Đầu Xuân Tươi Sáng
Chương 19
187@-Thượng Chi Đào có ý định học lái xe, cô nhanh chóng quyết định đăng ký học. Cô dùng số tiền mà Lão Thượng cho cô để đăng ký trường thi bằng lái, Tôn Viễn Chứ đi cùng với cô.
Anh chàng Tôn Viễn Chứ này thật sự rất tốt bụng, dáng vẻ thanh tú, điềm đạm dịu dàng, luôn nhìn người ta bằng ánh mắt chuyên chú và thân thiện. Thượng Chi Đào cảm giác mình có thể bồng bềnh như áng mây ở trong mắt Tôn Viễn Chứ.
“Sau này cứ đến cuối tuần là anh có thể đưa em đi học lái xe, dù sao anh cũng không bận việc gì.” Tôn Viễn Chứ ít nhiều cũng lo lắng cho Thượng Chi Đào, vì thế anh đã đề nghị đưa cô đi học xe.
“Anh có thể đi chơi với bạn bè mà, những người bạn đáng mến của anh.”
“Không sao, bọn anh thường gặp nhau vào buổi chiều.”
“À à.” Thượng Chi Đào biết ơn Tôn Viễn Chứ, anh vẫn luôn giúp đỡ cô, nhưng bản thân anh lại không hề nhận ra.
“Huấn luyện viên đều nói năng rất khó nghe, em ấy, mỗi lần đi học thì mua cho huấn luyện viên chai nước hoặc bao thuốc. Anh ta nói năng khó nghe thì đừng để trong lòng.” Tôn Viễn Chứ dặn dò cô. Lúc anh đi học lái xe, huấn luyện viên không biết đã nói bao nhiêu câu chói tai, có lẽ những huấn luyện kia cùng một lò đào tạo mà ra, bài mắng người khác giống hệt nhau, “Hồi trước anh học lái xe, có nữ sinh bị huấn luyện mắng khóc luôn đấy.”
“Đáng sợ vậy cơ ạ...”
Thượng Chi Đào mời Tôn Viễn Chứ ăn canh đậu tương, quán ăn ở gần trường đại học của Tôn Viễn Chứ. Nhìn đủ mọi thể loại người ngồi xung quanh, cô đột nhiên nghĩ ra ý định nâng cao trình độ tiếng Anh, bèn hỏi Tôn Viễn Chứ: “Trường của anh có câu lạc bộ tiếng Anh không ạ?”
“Sao thế?”
Thượng Chi Đào kể cho anh về kế hoạch phát triển bản thân, cô không cảm thấy có gì đáng xấu hổ. Tôn Viễn Chứ không hề chê cười cô, ngược lại, anh cho rằng thái độ nghiêm túc cầu tiến của cô rất đáng yêu.
“Anh giới thiệu cho em một giáo viên nước ngoài nhé? Em đừng đi học ở trung tâm, ở đó đắt lắm. Giáo viên nước ngoài này dạy một tiết bốn mươi phút hết ba mươi tệ, trả tiền theo buổi học. Em có thể nói chuyện với cậu ấy, hỏi cậu ấy vô vàn câu hỏi. Anh có mấy người bạn thi Toefl đều là do cậu ấy dạy kèm đấy.” Tôn Viễn Chứ chỉ cho cô con đường học tập vừa có hiệu quả cao vừa tiết kiệm tiền, Thượng Chi Đào gật đầu lia lịa khiến Tôn Viễn Chứ phải bật cười, “Thật mong chờ kế hoạch phát triển bản thân của em có thể thành công.”
“Em sẽ làm được.”
Giáo viên nước ngoài mà Tôn Viễn Chứ giới thiệu cho cô hiện đang ở trong ký túc xá sinh viên trường đại học của anh, là một du học sinh Mỹ, có dáng người cao lớn, mang tướng mạo điển hình của người Mỹ, có thể nói tiếng Bắc Kinh lưu loát. Cậu ấy tự đặt cho mình một cái tên tiếng Trung là Long Chấn Thiên. Thượng Chi Đào nghiền ngẫm hồi lâu, Long Chấn Thiên, ừm, tên hay đấy. Du học sinh nước ngoài luôn tự đặt cho mình những cái tên rất gần gũi, đôi khi bạn gợi ý họ đổi sang tên khác, họ sẽ hỏi lại: “Chẳng phải cái tên này hay lắm sao?”
Long Chấn Thiên hỏi Thượng Chi Đào: “Bạn muốn học đến trình độ nào?”
“Mình muốn học đến trình độ có thể nghe hiểu hết tiếng Anh trong cuộc họp mà không gặp trở ngại nào.”
“Thế thì bạn phải bỏ chút thời gian đấy.”
“Vậy phiền bạn rồi.”
Thượng Chi Đào “nhiễm” Long Chấn Thiên, bất tri bất giác cũng nói giọng Bắc Kinh, ba người đi cùng nhau luôn vui vẻ cười vang. Long Chấn Thiên thích kết bạn, Thượng Chi Đào lại là người dễ thương, ngay tối đó cậu ấy đã đòi đến quán bar gần trường học để chơi.
Xung quanh trường của họ đều là người Hàn Quốc, trong quán bar rất sôi động, người nói tiếng Anh, người nói tiếng Hàn, một vài người nói tiếng Pháp còn lại phần lớn nói tiếng Trung, người nước nào cũng có. Đây là lần đầu tiên Thượng Chi Đào đến quán bar nên cảm thấy rất mới lạ, nhìn trái ngó phải, lúc nhìn sang bên phải thì đụng phải một ánh mắt lạnh lùng.
Thế giới này đúng là nhỏ thật.
Đó chẳng phải là Luke sao? Anh ngồi cùng với mấy người bạn, ba nam hai nữ, đằng nam đều nổi bật, đằng nữ toàn là quốc sắc. Thượng Chi Đào nhớ đến bạn gái ở Quang Châu của anh, lại nhìn mấy người phụ nữ ở đó rồi mỉm cười như đang lấy lòng anh.
Loan Niệm rời mắt đi, tiếp tục trò chuyện với Đàm Miễn: “Giáng sinh lên đường phải không?”
“Ừ. Chẳng phải công ty của cậu cho nghỉ giáng sinh sao?”
“Đương nhiên. Năm nay đi đâu?”
“Đi Hokkaido ngâm suối nước nóng đi, dạo này mệt quá đi mất, chúng ta chọn một nơi không quá xa. Không đi Mỹ thăm người thân nữa, dù sao đến Tết cũng phải quay về, thấy thế nào?”
“Được.”
“Vậy bọn em cũng đi cùng chứ?”
“Mỗi năm bọn anh đi du lịch, chưa bao giờ dẫn phụ nữ theo.” Đàm Miễn cười ái ngại với họ, đâu phải không dẫn phụ nữ theo, có dẫn theo Tang Dao đấy thôi. Loan Niệm đứng dậy nói: “Tôi đi vệ sinh.”
Nhà vệ sinh của quán bar rất tối, Thượng Chi Đào đi từ trong ra ngoài, bỗng bước hụt một cái suýt nữa đã ngã sấp mặt xuống đất, may mà có một cánh tay giữ lấy cánh tay cô rồi kéo cô lên, cô vội vã cảm ơn: “Cảm ơn, cảm ơn.” Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Loan Niệm.
“Cô qua đây.”
Loan Niệm bỏ lại một câu rồi xoay người đi, Thượng Chi Đào theo sau anh, hai người một trước một sau ra khỏi quán bar.
Xung quanh rất ồn ào, Loan Niệm lạnh mặt hỏi cô: “Viết xong báo cáo chưa?”
Hôm thứ Sáu Thượng Chi Đào được giao cho một nhiệm vụ, Alex yêu cầu cô viết báo cáo chạy dự án chung của phòng tiếp thị của phòng kế hoạch, hạn nộp vào chủ nhật. Thượng Chi Đào đã viết gần xong, chỉ còn đoạn kết, viết xong ngay trong sáng ngày mai không thành vấn đề.
“Vẫn còn thiếu đoạn kết.”
“Chưa viết xong mà cô đi chơi bar hả?”
“... Tôi...”
“Cô đã làm xong nhiệm vụ chưa mà đi bar chơi?”
“Gì cơ?”
Loan Niệm thật sự sắp bị cô làm cho tức chết, quán bar là nơi nào, là cái nơi để những người không có đầu óc như cô đến chơi sao? Còn đi theo hai tên đàn ông? Một trong số đó còn là người nước ngoài? Ngay cả nước của mình cũng không mang theo? Cô mới đến Bắc Kinh có mấy ngày mà đã học đòi theo người khác rồi?
Tuy nhiên chuyện này không liên quan đến anh, anh chỉ quan tâm đến bản báo cáo của anh thôi, “Gửi báo cáo cho tôi trước mười hai giờ đêm nay.”
“Không phải sáng mai sao?”
“Bảo cô gửi vào ngày mai thì cô định ngày mai mới gửi đấy à? Cô không cho tôi thời gian để sửa hử?”
“Tôi sẽ về chỉnh sửa ngay.”
Chẳng phải là vì tôi bắt gặp “chuyện hay ho” của anh hay sao? Lại bắt bí tôi. Thượng Chi Đào hậm hực nghĩ bụng. Con người cô không có bụng dạ gì, cô những tưởng mình đã giấu thật kỹ những suy nghĩ trong lòng mình, mà nào hay đã bị Loan Niệm nhìn thấu, “Cô đang chửi thầm tôi đấy à?”
“Đâu có, đâu có.” Thượng Chi Đào lắc đầu nguầy nguậy, trông càng chột dạ hơn.
“Trong báo cáo không được có một lỗi sai chính tả nào đâu đấy.”
“Dạ dạ được ạ.” Đôi mắt sáng lấp lánh của cô nhìn Loan Niệm trong cơn gió đêm mùa hè, bất tri bất giác lại nói một câu ngốc nghếch: “Đừng lo Luke, tôi không nói gì đâu, tôi nhất định sẽ giữ bí mật cho sếp.”
“Giữ bí mật gì?” Loan Niệm thấy cô nói như vậy, hai tay đút túi, tựa vào tường quán bar, ung dung nhìn cô.
“Thì chính là... đám bạn gái... của sếp...” Cô cố tình chèn thêm từ “đám”, sau đó nhìn Loan Niệm bằng ánh mắt chột dạ. Cô cũng cảm thấy mình lạ lùng, anh ta quen bạn gái vô tội vạ chứ có phải cô đâu, cô chột dạ cái gì? Chắc chắn là vì nắm được thóp của sếp nên cô mới thấp thỏm bất an đây mà.
Loan Niệm bất chợt bật cười, khóe miệng mấp máy: “Được, cô giữ bí mật thay tôi. Tôi đây chẳng ham thích gì khác, chỉ được cái háo sắc. Nếu để người khác biết được, tôi sẽ tìm cớ đuổi cô đi.”
“Sếp cứ yên tâm!” Thượng Chi Đào vội vàng giơ ngón tay thề thốt: “Tôi mang nhân cách của tôi ra đảm bảo, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra.” Trông thần thái rất thành khẩn.
Ngu ngốc. Loan Niệm thầm mắng cô, xoay người đi vào quán bar.
“Đi gì mà lâu vậy?”
“Xếp hàng.” Loan Niệm nói bừa cái cớ.
“Bạn à, tôi vừa mới đi xong, trong nhà vệ sinh không một bóng người mà.” Đàm Miễn vạch trần anh.
Anh cũng không giải thích, ngồi đó uống rượu nghe nhạc. Thi thoảng lại liếc sang chỗ Thượng Chi Đào. Cô thì hay rồi, ngồi đó cười khúc khích, tám chuyện với người ta, hoàn toàn không có ý ra về.
Thượng Chi Đào nói chuyện với Long Chấn Thiên, cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm, hết lần này đến lần khác đúng là phiền phức. Cô không thể không kéo Tôn Viễn Chứ tạm biệt Long Chấn Thiên rồi ra khỏi quán bar.
Về nhà tắm táp rồi bắt đầu viết báo cáo ngay, vừa kịp gửi báo cáo cho Alex và Loan Niệm vào lúc 11 giờ 55, sau đó gửi tin nhắn cho hai người.
Alex rất ngạc nhiên: [Gửi sớm thế?]
[Để thời gian cho các sếp chỉnh sửa mà.]
[Chỉ xem tiến độ dự án chút thôi, không cần sửa đổi gì đâu.]
...
Chết tiệt. Tên xấu xa Loan Niệm này. Thượng Chi Đào mang theo sự tức giận nằm lên giường: Quán bar đó vui biết bao, ca sĩ hát cũng hay, vậy mà bị cái tên Luke chết tiệt kia vừa dọa dẫm vừa uy hiếp đuổi cô về nhà.
Một lúc lâu sau, Loan Niệm trả lời cô bằng email, liệt ra ba ý kiến sửa đổi, đúng, ba ý kiến.
1, Bảng kê kinh phí dự án bổ sung thêm ước tính thu hồi của từng hạng mục - Từng làm trước đây.
2, Các hạng mục nhỏ của dự án, người phụ trách dự án và các chỉ số đánh giá, bổ sung.
3, Trường hợp khẩn cấp và kế hoạch dự phòng, bổ sung.
Ngày mai gửi cho tôi.
Thượng Chi Đào mở bản báo cáo của mình ra xem, những điểm này cô đều không viết, ý kiến mà Loan Niệm nêu ra cho cô rất đúng trọng tâm. Tuy anh rất đáng ghét nhưng mỗi lần cho cô ý kiến đều đánh thẳng vào trọng tâm, giống như một nhà giáo nghiêm khắc nhưng luôn luôn có thể đào tạo ra những học trò có thành tích tốt.
Cô bật dậy khỏi giường, sửa lại báo cáo dựa theo gợi ý của Loan Niệm. Cô không hề phát hiện ra bản thân đã biến thành một người cuồng công việc. Nếu có công việc phải làm, cô sẽ không ngủ được, liên tục suy nghĩ về nó.
Lần này cô sửa báo cáo đến tận 3 giờ sáng, sau đó lại gửi mail một lần nữa, đột nhiên cảm thấy hết việc nhẹ cả người. Cô đang định nhắm mắt thì lại nhận được tin nhắn của Loan Niệm: [Lần này tốt hơn nhiều rồi.]
Lần này tốt hơn nhiều rồi.
Thượng Chi Đào có chút vui vẻ, cảm giác được khen ngợi tuyệt thật. Cô nhắn lại: [Tôi sẽ tiếp tục cố gắng, cảm ơn Luke.]
Lại nhắn thêm một câu: [Sao sếp vẫn chưa ngủ?]
Loan Niệm đáp lại cô: [Sống về đêm.]
Sống về đêm cái rắm, ra khỏi quán bar là anh lái xe về nhà ngay. Hồi tối uống ít rượu nên có chút hưng phấn, lại thấy hơi nhàm chán. Anh xem phim Mỹ một lúc rồi đọc sách một lúc, nhưng mãi không ngủ được.
Thú vui duy nhất là chấm bài tập cho Thượng Chi Đào, bởi anh biết cô chắc chắn sẽ bật dậy sửa báo cáo cho xong. Ham muốn kiểm soát đáng sợ của anh đã được anh dùng hết với Thượng Chi Đào. Anh bỗng cảm thấy một người phụ nữ biết nghe lời, không có cá tính giống Thượng Chi Đào rất thú vị.
Thượng Chi Đào tuy ngốc nghếch nhưng rất có năng lực chấp hành. Mượn lời Tracy nói thì: Cô ấy có tinh thần trách nhiệm.
Phương án mà Thượng Chi Đào chỉnh sửa vẫn giống như đồ bỏ đi, vẫn còn kém rất xa tiêu chuẩn của Loan Niệm, nhưng anh lại trả lời rằng: Lần này tốt hơn nhiều rồi. Vì sao nhỉ? Chắc là để tránh cho nhân viên khỏi đột tử, nên hiếm lắm anh mới có chút lòng tư bi.
[Wow, sống về đêm. Vậy tôi không làm phiền sếp nữa, chúc ngủ ngon Luke.]
Ngẫm lại chữ “Wow” này có hàm nghĩa rất phong phú, Loan Niệm thậm chí còn tưởng tượng được vẻ mặt nhiều chuyện của Thượng Chi Đào, cùng khuôn mặt hoàn toàn không biết che giấu biểu cảm của cô, chắc chắn sẽ hiện rõ dòng chữ: Chậc chậc, chắc cởi đồ xong rồi nhỉ?
Loan Niệm phá lệ trả lời lại: [Chúc ngủ ngon] sau đó vứt điện thoại sang một bên, đi ngủ.
Thượng Chi Đào ngủ một mạch đến tận trưa, nhớ lại tối qua Loan Niệm hướng dẫn cô viết báo cáo, cô mới nhận ra mình vẫn chưa thật sự hiểu được báo cáo viết như thế nào, thế là cô mang máy tính ra phòng khách. Bạn cùng phòng đang nói chuyện với nhau, thấy Thượng Chi Đào đi ra bèn hỏi cô: “Cuối cùng em cũng dậy rồi.”
Thượng Chi Đào cười ngại ngùng, đặt máy tính lên bàn, xoay người đi làm vệ sinh cá nhân. Sửa soạn xong xuôi, cô mới ngồi vào bàn, “Em muốn xin chỉ dạy của các vị tiền bối.”
“Gì thế?” Trương Lôi hỏi cô.
“Em không biết viết báo cáo công việc...” Thượng Chi Đào hơi xấu hổ, “Mọi người đều có kinh nghiệm hơn em, có thể chỉ cho em biết báo cáo công việc phải viết như thế nào không ạ?” Chính Thượng Chi Đào cũng phải sợ sự phấn đấu và cầu tiến của mình, nếu cô có ý chí này lúc còn đi học, có lẽ cô có thể thi đậu trường top nhỉ? Không học hành nghiêm chỉnh, lúc đi làm bị “ăn hành”, chẳng phải là đáng đời hay sao?
Trương Lôi giơ tay làm bộ đầu hàng, “Chuyện này thì anh chịu, có anh Viễn Chứ của em thì được này.”
“Được hết, được hết.” Thượng Chi Đào khiêm tốn, ham học hỏi, nhìn mọi người bằng đôi mắt chân thành, “Em phải học rất nhiều rất nhiều, con đường phát triển của em vẫn còn xa lắm!”
Tôn Vũ từng làm nhân viên kinh doanh, cô ấy đứng lên khoác vai Thượng Chi Đào, “Hay là chị đây dạy em uống rượu nhé?”
Mọi người đều phải cười ồ lên.
Tiếng cười trong căn phòng này khiến người ta ghi nhớ rất nhiều năm. Mười năm sau, Thượng Chi Đào nay đã ba mươi hai tuổi có công chuyện ở Bắc Kinh, đã hẹn riêng Tôn Vũ đi uống rượu ở gần khu vực này. Tôn Vũ của khi đó đã là một người có tiếng trong ngành môi giới hôn nhân, trang điểm tinh tế, mở miệng ra là đầu tư mấy chục triệu. Cô ấy say, chỉ vào ánh đèn trên tầng lầu, nói với Thượng Chi Đào rằng: “Hay là chị mua quách nơi này nhỉ?”
Đừng.
Thượng Chi Đào ôm lấy cô ấy, cả hai đứng ở đầu ngõ đường Bắc Ngũ Hoàn, khóc nức nở.
Đầu Xuân Tươi Sáng
Anh chàng Tôn Viễn Chứ này thật sự rất tốt bụng, dáng vẻ thanh tú, điềm đạm dịu dàng, luôn nhìn người ta bằng ánh mắt chuyên chú và thân thiện. Thượng Chi Đào cảm giác mình có thể bồng bềnh như áng mây ở trong mắt Tôn Viễn Chứ.
“Sau này cứ đến cuối tuần là anh có thể đưa em đi học lái xe, dù sao anh cũng không bận việc gì.” Tôn Viễn Chứ ít nhiều cũng lo lắng cho Thượng Chi Đào, vì thế anh đã đề nghị đưa cô đi học xe.
“Anh có thể đi chơi với bạn bè mà, những người bạn đáng mến của anh.”
“Không sao, bọn anh thường gặp nhau vào buổi chiều.”
“À à.” Thượng Chi Đào biết ơn Tôn Viễn Chứ, anh vẫn luôn giúp đỡ cô, nhưng bản thân anh lại không hề nhận ra.
“Huấn luyện viên đều nói năng rất khó nghe, em ấy, mỗi lần đi học thì mua cho huấn luyện viên chai nước hoặc bao thuốc. Anh ta nói năng khó nghe thì đừng để trong lòng.” Tôn Viễn Chứ dặn dò cô. Lúc anh đi học lái xe, huấn luyện viên không biết đã nói bao nhiêu câu chói tai, có lẽ những huấn luyện kia cùng một lò đào tạo mà ra, bài mắng người khác giống hệt nhau, “Hồi trước anh học lái xe, có nữ sinh bị huấn luyện mắng khóc luôn đấy.”
“Đáng sợ vậy cơ ạ...”
Thượng Chi Đào mời Tôn Viễn Chứ ăn canh đậu tương, quán ăn ở gần trường đại học của Tôn Viễn Chứ. Nhìn đủ mọi thể loại người ngồi xung quanh, cô đột nhiên nghĩ ra ý định nâng cao trình độ tiếng Anh, bèn hỏi Tôn Viễn Chứ: “Trường của anh có câu lạc bộ tiếng Anh không ạ?”
“Sao thế?”
Thượng Chi Đào kể cho anh về kế hoạch phát triển bản thân, cô không cảm thấy có gì đáng xấu hổ. Tôn Viễn Chứ không hề chê cười cô, ngược lại, anh cho rằng thái độ nghiêm túc cầu tiến của cô rất đáng yêu.
“Anh giới thiệu cho em một giáo viên nước ngoài nhé? Em đừng đi học ở trung tâm, ở đó đắt lắm. Giáo viên nước ngoài này dạy một tiết bốn mươi phút hết ba mươi tệ, trả tiền theo buổi học. Em có thể nói chuyện với cậu ấy, hỏi cậu ấy vô vàn câu hỏi. Anh có mấy người bạn thi Toefl đều là do cậu ấy dạy kèm đấy.” Tôn Viễn Chứ chỉ cho cô con đường học tập vừa có hiệu quả cao vừa tiết kiệm tiền, Thượng Chi Đào gật đầu lia lịa khiến Tôn Viễn Chứ phải bật cười, “Thật mong chờ kế hoạch phát triển bản thân của em có thể thành công.”
“Em sẽ làm được.”
Giáo viên nước ngoài mà Tôn Viễn Chứ giới thiệu cho cô hiện đang ở trong ký túc xá sinh viên trường đại học của anh, là một du học sinh Mỹ, có dáng người cao lớn, mang tướng mạo điển hình của người Mỹ, có thể nói tiếng Bắc Kinh lưu loát. Cậu ấy tự đặt cho mình một cái tên tiếng Trung là Long Chấn Thiên. Thượng Chi Đào nghiền ngẫm hồi lâu, Long Chấn Thiên, ừm, tên hay đấy. Du học sinh nước ngoài luôn tự đặt cho mình những cái tên rất gần gũi, đôi khi bạn gợi ý họ đổi sang tên khác, họ sẽ hỏi lại: “Chẳng phải cái tên này hay lắm sao?”
Long Chấn Thiên hỏi Thượng Chi Đào: “Bạn muốn học đến trình độ nào?”
“Mình muốn học đến trình độ có thể nghe hiểu hết tiếng Anh trong cuộc họp mà không gặp trở ngại nào.”
“Thế thì bạn phải bỏ chút thời gian đấy.”
“Vậy phiền bạn rồi.”
Thượng Chi Đào “nhiễm” Long Chấn Thiên, bất tri bất giác cũng nói giọng Bắc Kinh, ba người đi cùng nhau luôn vui vẻ cười vang. Long Chấn Thiên thích kết bạn, Thượng Chi Đào lại là người dễ thương, ngay tối đó cậu ấy đã đòi đến quán bar gần trường học để chơi.
Xung quanh trường của họ đều là người Hàn Quốc, trong quán bar rất sôi động, người nói tiếng Anh, người nói tiếng Hàn, một vài người nói tiếng Pháp còn lại phần lớn nói tiếng Trung, người nước nào cũng có. Đây là lần đầu tiên Thượng Chi Đào đến quán bar nên cảm thấy rất mới lạ, nhìn trái ngó phải, lúc nhìn sang bên phải thì đụng phải một ánh mắt lạnh lùng.
Thế giới này đúng là nhỏ thật.
Đó chẳng phải là Luke sao? Anh ngồi cùng với mấy người bạn, ba nam hai nữ, đằng nam đều nổi bật, đằng nữ toàn là quốc sắc. Thượng Chi Đào nhớ đến bạn gái ở Quang Châu của anh, lại nhìn mấy người phụ nữ ở đó rồi mỉm cười như đang lấy lòng anh.
Loan Niệm rời mắt đi, tiếp tục trò chuyện với Đàm Miễn: “Giáng sinh lên đường phải không?”
“Ừ. Chẳng phải công ty của cậu cho nghỉ giáng sinh sao?”
“Đương nhiên. Năm nay đi đâu?”
“Đi Hokkaido ngâm suối nước nóng đi, dạo này mệt quá đi mất, chúng ta chọn một nơi không quá xa. Không đi Mỹ thăm người thân nữa, dù sao đến Tết cũng phải quay về, thấy thế nào?”
“Được.”
“Vậy bọn em cũng đi cùng chứ?”
“Mỗi năm bọn anh đi du lịch, chưa bao giờ dẫn phụ nữ theo.” Đàm Miễn cười ái ngại với họ, đâu phải không dẫn phụ nữ theo, có dẫn theo Tang Dao đấy thôi. Loan Niệm đứng dậy nói: “Tôi đi vệ sinh.”
Nhà vệ sinh của quán bar rất tối, Thượng Chi Đào đi từ trong ra ngoài, bỗng bước hụt một cái suýt nữa đã ngã sấp mặt xuống đất, may mà có một cánh tay giữ lấy cánh tay cô rồi kéo cô lên, cô vội vã cảm ơn: “Cảm ơn, cảm ơn.” Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Loan Niệm.
“Cô qua đây.”
Loan Niệm bỏ lại một câu rồi xoay người đi, Thượng Chi Đào theo sau anh, hai người một trước một sau ra khỏi quán bar.
Xung quanh rất ồn ào, Loan Niệm lạnh mặt hỏi cô: “Viết xong báo cáo chưa?”
Hôm thứ Sáu Thượng Chi Đào được giao cho một nhiệm vụ, Alex yêu cầu cô viết báo cáo chạy dự án chung của phòng tiếp thị của phòng kế hoạch, hạn nộp vào chủ nhật. Thượng Chi Đào đã viết gần xong, chỉ còn đoạn kết, viết xong ngay trong sáng ngày mai không thành vấn đề.
“Vẫn còn thiếu đoạn kết.”
“Chưa viết xong mà cô đi chơi bar hả?”
“... Tôi...”
“Cô đã làm xong nhiệm vụ chưa mà đi bar chơi?”
“Gì cơ?”
Loan Niệm thật sự sắp bị cô làm cho tức chết, quán bar là nơi nào, là cái nơi để những người không có đầu óc như cô đến chơi sao? Còn đi theo hai tên đàn ông? Một trong số đó còn là người nước ngoài? Ngay cả nước của mình cũng không mang theo? Cô mới đến Bắc Kinh có mấy ngày mà đã học đòi theo người khác rồi?
Tuy nhiên chuyện này không liên quan đến anh, anh chỉ quan tâm đến bản báo cáo của anh thôi, “Gửi báo cáo cho tôi trước mười hai giờ đêm nay.”
“Không phải sáng mai sao?”
“Bảo cô gửi vào ngày mai thì cô định ngày mai mới gửi đấy à? Cô không cho tôi thời gian để sửa hử?”
“Tôi sẽ về chỉnh sửa ngay.”
Chẳng phải là vì tôi bắt gặp “chuyện hay ho” của anh hay sao? Lại bắt bí tôi. Thượng Chi Đào hậm hực nghĩ bụng. Con người cô không có bụng dạ gì, cô những tưởng mình đã giấu thật kỹ những suy nghĩ trong lòng mình, mà nào hay đã bị Loan Niệm nhìn thấu, “Cô đang chửi thầm tôi đấy à?”
“Đâu có, đâu có.” Thượng Chi Đào lắc đầu nguầy nguậy, trông càng chột dạ hơn.
“Trong báo cáo không được có một lỗi sai chính tả nào đâu đấy.”
“Dạ dạ được ạ.” Đôi mắt sáng lấp lánh của cô nhìn Loan Niệm trong cơn gió đêm mùa hè, bất tri bất giác lại nói một câu ngốc nghếch: “Đừng lo Luke, tôi không nói gì đâu, tôi nhất định sẽ giữ bí mật cho sếp.”
“Giữ bí mật gì?” Loan Niệm thấy cô nói như vậy, hai tay đút túi, tựa vào tường quán bar, ung dung nhìn cô.
“Thì chính là... đám bạn gái... của sếp...” Cô cố tình chèn thêm từ “đám”, sau đó nhìn Loan Niệm bằng ánh mắt chột dạ. Cô cũng cảm thấy mình lạ lùng, anh ta quen bạn gái vô tội vạ chứ có phải cô đâu, cô chột dạ cái gì? Chắc chắn là vì nắm được thóp của sếp nên cô mới thấp thỏm bất an đây mà.
Loan Niệm bất chợt bật cười, khóe miệng mấp máy: “Được, cô giữ bí mật thay tôi. Tôi đây chẳng ham thích gì khác, chỉ được cái háo sắc. Nếu để người khác biết được, tôi sẽ tìm cớ đuổi cô đi.”
“Sếp cứ yên tâm!” Thượng Chi Đào vội vàng giơ ngón tay thề thốt: “Tôi mang nhân cách của tôi ra đảm bảo, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra.” Trông thần thái rất thành khẩn.
Ngu ngốc. Loan Niệm thầm mắng cô, xoay người đi vào quán bar.
“Đi gì mà lâu vậy?”
“Xếp hàng.” Loan Niệm nói bừa cái cớ.
“Bạn à, tôi vừa mới đi xong, trong nhà vệ sinh không một bóng người mà.” Đàm Miễn vạch trần anh.
Anh cũng không giải thích, ngồi đó uống rượu nghe nhạc. Thi thoảng lại liếc sang chỗ Thượng Chi Đào. Cô thì hay rồi, ngồi đó cười khúc khích, tám chuyện với người ta, hoàn toàn không có ý ra về.
Thượng Chi Đào nói chuyện với Long Chấn Thiên, cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm, hết lần này đến lần khác đúng là phiền phức. Cô không thể không kéo Tôn Viễn Chứ tạm biệt Long Chấn Thiên rồi ra khỏi quán bar.
Về nhà tắm táp rồi bắt đầu viết báo cáo ngay, vừa kịp gửi báo cáo cho Alex và Loan Niệm vào lúc 11 giờ 55, sau đó gửi tin nhắn cho hai người.
Alex rất ngạc nhiên: [Gửi sớm thế?]
[Để thời gian cho các sếp chỉnh sửa mà.]
[Chỉ xem tiến độ dự án chút thôi, không cần sửa đổi gì đâu.]
...
Chết tiệt. Tên xấu xa Loan Niệm này. Thượng Chi Đào mang theo sự tức giận nằm lên giường: Quán bar đó vui biết bao, ca sĩ hát cũng hay, vậy mà bị cái tên Luke chết tiệt kia vừa dọa dẫm vừa uy hiếp đuổi cô về nhà.
Một lúc lâu sau, Loan Niệm trả lời cô bằng email, liệt ra ba ý kiến sửa đổi, đúng, ba ý kiến.
1, Bảng kê kinh phí dự án bổ sung thêm ước tính thu hồi của từng hạng mục - Từng làm trước đây.
2, Các hạng mục nhỏ của dự án, người phụ trách dự án và các chỉ số đánh giá, bổ sung.
3, Trường hợp khẩn cấp và kế hoạch dự phòng, bổ sung.
Ngày mai gửi cho tôi.
Thượng Chi Đào mở bản báo cáo của mình ra xem, những điểm này cô đều không viết, ý kiến mà Loan Niệm nêu ra cho cô rất đúng trọng tâm. Tuy anh rất đáng ghét nhưng mỗi lần cho cô ý kiến đều đánh thẳng vào trọng tâm, giống như một nhà giáo nghiêm khắc nhưng luôn luôn có thể đào tạo ra những học trò có thành tích tốt.
Cô bật dậy khỏi giường, sửa lại báo cáo dựa theo gợi ý của Loan Niệm. Cô không hề phát hiện ra bản thân đã biến thành một người cuồng công việc. Nếu có công việc phải làm, cô sẽ không ngủ được, liên tục suy nghĩ về nó.
Lần này cô sửa báo cáo đến tận 3 giờ sáng, sau đó lại gửi mail một lần nữa, đột nhiên cảm thấy hết việc nhẹ cả người. Cô đang định nhắm mắt thì lại nhận được tin nhắn của Loan Niệm: [Lần này tốt hơn nhiều rồi.]
Lần này tốt hơn nhiều rồi.
Thượng Chi Đào có chút vui vẻ, cảm giác được khen ngợi tuyệt thật. Cô nhắn lại: [Tôi sẽ tiếp tục cố gắng, cảm ơn Luke.]
Lại nhắn thêm một câu: [Sao sếp vẫn chưa ngủ?]
Loan Niệm đáp lại cô: [Sống về đêm.]
Sống về đêm cái rắm, ra khỏi quán bar là anh lái xe về nhà ngay. Hồi tối uống ít rượu nên có chút hưng phấn, lại thấy hơi nhàm chán. Anh xem phim Mỹ một lúc rồi đọc sách một lúc, nhưng mãi không ngủ được.
Thú vui duy nhất là chấm bài tập cho Thượng Chi Đào, bởi anh biết cô chắc chắn sẽ bật dậy sửa báo cáo cho xong. Ham muốn kiểm soát đáng sợ của anh đã được anh dùng hết với Thượng Chi Đào. Anh bỗng cảm thấy một người phụ nữ biết nghe lời, không có cá tính giống Thượng Chi Đào rất thú vị.
Thượng Chi Đào tuy ngốc nghếch nhưng rất có năng lực chấp hành. Mượn lời Tracy nói thì: Cô ấy có tinh thần trách nhiệm.
Phương án mà Thượng Chi Đào chỉnh sửa vẫn giống như đồ bỏ đi, vẫn còn kém rất xa tiêu chuẩn của Loan Niệm, nhưng anh lại trả lời rằng: Lần này tốt hơn nhiều rồi. Vì sao nhỉ? Chắc là để tránh cho nhân viên khỏi đột tử, nên hiếm lắm anh mới có chút lòng tư bi.
[Wow, sống về đêm. Vậy tôi không làm phiền sếp nữa, chúc ngủ ngon Luke.]
Ngẫm lại chữ “Wow” này có hàm nghĩa rất phong phú, Loan Niệm thậm chí còn tưởng tượng được vẻ mặt nhiều chuyện của Thượng Chi Đào, cùng khuôn mặt hoàn toàn không biết che giấu biểu cảm của cô, chắc chắn sẽ hiện rõ dòng chữ: Chậc chậc, chắc cởi đồ xong rồi nhỉ?
Loan Niệm phá lệ trả lời lại: [Chúc ngủ ngon] sau đó vứt điện thoại sang một bên, đi ngủ.
Thượng Chi Đào ngủ một mạch đến tận trưa, nhớ lại tối qua Loan Niệm hướng dẫn cô viết báo cáo, cô mới nhận ra mình vẫn chưa thật sự hiểu được báo cáo viết như thế nào, thế là cô mang máy tính ra phòng khách. Bạn cùng phòng đang nói chuyện với nhau, thấy Thượng Chi Đào đi ra bèn hỏi cô: “Cuối cùng em cũng dậy rồi.”
Thượng Chi Đào cười ngại ngùng, đặt máy tính lên bàn, xoay người đi làm vệ sinh cá nhân. Sửa soạn xong xuôi, cô mới ngồi vào bàn, “Em muốn xin chỉ dạy của các vị tiền bối.”
“Gì thế?” Trương Lôi hỏi cô.
“Em không biết viết báo cáo công việc...” Thượng Chi Đào hơi xấu hổ, “Mọi người đều có kinh nghiệm hơn em, có thể chỉ cho em biết báo cáo công việc phải viết như thế nào không ạ?” Chính Thượng Chi Đào cũng phải sợ sự phấn đấu và cầu tiến của mình, nếu cô có ý chí này lúc còn đi học, có lẽ cô có thể thi đậu trường top nhỉ? Không học hành nghiêm chỉnh, lúc đi làm bị “ăn hành”, chẳng phải là đáng đời hay sao?
Trương Lôi giơ tay làm bộ đầu hàng, “Chuyện này thì anh chịu, có anh Viễn Chứ của em thì được này.”
“Được hết, được hết.” Thượng Chi Đào khiêm tốn, ham học hỏi, nhìn mọi người bằng đôi mắt chân thành, “Em phải học rất nhiều rất nhiều, con đường phát triển của em vẫn còn xa lắm!”
Tôn Vũ từng làm nhân viên kinh doanh, cô ấy đứng lên khoác vai Thượng Chi Đào, “Hay là chị đây dạy em uống rượu nhé?”
Mọi người đều phải cười ồ lên.
Tiếng cười trong căn phòng này khiến người ta ghi nhớ rất nhiều năm. Mười năm sau, Thượng Chi Đào nay đã ba mươi hai tuổi có công chuyện ở Bắc Kinh, đã hẹn riêng Tôn Vũ đi uống rượu ở gần khu vực này. Tôn Vũ của khi đó đã là một người có tiếng trong ngành môi giới hôn nhân, trang điểm tinh tế, mở miệng ra là đầu tư mấy chục triệu. Cô ấy say, chỉ vào ánh đèn trên tầng lầu, nói với Thượng Chi Đào rằng: “Hay là chị mua quách nơi này nhỉ?”
Đừng.
Thượng Chi Đào ôm lấy cô ấy, cả hai đứng ở đầu ngõ đường Bắc Ngũ Hoàn, khóc nức nở.
Đầu Xuân Tươi Sáng
Đánh giá:
Truyện Đầu Xuân Tươi Sáng
Story
Chương 19
10.0/10 từ 16 lượt.