Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 312: Cường địch bỗng nhiên đánh tới


Hồn Hoàn đầu tiên và thứ hai của cô bé lóe sáng, Hồn Kỹ Long Chi Hỏa, Long Chi Nộ đồng thời bùng nổ, cả người Vu Phong như rực cháy lên, trông giống hệt như một cục than đang bị lửa nóng thiêu đốt dữ dội vậy.

Sắc mặt Hoắc Vũ Hạo không chút thay đổi, cứ thế nghênh đón cô. Đối mặt với Vũ Phong đang giương nanh múa vuốt tấn công, tay phải của hắn nhanh như chớp đánh mạnh về phía trước. Vẫn là chiêu Băng Đế Chi Ngao như cũ.

Một chưởng trông như đơn giản kia nhưng lại có sự biến hóa vô cùng. Tuy lúc này Vu Phong đang trong trạng thái kích động, nhưng thực lực của cô bé tuyệt đối không yếu. Theo ý nào đó mà nói thì cô bé có phần giống Mã Tiểu Đào. Tuy rằng xúc động, nhưng khi chiến đấu, trí tuệ tuyệt đối không thấp.

Cô bé giật mình phát hiện, dường như mình có làm gì cũng không thể tránh được một chưởng nhìn như rất đơn giản này của Hoắc Vũ Hạo. Nhất thời cô bé nắm chặt hai tay, đấm mạnh về phía tay phải của Hoắc Vũ Hạo.

Bỗng nhiên xuất hiện một màn vô cùng quỷ dị, tay phải của Hoắc Vũ Hạo đang đánh ra đột nhiên biến mất. Một chiêu của Vu Phong liền đánh vào khoảng không, cũng ngay lúc này, tay phải của Hoắc Vũ Hạo chợt xuất hiện từ hư không, đánh mạnh vào phía trên hai nắm tay của cô bé.

Xèo!

Một tiếng động hết sức chói tai bất ngờ vang lên, giống như một cục than hồng bị ném vào trong một chậu nước đá vậy, màn sương mù dày đặc nháy mắt không ngừng bốc lên. Quầng sáng màu đỏ rực quanh Vu Phong, bắt đầu từ hai tay, bị dập tắt với tốc độ kinh người. Lúc này dù cô bé muốn sử dụng Hồn Kỹ thứ ba của mình cũng không kịp nữa.

Nháy mắt sau, một tia sáng màu vàng kim chợt lóe lên, bắn thẳng về phía cô bé, cả người Vu Phong bị tia sáng kia đánh bay ra ngoài. Người vừa ra tay còn ai ngoài Vương Đông nữa. Có điều hắn đối xử với Vu Phong hoàn toàn khác khi tấn công Đái Hoa Bân, hơn nữa đây chỉ là so đấu giao lưu, nên Sí Dực Trát Dao của hắn mới không đánh thẳng lên Vu Phong.

Hoắc Vũ Hạo đột nhiên nghiêng đầu sang một bên, đôi mắt lóe lên ánh sáng màu tím. Chu Lộ đang ở cách đó không xa bỗng kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống đất, máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng và mũi.

Đái Hoa Bân đang định cưỡng chế cô bé sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ U Minh Bạch Hổ. Nhưng đã bị Hoắc Vũ Hạo dùng Linh Hồn Trùng Kích cắt đứt. Với tu vi cấp 29 của Chu Lộ, đối mặt với Linh Hồn Trùng Kích của Hoắc Vũ Hạo, ngay cả lực ngăn cản cũng không có.

Sau đó, Hoắc Vũ Hạo đưa mắt nhìn về phía Tà Huyễn Nguyệt đang bị Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh cầm chân. Sâu trong ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo thoáng lộ ra một tia uy áp như muốn hỏi: "Còn muốn tiếp tục sao?"

Nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông như ẩn như hiện ở phía sau hắn, Tà Huyễn Nguyệt khổ sở nuốt một ngụm nước bọt, gượng cười lắc đầu.

Còn tiếp tục cái gì nữa?

Hoắc Vũ Hạo quay mặt về phía sau, nhìn chằm chằm Chu Tư Trần mãi đến bây giờ vẫn còn chưa có cơ hội ra tay. Bất kể là Đái Hoa Bân hay Vu Phong đều có tu vi Hồn Tôn, nhưng khi đấu với Hoắc Vũ Hạo, ngay cả cơ hội ra đòn công kích lần thứ hai cũng không có, cả hai đều nháy mắt bị đánh bại. Tuy Tà Huyễn Nguyệt tự cho mình là tài giỏi, nhưng mà hắn không nghĩ thực lực của mình mạnh hơn Đái Hoa Bân.

Mấy tháng không gặp, Hoắc Vũ Hạo giống như đã hoàn toàn thoát thai hoán cốt, thay da đổi thịt vậy, dường như hắn đã hoàn toàn mạnh hơn hẳn các bạn học đồng lứa. Tà Huyễn Nguyệt vốn còn cho rằng đây là một trận chiến ngang tài ngang sức, thế nhưng nó lại chỉ diễn ra trong tích tắc, mà người thua lại là bọn họ.


Mộc Cận đã sớm xem đến ngây người, những gì Hoắc Vũ Hạo thể hiện ra không chỉ là sự chênh lệch thực lực, còn cả sự ung dung và bình tĩnh kia nữa. Cô thân là lão sư, vậy mà lúc nhìn thấy ánh mắt khi chiến đấu của hắn cũng cảm thấy lạnh cả người.

Đấy là ánh mắt đầy cơ trí và bình tĩnh, dường như tất cả mọi việc đều nằm ở trong bàn tay của hắn. Mà trên thực tế, trận đấu này quả thật hoàn toàn đúng như vậy. Từ khi Hoắc Vũ Hạo sử dụng kỹ năng Mô Phỏng Hoàng Kim Lộ đến khi trận đấu chấm dứt, bảy người lớp 2 ngay cả một nửa cơ hội phản công cũng không có. Bảy người lớp 1 từ đầu đến cuối đã chiếm ưu thế tuyệt đối. Thậm chí cả Đái Hoa Bân cũng không thể đỡ được một kích của Hoắc Vũ Hạo.

Hồn lực của Đái Hoa Bân đã đạt đến cấp 39, tác dụng tăng phúc của mỗi kỹ năng cũng không tầm thường, nhưng dù vũ hồn Bạch Hổ có mạnh như thế nào cũng không thể sánh được với Vũ Hồn Cực Hạn Băng Bích Đế Hoàng Hạt.

Bản thân kỹ năng Băng Đế Chi Ngao đã rất mạnh, cộng thêm bản thân Hoắc Vũ Hạo đã được rèn luyện và cải thiện rất nhiều lần, cấp bậc hoàn toàn không kém các con cháu thế gia được thiên tài địa bảo tẩm bổ nữa. Và quan trọng hơn, sau lưng hắn còn có Vương Đông .

Hiện nay hồn lực của Vương Đông cũng đã cấp 36, so ra không kém Đái Hoa Bân là bao. Cộng thêm tu vi cấp 30 của Hoắc Vũ Hạo, cả hai hợp lại tạo thành Hạo Đông lực thì còn có thể tầm thường sao? Cho dù là cường giả bậc Hồn Tôn muốn lấy cứng đối cứng, đỡ lấy Băng Đế Chi Ngao của Hoắc Vũ Hạo, cũng chỉ là tự tìm đường chết.

Trận đấu này kết thúc thậm chí còn nhanh hơn dự đoán của Hoắc Vũ Hạo. Hắn và Vương Đông liếc mắt nhìn nhau, cả hai lại quay sang nhìn Tiêu Tiêu vừa thu hồi Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh và Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu. Cả ba người đều cảm thấy, trận đấu này dường như quá đơn giản. Bọn họ còn chưa kịp ra sức thì trận đấu đã kết thúc. Mà đối thủ của bọn hắn đều là những cường giả trong số bạn học cùng tuổi!

Càng như vậy, bọn họ lại càng cảm thấy được chỗ tốt khi được tham gia vào cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái. Cộng thêm lần bế quan tìm tòi con đường tương lai của mình đã làm bản thân cả ba thay đổi không ít.

Mà lúc này, vẻ mặt của Chu Tư Trần, Tào Cẩn Hiên và chị em họ Lam không chỉ còn đơn thuần là hưng phấn nữa mà phải nói là kinh ngạc. Bốn người liếc mắt nhìn nhau rồi lại nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt nhìn một người bạn bình thường thoáng cái tăng thêm kính sợ.

Hoắc Vũ Hạo dựa vào Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng mà hướng dẫn bọn họ tấn công một cách thần kỳ. Từ nãy đến giờ, bọn họ chỉ làm mỗi việc đơn giản là sử dụng hồn kỹ dựa theo tiếu tấu và tốc độ mà Hoắc Vũ Hạo thông báo, như vậy là đủ rồi.

Nhất là Tào Cẩn Hiên, bản thân hắn cũng là một hồn sư hệ Khống Chế, nên hắn càng đặc biệt nhạy cảm hơn, lúc này hắn đã hiểu thế nào mới là khống chế. Hai chữ "khống chế" kia không đơn thuần là khống chế đối thủ mà còn phải khống chế cả đồng đôi của mình nữa. Có một đội trưởng mạnh mẽ như thế này dù phải khiêu chiến vượt cấp hắn cũng tự tin nắm chắc phần thắng.

Chị em Lam Tố Tố Lam Lạc Lạc nghe Hoắc Vũ Hạo nói thế liền thu lại hồn kỹ, ba người Hoàng Sở Thiên, Thôi Nhã Khiết và Long Tường Dược đang bị nhốt trong đó cũng được thả ra.

Chu Y bước chầm chậm về phía Hoắc Vũ Hạo, cô nhìn Mộc Cận đang ngẩn người đứng đó không xa, lòng cô lúc này không hề cảm thấy thích thú mà chỉ đơn giản là tự hào. Cô thân là một lão sư, có được đệ tử giỏi như vậy làm sao không cảm thấy tự hào cho được?

- Mộc lão sư, nhớ bảo đệ tử của mình làm vệ sinh cho sạch sẽ. Còn nếu cô thấy có thể đánh bại đệ tử của ta thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến lớp 1 của ta mà khiêu chiến.

Chu Y nói xong liền ngẩng đầu xoay người bước đi với vẻ mặt kiêu ngạo. Còn Mộc Cận bên kia vừa bình tĩnh lại, nghe xong câu nói ấy lại tái mặt.

Hoắc Vũ Hạo thấy thế khẽ mỉm cười, thật ra hắn rất thích Chu lão sư như thế này. Tính tình Chu lão sư có vẻ khắc nghiệt nhưng nhờ thế mới đốc thúc hắn không ngừng tu luyện, vì thế hắn mới có thể từng bước trở nên mạnh mé. Hơn nữa hắn biết, Chu Y nghiêm khắc chỉ là vẻ bề ngoài, thật lòng cô rất quan tâm đệ tử của mình, hắn dám chắc ở học viện này không ai bao che khuyến điểm của đệ tử dữ dội hơn Chu Y. Được trở thành đệ tử thật sự của cô thì chắc chắn cả đời cũng sẽ không quên được vị lão sư tốt như vậy.


Mà lúc này không chỉ có Chu Y ngẩng đầu kiêu ngạo, mà tất cả học viên lớp 1 năm hai đều ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, đây chính là cái gọi là nở mày nở mặt. Trận này lớp bọn họ không những thắng mà còn thắng rất đẹp, cảm giác vui sướng này khiến bọn họ rất muốn chạy ùa sao sân cùng chiến đấu với các người bạn của mình.

Trong một góc khuất gần sàn đấu, chủ nhiệm Đỗ Duy Luân đã hoàn toàn dại ra.

- Nó thực sự chỉ mới có hai Hồn Hoàn sao? Là Đại Hồn Sư sao? Viện trưởng, sao ta lại có cảm giác nhìn không thấu được cậu bé Hoắc Vũ Hạo này.

Ngôn Thiển Triết mỉm cười nói.

- Đâu chỉ mình ngươi có loại cảm giác này? Ngay cả sư phụ của ta cũng phải khen ngợi thực lực của hắn. Mà quan trọng hơn nữa chính là đứa nhỏ này chẳng những có thiên phú, hơn nữa khả năng phân tích khi chiến đấu lại càng mạnh hơn. Cứ chờ xem, ba đến năm năm nữa, chắc chắn nó sẽ là một nhân vật nổi bật trong nhóm đệ tử trẻ tuổi. Theo ta thấy, ban nãy nó và Vương Đông liên thủ với nhau, e là còn chưa dùng đến 1 nửa thực lực nữa.

Đỗ Duy Luân nói với vẻ tán thưởng.

- May là lúc trước ngài đã chú ý đến nó, nếu không đã bị hệ Hồn Đạo cướp đi một nhân tài tuyệt vời như vậy rồi.

Ngôn Thiểu Triết phất tay ngắt lời, thở dài một tiếng nói.

- Vì chuyện này mà ta đã nợ hệ Hồn Đạo một nhân tình rất lớn. Bắt đầu từ năm học này, đệ tử năm ba sau khi thông qua sát hạch sẽ để hệ Hồn Đạo tùy ý lựa chọn. Kế đến dựa theo nguyện vọng của đệ tử, những ai đồng ý vào hệ Hồn Đạo thì cứ để bọn nó sang đấy.

Đỗ Duy Luân nghe xong liền chấn động.

- Viên trưởng, nếu làm như vậy thì bên hệ chúng ta sẽ bị mất đi không ít nhân tài.

Ngôn Thiểu Triết thở dài một tiếng nói.

- Lão sư nói rất đúng, là do ta làm việc không quyết đoán. Gần đây ta cũng đã hiểu rõ, hai hệ Vũ Hồn và Hồn Đạo vốn là người một nhà. Hơn nữa, nghe Vương Ngôn tường thuật lại trận thi đấu và phân tích của hắn xong thì ta không thể thừa nhận nữa. Nương theo sự phát triển của Hồn Đạo Khí thì vận mệnh của giới Hồn Sư đã bắt đầu thay đổi. Nếu chúng ta cứ tiếp tục bảo thủ thì sớm hay muộn gì chúng ta cũng sẽ bị người khác vượt qua. Vì vậy thời gian này chúng ta cần phải thay đổi.

Đỗ Duy Luân dường như còn chưa hiểu rõ, Ngôn Thiểu Triết vỗ vỗ vai lão.

- Cứ làm theo những gì ta nói đi. Nếu vẫn chưa rõ thì lát nữa tìm Vương Ngôn, nghe hắn nói một chút ngươi sẽ minh bạch ý tứ của ta.


Sau khi Vương Ngôn dẫn đội trở về, liền ở lì trong phòng không ra, dù có đi ra thì cũng chỉ đi vào Tàng Thư Lâu ở trong Hải Thần các. Trông hắn giống như một tên ăn mày không ngừng hấp thu những thi thức mà trước kia hắn có mong muốn cũng không có được.

Ngay lúc hai người bọn họ trò chuyện với nhau thì từ trên không trung chợt vang lên một giọng nói vô cùng quỷ dị.

- Huyền Tử, ngươi bước ra đây cho lão phu.

Giọng nói này tuy không lớn nhưng vô cùng mạnh mẽ, sau khi nó vang lên, trong tai mỗi người nghe thấy bỗng ầm ầm dậy sóng, giống như có một tia sấm sét nổ lên ngay trong tai vậy. Càng khủng bố hơn tiếng nói này len lỏi đến hết mọi ngõ hẻm của học viện Sử Lai Khắc, khiến học viện Sử Lai Khắc như bị một đám mây đen bao phủ vậy.

Ngôn Thiểu Triết biến sắc, trầm giọng nói.

- Không ổn, có cường địch đến, Duy Luân, ngươi lập tức lệnh cho toàn bộ đệ tử trở về phòng học không được ra ngoài, ta đi trước một bước.

Ngôn Thiểu Triết vừa nói xong thì thân thể liền nhoáng lên một cái, lúc sau đã xuất hiện ở phía xa xa, mục tiêu cũng không phải là hướng giọng nói kia vang lên mà chính là Hoắc Vũ Hạo vừa mới ra khỏi Đấu Hồn Khu.

Cũng may Hoắc Vũ Hạo chưa đi xa lắm, bất ngờ nghe thấy giọng nói quái dị kia cũng không kiềm được mà kinh hoảng.

- Tinh Thần lực thật mạnh, đây là người phương nào? Hình như là đến tìm Huyền lão?

Vương Đông ở bên cạnh hắn cũng biến sắc, nhưng ẩn sâu trong đáy mắt hắn lại mơ hồ lóe lên một tia sáng màu vàng ánh kim. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

So sánh với hai người bọn họ, những đệ tử có tu vi thấp hơn đã chịu không nổi, cả đám sắc mặt trắng bệch, thậm chí còn có người lảo đảo muốn ngã xuống đất.

- Vũ Hạo cẩn thận, chủ nhân của giọng nói này là cường giả có cùng cấp bậc với mấy trưởng lão trong Hải Thần các. Rất mạnh.

Thiên Mộng ở bên trong Tinh Thần Hải của hắn lên tiếng nhắc nhở, giọng nói còn đặc biệt nghiêm túc nữ,a không chỉ hắn mà ngay cả Băng Đế, Y Lai Khắc Tư dường như cũng có xu hướng thức tỉnh. Hoắc Vũ Hạo thậm chí còn có thể cảm giác được một loại không khí khẩn trương ở trong Tinh Thần Hải của mình.

Cũng ngay lúc này, một luồng sáng màu trắng bỗng nhiên bay lướt đến, bao phủ lấy ba người Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu.

- Không cần phảng kháng, ta đưa ba người các con lên trên Hải Thần đảo.


Giọng nói của Ngôn Thiểu Triết vang lên bên tai ba người. Ngay sau đó bọn hắn liền cảm thấy giống như được cưỡi mây lướt gió, xung quanh cơ thể chỉ còn một màn sáng màu trắng. Mà Chu Y vốn đang đứng ở ngay cạnh bọn họ và mấy đệ tử lớp 1 chỉ thấy từ đâu xuất hiện một quầng sáng màu trắng, sau đó ba người Hoắc Vũ Hạo biến mất, kế đó thì nghe thấy tiếng của Ngôn Thiểu Triết.

Chu Y vội nói.

- Mọi người không cần phải hoảng, lập tức theo ta trở về phòng học.

Trong học viện Sử Lai Khắc này, nơi nào là an toàn nhất? Dĩ nhiên là Hải Thần các ở trên đảo Hải Thần rồi

- Độc lão quái, là ngươi sao?

Đúng lúc này, giọng nói hùng hậu của Huyền lão vang lên ở trên không trung của học viện Sử Lai Khắc. Một cột sáng màu vàng chợt dâng lên, ánh sáng ấy không ngừng lan tỏa bao phủ lấy cả học viện. Không chỉ thế, trong khu vực của học viện Sử Lai Khắc còn mơ hồ bạo phát mấy cỗ khí thế vô cùng mạnh mẽ nữa. Các luồng khí tức này điên cuồng phóng lên cao giống như là từng luồng sóng điện vậy.

- Tốt, tốt, hay cho một cái học viện Sử Lai Khắc. Sao? Muốn ỷ đông hiếp yếu à? Các ngươi có nhiều người thì chúng ta cũng sẽ có nhiều người.

Từ bên ngoài học viện Sử Lai Khắc không ngừng xuất hiện từng luồng sáng cực kỳ mạnh mẽ, chỉ trong tích tắc đã xuất hiện ít nhất hai mươi luồng sáng khác nhau, tất cả đều lơ lửng đứng ở không trung. Nhất là một cột sáng màu xanh sẫm đứng đầu, nó không chỉ lớn mà còn hào quang còn vô cùng rực rỡ, gần như che lấp hết tất cả những cột sáng ở phía sau.

Huyền lão lặng lẽ xuất hiện phía trên đảo Hải Thần, lúc này lão cũng không quên cầm bình rượu uống một hớp, lạnh lùng nói:

- Vậy thì thế nào? Độc lão quái, ngươi định khai chiến với học viện Sử Lai Khắc chúng ta sao?

Bên trong cột sáng màu xanh sẫm từ từ xuất hiện một bóng người.

Đó là một ông lão dáng người cao lớn, mái tóc màu xanh lá cây đậm rối tung ở sau lưng. Nhưng có chút buồn cười chính là ở trên đỉnh đầu của lão lại không hề có một sợi tóc, chính là một lão già hói.

Ông lão già có gương mặt hồng hào như là trẻ con, thậm chí còn không có bao nhiêu nếp nhăn. Điểm duy nhất giúp người ta nhìn ra tuổi của lão chính là trong ánh mắt có cùng màu giống mái tóc của lão lộ ra vẻ tang thương vô cùng.

Hơn hai cột sáng sau lưng lão cũng dần dần hiện ra bóng người. Những người kia đều có tướng mạo khác nhau, nhưng tất cả đều có thể dựa vào tu vi của mình mà lơ lửng trên không trung, bấy nhiêu đã đủ thấy những người đến đây đều là cường giả mạnh mẽ.



Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn) Truyện Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn) Story Chương 312: Cường địch bỗng nhiên đánh tới
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...