Đấu Phá Thương Khung
Chương 1357: Một năm rưỡi
Một luồng máu màu hồng tím chậm rãi chảy ra từ vòng tròn, sau đó chợt ngưng tụ lại thành một tinh thể hình thoi lớn chừng ngón tay cái. Miếng tinh thể này nhanh chóng vọt lên, hóa thành một đạo hào quang màu hồng tím, hung hăng bắn vào trong tim Tiêu Viêm.
Khi miếng tinh thể hình thoi kia bắn vào tim Tiêu Viêm, thân thể hắn nhất thời rung mạnh lên. Nhưng cũng may là miếng tinh thể nhìn như thực chất kia lại kỳ dị dung nhập vào tim hắn, cuối cùng dừng ở vị trí trung tâm. Quang mang màu tử hồng không ngừng phóng thích ra bên ngoài, làm cho trái tim đập càng thêm phần mạnh mẽ hữu lực.
"Oanh!"
Khoảnh khắc tinh thể bắn vào trái tim, bên ngoài huyết trì cũng ầm ầm nổ mạnh, huyết vụ tung tóe khắp nơi, tràn ngập hơn nửa tòa đại điện.
Huân Nhi ngồi xếp bằng bên cạnh huyết trì, những huyết vụ kia khi còn cách người nàng nửa trượng đều sẽ tự động tan thành mây khói. Nhưng ánh mắt của nàng cũng không vì tất cả những điều này mà di động, vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm đang nhắm chặt hai mắt trong huyết trì. Vì khẩn trương trong lòng, ngọc thủ bất giác nắm chặt lại.
"Hô…"
Tiêu Huyền bên cạnh cũng thở ra một hơi. Trong mắt hắn hiện lên sự vui sướng điên cuồng, vỗ mạnh hai tay một cái, kích động lẩm bẩm nói: "Thành công, thật sự thành công…"
"Tiêu Huyền tiền bối…"
Thấy bộ dáng này của Tiêu Huyền, Huân Nhi vội vàng kêu lên.
Nghe được tiếng gọi của Huân Nhi, Tiêu Huyền cũng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, cười cười nói với nàng: "Thành công! Ba loại huyết mạch đã thuận lợi dung hợp với nhau!"
Nghe được Tiêu Huyền xác nhận, vẻ căng thẳng trên mặt Huân Nhi dần biến mất, thay vào đó là nụ cười xinh đẹp động lòng người, tảng đá treo trong lòng cũng triệt để bỏ xuống. Một tháng này, xảy ra quá nhiều biến số, dù lấy định lực của nàng đi chăng nữa cũng cảm thấy cực kỳ kinh tâm động phách. Những biến số này, dù chỉ xuất hiện một chút sai lầm, kết quả cuối cùng tất nhiên sẽ làm cho người ta không thể tiếp nhận.
Tiêu Huyền lau đi mồ hôi lạnh trên trán, Huân Nhi lo lắng, chẳng lẽ trong lòng hắn lại không? Tiêu Viêm là hi vọng duy nhất để chấn hưng Tiêu tộc, Tiêu Huyền hiểu điều này hơn bất cứ ai. Nếu Tiêu Viêm xảy ra điều gì không may, chỉ sợ hắn sẽ chân chính trở thành tội nhân của cả Tiêu tộc.
"Huyết mạch đã dung hợp thành công, nhưng vì huyết mạch của Cổ tộc và Long Hoàng cũng không nhiều, nên loại huyết mạch lực mới này cũng không thể quán thông cả người Tiêu Viêm, chỉ có thể đặt nó trong tim hắn, từ từ bồi dưỡng. Đợi đến lúc loại huyết mạch này đủ nhiều để lưu thông cả người hắn thì sẽ chân chính đại thành. Đến lúc đó, có thể đột phá Đấu Thánh, tiến vào cảnh giới Đấu Đế cả ngàn năm nay chưa có ai đạt tới hay không thì còn phải xem tạo hóa của Tiêu Viêm nữa." Nhìn vào huyết trì, Tiêu Huyền chậm rãi nói.
Huân Nhi khẽ gật đầu, huyết mạch lực mới này dù ít, nhưng cũng có công hiệu như một mầm mống. Bây giờ mầm mống đã được gieo, thứ phải làm chính là chờ đợi nó đâm chồi nảy lộc, dần phát triển thành một cây đại thụ che trời. Đến lúc đó, cả Đấu Khí Đại Lục này đều sẽ phải run rẩy vì hắn.
"Tiếp theo phải chờ hắn tiếp nhận nguồn năng lượng mà năm đó ta để lại. Thời gian chỉ sợ sẽ không ngắn, ngươi cứ ở đây tĩnh tâm tu luyện đi. Đây là nơi năng lượng nồng nặc nhất trong Thiên Mộ, tu luyện ở đây có thể đạt được hiệu quả không tồi…
Nhìn thoáng qua những luồng năng lượng nồng đậm như thực chất sâu trong huyết trì đang không ngừng quán chú vào thân thể Tiêu Viêm, hắn rõ ràng, bây giờ Tiêu Viêm đang bắt đầu hấp thu nguồn năng lượng do hắn lưu lại.
"Ừm."
Huân Nhi gật nhẹ đầu, mỹ mâu nhìn chằm chằm Tiêu Viêm trong huyết trì, sau khi thấy không có gì không phù hợp, nàng mới yên lòng nhắm mắt lại, tiếp tục tiến vào trạng thái tu luyện.
Thấy Huân Nhi tiến vào trạng thái tu luyện, Tiêu Huyền hơi mỉm cười. Nhìn Tiêu Viêm trong huyết trì, hắn lẩm bẩm nói: "Tên nhóc này cũng thật có mị lực a."
Thân là tộc trưởng Tiêu tộc, Tiêu Huyền rất hiểu về người có tuyệt phẩm huyết mạch của các chủng tộc viễn cổ. Nương theo tuổi phát triển, tâm trí của những người này sẽ dần trở nên hoàn mỹ, dưới sự hoàn mỹ này, rất ít khi sẽ có cảm giác đặc biệt với người khác giới. Bởi vậy, đối với việc Huân Nhi quan tâm Tiêu Viêm đến như vậy, trong lòng hắn cũng có chút khó tin.
Nhưng hắn cũng không biết, tình cảm giữa họ đã được thành lập từ lúc cả hai còn rất bé…
Khi triệt để giải quyết vấn đề huyết mạch trong thân thể Tiêu Viêm, Tiêu Huyền cũng không tiếp tục làm gì. Bởi vì tất cả những việc tiếp theo đều là của Tiêu Viêm, nếu hắn lại tiếp tục hỗ trợ thì đó sẽ chân chính là dục tốc bất đạt. Như vậy có khi lại chữa lợn lành thành lợn què cũng nên.
Đúng như lời Tiêu Huyền nói, thời gian Tiêu Viêm hấp thu năng lượng do hắn lưu lại sẽ không ngắn. Mà do mất nhiều tinh huyết trong khoảng thời gian này, Huân Nhi cũng tiến nhập vào trạng thái tu luyện, nên cả tòa đại điện lại trở nên yên ắng thêm lần nữa. Bao nhiêu năm nay, Tiêu Huyền đã quen với bầu không khí này, nên hắn cũng không cảm thấy có bao nhiêu tịch mịch. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Mà dưới hoàn cảnh tĩnh mịch này, thời gian như thoi đưa, một năm lặng lẽ trôi qua…
Trong một năm này, hầu hết thời gian của Huân Nhi đều ở trong trạng thái tu luyện. Năng lượng ở đây là nồng đậm nhất trong Thiên Mộ, bởi vậy, thu hoạch trong một năm này của nàng cũng không hề nhỏ. Không chỉ khôi phục hơn nửa phần huyết mạch lực hảo tổn, mà thậm chí cả khí tức cũng có chút tăng cường. Đương nhiên, đến cảnh giới như nàng, thực lực tăng lên đã rất chậm, nhưng ở trong mộ phủ này, tốc độ đã được đẩy lên không ít rồi.
Mỗi khi ngẫu nhiên thức tỉnh, Huân Nhi đều sẽ chú ý đến Tiêu Viêm trong huyết trì. Một năm này, Tiêu Viêm vẫn không hề có dấu hiệu nào là sẽ thức tỉnh. Nguồn năng lượng nồng đậm đến cực điểm kia giống như vô cùng vô tận, liên tục quán chú vào trong thân thể hắn. Nhưng dù năng lượng quán chú vào cực kỳ khủng bố, khí tức của Tiêu Viêm lại vẫn không có gì thay đổi. Đối với điều này, Huân Nhi cũng không cảm thấy kinh ngạc, vì nàng biết, đợi đến khi luồng năng lượng cuối cùng quán chú vào cơ thể Tiêu Viêm thì mới là lúc hắn chân chính bạo phát!
Về phần Tiêu Huyền, trong một năm này, hắn cũng một bước không rời thủ hộ bên cạnh huyết trì. Nhìn huyết trì đang dần trở nên trong suốt, nụ cười trên mặt hắn càng lúc càng đậm, dù sao đây cũng là tài sản duy nhất hắn có thể tặng cho Tiêu Viêm.
Trong vòng tuần hoàn thức tỉnh rồi lại tiếp tục tu luyện của Huân Nhi, thời gian lại tiếp tục trôi qua. Nhưng nhìn vào huyết trì đang dần trở nên trong suốt là có thể biết được, Tiêu Viêm đã sắp hấp thu xong nguồn năng lượng khổng lồ trong huyết trì rồi.
Huyết trì càng ngày càng trong suốt, thẳng đến lúc Tiêu Viêm tiến vào huyết trì được một năm rưỡi, luồng huyết sắc cuối cùng trong huyết trì cũng triệt để biến mất. Giờ phút này, nước trong hồ lại khôi phục lại vẻ trong trẻo thanh u như lúc hắn mới tới.
Khi luồng năng lượng cuối cùng trong huyết trì quán chú vào thân thể Tiêu Viêm, Tiêu Huyền cùng Huân Nhi tựa như đều có sự phát hiện. Cả hai mở mắt cùng lúc, nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm đang nhắm chặt hai mắt trong hồ nước.
Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, Tiêu Viêm vẫn không có động tĩnh gì, ngay cả nhịp thở cũng vững vàng như trước. Nhưng Tiêu Huyền và Huân Nhi đều không phải người thường, họ tự nhiên có thể cảm thấy luồng năng lượng vô cùng khủng bố sắp phun trào ra như núi lửa trong cơ thể Tiêu Viêm.
"Oanh!"
Sự yên tĩnh này kéo dài chừng nửa giờ thì mặt nước không chút gợn sóng lại đột nhiên nổ vang như bị thủy lôi oanh kích. Cột nước khổng lồ trào ra phía ngoài, sau đó văng tung tóe ra xung quanh.
Đối với những tia nước trút xuống như bão vũ này, Tiêu Huyền và Huân Nhi lại chẳng hề để ý, ánh mắt vẫn gắt gao tập trung trên người Tiêu Viêm.
"Khí tức của hắn bắt đầu tăng vọt…"
Đột nhiên, thần sắc Tiêu Huyền khẽ biến, mở miệng nói.
"Oanh!"
Tiêu Huyền vừa dứt lời, một luồng khí tức mênh mông đột nhiên bùng phát ra từ cơ thể Tiêu Viêm, sau đó lấy một tốc độ kinh khủng, bắt đầu nhanh chóng bành trướng.
"Lục tinh đỉnh phong… Thất tinh, Thất tinh đỉnh phong… Bát tinh…"
Cảm nhận được khí tức đang điên cuồng trào dâng của Tiêu Viêm, sắc mặt Tiêu Huyền và Huân Nhi càng lúc càng trở nên ngưng trọng.
"Cửu tinh…"
Vẻn vẹn không đến mười phút, khí tức của Tiêu Viêm đã tăng từ Lục tinh đến Cửu tinh, mà xem ra vẫn còn có xu thế tiếp tục tăng trưởng.
"Sắp đến Cửu tinh đỉnh phong…"
Lại qua hai phút, trên mặt Huân Nhi đã xuất hiện vẻ lo lắng. Nếu khí tức của Tiêu Viêm cứ dừng lại ở đây, cơ hội tiến vào Đấu Thánh sau này sẽ vô cùng nhỏ bé.
Tiêu Huyền có vẻ trấn định hơn, nhưng cũng hơi nhíu mày, biểu hiện ra sự không bình tĩnh trong lòng hắn.
Trong ánh mắt khẩn trương của Tiêu Huyền và Huân Nhi, khí tức của Tiêu Viêm rốt cục đã lên tới cảnh giới Đấu Tôn đỉnh phong…
"Tiêu Viêm ca ca, nếu cứ như vậy, ngươi sẽ vĩnh viễn dừng chân tại Đấu Tôn a…" Trong mắt Huân Nhi lộ vẻ lo lắng, ngọc thủ cũng bất giác nắm chặt lại.
Sắc mặt Tiêu Huyền bây giờ cũng cực kỳ ngưng trọng. Nếu Tiêu Viêm không thể chống lại sự mê hoặc của lực lượng này, thành tựu của hắn hơn phân nửa sẽ vĩnh viễn dừng lại tại đây. Những người chỉ vì cái lợi trước mắt mà quên đi bản tâm, thành tựu về sau chắc chắn sẽ không cao được đến đâu…
"Tiêu Viêm, ngươi chính là hi vọng cuối cùng của Tiêu tộc. Ngàn vạn lần đừng làm ta thất vọng a…"
Đấu Phá Thương Khung
Khi miếng tinh thể hình thoi kia bắn vào tim Tiêu Viêm, thân thể hắn nhất thời rung mạnh lên. Nhưng cũng may là miếng tinh thể nhìn như thực chất kia lại kỳ dị dung nhập vào tim hắn, cuối cùng dừng ở vị trí trung tâm. Quang mang màu tử hồng không ngừng phóng thích ra bên ngoài, làm cho trái tim đập càng thêm phần mạnh mẽ hữu lực.
"Oanh!"
Khoảnh khắc tinh thể bắn vào trái tim, bên ngoài huyết trì cũng ầm ầm nổ mạnh, huyết vụ tung tóe khắp nơi, tràn ngập hơn nửa tòa đại điện.
Huân Nhi ngồi xếp bằng bên cạnh huyết trì, những huyết vụ kia khi còn cách người nàng nửa trượng đều sẽ tự động tan thành mây khói. Nhưng ánh mắt của nàng cũng không vì tất cả những điều này mà di động, vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm đang nhắm chặt hai mắt trong huyết trì. Vì khẩn trương trong lòng, ngọc thủ bất giác nắm chặt lại.
"Hô…"
Tiêu Huyền bên cạnh cũng thở ra một hơi. Trong mắt hắn hiện lên sự vui sướng điên cuồng, vỗ mạnh hai tay một cái, kích động lẩm bẩm nói: "Thành công, thật sự thành công…"
"Tiêu Huyền tiền bối…"
Thấy bộ dáng này của Tiêu Huyền, Huân Nhi vội vàng kêu lên.
Nghe được tiếng gọi của Huân Nhi, Tiêu Huyền cũng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, cười cười nói với nàng: "Thành công! Ba loại huyết mạch đã thuận lợi dung hợp với nhau!"
Nghe được Tiêu Huyền xác nhận, vẻ căng thẳng trên mặt Huân Nhi dần biến mất, thay vào đó là nụ cười xinh đẹp động lòng người, tảng đá treo trong lòng cũng triệt để bỏ xuống. Một tháng này, xảy ra quá nhiều biến số, dù lấy định lực của nàng đi chăng nữa cũng cảm thấy cực kỳ kinh tâm động phách. Những biến số này, dù chỉ xuất hiện một chút sai lầm, kết quả cuối cùng tất nhiên sẽ làm cho người ta không thể tiếp nhận.
Tiêu Huyền lau đi mồ hôi lạnh trên trán, Huân Nhi lo lắng, chẳng lẽ trong lòng hắn lại không? Tiêu Viêm là hi vọng duy nhất để chấn hưng Tiêu tộc, Tiêu Huyền hiểu điều này hơn bất cứ ai. Nếu Tiêu Viêm xảy ra điều gì không may, chỉ sợ hắn sẽ chân chính trở thành tội nhân của cả Tiêu tộc.
"Huyết mạch đã dung hợp thành công, nhưng vì huyết mạch của Cổ tộc và Long Hoàng cũng không nhiều, nên loại huyết mạch lực mới này cũng không thể quán thông cả người Tiêu Viêm, chỉ có thể đặt nó trong tim hắn, từ từ bồi dưỡng. Đợi đến lúc loại huyết mạch này đủ nhiều để lưu thông cả người hắn thì sẽ chân chính đại thành. Đến lúc đó, có thể đột phá Đấu Thánh, tiến vào cảnh giới Đấu Đế cả ngàn năm nay chưa có ai đạt tới hay không thì còn phải xem tạo hóa của Tiêu Viêm nữa." Nhìn vào huyết trì, Tiêu Huyền chậm rãi nói.
Huân Nhi khẽ gật đầu, huyết mạch lực mới này dù ít, nhưng cũng có công hiệu như một mầm mống. Bây giờ mầm mống đã được gieo, thứ phải làm chính là chờ đợi nó đâm chồi nảy lộc, dần phát triển thành một cây đại thụ che trời. Đến lúc đó, cả Đấu Khí Đại Lục này đều sẽ phải run rẩy vì hắn.
"Tiếp theo phải chờ hắn tiếp nhận nguồn năng lượng mà năm đó ta để lại. Thời gian chỉ sợ sẽ không ngắn, ngươi cứ ở đây tĩnh tâm tu luyện đi. Đây là nơi năng lượng nồng nặc nhất trong Thiên Mộ, tu luyện ở đây có thể đạt được hiệu quả không tồi…
Nhìn thoáng qua những luồng năng lượng nồng đậm như thực chất sâu trong huyết trì đang không ngừng quán chú vào thân thể Tiêu Viêm, hắn rõ ràng, bây giờ Tiêu Viêm đang bắt đầu hấp thu nguồn năng lượng do hắn lưu lại.
"Ừm."
Huân Nhi gật nhẹ đầu, mỹ mâu nhìn chằm chằm Tiêu Viêm trong huyết trì, sau khi thấy không có gì không phù hợp, nàng mới yên lòng nhắm mắt lại, tiếp tục tiến vào trạng thái tu luyện.
Thấy Huân Nhi tiến vào trạng thái tu luyện, Tiêu Huyền hơi mỉm cười. Nhìn Tiêu Viêm trong huyết trì, hắn lẩm bẩm nói: "Tên nhóc này cũng thật có mị lực a."
Thân là tộc trưởng Tiêu tộc, Tiêu Huyền rất hiểu về người có tuyệt phẩm huyết mạch của các chủng tộc viễn cổ. Nương theo tuổi phát triển, tâm trí của những người này sẽ dần trở nên hoàn mỹ, dưới sự hoàn mỹ này, rất ít khi sẽ có cảm giác đặc biệt với người khác giới. Bởi vậy, đối với việc Huân Nhi quan tâm Tiêu Viêm đến như vậy, trong lòng hắn cũng có chút khó tin.
Nhưng hắn cũng không biết, tình cảm giữa họ đã được thành lập từ lúc cả hai còn rất bé…
Khi triệt để giải quyết vấn đề huyết mạch trong thân thể Tiêu Viêm, Tiêu Huyền cũng không tiếp tục làm gì. Bởi vì tất cả những việc tiếp theo đều là của Tiêu Viêm, nếu hắn lại tiếp tục hỗ trợ thì đó sẽ chân chính là dục tốc bất đạt. Như vậy có khi lại chữa lợn lành thành lợn què cũng nên.
Đúng như lời Tiêu Huyền nói, thời gian Tiêu Viêm hấp thu năng lượng do hắn lưu lại sẽ không ngắn. Mà do mất nhiều tinh huyết trong khoảng thời gian này, Huân Nhi cũng tiến nhập vào trạng thái tu luyện, nên cả tòa đại điện lại trở nên yên ắng thêm lần nữa. Bao nhiêu năm nay, Tiêu Huyền đã quen với bầu không khí này, nên hắn cũng không cảm thấy có bao nhiêu tịch mịch. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Mà dưới hoàn cảnh tĩnh mịch này, thời gian như thoi đưa, một năm lặng lẽ trôi qua…
Trong một năm này, hầu hết thời gian của Huân Nhi đều ở trong trạng thái tu luyện. Năng lượng ở đây là nồng đậm nhất trong Thiên Mộ, bởi vậy, thu hoạch trong một năm này của nàng cũng không hề nhỏ. Không chỉ khôi phục hơn nửa phần huyết mạch lực hảo tổn, mà thậm chí cả khí tức cũng có chút tăng cường. Đương nhiên, đến cảnh giới như nàng, thực lực tăng lên đã rất chậm, nhưng ở trong mộ phủ này, tốc độ đã được đẩy lên không ít rồi.
Mỗi khi ngẫu nhiên thức tỉnh, Huân Nhi đều sẽ chú ý đến Tiêu Viêm trong huyết trì. Một năm này, Tiêu Viêm vẫn không hề có dấu hiệu nào là sẽ thức tỉnh. Nguồn năng lượng nồng đậm đến cực điểm kia giống như vô cùng vô tận, liên tục quán chú vào trong thân thể hắn. Nhưng dù năng lượng quán chú vào cực kỳ khủng bố, khí tức của Tiêu Viêm lại vẫn không có gì thay đổi. Đối với điều này, Huân Nhi cũng không cảm thấy kinh ngạc, vì nàng biết, đợi đến khi luồng năng lượng cuối cùng quán chú vào cơ thể Tiêu Viêm thì mới là lúc hắn chân chính bạo phát!
Về phần Tiêu Huyền, trong một năm này, hắn cũng một bước không rời thủ hộ bên cạnh huyết trì. Nhìn huyết trì đang dần trở nên trong suốt, nụ cười trên mặt hắn càng lúc càng đậm, dù sao đây cũng là tài sản duy nhất hắn có thể tặng cho Tiêu Viêm.
Trong vòng tuần hoàn thức tỉnh rồi lại tiếp tục tu luyện của Huân Nhi, thời gian lại tiếp tục trôi qua. Nhưng nhìn vào huyết trì đang dần trở nên trong suốt là có thể biết được, Tiêu Viêm đã sắp hấp thu xong nguồn năng lượng khổng lồ trong huyết trì rồi.
Huyết trì càng ngày càng trong suốt, thẳng đến lúc Tiêu Viêm tiến vào huyết trì được một năm rưỡi, luồng huyết sắc cuối cùng trong huyết trì cũng triệt để biến mất. Giờ phút này, nước trong hồ lại khôi phục lại vẻ trong trẻo thanh u như lúc hắn mới tới.
Khi luồng năng lượng cuối cùng trong huyết trì quán chú vào thân thể Tiêu Viêm, Tiêu Huyền cùng Huân Nhi tựa như đều có sự phát hiện. Cả hai mở mắt cùng lúc, nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm đang nhắm chặt hai mắt trong hồ nước.
Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, Tiêu Viêm vẫn không có động tĩnh gì, ngay cả nhịp thở cũng vững vàng như trước. Nhưng Tiêu Huyền và Huân Nhi đều không phải người thường, họ tự nhiên có thể cảm thấy luồng năng lượng vô cùng khủng bố sắp phun trào ra như núi lửa trong cơ thể Tiêu Viêm.
"Oanh!"
Sự yên tĩnh này kéo dài chừng nửa giờ thì mặt nước không chút gợn sóng lại đột nhiên nổ vang như bị thủy lôi oanh kích. Cột nước khổng lồ trào ra phía ngoài, sau đó văng tung tóe ra xung quanh.
Đối với những tia nước trút xuống như bão vũ này, Tiêu Huyền và Huân Nhi lại chẳng hề để ý, ánh mắt vẫn gắt gao tập trung trên người Tiêu Viêm.
"Khí tức của hắn bắt đầu tăng vọt…"
Đột nhiên, thần sắc Tiêu Huyền khẽ biến, mở miệng nói.
"Oanh!"
Tiêu Huyền vừa dứt lời, một luồng khí tức mênh mông đột nhiên bùng phát ra từ cơ thể Tiêu Viêm, sau đó lấy một tốc độ kinh khủng, bắt đầu nhanh chóng bành trướng.
"Lục tinh đỉnh phong… Thất tinh, Thất tinh đỉnh phong… Bát tinh…"
Cảm nhận được khí tức đang điên cuồng trào dâng của Tiêu Viêm, sắc mặt Tiêu Huyền và Huân Nhi càng lúc càng trở nên ngưng trọng.
"Cửu tinh…"
Vẻn vẹn không đến mười phút, khí tức của Tiêu Viêm đã tăng từ Lục tinh đến Cửu tinh, mà xem ra vẫn còn có xu thế tiếp tục tăng trưởng.
"Sắp đến Cửu tinh đỉnh phong…"
Lại qua hai phút, trên mặt Huân Nhi đã xuất hiện vẻ lo lắng. Nếu khí tức của Tiêu Viêm cứ dừng lại ở đây, cơ hội tiến vào Đấu Thánh sau này sẽ vô cùng nhỏ bé.
Tiêu Huyền có vẻ trấn định hơn, nhưng cũng hơi nhíu mày, biểu hiện ra sự không bình tĩnh trong lòng hắn.
Trong ánh mắt khẩn trương của Tiêu Huyền và Huân Nhi, khí tức của Tiêu Viêm rốt cục đã lên tới cảnh giới Đấu Tôn đỉnh phong…
"Tiêu Viêm ca ca, nếu cứ như vậy, ngươi sẽ vĩnh viễn dừng chân tại Đấu Tôn a…" Trong mắt Huân Nhi lộ vẻ lo lắng, ngọc thủ cũng bất giác nắm chặt lại.
Sắc mặt Tiêu Huyền bây giờ cũng cực kỳ ngưng trọng. Nếu Tiêu Viêm không thể chống lại sự mê hoặc của lực lượng này, thành tựu của hắn hơn phân nửa sẽ vĩnh viễn dừng lại tại đây. Những người chỉ vì cái lợi trước mắt mà quên đi bản tâm, thành tựu về sau chắc chắn sẽ không cao được đến đâu…
"Tiêu Viêm, ngươi chính là hi vọng cuối cùng của Tiêu tộc. Ngàn vạn lần đừng làm ta thất vọng a…"
Đấu Phá Thương Khung
Đánh giá:
Truyện Đấu Phá Thương Khung
Story
Chương 1357: Một năm rưỡi
10.0/10 từ 30 lượt.