Đấu Phá Thương Khung
Chương 1252: Hỗn loạn
Ầm! Đại điện đang bao trùm một bầu không khí an tĩnh mà căng thẳng bỗng như bị ném vào một quả bom cỡ lớn, làm tất cả những người đang đứng trong tòa đại điện này đều sôi trào lên.
Vầng sáng biến mất, mười đạo ánh sáng đủ màu phóng ra từ bên trong. Xuyên thấu qua nó, có thể mơ hồ thấy được trong ấy có một quyển trục, một cỗ khí tức cổ xưa tản ra từ quyển trục khiến không ít cường giả phải đỏ mắt vì ham muốn, cả hô hấp cũng theo đó mà trở nên nặng nề.
"Thiên Giai đấu kỹ xuất thế rồi!"
Ánh sáng trào ra, sự yên tĩnh trong đại điện vẫn kéo dài thêm một chút rồi bỗng vang lên một tiếng rít chói tai. Chỉ nghe thấy một loạt âm thanh thình thịch bắt đầu vang vọng, những cỗ đấu khí cực kỳ mạnh mẽ cũng bùng lên. Từng đạo thân ảnh như thiêu thân bất chấp sống chết lao về phía những quyển trục phát sáng kia.
Đối mặt với sự ngăn trở của vô số cường giả, mười đạo ánh sáng kia dường như tự có linh trí, lúc bay ra còn có thể tự động thay đổi quỹ đạo, tránh thoát khỏi những bàn tay chỉ chăm chăm muốn túm lấy mình.
"Phụt!"
Giữa không trung, bóng người trùng trùng điệp điệp đan xen vào nhau, không ngừng truyền ra những thanh âm giao thủ. Ngay sau đó, từng đạo thân ảnh thổ huyết rơi xuống, sau đó đập mạnh lên nền đại điện, thanh âm trầm thấp ảm đạm đó khiến không ít người đều phải hết hồn, bọn người kia đều đang hạ sát thủ a. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Tốt nhất là tạm thời không nên di chuyển!"
Nhìn cục diện đã hoàn toàn mất đi kiểm soát đó, sắc mặt Tiêu Viêm cũng trở nên ngưng trọng dị thường, ngăn Tử Nghiên đang rục rịch muốn động lại, trầm giọng nói.
Đường Chấn bên cạnh cũng khẽ gật đầu, quát bảo đám cường giả Phần Viêm cốc ngừng lại rồi chăm chú nhìn đám lưu quang đang luồn lách giữa một rừng đông đảo cường giả giữa không trung, nhẹ giọng nói: "Tiêu Viêm tiểu hữu, giờ có nhìn ra được quyển trục nào là Thiên giai đấu kỹ không?"
"Không được, mười quyển trục đó đều không phải vật tầm thường, thậm chí có thể nói là đấu kỹ hoặc công pháp thuộc hạng tối cao mà ta gặp qua suốt mấy năm nay, những quyển trục này rõ ràng đã bị tác động gì đó, muốn bắt được chúng nó cũng không dễ dàng." Tiêu Viêm lắc đầu, theo như hắn cảm ứng được, mười đạo lưu quang đó đều ẩn chứa một loại năng lượng mạnh mẽ khác thường mà trước đây hắn chưa từng gặp phải. Chắc chắn đẳng cấp của những đấu kỹ hay công pháp này đều không thấp, dựa theo dự đoán của Tiêu Viêm, trong số những đấu kỹ hắn biết, có thể so sánh với chúng nó may ra chỉ có Đế Ấn Quyết, hiển nhiên, đẳng cấp của những đấu kỹ này không hề thua kém Đế Ấn Quyết chút nào.
"Không hổ là di tích của Đấu Thánh, đấu kỹ cùng công pháp đều cường đại như vậy, ngay cả mấy thế lực lớn có thực lực rất mạnh cũng không có được nhiều như vậy."
Ánh mắt của Tiêu Viêm thừa dịp hỗn loạn quét một vòng chung quanh. Hiện giờ, một số cường giả chân chính cùng với mấy thế lực như Hồn Điện, Thiên Yêu hoàng tộc vẫn chưa hề động thủ cướp đoạt, hiển nhiên đều muốn tọa sơn quan hổ đấu, ngồi đợi những người này đấu đến lưỡng bại câu thương mới ra tay đoạt vật.
"Ha ha, Tiêu Viêm tiểu hữu, lát nữa chúng ta đều tự xuất thủ, xem có thể lấy về một quyển hay không, đã tới di tích viễn cổ này thì tự nhiên không thể tay không mà quay về, đúng không?" Nhìn những thân hình đẫm máu đang không ngừng rơt xuống từ trên trời, Đường Chấn cười nói.
Tiêu Viêm cười cười, Thiên Giai đấu kỹ cũng có sức hấp dẫn rất lớn với hắn, nếu có cơ hội thì đương nhiên không thể bỏ qua.
"A!"
Ngay lúc Tiêu Viêm vừa định gật đầu, trong đại điện bỗng vang lên một loạt tiếng kêu thảm thiết. Mọi người vội vàng nhìn về phía ấy, sắc mặt đều đại biến, chỉ thấy những con khôi lỗi xung quanh thềm đá kia đã hoàn toàn thức tỉnh, một cỗ sát khí nồng nặc dị thường tràn ngập ra xung quanh.
Những con khôi lỗi này vừa thức tỉnh liền lập tức hạ sát thủ với bất kỳ kẻ nào đứng gần nó. Thực lực của chúng đều ở cảnh giới Đấu tôn, lại còn đồng thời xuất thủ nên thanh thế cực kỳ kinh người. Chỉ trong nháy mắt, trong chu vi trăm mét quanh thềm đá đều thấm đẫm máu tươi, mùi tanh nồng nặc bốc lên làm mọi người kinh sợ.
Thấy thế, Tiêu Viêm chau mày, những con khôi lỗi này đều có thực lực Đấu Tôn, giờ còn đang trắng trợn giết chóc như hổ gặp bầy dê. Trừ một số thế lực lớn ra thì chẳng có mấy ai đủ thực lực để đương đầu với chúng, thường thường đều là giao thủ hai ba hiệp đã bị những khôi lỗi này xé xác.
"Đây không phải khôi lỗi bình thường, trong mắt chúng nó dường như có sự sống…" Tiêu Viêm nhìn con khôi lỗi gần nhất đang điên cuồng giết chóc, khi chạm phải đôi mắt của nó, hắn thấy ở đó không trống rỗng như những khôi lỗi bình thường, mà như đang thiêu đốt một loại ý niệm giết chóc cực kỳ cường liệt.
"Đây là Viễn Cổ Nhân Khôi, dùng phương pháp đặc thù để rút linh hồn của cường giả ra khỏi người, sau đó phong ấn vào trong Khôi lỗi, một Khôi Lỗi được tạo ra như vậy không chỉ có được thần trí, lại còn có thể thi triển Đấu kỹ, khó xử lý hơn nhiều so với loại Khôi Lỗi bình thường." Vẻ mặt Thiên Hỏa tôn giả ngưng trọng, nói.
Nghe vậy, Tiêu Viêm không khỏi hít sâu một hơi lkhí lạnh, vị Đấu Thánh này lại sử dụng một phương pháp tàn nhẫn như vậy! Mà khoan đã, nếu đúng như thế, để chế tạo ra đám Khôi lỗi này thì ít nhất hắn cũng đã giết chết hơn mười tên cường giả Đấu Tôn?
Bên trong đại điện rộng lớn, cục diện vốn đang rối loạn, nay vì có thêm mấy tên Khôi lỗi cuồng bạo này nên lại càng trở nên phức tạp hơn. Cho tới lúc này, mấy tên cường giả và các thế lực muốn ngồi chơi chờ ngư ông đắc lợi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, bởi vì chỉ trong vài giây đồng hồ, mấy con Khôi lỗi cường hãn chỉ biết giết chóc này đã đưa bọn họ vào trong phạm vi công kích.
"Để ta ra tay trước thử xem có cướp được quyển trục nào không, các ngươi không cần xuất thủ, chúng ta không ham nhiều, nếu không lại biến thành dẫn lửa thiêu thân." Tiêu Viêm thoáng nhìn qua đại điện hỗn loạn, tất cả mọi người đều vì mười cái quyển trục đang bay loạn kia mà mất đi lý trí, ánh mắt đỏ ngầu, không ngừng truy đuổi. Mà mỗi khi có kẻ nào tới được gần quyển trục liền sẽ bị một đám ở phía sau vây công, đấu khí đánh ra, tên bắt được quển trục kia còn không kịp la lên một tiếng thì đã biến thành một đám máu thịt bầy nhầy.
Nghe Tiêu Viêm quát khẽ, mọi người cùng gật đầu, nếu một đám đều lao về phía quyển trục thì tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của đám người đang tranh đoạt kia, mà lúc này cũng chẳng ai thèm để ý tới sự chênh lệch về thực lực nữa. Sự hấp dẫn của Thiên Giai đấu kỹ đã khiến cho cả đám trở nên điên cuồng cả rồi!
"Bành!"
Mọi người vừa lên tiếng đáp lại thì cách đó không xa, mười mấy thân ảnh bỗng nổ tung, biến thành một đống máu thịt bầy nhầy. Một bóng xám nhanh như chớp bay ra từ huyết vụ, cây trường thương đẫm máu mang theo tiếng gió rít gào sắc bén đâm thẳng về phía đám người Tiêu Viêm.
"Là một tên Nhân Khôi!"
Nhìn bóng xám đang dữ dội lướt tới, Tiểu Y Tiên biến sắc, thân hình chợt loé lên, xuất hiện ở khoảng trống trước mặt Tiêu Viêm, chặn con Nhân Khôi kia lại. Đấu khí mênh mông như biển rộng chợt bùng phát ra từ những đường cong duyên dáng.
Ngay khi Tiểu Y Tiên đón đỡ con Nhân Khôi này thì Tiêu Viêm cũng đã tận dụng thời gian để đánh giá nó. Vì khoảng cách khá gần, hắn mới có thể thấy rõ ở mặt ngoài của thân thể Khôi lỗi nọ tựa như được quấn quanh một lớp vải màu xám trắng. Lớp vải này cực kỳ sáng bóng, tuy nhìn như rất mềm mại, nhưng lại có lực phòng ngự mạnh mẽ, cho dù chịu một kích toàn lực của cường giả Đấu Tông mà vẫn không hề hư tổn.
"Ngươi thử xem liệu có thể khống chế được Khôi lỗi này không?" Thiên Hỏa tôn giả trầm giọng nói.
Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng gật đầu, nhân lúc Tiểu Y Tiên đấu với Nhân Khôi, linh hồn lực ở mi tâm của hắn chợt trào ra, sau đó chui nhanh vào cơ thể Nhân Khôi. Nhưng lần này hắn lại không may mắn như trước, hắn nhận ra ngay vị trí gieo ấn ký có một luồng lạc ấn vô cùng mạnh mẽ tồn tại. Lạc ấn này hiển nhiên chính là của vị Đấu thánh cường giả kia để lại, những con khôi lỗi này không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng mà vẫn cần mẫn và tỉ mỉ chấp hành mệnh lệnh của hắn!
"Không thể nào khống chế, ấn ký kia quá mạnh, với thực lực của ta thì không thể nào xóa sạch nó được." Thu hồi linh hồn lực, Tiêu Viêm lắc đầu, thoáng có chút tiếc hận, nếu hắn có thể thu phục được đám khôi lỗi này mà nói, trong cái đại điện này liền không còn ai có đủ tư cách chống lại hắn cả, nhưng đáng tiếc là…
Mấy người Thiên Hỏa tôn giả cũng đều thất vọng, nhưng ngẫm lại cũng thấy đúng. Đám khôi lỗi này chính là phòng vệ cuối cùng của vị Đấu Thánh kia, nếu có thể dễ dàng bị người khác khống chế như vậy thì thật quá khó tin.
"Chúng ta chuẩn bị xuất thủ thôi, ta phụ trách cướp quyển trục, những người còn lại giúp ta ngăn cản đám cường giả khác."
Tiêu Viêm nhìn thoáng qua tình hình bên phía Tiểu Y Tiên, Nhân Khôi kia cũng thật phiền phức, trong thời gian ngắn không thể nào giải quyết nó được, mà cũng may là Tiểu Y Tiên không có nguy hiểm gì, bởi vậy hắn lại chuyển sự chú ý về phía không trung. Tại đây, đám Phượng Thanh Nhi và Băng Hà cốc đã không thể nhẫn nhịn được nữa, đều gia nhập vào trong vòng chiến đấu cướp đoạt quyển trục.
Nghe vậy, bọn Thiên Hỏa tôn giả cũng đều gật đầu, đấu khí trong cơ thể bắt đầu vận chuyển. Tất cả đều hiểu một điều, muốn đoạt được quyển trục từ trong cục diện hỗn loạn này là một chuyện không hề đơn giản.
Ánh mắt Tiêu Viêm quét một vòng qua không trung, dừng lại phía trên đạo lưu quang màu hồng. Đạo lưu quang này đã nhiễm không ít máu tươi, dựa theo phán đoán của Tiêu Viêm thì số cường giả vì nó mà chết chỉ sợ không dưới mười người!
"Vậy lấy mục tiêu là nó đi!"
Tiêu Viêm thầm nói, quyển trục này màu đỏ đậm, lại mơ hồ có một khí tực cuồng bạo truyền ra từ bên trong. Nói vậy thì hẳn là có liên quan tới năng lượng hệ hỏa, thích hợp với Tiêu Viêm nhất. Nhưng mà, nếu so sánh cùng với số quyển trục khác thì cường giả muốn chiếm đoạt nó ít hơn một chút, độ khó nhẹ hơn, xem ra khá thuận lợi.
Ánh mắt Tiêu Viêm gắt gao dõi theo đạo lưu quang đỏ sậm đang di chuyển tứ tung, một lát sau, đạo lưu quang này rốt cuộc cũng thoát ra khỏi sự ngăn trở của đám đông cường giả, xuất hiện tại khu vực của nhóm Tiêu Viêm.
"Động thủ!"
Ngay lúc đạo lưu quang đến gần thì một tiếng quát lớn bỗng vang lên, hiển nhiên là truyền ra từ trong miệng Tiêu Viêm
Đấu Phá Thương Khung
Vầng sáng biến mất, mười đạo ánh sáng đủ màu phóng ra từ bên trong. Xuyên thấu qua nó, có thể mơ hồ thấy được trong ấy có một quyển trục, một cỗ khí tức cổ xưa tản ra từ quyển trục khiến không ít cường giả phải đỏ mắt vì ham muốn, cả hô hấp cũng theo đó mà trở nên nặng nề.
"Thiên Giai đấu kỹ xuất thế rồi!"
Ánh sáng trào ra, sự yên tĩnh trong đại điện vẫn kéo dài thêm một chút rồi bỗng vang lên một tiếng rít chói tai. Chỉ nghe thấy một loạt âm thanh thình thịch bắt đầu vang vọng, những cỗ đấu khí cực kỳ mạnh mẽ cũng bùng lên. Từng đạo thân ảnh như thiêu thân bất chấp sống chết lao về phía những quyển trục phát sáng kia.
Đối mặt với sự ngăn trở của vô số cường giả, mười đạo ánh sáng kia dường như tự có linh trí, lúc bay ra còn có thể tự động thay đổi quỹ đạo, tránh thoát khỏi những bàn tay chỉ chăm chăm muốn túm lấy mình.
"Phụt!"
Giữa không trung, bóng người trùng trùng điệp điệp đan xen vào nhau, không ngừng truyền ra những thanh âm giao thủ. Ngay sau đó, từng đạo thân ảnh thổ huyết rơi xuống, sau đó đập mạnh lên nền đại điện, thanh âm trầm thấp ảm đạm đó khiến không ít người đều phải hết hồn, bọn người kia đều đang hạ sát thủ a. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Tốt nhất là tạm thời không nên di chuyển!"
Nhìn cục diện đã hoàn toàn mất đi kiểm soát đó, sắc mặt Tiêu Viêm cũng trở nên ngưng trọng dị thường, ngăn Tử Nghiên đang rục rịch muốn động lại, trầm giọng nói.
Đường Chấn bên cạnh cũng khẽ gật đầu, quát bảo đám cường giả Phần Viêm cốc ngừng lại rồi chăm chú nhìn đám lưu quang đang luồn lách giữa một rừng đông đảo cường giả giữa không trung, nhẹ giọng nói: "Tiêu Viêm tiểu hữu, giờ có nhìn ra được quyển trục nào là Thiên giai đấu kỹ không?"
"Không được, mười quyển trục đó đều không phải vật tầm thường, thậm chí có thể nói là đấu kỹ hoặc công pháp thuộc hạng tối cao mà ta gặp qua suốt mấy năm nay, những quyển trục này rõ ràng đã bị tác động gì đó, muốn bắt được chúng nó cũng không dễ dàng." Tiêu Viêm lắc đầu, theo như hắn cảm ứng được, mười đạo lưu quang đó đều ẩn chứa một loại năng lượng mạnh mẽ khác thường mà trước đây hắn chưa từng gặp phải. Chắc chắn đẳng cấp của những đấu kỹ hay công pháp này đều không thấp, dựa theo dự đoán của Tiêu Viêm, trong số những đấu kỹ hắn biết, có thể so sánh với chúng nó may ra chỉ có Đế Ấn Quyết, hiển nhiên, đẳng cấp của những đấu kỹ này không hề thua kém Đế Ấn Quyết chút nào.
"Không hổ là di tích của Đấu Thánh, đấu kỹ cùng công pháp đều cường đại như vậy, ngay cả mấy thế lực lớn có thực lực rất mạnh cũng không có được nhiều như vậy."
Ánh mắt của Tiêu Viêm thừa dịp hỗn loạn quét một vòng chung quanh. Hiện giờ, một số cường giả chân chính cùng với mấy thế lực như Hồn Điện, Thiên Yêu hoàng tộc vẫn chưa hề động thủ cướp đoạt, hiển nhiên đều muốn tọa sơn quan hổ đấu, ngồi đợi những người này đấu đến lưỡng bại câu thương mới ra tay đoạt vật.
"Ha ha, Tiêu Viêm tiểu hữu, lát nữa chúng ta đều tự xuất thủ, xem có thể lấy về một quyển hay không, đã tới di tích viễn cổ này thì tự nhiên không thể tay không mà quay về, đúng không?" Nhìn những thân hình đẫm máu đang không ngừng rơt xuống từ trên trời, Đường Chấn cười nói.
Tiêu Viêm cười cười, Thiên Giai đấu kỹ cũng có sức hấp dẫn rất lớn với hắn, nếu có cơ hội thì đương nhiên không thể bỏ qua.
"A!"
Ngay lúc Tiêu Viêm vừa định gật đầu, trong đại điện bỗng vang lên một loạt tiếng kêu thảm thiết. Mọi người vội vàng nhìn về phía ấy, sắc mặt đều đại biến, chỉ thấy những con khôi lỗi xung quanh thềm đá kia đã hoàn toàn thức tỉnh, một cỗ sát khí nồng nặc dị thường tràn ngập ra xung quanh.
Những con khôi lỗi này vừa thức tỉnh liền lập tức hạ sát thủ với bất kỳ kẻ nào đứng gần nó. Thực lực của chúng đều ở cảnh giới Đấu tôn, lại còn đồng thời xuất thủ nên thanh thế cực kỳ kinh người. Chỉ trong nháy mắt, trong chu vi trăm mét quanh thềm đá đều thấm đẫm máu tươi, mùi tanh nồng nặc bốc lên làm mọi người kinh sợ.
Thấy thế, Tiêu Viêm chau mày, những con khôi lỗi này đều có thực lực Đấu Tôn, giờ còn đang trắng trợn giết chóc như hổ gặp bầy dê. Trừ một số thế lực lớn ra thì chẳng có mấy ai đủ thực lực để đương đầu với chúng, thường thường đều là giao thủ hai ba hiệp đã bị những khôi lỗi này xé xác.
"Đây không phải khôi lỗi bình thường, trong mắt chúng nó dường như có sự sống…" Tiêu Viêm nhìn con khôi lỗi gần nhất đang điên cuồng giết chóc, khi chạm phải đôi mắt của nó, hắn thấy ở đó không trống rỗng như những khôi lỗi bình thường, mà như đang thiêu đốt một loại ý niệm giết chóc cực kỳ cường liệt.
"Đây là Viễn Cổ Nhân Khôi, dùng phương pháp đặc thù để rút linh hồn của cường giả ra khỏi người, sau đó phong ấn vào trong Khôi lỗi, một Khôi Lỗi được tạo ra như vậy không chỉ có được thần trí, lại còn có thể thi triển Đấu kỹ, khó xử lý hơn nhiều so với loại Khôi Lỗi bình thường." Vẻ mặt Thiên Hỏa tôn giả ngưng trọng, nói.
Nghe vậy, Tiêu Viêm không khỏi hít sâu một hơi lkhí lạnh, vị Đấu Thánh này lại sử dụng một phương pháp tàn nhẫn như vậy! Mà khoan đã, nếu đúng như thế, để chế tạo ra đám Khôi lỗi này thì ít nhất hắn cũng đã giết chết hơn mười tên cường giả Đấu Tôn?
Bên trong đại điện rộng lớn, cục diện vốn đang rối loạn, nay vì có thêm mấy tên Khôi lỗi cuồng bạo này nên lại càng trở nên phức tạp hơn. Cho tới lúc này, mấy tên cường giả và các thế lực muốn ngồi chơi chờ ngư ông đắc lợi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, bởi vì chỉ trong vài giây đồng hồ, mấy con Khôi lỗi cường hãn chỉ biết giết chóc này đã đưa bọn họ vào trong phạm vi công kích.
"Để ta ra tay trước thử xem có cướp được quyển trục nào không, các ngươi không cần xuất thủ, chúng ta không ham nhiều, nếu không lại biến thành dẫn lửa thiêu thân." Tiêu Viêm thoáng nhìn qua đại điện hỗn loạn, tất cả mọi người đều vì mười cái quyển trục đang bay loạn kia mà mất đi lý trí, ánh mắt đỏ ngầu, không ngừng truy đuổi. Mà mỗi khi có kẻ nào tới được gần quyển trục liền sẽ bị một đám ở phía sau vây công, đấu khí đánh ra, tên bắt được quển trục kia còn không kịp la lên một tiếng thì đã biến thành một đám máu thịt bầy nhầy.
Nghe Tiêu Viêm quát khẽ, mọi người cùng gật đầu, nếu một đám đều lao về phía quyển trục thì tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của đám người đang tranh đoạt kia, mà lúc này cũng chẳng ai thèm để ý tới sự chênh lệch về thực lực nữa. Sự hấp dẫn của Thiên Giai đấu kỹ đã khiến cho cả đám trở nên điên cuồng cả rồi!
"Bành!"
Mọi người vừa lên tiếng đáp lại thì cách đó không xa, mười mấy thân ảnh bỗng nổ tung, biến thành một đống máu thịt bầy nhầy. Một bóng xám nhanh như chớp bay ra từ huyết vụ, cây trường thương đẫm máu mang theo tiếng gió rít gào sắc bén đâm thẳng về phía đám người Tiêu Viêm.
"Là một tên Nhân Khôi!"
Nhìn bóng xám đang dữ dội lướt tới, Tiểu Y Tiên biến sắc, thân hình chợt loé lên, xuất hiện ở khoảng trống trước mặt Tiêu Viêm, chặn con Nhân Khôi kia lại. Đấu khí mênh mông như biển rộng chợt bùng phát ra từ những đường cong duyên dáng.
Ngay khi Tiểu Y Tiên đón đỡ con Nhân Khôi này thì Tiêu Viêm cũng đã tận dụng thời gian để đánh giá nó. Vì khoảng cách khá gần, hắn mới có thể thấy rõ ở mặt ngoài của thân thể Khôi lỗi nọ tựa như được quấn quanh một lớp vải màu xám trắng. Lớp vải này cực kỳ sáng bóng, tuy nhìn như rất mềm mại, nhưng lại có lực phòng ngự mạnh mẽ, cho dù chịu một kích toàn lực của cường giả Đấu Tông mà vẫn không hề hư tổn.
"Ngươi thử xem liệu có thể khống chế được Khôi lỗi này không?" Thiên Hỏa tôn giả trầm giọng nói.
Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng gật đầu, nhân lúc Tiểu Y Tiên đấu với Nhân Khôi, linh hồn lực ở mi tâm của hắn chợt trào ra, sau đó chui nhanh vào cơ thể Nhân Khôi. Nhưng lần này hắn lại không may mắn như trước, hắn nhận ra ngay vị trí gieo ấn ký có một luồng lạc ấn vô cùng mạnh mẽ tồn tại. Lạc ấn này hiển nhiên chính là của vị Đấu thánh cường giả kia để lại, những con khôi lỗi này không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng mà vẫn cần mẫn và tỉ mỉ chấp hành mệnh lệnh của hắn!
"Không thể nào khống chế, ấn ký kia quá mạnh, với thực lực của ta thì không thể nào xóa sạch nó được." Thu hồi linh hồn lực, Tiêu Viêm lắc đầu, thoáng có chút tiếc hận, nếu hắn có thể thu phục được đám khôi lỗi này mà nói, trong cái đại điện này liền không còn ai có đủ tư cách chống lại hắn cả, nhưng đáng tiếc là…
Mấy người Thiên Hỏa tôn giả cũng đều thất vọng, nhưng ngẫm lại cũng thấy đúng. Đám khôi lỗi này chính là phòng vệ cuối cùng của vị Đấu Thánh kia, nếu có thể dễ dàng bị người khác khống chế như vậy thì thật quá khó tin.
"Chúng ta chuẩn bị xuất thủ thôi, ta phụ trách cướp quyển trục, những người còn lại giúp ta ngăn cản đám cường giả khác."
Tiêu Viêm nhìn thoáng qua tình hình bên phía Tiểu Y Tiên, Nhân Khôi kia cũng thật phiền phức, trong thời gian ngắn không thể nào giải quyết nó được, mà cũng may là Tiểu Y Tiên không có nguy hiểm gì, bởi vậy hắn lại chuyển sự chú ý về phía không trung. Tại đây, đám Phượng Thanh Nhi và Băng Hà cốc đã không thể nhẫn nhịn được nữa, đều gia nhập vào trong vòng chiến đấu cướp đoạt quyển trục.
Nghe vậy, bọn Thiên Hỏa tôn giả cũng đều gật đầu, đấu khí trong cơ thể bắt đầu vận chuyển. Tất cả đều hiểu một điều, muốn đoạt được quyển trục từ trong cục diện hỗn loạn này là một chuyện không hề đơn giản.
Ánh mắt Tiêu Viêm quét một vòng qua không trung, dừng lại phía trên đạo lưu quang màu hồng. Đạo lưu quang này đã nhiễm không ít máu tươi, dựa theo phán đoán của Tiêu Viêm thì số cường giả vì nó mà chết chỉ sợ không dưới mười người!
"Vậy lấy mục tiêu là nó đi!"
Tiêu Viêm thầm nói, quyển trục này màu đỏ đậm, lại mơ hồ có một khí tực cuồng bạo truyền ra từ bên trong. Nói vậy thì hẳn là có liên quan tới năng lượng hệ hỏa, thích hợp với Tiêu Viêm nhất. Nhưng mà, nếu so sánh cùng với số quyển trục khác thì cường giả muốn chiếm đoạt nó ít hơn một chút, độ khó nhẹ hơn, xem ra khá thuận lợi.
Ánh mắt Tiêu Viêm gắt gao dõi theo đạo lưu quang đỏ sậm đang di chuyển tứ tung, một lát sau, đạo lưu quang này rốt cuộc cũng thoát ra khỏi sự ngăn trở của đám đông cường giả, xuất hiện tại khu vực của nhóm Tiêu Viêm.
"Động thủ!"
Ngay lúc đạo lưu quang đến gần thì một tiếng quát lớn bỗng vang lên, hiển nhiên là truyền ra từ trong miệng Tiêu Viêm
Đấu Phá Thương Khung
Đánh giá:
Truyện Đấu Phá Thương Khung
Story
Chương 1252: Hỗn loạn
10.0/10 từ 30 lượt.