Đây Chốn Bình Yên
20: Lần Này Thật Sự Lớn Chuyện!
Cuối sân trường có một cây bàng lớn tuổi.
Cây rất to với những cành lá xum xuê, mùa hè giống như một ông tiên hiền hậu dang cánh tay phép màu xóa tan ánh nắng gay gắt, mùa đông lại biến hóa thành một lão phù thủy với thân hình gầy guộc dọa sợ mọi người nên không mấy ai dám lại gần.
Lục Hàn Anh ngồi dưới tán cây, lựa một góc mà ít người thấy rồi mở điện thoại ra viết truyện.
Cô đã trễ lịch ra chương mới được mấy ngày.
Dù quả thật Hàn Anh viết truyện chỉ vì muốn thỏa mãn cơn thèm viết lách thì cô vẫn muốn nghiêm túc hoàn thành tác phẩm.
Nghĩ như vậy, những ngón tay liền tăng tốc lướt trên bàn phím.
Lúc đăng chương, Lục Hàn Anh chợt phát hiện có một bình luận.
Một bạn độc giả nào đó hỏi han sức khỏe của cô có ổn không, sao chưa ra chương mới.
Hàn Anh chớp chớp mắt, niềm vui đến quá bất ngờ cô chưa có cảm giác chân thực.
Nhìn màn hình thật lâu, a, là thật này! Truyện mình viết đã có người quan tâm tới rồi! Hàn Anh cười không ngừng, khóe môi mềm mại giương lên, đuôi mắt cong cong đong đầy niềm vui sướng.
Động lực của tác giả chính là độc giả.
Tác phẩm chỉ sống khi chảy cùng nhịp cảm xúc với người đọc.
Một hành động nhỏ bé vậy thôi biết đâu có sức mạnh thay đổi những điều cố hữu.
Xa xa có tiếng ồn ào, mấy bạn học xung quanh truyền tai nhau mấy lời rồi kéo nhau đi xem.
Lục Hàn Anh nghe loáng thoáng được câu: "Đánh nhau rồi!" Thế nhưng, Hàn Anh không muốn qua đó, lần này cô nhất quyết tránh xa rắc rối thị phi.
- Cái gì? Lý Chương tìm tới Bách Nhật Tinh đánh nhau rồi?! - Lâm Mộc Sơn hiếm khi tức giận, sốt sắng lẫn bất an.
Anh cúp máy liền chạy ngay đến hiện trường, lúc chạy qua cây bàng vô tình va phải một ánh mắt, bước chân chậm dần.
Lục Hàn Anh nhìn dáng vẻ vội vã của hội trưởng thì hiểu ra sự việc lần này không đơn giản.
Cô lưỡng lự nên chọn quay mặt đi hay là ra hỏi thăm một câu.
Vội như vậy mà anh vẫn dừng lại, rõ ràng là muốn Hàn Anh làm chuyện gì.
Chưa kịp chọn, hội trưởng đã nhanh chân tiến về phía cô.
Lâm Mộc Sơn nhớ lại lần đầu gặp Lý Chương, anh cho rằng lần này không thể thiếu đàn em Lục.
- Xin hãy đi cùng anh.
- Lâm Mộc Sơn nói trong tiếng thở dốc.
Hàn Anh thôi do dự, cô gật đầu.
Trên đường đi, Lục Hàn Anh hỏi Lâm Mộc Sơn nguyên nhân.
Sự việc đại khái thế này, sau hai tuần không gây náo loạn, Lý Chương ngứa mắt với đám Bách Nhật Tinh đã đưa người tới đánh.
Trước đó, Bách Nhật Tinh - một trùm trường lo sợ Lý Chương uy hiếp đến vị trí của mình nên không ít lần gây khó dễ.
Điều Lâm Mộc Sơn không hiểu đó là tại sao lúc Bách Nhật Tinh gây sự Lý Chương không có động tĩnh gì mà phải đợi đến bây giờ; còn có, đánh nhau anh đã thấy nhiều nhưng đánh người công khai như Lý Chương vẫn là lần đầu anh thấy.
Để ý một chút còn phát hiện thêm chi tiết, thời điểm Lý Chương gây chuyện trùng hợp Lục Hàn Anh không còn ở hội học sinh nữa.
Thế nhưng Lâm Mộc Sơn không nghĩ đàn em Lục và Lý Chương có nhiều liên hệ nên không liên tưởng hai chuyện này với nhau.
Lục Hàn Anh cười trừ, hình như sự việc không hẳn là không dính dáng tới cô đâu.
Trận đánh nhau diễn ra ở phòng học bỏ trống cuối dãy hành lang.
Nghe kể, trước đây từng có người chết ở đó nên căn phòng mới bỏ trống, rồi chẳng ai dám qua lại.
Bây giờ phá lệ có Lý Chương.
Học sinh tới hóng chuyện chỉ đứng ngoài ngó cửa.
Nói trắng ra bọn họ sợ không dám vào.
- Sao rồi, nam thần Lý Chương có bị thương không?
- Chẳng rõ nữa.
Tôi cũng lo cho Chương ca ca quá! Nghe nói vừa có người đã vào trong.
- Ai? Ai?
- Không biết.
Hình như là nữ.
Lâm Mộc Sơn chen qua đám đông còn Hàn Anh theo sau nghe được cuộc đối thoại này.
Tin Lý Chương đánh nhau vừa truyền ra đã tới chỗ hội trưởng.
Thời gian hai người di chuyển đến đây tốn vài phút.
Vì thế, Hàn Anh tin chắc rằng trong phòng vẫn chưa xảy ra xô xát.
Lại thêm có người vào can ngăn, và giám thị chưa xuất hiện vậy là sự việc chưa lan rộng như cô nghĩ.
Có nghĩa,...!vẫn cứu vãn được...
- Hội trưởng, anh mau giải tán đám đông đi.
Có như vậy mới kéo dài thời gian thêm một chút.
Lâm Mộc Sơn gật đầu:
- Được! Đám Thành Hân đang trên đường tới.
Anh vừa dứt lời, Vương Thành Hân cùng vài thành viên hội học sinh xuất hiện.
Hội phó nghiêm mặt quát lớn:
- Giải tán hết cho tôi!
Hội trưởng cản người dồn lên, trầm giọng:
- Về lớp!
Lục Hàn Anh kiểm tra thấy cửa không khóa, mới lướt qua ô cửa kính nét mặt cô đầy kinh ngạc.
Một tiếng đồng thanh không hẹn:
- Kiều Mẫn Nhi?!
Hàn Anh khó hiểu với hội trưởng quay mặt nhìn nhau.
Cô biết Kiều Mẫn Nhi có hơi cố chấp với vị trí thư kí nhưng không tới mức "liều mạng" thế này chứ? Chớp mắt cái, bên trong, Kiều Mẫn Nhi đã bị ấn vào tường.
Hai người ngoài cửa lập tức xông vào..
Đây Chốn Bình Yên