Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 327: Cá lớn nuốt cá bé, luật rừng! (Hạ)


Nơi này là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, vì phải bảo hộ ba đứa nhóc kia nên Huyền lão không dám có chút thả lỏng nào. Thảm kịch ngày xưa đã để lại nỗi ám ảnh quá to lớn cho lão, nên lúc này lão vô cùng cảnh giác. Lực lượng của lão vẫn luôn đi theo ba người Hoắc Vũ Hạo, chỉ là phần lực lượng ấy nằm yên dưới lòng đất, dù Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo có mạnh như thế nào cũng không thể phát hiện được.

Ngay khi Huyền lão trông thấy con Hổ Ma Miêu vạn năm xuất hiện đã vô cùng hoảng sợ, loại hồn thú cấp bậc này đối với lão đương nhiên chẳng đáng nhắc đến, nhưng với ba người Hoắc Vũ Hạo tu vi trung bình chỉ khoảng cấp 30 thì chính là trí mạng!

Có điều, Huyền Lão đã dạy học ở học viện Sử Lai Khắc nhiều năm, ngay lúc này dĩ nhiên sẽ không dễ dàng ra tay. Lão muốn nhìn xem, dưới tình huống nguy cơ sinh tử này thì sức chiến đấu của ba tên nhóc kia có thể phát ra được tới đâu. Lão cũng không hy vọng vì có sự bảo hộ của mình mà ba người Hoắc Vũ Hạo trở nên lười biếng.

Sự thật chứng minh, thực lực ba người Hoắc Vũ Hạo thể hiện ra khiến lão được mở rộng tầm mắt, ban đầu lão dự đoán, ba đứa nó nhiều nhất chỉ có thể ngăn cản công kích của Hổ Ma Miêu vạn năm được một lúc thôi. Nhưng ai ngờ kết quả cuối cùng lại là Hổ Ma Miêu vạn năm bị bắt mà còn là bị bắt sống nữa chứ.

Cái kết cục này thật sự là Huyền Lão đoán không được. Đây cũng là lần đầu tiên lão biết, thực lực của ba tên nhóc này hoàn toàn không thể dùng phương pháp đánh giá tu vi hiện nay để mà phán đoán được. Ngay khi Hoắc Vũ Hạo sử dụng Băng Hoàng Chi Nộ, hơi thở cổ xưa vô cùng mạnh mẽ phát ra từ nó đã khiến Huyền Lão giật mình khiếp sợ.

- Khảo nghiệm sinh tử quả nhiên lúc nào cũng có thể giúp con người tiến bộ. Ba tên nhóc này cũng không tệ, rất tốt. Xem ra lần này ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đã giúp bọn nhóc hiểu thêm nhiều thứ, bọn chúng đã biết cái gì gọi là luật rừng rồi. Ấy chà, may mắn của ba đứa nhỏ này thật là tệ.

Huyền Lão lầm bẩm vài câu rồi từ người lão bay ra một quầng sáng màu vàng rực. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hồn lực của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông càng lúc càng khôi phục nhanh, nháy mắt cả hai đã khôi phục gần được năm phần. Nhưng đúng lúc này, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên mở mắt.

Trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm này, nơi nơi đều có hồn thú, hắn làm sao dám thả lỏng cảnh giác? Cho dù là Hồn Lực tiêu hao thật lớn, Tinh Thần Tham Trắc vẫn liên tục được sử dụng. Chẳng qua vì để tiết kiệm Hồn Lực, trong quá trình hắn đang cùng Vương Đông tu luyện khôi phục đã đem Tinh Thần Cộng Hưởng bỏ bớt đi. Chỉ là chính bản thân hắn cảm thụ được chung quanh có biến hóa.

- Lại có hồn thú đến đây.

Tinh Thần Cộng Hưởng nháy mắt mở ra, Tinh Thần Tham Trắc nháy mắt phủ xuống người Vương Đông và Tiêu Tiêu.


Sắc mặt Vương Đông và Tiêu Tiêu đều biến đổi, lúc này bọn hắn đều không phải đang ở trạng thái tốt nhất, báo động lại xuất hiện, thật sự không thể nào không khẩn trương cho được.

Hoắc Vũ Hạo ra dấu, ba người vòng ra chỗ Hổ Ma Miêu bị đóng băng ban nãy, Hoắc Vũ Hạo nâng tay trái ấn lên tượng đá Hổ Ma Miêu vạn năm một cái, sau đó mơ hồ hiện lên một chút ánh sáng màu xanh biếc, sau đó hắn nhẹ nhàng khoát tay áo, lặng yên mở ra hồn kỹ Mô Phỏng của mình. Chẳng qua, lúc này không phải hắn mô phỏng khí tức hồn thú, mà là mô phỏng khí tức thực vật. Một tầng màu xanh biếc lờ mờ bao trùm trên thân ba người, dưới sự dẫn dắt của hắn thong thả hướng trong rừng cây rút đi, cố gắng không phát ra một chút tiếng vang nào.

Đúng lúc này Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo phát hiện ra tốc độ của hồn thú kia không phải nhanh như con Hổ Ma Miêu vạn năm, ngược lại có vẻ có chút chậm chạp.

Một con gấu lớn đen đúa chậm rãi xuất hiện bên trong Tinh Thần Tham Trắc, cái mũi của nó không ngừng dĩnh lên, dường như vừa đánh hơi được gì đó. Dựa theo khí huyết và dao động Hồn Lực, Hoắc Vũ Hạo lập tức đoán được bất kể con gấu này là loại hồn thú gì thì ít nhất nó cũng có tu vi ngàn năm, đây cũng không phải ngàn năm bình thường mà phải trên ba ngàn năm rồi.

Con gấu dựa vào khứu giác mẫn tuệ của mình rất nhanh đã tìm được nơi lúc trước đám người Hoắc Vũ Hạo chiến đấu, đầu tiên ánh mắt của nó vốn là bị tượng băng kia hấp dẫn. Nhưng rất nhanh, nó liền nghiêng đầu sang chỗ khác, đi tới trước mặt Hổ Ma Miêu ngàn năm kia.

Hoắc Vũ Hạo thông qua Tinh Thần Cộng Hưởng nói suy nghĩ của mình cho đồng đội của mình biết.

- Xem ra nó bị mùi máu tanh dẫn đến.

Con gấu này cao hơn ba thước, cực kỳ hùng tráng, lông trên người màu đen mơ hồ lấp lánh ánh kim sáng bóng, cho dù là nhìn thấy Hổ Ma Miêu vạn năm bị đóng băng, nó cũng không có một tia lo sợ nào.

Ở thế giới hồn thú chính là như vậy, tu vi mặc dù quan trọng, nhưng chủng loại cũng quyết định độ mạnh yếu. Tu vi của con gấu này đại khái vào khoảng ba ngàn năm đến năm nghìn năm. Vậy mà khi đối mặt với Hổ Ma Miêu vạn năm nó lại không tỏ ra sợ hãi, chứng tỏ nếu ban nãy hồn thú mà ba người Hoắc Vũ Hạo gặp phải là con gấu này, thì cuộc chiến tuyệt đối sẽ không được thoải mái như đối phó với Hổ Ma Miêu vạn năm vậy đâu.

Cho dù đều là hồn thú vạn năm nhưng chủng loại bất đồng, thực lực cũng là một trời một vực. Đổi lại nếu là một hồn thú thuộc loại hổ khác có tu vi vạn năm ở trong này, chỉ sợ con gấu này sẽ phải đi đường vòng. Tuyệt đối sẽ không dám tới gần.

Con gấu kia chỉ cắn ba cái đã làm thịt gọn gàng sạch sẽ con Hổ Ma Miêu ngàn năm, mà nó rõ ràng còn chưa ăn no. Nó bước đến trước tượng băng, thử dùng trảo của mình phá vỡ lớp băng cứng.

Sức mạnh của nó cực kì khủng bố, tu vi Hoắc Vũ Hạo tuy không cao nhưng đây dù sao cũng là băng có thuộc tính cực hạn, Hồn Lực lưu lại trên băng không được lâu nhưng khối băng này cũng cực kỳ cứng rắn. Vậy mà dưới đòn tấn công của nó, khối băng rất nhanh liền xuất hiện vết nứt. Phải biết rằng, Hổ Ma Miêu vạn năm không chỉ là bề ngoài bị đông lại, mà dưới tác dụng của Băng Hoàng Chi Nộ toàn bộ máu huyết đều hoàn toàn đông lại, bị đánh ra như vậy, không được bao lâu, thân thể của nó liền nương theo sự tan rã của khối băng mà tứ phân ngũ liệt.


Mà lúc này, ánh mắt Hoắc Vũ Hạo lại nhìn về phía Tiêu Tiêu.

- Thế nào?

Tiêu Tiêu hơi sửng sờ, nói :

- Cái gì thế nào?

Hoắc Vũ Hạo nói :

- Con gấu này có thích hợp làm Hồn Hoàn của cậu không?

Tiêu Tiêu kinh ngạc nói:

- Sao cậu lại đột nhiên nghĩ đến chuyện này? Niên hạn của nó có vẻ khá phù hợp cho mình hấp thu. Nhưng chúng ta chính là thông qua Tinh Thần Tham Trắc cảm nhận được nó, không thật sự nhìn thấy, rốt cuộc nó là loại hồn thú gì còn chưa thể xác định, làm sao cậu lại chắc như thế?

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:

- Mình biết cậu định tăng lực phòng ngự hoặc khống chế cho Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh, đúng không? Con gấu này đã nhìn thấy Hổ Ma Miêu vạn năm vậy mà máu huyết của nó cũng không có gì bất thường, chứng tỏ tâm tình của nó thập phần ổn định. Cái này có nghĩa nó cũng không sợ Hổ Ma Miêu vạn năm, rõ ràng tu vi có sự chênh lệch, nhưng nó vẫn công khai mà đến, hơn nữa bản thân Hổ Ma Miêu lấy công kích làm chủ, như vậy, ta có thể kết luận, con gầu này có 70% là am hiểu mặt phòng ngự. Hơn nữa công kích của Hổ Ma Miêu vạn năm đối với nó uy hiếp không lớn.

Tiêu Tiêu mở to hai mắt nhìn hắn, nói:



Hoắc Vũ Hạo nói:

- Chủ Vũ Hồn của mình là hệ tinh thần, tìm kiếm, phân tích vốn là nghề của mình mà. Quyết định nhanh lên, nếu không sẽ không còn kịp nữa.

Tiêu Tiêu nói :

- Cái này còn phải hỏi sao? Đã thấy thì làm sao có thể bỏ qua được. Có điều chúng ta miễn cưỡng lắm mới đối phó được con Hổ Ma Miêu vạn năm kia, còn con này có thể sao?

Hoắc Vũ Hạo dùng hành động trả lời thắc mắc của Tiêu Tiêu.

Con gấu kia chỉ sau vài lần đánh đã có thể phá nát khối băng, nó nhặt khối băng có chứa thân thể Hổ Ma Miêu bị vỡ nát giơ lên cao định ném xuống đất.

Đúng lúc này, khối băng Hổ Ma Miêu vạn năm đột nhiên biến thành màu xanh biếc, tiếp theo liền nổ tung, tiếng nỗ vang vọng khắp cả Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

Con gấu rống lên một tiếng vô cùng thê lương, ba người Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu rõ ràng đang ở cách nơi đó hơn trăm mét, nhưng vẫn cảm nhận được luồng dư chấn như sóng thần đánh thẳng vào mặt, cây cối xung quanh, bao gồm cả gốc cây đại thụ kế bên bọn họ cũng bị lực chấn kia đánh bay cả gốc. Ba người bị lực xung kích cuốn bay ra mấy chục thước mới dừng lại rơi xuống đất.

Cũng may có Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo báo trước, nên ba người đều có chuẩn bị kỹ càng, thuận thế mà đi, mới không bị thương.

Đừng nói Vương Đông và Tiêu Tiêu giật mình, ngay cả người khởi xướng là Hoắc Vũ Hạo cũng khiếp sợ tái mặt.

Luồng sóng xung kích khủng bố ấy còn mang theo cả băng vụn, lớp băng vụn ấy rất mịn nhưng cực kỳ lạnh khiến người khác không khỏi ớn lạnh.


Vụ nổ mạnh kia làm Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo bị xáo trộn hỗn loạn, tan rã. Có điều bây giờ hắn cũng không cần phải dùng đến Tinh Thần Tham Trắc mà dò xét nữa, chỉ cần dùng mắt nhìn cũng đủ rồi.

Khung cảnh hiện ra trước mắt bọn họ cực kỳ dữ dội. Lấy chỗ con Hổ Ma Miêu bị đông lúc trước làm trung tâm, trong phạm vi đường kính tầm trăm mét xuất hiện một cái hố sâu khổng lồ, trong phạm vi này tất cả thực vật toàn bộ không còn sót lại chút gì, trong vụ nổ kinh khủng kia tất cả đã biến thành phấn vụn.

Trung tâm hố sâu, sâu chừng ba thước, có hình dạng nửa hình tròn, cho dù là thực vật bên ngoài, cũng bị nghiêng ngã cả một mãng lớn, giống như cánh đồng lúa bị gió táp làm cho ngã rạp xuống vậy.

- Này, chuyện này là sao?

Tiêu Tiêu trợn mở to mắt bất ngờ nhìn hắn, hỏi.

Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói:

- Mình cũng không nghĩ tới lại mạnh như vậy. Vừa rồi, mình thử dùng Băng Bạo Thuật trên người Hổ Ma Miêu vạn năm

Vương Đông giật mình nói:

- Uy lực Băng Bạo Thuật của ngươi lại lớn như thế sao?

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Các cậu quên rồi sao? Trong buổi đấu giá ở phòng đấu giá Tinh Quang, hồn cốt có hồn kỹ Băng Bạo của Băng Bích Hạt chính là vật phẩm gần cuối, còn vật phẩm cuối cùng là phôi thai của Hồn Thú mười vạn năm. Băng Bạo Thuật được sử dụng thích hợp có thể nói đó chính là một thần kỹ nhưng trong một số trường hợp bình thường thì không có chút hiệu quả nào. Không phải bất cứ lần kích nổ nào cũng có uy lực lớn.

- Băng Bạo Thuật đúng là thông qua các khối băng mà nổ tung nhưng lực nổ mạng yếu thế nào có liên quan mật thiết với lượng hồn lực của ta. Điểm khủng bố nhất Băng Bạo Thuật cũng giống như Thi Bạo của tên Tà Hồn Sư lần trước, thực lực của người sử dụng càng mạnh thì lực nổ càng khủng khiếp. Nhưng khi sử dụng phải thỏa mãn hai điều kiện, thứ nhất là sinh vật bị đóng băng phải bị đông cứng cả cơ thể. Thứ hai, ta phải dùng tay trái chạm vào khối băng đó, dẫn động Băng Bạo Thuật, sau đó kết hợp với khí băng trong cơ thể nó sinh ra một chút phản ứng đặc biệt, vậy thì ta có thể điều khiển nó nổ bất cứ lúc nào. Thực lực của mục tiêu cho nổ càng cao thì uy lực càng mạnh.


Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn) Truyện Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn) Story Chương 327: Cá lớn nuốt cá bé, luật rừng! (Hạ)
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...