Đầu Quả Tim
C43: Âm mưu
Ông nội ăn được vài muỗng thì xua tay. Mệt mỏi nằm xuống.
Cô ta khựng lại.
“Ông thật sự không cần cháu ở lại sao?”
Ông nội Cảnh lắc đầu, nhắm mắt lại.
Phương Ngọc Ái thấy có gì đó không đúng nhưng lại không biết ở đâu. Dù sao ông cũng đã ăn một ít rồi. Cứ mỗi ngày một ít thì kết quả cũng như nhau thôi.
Cô ta gật đầu, thu xếp lại vật dụng trên bàn. Lúc xoay người lại thì thấy ông nội Cảnh đã ngủ mất rồi. Cô ta im lặng nhìn ông hồi lâu rồi mới bước ra ngoài.
Cánh cửa khép lại.
Trần Thư Di vội vàng bước ra.
“Ông nội! Ông sao rồi?”
Ông nội Cảnh mở mắt ra nhìn Trần Thư Di.
Cô vội vàng lấy chiếc chậu nhỏ.
Ông nội Cảnh nôn hết ra những thứ mình vừa ăn. Nhưng sắc mặt lại mệt mỏi vô cùng.
“Ông nội! Ông thấy thế nào rồi?”
Trần Thư Di lấy ly nước ấm cho ông.
Ông uống một ngụm thì xua tay.
“Cháu không giận ông sao?”
Trần Thư Di lắc đầu.
“Ông nội cũng vì thương yêu Cảnh Phong. Cháu biết mình không xứng với anh ấy…”
Ông nội Cảnh nắm lấy tay cô.
“Cũng không hẳn như vậy.”
Giọng ông có chút bất lực.
“Là sao cháu không hiểu.”
“Ta già rồi. Tất cả đều là sai lầm của ta. Xin lỗi đã nghi ngờ cháu.”
Trần Thư Di nghe ông nói như vậy thì tâm trạng thật sự rất vui. Vì cuối cùng, giữa cô và ông cũng có thể nói chuyện ôn hoà hơn. Rất may mắn là vừa rồi cô có ghi lại đoạn ghi âm cuộc nói chuyện. Nếu không, ông chắc chắn sẽ không tin cô.
“Ông nội! Sao này ông phải cẩn thận hơn. Cháu e rằng…”
“Cháu yên tâm. Ông biết phải làm gì. Nhưng ngược lại, cháu phải chú ý an toàn một chút. Đừng để họ phát hiện ra đều gì.”
Trần Thư Di gật đầu.
Tiếng chốt cửa vang lên.
“Cô cút ngay cho tôi. Cũng vì cô thân già này mới phải nhập viện.”
Ông nội Cảnh sắc mặt liền thay đổi.
Trần Thư Di cũng giật mình khi bị đẩy ra, cô lảo đảo lùi về sau.
Người đến là Tô Lệ, bà ta đỡ lấy Trần Thư Di.
“Con bé cũng có lòng đến thăm ba. Ba đừng cố chấp như vậy.”
“Ra ngoài hết cho tôi.”
Hơi thở ông có chút khó khăn.
“Ông nội!”
Trần Thư Di lo lắng nhưng rất nhanh liền biết kiềm chế lại. Ánh mắt của ông nội Cảnh vừa rồi đã nói cho cô biết. Ngôn Tình Trọng Sinh
“Con ra ngoài đi. Đừng làm ông tức giận nữa.”
“Nhưng…”
Bác sĩ cũng đúng lúc đến giờ kiểm tra.
“Mời người nhà ra ngoài để chúng tôi kiểm tra.”
Bà ta gật đầu, kéo Trần Thư Di ra ngoài.
“Ông nội không thích con thì cũng đừng tốn công sức nữa. Nhìn thấy con chỉ khiến sức khỏe ông tệ hơn mà thôi. Chăm sóc ông nội đã có dì và Ngọc Ái là được rồi.”
Trần Thư Di cúi đầu.
“Con xin lỗi!”
“Không sao. Con về đi. Có dì đến chăm sóc ông rồi.”
Trần Thư Di gật đầu chào rồi mới bước đi. Đến thang máy thì nhìn lại một lần nữa.
Cửa thang máy vừa khép lại.
Ở góc tối nơi hành lang. Ánh mắt một người vẫn hướng về phía thang máy.
[…]
Trần Thư Di vừa đến cửa nhà xe.
Từ phía sau, ai đó chụp chiếc khăn có tẩm thuốc mê khiến cô mơ mơ hồ hồ rồi thiếp đi.
[…]
Vừa bước vào, anh đã hỏi.
“Mẹ! Thư Di đâu rồi?”
Phan Liễu hơi khó hiểu.
“Con bé đến bệnh viện. Hai đứa không gặp nhau sao?”
“Con không đến bệnh viện, để con đi tìm cô ấy.”
Dứt lời, anh đã gật đầu bước nhanh ra ngoài.
Phan Liễu lắc đầu cười. Đúng là vợ chồng trẻ. Mới xa nhau vài tiếng đã nhớ đến vậy rồi. Hy vọng tình cảm đó có thể kéo dài lâu thật lâu. Thấy hai người hạnh phúc thì bà đã an tâm rồi.
Anh lái chiếc moto nhanh nhất có thể đến bệnh viện.
Điện thoại cô mãi vẫn không kết nối được.
Vừa đến nơi, anh đã chạy đến tìm ông nội Cảnh.
Vừa nhìn thấy anh, ông nội Cảnh cũng có chút kinh ngạc.
“Sao cháu lại ở đây?”
“Thư Di đâu?”
Ông nội Cảnh nhíu mày.
“Con bé đã về rồi.”
“Cô ấy đi lâu chưa?”
“Hơn ba mươi phút. Đã xảy ra chuyện gì?”
Cảnh Phong lắc đầu.
“Ông nghỉ ngơi đi.”
Để lại một câu, anh đã lập tức ra ngoài.
Ông nội Cảnh nhìn vẻ lo của Cảnh Phong chắc chắn là xảy ra chuyện gì đó.
[…]
Tô Lệ mở cửa bước vào, ông nội Cảnh vẫn còn ngủ say. Thấy vậy, bà ta mới yên tâm bước ra ngoài lần nữa.
[…]
Cảnh Phong đã liên hệ với quản lý bên bệnh viện kiểm tra các camera khoảng thời gian trước lúc Trần Thư Di rời khỏi.
Hình ảnh cô bước từ thang máy đến bãi đỗ xe lại bị làm mờ.
Anh đi kiểm tra xung quanh.
Là chiếc xe anh đã tặng cô, nó vẫn ở vị trí cũ. Cánh cửa vẫn còn hé ra một khoảng nhỏ. Rõ ràng là cô đã chạm đến cửa.
Anh lại ấn gọi đi.
Đầu bên kia rất nhanh đã nghe máy.
“Boss! Tôi nghe đây.”
“Kiểm tra tất cả các camera ở đoạn đường ra vào của bệnh viện ở khoảng thời gian…”
Dặn dò xong, anh tiếp tục lên con moto.
Lê Phúc thật sự không chậm một giây, lập tức kiểm tra và gửi tất cả những hình ảnh cos liên quan đến trong khoảng thời gian đó.
Và lên xe cùng vài người nữa để kịp thời trợ giúp bất cứ lúc nào.
Đầu Quả Tim