Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chương 240: Bán Kết (Hạ)
Bối Bối lắc đầu nói:
- Nói ra lại làm mích lòng người khác.
Với tính tình của Mã Tiểu Đào, dĩ nhiên cô sẽ lập tức vỗ ngực nói:
- Đắc tội với ai? Sợ gì? Tiểu Đào tỷ đây "bảo kê" đệ.
Bối Bối ra vẻ khó xử nói:
- Vậy được rồi, Tiểu Đào tỷ, tỷ nhớ nói phải giữ lời, nhất định phải bảo vệ đệ.
Mã Tiểu Đào có chút không kiên nhẫn nói:
- Đàn ông con trai gì mà lắm lời như phụ nữ thế?
Bối Bối nhoẻn miệng cười nói:
- Chưa từng thử thịt heo ít nhất cũng đã thấy qua đường heo chạy.
Hắn nói xong lập tức chạy về phòng mở cửa, nhanh như chớp phóng vào. Hóa ra nãy giờ cả nhóm đã đi đến sát bên phòng hắn.
Mã Tiểu Đào nghe thấy câu nói kia khẽ lặng người một chút, sau đó quát ầm lên:
- Bối Bối ngươi giỏi lắm, dám mắng bà đây là heo?
Cô vừa nói vừa chạy về phía phòng của Bối Bối.
Lăng Lạc Thần vội giữ cô lại, cô cố nén cười nói:
- Đừng chạy, chạy là mắc mưu tên nhóc kia, hắn nói heo chạy, rất đúng...
Mã Tiểu Đào quay lại thì thấy Lăng Lạc Thần cũng "vèo" một cái biến mất, không khỏi bật cười.
Không khí căn thẳng của buổi họp ban nãy cũng theo tiếng cười ấy mà tan biến.
Vương Ngôn từ trong phòng họp bước ra, tuy hắn không nói gì nhưng những gì vừa xảy ra hắn đều thấy rõ. Trong lòng hắn lại thầm khen ngợi Bối Bối, đứa nhỏ này đúng là có tố chất lãnh đạo trời sinh. Từ đó, hắn lại càng tin tưởng vào tương lai của đội dự bị. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Năm năm sau, bảy đứa nhỏ này đều đã trưởng thành, e là đội Sử Lai Khắc Thất Quái này sẽ là đội ngũ mạnh nhất trong những năm gần đây.
- Đêm nay có tu luyện nữa không?
Vương Ngôn choàng vai Hoắc Vũ Hạo hỏi.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:
- Dĩ nhiên là tu luyện, tuy thế này coi như nước đến chân mới nhảy nhưng cũng không hẳn không được ích lợi gì. Ăn cơm xong chúng ta lập tức tu luyện, ca ca đây sẽ cho ngươi thấy thành quả của ca sau khi chìm sâu vào minh tưởng.
Vương Đông bĩu môi khinh thường nói:
- Chỉ mới minh tưởng có một ngày, ngươi có tiến bộ cũng chả thay đổi long trời lở đất được.
Sự thật sẽ lại một lần nữa phá vỡ lý thuyết.
Sau cơm chiều, hai người vào phòng bắt đầu tu luyện, Hạo Đông Lực vừa mới vận chuyển được một vòng Vương Đông đã khiếp sợ ra mặt, làm gián đoạn cả việc tu luyện.
- Cái này, không thể nào?
Vương Đông giật mình nhìn Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo cố nín cười nói:
- Sao lại không thể?
Vương Đông kinh hãi nói:
- Tốc độ vận chuyển Hạo Đông Lực của ngươi tăng đến gấp hai lần, so với một Hồn Tôn như ta còn muốn nhanh hơn nữa. Trời ạ! Rốt cuộc ngươi đã làm những gì? Nếu không phải lúc nào ta cũng ở cạnh ngươi thì bây giờ chắc chắn ta sẽ nghĩ ngươi vừa dùng dược vật nào đó.
Hoắc Vũ Hạo cười to nói:
- Cũng không hẳn là không có, nhưng nếu nói ra ngươi nhất định sẽ giật mình.
Hóa ra ban nãy khi cả hai bắt đầu dung hợp Hạo Đông Lực thì Hạo Đông Lực bắt đầu vận chuyển vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo với tốc độ cực nhanh, mà khí tức sinh mệnh cũng liên tục tràn vào cơ thể Vương Đông. Do đó, Hạo Đông Lực vừa di chuyển được một chu kỳ, Vương Đông đã cảm nhận được cả người vô cùng thoải mái, khí huyết tăng cao, hiệu quả tu luyện cũng tăng gấp mấy lần. Tuy hắn không cảm nhận được sinh mệnh lực còn sót lại trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo có tác dụng khủng bố đến mức nào nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt ấy.
Vương Đông nhìn Hoắc Vũ Hạo với vẻ nghi ngờ nói:
- Chìm sâu vào minh tưởng có hiệu quả tốt vậy sao? Lần sau ta cũng phải thử mới được.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:
- Thôi được rồi, nhanh tu luyện đi. Minh tưởng là phương pháp tốt nhất để khôi phục tinh thực. Quá trình chìm sâu vào minh tưởng của ta đã khiến Hồn Lực xảy ra chút thay hóa, mà đối với ngươi cũng có chút chỗ tốt.
Sinh Linh Kim mang đến một nguồn Sinh Mệnh Lực khổng lồ, tuy nó đã ngưng tụ bên trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo nhưng hắn sẽ dần dần hấp thu sạch sẽ, trong quá tình này chưa chắc Hồn Lực của hắn có thể sử dụng hết nữa. Nên hắn mới muốn nhanh chóng cùng tu luyện với Vương Đông, để cả hai thông qua hồn lực dung hợp sẽ đem đến một chút ưu đãi cho Vương Đông.
Cả hai lập tức ngồi xuống tu luyện, có thể nói đây là lần tu luyện hiệu quả nhất của ca hai từ trước đến nay.
Sau một đêm, Sinh Mệnh Lực còn trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo đã bị Vương Đông hấp thu hơn một nửa. Cả hai tu luyện đến tận hừng đông mới dừng lại, sau đó Hoắc Vũ Hạo tiếp tục nhìn ra cửa sổ tu luyện Tử Cực Ma Đồng. Còn Vương Đông, sau một đêm, cả người hắn đã tràn ngập hơi thở sinh mệnh, làn da cũng sáng bóng hơn, gương mặt càng tuấn tú, vô cùng đáng yêu. Tốc độ tu luyện của một đêm này muốn gấp ba lần những lần trước đây. Hơn nữa, sau lần rèn luyện ấy, liên kết Hồn Lực của cả hai càng thêm chặt chẽ.
Sáng sớm, rửa mặt, ăn sáng, ra trận, vào Bán Kết!
Học viện Sử Lai Khắc mặc đồng phục màu xanh biếc bước vào Quảng Trường Tinh La trong tiếng reo hò cổ vũ của hầu hết các vị khán giả.
Cuộc thi sau một tháng, từ ban đầu trên một trăm đội đến nay chỉ còn bốn thôi. Đối với bốn đội vào bán kết, mỗi đội nhiều nhất chỉ phải đấu hai trận nữa nhưng đồng thời cũng là những thời khắc quyết chiến cam go nhất.
Khu vực nghỉ ngơi đã được sửa chữa thành bốn khu vực thật lớn, mỗi đội ngồi ở một khu vực trên một hướng khác nhau.
Khi còn khoảng nửa canh giờ nữa là bắt đầu thi đấu thì cả bốn đội cũng có mặt đầy đủ trên Quảng Trường.
Bốn đội nếu ngẫu nhiên nhìn thấy đối thủ đều tỏa ra bừng bừng chiến ý, trong khu vực chiến đấu, vì còn quá ít người nên không thấy vẻ hồi hộp căng thẳng như mấy lần trước mà thậm chí còn có chút vắng vẻ tiêu điều.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, theo quan sát thì thời tiết hôm nay ở thành Tinh La khá tốt, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi.
Ngày đầu tiên của vòng Bán Kết, Đoàn Chiến.
Hôm nay có chút bất ngờ là khoảng chừng mười phút nữa đến giờ bắt đầu rút thăm thì cánh cửa Hoàng Thành màu đỏ to lớn bỗng hé mở. Sau đó, Hoàng Đế Bệ Hạ cùng một toán quân lính cùng tiến về phía sàn đấu.
- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Tất cả binh lính đang làm nhiệm vụ duy trì trật tự đều đồng loạt giơ cao vũ khí hô to.
Dân chúng lúc này cũng đã thấy Hoàng Đế xuất hiện, tất cả đồng thời hô to vạn tuế.
Bốn học viện còn lại cũng ào ào đứng dậy.
Hoắc Vũ Hạo để ý thấy sau lưng Hoàng Đế của đế quốc Tinh La có bốn ông lão, bốn người đi ở bốn góc tạo thành một hình vuông, còn vị hoàng đế kia thì đi ở chính giữa. Nhóm hậu vệ phía sau cũng chỉ có khoảng hai mươi người, tính ra đã không quá phô trương.
Nhưng, các học viên vừa nhìn đều biết rõ, bốn ông lão đi bên cạnh hoàng đế chính là những người giả được đế quốc Tinh La cung cũng, đều có cấp bậc Phong Hào Đấu La.
Từ vạn năm trước, khi Vũ Hồn Điện lãnh đạo giới Hồn Sư sụp đổ thì những Hồn Sư bắt đầu được các quốc gia lớn chiêu mộ. Theo tri thức ngày càng phát triển của nhân loại, số lượng cường giả bậc Phong Hào Đấu La cũng tăng cao. Chẳng qua có một số tí người vì đột phá cấp bậc này mà sử dụng dược liệu nên tính ra thực lực có hơi kém một chút.
Đương nhiên, cho dù số lượng cường giả bậc Phong Hào Đấu La nhiều hơn ngày xưa nhưng cũng rất khan hiếm. Hơn nữa, các Phong Hào Đấu La có vũ hồn khác nhau, phương thức tu luyện, hồn hoàn và hồn cốt khác nhau thì dù tu vi ngang nhau thực lực cũng chênh lệch một trời một vực.
Có điều, lúc này Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lại không tìm thấy vị Phong Hào Đấu La đã từng uy hiếp bọn họ trước đây.
108 Hồn Sư có nhiệm vụ củng cố bức màn phòng ngự, khi thấy Hoàng Đế đến cũng cung kính khom người hành lễ, chỉ khom người chứ không cúi lạy.
Vì theo luật của đế quốc Tinh La, phàm là Hồn Sư từ bốn Hồn Hoàn trở lên sẽ không cần cúi lạy.
Hoàng Đế bệ hạ được bốn cường giả Phong Hào Đấu La bảo vệ bước đến cạnh sàn đấu, cười nói:
- Các con dân của ta, bình thân.
- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Hoàng đế Tinh La cũng không ngăn cấm khán giả reo hò, hắn chỉ bình thản nhìn các bách tính bình dân. Một lúc sau mọi người cũng dần trật tự, hắn mới mỉm cười nói tiếp:
- Cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái giữa các học viện Cao Cấp được tổ chức mỗi năm năm một lần là một sự kiện vô cùng trọng đại. Cuộc thi lần này được tổ chức tại đế quốc Tinh La của chúng tôi, tôi hết sức cảm ơn các học viện đã nhọc lòng đến đây tham gia cuộc thi này, và càng cám ơn tất cả đệ tử đã hết mình thi đấu với những trận đấu vô cùng đặc sắc và gay cấn. Đồng thời qua đó cũng cho chúng ta thấy, mỗi năm năm, các Hồn Sư và Hồn Đạo Sư đã có những thay đổi gì.
- Hôm nay, trước khi bắt đầu vòng Bán Kết, cũng như trước khi để cuộc thi lần này đi đến hồi kết. Trâm quyết định tự mình chủ trì lần rút thăm Bán Kết này. Hi vọng học viện Sử Lai Khắc, học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, học viện Đế Áo và học viện Tinh La sẽ mang đến cho chúng ta nhiều trận đầu kích thích hơn nữa.
- Trẫm biết mọi người nóng lòng được xem thi đấu, trẫm cũng vậy, chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ, trâm cùng các con dân của mình, chúc đế quốc Tinh La mãi mãi phồn vinh.
Từng lời nói của vị hoàng đế Tinh La kia đều rất chân thật, không chút dài dòng, lời vừa dứt, dân chúng bên dưới lại hô to vạn tuế.
Ông lão đi đầu tiên bên phải vị Hoàng Đế khẽ bước ra hai bước, nhìn về phía khu vực nghỉ ngơi, trầm giọng nói:
- Mời bốn đội trưởng của bốn học viện lên sàn đấu rút thăm.
Một cỗ hơi thở mạnh mẽ bỗng toát ra từ người ông lão ấy, khiến mọi người trên Quảng Trường đều cảm thấy đột nhiên bầu trời tối sầm lại.
Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
- Nói ra lại làm mích lòng người khác.
Với tính tình của Mã Tiểu Đào, dĩ nhiên cô sẽ lập tức vỗ ngực nói:
- Đắc tội với ai? Sợ gì? Tiểu Đào tỷ đây "bảo kê" đệ.
Bối Bối ra vẻ khó xử nói:
- Vậy được rồi, Tiểu Đào tỷ, tỷ nhớ nói phải giữ lời, nhất định phải bảo vệ đệ.
Mã Tiểu Đào có chút không kiên nhẫn nói:
- Đàn ông con trai gì mà lắm lời như phụ nữ thế?
Bối Bối nhoẻn miệng cười nói:
- Chưa từng thử thịt heo ít nhất cũng đã thấy qua đường heo chạy.
Hắn nói xong lập tức chạy về phòng mở cửa, nhanh như chớp phóng vào. Hóa ra nãy giờ cả nhóm đã đi đến sát bên phòng hắn.
Mã Tiểu Đào nghe thấy câu nói kia khẽ lặng người một chút, sau đó quát ầm lên:
- Bối Bối ngươi giỏi lắm, dám mắng bà đây là heo?
Cô vừa nói vừa chạy về phía phòng của Bối Bối.
Lăng Lạc Thần vội giữ cô lại, cô cố nén cười nói:
- Đừng chạy, chạy là mắc mưu tên nhóc kia, hắn nói heo chạy, rất đúng...
Mã Tiểu Đào quay lại thì thấy Lăng Lạc Thần cũng "vèo" một cái biến mất, không khỏi bật cười.
Không khí căn thẳng của buổi họp ban nãy cũng theo tiếng cười ấy mà tan biến.
Vương Ngôn từ trong phòng họp bước ra, tuy hắn không nói gì nhưng những gì vừa xảy ra hắn đều thấy rõ. Trong lòng hắn lại thầm khen ngợi Bối Bối, đứa nhỏ này đúng là có tố chất lãnh đạo trời sinh. Từ đó, hắn lại càng tin tưởng vào tương lai của đội dự bị. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Năm năm sau, bảy đứa nhỏ này đều đã trưởng thành, e là đội Sử Lai Khắc Thất Quái này sẽ là đội ngũ mạnh nhất trong những năm gần đây.
- Đêm nay có tu luyện nữa không?
Vương Ngôn choàng vai Hoắc Vũ Hạo hỏi.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:
- Dĩ nhiên là tu luyện, tuy thế này coi như nước đến chân mới nhảy nhưng cũng không hẳn không được ích lợi gì. Ăn cơm xong chúng ta lập tức tu luyện, ca ca đây sẽ cho ngươi thấy thành quả của ca sau khi chìm sâu vào minh tưởng.
Vương Đông bĩu môi khinh thường nói:
- Chỉ mới minh tưởng có một ngày, ngươi có tiến bộ cũng chả thay đổi long trời lở đất được.
Sự thật sẽ lại một lần nữa phá vỡ lý thuyết.
Sau cơm chiều, hai người vào phòng bắt đầu tu luyện, Hạo Đông Lực vừa mới vận chuyển được một vòng Vương Đông đã khiếp sợ ra mặt, làm gián đoạn cả việc tu luyện.
- Cái này, không thể nào?
Vương Đông giật mình nhìn Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo cố nín cười nói:
- Sao lại không thể?
Vương Đông kinh hãi nói:
- Tốc độ vận chuyển Hạo Đông Lực của ngươi tăng đến gấp hai lần, so với một Hồn Tôn như ta còn muốn nhanh hơn nữa. Trời ạ! Rốt cuộc ngươi đã làm những gì? Nếu không phải lúc nào ta cũng ở cạnh ngươi thì bây giờ chắc chắn ta sẽ nghĩ ngươi vừa dùng dược vật nào đó.
Hoắc Vũ Hạo cười to nói:
- Cũng không hẳn là không có, nhưng nếu nói ra ngươi nhất định sẽ giật mình.
Hóa ra ban nãy khi cả hai bắt đầu dung hợp Hạo Đông Lực thì Hạo Đông Lực bắt đầu vận chuyển vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo với tốc độ cực nhanh, mà khí tức sinh mệnh cũng liên tục tràn vào cơ thể Vương Đông. Do đó, Hạo Đông Lực vừa di chuyển được một chu kỳ, Vương Đông đã cảm nhận được cả người vô cùng thoải mái, khí huyết tăng cao, hiệu quả tu luyện cũng tăng gấp mấy lần. Tuy hắn không cảm nhận được sinh mệnh lực còn sót lại trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo có tác dụng khủng bố đến mức nào nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt ấy.
Vương Đông nhìn Hoắc Vũ Hạo với vẻ nghi ngờ nói:
- Chìm sâu vào minh tưởng có hiệu quả tốt vậy sao? Lần sau ta cũng phải thử mới được.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:
- Thôi được rồi, nhanh tu luyện đi. Minh tưởng là phương pháp tốt nhất để khôi phục tinh thực. Quá trình chìm sâu vào minh tưởng của ta đã khiến Hồn Lực xảy ra chút thay hóa, mà đối với ngươi cũng có chút chỗ tốt.
Sinh Linh Kim mang đến một nguồn Sinh Mệnh Lực khổng lồ, tuy nó đã ngưng tụ bên trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo nhưng hắn sẽ dần dần hấp thu sạch sẽ, trong quá tình này chưa chắc Hồn Lực của hắn có thể sử dụng hết nữa. Nên hắn mới muốn nhanh chóng cùng tu luyện với Vương Đông, để cả hai thông qua hồn lực dung hợp sẽ đem đến một chút ưu đãi cho Vương Đông.
Cả hai lập tức ngồi xuống tu luyện, có thể nói đây là lần tu luyện hiệu quả nhất của ca hai từ trước đến nay.
Sau một đêm, Sinh Mệnh Lực còn trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo đã bị Vương Đông hấp thu hơn một nửa. Cả hai tu luyện đến tận hừng đông mới dừng lại, sau đó Hoắc Vũ Hạo tiếp tục nhìn ra cửa sổ tu luyện Tử Cực Ma Đồng. Còn Vương Đông, sau một đêm, cả người hắn đã tràn ngập hơi thở sinh mệnh, làn da cũng sáng bóng hơn, gương mặt càng tuấn tú, vô cùng đáng yêu. Tốc độ tu luyện của một đêm này muốn gấp ba lần những lần trước đây. Hơn nữa, sau lần rèn luyện ấy, liên kết Hồn Lực của cả hai càng thêm chặt chẽ.
Sáng sớm, rửa mặt, ăn sáng, ra trận, vào Bán Kết!
Học viện Sử Lai Khắc mặc đồng phục màu xanh biếc bước vào Quảng Trường Tinh La trong tiếng reo hò cổ vũ của hầu hết các vị khán giả.
Cuộc thi sau một tháng, từ ban đầu trên một trăm đội đến nay chỉ còn bốn thôi. Đối với bốn đội vào bán kết, mỗi đội nhiều nhất chỉ phải đấu hai trận nữa nhưng đồng thời cũng là những thời khắc quyết chiến cam go nhất.
Khu vực nghỉ ngơi đã được sửa chữa thành bốn khu vực thật lớn, mỗi đội ngồi ở một khu vực trên một hướng khác nhau.
Khi còn khoảng nửa canh giờ nữa là bắt đầu thi đấu thì cả bốn đội cũng có mặt đầy đủ trên Quảng Trường.
Bốn đội nếu ngẫu nhiên nhìn thấy đối thủ đều tỏa ra bừng bừng chiến ý, trong khu vực chiến đấu, vì còn quá ít người nên không thấy vẻ hồi hộp căng thẳng như mấy lần trước mà thậm chí còn có chút vắng vẻ tiêu điều.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, theo quan sát thì thời tiết hôm nay ở thành Tinh La khá tốt, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi.
Ngày đầu tiên của vòng Bán Kết, Đoàn Chiến.
Hôm nay có chút bất ngờ là khoảng chừng mười phút nữa đến giờ bắt đầu rút thăm thì cánh cửa Hoàng Thành màu đỏ to lớn bỗng hé mở. Sau đó, Hoàng Đế Bệ Hạ cùng một toán quân lính cùng tiến về phía sàn đấu.
- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Tất cả binh lính đang làm nhiệm vụ duy trì trật tự đều đồng loạt giơ cao vũ khí hô to.
Dân chúng lúc này cũng đã thấy Hoàng Đế xuất hiện, tất cả đồng thời hô to vạn tuế.
Bốn học viện còn lại cũng ào ào đứng dậy.
Hoắc Vũ Hạo để ý thấy sau lưng Hoàng Đế của đế quốc Tinh La có bốn ông lão, bốn người đi ở bốn góc tạo thành một hình vuông, còn vị hoàng đế kia thì đi ở chính giữa. Nhóm hậu vệ phía sau cũng chỉ có khoảng hai mươi người, tính ra đã không quá phô trương.
Nhưng, các học viên vừa nhìn đều biết rõ, bốn ông lão đi bên cạnh hoàng đế chính là những người giả được đế quốc Tinh La cung cũng, đều có cấp bậc Phong Hào Đấu La.
Từ vạn năm trước, khi Vũ Hồn Điện lãnh đạo giới Hồn Sư sụp đổ thì những Hồn Sư bắt đầu được các quốc gia lớn chiêu mộ. Theo tri thức ngày càng phát triển của nhân loại, số lượng cường giả bậc Phong Hào Đấu La cũng tăng cao. Chẳng qua có một số tí người vì đột phá cấp bậc này mà sử dụng dược liệu nên tính ra thực lực có hơi kém một chút.
Đương nhiên, cho dù số lượng cường giả bậc Phong Hào Đấu La nhiều hơn ngày xưa nhưng cũng rất khan hiếm. Hơn nữa, các Phong Hào Đấu La có vũ hồn khác nhau, phương thức tu luyện, hồn hoàn và hồn cốt khác nhau thì dù tu vi ngang nhau thực lực cũng chênh lệch một trời một vực.
Có điều, lúc này Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lại không tìm thấy vị Phong Hào Đấu La đã từng uy hiếp bọn họ trước đây.
108 Hồn Sư có nhiệm vụ củng cố bức màn phòng ngự, khi thấy Hoàng Đế đến cũng cung kính khom người hành lễ, chỉ khom người chứ không cúi lạy.
Vì theo luật của đế quốc Tinh La, phàm là Hồn Sư từ bốn Hồn Hoàn trở lên sẽ không cần cúi lạy.
Hoàng Đế bệ hạ được bốn cường giả Phong Hào Đấu La bảo vệ bước đến cạnh sàn đấu, cười nói:
- Các con dân của ta, bình thân.
- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Hoàng đế Tinh La cũng không ngăn cấm khán giả reo hò, hắn chỉ bình thản nhìn các bách tính bình dân. Một lúc sau mọi người cũng dần trật tự, hắn mới mỉm cười nói tiếp:
- Cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái giữa các học viện Cao Cấp được tổ chức mỗi năm năm một lần là một sự kiện vô cùng trọng đại. Cuộc thi lần này được tổ chức tại đế quốc Tinh La của chúng tôi, tôi hết sức cảm ơn các học viện đã nhọc lòng đến đây tham gia cuộc thi này, và càng cám ơn tất cả đệ tử đã hết mình thi đấu với những trận đấu vô cùng đặc sắc và gay cấn. Đồng thời qua đó cũng cho chúng ta thấy, mỗi năm năm, các Hồn Sư và Hồn Đạo Sư đã có những thay đổi gì.
- Hôm nay, trước khi bắt đầu vòng Bán Kết, cũng như trước khi để cuộc thi lần này đi đến hồi kết. Trâm quyết định tự mình chủ trì lần rút thăm Bán Kết này. Hi vọng học viện Sử Lai Khắc, học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, học viện Đế Áo và học viện Tinh La sẽ mang đến cho chúng ta nhiều trận đầu kích thích hơn nữa.
- Trẫm biết mọi người nóng lòng được xem thi đấu, trẫm cũng vậy, chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ, trâm cùng các con dân của mình, chúc đế quốc Tinh La mãi mãi phồn vinh.
Từng lời nói của vị hoàng đế Tinh La kia đều rất chân thật, không chút dài dòng, lời vừa dứt, dân chúng bên dưới lại hô to vạn tuế.
Ông lão đi đầu tiên bên phải vị Hoàng Đế khẽ bước ra hai bước, nhìn về phía khu vực nghỉ ngơi, trầm giọng nói:
- Mời bốn đội trưởng của bốn học viện lên sàn đấu rút thăm.
Một cỗ hơi thở mạnh mẽ bỗng toát ra từ người ông lão ấy, khiến mọi người trên Quảng Trường đều cảm thấy đột nhiên bầu trời tối sầm lại.
Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Đánh giá:
Truyện Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Story
Chương 240: Bán Kết (Hạ)
10.0/10 từ 22 lượt.