Đầu Xuân Tươi Sáng

Chương 102

209@-
Đột nhiên, Loan Niệm hiểu ra Thượng Chi Đào đang vướng mắc chuyện gì.

Chắc hẳn cô nghĩ rằng, cô dần dần không còn ưu thế về tuổi tác, trước kia Loan Niệm ở bên cô, có lẽ cũng là vì cô trẻ trung. Bởi vì hầu hết mọi người đều nói đàn ông thích gái trẻ. Mà bây giờ, nhân viên mới 22 tuổi đột nhiên xuất hiện, còn là một người đẹp tuyệt sắc trong mắt người đời, gia đình có điều kiện, tài hoa hơn người, còn dính vào vô số tin đồn với Loan Niệm ở công ty.

Có lẽ Thượng Chi Đào có suy nghĩ là: Sớm muộn cũng có một ngày, Loan Niệm sẽ ở bên một cô gái 22 tuổi khác, vì hầu hết đàn ông đều là như vậy.

Loan Niệm cũng từng nghe qua dăm ba câu về những tin đồn của anh và Tống Oanh, nhưng anh không bận tâm.

Đây là một lần hiếm hoi Loan Niệm hiểu được suy nghĩ thực sự của Thượng Chi Đào. Chính bản thân anh cũng không ý thức được rằng, anh bắt đầu biết đồng cảm với cô.

“Trong lòng em không có đáp án sao?” Anh hỏi cô: “Thi thoảng em có thể dùng não em một tí không, dù sao đáp án này cũng không khó mà?”

“Không khó?”

“Hay là thế này đi, cô Thượng Chi Đào hai mươi sáu tuổi lên đường quay về, bảo cô Tống Oanh hai mươi hai tuổi đi du lịch với anh, thế nào?”

“...”

Loan Niệm thấy Thượng Chi Đào xoay người bỏ đi, nghĩ bụng đến giờ cô Thượng cũng biết làm mình làm mẩy rồi, anh thở dài kéo cô vào trong lòng, “Đi đâu thế?”

“Lên xe đó, gió lớn quá đi.”

“Anh lại tưởng em định đi thay người.” Loan Niệm chọc cô.

“Anh mơ đi!” Thượng Chi Đào cười thành tiếng, “Anh không biết ăn nói tử tế, nhưng em hiểu rồi nhé, anh nói là bây giờ. Bây giờ, anh đang đi du lịch cùng Thượng Chi Đào hai mươi sáu tuổi. Anh thích Thượng Chi Đào hai mươi sáu tuổi.”

“Em thông minh hơn rồi đấy.” Loan Niệm khen cô: “Cuối cùng thì em cũng dùng đến não rồi.” Loan Niệm ôm cô vào lòng, “Ngắm cảnh lúc nữa đã, Luc còn chưa chạy đã kìa.”

Luc nghe thấy vậy thì mừng húm, gâu một tiếng rồi chạy tiếp. Loan Niệm mở áo trùm lấy người Thượng Chi Đào, chỉ để đầu cô lộ ra, xung quanh là cảnh đẹp tráng lệ, hai người một chó vô cùng nhỏ bé giữa đất trời. Thế giới bao la, vô vàn diệu kỳ, thế mà con người luôn ưu phiền vì những phàm trần tục thế, đến sau cùng cũng chỉ là mô đất vàng, hạt bụi giữa chốn bể dâu. Hiện tại vui vẻ là tuyệt nhất.

“Anh có thể nói luôn đáp án cho em không?” Thượng Chi Đào bắt đầu giở trò vô lại, bắt chước Loan Niệm. Cô cảm thấy mình có vẻ càng ngày càng tham lam, cô cần Loan Niệm bày tỏ, lời bày tỏ thẳng thắn, phải hoặc không phải, yêu hoặc không yêu, cô đều cần câu trả lời khẳng định. Vì sự khẳng định cũng là một loại cảm giác an toàn.

Loan Niệm vùi đầu vào hõm cổ cô, hơi thở khi anh nói chuyện lướt nhẹ qua lớp lông măng li ti trên tai cô, “Chọn em.”

Lòng Thượng Chi Đào bung nở ngàn hoa, nghiêng đầu tránh anh, cười khanh khách: “Ngứa.” Cô xoay người lại, bưng mặt Loan Niệm hôn chụt vào má anh một cái, “Em cũng chọn anh. Dù anh đã hơn ba mươi tuổi rồi.”

“?” Loan Niệm véo má cô, “Nói lại lần nữa.”

“Không sao, ai cũng già đi mà.” Thượng Chi Đào lại hôn anh một cái rồi kéo anh lên xe.

Thượng Chi Đào bắt đầu đau đầu. Loan Niệm thấy cô nhíu mày liền cười nhạo cô: “Giỏi, chưa đến ba ngàn mét đã có phản ửng rồi hả?”


“Anh không có phản ứng sao?”

“Anh cũng có, nhưng không nghiêm trọng, gần như là không.” Mặc dù cười nhạo cô, nhưng anh cũng rất lo lắng, chuyển sang đường khác đến Golmud.

“Chúng ta sẽ nghỉ lại Golmud một ngày, em cần thời gian để thích ứng.” Loan Niệm bắt đầu lải nhải không ngừng: “Không được vận động kịch liệt, cũng không được chạy nhảy quá nhanh, không được uống rượu, đầu đau lắm không?”

Thượng Chi Đào lắc đầu, “Không nghiêm trọng lắm.”

“Có buồn nôn không? Có tức ngực không?”

“Có một chút.”

Loan Niệm tìm khách sạn ở Golmud, làm thủ tục nhận phòng. Sau khi vào phòng, anh bảo Thượng Chi Đào đi nghỉ ngay.

“Lên giường nằm đi.” Loan Niệm vén chăn ra, để Thượng Chi Đào nằm lên giường rồi cho cô uống một viên Ibuprofen.

“Thế là ngày kia chúng ta không đến được Lhasa rồi.” Thượng Chi Đào có chút chán nản.

“Em gấp cái quái ấy, Lhasa có thể chạy mất à?” Loan Niệm nói cô: “Sức khỏe quan trọng. Hai mươi ngày không đủ thì hai lăm ngày, chứ không thì em để dành phép năm làm gì?”

“Anh sẽ không bỏ em lại Tây Tạng chứ?” Khi nào Thượng Chi Đào khó chịu là hay nghĩ ngợi linh tinh. Trong tưởng tượng của cô, Loan Niệm sẽ bỏ cô ở lại Lhasa, một mình lái xe bỏ đi. Có lẽ Loan Niệm có thể làm cái chuyện vô nhân tính đó, dù gì anh cũng là Loan Niệm.

“Em bị hâm à?” Loan Niệm búng trán cô, lên giường ôm cô vào lòng, “Ngủ một lúc đi, ngủ dậy chúng ta sẽ dạo quanh Golmud. Thành phố này cũng không đến nỗi nào.”

“Dạ.” Thượng Chi Đào giữ chặt vạt áo trước ngực anh, lúc sắp chìm vào giấc ngủ cô mơ màng nói với anh: “Em rất yêu anh, anh có biết không?”

“Anh biết.”

Loan Niệm dỗ cho Thượng Chi Đào đi ngủ rồi mở điện thoại, nhìn thấy Trần Khoan Niên gửi rất nhiều video vào trong nhóm chat, họ đang uống cà phê trên thuyền ở Giethoorn. Ba người đàn ông, ăn mặc thời thượng như người mẫu đi chụp ảnh quảng cáo. Trần Khoan Niên còn cà khịa anh: [Chậc chậc, không có dân chơi sành sỏi như sếp Loan, chuyến du lịch này cũng bớt đi phần ý nghĩa. May là con gái ở nơi này vẫn niềm nở như cũ.]

Loan Niệm “xùy” một tiếng, quăng ảnh chụp trên đường vào trong nhóm.

Trần Khoan Niên lại châm chọc: [Không phải cậu đi một mình đấy chứ? Ngay cả ảnh chụp chung cũng không có?]

[Cậu không xứng.] Loan Niệm trả lời anh ta.

Nhóm trò chuyện trở nên sôi nổi, Loan Niệm bật cười, quay sang nhìn thấy Thượng Chi Đào ra mồ hôi, anh kéo chăn dịch xuống dưới, rút tay cô ra ngoài. Đầu ngón tay chạm nhẹ vào mũi cô, khẽ càm ràm: “Em phải thấy may mắn vì đã đến Tây Tạng cùng anh, đổi thành người khác lại chả vứt cái mạng nhỏ của em ở đây rồi.”

[Không báo bình an hả?] Bác sĩ Lương cũng nhắn tin cho anh.



[Hết rồi hả? Ảnh đâu? Mẹ muốn xem ảnh của Flora.]

[Không có.] Loan Niệm nói như vậy, nhớ ra flycam từng chụp một số ảnh, bèn ngồi dậy xem lại video. Xem đến đoạn flycam bay lên, Thượng Chi Đào vẫy tay chào, anh chợt cảm thấy Thượng Chi Đào càng nhìn càng thấy đẹp, mặc dù vì khoảng cách xa không nhìn rõ mặt, nhưng khung cảnh cô đứng bên anh, Luc chạy xung quanh lại hợp thành một bức tranh. Anh trích ra một đoạn chỉnh sửa đơn giản rồi gửi cho bác sĩ Lương: [Không có mặt, mẹ xem tạm vậy.]

Bác sĩ Lương xem một hồi lâu, hỏi anh: [Sao trông giống cô bé Thượng Chi Đào trên trang web xem mắt thế nhỉ?]

[Mẹ vẫn còn nhớ ngoại hình của người trên mạng hả?]

[Mẹ nhìn qua là nhớ nhé, cảm ơn.]

[Là cô ấy, cảm ơn.]

Bác sĩ Lương có chút cảm động, bà cho bố Loan xem video, “Ông xem, cô bé này nhìn đã thấy tốt rồi.”

“Bà gặp người thật rồi à?” bố Loan ghét phụ nữ quá cảm tính, còn chưa thấy mặt mũi người ta đâu đã nhận xét tốt hay không tốt rồi.

Bác sĩ Lương nổi đóa: “Ông bị hâm hấp à?” Loan Niệm giống bố Loan, cái miệng kia đúng là không biết nói năng. Bác sĩ Lương cãi nhau với ông ấy cả đời, đến cuối cùng ai cũng không chịu ai, nhưng chẳng người nào rời xa người nào được.

Bố Loan “hừ” một tiếng, “Tôi chỉ khuyên bà đừng có vồ vập quá, cũng đừng ôm hi vọng quá lớn, con trai bà từ nhỏ đã hay làm hỏng chuyện rồi.”

“...” Bác sĩ Lương bám theo bố Loan, “Đó chẳng phải vì nó giống ông sao? Nếu làm hỏng việc thật thì ông cứ chờ xem con trai ông cô độc đến già đi!”

Loan Niệm không biết ba mẹ đang nói về anh, anh quay lại giường, ôm Thượng Chi Đào ngủ một lúc. Lúc hai người dậy thì đã hơn 6 giờ tối, Thượng Chi Đào đã cảm thấy khá hơn một chút.

“Nếu đã đỡ rồi thì chúng ta ra ngoài đi dạo thôi.”

“Được ạ.” Cô ngồi phắt dậy thì bị Loan Niệm kéo lại, “Không muốn sống nữa à?”

“Chẳng phải anh đã bảo với em là cử động chậm thôi sao?”

“Anh bảo với em là không được kích động rồi mà?”

“Em vội cái gì?”

Loan Niệm dạy dỗ Thượng Chi Đào hết câu này tới câu khác, Thượng Chi Đào nghe một hồi, cuối cùng không nhịn được bật lại: “Loan Niệm, sao anh nói lắm thế nhỉ...”

?

Loan Niệm phóng ánh mắt giết người qua, Thượng Chi Đào lập tức im bặt.



Hai người đều không muốn ăn quá nhiều thịt, bèn tìm một quán canh xương bò yak, ăn kèm với bánh và dưa muối, cắt thêm mấy lát thịt bò yak mỏng. Nước canh đậm đà, mới uống một ngụm mà chóp mũi Thượng Chi Đào đã rịn mồ hôi: “Ngon quá.”

“Nếu thích thì ngày mai tới đây tiếp.”

“Ngày mai vẫn chưa đi sao?”

“Anh sợ em chết trên đường. Ở lại thêm một ngày nữa cho quen, không phải vội. Ngày mai đưa em đi vòng vòng quanh đây, xung quanh cũng có rất nhiều phong cảnh.”

“Dạ được. Loan Niệm, anh biết không? Em nghĩ là em phải nói với anh cái này.”

“Gì thế?”

“Em thích đi du lịch với anh.”

Thượng Chi Đào cảm thấy cô phải học hỏi Lumi và Tôn Vũ, nếu yêu thì phải nói ra, không phải sợ bị từ chối, không phải sợ bị chê cười, cũng không phải cảm thấy sến súa. Nếu lúc chúng ta còn trẻ không chịu nói lời tình tứ, lẽ nào phải đợi đến khi hai bên tóc mai đã bạc trắng mới tặng hoa cho người mình yêu sao? Dù như thế cũng rất lãng mạn, nhưng một đời phí hoài đó có gì để nhớ lại?

“Còn không? Còn những lời bùi tai nào khác không?” Loan Niệm hỏi cô.

“Em thích anh, thích mỗi một con đường mà anh chọn, thích mạo hiểm cùng anh. Thích những khung cảnh đẹp đẽ suốt dọc đường, vì đó đó đều là khung cảnh em cùng anh ngắm nhìn.” Mặt Thượng Chi Đào hơi đỏ lên, “Anh cũng nói mấy câu dễ nghe được không? Em muốn nghe.”

Loan Niệm uống một ngụm canh, nói mà chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Như trên.”

Như trên là lời tỏ tình gì đây? Nhưng tại sao Thượng Chi Đào lại thích vậy nhỉ? Cô cũng uống một ngụm canh, nhại theo giọng điệu dửng dưng như không của Loan Niệm: “Ngọt thật.”

Ăn xong, Loan Niệm dẫn cô và Luc đi dạo quanh thành phố xa lạ này, khiến bao người phải ngoái nhìn. Thượng Chi Đào dừng chân trước một chiếc xe bán hoa quả để chọn hoa quả. Sau khi thanh toán, cụ già lấy trái cây có màu sắc đẹp từ trong túi tiền ra, còn ra dấu tay với cô. Cả hai đều không hiểu, có người trẻ tuổi đi ngang qua đó đã giải đáp cho họ: “Bà ấy khen cô xinh đẹp, còn nói hai người đẹp đôi.”

Thượng Chi Đào chưa từng nghe người khác khen hai người đẹp đôi.

Họ giả làm những người xa lạ với nhau tại thành phố thân thuộc, người khác luôn nghĩ rằng người đứng bên họ sẽ là người khác. Đây là lần đầu tiên, tại một thành phố xa lạ, anh nắm tay cô, có người khen hai người đẹp đôi.

Loan Niệm thấy Thượng Chi Đào có vẻ đang cảm động, bèn nói với cô: “Ánh mắt của cụ già không tệ, anh cũng không phải dạng với ở bên ai cũng đẹp đôi đâu.” Nghe qua thì thấy rất cao ngạo, nhưng quả thực như Loan Niệm nói. Trước kia anh từng trải qua hai mối tình, bạn gái đều thuộc dạng đẹp tuyệt trần, người khác nhìn họ cũng chưa chắc đã khen họ đẹp đôi. Thông thường người ta sẽ nói: Họ chỉ yêu chơi bời mà thôi. Ở bên người phụ nữ khác, người khác sẽ nói họ chỉ yêu chơi yêu bời; Khi ở bên Thượng Chi Đào, dù nhìn thế nào cũng không giống chỉ yêu chơi bời. Trái lại, người ta lại thấy đôi trai gái này yêu đương nghiêm túc, muốn hướng đến một cuộc sống tốt đẹp.

Vì hai từ “Đẹp đôi” này mà tâm trạng của Loan Niệm cực kỳ dễ chịu, anh mua thêm rất nhiều trái cây rồi chia cho người muốn mua trái cây, như thể anh muốn mua cả xe trái cây của bà cụ này vậy. Luc ngoan ngoãn ngồi đó nhìn ông bố giàu sụ của mình thể hiện, nó cũng sắm tròn vai chú chó chê nghèo yêu giàu.

Họ ở lại Golmud hai đêm, Thượng Chi Đào gần như đã khỏe lại, hai người tiếp tục lên đường. Thượng Chi Đào những tưởng Loan Niệm hoang dã như vậy, lúc đi du lịch cũng nóng vội, nhưng không phải thế. Anh chỉ yêu mạo hiểm, chứ không nôn nóng đạt đến mục tiêu. Anh hết sức thong dong, nếu Thượng Chi Đào khó chịu chỗ nào, anh sẽ dừng xe lại, vì dù sao cũng không vội.

Họ bắt đầu làm chủ nhịp độ, cứ sau một tiếng rưỡi họ lại dừng lại để làm việc trong nửa giờ. Ý tưởng thiết kế dự án Tây Bắc của Thượng Chi Đào đã thông qua, công ty bên thứ ba bắt đầu thi công, áp lực của cô tương đối nhỏ. Tuy nhiên cô vẫn phải tham gia vào quá trình thi công, sợ thông số nào đó sai sẽ ảnh hưởng đến việc triển khai thực tế. Loan Niệm thì mệt hơn, có rất nhiều việc chờ anh quyết định, hơn nữa phần lớn thời gian anh giải quyết công việc là qua điện thoại. Thời gian còn lại, anh không thường xuyên xem điện thoại. Đôi khi anh sẽ quăng điện thoại cho Thượng Chi Đào, có tin nhắn thì bảo cô đọc cho anh nghe, sau đó anh đọc cho cô viết tin nhắn.

Một ngày trước khi đến Lhasa, Loan Niệm đang lái xe nốt chặng đường cuối cùng. Thượng Chi Đào vẫn giúp anh xử lý công việc, sau đó cô nhìn thấy tin nhắn của Yilia, cô ta nói: [Luke, tối qua em nói chuyện với bố em, ông ấy vô tình nhắc đến chuyện tập đoàn của ông ấy sẽ phân phối lại ngân sách quảng cáo vào năm tới, chúng ta có cần tham gia đấu thầu không?”



Mấy giây sau, anh nói thêm một câu: “Thông qua thủ tục chính quy.”

Thượng Chi Đào nhắn tin giúp anh rồi nhìn anh một cái. Đến bây giờ cô cũng hiểu đại khái, ở trong chuyện này, các lãnh đạo trước giờ không để lọt giọt nước nào. Lúc trò chuyện trên hệ thống họ sẽ không nói rằng: Được đấy, xin hỏi có đường tắt nào không? Hoặc là, có thể giúp họ bôi trơn trước không?

“Anh đã bảo là thông qua thủ tục chính quy thì chính là thông qua thủ tục chính quy.” Loan Niệm vừa lái xe vừa nói với Thượng Chi Đào: “Anh không thèm dùng mánh khóe khác, chả có ý nghĩa gì.”

“Vậy mà anh suốt ngày đi ăn với Khương Lan đó thôi...”

“Khương Lan là bạn.” Loan Niệm nói: “Ăn cơm là ăn cơm, chưa bao giờ vượt quá giới hạn.”

Tin nhắn của Yilia lại hiện lên: [Vâng ạ. Hay là hôm nào gọi bố em đi ăn cùng nhau, để hiểu rõ hơn về tình hình của nhau?”

“Được.” Loan Niệm nói.

Thượng Chi Đào trả lời tin nhắn rồi trả lại điện thoại cho Loan Niệm, “Lát nữa anh tập trung xem một thể đi.”

“Sao vậy?”

“Em thấy không thoải mái. Cứ như em đang rình mò đời tư của anh ý.”

“Ngày nào em chả xem nhà anh trong camera, anh còn có đời tư hả?” Loan Niệm bắt đầu “bật” cô, Thượng Chi Đào quay ra sau nhìn Luc, “Đầu sỏ ở kia kìa.”

Loan Niệm nhìn chú chó Luc ngốc nghếch qua gương chiếu hậu, mới ra ngoài có mấy ngày mà chú chó trắng như tuyết đã biến thành quả màu xám nhạt, vậy mà nó không biết, còn ngoác miệng cười ngờ nghệch, “Vì lúc em ở Tây Bắc, Luc sẽ nhớ em, nên mới để cho em xem.”

“Em biết, Luc nhớ em, Luke cũng nhớ em.” Thượng Chi Đào dương dương tự đắc.

Lần này Loan Niệm không cười nhạo cô, mà đáp một tiếng trầm thấp:

“Phải.”

Thượng Chi Đào nhìn anh một cái rồi ngắm phong cảnh ngoài cửa xe, khóe miệng giương lên, một lúc sau không kìm nén được nữa phá lên cười.

Loan Niệm nhìn cô với vẻ thắc mắc, cô nhìn lại Loan Niệm, có lẽ nơi này quá gần với mặt trời nên mắt cô sáng lấp lánh. Cô đặt tay trước ngực, nói cực kỳ nghiêm túc: “Mới vừa nãy, em đã thực sự cảm nhận được, trái tim của anh, không cứng rắn một chút nào.”

Không cứng rắn, mà còn rất mềm mại.

Anh cũng là một người dịu dàng, chỉ là sự dịu dàng của anh không được thể hiện bằng những biểu hiện thông thường.

Người khác khó lòng mà nhìn thấy, nhưng Thượng Chi Đào đã thấy được sự dịu dàng của anh.

Thực sự quá là hiếm hoi.
Đầu Xuân Tươi Sáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đầu Xuân Tươi Sáng Truyện Đầu Xuân Tươi Sáng Story Chương 102
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...