Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 91: Thiên Mộng, Băng Đế (Thượng)

Nghe Thiên Mộng Băng Tằm nói thế Hoắc Vũ Hạo không khỏi nuốt nước miếng.
- Thiên Mộng ca, thôi đừng nói nữa, không thôi chút lòng tin cỏn con của đệ bị ca đả kịch tan tành mất. Tam Đại Thiên Vương của cực bắc này thật sự cách đệ quá xa. Chúng ta tính chuyện thực tế đi, khi nào phụ thêm Hồn Hoàn cho đệ đây? Còn giác tỉnh vũ hồn thứ hai nữa.
- Cái gì mà cách đệ quá xa? Không không, một chút cũng không xa.
Thiên Mộng Băng Tằm cười cười làm vẻ thần bí nói:
- Vũ Hạo à! Đệ chưa nghe câu càng can đảm thì càng được nhiều hơn sao? Lần này mục tiêu quan trọng nhất của chúng ta chính là người thứ hai trong Tam Đại Thiên Vương a!
- Cái gì?
Hoắc Vũ Hạo nghe xong cảm giác như sét đánh bên tai, khóe miệng giật giật, thành khẩn nói:
- Thiên Mộng ca, ca không thấy đi xa đến vậy chỉ để cho người ta một con mồi bé bỏng như đệ có chút vất vả sao?
Thiên Mộng Băng Tằm tức giận nói:
- Cái gì mà cho người ta con mồi? Đúng là phế vật, ta không ngờ lá gan đệ lại nhỏ vậy, không phải chỉ là Tam Đại Thiên Vương của cực bắc thôi sao? Có cái gì đáng sợ cơ chứ?
Hoắc Vũ Hạo bi phẫn nói:

- Không đáng sợ? Không đáng sợ sao lúc trước ca bỏ chạy hả?
- Ta...
Thiên Mộng Băng Tằm bực bội nói:
- Giờ không giống trước nữa, ta không còn là ta của ngày xưa. Ta đã dám dẫn đệ đến đây thì tự nhiên có biên pháp xử lý tên kia. Hại đệ chết ta có được gì đâu? Chẳng lẽ ta có thể sống lại? Với lại đệ xem cái thân thể của mình xem, không sử dụng biện pháp mạnh làm sao sau này đệ thay ca báo thù được, làm sao khiến ca nở mày nở mặt chứ hả?
Hoắc Vũ Hạo khiếp sợ trong giây lát rồi bình tĩnh lại, có chút bất đắc dĩ nói:
- Được rồi. Dù sao mạng đệ đã giao cho ca rồi, cho dù ca có đem đệ đi bán thì đệ cũng chỉ có thể ngồi giúp ca đếm tiến chứ biết làm sao? Thôi cứ đi tiếp, chết sớm sớm siêu sinh, chúng ta đi hướng nào đây?
- Tiếp tục đi về hướng bắc, tên kia chỉ quanh quẩn ở vùng trung tâm thôi. Từ giờ, đệ đi chậm lại một chút, đệ gần như đã tiến vào vùng trung tâm rồi, nơi này nhiệt độ cực thấp, là môi trường sinh sống lý tưởng cho hồn thú hệ băng. Giống như tên vừa rồi đấy. Ở đây tinh thần dò xét của ca cũng có thể bị sai sót, nên tốt nhất là chúng ta cứ cẩn thận đi, nếu không gặp phải bọn ác thì chúng ta tiêu đời.
- Dạ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hoắc Vũ Hạo xem như đã hiểu, Thiên Mộng Băng Tằm chỉ có một chút nắm chắc chứ không phải là trăm phần trăm, vẫn có nguy cơ bị thất bại. Nhưng với tính tình và kiến thức của nó, lần này nó đã mạo hiểm vào tới đây, nếu thành công thì lợi ích đạt được tuyệt đối không nhỏ. Thậm chí lớn đến nỗi khiến bất cứ người nào biết được đều phải giật mình kinh hãi.
Hoắc Vũ Hạo vì muốn che dấu bản thân thật tốt nên đã tháo hai miếng gỗ dưới chân xuống, đi chậm lại, từ từ vượt qua từng đống tuyệt cao đến nửa thước trước mặt hắn. Hắn hiện giờ đã hoàn toàn tin tưởng lời Thiên Mộng Băng Tằm mấy ngày trước, nếu không có cái vỏ này của nó, chỉ sợ giờ hắn đã bị đông cứng thành môt khối băng rồi.
Ở cái nơi quỷ quái này, bông tuyết cũng cứng hơn bình thường, từng cơn bão tuyết cứ thổi đến không ngừng làm hắn có cảm giác như có ai đó đang thi triển Hồn Kỹ vậy. Cường độ của từng cơn gió không ngừng lớn lên, liên tục như thế khiến hắn không thể không bò rạp xuống mặt băng, đúng là lúc này hắn không sợ lạnh nữa, nhưng như thế cũng không có nghĩa là hắn không sợ gió.

Vì nhiệt độ ở đây quá thấp nên bầu trời cũng vặn vẹo không thể nhìn rõ nữa, tuy nhiên, thỉnh thoảng cũng có xuất hiện một chút ánh sáng bảy màu rực rỡ.
Đi thêm hai ngày nữa, cuối cùng Hoắc Vũ Hạo đã cảm thấy có chút kiệt sức, không phải vì thể lực của hắn yếu kém mà chủ yếu vì không được ăn uống đầy đủ.
Hắn không sợ lạnh nhưng thức ăn nước uống thì không a! Bất kể là cái gì, miễn vừa lấy ra khỏi Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ liền lập tức đóng băng. Thế nên lần nào muốn ăn uống cũng hết sức cực khổ, hắn chỉ có thể dùng răng cạo cạo từng chút một. Thiên Mộng Băng Tằm cũng không có hắn dựng lều trại, sợ bị hồn thú chú ý.
Nước uống thì thôi rồi, số nước hắn mang theo giờ đã đông cứng hết. Vì thế mỗi lần khát nước hắn đành phải nhặt tuyết ngậm đỡ, nhưng khổ nỗi những bộ phận khác trong cơ thể hắn không có gì bảo vệ, băng tuyết vừa vào liền khiến hắn rùng mình mấy lần mới bình thường được.
Trong tình huống này hắn đành phải nhịn ăn thôi, có điều lê bước dưới lực cản của bảo tuyết khiến hắn hao hổn rất nhiều thể lực, tuy hồn lực có thể khôi phục nhưng thiếu ăn thiếu uống, dần dần hắn đã cảm thấy không chịu nổi nữa rồi.
Lúc này hắn đang ngồi sau một đống tuyết, xung quanh đều là những đồi tuyết cao ngất, Hoắc Vũ Hạo thở hổn hển nói:
- Thiên Mộng ca, tiếp tục thế này đệ chịu không nổi nữa mất! Cho dù giờ có tìm được Hồn Thú chúng ta cần, với cái điều kiện này đệ làm sao mà đánh chết nó đừng nói chi là dung hợp làm Hồn Hoàn! Mà có nếu có thành công, chỉ sợ đệ cũng không lết ra khỏi cái địa phương này được. Thật sự là quá sức của đệ rồi a.
Vừa nói hắn vừa lấy cái áo bông bọc một mớ lương khô lại, hắn định dùng nhiệt độ cơ thể mình làm mềm nó một chút nhưng làm sao có thể dễ dàng như vậy. Cái vỏ của Thiên Mộng Băng Tằm để lại không chỉ ngăn khí lạnh từ bên ngoài tràn vào còn cản cả nhiệt độ hắn tỏa ra xung quanh. Cuối cùng hắn chỉ có thể vừa ngậm vừa cào miếng lương khô, chờ nó tan được chừng nào thì ăn được chừng ấy.
- Được rồi, được rồi. Đệ bớt càm ràm đi, tới đây là tương đối ổn rồi. Giờ chúng ta chỉ cần ngồi đây ôm cây đợi thỏ là xong.
Thiên Mộng Băng Tằm ngừng một lát rồi nói tiếp.
- Đệ nghỉ ngơi lại sức một chút rồi sau đó làm theo những lời ta hướng dẫn.

Hoắc Vũ Hạo ngồi nghỉ ngơi một lúc, đến khi đứng dậy thì tuyết đã gần như lấp đầy hết xung quanh.
Giọng nói của Thiên Mộng Băng Tằm lại vang lên, lần này ngữ điệu của nó lại nghiêm túc chưa từng thấy:
- Vũ Hạo, đệ xem, nếu giờ không còn lớp vỏ của ta bảo vệ thì đệ có thể chống đỡ được bao lâu?
Hoắc Vũ Hạo giật mình, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu đệ toàn lực thúc dục hồn lực, thì khoảng năm phút là dư sức, tối đa không quá mười phút.
Thiên Mộng Băng Tằm nói:
- Nếu muốn dụ tên kia đến nhất định phải phát ra khí tức của ta, sau đó mới có thể bày kế biến nó thành Hồn Hoàn nòng cốt của đệ, mấu chốt vấn đề là ở lớp da này. Bởi thế nên đệ phải chịu khổ một chút nữa rồi. Trong khoảng thời gian này, ta không những phải vây bắt nó mà còn phải đàm phán với nó nữa. Việc quan trọng nhất của đệ bây giờ là phải chịu đựng, nếu không chúng ta công dã tràng mất thôi.
Vẻ mặt Hoắc Vũ Hạo xụ xuống, đau khổ nói:
- Lão đại à, sao từ đầu không nói rõ để đệ còn mang theo nhiều quần áo ấm a!
Thiên Mộng Băng Tằm hừ lạnh một tiếng nói:
- Đệ nghĩ ở đây có quần áo ấm là có thể đỡ lạnh à? Kiên trì năm phút? Đệ đánh giá cao mình quá rồi. Bây giờ đệ vào trong kia làm một đỡ một chổ ở tạm đi, lát nữa khi ta lấy cái lớp xác ra thì đệ ở trong ấy nhóm lửa sưởi ấm. Tiếp theo có phát sinh chuyện gì cũng không được làm bừa. Lần này chúng ta đi, không thành công thì thành nhân. Đệ có thể sử dụng Tinh Thần Tham Trắc để biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì nhưng tuyệt đối không được làm bậy, đệ hiểu chưa?

Hoắc Vũ Hạo vội vàng gật đầu.
Muốn ở dưới mặt tuyết làm một nhà băng không phải là chuyện đơn giản với người bình thường a! Mặc dù nó gọi là "tuyết" nhưng lại không thật sự là "tuyết", vì nó cứng như băng vậy. Hoắc Vũ Hạo thúc dục hồn lực vào Bạch Hổ chủy đào bới không ngừng, vậy mà mất gần một ngày mới miễn cưỡng làm được một hầm băng nho nhỏ vừa đủ để hắn chui vào.
- Ta chuẩn bị bắt đầu đây. Vũ Hạo à, lần này muốn thành công đệ phải vượt qua ba cửa ải, cửa thứ nhất chính là chống đỡ qua được khoảng thời gian ngắn ngủi ở đây. Cái thứ hai là vận khí, hi vọng may mắn sẽ mỉm cười mà giúp đỡ ta khắc chế được hắn, cái cuối cùng chính là nghị lực. Đệ là người ta đã chọn, nếu đệ thất bại thì ta và đệ cùng bỏ mạng tại đây. Còn nếu thành công, ta đảm bảo đệ sẽ thật sự một bước lên trời, trở thành thiên tài đệ nhất đại lục Đấu La này. Chúng ta cùng nhau hợp lực chiến thắng trận này nha.
Nói đến đây, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy giọng nói của Thiên Mộng Băng Tằm đã có vài phần kích động. Nhưng giờ hắn còn có thể làm gì nữa? Đã đến bước này hắn chỉ còn cách cùng tiến cùng lui với Thiên Mộng Băng Tằm, không còn đường lui nữa rồi. Hắn không nhiều lời vô ích, gật đầu một cái tỏ vẻ hoàn toàn ủng hộ Thiên Mộng Băng Tằm.
Trong đầu hắn, một luồng dao động tinh thần lực nồng đậm xuất hiện, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy cả người choáng váng, miễn cưỡng dựa vào hầm băng mới đứng vững được.
Hồn Hoàn duy nhất của hắn đã xuất hiện bên cạnh, Hồn Hoàn trắng tinh này tỏa ra một luồng ánh sáng rực rỡ, nó bay vòng vòng xung quanh người hắn vài vòng rồi mới từ từ có biến động.
Hoắc Vũ Hạo cảm thấy ánh sáng màu vàng kim trong mắt hắn đang phát sinh biến hóa, đầu óc hắn vẫn còn tỉnh táo nhưng lại không thể khống chế cơ thể được nữa.
Giờ khắc này, hắn cảm nhận được mọi thứ xung quanh một cách rõ ràng, hơn nữa càng lúc càng có thể khuếch tán ra xa, cái loại cảm giác này cũng giống như đang từ trên cao nhìn xuống mặt đất vậy, hoàn toàn khác xa cảm giác bình thường hắn sử dụng Tinh Thần Tham Trắc.
Phạm vi dò xét lên đến vạn km, gần như bao quát hết khu vực trung tâm cực bắc, mà ánh sáng ở khắp nơi cũng dần ảm đạm, giống như đang từ ban ngày một lèo chuyển về đêm. Một cỗ khí thế đầy uy phong không ngừng bành trướng ra bên ngoài, mà lấy Hoắc Vũ Hạo làm trung tâm, luồng tinh thần lực khổng lồ ấy cũng từ từ nở rộ.
Hoắc Vũ Hạo giật mình phát hiện từng giây từng phút này hắn cứ như là một vị vua trên cao nhìn xuống lãnh thổ của mình, mặt đất, mưa băng bão tuyết, bất cứ cái gì cũng thần phục dưới chân hắn. Cái loại cảm giác này quá mức tuyệt vời. Giống như giờ hắn chỉ cần với tay một cái là có thể hủy thiên diệt địa, bất cứ cái gì cũng làm được.
Trên bầu trời ảm đảm đột nhiên xuất hiện từng trận sắm sét vang rền. Lúc này Hoắc Vũ Hạo ngạc nhiên phát hiện cơ thể mình đã hoàn toàn biến thành màu vàng.


Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn) Truyện Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn) Story Chương 91: Thiên Mộng, Băng Đế (Thượng)
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...