Đấu Phá Thương Khung
Chương 114: Tham Bảo
"Sơn động?"
Lông mày nhíu lại, Tiêu Viêm hứng thú nhìn chằm chằm Tiểu Y Tiên, cười nói: "Ngươi mới vừa rồi là muốn đi vào đó?"
"Ân, bất quá vách núi rất dốc, ta vào không được."
Tiểu Y Tiên lơ đãng liếc mắt có chút nóng lòng muốn thử Tiêu Viêm, nhàn nhạt nói: "Ta có thể cùng ngươi hưởng cái bí mật này, bất quá, ngươi tốt nhất không nên có chủ ý độc chiếm, nếu không, ta cũng sẽ không để cho ngươi an ổn đi vào trong đó, tin tưởng ta đi, mặc dù thực lực ta không bằng ngươi, nhưng ngươi cũng chỉ có thực lực nhị tinh đấu giả, tại Thanh Sơn Trấn cũng không tính là mạnh!"
Nhìn Tiểu Y Tiên mặt ngọc nghiêm túc, Tiêu Viêm cười cười, vuốt cái mũi trêu tức nói: "Vốn thật ta chuẩn bị đem ngươi đánh bất tỉnh rồi một mình đi vào, bất quá thấy ngươi tự tin như vậy... vì an toàn, hay là thôi đi."
Nghe vậy, Tiểu Y Tiên khẽ hừ một tiếng, oán hận liếc trừng Tiêu Viêm, nàng không nghĩ tới người này vậy mà có loại tư tâm đó.
"Giờ có tiến vào không?"
Đi về phía trước từng bước, Tiêu Viêm nhìn vào chỗ quái mộc cực kỳ bí mật, nghiêng đầu hỏi.
"Quên đi, chúng ta hiện tại đi đã lâu, nếu không quay về tên Mục Lực kia sẽ sinh nghi, đội ngũ hái thuốc sẽ dừng lại nghỉ một đêm ở ma thú sơn mạch, chúng ta đêm nay hãy đến đây." Lắc lắc đầu, Tiểu Y Tiên trầm ngâm nói.
"Mục Lực, chính là vị thiếu đoàn trưởng của Lang Đầu dong binh đoàn kia sao?"
"Ân." Gật gật đầu, Tiểu Y Tiên hiển nhiên không nghĩ quá nhiều đến người này, liếc mắt nhìn Tiêu Viêm phía sau, nhẹ giọng hỏi: "Tên của ngươi?"
"Tiêu Viêm."
Khẽ gật đầu. Tiểu Y Tiên vẫn chưa nói xong đã xoay người hướng rừng rậm ở ngoài bước đi.
Nhìn thân hình uyển chuyển xinh đẹp chậm rãi xuyên vào bóng đêm, Tiêu Viêm nhún vai quay đầu lại, ánh mắt lần nữa hướng về chỗ sơn động như ẩn như hiện, hưng phấn siết chặt tay. Khi còn ở Ô Thản Thành, trong lúc trò chuyện với đám dong binh, hắn đã cảm thấy phi thường hứng thú đối với việc thám hiểm tầm bảo. Nếu không phải có Tiểu Y Tiên bên cạnh ước chế, hắn hiện tại sẽ thoát ly đội ngũ rồi một mình đi vào mà tầm bảo.
Nhẹ giọng cười, Tiêu Viêm đồng dạng xoay người hướng rừng rậm bước đi, hắn không nghĩ tới lần này đi một vòng, lại gặp được một con cá lớn như vậy.
Lúc hai người trở lại đội ngũ, phát hiện tại chỗ nghỉ ngơi đám dong binh sớm đã chờ bọn họ.
"Tiểu Y Tiên, may mà nàng đã trở về, nếu không ta cũng sẽ phái người đi tìm!"
Nhìn thấy Tiểu Y Tiên từ rừng rậm đi ra, một đạo nhân ảnh vội vàng lao tới, bất quá khi hắn thấy Tiêu Viêm phía sau nàng cước bộ liền chậm lại, mỉm cười hỏi: "Vị tiểu huynh đệ này là?"
"Hắn là hộ vệ dong binh ta vừa mới gặp."
Tiểu Y Tiên điềm nhiên trả lời, sau đó nhẹ giọng nói: "Mục Lực thiếu gia, đi thôi, còn có một đoạn ngắn nữa là tới nơi."
"Aa, hảo."
Thanh niên được gọi là Mục Lực thiếu gia tủm tỉm gật gật đầu, nghiêng người tránh đường cho Tiểu Y Tiên đi qua, song tới lúc Tiêu Viêm đi qua, hắn đột nhiên duỗi cánh tay ngăn cản Tiêu Viêm lại.
Nhíu mày, Tiêu Viêm nghiêng đầu nhìn dung mạo anh tuấn của tên thiếu đoàn trưởng, cười nói: "Mục Lực thiếu gia, có việc?"
"Aa, ta không có ác ý, ngươi đúng là tên nhị tinh đấu giả trẻ tuổi kia sao? Ta nghe thủ hạ báo cáo quá, ngươi thiên phú tu luyện rất tốt." Mục Lực mỉm cười, thanh âm nhẹ nhàng cười hỏi.
"May mắn mà thôi." Liếc mắt ôn hòa nhìn Mục Lực, Tiêu Viêm thản nhiên cười nói.
"Có hứng thú gia nhập Lang Đầu dong binh đoàn không? Dong binh đoàn chúng ta đối với loại thành viên sở hữu thiên phú kiệt xuất như ngươi có rất nhiều ưu đãi. Một người tại ma thú sơn mạch tánh mạng có thể thời gặp nguy hiểm, có người chiếu cố dù sao cũng tốt hơn." Mười ngón đan chéo lại, Mục Lực lại cười nói.
Nghe Mục Lực ra sức lôi kéo, Tiêu Viêm vuốt vuốt mũi, lắc đầu cười nói: "Aa, thật xin lỗi, ta là người quen phóng túng. Nếu gia nhập quý đoàn. sợ rằng sẽ cho các ngươi rước lấy không ít phiền toái, cho nên …có lẽ làm Mục Lực thiếu gia thất vọng rồi."
"Aa, không sao, ngày sau tiểu huynh đệ nếu nghĩ thông suốt, có thể tùy thời tìm ta, Lang Đầu dong binh đoàn địa vị cao, luôn chào đón người có tiềm lực." Nghe Tiêu Viêm cự tuyệt, Mục Lực làm như không sao tuỳ ý khoát tay, cười nói.
Trên khuôn mặt thoáng hiện lên chút áy náy, Tiêu Viêm lắc mình tránh qua Mục Lực, sau đó tiến vào trong đội ngũ dong binh.
Nhìn Tiêu Viêm đang tiến vào giữa đám dong binh, Mục Lực con mắt chậm rãi híp lại, sâu trong mắt xẹt qua tia hàn ý, Tiêu Viêm cự tuyệt cũng không phải là không làm cho vị thiếu đoàn trưởng này tức giận.
"Tiểu tử, hy vọng ngươi đừng phá hủy chuyện tốt của ta, nếu không, quản ngươi sau này có cái gì thành tựu, ta đều đem ngươi vĩnh viễn ở lại ma thú sơn mạch!" Mười ngón nắm chặt, Mục Lực trong thanh âm đã không còn ôn hòa như lúc trước mà mang theo âm lãnh nhè nhẹ.
Sau thời gian nghỉ ngơi, đội ngũ lại khởi hành. Lần này đoạn đường đi còn hơn trước một khoảng nhưng lại an tĩnh hơn rất nhiều, mặc dù vẫn gặp hai ba ma thú công kích nhưng cũng không tạo ra hỗn loạn quá lớn. Nguồn: http://truyenfull.vn
Ngay ngày hôm đó trước lúc trời tối, đội ngũ rốt cuộc cũng an toàn đến nơi hái thuốc - một thung lũng khắp nơi sinh trưởng đầy dược thảo.
Trong thung lũng sinh trưởng đầy các loại dược thảo, vừa tiến vào đã ngửi thấy mùi dược liệu thơm ngát phiêu lãng trong không trung, hít sâu một hơi liền làm cho người ta khoan khoái thanh thản.
"Mọi người ở chỗ này hạ trại, cẩn thận đừng phá hủy dược thảo chung quanh." Lau mồ hôi trên trán,Tiểu Y Tiên xoay người hướng về phía đoàn người ôn nhu cười nói.
Nghe Tiểu Y Tiên mở miệng, chung quanh đám dong binh lập tức lớn tiếng đáp ứng, nhiệt huyết dâng lên bắt đầu kiến thiết lều trại.
Nhìn Tiểu Y Tiên chỉ đơn giản bằng một câu nói, đám dong binh liền bán mạng làm việc, Tiêu Viêm trong lòng âm thầm tặc lưỡi, xem ra địa vị nữ nhân này trong lòng đám dong binh thật sự không nhỏ a …, so với hắn tưởng tượng còn muốn cao hơn. Lắc lắc đầu, Tiêu Viêm liếc mắt nhìn Tiểu Y Tiên bắt đầu chỉ huy đội ngũ hái thuốc đào móc dược thảo, sau đó cũng động bước đi dạo quanh thung lũng.
Bởi vì nguyên nhân nào đó, bên trong thung lũng năng lượng nồng hậu tinh thuần hơn nhiều bên ngoài, cho nên có thể thúc đẩy dược thảo ở chỗ này sinh trưởng nhanh chóng. Thung lũng có diện tích rất lớn, địa hình bên trong đến cả Vạn Dược Trai cũng chưa từng dò xét hết, mà hiện tại vị trí của bọn Tiêu Viêm đang đứng, bất quá chỉ là một khối đất bằng phẳng khá rộng ở bên ngoài mà thôi.
Lang thang bên rìa thung lũng, Tiêu Viêm cũng không tìm được gốc cây mà hắn cần, lắc đầu thất vọng nhìn vào sâu bên trong tối đen như mực, trầm ngâm một chút rồi vẫn lựa chọn quay lại. Lấy thực lực của hắn bây giờ, đối với nguy hiểm dày đặt trong ma thú sơn mạch cơ bản là khó có thể ứng phó.
Trở lại nơi hạ trại, đoá đoá lều vải màu trắng đội đất mọc lên, rất nhiều dong binh đang bận rộn chuẩn bị bữa tối.
Đi vào trong doanh, liếc mắt một cái liền trông thấy Tiểu Y Tiên đang đứng mỉm cười ở trung ương, còn ở bên cạnh Mục Lực cũng gắt gao đi theo.
Lúc Tiêu Viêm nhìn về phía hai người, Tiểu Y Tiên cùng Mục Lực cũng đồng dạng đem ánh mắt hướng về phía hắn, ba người tầm mắt chạm nhau, trong nhãn đồng ý tứ ẩn chứa cũng đều có chút không giống nhau.
Mỉm cười, Tiêu Viêm hướng hai người gật gật đầu, sau đó xoay người bước vào lều vải.
Nhìn thân ảnh Tiêu Viêm biến mất, Mục Lực khuôn mặt mỉm cười, hướng Tiểu Y Tiên cười nói: "Tiêu Viêm tiểu huynh đệ thiên phú tu luyện rất không tồi, ngày sau thành tựu khẳng định sẽ không thấp."
"Có lẽ vậy". Tiểu Y Tiên hờ hững, từ chối đàm luận.
"Ta đi kiểm kê dược liệu, trật tự trong doanh vẫn phiền toái Mục Lực thiếu gia hỗ trợ quản lý một chút." Hướng Mục Lực mỉm cười, sau khi thấy hắn gật đầu, Tiểu Y Tiên lúc này mới tiến vào trướng bồng trung tâm.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng yểu điệu, đợi đến khi chủ nhân của nó khuất khỏi tầm mắt, Mục Lực lúc này mới có lý do để thu hồi ánh mắt, bàn tay nắm lại, khóe miệng nhếch lên thoáng hiện nụ cười quỷ dị.
Sắc trời tựa như đống lửa đang cháy chậm rãi phủ xuống dãy núi. Hắc ám bao phủ rừng rậm, cành lá lúc này co rúm lại tựa như một con mãnh thú giương nanh múa vuốt. Theo bóng đêm phủ xuống, doanh địa cũng dần dần tĩnh lặng, ngoại trừ dong binh gác đêm ở ngoài, chỉ có thanh âm răng rắc của củi đang cháy trong hỏa diễm dữ dội.
Trong bóng tối yên tĩnh, chỗ lều vải vừa động, một thân ảnh đen kịt uyển chuyển từ trong lều lặng lẽ vọt ra, sau đó không một tiếng động lách qua kẽ hở giữa đám thủ vệ chạy vào trong rừng rậm.
Sau khi bóng đen rời đi không lâu, một đạo thân ảnh cũng từ một lều vải khác vọt ra, nhanh chóng theo sau bóng đen. Trong rừng rậm, xa xa thỉnh thoảng truyền đến thanh âm sói tru, làm cho người ta cảm thấy dựng tóc gáy.
Hai đạo hắc ảnh vội vã một trước một sau, từ từ ly khai doanh trại càng ngày càng xa.
Trong bóng tối, Tiêu Viêm hơi ngẩng đầu, nhờ nguyệt quang nhàn nhạt nhìn thấy thân ảnh uyển chuyển xinh đẹp không xa phía trước, nhanh chân đuổi theo.
"Tìm bảo khố, bắt đầu rồi…"
Dư âm rất nhỏ trong bóng tối, mang theo sự hưng phấn của thiếu niên chậm rãi tiêu tán.
Đấu Phá Thương Khung
Lông mày nhíu lại, Tiêu Viêm hứng thú nhìn chằm chằm Tiểu Y Tiên, cười nói: "Ngươi mới vừa rồi là muốn đi vào đó?"
"Ân, bất quá vách núi rất dốc, ta vào không được."
Tiểu Y Tiên lơ đãng liếc mắt có chút nóng lòng muốn thử Tiêu Viêm, nhàn nhạt nói: "Ta có thể cùng ngươi hưởng cái bí mật này, bất quá, ngươi tốt nhất không nên có chủ ý độc chiếm, nếu không, ta cũng sẽ không để cho ngươi an ổn đi vào trong đó, tin tưởng ta đi, mặc dù thực lực ta không bằng ngươi, nhưng ngươi cũng chỉ có thực lực nhị tinh đấu giả, tại Thanh Sơn Trấn cũng không tính là mạnh!"
Nhìn Tiểu Y Tiên mặt ngọc nghiêm túc, Tiêu Viêm cười cười, vuốt cái mũi trêu tức nói: "Vốn thật ta chuẩn bị đem ngươi đánh bất tỉnh rồi một mình đi vào, bất quá thấy ngươi tự tin như vậy... vì an toàn, hay là thôi đi."
Nghe vậy, Tiểu Y Tiên khẽ hừ một tiếng, oán hận liếc trừng Tiêu Viêm, nàng không nghĩ tới người này vậy mà có loại tư tâm đó.
"Giờ có tiến vào không?"
Đi về phía trước từng bước, Tiêu Viêm nhìn vào chỗ quái mộc cực kỳ bí mật, nghiêng đầu hỏi.
"Quên đi, chúng ta hiện tại đi đã lâu, nếu không quay về tên Mục Lực kia sẽ sinh nghi, đội ngũ hái thuốc sẽ dừng lại nghỉ một đêm ở ma thú sơn mạch, chúng ta đêm nay hãy đến đây." Lắc lắc đầu, Tiểu Y Tiên trầm ngâm nói.
"Mục Lực, chính là vị thiếu đoàn trưởng của Lang Đầu dong binh đoàn kia sao?"
"Ân." Gật gật đầu, Tiểu Y Tiên hiển nhiên không nghĩ quá nhiều đến người này, liếc mắt nhìn Tiêu Viêm phía sau, nhẹ giọng hỏi: "Tên của ngươi?"
"Tiêu Viêm."
Khẽ gật đầu. Tiểu Y Tiên vẫn chưa nói xong đã xoay người hướng rừng rậm ở ngoài bước đi.
Nhìn thân hình uyển chuyển xinh đẹp chậm rãi xuyên vào bóng đêm, Tiêu Viêm nhún vai quay đầu lại, ánh mắt lần nữa hướng về chỗ sơn động như ẩn như hiện, hưng phấn siết chặt tay. Khi còn ở Ô Thản Thành, trong lúc trò chuyện với đám dong binh, hắn đã cảm thấy phi thường hứng thú đối với việc thám hiểm tầm bảo. Nếu không phải có Tiểu Y Tiên bên cạnh ước chế, hắn hiện tại sẽ thoát ly đội ngũ rồi một mình đi vào mà tầm bảo.
Nhẹ giọng cười, Tiêu Viêm đồng dạng xoay người hướng rừng rậm bước đi, hắn không nghĩ tới lần này đi một vòng, lại gặp được một con cá lớn như vậy.
Lúc hai người trở lại đội ngũ, phát hiện tại chỗ nghỉ ngơi đám dong binh sớm đã chờ bọn họ.
"Tiểu Y Tiên, may mà nàng đã trở về, nếu không ta cũng sẽ phái người đi tìm!"
Nhìn thấy Tiểu Y Tiên từ rừng rậm đi ra, một đạo nhân ảnh vội vàng lao tới, bất quá khi hắn thấy Tiêu Viêm phía sau nàng cước bộ liền chậm lại, mỉm cười hỏi: "Vị tiểu huynh đệ này là?"
"Hắn là hộ vệ dong binh ta vừa mới gặp."
Tiểu Y Tiên điềm nhiên trả lời, sau đó nhẹ giọng nói: "Mục Lực thiếu gia, đi thôi, còn có một đoạn ngắn nữa là tới nơi."
"Aa, hảo."
Thanh niên được gọi là Mục Lực thiếu gia tủm tỉm gật gật đầu, nghiêng người tránh đường cho Tiểu Y Tiên đi qua, song tới lúc Tiêu Viêm đi qua, hắn đột nhiên duỗi cánh tay ngăn cản Tiêu Viêm lại.
Nhíu mày, Tiêu Viêm nghiêng đầu nhìn dung mạo anh tuấn của tên thiếu đoàn trưởng, cười nói: "Mục Lực thiếu gia, có việc?"
"Aa, ta không có ác ý, ngươi đúng là tên nhị tinh đấu giả trẻ tuổi kia sao? Ta nghe thủ hạ báo cáo quá, ngươi thiên phú tu luyện rất tốt." Mục Lực mỉm cười, thanh âm nhẹ nhàng cười hỏi.
"May mắn mà thôi." Liếc mắt ôn hòa nhìn Mục Lực, Tiêu Viêm thản nhiên cười nói.
"Có hứng thú gia nhập Lang Đầu dong binh đoàn không? Dong binh đoàn chúng ta đối với loại thành viên sở hữu thiên phú kiệt xuất như ngươi có rất nhiều ưu đãi. Một người tại ma thú sơn mạch tánh mạng có thể thời gặp nguy hiểm, có người chiếu cố dù sao cũng tốt hơn." Mười ngón đan chéo lại, Mục Lực lại cười nói.
Nghe Mục Lực ra sức lôi kéo, Tiêu Viêm vuốt vuốt mũi, lắc đầu cười nói: "Aa, thật xin lỗi, ta là người quen phóng túng. Nếu gia nhập quý đoàn. sợ rằng sẽ cho các ngươi rước lấy không ít phiền toái, cho nên …có lẽ làm Mục Lực thiếu gia thất vọng rồi."
"Aa, không sao, ngày sau tiểu huynh đệ nếu nghĩ thông suốt, có thể tùy thời tìm ta, Lang Đầu dong binh đoàn địa vị cao, luôn chào đón người có tiềm lực." Nghe Tiêu Viêm cự tuyệt, Mục Lực làm như không sao tuỳ ý khoát tay, cười nói.
Trên khuôn mặt thoáng hiện lên chút áy náy, Tiêu Viêm lắc mình tránh qua Mục Lực, sau đó tiến vào trong đội ngũ dong binh.
Nhìn Tiêu Viêm đang tiến vào giữa đám dong binh, Mục Lực con mắt chậm rãi híp lại, sâu trong mắt xẹt qua tia hàn ý, Tiêu Viêm cự tuyệt cũng không phải là không làm cho vị thiếu đoàn trưởng này tức giận.
"Tiểu tử, hy vọng ngươi đừng phá hủy chuyện tốt của ta, nếu không, quản ngươi sau này có cái gì thành tựu, ta đều đem ngươi vĩnh viễn ở lại ma thú sơn mạch!" Mười ngón nắm chặt, Mục Lực trong thanh âm đã không còn ôn hòa như lúc trước mà mang theo âm lãnh nhè nhẹ.
Sau thời gian nghỉ ngơi, đội ngũ lại khởi hành. Lần này đoạn đường đi còn hơn trước một khoảng nhưng lại an tĩnh hơn rất nhiều, mặc dù vẫn gặp hai ba ma thú công kích nhưng cũng không tạo ra hỗn loạn quá lớn. Nguồn: http://truyenfull.vn
Ngay ngày hôm đó trước lúc trời tối, đội ngũ rốt cuộc cũng an toàn đến nơi hái thuốc - một thung lũng khắp nơi sinh trưởng đầy dược thảo.
Trong thung lũng sinh trưởng đầy các loại dược thảo, vừa tiến vào đã ngửi thấy mùi dược liệu thơm ngát phiêu lãng trong không trung, hít sâu một hơi liền làm cho người ta khoan khoái thanh thản.
"Mọi người ở chỗ này hạ trại, cẩn thận đừng phá hủy dược thảo chung quanh." Lau mồ hôi trên trán,Tiểu Y Tiên xoay người hướng về phía đoàn người ôn nhu cười nói.
Nghe Tiểu Y Tiên mở miệng, chung quanh đám dong binh lập tức lớn tiếng đáp ứng, nhiệt huyết dâng lên bắt đầu kiến thiết lều trại.
Nhìn Tiểu Y Tiên chỉ đơn giản bằng một câu nói, đám dong binh liền bán mạng làm việc, Tiêu Viêm trong lòng âm thầm tặc lưỡi, xem ra địa vị nữ nhân này trong lòng đám dong binh thật sự không nhỏ a …, so với hắn tưởng tượng còn muốn cao hơn. Lắc lắc đầu, Tiêu Viêm liếc mắt nhìn Tiểu Y Tiên bắt đầu chỉ huy đội ngũ hái thuốc đào móc dược thảo, sau đó cũng động bước đi dạo quanh thung lũng.
Bởi vì nguyên nhân nào đó, bên trong thung lũng năng lượng nồng hậu tinh thuần hơn nhiều bên ngoài, cho nên có thể thúc đẩy dược thảo ở chỗ này sinh trưởng nhanh chóng. Thung lũng có diện tích rất lớn, địa hình bên trong đến cả Vạn Dược Trai cũng chưa từng dò xét hết, mà hiện tại vị trí của bọn Tiêu Viêm đang đứng, bất quá chỉ là một khối đất bằng phẳng khá rộng ở bên ngoài mà thôi.
Lang thang bên rìa thung lũng, Tiêu Viêm cũng không tìm được gốc cây mà hắn cần, lắc đầu thất vọng nhìn vào sâu bên trong tối đen như mực, trầm ngâm một chút rồi vẫn lựa chọn quay lại. Lấy thực lực của hắn bây giờ, đối với nguy hiểm dày đặt trong ma thú sơn mạch cơ bản là khó có thể ứng phó.
Trở lại nơi hạ trại, đoá đoá lều vải màu trắng đội đất mọc lên, rất nhiều dong binh đang bận rộn chuẩn bị bữa tối.
Đi vào trong doanh, liếc mắt một cái liền trông thấy Tiểu Y Tiên đang đứng mỉm cười ở trung ương, còn ở bên cạnh Mục Lực cũng gắt gao đi theo.
Lúc Tiêu Viêm nhìn về phía hai người, Tiểu Y Tiên cùng Mục Lực cũng đồng dạng đem ánh mắt hướng về phía hắn, ba người tầm mắt chạm nhau, trong nhãn đồng ý tứ ẩn chứa cũng đều có chút không giống nhau.
Mỉm cười, Tiêu Viêm hướng hai người gật gật đầu, sau đó xoay người bước vào lều vải.
Nhìn thân ảnh Tiêu Viêm biến mất, Mục Lực khuôn mặt mỉm cười, hướng Tiểu Y Tiên cười nói: "Tiêu Viêm tiểu huynh đệ thiên phú tu luyện rất không tồi, ngày sau thành tựu khẳng định sẽ không thấp."
"Có lẽ vậy". Tiểu Y Tiên hờ hững, từ chối đàm luận.
"Ta đi kiểm kê dược liệu, trật tự trong doanh vẫn phiền toái Mục Lực thiếu gia hỗ trợ quản lý một chút." Hướng Mục Lực mỉm cười, sau khi thấy hắn gật đầu, Tiểu Y Tiên lúc này mới tiến vào trướng bồng trung tâm.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng yểu điệu, đợi đến khi chủ nhân của nó khuất khỏi tầm mắt, Mục Lực lúc này mới có lý do để thu hồi ánh mắt, bàn tay nắm lại, khóe miệng nhếch lên thoáng hiện nụ cười quỷ dị.
Sắc trời tựa như đống lửa đang cháy chậm rãi phủ xuống dãy núi. Hắc ám bao phủ rừng rậm, cành lá lúc này co rúm lại tựa như một con mãnh thú giương nanh múa vuốt. Theo bóng đêm phủ xuống, doanh địa cũng dần dần tĩnh lặng, ngoại trừ dong binh gác đêm ở ngoài, chỉ có thanh âm răng rắc của củi đang cháy trong hỏa diễm dữ dội.
Trong bóng tối yên tĩnh, chỗ lều vải vừa động, một thân ảnh đen kịt uyển chuyển từ trong lều lặng lẽ vọt ra, sau đó không một tiếng động lách qua kẽ hở giữa đám thủ vệ chạy vào trong rừng rậm.
Sau khi bóng đen rời đi không lâu, một đạo thân ảnh cũng từ một lều vải khác vọt ra, nhanh chóng theo sau bóng đen. Trong rừng rậm, xa xa thỉnh thoảng truyền đến thanh âm sói tru, làm cho người ta cảm thấy dựng tóc gáy.
Hai đạo hắc ảnh vội vã một trước một sau, từ từ ly khai doanh trại càng ngày càng xa.
Trong bóng tối, Tiêu Viêm hơi ngẩng đầu, nhờ nguyệt quang nhàn nhạt nhìn thấy thân ảnh uyển chuyển xinh đẹp không xa phía trước, nhanh chân đuổi theo.
"Tìm bảo khố, bắt đầu rồi…"
Dư âm rất nhỏ trong bóng tối, mang theo sự hưng phấn của thiếu niên chậm rãi tiêu tán.
Đấu Phá Thương Khung
Đánh giá:
Truyện Đấu Phá Thương Khung
Story
Chương 114: Tham Bảo
10.0/10 từ 30 lượt.