Đấu Phá Thương Khung

Chương 46: Tiêu Viêm bạo nộ

Sau khi cử hành nghi thức thành nhân, tiết tấu cuộc sống của Tiêu Viêm rốt cuộc cũng được buông lỏng đi một chút, ngày thường thì phải liên tục tu luyện suốt cả ngày, giờ thì cũng nhàn nhã hơn nửa.

Lần trước, dược tài mua để luyện chế ra trúc cơ linh dịch đã tiêu hao gần như hết, bất quá Tiêu Viêm lại không định mua nữa. Bây giờ hắn đã bước vào tám đoạn đấu khí, tới lúc này tác dụng mà trúc cơ linh dịch mang lại cũng là rất ít.

Tại lúc hiệu quả của trúc cơ linh dịch đã yếu bớt đi, dược lão lúc này vẫn chưa mang linh dược đặc biệt sử dụng để trợ giúp thực lực của Tiêu Viêm tăng lên. Ngược lại giúp cho hắn trong khoảng thời gian này có thể tận lực buông lỏng tâm cảnh một chút, tu luyện đã có phương hướng, đôi lúc được nghỉ ngơi mới là chính xác. Liều mạng tu luyện, có khi lại mang đến tác dụng ngược lại.

Có được cuộc sống dễ dàng theo ý thích thế này, nhưng thói quen trong cuộc sống ngày xưa của Tiêu Viêm lại là nếu nhàn nhã quá thì các khớp xương sẽ cứng lại, không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày cùng Huân Nhi du ngoạn xung quanh, ngẫu nhiên cũng đi ra sau núi tu luyện một chút đẫu kĩ.

Bây giờ, Tiêu Viêm không thể nghi ngờ gì đã lại trở thành nhân vật tiêu điểm của gia tộc, mặc kệ là đi đến bất kể nơi nào, mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt kính sợ, một thanh âm cung kính xưng hô cũng làm cho trong lòng Tiêu Viêm trước sau có chút vui vẻ hơn.

Trong một khu rừng nhỏ thông đằng sau núi, một đạo thân ảnh giống như linh hầu đang di chuyển rất nhanh, cực kì nhanh nhẹn né qua các chướng ngại vật khắp nơi trong rừng. Cuối cùng, trong một âm thanh trầm thấp, nắm tay hàm chứa một luồng khí kình cương mãnh, hung hăng đấm một đấm lên trên thân cây to lớn.

Một cái khe liên miên lan ra," Rắc!" một tiếng, thân cây liền gãy đoạn. Nguồn truyện: Truyện FULL


Nhanh nhẹn rời khỏi thân cây đang đổ xuống, Tiêu Viêm nhảy đến trên tảng đá, hữu chưởng hướng về quần áo đang treo trên thân cây vung lên, một cỗ hấp lực liền dễ dàng đem nó bay tới trong lòng bàn tay.

Lau một chút mồ hôi trên trán, tiêu viêm thở ra một hơi, chậm rãi đem quần áo mặc vào.

Trong khi đang vội vội vàng vàng mặc quần áo, Tiêu Viêm mày đột nhiên nhíu lại, híp đôi mắt nâu nhìn ra phía ngoài khu rừng, hê hê cười lạnh một tiếng.

Phủi hết vài chiếc lá khô bám trên người xuống, khóe miệng Tiêu Viêm nở ra một nụ cười lạnh, liền hướng đến phía ngoài khu rừng bước đi.

Từ trong rừng đi ra, ánh sáng rực rỡ ấm áp bao phủ lên người, làm cho các đầu khớp xương trên người có chút như sống lại, nheo mắt một chút để thích ứng với ánh sáng mặt trời, Tiêu Viêm nghiêng đầu nhìn về phía một khối cự thạch cách đó không xa, trên đó hiện lên thân ảnh một nữ tử.

Mang theo ánh sáng mặt trời, trên thân thể của nữ tử yểu điệu kia hiện ra những đường cong mê người, cùng một đôi chân thon dài đầy mê hoặc.

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn người ngọc trên cự thạch, Tiêu Viêm hai tay ôm gáy, chậm rãi bước đến phía dưới cự thạch, ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt lãnh đạm cười nhìn nữ tử đó. Ánh mắt đặc biệt dừng lại trên cặp đùi dài đầy cảm tính đó, dừng lại nhìn một chút, xoa xoa mũi nhàn nhạt nói:" Chân rất đẹp, không cần khoe khoang..."



Bộ ngực đầy đặn có chút phập phồng, Tiêu Ngọc cắn răng, lạnh lùng nói lại:" Biết ta tới tìm ngươi làm gì không?"

" Tìm ta?" Rút cánh tay đang xoa mũi lại, Tiêu Viêm không chút ngạc nhiên cười hỏi.

" Một quyền kia của ngươi, đem đệ đệ ta đánh thành trọng thương, bây giờ hắn còn đang phải nằm trên giường không đọng đậy được. Nếu ngươi đã xuống tay vô tình như thế, ta thân là tỷ tỷ hắn cũng không thể để hắn tự nhiên bị đòn như vậy." Đôi mắt đẹp của Tiêu Ngọc căm tức nhìn về Tiêu Viêm, hậm hực nói.

Khóe miệng nổi lên một nụ cười nhẹ, Tiêu Viêm nghiêng đầu cười lạnh nói," Có phải ý của ngươi là, trong tình huống đó, ta cứ đứng yên như vậy, để cho một quyền nọ của hắn đánh gẫy cánh tay ta?"

Tiêu Ngọc cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt đẹp vẫn đang ngoan cố tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Viêm, địch ý trong mắt không hề giảm bớt.

" Chờ lúc hắn đem cánh tay của ta đoạn xuống, có lẽ lúc đó trong lòng ngươi sẽ cho là ta không may, con người ai cũng có vài phần xui xẻo, sau đó sẽ không cảm thấy có lỗi trong lòng, cũng không cần xem sau đó ta có bị tàn phế hay không. A a, chính là trả lại ngươi câu nói lần trước đấy. Tiêu Ngọc ngươi ngoại trừ đứng bên ngoài nói những điều vô lý ra, còn có thể làm cái gì? Cái....con mẹ nó, ngươi là loại đàn bà đáng ghét nhất, đệ đệ ngươi là người còn lão tử không phải là người sao?" Càng nói càng giận giữ, về sau khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Viêm thoáng có chút hồng, càng tuôn ra những lời nói thô thiển.

" Mẹ kiếp, đại não nằm ở trong bụng chính là dùng để nói những loại đàn bà ngu ngốc như ngươi."


" Tiêu Viêm, tên tiểu hỗn đản này, ngươi im miệng cho ta." Bị nói làm cho tức giận đến trắng bệch mặt, Tiêu Ngọc vì câu nói cuối cùng này của Tiêu Viêm mà quát lên một tiếng.

Nhìn vào đôi mắt đăng ngập tràn lửa giận của Tiêu Ngọc, Tiêu Viêm cười lạnh rời đi, trong lòng cảm thấy sung sướng.

Hít một hơi thật sâu, chầm chậm hạ lửa giận trong lòng xuống, đôi chân dài đầy cảm tính của Tiêu Ngọc nhảy một cái, trực tiếp nhảy xuống khỏi cự thạch, cắn chặt hai hàm răng trắng," Bất kể có ra sao, hôm nay ta quyết không tha cho tên tiểu hỗn đản nhà ngươi." Nói xong chân trái liền bước thẳng lên một bước, thân thể mềm mại nổi lên những đường cong mê người, cái chân phải đầy dụ hoặc mang theo tiếng gió, hung hăng hướng về hai chân Tiêu Viêm, hiểm độc đánh tới.

Thấy nữ tử này đột nhiên động thủ, Tiêu Viêm tức giận chửi một tiếng, vội vàng lui về sau vài bước, nhanh chóng tách ra khỏi cái chân dài mang theo âm phong đang tới kia.

" Hừ, tuy ngươi là thiên tài, bất quá cũng mới là tám đoạn đấu khí, hôm nay ta sẽ hảo hảo giáo huấn ngươi, xem ngươi còn kiêu ngạo được nữa không?" Nhìn Tiêu Viêm đang không ngừng né tránh, Tiêu Ngọc cười lạnh một tiếng, hai chân thon dài như cuồng phong bão tố, mãnh liệt tấn công. Trong lúc đó từng trận gió lớn nổi lên, lá khô bay loạn xạ.

Thực lực của Tam tinh đấu giả đích xác Tiêu Ninh không thể so sánh được, đường tiến công vô cùng sắc bén, nhanh nhẹn khiến Tiêu Viêm khó có đủ thời gian để phản công, chỉ có thể lo né tránh.

Né sự tấn công của hai chân Tiêu Ngọc có chút chật vật nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Viêm vô cùng bình tĩnh, đôi mắt nheo lại, ánh mắt sắc bén không ngừng tìm kiếm sơ hở của đối phương.

Dùng cánh tay cản một cước của Tiêu Ngọc, cánh tay của Tiêu Viêm thoáng có chút tê dại. Xem ra Tiêu Ngọc cũng không hẳn là người ngu ngốc, ít nhất thì nàng vẫn chưa dốc toàn lực với Tiêu Viêm, thế công bây giờ mặc dù nhìn qua có vẻ hung hãn, bất quá chỉ chủ yếu mang lại cho hắn thêm một chút đau khổ bên ngoài da thịt mà thôi.

Nhìn thân hình phải né tránh nhanh nhẹn của Tiêu Viêm, đôi môi đỏ của Tiêu Ngọc nở ra một nụ cười đắc ý, mũi chân điểm lên một chút, thân hình mềm mại lại tiếp tục tấn công.

Đang tấn công, sắc mặt Tiêu Ngọc đang cười nhưng chợt biến đổi, Tiêu Viêm trước mặt đang vất vả né tránh đột nhiên đang từ nhu thuận biến thành liều mạng điên cuồng như một con ác lang. Song chưởng đồng thời mở ra, hấp lực cuồng mãnh hút lấy cước không vững của Tiêu Ngọc, thân hình thoáng chốc bị kéo về phía trước.

Thân thể vừa mới bị kéo, đấu khí trong cơ thể Tiêu Ngọc cấp tôc ngưng tụ lại trên cước chưởng, đang muốn đứng yên lại tại mặt đất đột nhiên cỗ hấp lực mạnh mẽ nọ đột nhiên biến mất, liền sau đó lại là một lực đẩy hung mãnh…

Trong lúc một hút một đẩy, thân hình Tiêu Ngọc vì vậy mà mất đi thăng bằng, lảo đảo lui về sau vài bước, đương nhiên là bị đặt mông ngã xuống trên mặt đất.

Bị Tiêu Viêm này đột nhiên bùng nổ đẩy ngã thân thể, Tiêu Ngọc tựa hồ cực kì kinh ngạc, quên cả đứng dậy, đến lúc ánh mắt nàng bình tĩnh lại thì một đạo nhân ảnh giống như ác hổ vồ mồi, từ đâu xuất hiện lao đến như muốn giết nàng.

" Mẹ kiếp, thiếu gia hôm nay muốn cưỡng gian ngươi!"

Trên khuôn mặt có chút háo sắc, Tiêu Viêm hút một ngụm lương khí, hai tay mạnh mẽ đè lên hai trên mạch môn của Tiêu Ngọc, nghiến răng nói.

Đấu Phá Thương Khung
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đấu Phá Thương Khung Truyện Đấu Phá Thương Khung Story Chương 46: Tiêu Viêm bạo nộ
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...