Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chương 330: Ám Kim Khủng Trảo Hùng ngàn năm (Hạ)
Sau khi hoàn thành những việc đó, lúc này Hoắc Vũ Hạo mới bắt đầu nhóm lửa nướng thịt.
Hắn cũng không cần thêm vào bất kỳ gia vị gì, trước tiên hắn lấy một miếng thịt xiên vào cành cây rồi đặt ở bên trên ngọn lửa, nhánh cây ở trong tay hắn không ngừng xoay tròn, không lâu sau miếng thịt đã chuyển sang màu vàng óng, mùi thơm nồng đậm nhất thời tràn ngập. Miếng thịt biến sắc rất nhanh, hơn nữa hình thể của nó cũng bắt đầu nhanh chóng co rút lại.
Hoắc Vũ Hạo lập tức lấy xiên thịt lên, sau đó rắc đều hỗn hợp gia vị lên bên trên. Hắn nhẹ nhàng lắc lắc xiên thịt để nước mỡ ở trên miếng thịt rơi đi hết rồi đưa vào miệng của mình.
Huyền Lão ở một bên vừa nhìn vừa nuốt nước miếng, bộ dáng tha thiết mong chờ, làm sao còn nửa phần uy nghiêm của siêu cấp cường giả đương thời. Nhưng mà cái này cũng không thể trách lão. Lão là Thao Thiết Đấu La nên hoàn toàn không có lực miễn dịch đối với các loại thức ăn.
Sau khi cắn hai ba miếng, miếng thịt thơm ngon đã chui hết vào miệng Hoắc Vũ, nước thịt nồng đậm mùi thơm tràn ngập ở trong miệng. Đừng thấy Ám Kim Khủng Trảo Hùng có lực phòng ngự mạnh mẽ như vậy, nhưng mà thịt của nó lại cực kỳ mềm, không dai, giống như vừa vào miệng liền tan ra vậy. Lúc trước Huyền Lão có nói Ám Kim Khủng Trảo Hùng là một trong những loại thịt ngon nhất, Hoắc Vũ Hạo còn có chút nghi ngờ nhưng lúc này đã hoàn toàn tin rồi. Sau khi ăn hết miếng thịt này, ánh mắt của hắn cũng phát sáng lên.
Sau khi nuốt hết đám nước thịt mang theo mùi hương nồng nàn vào trong bụng, chẳng những miệng vẫn còn cảm giác béo ngậy mà trong bụng cũng có một cỗ nhiệt khí tràn ngập, một ngày căng thẳng và mệt mỏi dường như trong khoảnh khắc này đã bị cỗ nhiệt khí này tiêu trừ hết.
- Đúng thật là mỹ vị!
Hoắc Vũ Hạo rất là tán thưởng.
Huyền lão tức giận nói.
- Thằng nhóc chết tiệt, không biết kính trọng người già cả gì hết. Lẽ ra miếng thịt đầu tiên phải đưa cho ta mới đúng.
Hoắc Vũ Hạo cười ha ha nói.
- Huyền lão, ngài đừng có gấp. Con chỉ mới ăn thử xem thịt của Ám Kim Khủng Trảo Hùng này cần phải nướng như thế nào. Hiếm khi có được nguyên liệu tốt như vậy, cũng không thể lãng phí chế biến bậy bạ được. Tiếp theo sẽ đến phần của ngài mà, ngài yên tâm đi. Thịt của con Ám Kim Khủng Trảo Hùng này cực kỳ tươi, chỉ cần nướng một chút là được. Đáng tiếc là không có trứng chim, nếu không con còn có thể nướng nó ngon hơn nữa.
Ánh mắt của Huyền Lão sáng lên, nói.
- Chuyện này nào có đáng gì? Cần bao nhiêu quả?
Hoắc Vũ Hạo sửng sốt, nói.
- Đương nhiên là cần phải…Chẳng lẽ….
Hắn còn chưa dứt lời. Trên tay Huyền lão chợt có hào quang lóe lên, bảy tám quả trứng chim liền xuất hiện ở trong tay. Đám trứng chim này có đủ mọi loại màu sắc.
- Đây là trứng của gà ngũ sắc, được chưa?
Huyền Lão nói có chút đắc ý.
Hoắc Vũ Hạo mở to hai mắt nhìn nói.
- Ngài lại có thể mang theo bên mình trứng chim sao?
Huyền Lão thần thần bí bí nói.
- Nói cho các ngươi biết một bí mật. Lão già ta đây cái gì có thể thiếu, chỉ có thức ăn là không thể. Đừng nói là trứng chim, chỉ cần ngươi gọi ra loại đồ ăn gì thì trên người của ta đều có cả. Có một lần ta ra ngoài vì không mang đủ thức ăn mà đói muốn kiệt sức nên sau đó trở về ta liền bảo tên nhóc Tiền Đa Đa đặc biệt chế tạo cho ta một cái Hồn Đạo Khí trữ vật có thể bảo quản thức ăn tươi sống.
Vương Đông cười hì hì nói.
- Huyền Lão, ngài cũng thật không làm xấu hổ cái tên Thao Thiết Đấu La của mình nha!
Huyền Lão đưa mấy cái trứng gà ngũ sắc cho Hoắc Vũ Hạo, nói.
- Nhanh lên nào.
Hoắc Vũ Hạo nói.
- Vậy trên người ngài có mang theo bát hay không? Tốt nhất là thêm một cái bàn chải thật sạch nữa.
Một giây sau, những đồ vật hắn muốn đều xuất hiện ở trong tay…
Huyền Lão ngồi xổm ở bên cạnh đống lửa như một cậu bé, vừa nuốt nước miếng vừa đưa mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo nướng thịt.
Hoắc Vũ Hạo cũng không dám để cho lão nhân gia suốt ruột chờ đợi, lại bắt đầu nướng thịt.
Nhờ kinh nghiệm ban nãy, hắn đã tự tin có thể chế biến thịt của Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Loại nguyên liệu nấu ăn cao cấp này không cần phải chế biến quá lâu, cũng không cần quá nhiều nguyên liệu. Giữ nguyên hương vị bản thân nó chính là tốt nhất.
Bởi vậy, sau khi đảo qua đảo lại miếng thịt Ám Kim Khủng Trảo Hùng ở trên ngọn lửa ba lần, Hoắc Vũ Hạo liền đưa nó đến trước người, nhanh chóng rải lên nó một ít muối ăn, sau đó lại dùng cái bàn chải quét đều một lớp trứng chim lên trên miếng thịt một lần.
- Huyền Lão, mời ngài ăn thử và cho nhận xét.
- Cái này sao? Đây là lần đầu tiên ta ăn thịt nướng quét trứng chim lên trên.
Nói còn chưa xong đã nhét miếng thịt vào trong miệng. Sau khi nhai nhồm nhoàm thì Huyền Lão đã nuốt cả miếng thịt lớn vào trong bụng.
- Thế nào?
Hoắc Vũ Hạo hỏi.
Huyền Lão có chút ngẩn người nhìn hắn, hai mắt dần dần phát sáng lên. Ở bên trong quang mang màu hoàng sắc kia đúng là có vài phần giống như khi lão chiến đấu với tông chủ Độc Bất Tử của Bản Thể Tông.
- Ta hối hận.
Huyền Lão nói một câu không đầu không đuôi.
Hoắc Vũ Hạo nghi ngờ nói.
- Hối hận cái gì? Không thể ăn sao? Thịt của Ám Kim Khủng Trảo Hùng này cực kỳ tươi, bên trong có rất nhiều nước thịt, hơn nữa mỡ phân bố cực kỳ đều, không cần phải nướng qua lâu là đã có thể ăn rồi. Ở bên ngoài quét trứng chim là vì khiến cho chất thịt của nó càng thêm tươi sống, hơn nữa mùi vị hoàn toàn bị giữ ở bên trong. Lúc nhai thịt, hương thơm nồng nàn của nước thịt sẽ càng bùng nổ khoái cảm, hẳn là cực kỳ ngon mới đúng. Trước kia đến giờ ta cũng chưa từng dùng nguyên liệu tốt như vậy để nấu ăn đâu.
Huyền Lão nói.
- Ta nói hối hận, là hối hận vì sao lúc trước không giành để thu ngươi về làm đệ tử! Nếu ngươi là đồ đệ, lão phu nhất định sẽ dẫn ngươi đi khắp đại giang nam bắc, bồi dưỡng cho ngươi trở thành đầu bếp cao cấp nhất đại lục. Ha ha.
Nghe đến đó Vương Đông đã không nhịn được mà cười lên ha hả.
- Vũ Hạo, nhanh lên, ta cũng muốn ném thử một miếng. Có thể khiến cho Huyền Lão muốn bồi dưỡng ngươi trở thành đầu bếp, nhất định là mùi vị không tệ.
Quá trình kế tiếp, dĩ nhiên là ăn uống tưng bừng. Hoắc Vũ Hạo bận đến mức không ngẩng đầu lên được. Khối thịt nặng hơn mười cân thịt kia có ít nhất hơn một nửa đã chui vào bụng Huyền Lão, sau khi phát hiện bấy nhiêu không đủ ăn, lão lại đi cắt thêm một khối nữa.
Huyền Lão cũng từng thử tự chế biến. Nhưng lão liền phát hiện ra quả thực mình không có hoa tay. Miếng thịt được chế biến kém xa của Hoắc Vũ Hạo.
Khi ba người ăn no căng cả bụng thì Tiêu Tiêu cũng tỉnh dậy.
Sau khi khôi phục giác quan, cái đầu tiên bị kích thích không phải là thị giác mà lại là khứu giác.
- Oa, thơm quá, đây mùi gì thế?
Tiêu Tiêu mở to mắt, liếc mắt một cái liền thấy đống lửa to đùng trước mặt.
- Tiêu Tiêu, dung hợp Hồn Hoàn thế nào?
Hoắc Vũ Hạo ân cần hỏi han. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tiêu Tiêu chẳng thèm trả lời câu hỏi của hắn, mà giơ tay cướp lấy miếng thịt Ám Kim Khủng Trảo Hùng mà Hoắc Vũ Hạo vừa mới nướng xong, sau đó há mồm cắn lấy cắn để.
- Oa, ngon quá, thật sự là quá ngon. Lớp trưởng, sau này mình theo đuổi cậu. Ai mà có thể gả cho cậu thật là hạnh phúc mà. Không được không được, mình không thể nói chuyện nữa, sẽ cắn trúng lưỡi mất…
Tiêu Tiêu từ sau khi bái Huyền Lão làm sư phụ, dường như thiên phú ở phương diện ăn uống này cũng tăng mạnh. Ăn nhiều, ăn nhanh, ăn đến mức dễ sợ.
- No quá. Thật tuyệt vời.
Tiêu Tiêu thỏa mãn thở dài một hơi, cô bé lấy ống tay áo lau mỡ trên miệng, vẻ mặt thỏa mãn.
Huyền lão đã no căng bụng từ lâu rồi, nhưng mà lão lại không rảnh rang chút nào. Trong lúc Tiêu Tiêu ngồi ăn thịt nướng, lão lại bận rộn cắt cắt xén xén đống thịt Ám Kim Khủng Trảo Hùng thành tám khối. Khối thịt lớn nhất tốt nhất thì để cho Hoắc Vũ Hạo dùng Cực Hạn Chi băng đông cứng lại rồi cất vào trong túi, chờ khi nào trở về thì tiếp tục ăn.
Thịt của Ám Kim Khủng Trảo Hùng cực kỳ bổ dưỡng, cho dù là trên bàn cơm của đệ tử trung tâm ở học viện Sử Lai Khắc cũng hiếm khi có. Đương nhiên Huyền Lão cũng không có hào phóng như vậy. Lão coi mấy khối thịt kia như bảo bối của mình. Chỉ để lại mỗi cái tay gấu cho Hoắc Vũ Hạo.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo cũng chưa hiểu được cái tay gấu của con Ám Kim Khủng Trảo Hùng này để làm gì.
- Huyền lão, chúng ta đi ra ngoài, hay là ở lại nơi này để cho Tiêu Tiêu hấp thu Hồn Cốt đã?
Hoắc Vũ Hạo hỏi Huyền lão.
Huyền lão nói.
- Ở đây luôn đi. Ta ăn no quá, lười nhúc nhích. Có ta ở đây, cũng chẳng có con Hồn Thú nào dám to gan tới gần.
Quả thật như thế, bọn họ nhóm lửa ở chỗ này, lại còn nướng thịt nữa. Nhưng mà vẫn không có con Hồn Thú nào dám tới gây rối. Đối với điểm này, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều không biết Huyền lão làm như thế nào.
Tiêu Tiêu đã nghe xong Huyền Lão giảng thuật Ngoại Phụ Hồn Cốt Ám Kim Khủng Trảo. Lúc này vừa nghe tới việc cần hấp thu cái hồn cốt này. Cô bé không khỏi nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, vẻ mặt hết sức kích động.
- Lớp trưởng, mình lấy thân báo đáp có được không?
Đôi mắt to của Tiêu Tiêu ngập nước.
- Không được.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông gần như đồng thanh nói.
- Hả?
Tiêu Tiêu tò mò nhìn bọn họ.
Hoắc Vũ Hạo tức giận nói.
- Cậu mới có bấy nhiêu tuổi, lại dám bảo muốn lấy thân báo đáp. Cậu có biết lấy thân báo đáp là có ý gì không?
Tiêu Tiêu cười ha ha nói.
- Lớp trưởng, cậu không cần phải nói nữa. Cậu còn nhỏ hơn cả mình mà. Nhớ khi chúng ta so tuổi lần trước, mình đứng thứ năm, cậu đứng thứ sáu, Vương Đông nhỏ nhất. Còn giảng giải lý lẽ với mình sao? Vậy cậu nói xem lấy thân báo đáp là có ý gì?
Nghe cô bé hỏi như vậy, Hoắc Vũ Hạo không khỏi lại nhớ đến Mã Tiểu Đào, đỏ lên mặt nói.
- Mình cũng không biết nữa.
Tiêu Tiêu cười nói.
- Ngay cả cậu cũng không biết mà còn nói mình. Dù sao thì ý tứ của mình chính là như vậy. Nếu như cậu thật sự có ý với mình, vậy thì nhanh lên. Bổn cô nương rất hoan nghênh. Hơn nữa nhất định sẽ mở rộng cửa lớn để đón ngươi.
Phụt.
Huyền Lão đang ngồi bênh cạnh uống rượu đột nhiên phun hết ra, trừng mắt nhìn Tiêu Tiêu một cái nói.
- Đừng có nói lung tung, nhanh chóng dung hợp đi. Lão phu cũng muốn nhìn một chút hồn cốt bàn tay phải của Ám Kim Khủng Trảo Hùng này đến tột cùng là có thể thần kỳ tới trình độ nào.
Nói xong lão liền đưa khối Hồn Cốt kia đến trước mặt Tiêu Tiêu, ý bảo cô bé lập tức bắt đầu.
Tiêu Tiêu tiếp nhận hồn cốt, cúi đầu nhìn nhìn, sau đó lại mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông. Nghiêm túc nói.
- Cám ơn.
Cô bé cực kỳ nhấn mạnh hai chữ này.
Tiêu Tiêu nhìn khối xương bàn tay phải của con Ám Kim Khủng Trảo Hùng kia, ngồi xuống tại chỗ. Sau đó điều động hồn lực vừa mới đột phá để dung hợp Hồn Cốt với bản thân mình.
Có thể thấy rõ ràng, cái bộ xương tay phải kia dưới tác dụng hồn lực của cô bé giống như bị hòa tan thành một mảnh chất lỏng mày vàng lợt, từ từ thẩm thấu vào trong tay phải của cô bé.
Vương Đông thấp giọng nói.
- Vừa rồi quên mất không bảo Tiêu Tiêu thử dùng Hồn Kỹ mà cậu ấy mới có được từ Hồn Hoàn thứ ba. Hồn kỹ mà Ám Kim Khủng Trảo Hùng mang đến nhất định sẽ không kém. Ta có dự cảm, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh có được Hồn Hoàn ngàn năm này, nhất định sẽ thay da đổi thịt.
Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Đánh giá:
Truyện Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Story
Chương 330: Ám Kim Khủng Trảo Hùng ngàn năm (Hạ)
10.0/10 từ 22 lượt.