cọ thật mạnh.

"Meow."

"Mẹ, sờ con, sờ con."

Không có vợ rồi, không thể sống thiếu mẹ nữa đâu.

Tú Lan lạnh lùng bạc bẽo đẩy ra: "Đòi rời nhà trốn đi cơ mà, lại còn gào thét với mẹ nữa mà? Không phải nói đoạn tuyệt quan hệ mẹ con à? Giờ mẹ có mèo mới rồi, đi đi."

Linh miêu tai đen không dám tin, sững sờ đứng như trời trồng vừa tức giận nhảy vừa gào thét: "Được, con đi, giờ con đi luôn."

Nó gào rất lớn tiếng, nhưng móng vuốt vẫn dậm chân tại chỗ.

Tiểu Ngư không kìm được được khó khè lưu luyến mở mắt ra: "Meow."

"Tên đần này, mau tới đây, mẹ lừa anh thôi."

"Sau này chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ mẹ."

Video kết thúc với tiếng kêu ầm ĩ của linh miêu tai đen.

___

Người trúng thưởng cuối cùng: Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa.

Nhìn bề ngoài dì ấy không tới bốn mươi tuổi, nhưng thực tế nhìn già nua hơn nhiều, làn da dì ấy thô ráp, vẻ mặt đầy thăng trầm cuộc sống, quần áo trên người dính bột mì màu trắng, lông mày và tóc cũng trắng xóa.

Nhưng vừa mở miệng nói câu đầu tiên, dì ấy khiến cho mọi người còn đang đoán xem Tiểu Ngư và linh miêu tai đen có thể đến được với nhau hay không đều lập tức chuyển sự chú ý.

"Streamer, tôi nhặt được một con mèo."

Câu nói thứ hai của dì ấy: "Tình trạng không khác lắm với vị Gió Đêm Thổi Thuyền Đi đầu tiên, nó luôn đi theo tôi nhưng đưa về thì thái độ thay đổi lớn. Cả ngày hầm hè như muốn đuổi tôi đi."

"Sao tui mãi không nhặt được chứ, cả nhà ơi, ai hiểu được đây! Ngày nào tui cũng nhìn bụi cỏ ven đường, nằm mơ cũng mong mình nhặt được mèo."

"Ai mà không muốn chứ, mèo của tui, em đang ở đâu đấy?"

"Đừng nói dì cũng có một chị gái hoặc em gái song sinh nhé."


"..."

Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa cười khổ lắc đầu: "Nếu thật sự có thì tốt quá. Các bạn trên mạng à, giờ tôi rất buồn, không biết nên làm cái gì."

Tựa như tên của mình, dì ấy mở một tiệm bánh nướng.

Thời gian trước cửa hàng đã mở rất nhiều năm phải phá bỏ và dời đi nơi khác, bất đắc dĩ đổi chỗ, tìm tới tìm lui mới thấy một cửa hàng phù hợp ở một khu chung cư cũ kỹ.

Mặc dù khu chung cư cũ nhưng người sống ở đây rất nhiều, hơn nữa phần lớn đều đã có tuổi.

Bánh nướng gia truyền nhà dì ấy được phủ bột ngũ vị hương từng tầng một, bên ngoài rắc hạt mè, vỏ bên ngoài xốp giòn, bên trong thơm phức, người lớn tuổi rất thích ăn.

Kinh doanh khá tốt.

Dì ấy là người bên ngoài, không mua nổi nhà nên thuê một căn hộ một phòng ngủ tồi tàn ở ngay khu chung cư cạnh cửa hàng bánh.

Vào ngày thứ tư sau khi chuyển tới, trên đường trở về chỗ ở sau khi làm bột vào buổi tối, chính giữa đường xuất hiện một con mèo.

Khu chung cư có từ lâu đời, cây cối mọc thành đại thụ, hoa cỏ bò khắp nơi, có rất nhiều chuột, mèo lang thang cũng nhiều, hoặc có lẽ nên gọi là mèo hoang.

Con mèo chặn đường này đã già lắm rồi, trong đôi mắt già nua đục ngầu đầy ghèn, bộ lông xơ xác thưa thớt.

Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa không để trong lòng, buổi tối mà, mèo ra ngoài tìm ăn.

Dì ấy vòng qua con mèo già và tiếp tục đi, khi tới khu nhà thì cảm thấy dường như có thứ gì đó sau lưng, quay đầu lại, phát hiện mèo già đang đi theo mình.

Có lẽ đang rất đói bụng muốn tìm người cho ăn.

Ngày hôm sau có mối khách cũ tới đặt bánh nướng, dì ấy bận tới khuya, chưa kịp ăn cơm tối, sau đó cầm chiếc bánh nướng vừa ăn vừa cố thẳng cái eo già nhức mỏi chầm chậm quay về chỗ ở.

Cùng một vị trí, con mèo già kia lại xuất hiện.

Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa cảm thấy có phần kỳ lạ. Dì ấy gặp rất nhiều mèo hoang, đa số đều sợ người, dù nhìn thấy người không trốn đi cũng cách rất xa. Tại sao lại có con cản đường?

Đói bụng lắm hả?

Là một người tới từ bên ngoài có cuộc sống không giàu có gì, dì ấy không nuôi nổi chó mèo, cũng không có cảm xúc với chó mèo, nhưng lòng tốt chẳng phân biệt giàu nghèo.

Dì ấy xé một miếng bánh nướng nhỏ và ném cho mèo già.

Cứ như vậy, dường như mèo già luôn đợi dì ấy, bận tới khuya thì chờ tới khuya.

Ăn bánh nướng xong thì luôn đi theo dì ấy tới nhà, ăn không hết thì ngậm, dù sao nhất định phải theo dì ấy tới nhà.

Trong video, Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa thở dài: "Lòng người đều bằng thịt. Một người bên ngoài như tôi đã quên thứ gì gọi là quan tâm, chỉ có con mèo già này, ngày ngày hộ tống tôi trong gió trong mưa."

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp nghe tới say sưa.

"Không biết vì sao tui thấy mắt chua xót, con mèo thật hiểu chuyện."

"Nếu có một con mèo đối xử như vậy với tôi, tôi sẽ trở thành con sen hạnh phúc nhất thế giới."

"Nó đang báo ơn dì đó."

"..."


Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa cũng nghĩ vậy, tuy rằng của cải dì ấy không có nhiều nhưng vẫn có khả năng nuôi sống một con mèo. Không mua nổi thức ăn cho mèo, không mua nổi đồ hộp cho mèo, nhưng có đủ bánh nướng.

Với dì ấy mà nói, không có con mèo nào là không ăn được muối.



Tình huống như vậy tiếp diễn một tháng, mèo già ngày càng hiểu chuyện, từ đưa tới khu nhà, biến thành đưa tới cửa nhà, có đôi khi còn nhìn vào trong phòng.

Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa chính thức hạ quyết tâm vào một buổi sáng.

Bán bánh nướng, rạng sáng bốn giờ phải dậy nhào bột mì.

Hôm đó, dì ấy đẩy cửa ra, nhìn thấy dưới chân có một thứ lông xù, là con mèo già kia, nó co rúc ở trước cửa suốt cả đêm.

Nó ngẩng đầu lên nhìn Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa, yếu ớt kêu một tiếng: "Meo."

Ngay lập tức, hốc mắt Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa đỏ lên, nóng bừng. Tuy rằng dì ấy không hiểu tiếng mèo nói, nhưng cảm nhận được nỗi buồn phiền sâu thẳm kia.

Dì ấy không biết tại sao mèo già lại bi thương như vậy.

Bởi vì khao khát với ngôi nhà ư?

Hình như không giống như vậy.

Dì ấy bị mèo già làm cho cảm động, nhận nuôi mèo già, nghĩ rằng mèo già có tuổi rồi, dì ấy cắn răng mua một túi thức ăn cho mèo.

Nhưng mà chuyện kì lạ đã xảy ra.

Trong tưởng tượng của dì ấy, mèo già được nhận nuôi có lẽ sẽ rất ngoan ngoãn biết điều, dịu dàng hết mực với dìu ấy.

Hoàn toàn ngược lại.

Mèo già nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không cho đụng chạm thì thôi, lại còn trừng mắt mắng dì ấy, ánh mắt hung ác kia giống như bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới để cào người.

Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa vỗ vỗ mặt: "Streamer, giờ tối nào tôi cũng phải mang theo cây lăn bột bên mình. Chỉ cần con mèo già kia nghe thấy tiếng cửa phòng mở là lập tức nhảy tới, nhìn tôi vài lần rồi tấn công, hệt như coi tôi là kẻ xâm nhập."

"Hôm nay tôi không có lý do nào khác, mọi người trong phòng (livestream) đều khá đông. Có người bạn trên mạng nào muốn nhận nuôi nó không?"

"Kỳ lạ ghê, sao lại như vậy?"

"Dì Mùi Bánh Nướng quả là người tốt, đã như vậy còn muốn tìm người nhận nuôi mèo già. Đổi là tui, có lẽ tui ném khỏi nhà luôn."

"Nếu mèo thật sự muốn tấn công người thì rất đáng sợ đó. Mèo nhà tui nuôi từ nhỏ, cực kỳ gần người. Sau này nó sinh ra một đứa con yêu, lúc đi đường tui không cẩn thận giẫm lên móng vuốt đứa con, nó nghe thấy chạy tới như điên, tấn công tui như muốn ăn thịt tui vậy, cào một vết dài đẫm máu trên đùi tui."

"..."

Lương Cẩm Tú nhíu mày: "Con mèo ở đâu?"

"Cô đợi một lát." Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa cầm cây lăn bột đặt trước mặt, cười khổ giải thích: "Mọi người đừng hiểu lầm, không phải tôi muốn đánh nó, có gậy nó mới không dám nhào về phía tôi."

Lương Cẩm Tú gật đầu, dặn dò: "Tôi hiểu, cẩn thận một chút."

Không giống Gió Đêm Thổi Thuyền Đi là hai con mèo tranh giành tình nhân, đánh thì đánh nhưng có chừng mực, tuyệt đối không làm chủ nhân bị thương.

Phòng ở trong video cực kỳ cũ kỹ, ghế sofa gỗ và bàn trà bị bong tróc lớp sơn, trên tường là bằng khen công nhân tiên tiến không rõ năm nào đơn vị gì, thậm chí còn có một chiếc chổi lông gà trên ngăn tủ tối màu ở góc tường.



Đây Là Nông Trường Không Phải Vườn Bách Thú
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đây Là Nông Trường Không Phải Vườn Bách Thú Truyện Đây Là Nông Trường Không Phải Vườn Bách Thú Story C44: Chương 44
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...