Đấu Phá Thương Khung

Chương 1433: Phật Nộ Luân Hồi!

Dưới vô số ánh mắt chăm chú, biển lửa từ sâu bên trong Tinh giới ào ào tràn ra, cuối cùng hội tụ trên không trung của mảnh chiến trường này. Biển lửa bốc lên, từ từ tách thành một con đường lửa. Từ trong đó, một bóng người mặc quần áo màu đen, chân đạp sóng lửa, chậm rãi xuất hiện trước mắt mọi người.

"Tiêu Viêm?"

"Thiếu các chủ? Thiếu các chủ xuất quan rồi!"

Nhìn thấy bóng người quen thuộc kia, bên trong Tinh giới nhất thời vang lên hàng loạt tiếng gọi khác nhau. Người của Tinh Vẫn các thì vô cùng mừng rỡ, còn đám người của Minh Hà minh lại cảm thấy kinh hãi.

"Tại sao có thể như thế được? Hai năm trước tên tiểu tử này mới gần đạt tới Đấu Tôn đỉnh phong mà thôi, tại sao bây giờ lại đột phá tới Đấu Thánh rồi! Lại còn là Đấu Thánh thật sự nữa chứ?" Cốt U không thể tin được nhìn bóng người trẻ tuổi bước ra từ biển lửa kia. Tiếng nói có chút điên cuồng vang vọng trong không trung. Điều này làm cho hắn choáng váng, kinh hãi, thật sự rất đáng sợ rồi!

"Hắn chính là Tiêu Viêm? Không phải đám người kia nói hắn không đáng lo hay sao? Vậy đây là chuyện gì?" Ở bên cạnh, khuôn mặt của Thiên Minh lão yêu trở lên co quắp, gầm nhẹ nói.

"Là Bồ Đề tâm! Tiểu tử này chiếm được Bồ đề tâm."

Ánh mắt Cốt U điên cuồng lóe sáng. Một lát sau dường như nghĩ tới điều gì, nghiến răng nghiến lợi nói: "Khó trách! Thảo nào hai năm gần đây tiểu tử này hoàn toàn mai danh ẩn tích, hóa ra là đang bế quan đánh sâu vào Đấu Thánh!"

Chiến đấu ở trong Tinh giới lúc này tạm ngừng nghỉ, từng đạo ánh mắt cuồng nhiệt hoặc sợ hãi nhìn chằm chằm vào bóng người đi từ trong biển lửa ra. Dưới loại uy áp đáng sợ này, cho dù là cường giả Đấu Tôn cũng cảm thấy tâm thần run rẩy. Loại uy áp này còn mạnh hơn gấp mấy lần uy áp của cường giả Bán thánh như đám người Cốt U!

Biển lửa tràn ngập khắp nơi, dưới vô số ánh mắt kinh hãi nhìn vào, thân hình Tiêu Viêm lơ lửng trên không trung. Nhìn mảnh tinh giới bị chiến hỏa tràn ngập này, trong con ngươi của Tiêu Viêm dần nổi lên sát ý điên cuồng.

"Vù!"


Trên không trung, thân ảnh Tiêu Viêm biến mất, đến khi xuất hiện thì đã ở dưới sân rộng. Thân hình Tiêu Viêm hạ xuống hố sâu, đến bên cạnh Dược Lão người đầy máu tươi. Nhìn bộ dạng thê thảm của Dược Lão, hai mắt Tiêu Viêm lại trở lên cực kỳ bình tĩnh. Chỉ có người quen thuộc mới biết được, ở trạng thái này Tiêu Viêm là đáng sợ nhất.

"Khụ, khụ… Ha ha, tiểu tử này, ngươi cuối cùng cũng xuất quan! Chậm thêm một chút nữa chắc ngươi thật sự phải nhặt xác cho bộ xương này rồi!" Nhìn đến Tiêu Viêm xuất hiện ở bên cạnh, trong mắt Dược Lão bùng lên sự vui mừng vô tận, phun ra mấy ngụm máu tươi mà vẫn cười to rồi nói.

"Lão sư, xin lỗi ngài! Chuyện tiếp theo cứ giao cho ta đi!"

Tiêu Viêm im lặng, rồi nhẹ nhàng nói một câu. Sau đó ôm Dược Lão bị trọng thương, bay khỏi hố sâu, đặt Dược Lão lên thềm đá. Ánh mắt đảo qua, vài vị trưởng lão của Tinh Vẫn các liền vội vàng bước đến, chăm sóc cho Dược Lão.

"Thải Lân các nàng cũng bị thương." Dược Lão lau vết máu ở miệng đi rồi nói.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, bàn tay khẽ vung lên trong không trung, ba bóng người xinh đẹp liền bay vút đến, cuối cùng nhẹ nhàng hạ xuống thềm đá bên cạnh Tiêu Viêm.

Nhìn ba người Thải Lân, Tiểu Y Tiên, Thanh Lân đều có vết máu trên khóe miệng. Nhất là Thải Lân, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp giờ trở nên tái nhợt, máu tươi nồng đậm bao phủ, ngay cả quần áo cũng bị dính sệch sệch.

Tiêu Viêm lấy một bộ áo bào đen lớn từ trong nạp giới ra, che trên người Thải Lân, rồi lại lấy ra một lọ đan dược đưa cho Tiểu Y Tiên vẫn còn tỉnh táo. Tiểu Y Tiên nhận lấy rồi nhẹ giọng nói: "Là do Tam Thiên Tôn của Hồn Điện làm. Tên kia là một gã Sơ cấp Bán thánh."

"Ừ!"

Tiêu Viêm nhìn Tiểu Y Tiên, khẽ mỉm cười. Nhưng mà trong nụ cười kia lại lộ ra vẻ dữ tợn cùng âm trầm.



Khi Tiêu Viêm quay người đi thì Thải Lân mở miệng nói hai chữ cực kỳ suy yếu. Hiện giờ nàng không nhìn thấu được thực lực của Tiêu Viêm, nhưng dù sao đối phương cũng có ba tên Bán Thánh. Lúc này, Dược Lão đã bị trọng thương, không thể nào tham chiến được nữa. Tuy nói thực lực của Tiêu Viêm tăng vọt những muốn thắng lợi cũng không phải chuyện dễ dàng.

"Nghỉ ngơi cho tốt đi! Không cần quan tâm đến những chuyện khác."

Tiêu Viêm mỉm cười nói, sau đó nhìn về phía mấy trưởng lão của Tinh Vẫn các ở xung quanh. Trong đó có không ít gương mặt xa lạ, hẳn là khi hắn bế quan rồi mới gia nhập Tinh Vẫn các. Mà đối mặt với Tiêu Viêm, những trưởng lão ngày thường có chút cao ngạo này đều vội vã cúi đầu cung kính. Khí tức đáng sợ từ trong cơ thể Tiêu Viêm mơ hồ tràn ra khiến cho tất cả bọn họ phải run rẩy.

"Chăm sóc để ý bọn họ cho tốt. Tiếp theo các ngươi không cần ra tay nữa…"

"Vâng thưa Thiếu các chủ!"

Nghe thế, phần lớn cường giả của Tinh Vẫn các đều cất giọng đáp.

Sau khi Tiêu Viêm phân phó xong mới từ từ ngẩng đầu nhìn lên không trung. Ở trên đó, Cốt U, Thiên Minh lão yêu cùng Tam Thiên Tôn của Hồn điện đều tụ tập lại cùng một chỗ, ánh mắt ngưng trọng đầy cảnh giác nhìn về phía hắn.

Thấy ánh mắt bình tĩnh của Tiêu Viêm nhìn lại đây, khuôn mặt ba người đều có chút cứng ngắc. Bọn hắn không ngờ được rằng cục diện lại đột nhiên thay đổi như thế. Bằng vào cảm giác của mình, bọn hắn đương nhiên nhận ra được thực lực hiện giờ của Tiêu Viêm.

Một tinh Đấu thánh

Không phải là Bán thánh, mà là Đấu thánh thật sự!



Bán thành chia là sơ, trung, cao cấp. Nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng muốn vượt qua lại cực kỳ khó khăn. Giống như Cốt U kia đã tiến vào Bán thánh mấy chục năm rồi. Nhưng mà đến tận bây giờ hắn mới chỉ đạt tới Cao cấp Bán thánh. Mà Thiên Minh lão yêu còn ở cấp độ này lâu hơn nữa nhưng cũng chưa đạt tới Một tinh Đấu thánh. Từ đấy là có thể thấy được sự chênh lệch to lớn giữa Một tinh Đấu thánh và Cao cấp Bán thánh rồi.

Bởi vậy, khi ba người bọn hắn nhìn thấy Tiêu Viêm chỉ dùng thời gian hai năm ngắn ngủi đã trực tiếp đột phá Đấu Tôn, hơn nữa còn bỏ qua cấp độ Bán thánh mà trở thành Một tinh Đấu thánh thì bọn hắn có định lực lớn đến đâu cũng không nhịn được kinh hãi trong lòng.

"Phong cảnh ở Tinh giới cũng không tồi. Được chôn cất ở đây cũng là một phần mộ tốt."

Tiêu Viêm nhìn ba người kia, thân hình khẽ động liền xuất hiện trước mặt bọn hắn.

"Tiêu Viêm, ngươi đừng có kiêu ngạo. Một tinh Đấu thánh thì sao chứ? Có tin bây giờ ta gọi người trong tộc đến xử lý ngươi không?" Sắc mặt Cốt U trở nên âm trầm lạnh lẽo, mở miệng quát bảo. Trên mặt thì có vẻ cứng rắn như vậy nhưng trong lòng Cốt U lại đang phát run. Ở Hồn Điện, cường giả Đấu Thánh đều là tầng lớp cao nhất. Mấy lão già kia bình thường đều không thấy bóng người đâu, Trừ khi tộc trưởng tự mình gọi tới, nếu không bọn họ căn bản không nghe lời bất cứ kẻ nào. Đương nhiên, càng không phải Cốt U hắn có thể gọi tới là tới được

Nghe thấy vậy, Tiêu Viêm giống như suy nghĩ gì đó, khẽ gật đầu rồi vung tay lên. Một luồng đao động đáng sợ tràn ra, trong nháy mắt mảnh không gian ở nơi này liền bị bóp méo. Cứ như vậy, bất kỳ dao động không gian nào cũng không thể truyền ra ngoài. Đám người kia có muốn sử dụng quyển trục không gian để chạy trốn thì cũng không được nữa rồi.

Thấy những lời nói của mình ngược lại còn làm cho Tiêu Viêm phong tỏa không gian lại, sắc mặt Cốt U trở nên đen tối, xúc động đến suýt nữa muốn tự tát chính mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

"Còn nhìn gì nữa chứ? Các ngươi tưởng rằng bây giờ hắn có thể dễ dàng buông tha cho chúng ta hay sao? Tuy hắn là Một tinh Đấu thánh nhưng dù sao căn cơ cũng chưa vững. Ba người chúng ta liên thủ lại, hắn cũng không làm gì được chúng ta." Cốt U cố nén loại xúc động này, nhìn Thiên Minh Lão yêu ở bên cạnh đang trợn mắt nhìn, không khỏi mắng to.

Bị Cốt U khiển trách một hồi, trong lòng Thiên Minh lão yêu cũng vô cùng nóng giận. Nếu như không phải Cốt U mở miệng cam đoan rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp, hắn cũng sẽ không ra quyết định tấn công Tinh Vẫn các. Kết quả thì cái gọi là tốt đẹp lại biến thành cục diện này. Nếu như tính tình hắn không âm trầm thì hắn đã sớm không nhịn được mà chửi ầm lên rồi.

Mặc dù trong lòng nóng giận vô cùng nhưng Thiên Minh lão yêu cũng hiểu được hoàn cảnh bây giờ. Ba người liên thủ thì may ra còn có đường sống, chứ nếu tách ra thì chắc chắn phải chết.



Thiên Minh lão yêu đáp ứng, cũng không nói thêm gì nữa, bàn chân đạp hư không, đấu khí ngập trời tuôn ra dữ dội. Chỉ lát sau, đấu khi đã ngưng tụ thành hư ảnh khổng lồ cao đến nghìn trượng ở phía sau hắn. Cốt U cùng Tam Thiên Tôn kia cũng vận chuyển đấu khí đến cực điểm. Nhất thời, cả mảnh không gian này nổi lên cuồng phong, mây đen hội tụ, giống như bão lớn chuẩn bị kéo về.

Tiêu Viêm thản nhiên đứng nhìn ba người kia thi triển thủ đoạn, đôi mắt đen thăm thẳm giống như nước trong giếng sâu, không hề dao động. Nhưng mà ở tận sâu bên trong đôi mắt kia lại chậm rãi xuất hiện một tia hàn ý khiến lòng người ớn lạnh.

"Thiên Minh Huyết Chưởng!"

"Vạn Hồn Thiên Tỏa!"

Khí tức của ba người bên phía Cốt U điên cuồng tăng vọt lên, đến cuối cùng đều đỏ mặt gầm lên một tiếng. Ba đạo kình phong sắc bén ẩn chưa năng lượng cực kỳ đáng sợ trong nháy mắt chấn vỡ không gian quanh đó, giống như ba con rồng đang giận dữ, điên cuồng rít gào lao về phía Tiêu Viêm.

Đôi mắt bình tĩnh nhìn công kích đáng sợ ẩn chứa toàn bộ lực lượng của ba người kia, Tiêu Viêm chậm rãi giơ bàn tay lên. Trong con ngươi hiện lên thần thái kỳ dị.

"Ở thời điểm đột phá tới Đấu thánh, ta có chút lĩnh ngộ. Hôm nay, liền lấy ba người các ngươi để tế chiêu!"

Theo sau âm thanh bình thản lạnh nhạt của Tiêu Viêm, từ trong bàn tay mạnh mẽ tuôn trào ra bốn loại Hỏa diễm. Trong phút chốc, bốn loại hỏa diễm nhanh chóng xoay tròn, biến thành một vòng tròn bốn màu kì dị to đến trăm trượng. Vòng tròn chậm rãi xoay chuyển, bên trong hiện ra màu đen u ám. Loại hắc ám này còn đen hơn, thuần túy hơn cả hắc động trong không gian…

Trong đó ẩn chứa một loại mùi vị của Luân Hồi!

Vòng tròn hình thành trong bàn tay của Tiêu Viêm, sau đó nhẹ nhàng bay ra, đánh về phía của Cốt U

"Chiêu này tên là Phật Nộ Luân Hồi!"

Đấu Phá Thương Khung
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đấu Phá Thương Khung Truyện Đấu Phá Thương Khung Story Chương 1433: Phật Nộ Luân Hồi!
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...