Đấu La Đại Lục
Chương 312: Nguyệt Hiên, cô cô
Dịch giả: 1234bbbb
Biên tập: A Lá
Đường Hạo thản nhiên nói: "Như bây giờ, hơi thở ngươi lưu lại bên ngoài, như thế nào có thể ẩn dấu bản thân trong giới hồn sư đây? Ngay khi ngươi được Duyên Hoa Tẩy Tẫn, ta sẽ đem hết thảy đều nói cho ngươi, cũng chỉ tới khi đó, ta mới có thể quyết định tương lai của chính ta. "
Duyên Hoa Tẩy Tẫn? Đường Tam có chút ngốc trệ, nhưng hắn lại cũng không có hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ theo cha rời đi.
Lau khô nước mắt, Hồ Liệt Na lẳng lặng men theo sườn núi đi xuống, tự mình thu lại tâm tình, sắc mặt của nàng dần dần trở nên bình tĩnh trở lại. Nàng cũng biết, bản thân mình không có quyền được có cảm tình.
Từ nhỏ cả cha lẫn mẹ đêu chết, chính Vũ Hồn điện nuôi dưỡng nàng cùng ca ca lớn lên. Chính Vũ Hồn điện bồi dưỡng họ, để cho bọn họ có hết thảy như bây giờ. Sư phụ nỗ lực trên người mình bao nhiêu, Hồ Liệt Na rất rõ ràng.
Riêng đoạn ân tình này tự mình cả đời không thể hoàn trả.
Cho nên, nàng tại lễ cử hành trường thành ngày hôm đó, đã thề sẽ đem cuộc sống của mình phụng hiến cho Vũ Hồn điện.
Cái loại cảm tình này đối với mình thật xa xỉ. Càng huống chi nam nhân kia chính là đến từ Hạo Thiên Tông.
Nàng càng lại không dám có suy nghĩ nhiều, cũng chỉ có thể làm cho bản thân không nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi cùng hắn đi qua Địa Ngục Lộ, tâm tình của nàng mới có thể bình tĩnh trở lại.
"Nha đầu." Âm thanh có chút bén nhọ phía trước vang lên.
Hồ Liệt Na ngẩng đầu nhìn lại, hai người đang lẳng lảng đứng ở nơi đó cùng đợi nàng.
Thấy hai người, tâm tình Hồ Liệt Na không tự giác lại vừa kích động dựng lên. Rốt cục không cần sống giữa giết chóc nữa.
"Quỷ trưởng lão, Cúc trưởng lão. "
Hai người kia đúng là, Quỷ đấu la Quỷ Mị và Cúc đấu la Nguyệt Quan, Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông phái hai Phong Hào Đấu La tại nơi này đợi Hồ Liệt Na, có thể thấy đối với nàng trọng thị thế nào.
Cúc đấu la mỉm cười nói: "Chúc mừng ngươi, nha đầu. Ngươi đã thành công, đại thành công. Trở về Giáo Hoàng điện, chúng ta sẽ làm tiệc ăn mừng ngươi."
Quỷ đấu la nhìn vẫn hư ảo như trước kia, tiến lên sờ sờ đầu Hồ Liệt na nói: "Chúng ta đi thôi. Giáo Hoàng bệ hạ một mực đợi ngươi suốt hai năm nay đó. Người đã từng tới nơi này ba lần, mỗi lần rời đi thì trong ánh mắt đều tràn ngập thất vọng cùng lo lắng. Ta nghĩ, người nhìn thấy ngươi trở về nhất định sẽ vô cùng cao hứng."
Hồ Liệt Na đôi mắt nóng lên. Nhớ tới tất cả những việc sư phụ đã làm cho mình, tình cảm trong lòng đối với Đường Tam rốt cục cũng bị đè ép xuống. Cơ hồ không thể kiên nhẫn nổi nữa, theo hai vị Phong Hào Đấu La hướng Vũ Hồn điện đi.
Nàng căn bản không biết. Sau khi nàng cùng Đường Tam rời khỏi, toàn bộ Sát Lục Chi Đô đều nhiễm một tầng huyết sắc đáng sợ.
Mười ngày sau tại Thiên Đấu Thành.
Mặc dù mọi việc trong quá khứ đã qua mười ngày, nhưng Đường Tam cũng vẫn chưa từ giữa không khí Sát Lục Chi Đô mà khôi phục như cũ. Hai năm cuộc sống là cảnh giác, làm hắn dần có thói quen hoài nghi hết thảy.
Mặc dù sát khí khổng lồ được tích xúc nội ẩn vào bên trong Hạo Thiên Chuỳ hoá thành Sát Thần lĩnh vực. Nhưng cả người hắn thường xuyên vẫn bị vây trong trạng thái khẩn trương. Đường Tam cũng biết chính mình như vậy là không tốt, nhưng hai năm đã hình thành thói quen, cuộc sống từ thế giới hắc ám lại có thể dễ dàng khôi phục như cũ vậy sao?
Lại một lần nữa đi tới Thiên Đấu Thành, hắn tại Sát Lục Chi Đô tâm tình trở nên lạnh như băng mới thoáng khôi phục vài phần, bất quá, hắn không rõ cha tại sao lại phải đem mình tới thủ đô Thiên Đấu đế quốc như vậy.
May là, bây giờ ngoại hình hắn bây giờ xảy ra biến hoá lớn như vậy, cho dù ở Thiên Đấu Thành có gặp phải người quen cũng chỉ sợ không ai có khả năng nhận đựoc mình.
Đường Hạo mang theo Đường Tam hướng thành nội bên trong đi tới, cha con hai người tạo thành tổ hợp có chút kỳ quái. Mặc dù Đường Tam cũng là mặc áo vải, nhưng sau khi bề ngoài thay đổi, khí chất lại dễ dàng bị người khác chú ý.
Bề ngoài anh tuấn, mặt mũi hơi có vẻ tái nhợt, bên trong nội uẩn, mà khí chất cao quý trên người vô hình trung lại tản mát ra sát khí lạnh như băng, cũng đều làm người khác chú ý vài phần.
Mà Đường Hạo vẫn như trước, bộ dáng nghèo đói, mất hồn như trước kia, đối với bề ngoài chính mình thuỷ chung chưa bao giờ tu sửa một chút nào. Nếu như cẩn thận quan sát là có thể phát hiện cặp mắt vàng mờ là tử tịch. Từ lúc vợ hắn qua đời, tâm Đường Hạo kỳ thật đã chết.
Vẫn một mực đi tới trung tâm Thiên Đấu Thành, giữa khu vực phồn hoa nhất, Đường Hạo dừng bước lại trước một kiến trúc cao lớn nhất.
Đường Tam, hạ ý thức đi theo cha ánh mắt hướng kiến trúc trước mặt nhìn lại, đây là một toà tiểu lâu cao gần năm tầng. Cho dù là tại trong Thiên Đấu Thành, nơi này cũng được coi là kiến trúc rất cao. Chỗ ngồi tiểu lâu này làm cho người có cảm giác đầu tiên là thanh nhã.
Cả chỉnh thể kiến trúc hơi có vẻ cổ phác, trên biển chỉ có đơn giản hai chữ Nguyệt Hiên.
Tiến vào bên trong lui tới trong đó người đi đường cũng không nhiều, nhưng có thể nhìn ra được, người ra vào nơi này, đều là người quần áo đẹp đẽ quý giá hoặc là hạng người khí chất thật tốt. Nam nữ đều có.
"Cha, đây là địa phương nào? " Đường Tam hỏi cha:
Đường Hạo lạnh nhạt nói "Đây sẽ là địa phương nơi cho ngươi tiến hành Duyên Hoa Tẩy Tẫn. Đi, đi thôi, vào đi. "
Vừa nói, Đường Hạo hướng Nguyệt Hiên đi vào.
Hai người đi tới trước cửa lại bị ngăn cản lại. Hai hai gã thanh niên mặc áo xanh cản đường đi của họ. Hai gã thanh niên nhìn qua có chút anh tuấn, một thân sạch sẽ. Đều tự giơ một tay lên, ngăn cản đường đi hai người.
Thanh niên bên trái vẻ mặt bình tĩnh nói:"Xin lỗi, xin hai vị dừng bước, Nguyệt Hiên không tiếp đãi người quần áo không chỉnh tề. "
Đường Tam nhíu nhíu nhíu mày, dù sao hắn cũng mặc quần áo mộc mạc, nhưng thập phần hết sức sạch sẽ, đối phương đúng là đang nói Đường Hạo. Rất tự nhiên từng bước tiến lên, Đường Tam ngẩng đầu hướng hai gã thanh niên đứng trên bậc thang nhìn, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ miệng hắn xuất ra: "Mau tránh ra. "
Hai cỗ sát khí vô hình trong nháy mắt phun ra nuốt vào. Hai gã thanh niên giống như tiếp xúc với điện, ngã xuống. Lại nhìn Đường Tam giống như là đang nhìn quái vật vậy, nhìn nhau hoảng sợ.
Bọn họ ngay cả hồn sư cũng không phải, lại như thế nào có khả năng đỡ nổi một người dĩ nhiên toàn thân sát khí mới từ Sát Lục Chi Đô tới như Đường Tam chứ?
Đường Hạo nhìn con một cái, nhưng không có nói thêm cái gì, bước dài hướng bên trong đi tới.
Đường Tam đi theo sau cha, cùng nhau đi vào Nguyệt Hiên.
Trứơc lúc ngã xuống, hai gã thanh niên cảm thụ trên người Đường Tam lãnh ý phát ra, nửa bước ngăn trở cũng không có dũng khí.
Cho đến bóng lưng Đường Tam trong tầm mắt biến mất mới thở dài một hơi, cả hai đều phát hiện ra, vạt áo trên người mình đã ướt đẫm mồ hôi. Trong đó một người cuống quít hướng phía sau Nguyệt Hiên chạy đi.
Đi vào tầng một Nguyệt Hiên, đập vào mặt là một mùi nhàn nhạt thơm ngát.
Trên vách tường chỉ dùng gỗ hoàng dương hảo hạng để điêu khắc thành, tản ra nhàn nhạn mộc hương, trước hai tấm vách cao đạt ba thước là nhiều loại lan dị chủng phát tán hương thơm nhàn nhạt, chẳng qua chỉ là một bước vào Nguyệt Hiên nhưng cũng tựa hồ có thể hoàn toàn ngăn cách phiền nhiễu của bên ngoài.
Vòng qua vách tường là thính đường rộng rãi. Trên mặt sàn gỗ, từng hàng gạch màu xám được xếp ngay ngắn dài một thước, toàn bộ chu vi xung quanh là do các bó củi chế luyện từ các chủng loại loại gỗ quý mà bài biện thành, chính diện mặt chính hé mở ra một trác án rộng rãi, phía sau là một thiếu nữ thanh tú mặc quần áo mộc mạc đứng, hai bên trác án đều có cầu thang gỗ lên lầu.
Chứng kiến cha con Đường Hạo, thiếu nữ này rõ ràng có chút ngạc nhiên, hiển nhiên là không rõ tại sao quần áo trông như Đường Hạo như vậy có thể đi vào.
Đuờng Hạo chậm rãi tiến lên, đi tới trước trác án, hướng tới thiếu nữ vóc người lớn nói: "Nói cho Nguyệt Hoa có cố nhân tới thăm. "
Thiếu nữ sửng sốt một chút, đôi mi thanh tú nhíu lại:"Ngài là…"
Đường Hạo hai tay để ở phía sau, "Ngươi cứ nói với Nguyệt Hoa, khi trăng tròn không trọn vẹn, người chết mập mờ đến, nàng sẽ biết ta là ai. "Nhìn Đường Hạo một chút, lại nhìn bên cạnh Đường Hạo là Đường Tam, có lẽ bị ảnh hưởng bởi tâm tình đạm mạc của Đường Hạo, cô gái ánh mắt động nhẹ, gật đầu nói:"Xin ngài chờ." Nói xong, nàng rất nhanh theo cầu thang bên cạnh đi lên lầu.
Thời gian không lâu, tiếng bước chân từ trên lầu truyền xuống hơi có vẻ ồn ào. Nghe được âm thanh Đường Hạo không khỏi nhịn được nhíu mày.
Tổng cộng có bốn người từ trên lầu đi xuống. Trong đó có một người chính là một trong hai gã thanh niên đứng ở cửa trước. Trong ba gã còn lại, có một gã trung niên mặc trường sam màu tím, hai tên còn lại vóc người dài, gầy ốm, mặc áo lam, nhìn qua tuổi thì cùng với tử y nhân cầm đầu tương đương không sai biệt lắm.
Tử y trung niên ánh mắt rơi vào trên người Đường Hạo, rất tự nhiên toát ra một tia hiểm ác, đi xuống lầu lại nhìn xem người bên cạnh Đường Hạo là Đường Tam.
Thiếu nữ cao lớn lúc trước cũng theo sau xuống lầu, chỉ Đường Hạo, thấp giọng hướng tử y nhân nói: "Tổng quản, chính là hắn muốn tìm phu nhân. "
Tử y nhân gật đầu, trên mặt không tự giác toát lên một vẻ ngạo nghễ, cũng không hoàn toàn xuống lầu, mà là đứng ở cầu thang vọng lại phía sau hai gã áo lam nói:"Nguyệt Hiên không tiếp khách, mời họ đi ra ngoài. "
Hai gã trung niên áo lam đi lên trước, bước xuống lầu tốc độ rất nhanh, nhưng không có làm cho người ta có cảm giác dồn dập, ngược lại lại rất có tiết tấu, mỗi một bước đi ra trên người họ hồn lực phát ra tăng cường vài phần, áp lực vô hình đập vào mặt mà đến.
Đường Tam rất tự nhiên tiến lên từng bước một, nhìn lên trên thấy, khuôn mặt tử y nhân thậm chí là khinh thường nhìn cha con mình, hắn chỉ có thể hình dung ra hữu cẩu nhãn khán nhân đê (dùng mắt chó để nhìn người).
Hai tên áo lam rất nhanh đi đến trước mặt cha con Đường Hạo, trước mặt người bên trái nói:"Mời rời khỏi nơi này. "
Đường Hạo lạnh nhạt nói:"Ta nếu không rời đi thì sao? "
Người áo lam mặt hướng lên trên thượng cấp, người được xưng là tổng quản kia, tử y nhân phất tay, "Còn phải ta dạy cho các ngươi nữa sao? Mời bọn họ rời đi. "
Hai gã áo lam nhất thời động thủ, phân biệt chai tay chụp vào cha con Đường Hạo, Đường Hạo nhìn về phía con nói:"Không cần giết người, không nên phá huỷ nơi này. "
Đường Tam chuyển động, hắn chỉ là tiến lên một bước vậy mà hai gã áo lam đồng thời cảm thấy không tự chủ được cùng ra tay chụp vào Đường Tam.
Đường Tam cũng giơ tay lên, đập lên tay hai gã áo lam.
Thực lực hắn bây giờ đã thay đổi tăng vọt về chất, từ hồn lực đối phương ba động hắn trực tiếp có thể phán đoán đối phương là hồn tông ngoài bốn mươi cấp.
Với thực lực của hắn bây giờ, như vậy đối mặt như thế nào cho đối phương cơ hội đây?
Ngoại trừ Đường Hạo ra, không ai có thể nhìn rõ ràng Đường Tam làm cái gì, chỉ cảm thấy bóng trắng hư ảo hiện lên, hai gã áo lam đồng thời lui lại, cánh tay vừa vươn lên đã mềm oặt hạ xuống.
Đường Tam lạnh lùng nhìn hai người, "Duỗi ra một cái móng vuốt, ta đập bể một cái, lại duỗi ra một cái móng vuốt khác, ta lại đập bể tiếp (ý là cứ thằng nào đến tao đập chết tươi). Chúng ta tới tìm chủ nhân, chứ không phải tới gặp chó trông cửa như các ngươi. "
Vài nữ viên phục vụ phía sau trác án thất sắc, thân thể tại giữa cuộc chiến lui về phía sau. Nếu không phải trước đó Đường Hạo có lời, vậy thì hai gã áo lam chết không phải nghi ngờ.
Nhìn con mình phát ra sát khí, Đường Hạo lông mày cau chặt, hắn biết Sát Lục Chi Đô ảnh hưởng đối với Đường Tam còn xa mới tiêu trừ hết.
Đường Hạo biết, so với tưởng tượng của Đường Tam còn hơn nhiều, mặc dù ngoài mặt hắn không nói, nhưng thực tế trên thế giới này Đường Tam là tinh thần phó thác duy nhất của hắn trên thế giới này.
Hai năm lịch lãm tại Sát Lục Chi Đô, Đường Hạo thủy chung đều âm thầm quan sát Đường Tam, cho dù là Sát Lục Chi Vương cũng không biết vị Sát Thần này yên lặng xâm nhập vào Sát Lục Chi Đô.
Đường Tam cùng Hồ Liệt Na cuối cùng từ Địa Ngục Lộ đi ra. Chứng kiến con mình cuối cùng lựa chọn đem Hồ Liệt Na đi ra Địa Ngục Lộ, Đường Hạo cảm thấy vui mừng không thể tả, địch nhân cường đại không đáng sợ, đáng sợ chính là nội tâm đọa lạc của chính mình.
Mặc dù hắn biết tình trạng hiện tại của Đường Tam là bình thường. Nhưng trong lòng vẫn như trước có chút lo lắng, cũng càng thêm xác định quyết tâm dựa theo kế hoạch cũ tiến hành bồi dưỡng.
Tử y trung niên một chút sững sờ, thân hình chợt loé lên đã từ trên cầu thang đi xuống. Hai tay phân biệt đặt trên vai hai gã thủ hạ, nhất thời sắc mặt đại biến. Nhìn chăm chú Đường Tam trầm giọng nói: "Thủ đoạn thật là độc ác." Hai gã áo lam ngã xuống đất, hai tay dĩ nhiên cũng bị đoạn liệt, hiển nhiên không có cách nào khôi phục. Cho dù có thể khôi phục cũng không thể dùng sức giống như trước.
Đường Tam lạnh lùng cười:"Đối với hạng người dùng mắt chó nhìn người, ta đã hạ thủ lưu tình rồi. "
Tử y nhân biết chính mình lúc trước nhìn nhầm. Không nghĩ người trẻ tuổi cư nhiên lại cường đại như vậy. Mặc dù hai gã thuộc hạ không có phóng thích vũ hồn. Nhưng bọn họ tại hồn lực đối mặt đã bị Đường Tam phế đi cánh tay, có thể thấy được người trẻ tuổi này thực lực cường hãn. Tuổi hắn bao nhiêu? Tử y nhân có chút khó có thể tưởng tượng được.
Vầng sáng thản nhiên ba động. Trên người tử y nhân hồn lực chợt phóng thích sáu cái hồn hoàn lặng yên hiện ra. Quả nhiên hiển lộ ra thân phận hồn đế.
Vàng, vàng, tím, tím, đen, đen, sáu cái hồn hoàn luật động. Hắn trên người phóng xuất ra hồn lực làm Đường Tam cảm thấy có chút quen thuộc. Trên người này sáu cái hồn hoàn phối, bất quá nhìn qua trái phải hắn so ra tương đương không quá năm mươi tuổi. Thực lực chính mình sáu hồn hoàn đã tương đương khá cường hãn.
Lạnh lùng cười, Đường Tam lại tiếp tục từng bước tiến, cũng đồng thời chính mình phóng thích ra võ hồn. Mọi người hoảng sợ nhìn kĩ. Vàng, vàng, tím, đen, đen, năm cái hồn hoàn lặng lẽ xuất hiện. Đường Tam toàn thân khí thế không chút nào giữ lại hoàn toàn phóng thích ra. Sát khí cường đại tựa hồ làm cả tòa Nguyệt lâu run sợ.
"Cái này không có khả năng." Tử y nhân toàn thân hồn hoàn phối chính là tốt nhất, nhìn Đường Tam trên mình xuất hiện năm cái hồn hoàn, không dám tin tưởng vào mắt mình.
Trước tiên không nói, người trẻ tuổi này bao nhiêu tuổi rồi, sở hữu năm cái hồn hoàn, mà từ đệ tứ hồn hoàn đã là vạn năm cấp bậc, đã làm hắn tràn ngập kinh hãi.
Càng làm hắn giật mình là ở phía sau, một cỗ đặc thù uy áp từ trên người Đường Tam phóng thích ra. Tử y nhân chỉ cảm thấy toàn thân phảng phất hồn lực là bị cỗ hơi thở áp chế. Ngay cả sáu cái hồn hoàn trên người quang mang cũng trở nên ảm đạm. Toàn thân hồn lực ngưng tụ chỉ có thể là bảy phần. Thực lực đại giảm.
Cơ hồ cấp tốc không phải đợi, Tử y nhân giơ tay phải lên, một cây Đằng Mạn màu tím từ trong lòng bàn tay, trong nháy mắt tại xung quanh thân hắn bày ra một bình trướng màu tím.
Chứng kiến thấy đối thủ hồn hoàn trở nên lờ mờ Đường Tam cũng sửng sốt một chút, nhưng khi hắn chứng kiến Đằng Mạn màu tím này thì, khoé miệng không khỏi nhịn được hiện ra một tia mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ khó trách như thế.
Tử y nhân vũ hồn thuộc về thực vật hệ là Quỷ Vương Đằng, đệ nhị hồn hoàn Đường Tam từ Quỷ Đằng tiến hóa mà ra. Khí tức của hắn sở dĩ bị Đường Tam áp chế, nguyên nhân rất đơn giản, chính là bởi vì vũ hồn của Đuờng Tam.
Lam Ngân Thảo tiến hóa thành Lam Ngân Hoàng, là đế vương cường giả trong giới thực vật, đối với thực vật hệ vũ hồn, Lam Ngân Hoàng đều có tác dụng áp chế cường lực. Gần như khí tức cũng đủ làm cho Quỷ Vương Đằng run sợ.
Bởi vậy, mặc dù Đường Tam thấp hơn đối phương một cấp bậc, nhưng lúc này khí thế ngược lại chiếm thượng phong. Đường Tam hoàn toàn tự tin, dưới tình huống không cần sử dụng hồn cốt phụ gia thực lực vẫn chiến thắng đối thủ trước mắt.
Chính lúc này, âm thanh một người trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: "Dừng tay."
Tử y nhân cùng Đường Tam hướng phía trên cầu thang đồng thời nhìn lại. Chỉ thấy một mỹ phụ ung dung xa hoa từ trên cầu thang chậm rãi đi xuống. phía sau nàng là hai cô gái xinh đẹp đi theo.
Chứng kiến mỹ phụ này, Đường Tam không khỏi có chút kinh ngạc, bởi hắn không nhìn ra tuổi thực tế của bà ta. Nhìn bộ dáng như tựa hồ là hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nhưng lại là đôi mắt nàng ta như là nhìn thấu hết thảy thế gian. Cũng không thể thiếu nữ hai mươi bảy hai mươi tám có thể so sánh được.
Trên người nàng, quần áo cung trang màu bạc hợp với thân thể, nếu như cho Đường Tam chính mình tự nhận thức về người so sánh cùng nàng, luận về khí chất, sợ rằng chỉ có Giáo Hoàng Vũ Hồn điện có khả năng so sánh với nhau.
Bất đồng chính là, trên người nàng cũng không có tạo ra áp lực, nhưng cao quý lại không chút thua kém. Hơn nữa, trên người phụ nữ này không có nửa phần hồn lực ba động, hiển nhiên cũng không phải hồn sư.
Đường Hạo cũng ngẩng đầu đồng dạng hướng mỹ phụ nhìn lại. Mỹ phụ chậm rãi xuống lầu, mỗi động tác của nàng đều ưu nhã tự nhiên, cũng không có nửa phần thất thố.
"Áo Đức tổng quản, chuyện gì xảy ra? "Mỹ phụ nhẹ giọng hỏi.
Tử y trung niên vội bước lên phía trước vài bước, một bên cẩn thận cảnh giác nhìn Đường Tam bên này, một bên hướng mỹ phụ nói:"Ngài như thế nào lại xuống đây? "
Mỹ phụ ánh mắt xẹt qua trên người Đường Tam, điều làm nàng xem kĩ Đường Tam như vậy năm hồn hoàn phối hoàn mĩ, trong nháy mắt toát ra một tia kinh ngạc nhàn nhạt.
"Như thế nào mãnh liệt sát khí xuất hiện, làm ta như thế nào cảm giác không được tới? Đến tột cùng có chuyện gì xảy ra? "Câu nói cuối cùng của nàng hướng các thiếu nữ trong run sợ phía sau trác án mà hỏi.
Tại đây thì một màn kỳ dị xuất hiện, Đường Tam rõ ràng cảm giác được một tầng nhu hòa ba động từ trên trang cung mỹ phụ phóng thích đi ra, trên người nàng thả ra ba động ưu nhã tự nhiên, nhu hòa tựa như có thể vuốt ve hết thảy bi thương thế gian.
Sát khí của bản thân cùng với hơi thở đặc thù nàng vừa tiếp xúc, cư nhiên giống như băng tuyết tan rã, rất nhanh biến mất. Nguyệt Hiên lâu một lần nữa tự nhiên trở nên thanh tịnh hơn.
Lĩnh vực. Đúng vậy, chính là lĩnh vực. Bằng hai đại lĩnh vực của mình, Đường Tam trước tiên là cảm giác ba động mỹ phụ phóng thích ra từ đâu mà đến. Nhưng lĩnh vực là của nàng, nhưng tại sao không có hồn lực ba động đây?
Đường Tam đang chuẩn bị phóng thích Sát Thần lĩnh vực, vai hắn bị Đường Hạo bắt được. Quay đầu nhìn về hướng cha, chỉ thấy Đường Hạo lắc đầu, Đường Tam mới buông tha cho ý nghĩ phóng thích lĩnh vực.
Mất đi ảnh hưởng sát khí, vài thiếu nữ nhẹ thở phào, thiếu nữ cao gầy trước kia vội chạy đến bên người cung trang mỹ phụ nói nhỏ vài câu. Đường Tam thính lực kinh người sao, hắn không nghe rõ cô kia nói, là chuyện quần áo Đường Hạo không nghiêm chỉnh bị ngăn lại, cùng với chuyện Đường Hạo nói.
Khi mỹ phụ như vậy nghe đến năm chữ cố nhân chết mập mờ đến, thì nàng vốn trên người tản mát ra ba động cơ hồ trong nháy mắt bể tan tành, thân thể nàng kịch liệt run rẩy. Bước nhanh từ trên lầu đi xuống, động tác thậm chí có vẻ bối rối.
Vốn ưu nhã tự nhiên khí chất tại giờ khắc này hoàn toàn bị phá hư.
Tất cả Nguyệt Hiên mọi người đều sợ ngây người, bọn họ chưa bao giờ thấy phu nhân xuất hiện biểu hiện như vậy.
Mỹ phụ bước nhanh đi tới trước mặt Đường Hạo, cũng mặc kệ Đường Tam bên cạnh, hai tay rất nhanh nắm được bả vai Đường Hạo, trong hai ớăt nàng, đã che kín bởi nước mắt:"Hạo, thật là người sao, ngươi như thế nào …"
Cảm thụ mỹ phụ đối với cha không có một nửa phần địch ý, hơn nữa theo như lời trước của cha là cố nhân. Đường Tam lui ra sau từng bước, thu hồi võ hồn của mình.
Nhìn mỹ phụ, Đường Hạo than nhẹ một tiếng, "Nguyệt Hoa là ta. Nhận không ra sao? "Trên mặt Đường Hạo, Đường Tam thấy được một tia tự giễu.
Mỹ phụ môi run rẩy, nhanh chóng nhào vào trong lòng Đương Hạo, phóng thanh khóc lớn. Hai tay gắt gao ôm lấy Đường Hạo, tựa hồ phải đem chính thân thể mình dung nhập vào trong cơ thể Đường Hạo. Ưu nhã như nàng lúc này cư nhiên lại không để ý hình tượng chính mình.
Cái loại này …hoàn toàn là tình cảm thổ lộ khóc rống lên, kẻ khác không khỏi hơi bị nghi ngờ.
Mọi người Nguyệt Hiên đều ngốc trệ, Đường Tam cũng có chút ngây dại, bởi vì hắn dĩ nhiên chứng kiến cha nhẹ nhàng vuốt sau lưng mỹ phụ, trên mặt thần sắc ôn nhu lộ ra. Khó có thể tưởng tượng loại thần sắc lại cư nhiên gặp phải trên gương mặt cha,
Một lúc lâu, tiếng khóc mỹ phụ rốt cục thu lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn thật sâu Đường Hạo một cái, lại quay đầu một bên nhìn về phía Đường Tam, "Hắn là? Con của ngươi và nàng?"
Đường Hạo yên lặng gật đầu, Nguyệt Hoa đứng dậy, lệ nhan mông lung, chuyển hướng Đường Tam, giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt Đường Tam.
Đường Tam nhíu nhíu mày, rất tự nhiên lui lại phía sau từng bước một tránh bàn tay của Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa đôi mi thanh tú hơi nhíu mày, "Trốn cái gì, ta là cô cô của ngươi. "
"A" Đường Tam mở to hai con mắt, nhìn mỹ phụ trước mặt, lại nhìn vẻ mặt già nua của cha, hắn xem như thế nào cũng không tin tưởng trước mắt hai người trở thành huynh đệ.
Đường Hạo hướng Đường Tam gật đầu "Nàng thật là thân cô cô ngươi. "
Nguyệt Hoa tay lại vươn ra, lần này Đường Tam không có trốn, Đường Tam từ nhớ lại trong trí nhớ hắn, cô cô cái này thật xa lạ, cảm giác máu mủ tình thân vẫn làm hắn đối với người phụ nữ trước mắt mất đi tâm trí phòng bị.
Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Đường Tam, Đường Nguyệt Hao mắt lại hồng lên "Ngươi lớn lên nhìn giống cha ngươi lúc tuổi còn trẻ, cũng như mụ mụ nguơi. "
Nghe một câu này, phòng tuyến nội tâm Đường Tam cũng hoàn toàn tan rã không còn khí thế như trước.
Mọi người Nguyệt Hiên lúc này ngây người, bọn họ như thế nào cũng không nghĩ ra, lão nhân trước mắt này nhìn qua dơ bẩn nghèo túng cư nhiên là huynh trưởng của phu nhân.
Xoay người, có chút oán trách nhìn về phía Đường Hạo, Nguyệt Hoa âm thanh tức giận nói: "Nhiều năm như vậy, ngươi mới biết tới tìm ta sao? Đi theo ta lên lầu. "
Nói xong, Đường Nguyệt Hoa tay kéo bả vai Đường Tam, xoay người hướng trên lầu đi đến.
Đường Hạo có chút bất đắc dĩ nhìn muội muội này nhưng hắn thần sắc lúc này nhiều năm nay khó gặp lúc buông lỏng.
Đi tới cửa thang lầu. Đường Nguyệt Hoa hướng tổng quản Áo Đức nói:"Vừa rồi các ngươi chứng kiến thảy chưa bao giờ phát sinh qua, chuyện này ngươi phụ trách. Hiểu được không? "
Áo Đức vội nói "Vâng phu nhân. "
Bàn tay Đường Nguyệt Hoa ấm áp, cũng rất mềm mại. Bị nàng nắm tay, Đường Tam tựa hồ biến thành đứa nhỏ, nàng mang theo cha con Đường Tam Đường Hạo đi lên tầng trên cùng của Nguyệt Hiên.
Vừa đi, Đường Nguyệt Hoa vừa lau khô nước mắt của mình, hướng Đường Tam hỏi "Đứa nhỏ, ngươi tên là gì? "
"Ta gọi Đường Tam."
Đường Nguyệt Hoa thân thể có chút cứng ngắc một chút. Quay đầu nhìn về phía Đường Hạo không nhịn được phát ra tiếng than nhẹ.
Nguyệt Hiên đỉnh tầng là một cái thính đường thật lớn, bố trí so với tầng một càng thêm ưu nhã, thực vật quen thuộc Đường Tam giật mình phát hiện nơi này tất cả bài biện cư nhiên là trầm mộc hương. Làm cả tầng lầu đều tản ra hương thơm nhàn nhạt.
Trầm mộc hương là cái gì? Đó là gỗ quý cực phẩm, cùng một khối lượng so với hoàng kim còn đắt tiền hơn. Riêng đồ dùng trong đại sảnh, nhìn qua đã không thể ước lượng nổi giá trị rồi. Xung quang đại sảnh, tổng cộng có bốn cánh cửa không biết thông tới địa phương nào. Nơi này làm cho người ta có cảm giác dễ chịu, trữ mật, yên tĩnh, cao nhã. Không chút hoa lệ, nhưng bản thân bị vây trong nhàn nhạt hơi thở hương mộc làm tâm tình mọi người trở nên bình ổn hơn nhiều.
Đường Nguyệt Hoa mỉm cười nói:"Đây là tầng không gian riêng tư của ta, không có ta cho phép. Bất kỳ người nào đo cũng không đi lên. Ngồi đi." Nàng đem Đường Tam ấn vào một cái ghế ngồi xuống, lúc này mới xoay người nhìn về phía Đường Hạo.
Đường Hạo mỉm cười "Nha đầu ngốc, ngươi chừng nào thì trở nên mau nước mắt như vậy. Như thế này không giống ngươi lắm. "
Đường Nguyệt Hoa cả giận nói:"Còn không phải bởi vì người. Đã bao nhiêu năm rồi? Ngươi cư nhiên một điểm tin tức cũng không có."
Đường Hạo trở nên trầm mặc, đi đến bên cạnh Đường Tam ngồi xuống, cúi đầu thản nhiên nói: "Đại ca, hắn khoẻ không? "
Đường Nguyệt Hoa ngây người một chút, một hồi lâu sau mới chậm rãi lắc đầu, "Ta không biết. Đại ca ngươi cũng biết, có chuyện gì hắn cũng đều giấu trong đáy lòng. Lần trước khi về nhà, ta trong lúc vô ý thấy, hắn đang cầm bức họa chúng ta khi còn bé nhìn. Thậm chí ngay cả ta đi qua cũng không biết. "
Đường Tam cảm thấy được bên trong thân thể cha tựa hồ cứng ngắc một chút "Là ta có lỗi với tông môn. "
Đường Nguyệt Hoa thản nhiên nói:"Bây giờ lời nói này còn có ý nghĩa sao? Lần này ngươi thật vất vả đã trở về. Ta nói cái gì cũng không cho ngươi lại đi. Ngươi nhất định phải theo ta trở về gặp đại ca, đại ca trong lòng hắn cũng vẫn nhớ kỹ ngươi. "
Đường Hạo cười khổ nói:"Ta trở về? Ta đã không phải người Hạo Thiên Tông. Ta như thế nào trở về? Nguyệt Hoa, mặc dù ta có lỗi với tông môn. Nhưng ta đối với việc bản thân đã làm cũng không hối hận. Đại ca, hắn còn chưa lấy vợ sao? "
Đường Nguyệt Hoa sắc mặt trầm xuống. Trên dung nhan ưu nhã phủ một tầng sương lạnh. "Đại ca không giống ngươi dùng tình cảm làm việc, có cảm giác trách nhiệm. Đệ tử tông môn hết thảy còn muốn theo hắn. Hắn chỉ còn dùng phương thức không cưới để hoài niệm phần tình cảm trong lòng này. Nhị ca ngươi thật sự không muốn về xem hắn sao? Tông môn biến thành bộ dáng như vậy, đường đường thiên hạ đệ nhất tông môn cư nhiên thoái ẩn. Ngươi biết tông môn đệ tử thống khổ ra sao không? Theo ta trở về, chúng ta ba người huynh đệ đồng tâm hợp lực, ta cũng không tin đấu không lại Võ Hồn điện. "
Đường Hạo thân đứng lên, châm rãi đi đến trung ương đại sảnh, đưa lưng về phía Đường Nguyệt Hoa nói: "Nguyệt Hoa, tâm ta đã chết, không còn bốc đồng như trước kia. Trong một khắc khi A Ngân chết, tâm ta đã theo nàng mà đi. Đối với tông môn ta không thể giúp cái gì. Ta nghĩ đối với đại ca mà nói, ta tin tưởng hắn hiểu được. "
"Hiểu được cái gì. Ngươi đường đường là thiên hạ Phong Hào Đấu La trẻ tuổi nhất, còn nói không giúp được tông môn? Đại ca có khả năng hiểu được ngươi? "Đường Nguyệt Hoa bởi vì phẫn nộ, thân thể mềm mại đã có chút run rẩy.
Đường Hạo lẳng lặng đứng nơi đó, bóng lưng nhìn qua như vậy cô tịch.
Đường Tam cũng đứng lên, nhìn về phía Nguyệt Hoa, "Cô cô, không nên bức ba ba nữa. Ba ba hắn cũng không phải không muốn trợ giúp tông môn, mà là tại người đã không thể …. Thân thể người …"
"Đủ rồi." Đường Hạo ngắt lời Đường Tam nói, "Nguyệt Hoa, Đường Tam giao cho ngươi. Hắn mới từ Sát Lục Chi Đô về. Chỉ có ngươi có khả năng tốt nhất giúp hắn." Nói xong, hắn hất tay tung một cuốn bản đồ da dê rơi vào trong tay Đường Tam. "Một năm sau, dựa theo bản đồ trở về núi tìm ta. "
Nói xong, hắn trực tiếp hướng phía mặt ngoài đi đến.
"Dừng lại" Đường Nguyệt Hoa đi nhanh chạy qua, có lẽ bởi tốc độ vượt qua nhanh, trên người nàng phát ra tiếng cung trang bị xé rách vang lên.
Vài bước đi tới sau lưng Đường Hạo, Đường Nguyệt Hoa một tay nhanh chóng tóm vào trên vai hắn, lĩnh vực ba động Đường Tam lúc trước từng cảm thụ qua lại xuất hiện.
Đường Hạo dừng cước bộ lại, "Nguyệt Hoa, ngươi nói với đại ca, Tiểu Tam là ta cấp cho tông môn một cái công đạo. Một năm sau, hắn sẽ đi gặp qua ta, sau này ngươi dẫn hắn trở về tông môn nhận tổ quy. Ta không thể làm việc gì, hắn sẽ thay ta hoàn thành. Còn có, ngươi nói với đại ca, hắn là con của A Ngân và ta, là đứa con trai duy nhất. "
"Ca…"Đường Nguyệt Hoa quát to một tiếng, sau một khắc, thân ảnh Đường Hạo đã trước mắt nàng đạm hóa, lặng yên biến mất.
Đường Haọ muốn đi, trên thế giới này có bao nhiêu người có thể ngăn trở hắn đây?
Đường Nguyệt Hoa đứng ở nơi này, nước mắt không tiếng động chảy xuôi, hai mươi năm, gặp lại huynh trưởng, gặp mặt nhưng lại ngắn ngủi như vậy, nàng đột nhiên cảm giác được chính mình tâm tính thiện lương rất thống khổ. Không phải bởi vì Đường Hạo rời đi, mà bởi vì thống khổ mà nhị ca phải thừa nhận.
Đường Tam không có động, cha để hắn lưu lại, hắn cũng chỉ lưu lại. Lẳng lặng đứng ở sau lưng Đường Nguyệt Hoa, cùng đợi.
Một lúc lâu sau.
Lau nước mắt trên mặt, Đường Nguyệt Hoa hai mắt cũng không có vì khóc mà sưng đỏ, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía Đường Tam. "Cha ngươi có hay không nói chuyện của mẹ cho ngươi? "
Đường Tam yên lặng lắc đầu. "Người có khả năng nói cho ta biết không?"
Đường Nguyệt Hoa than nhẹ một tiếng, "Nếu hắn không nói cho ngươi, ta cũng không thể lắm miệng. Có lẽ, một năm sau, hắn sẽ nói cho ngươi tất cả hết thảy. Ta nhìn ra được, hắn đối với ngươi rất có tin tưởng. Nếu không, hắn sẽ không nói ngươi là hắn cấp cho tông môn một cái công đạo. Ngươi năm nay hẳn là mười chín tuổi. "
Đường Tam "Hai tháng nữa là tròn mười chín tuổi. "
Đường Nguyệt Hoa mỉm cười "Cha ngươi hai tám tuổi cũng từ Địa Ngục Lộ Sát Lục Chi Đô đi ra. Ngươi so với hắn sớm hơn mười năm. Xem ra, ngươi thật là hy vọng của tông môn. Ngươi biết, hắn cho ngươi ở lại chỗ này một năm, là muốn theo ta học cái gì không? "
Đường Tam lắc đầu mờ mịt.
Đường Nguyệt Hoa ánh mắt chước chước nhìn kỹ Đường Tam, "Tương lai trong một năm, ta sẽ dạy ngươi các loại lễ nghi quý tộc, âm nhạc. "
"Ngài không phải hay không nói giỡn sao? "Đường Tam trợn mắt há mồm nhìn cô cô không chỉ một canh giờ.
Đường Nguyệt Hoa chánh sắc nói:"Ngươi xem bộ dánh như là ta nói giỡn sao? Sau một năm nếu ngươi không đạt được yêu cầu của ta, ta sẽ không để ngươi đi gặp cha ngươi. "
Đường Tam ngơ ngác nhìn vị cô cô trước mặt, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, cha đưa chính mình tới nơi này cư nhiên không hề là vì tu luyện, mà là học tập gì đó, hắn cho rằng không hữu dụng chút nào.
Đường Nguyệt Hoa có chút buồn cười nhìn bộ dáng Đường Tam ngây ngốc như vậy, "Rất nhanh, ngươi sẽ hiểu được cái này đối với ngươi có chỗ tốt gì. Một người chỉ có thực lực cường đại chưa đủ. Như cha ngươi hắn cũng đủ cường đại, nhưng là hắn lại biến thành bộ dạng gì? Hắn không hi vọng ngươi dẫm vào vết xe đổ đó. Từ bây giờ, ta là cô cô ngươi cũng là sư phụ ngươi. "
Đường Tam có chút cười khổ nói:"Cô cô, thật sự phải học tập cái gì lễ nghi như vậy sao? "
Đấu La Đại Lục
Biên tập: A Lá
Đường Hạo thản nhiên nói: "Như bây giờ, hơi thở ngươi lưu lại bên ngoài, như thế nào có thể ẩn dấu bản thân trong giới hồn sư đây? Ngay khi ngươi được Duyên Hoa Tẩy Tẫn, ta sẽ đem hết thảy đều nói cho ngươi, cũng chỉ tới khi đó, ta mới có thể quyết định tương lai của chính ta. "
Duyên Hoa Tẩy Tẫn? Đường Tam có chút ngốc trệ, nhưng hắn lại cũng không có hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ theo cha rời đi.
Lau khô nước mắt, Hồ Liệt Na lẳng lặng men theo sườn núi đi xuống, tự mình thu lại tâm tình, sắc mặt của nàng dần dần trở nên bình tĩnh trở lại. Nàng cũng biết, bản thân mình không có quyền được có cảm tình.
Từ nhỏ cả cha lẫn mẹ đêu chết, chính Vũ Hồn điện nuôi dưỡng nàng cùng ca ca lớn lên. Chính Vũ Hồn điện bồi dưỡng họ, để cho bọn họ có hết thảy như bây giờ. Sư phụ nỗ lực trên người mình bao nhiêu, Hồ Liệt Na rất rõ ràng.
Riêng đoạn ân tình này tự mình cả đời không thể hoàn trả.
Cho nên, nàng tại lễ cử hành trường thành ngày hôm đó, đã thề sẽ đem cuộc sống của mình phụng hiến cho Vũ Hồn điện.
Cái loại cảm tình này đối với mình thật xa xỉ. Càng huống chi nam nhân kia chính là đến từ Hạo Thiên Tông.
Nàng càng lại không dám có suy nghĩ nhiều, cũng chỉ có thể làm cho bản thân không nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi cùng hắn đi qua Địa Ngục Lộ, tâm tình của nàng mới có thể bình tĩnh trở lại.
"Nha đầu." Âm thanh có chút bén nhọ phía trước vang lên.
Hồ Liệt Na ngẩng đầu nhìn lại, hai người đang lẳng lảng đứng ở nơi đó cùng đợi nàng.
Thấy hai người, tâm tình Hồ Liệt Na không tự giác lại vừa kích động dựng lên. Rốt cục không cần sống giữa giết chóc nữa.
"Quỷ trưởng lão, Cúc trưởng lão. "
Hai người kia đúng là, Quỷ đấu la Quỷ Mị và Cúc đấu la Nguyệt Quan, Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông phái hai Phong Hào Đấu La tại nơi này đợi Hồ Liệt Na, có thể thấy đối với nàng trọng thị thế nào.
Cúc đấu la mỉm cười nói: "Chúc mừng ngươi, nha đầu. Ngươi đã thành công, đại thành công. Trở về Giáo Hoàng điện, chúng ta sẽ làm tiệc ăn mừng ngươi."
Quỷ đấu la nhìn vẫn hư ảo như trước kia, tiến lên sờ sờ đầu Hồ Liệt na nói: "Chúng ta đi thôi. Giáo Hoàng bệ hạ một mực đợi ngươi suốt hai năm nay đó. Người đã từng tới nơi này ba lần, mỗi lần rời đi thì trong ánh mắt đều tràn ngập thất vọng cùng lo lắng. Ta nghĩ, người nhìn thấy ngươi trở về nhất định sẽ vô cùng cao hứng."
Hồ Liệt Na đôi mắt nóng lên. Nhớ tới tất cả những việc sư phụ đã làm cho mình, tình cảm trong lòng đối với Đường Tam rốt cục cũng bị đè ép xuống. Cơ hồ không thể kiên nhẫn nổi nữa, theo hai vị Phong Hào Đấu La hướng Vũ Hồn điện đi.
Nàng căn bản không biết. Sau khi nàng cùng Đường Tam rời khỏi, toàn bộ Sát Lục Chi Đô đều nhiễm một tầng huyết sắc đáng sợ.
Mười ngày sau tại Thiên Đấu Thành.
Mặc dù mọi việc trong quá khứ đã qua mười ngày, nhưng Đường Tam cũng vẫn chưa từ giữa không khí Sát Lục Chi Đô mà khôi phục như cũ. Hai năm cuộc sống là cảnh giác, làm hắn dần có thói quen hoài nghi hết thảy.
Mặc dù sát khí khổng lồ được tích xúc nội ẩn vào bên trong Hạo Thiên Chuỳ hoá thành Sát Thần lĩnh vực. Nhưng cả người hắn thường xuyên vẫn bị vây trong trạng thái khẩn trương. Đường Tam cũng biết chính mình như vậy là không tốt, nhưng hai năm đã hình thành thói quen, cuộc sống từ thế giới hắc ám lại có thể dễ dàng khôi phục như cũ vậy sao?
Lại một lần nữa đi tới Thiên Đấu Thành, hắn tại Sát Lục Chi Đô tâm tình trở nên lạnh như băng mới thoáng khôi phục vài phần, bất quá, hắn không rõ cha tại sao lại phải đem mình tới thủ đô Thiên Đấu đế quốc như vậy.
May là, bây giờ ngoại hình hắn bây giờ xảy ra biến hoá lớn như vậy, cho dù ở Thiên Đấu Thành có gặp phải người quen cũng chỉ sợ không ai có khả năng nhận đựoc mình.
Đường Hạo mang theo Đường Tam hướng thành nội bên trong đi tới, cha con hai người tạo thành tổ hợp có chút kỳ quái. Mặc dù Đường Tam cũng là mặc áo vải, nhưng sau khi bề ngoài thay đổi, khí chất lại dễ dàng bị người khác chú ý.
Bề ngoài anh tuấn, mặt mũi hơi có vẻ tái nhợt, bên trong nội uẩn, mà khí chất cao quý trên người vô hình trung lại tản mát ra sát khí lạnh như băng, cũng đều làm người khác chú ý vài phần.
Mà Đường Hạo vẫn như trước, bộ dáng nghèo đói, mất hồn như trước kia, đối với bề ngoài chính mình thuỷ chung chưa bao giờ tu sửa một chút nào. Nếu như cẩn thận quan sát là có thể phát hiện cặp mắt vàng mờ là tử tịch. Từ lúc vợ hắn qua đời, tâm Đường Hạo kỳ thật đã chết.
Vẫn một mực đi tới trung tâm Thiên Đấu Thành, giữa khu vực phồn hoa nhất, Đường Hạo dừng bước lại trước một kiến trúc cao lớn nhất.
Đường Tam, hạ ý thức đi theo cha ánh mắt hướng kiến trúc trước mặt nhìn lại, đây là một toà tiểu lâu cao gần năm tầng. Cho dù là tại trong Thiên Đấu Thành, nơi này cũng được coi là kiến trúc rất cao. Chỗ ngồi tiểu lâu này làm cho người có cảm giác đầu tiên là thanh nhã.
Cả chỉnh thể kiến trúc hơi có vẻ cổ phác, trên biển chỉ có đơn giản hai chữ Nguyệt Hiên.
Tiến vào bên trong lui tới trong đó người đi đường cũng không nhiều, nhưng có thể nhìn ra được, người ra vào nơi này, đều là người quần áo đẹp đẽ quý giá hoặc là hạng người khí chất thật tốt. Nam nữ đều có.
"Cha, đây là địa phương nào? " Đường Tam hỏi cha:
Đường Hạo lạnh nhạt nói "Đây sẽ là địa phương nơi cho ngươi tiến hành Duyên Hoa Tẩy Tẫn. Đi, đi thôi, vào đi. "
Vừa nói, Đường Hạo hướng Nguyệt Hiên đi vào.
Hai người đi tới trước cửa lại bị ngăn cản lại. Hai hai gã thanh niên mặc áo xanh cản đường đi của họ. Hai gã thanh niên nhìn qua có chút anh tuấn, một thân sạch sẽ. Đều tự giơ một tay lên, ngăn cản đường đi hai người.
Thanh niên bên trái vẻ mặt bình tĩnh nói:"Xin lỗi, xin hai vị dừng bước, Nguyệt Hiên không tiếp đãi người quần áo không chỉnh tề. "
Đường Tam nhíu nhíu nhíu mày, dù sao hắn cũng mặc quần áo mộc mạc, nhưng thập phần hết sức sạch sẽ, đối phương đúng là đang nói Đường Hạo. Rất tự nhiên từng bước tiến lên, Đường Tam ngẩng đầu hướng hai gã thanh niên đứng trên bậc thang nhìn, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ miệng hắn xuất ra: "Mau tránh ra. "
Hai cỗ sát khí vô hình trong nháy mắt phun ra nuốt vào. Hai gã thanh niên giống như tiếp xúc với điện, ngã xuống. Lại nhìn Đường Tam giống như là đang nhìn quái vật vậy, nhìn nhau hoảng sợ.
Bọn họ ngay cả hồn sư cũng không phải, lại như thế nào có khả năng đỡ nổi một người dĩ nhiên toàn thân sát khí mới từ Sát Lục Chi Đô tới như Đường Tam chứ?
Đường Hạo nhìn con một cái, nhưng không có nói thêm cái gì, bước dài hướng bên trong đi tới.
Đường Tam đi theo sau cha, cùng nhau đi vào Nguyệt Hiên.
Trứơc lúc ngã xuống, hai gã thanh niên cảm thụ trên người Đường Tam lãnh ý phát ra, nửa bước ngăn trở cũng không có dũng khí.
Cho đến bóng lưng Đường Tam trong tầm mắt biến mất mới thở dài một hơi, cả hai đều phát hiện ra, vạt áo trên người mình đã ướt đẫm mồ hôi. Trong đó một người cuống quít hướng phía sau Nguyệt Hiên chạy đi.
Đi vào tầng một Nguyệt Hiên, đập vào mặt là một mùi nhàn nhạt thơm ngát.
Trên vách tường chỉ dùng gỗ hoàng dương hảo hạng để điêu khắc thành, tản ra nhàn nhạn mộc hương, trước hai tấm vách cao đạt ba thước là nhiều loại lan dị chủng phát tán hương thơm nhàn nhạt, chẳng qua chỉ là một bước vào Nguyệt Hiên nhưng cũng tựa hồ có thể hoàn toàn ngăn cách phiền nhiễu của bên ngoài.
Vòng qua vách tường là thính đường rộng rãi. Trên mặt sàn gỗ, từng hàng gạch màu xám được xếp ngay ngắn dài một thước, toàn bộ chu vi xung quanh là do các bó củi chế luyện từ các chủng loại loại gỗ quý mà bài biện thành, chính diện mặt chính hé mở ra một trác án rộng rãi, phía sau là một thiếu nữ thanh tú mặc quần áo mộc mạc đứng, hai bên trác án đều có cầu thang gỗ lên lầu.
Chứng kiến cha con Đường Hạo, thiếu nữ này rõ ràng có chút ngạc nhiên, hiển nhiên là không rõ tại sao quần áo trông như Đường Hạo như vậy có thể đi vào.
Đuờng Hạo chậm rãi tiến lên, đi tới trước trác án, hướng tới thiếu nữ vóc người lớn nói: "Nói cho Nguyệt Hoa có cố nhân tới thăm. "
Thiếu nữ sửng sốt một chút, đôi mi thanh tú nhíu lại:"Ngài là…"
Đường Hạo hai tay để ở phía sau, "Ngươi cứ nói với Nguyệt Hoa, khi trăng tròn không trọn vẹn, người chết mập mờ đến, nàng sẽ biết ta là ai. "Nhìn Đường Hạo một chút, lại nhìn bên cạnh Đường Hạo là Đường Tam, có lẽ bị ảnh hưởng bởi tâm tình đạm mạc của Đường Hạo, cô gái ánh mắt động nhẹ, gật đầu nói:"Xin ngài chờ." Nói xong, nàng rất nhanh theo cầu thang bên cạnh đi lên lầu.
Thời gian không lâu, tiếng bước chân từ trên lầu truyền xuống hơi có vẻ ồn ào. Nghe được âm thanh Đường Hạo không khỏi nhịn được nhíu mày.
Tổng cộng có bốn người từ trên lầu đi xuống. Trong đó có một người chính là một trong hai gã thanh niên đứng ở cửa trước. Trong ba gã còn lại, có một gã trung niên mặc trường sam màu tím, hai tên còn lại vóc người dài, gầy ốm, mặc áo lam, nhìn qua tuổi thì cùng với tử y nhân cầm đầu tương đương không sai biệt lắm.
Tử y trung niên ánh mắt rơi vào trên người Đường Hạo, rất tự nhiên toát ra một tia hiểm ác, đi xuống lầu lại nhìn xem người bên cạnh Đường Hạo là Đường Tam.
Thiếu nữ cao lớn lúc trước cũng theo sau xuống lầu, chỉ Đường Hạo, thấp giọng hướng tử y nhân nói: "Tổng quản, chính là hắn muốn tìm phu nhân. "
Tử y nhân gật đầu, trên mặt không tự giác toát lên một vẻ ngạo nghễ, cũng không hoàn toàn xuống lầu, mà là đứng ở cầu thang vọng lại phía sau hai gã áo lam nói:"Nguyệt Hiên không tiếp khách, mời họ đi ra ngoài. "
Hai gã trung niên áo lam đi lên trước, bước xuống lầu tốc độ rất nhanh, nhưng không có làm cho người ta có cảm giác dồn dập, ngược lại lại rất có tiết tấu, mỗi một bước đi ra trên người họ hồn lực phát ra tăng cường vài phần, áp lực vô hình đập vào mặt mà đến.
Đường Tam rất tự nhiên tiến lên từng bước một, nhìn lên trên thấy, khuôn mặt tử y nhân thậm chí là khinh thường nhìn cha con mình, hắn chỉ có thể hình dung ra hữu cẩu nhãn khán nhân đê (dùng mắt chó để nhìn người).
Hai tên áo lam rất nhanh đi đến trước mặt cha con Đường Hạo, trước mặt người bên trái nói:"Mời rời khỏi nơi này. "
Đường Hạo lạnh nhạt nói:"Ta nếu không rời đi thì sao? "
Người áo lam mặt hướng lên trên thượng cấp, người được xưng là tổng quản kia, tử y nhân phất tay, "Còn phải ta dạy cho các ngươi nữa sao? Mời bọn họ rời đi. "
Hai gã áo lam nhất thời động thủ, phân biệt chai tay chụp vào cha con Đường Hạo, Đường Hạo nhìn về phía con nói:"Không cần giết người, không nên phá huỷ nơi này. "
Đường Tam chuyển động, hắn chỉ là tiến lên một bước vậy mà hai gã áo lam đồng thời cảm thấy không tự chủ được cùng ra tay chụp vào Đường Tam.
Đường Tam cũng giơ tay lên, đập lên tay hai gã áo lam.
Thực lực hắn bây giờ đã thay đổi tăng vọt về chất, từ hồn lực đối phương ba động hắn trực tiếp có thể phán đoán đối phương là hồn tông ngoài bốn mươi cấp.
Với thực lực của hắn bây giờ, như vậy đối mặt như thế nào cho đối phương cơ hội đây?
Ngoại trừ Đường Hạo ra, không ai có thể nhìn rõ ràng Đường Tam làm cái gì, chỉ cảm thấy bóng trắng hư ảo hiện lên, hai gã áo lam đồng thời lui lại, cánh tay vừa vươn lên đã mềm oặt hạ xuống.
Đường Tam lạnh lùng nhìn hai người, "Duỗi ra một cái móng vuốt, ta đập bể một cái, lại duỗi ra một cái móng vuốt khác, ta lại đập bể tiếp (ý là cứ thằng nào đến tao đập chết tươi). Chúng ta tới tìm chủ nhân, chứ không phải tới gặp chó trông cửa như các ngươi. "
Vài nữ viên phục vụ phía sau trác án thất sắc, thân thể tại giữa cuộc chiến lui về phía sau. Nếu không phải trước đó Đường Hạo có lời, vậy thì hai gã áo lam chết không phải nghi ngờ.
Nhìn con mình phát ra sát khí, Đường Hạo lông mày cau chặt, hắn biết Sát Lục Chi Đô ảnh hưởng đối với Đường Tam còn xa mới tiêu trừ hết.
Đường Hạo biết, so với tưởng tượng của Đường Tam còn hơn nhiều, mặc dù ngoài mặt hắn không nói, nhưng thực tế trên thế giới này Đường Tam là tinh thần phó thác duy nhất của hắn trên thế giới này.
Hai năm lịch lãm tại Sát Lục Chi Đô, Đường Hạo thủy chung đều âm thầm quan sát Đường Tam, cho dù là Sát Lục Chi Vương cũng không biết vị Sát Thần này yên lặng xâm nhập vào Sát Lục Chi Đô.
Đường Tam cùng Hồ Liệt Na cuối cùng từ Địa Ngục Lộ đi ra. Chứng kiến con mình cuối cùng lựa chọn đem Hồ Liệt Na đi ra Địa Ngục Lộ, Đường Hạo cảm thấy vui mừng không thể tả, địch nhân cường đại không đáng sợ, đáng sợ chính là nội tâm đọa lạc của chính mình.
Mặc dù hắn biết tình trạng hiện tại của Đường Tam là bình thường. Nhưng trong lòng vẫn như trước có chút lo lắng, cũng càng thêm xác định quyết tâm dựa theo kế hoạch cũ tiến hành bồi dưỡng.
Tử y trung niên một chút sững sờ, thân hình chợt loé lên đã từ trên cầu thang đi xuống. Hai tay phân biệt đặt trên vai hai gã thủ hạ, nhất thời sắc mặt đại biến. Nhìn chăm chú Đường Tam trầm giọng nói: "Thủ đoạn thật là độc ác." Hai gã áo lam ngã xuống đất, hai tay dĩ nhiên cũng bị đoạn liệt, hiển nhiên không có cách nào khôi phục. Cho dù có thể khôi phục cũng không thể dùng sức giống như trước.
Đường Tam lạnh lùng cười:"Đối với hạng người dùng mắt chó nhìn người, ta đã hạ thủ lưu tình rồi. "
Tử y nhân biết chính mình lúc trước nhìn nhầm. Không nghĩ người trẻ tuổi cư nhiên lại cường đại như vậy. Mặc dù hai gã thuộc hạ không có phóng thích vũ hồn. Nhưng bọn họ tại hồn lực đối mặt đã bị Đường Tam phế đi cánh tay, có thể thấy được người trẻ tuổi này thực lực cường hãn. Tuổi hắn bao nhiêu? Tử y nhân có chút khó có thể tưởng tượng được.
Vầng sáng thản nhiên ba động. Trên người tử y nhân hồn lực chợt phóng thích sáu cái hồn hoàn lặng yên hiện ra. Quả nhiên hiển lộ ra thân phận hồn đế.
Vàng, vàng, tím, tím, đen, đen, sáu cái hồn hoàn luật động. Hắn trên người phóng xuất ra hồn lực làm Đường Tam cảm thấy có chút quen thuộc. Trên người này sáu cái hồn hoàn phối, bất quá nhìn qua trái phải hắn so ra tương đương không quá năm mươi tuổi. Thực lực chính mình sáu hồn hoàn đã tương đương khá cường hãn.
Lạnh lùng cười, Đường Tam lại tiếp tục từng bước tiến, cũng đồng thời chính mình phóng thích ra võ hồn. Mọi người hoảng sợ nhìn kĩ. Vàng, vàng, tím, đen, đen, năm cái hồn hoàn lặng lẽ xuất hiện. Đường Tam toàn thân khí thế không chút nào giữ lại hoàn toàn phóng thích ra. Sát khí cường đại tựa hồ làm cả tòa Nguyệt lâu run sợ.
"Cái này không có khả năng." Tử y nhân toàn thân hồn hoàn phối chính là tốt nhất, nhìn Đường Tam trên mình xuất hiện năm cái hồn hoàn, không dám tin tưởng vào mắt mình.
Trước tiên không nói, người trẻ tuổi này bao nhiêu tuổi rồi, sở hữu năm cái hồn hoàn, mà từ đệ tứ hồn hoàn đã là vạn năm cấp bậc, đã làm hắn tràn ngập kinh hãi.
Càng làm hắn giật mình là ở phía sau, một cỗ đặc thù uy áp từ trên người Đường Tam phóng thích ra. Tử y nhân chỉ cảm thấy toàn thân phảng phất hồn lực là bị cỗ hơi thở áp chế. Ngay cả sáu cái hồn hoàn trên người quang mang cũng trở nên ảm đạm. Toàn thân hồn lực ngưng tụ chỉ có thể là bảy phần. Thực lực đại giảm.
Cơ hồ cấp tốc không phải đợi, Tử y nhân giơ tay phải lên, một cây Đằng Mạn màu tím từ trong lòng bàn tay, trong nháy mắt tại xung quanh thân hắn bày ra một bình trướng màu tím.
Chứng kiến thấy đối thủ hồn hoàn trở nên lờ mờ Đường Tam cũng sửng sốt một chút, nhưng khi hắn chứng kiến Đằng Mạn màu tím này thì, khoé miệng không khỏi nhịn được hiện ra một tia mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ khó trách như thế.
Tử y nhân vũ hồn thuộc về thực vật hệ là Quỷ Vương Đằng, đệ nhị hồn hoàn Đường Tam từ Quỷ Đằng tiến hóa mà ra. Khí tức của hắn sở dĩ bị Đường Tam áp chế, nguyên nhân rất đơn giản, chính là bởi vì vũ hồn của Đuờng Tam.
Lam Ngân Thảo tiến hóa thành Lam Ngân Hoàng, là đế vương cường giả trong giới thực vật, đối với thực vật hệ vũ hồn, Lam Ngân Hoàng đều có tác dụng áp chế cường lực. Gần như khí tức cũng đủ làm cho Quỷ Vương Đằng run sợ.
Bởi vậy, mặc dù Đường Tam thấp hơn đối phương một cấp bậc, nhưng lúc này khí thế ngược lại chiếm thượng phong. Đường Tam hoàn toàn tự tin, dưới tình huống không cần sử dụng hồn cốt phụ gia thực lực vẫn chiến thắng đối thủ trước mắt.
Chính lúc này, âm thanh một người trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: "Dừng tay."
Tử y nhân cùng Đường Tam hướng phía trên cầu thang đồng thời nhìn lại. Chỉ thấy một mỹ phụ ung dung xa hoa từ trên cầu thang chậm rãi đi xuống. phía sau nàng là hai cô gái xinh đẹp đi theo.
Chứng kiến mỹ phụ này, Đường Tam không khỏi có chút kinh ngạc, bởi hắn không nhìn ra tuổi thực tế của bà ta. Nhìn bộ dáng như tựa hồ là hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nhưng lại là đôi mắt nàng ta như là nhìn thấu hết thảy thế gian. Cũng không thể thiếu nữ hai mươi bảy hai mươi tám có thể so sánh được.
Trên người nàng, quần áo cung trang màu bạc hợp với thân thể, nếu như cho Đường Tam chính mình tự nhận thức về người so sánh cùng nàng, luận về khí chất, sợ rằng chỉ có Giáo Hoàng Vũ Hồn điện có khả năng so sánh với nhau.
Bất đồng chính là, trên người nàng cũng không có tạo ra áp lực, nhưng cao quý lại không chút thua kém. Hơn nữa, trên người phụ nữ này không có nửa phần hồn lực ba động, hiển nhiên cũng không phải hồn sư.
Đường Hạo cũng ngẩng đầu đồng dạng hướng mỹ phụ nhìn lại. Mỹ phụ chậm rãi xuống lầu, mỗi động tác của nàng đều ưu nhã tự nhiên, cũng không có nửa phần thất thố.
"Áo Đức tổng quản, chuyện gì xảy ra? "Mỹ phụ nhẹ giọng hỏi.
Tử y trung niên vội bước lên phía trước vài bước, một bên cẩn thận cảnh giác nhìn Đường Tam bên này, một bên hướng mỹ phụ nói:"Ngài như thế nào lại xuống đây? "
Mỹ phụ ánh mắt xẹt qua trên người Đường Tam, điều làm nàng xem kĩ Đường Tam như vậy năm hồn hoàn phối hoàn mĩ, trong nháy mắt toát ra một tia kinh ngạc nhàn nhạt.
"Như thế nào mãnh liệt sát khí xuất hiện, làm ta như thế nào cảm giác không được tới? Đến tột cùng có chuyện gì xảy ra? "Câu nói cuối cùng của nàng hướng các thiếu nữ trong run sợ phía sau trác án mà hỏi.
Tại đây thì một màn kỳ dị xuất hiện, Đường Tam rõ ràng cảm giác được một tầng nhu hòa ba động từ trên trang cung mỹ phụ phóng thích đi ra, trên người nàng thả ra ba động ưu nhã tự nhiên, nhu hòa tựa như có thể vuốt ve hết thảy bi thương thế gian.
Sát khí của bản thân cùng với hơi thở đặc thù nàng vừa tiếp xúc, cư nhiên giống như băng tuyết tan rã, rất nhanh biến mất. Nguyệt Hiên lâu một lần nữa tự nhiên trở nên thanh tịnh hơn.
Lĩnh vực. Đúng vậy, chính là lĩnh vực. Bằng hai đại lĩnh vực của mình, Đường Tam trước tiên là cảm giác ba động mỹ phụ phóng thích ra từ đâu mà đến. Nhưng lĩnh vực là của nàng, nhưng tại sao không có hồn lực ba động đây?
Đường Tam đang chuẩn bị phóng thích Sát Thần lĩnh vực, vai hắn bị Đường Hạo bắt được. Quay đầu nhìn về hướng cha, chỉ thấy Đường Hạo lắc đầu, Đường Tam mới buông tha cho ý nghĩ phóng thích lĩnh vực.
Mất đi ảnh hưởng sát khí, vài thiếu nữ nhẹ thở phào, thiếu nữ cao gầy trước kia vội chạy đến bên người cung trang mỹ phụ nói nhỏ vài câu. Đường Tam thính lực kinh người sao, hắn không nghe rõ cô kia nói, là chuyện quần áo Đường Hạo không nghiêm chỉnh bị ngăn lại, cùng với chuyện Đường Hạo nói.
Khi mỹ phụ như vậy nghe đến năm chữ cố nhân chết mập mờ đến, thì nàng vốn trên người tản mát ra ba động cơ hồ trong nháy mắt bể tan tành, thân thể nàng kịch liệt run rẩy. Bước nhanh từ trên lầu đi xuống, động tác thậm chí có vẻ bối rối.
Vốn ưu nhã tự nhiên khí chất tại giờ khắc này hoàn toàn bị phá hư.
Tất cả Nguyệt Hiên mọi người đều sợ ngây người, bọn họ chưa bao giờ thấy phu nhân xuất hiện biểu hiện như vậy.
Mỹ phụ bước nhanh đi tới trước mặt Đường Hạo, cũng mặc kệ Đường Tam bên cạnh, hai tay rất nhanh nắm được bả vai Đường Hạo, trong hai ớăt nàng, đã che kín bởi nước mắt:"Hạo, thật là người sao, ngươi như thế nào …"
Cảm thụ mỹ phụ đối với cha không có một nửa phần địch ý, hơn nữa theo như lời trước của cha là cố nhân. Đường Tam lui ra sau từng bước, thu hồi võ hồn của mình.
Nhìn mỹ phụ, Đường Hạo than nhẹ một tiếng, "Nguyệt Hoa là ta. Nhận không ra sao? "Trên mặt Đường Hạo, Đường Tam thấy được một tia tự giễu.
Mỹ phụ môi run rẩy, nhanh chóng nhào vào trong lòng Đương Hạo, phóng thanh khóc lớn. Hai tay gắt gao ôm lấy Đường Hạo, tựa hồ phải đem chính thân thể mình dung nhập vào trong cơ thể Đường Hạo. Ưu nhã như nàng lúc này cư nhiên lại không để ý hình tượng chính mình.
Cái loại này …hoàn toàn là tình cảm thổ lộ khóc rống lên, kẻ khác không khỏi hơi bị nghi ngờ.
Mọi người Nguyệt Hiên đều ngốc trệ, Đường Tam cũng có chút ngây dại, bởi vì hắn dĩ nhiên chứng kiến cha nhẹ nhàng vuốt sau lưng mỹ phụ, trên mặt thần sắc ôn nhu lộ ra. Khó có thể tưởng tượng loại thần sắc lại cư nhiên gặp phải trên gương mặt cha,
Một lúc lâu, tiếng khóc mỹ phụ rốt cục thu lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn thật sâu Đường Hạo một cái, lại quay đầu một bên nhìn về phía Đường Tam, "Hắn là? Con của ngươi và nàng?"
Đường Hạo yên lặng gật đầu, Nguyệt Hoa đứng dậy, lệ nhan mông lung, chuyển hướng Đường Tam, giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt Đường Tam.
Đường Tam nhíu nhíu mày, rất tự nhiên lui lại phía sau từng bước một tránh bàn tay của Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa đôi mi thanh tú hơi nhíu mày, "Trốn cái gì, ta là cô cô của ngươi. "
"A" Đường Tam mở to hai con mắt, nhìn mỹ phụ trước mặt, lại nhìn vẻ mặt già nua của cha, hắn xem như thế nào cũng không tin tưởng trước mắt hai người trở thành huynh đệ.
Đường Hạo hướng Đường Tam gật đầu "Nàng thật là thân cô cô ngươi. "
Nguyệt Hoa tay lại vươn ra, lần này Đường Tam không có trốn, Đường Tam từ nhớ lại trong trí nhớ hắn, cô cô cái này thật xa lạ, cảm giác máu mủ tình thân vẫn làm hắn đối với người phụ nữ trước mắt mất đi tâm trí phòng bị.
Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Đường Tam, Đường Nguyệt Hao mắt lại hồng lên "Ngươi lớn lên nhìn giống cha ngươi lúc tuổi còn trẻ, cũng như mụ mụ nguơi. "
Nghe một câu này, phòng tuyến nội tâm Đường Tam cũng hoàn toàn tan rã không còn khí thế như trước.
Mọi người Nguyệt Hiên lúc này ngây người, bọn họ như thế nào cũng không nghĩ ra, lão nhân trước mắt này nhìn qua dơ bẩn nghèo túng cư nhiên là huynh trưởng của phu nhân.
Xoay người, có chút oán trách nhìn về phía Đường Hạo, Nguyệt Hoa âm thanh tức giận nói: "Nhiều năm như vậy, ngươi mới biết tới tìm ta sao? Đi theo ta lên lầu. "
Nói xong, Đường Nguyệt Hoa tay kéo bả vai Đường Tam, xoay người hướng trên lầu đi đến.
Đường Hạo có chút bất đắc dĩ nhìn muội muội này nhưng hắn thần sắc lúc này nhiều năm nay khó gặp lúc buông lỏng.
Đi tới cửa thang lầu. Đường Nguyệt Hoa hướng tổng quản Áo Đức nói:"Vừa rồi các ngươi chứng kiến thảy chưa bao giờ phát sinh qua, chuyện này ngươi phụ trách. Hiểu được không? "
Áo Đức vội nói "Vâng phu nhân. "
Bàn tay Đường Nguyệt Hoa ấm áp, cũng rất mềm mại. Bị nàng nắm tay, Đường Tam tựa hồ biến thành đứa nhỏ, nàng mang theo cha con Đường Tam Đường Hạo đi lên tầng trên cùng của Nguyệt Hiên.
Vừa đi, Đường Nguyệt Hoa vừa lau khô nước mắt của mình, hướng Đường Tam hỏi "Đứa nhỏ, ngươi tên là gì? "
"Ta gọi Đường Tam."
Đường Nguyệt Hoa thân thể có chút cứng ngắc một chút. Quay đầu nhìn về phía Đường Hạo không nhịn được phát ra tiếng than nhẹ.
Nguyệt Hiên đỉnh tầng là một cái thính đường thật lớn, bố trí so với tầng một càng thêm ưu nhã, thực vật quen thuộc Đường Tam giật mình phát hiện nơi này tất cả bài biện cư nhiên là trầm mộc hương. Làm cả tầng lầu đều tản ra hương thơm nhàn nhạt.
Trầm mộc hương là cái gì? Đó là gỗ quý cực phẩm, cùng một khối lượng so với hoàng kim còn đắt tiền hơn. Riêng đồ dùng trong đại sảnh, nhìn qua đã không thể ước lượng nổi giá trị rồi. Xung quang đại sảnh, tổng cộng có bốn cánh cửa không biết thông tới địa phương nào. Nơi này làm cho người ta có cảm giác dễ chịu, trữ mật, yên tĩnh, cao nhã. Không chút hoa lệ, nhưng bản thân bị vây trong nhàn nhạt hơi thở hương mộc làm tâm tình mọi người trở nên bình ổn hơn nhiều.
Đường Nguyệt Hoa mỉm cười nói:"Đây là tầng không gian riêng tư của ta, không có ta cho phép. Bất kỳ người nào đo cũng không đi lên. Ngồi đi." Nàng đem Đường Tam ấn vào một cái ghế ngồi xuống, lúc này mới xoay người nhìn về phía Đường Hạo.
Đường Hạo mỉm cười "Nha đầu ngốc, ngươi chừng nào thì trở nên mau nước mắt như vậy. Như thế này không giống ngươi lắm. "
Đường Nguyệt Hoa cả giận nói:"Còn không phải bởi vì người. Đã bao nhiêu năm rồi? Ngươi cư nhiên một điểm tin tức cũng không có."
Đường Hạo trở nên trầm mặc, đi đến bên cạnh Đường Tam ngồi xuống, cúi đầu thản nhiên nói: "Đại ca, hắn khoẻ không? "
Đường Nguyệt Hoa ngây người một chút, một hồi lâu sau mới chậm rãi lắc đầu, "Ta không biết. Đại ca ngươi cũng biết, có chuyện gì hắn cũng đều giấu trong đáy lòng. Lần trước khi về nhà, ta trong lúc vô ý thấy, hắn đang cầm bức họa chúng ta khi còn bé nhìn. Thậm chí ngay cả ta đi qua cũng không biết. "
Đường Tam cảm thấy được bên trong thân thể cha tựa hồ cứng ngắc một chút "Là ta có lỗi với tông môn. "
Đường Nguyệt Hoa thản nhiên nói:"Bây giờ lời nói này còn có ý nghĩa sao? Lần này ngươi thật vất vả đã trở về. Ta nói cái gì cũng không cho ngươi lại đi. Ngươi nhất định phải theo ta trở về gặp đại ca, đại ca trong lòng hắn cũng vẫn nhớ kỹ ngươi. "
Đường Hạo cười khổ nói:"Ta trở về? Ta đã không phải người Hạo Thiên Tông. Ta như thế nào trở về? Nguyệt Hoa, mặc dù ta có lỗi với tông môn. Nhưng ta đối với việc bản thân đã làm cũng không hối hận. Đại ca, hắn còn chưa lấy vợ sao? "
Đường Nguyệt Hoa sắc mặt trầm xuống. Trên dung nhan ưu nhã phủ một tầng sương lạnh. "Đại ca không giống ngươi dùng tình cảm làm việc, có cảm giác trách nhiệm. Đệ tử tông môn hết thảy còn muốn theo hắn. Hắn chỉ còn dùng phương thức không cưới để hoài niệm phần tình cảm trong lòng này. Nhị ca ngươi thật sự không muốn về xem hắn sao? Tông môn biến thành bộ dáng như vậy, đường đường thiên hạ đệ nhất tông môn cư nhiên thoái ẩn. Ngươi biết tông môn đệ tử thống khổ ra sao không? Theo ta trở về, chúng ta ba người huynh đệ đồng tâm hợp lực, ta cũng không tin đấu không lại Võ Hồn điện. "
Đường Hạo thân đứng lên, châm rãi đi đến trung ương đại sảnh, đưa lưng về phía Đường Nguyệt Hoa nói: "Nguyệt Hoa, tâm ta đã chết, không còn bốc đồng như trước kia. Trong một khắc khi A Ngân chết, tâm ta đã theo nàng mà đi. Đối với tông môn ta không thể giúp cái gì. Ta nghĩ đối với đại ca mà nói, ta tin tưởng hắn hiểu được. "
"Hiểu được cái gì. Ngươi đường đường là thiên hạ Phong Hào Đấu La trẻ tuổi nhất, còn nói không giúp được tông môn? Đại ca có khả năng hiểu được ngươi? "Đường Nguyệt Hoa bởi vì phẫn nộ, thân thể mềm mại đã có chút run rẩy.
Đường Hạo lẳng lặng đứng nơi đó, bóng lưng nhìn qua như vậy cô tịch.
Đường Tam cũng đứng lên, nhìn về phía Nguyệt Hoa, "Cô cô, không nên bức ba ba nữa. Ba ba hắn cũng không phải không muốn trợ giúp tông môn, mà là tại người đã không thể …. Thân thể người …"
"Đủ rồi." Đường Hạo ngắt lời Đường Tam nói, "Nguyệt Hoa, Đường Tam giao cho ngươi. Hắn mới từ Sát Lục Chi Đô về. Chỉ có ngươi có khả năng tốt nhất giúp hắn." Nói xong, hắn hất tay tung một cuốn bản đồ da dê rơi vào trong tay Đường Tam. "Một năm sau, dựa theo bản đồ trở về núi tìm ta. "
Nói xong, hắn trực tiếp hướng phía mặt ngoài đi đến.
"Dừng lại" Đường Nguyệt Hoa đi nhanh chạy qua, có lẽ bởi tốc độ vượt qua nhanh, trên người nàng phát ra tiếng cung trang bị xé rách vang lên.
Vài bước đi tới sau lưng Đường Hạo, Đường Nguyệt Hoa một tay nhanh chóng tóm vào trên vai hắn, lĩnh vực ba động Đường Tam lúc trước từng cảm thụ qua lại xuất hiện.
Đường Hạo dừng cước bộ lại, "Nguyệt Hoa, ngươi nói với đại ca, Tiểu Tam là ta cấp cho tông môn một cái công đạo. Một năm sau, hắn sẽ đi gặp qua ta, sau này ngươi dẫn hắn trở về tông môn nhận tổ quy. Ta không thể làm việc gì, hắn sẽ thay ta hoàn thành. Còn có, ngươi nói với đại ca, hắn là con của A Ngân và ta, là đứa con trai duy nhất. "
"Ca…"Đường Nguyệt Hoa quát to một tiếng, sau một khắc, thân ảnh Đường Hạo đã trước mắt nàng đạm hóa, lặng yên biến mất.
Đường Haọ muốn đi, trên thế giới này có bao nhiêu người có thể ngăn trở hắn đây?
Đường Nguyệt Hoa đứng ở nơi này, nước mắt không tiếng động chảy xuôi, hai mươi năm, gặp lại huynh trưởng, gặp mặt nhưng lại ngắn ngủi như vậy, nàng đột nhiên cảm giác được chính mình tâm tính thiện lương rất thống khổ. Không phải bởi vì Đường Hạo rời đi, mà bởi vì thống khổ mà nhị ca phải thừa nhận.
Đường Tam không có động, cha để hắn lưu lại, hắn cũng chỉ lưu lại. Lẳng lặng đứng ở sau lưng Đường Nguyệt Hoa, cùng đợi.
Một lúc lâu sau.
Lau nước mắt trên mặt, Đường Nguyệt Hoa hai mắt cũng không có vì khóc mà sưng đỏ, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía Đường Tam. "Cha ngươi có hay không nói chuyện của mẹ cho ngươi? "
Đường Tam yên lặng lắc đầu. "Người có khả năng nói cho ta biết không?"
Đường Nguyệt Hoa than nhẹ một tiếng, "Nếu hắn không nói cho ngươi, ta cũng không thể lắm miệng. Có lẽ, một năm sau, hắn sẽ nói cho ngươi tất cả hết thảy. Ta nhìn ra được, hắn đối với ngươi rất có tin tưởng. Nếu không, hắn sẽ không nói ngươi là hắn cấp cho tông môn một cái công đạo. Ngươi năm nay hẳn là mười chín tuổi. "
Đường Tam "Hai tháng nữa là tròn mười chín tuổi. "
Đường Nguyệt Hoa mỉm cười "Cha ngươi hai tám tuổi cũng từ Địa Ngục Lộ Sát Lục Chi Đô đi ra. Ngươi so với hắn sớm hơn mười năm. Xem ra, ngươi thật là hy vọng của tông môn. Ngươi biết, hắn cho ngươi ở lại chỗ này một năm, là muốn theo ta học cái gì không? "
Đường Tam lắc đầu mờ mịt.
Đường Nguyệt Hoa ánh mắt chước chước nhìn kỹ Đường Tam, "Tương lai trong một năm, ta sẽ dạy ngươi các loại lễ nghi quý tộc, âm nhạc. "
"Ngài không phải hay không nói giỡn sao? "Đường Tam trợn mắt há mồm nhìn cô cô không chỉ một canh giờ.
Đường Nguyệt Hoa chánh sắc nói:"Ngươi xem bộ dánh như là ta nói giỡn sao? Sau một năm nếu ngươi không đạt được yêu cầu của ta, ta sẽ không để ngươi đi gặp cha ngươi. "
Đường Tam ngơ ngác nhìn vị cô cô trước mặt, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, cha đưa chính mình tới nơi này cư nhiên không hề là vì tu luyện, mà là học tập gì đó, hắn cho rằng không hữu dụng chút nào.
Đường Nguyệt Hoa có chút buồn cười nhìn bộ dáng Đường Tam ngây ngốc như vậy, "Rất nhanh, ngươi sẽ hiểu được cái này đối với ngươi có chỗ tốt gì. Một người chỉ có thực lực cường đại chưa đủ. Như cha ngươi hắn cũng đủ cường đại, nhưng là hắn lại biến thành bộ dạng gì? Hắn không hi vọng ngươi dẫm vào vết xe đổ đó. Từ bây giờ, ta là cô cô ngươi cũng là sư phụ ngươi. "
Đường Tam có chút cười khổ nói:"Cô cô, thật sự phải học tập cái gì lễ nghi như vậy sao? "
Đấu La Đại Lục
Đánh giá:
Truyện Đấu La Đại Lục
Story
Chương 312: Nguyệt Hiên, cô cô
10.0/10 từ 16 lượt.