Đấu La Đại Lục

Chương 118: Phong vĩ kê quan xà ngàn năm (2)

Dịch: hoanghaiha

Áo Tư Tạp nhanh chóng ngâm xướng chú ngữ, rất nhanh chóng trên tay hắn đã xuất hiện một bó to tịch tràng cùng hương tràng.

Hắn đưa cho mỗi người một cây hương tràng và một cây tịch tràng, nói: "Hương tràng của ta có thể duy trì sức sống trong mười hai canh giờ, nói cách khác ăn nó trong vòng mười hai canh giờ sẽ có hiệu quả, hương tràng có tác dụng khôi phục thể lực, trị thương còn tịch tràng chủ yếu có tác dụng giải độc.

Mọi người đều tiếp nhận, cẩn thận cất ở trên người, bọn họ hiểu được Áo Tư Tạp lo bọn họ bất ngờ phải đối mặt với nguy cơ thì không kịp đưa hương tràng, nên lúc này hắn mới đưa mỗi người một ít trước.

Sắc mặt có chút tái nhợt, may mà có ria mép che bớt đi nên mới không thấy rõ ràng. Hắn huyễn hóa tạo ra hương tràng có tác dụng rất tốt với sức khỏe của những người khác nhưng chính mình tạo ra lại chỉ có được tác dụng bằng một phần ba, cùng với hồn lực tiêu hao cơ bản là bằng nhau. Như vậy, sau khi bị tiêu hao hồn lực, hắn chỉ có thể nghỉ ngơi tự khôi phục, đương nhiên hương tràng cũng có tác dụng với hắn.

Triệu Vô Cực nhìn mọi người một lượt, thấy bảy thiếu niên cũng đã chuẩn bị tốt, lúc này mới vung tay lên:"
Xuất phát!"

Lúc này, Triệu Vô Cực để Đái Mộc Bạch cùng Đường Tam đồng thời đi phía trước, hắn tự mình đi sau cùng, bắt đầu từng bước tiến vào trong Tinh đấu đại sâm lâm.

Sau khi tiến vào Tinh đấu đại sâm lâm … hưng phấn nhất chính là Tiểu Vũ, nàng tựa hồ như không biết đây là một địa phương nguy hiểm chết người, nhảy nhót khắp nơi, vui vẻ không nói lên lời, khiến Triệu Vô Cực cũng nhíu mày lại, nhưng Tiểu Vũ cũng không có vượt qua phạm vi mà hắn hạn chế nên hắn cũng không nói thêm cái gì.

Trong Tinh đấu đại sâm lâm địa hình vô cùng phức tạp, trong rừng căn bản không có đường đi, công tác mở đường này tự nhiên Đái Mộc Bạch phải đảm nhận.

Xuất ra vũ hồn phụ thể, Đái Mộc Bạch trên hổ chưởng như những lưỡi dao sắc bén, song chưởng huy vũ liên tục khiến những bụi gai phía trước tan nát, một điểm cũng không ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển của mọi người.


Đường Tam theo sát sau người Đái Mộc Bạch, dụng thị lực cùng thính lực của mình đạt tới trạng thái mạnh nhất, cẩn thận quan sát chung quanh.

Đại sư đã từng cẩn thận giảng giải cho hắn những tri thức về hồn thú hoang dã. Hồn thú hoang dã công kích rất mạnh, hơn nữa con người sau khi giết bọn chúng thì thực lực tăng lên cực kì đáng sợ… đáng sợ nhất là, trong hồn thú hoang dã, cũng có một số sống thành bầy đàn lớn, rất có thể ở đây sẽ gặp được một đám hồn thú có thực lực mạnh mẽ. Dưới tình huống đó, trừ phi hồn sư có thực lực cực mạnh, nếu không cũng rất khó ngăn cản được.

Cho nên, Đại sư đã dặn ngàn vạn lần, một khi đã tiến vào phạm vi của hồn thú hoang dã, nhất định phải cực kì cẩn thận, không thể sơ suất điều gì nếu không rất có thể sẽ dính phải tai ương.

Đại sư sở dĩ cho Đường Tam đến học tại Sử Lai Khắc học viện, kì thật cũng không phải để hắn học cái gì cả. Khả năng dạy của giáo sư tại Sử Lai Khắc học viện, sao Đại sư lại không thể dạy được chứ, nhưng Đại sư hiểu được thực lực của mình quá thấp, mặc dù có thể dạy được Đường Tam không vấn đề gì nhưng sau khi Đường Tam đạt tới trên ba mươi cấp thì hắn lại không có thể giúp Đường Tam thu được hồn hoàn nữa.

Đạt ba mươi cấp là có thể thu được hoàn hồn của hồn thú ngàn năm cấp bậc, địa phương trong đế quốc có thể nuôi dưỡng hồn thú ngàn năm thì vô cùng hiếm thấy, thuộc tính càng ít và thực lực cũng yếu, chỉ có những khu vực của hồn thú hoang dã mới có thể tìm được hồn thú thích hợp.

Bởi vậy, Đại sư mới để Đường Tam tới Sử Lai Khắc học viện, nguyên nhân chủ yếu chính là hi vọng bằng thực lực của sư phụ Sử Lai Khắc học viện sẽ trợ giúp Đường Tam thu được hồn hoàn thích hợp.

Rất nhanh, bọn họ đã gặp hồn thú, hơn nữa lại là một đám hồn thú.

Nghe âm thanh nhắc nhở của Triệu Vô Cực, mọi người liền đình chỉ di chuyển, Đường Tam quan sát đám hồn thú này… trước tiên phát hiện, đây là một đám ngão xỉ dứu*. Loại… hồn thú này vóc người không lớn, lực công kích cũng không phải là quá mạnh nhưng bọn chúng lại có một hàm răng phi thường lợi hại, có thể xuyên qua kim thiết.

Đường Tam một tay giữ chặt tay của Đái Mộc Bạch đang mở đường phía trước, một tay đưa ra sau lưng hướng mọi người phe phẩy, ý bảo không có gì nguy hiểm. Bằng những kinh nghiệm mà Đại sư truyền thụ cho hắn, hắn liếc mắt qua một cái liền có thể thấy ngay được đám hai ba mươi con ngão xỉ dứu này bất quá chỉ là mười năm hồn thú mà thôi.

Ngão xỉ dứu khứu giác rất nhạy bén, tất nhiên với khoảng cách như vậy cũng đã phát hiện ra bọn họ, nhưng cũng không có biểu hiện gì, hiển nhiên là không hứng thú chút nào với bọn họ.


Đường Tam hướng san một bên chỉ chỉ, Đái Mộc Bạch hiểu ý hướng sang bên cạnh tiếp tục dọn dẹp các bụi gai, trợ giúp mọi người đi tiếp.

Vừa đi về phía trước, Đái Mộc Bạch quay lại thấp giọng hỏi Đường Tam, nói:"
Chúng ta vừa tại sao phải đi vòng quanh chúng,bọn ngão xỉ dứu vừa rồi không mạnh, có thể giết được mà!"

Đường Tam mỉm cười nói:"
Chúng nó đối với ta không có gì uy hiếp, cần gì phải hạ sát thủ. Nếu như tất cả các hồn sư đều làm như vậy, nhiều … năm sau này trong sâm lâm không phải hoàn toàn không có hồn thú yếu sao chứ? Càng huống chi sư phụ ta đã nói qua, với hồn thú hoang dã trong sâm lâm này, cho dù gặp hồn thú đẳng cấp thấp cũng không thể dễ dàng xem thường, bởi vì một khi cùng bọn chúng phát sinh chiến đấu, mùi máu tươi cùng âm thanh sinh ra rất có thể sẽ hấp dẫn hồn thú cường đại đến đây, chúng ta dù sao cẩn thận một chút cũng vẫn hơn."

Đái Mộc Bạch vô cùng bái phục nói:"
Sư phụ ngươi nhất định là một vị trưởng giả phi thường cường đại, đây đều làm những kinh nghiệm quý giá."

Đường Tam nhớ đến Đại sư, bất đắc dĩ trên mặt không khỏi hiện ra một tia cười khổ. Cường đại? Đại sư cùng hai chữ này có lẽ hoàn toàn không thích hợp, đây cũng là điều nuối tiếc nhất trong cuộc đời Đại sư!

Tinh đấu đại sâm lâm thật sự quá rậm rạp, ngày qua ngày mọi người đều chỉ thấy tối tăm, dùng từ này để hình dung nó cũng không khoa trương một chút nào, tưởng chừng như trong rừng sâu này, có thể thấy được ánh sáng mặt trời quả thực không dễ dàng gì.

Mọi người đi về phía trước ước chừng một hai canh giờ, lúc này đã đến giữa trưa, suốt một canh giờ nay bọn họ cũng gặp không ít hồn thú nhưng hầu hết là mười năm cùng trăm năm hồn thú, gặp phải hồn thú bọn họ đều tránh ra, cũng không có trực tiếp xung đột. Ngẫu nhiên có kẻ đui mùi muốn tìm cái chết, hổ chưởng của Đái Mộc Bạch liền trực tiếp giải quyết vấn đề, đương nhiên sau khi nghe ý kiến của Đường Tam thì cũng không có ý giết những hồn thú này, chỉ làm cho bọn chúng không dám đuổi theo hoặc đả thương một chút.

"
Tốt lắm, mọi người trước tiên nghỉ ngơi trong chốc lát đi!" Triệu Vô Cực lên tiếng nhưng tinh thần trầm tĩnh vẫn bám chặt từng người. Đái Mộc Bạch quét hết những bụi gai tạo thành một vòng tròn, xuất hiện một mảng đất trống gần trăm thước, mọi người ngồi xuống dựa vào cây cối, tạm thời nghỉ ngơi.

Áo Tư Tạp vừa đưa ra hương tràng của hắn, lúc này mọi người cũng không có tâm tình cảm thụ, liền cứ thế mà ăn. Ăn hương tràng của Áo Tư Tạp, uống nước mang sẵn theo bên người, tạm thời nghỉ ngơi, Triệu Vô Cực yêu cầu mỗi người phải nghỉ ngơi trong một canh giờ. Khu vực này vẫn thuộc loại bên ngoài của Tinh đấu đại sâm lâm, cao cấp hồn thú cũng không gặp nhiều, nên tương đối là an toàn. Mục tiêu của bọn họ chính là giúp Áo Tư Tạp liệp sát một hồn thú ngàn năm thích hợp, vì vậy phải tiếp tục xâm nhập bên trong mới được. Nhưng càng vào bên trong càng nguy hiểm, có thời gian nghỉ ngơi là rất tốt bởi vậy tại địa phương tương đối an toàn thế này, cần phải điều chỉnh về trạng thái tốt nhất.

Tiểu Vũ tựa trên vai Đường Tam, không biết tại sao ngay khi tiến vào rừng rậm nàng cảm thấy hoàn toàn hưng phấn. Tại sau khi lần đầu tiên gặp được hồn thú, nàng có vẻ đã không còn hưng phấn như trước, tựa hồ như đang có tâm sự gì đó. Đường Tam cũng hỏi qua nàng vài lần nhưng Tiểu Vũ lại luôn miệng nói mình không có chuyện gì cả.


Trong khi mọi người nghỉ ngơi được khoảng nửa canh giờ, đột nhiên Đường Tam cùng Triệu Vô Cực ánh mắt đồng thời hướng về phía sau lưng.

Triệu Vô Cực quát lớn:"
Tất cả đứng lên, có cái gì đó đang tới gần!"

Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch hành động vô cùng ăn ý … che trở ở trước mặt Áo Tư Tạp cũng Trữ Vinh Vinh, Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh cùng mập mạp cũng đứng ở hai bên. Tất cả mọi người đều phóng thích ra vũ hồn của chính mình, kể cả Triệu Vô Cực.

Âm thanh sa sa truyền đến nơi ngày càng lớn, sợ là cả hồn sư phụ trợ như Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh đều có thể cảm nhận được rõ ràng được sinh vật đang đến gần tốc độ nhanh đến mức nào.

"
Chu Trúc Thanh, nhìn xem là cái gì!" Triệu Vô Cực trầm trọng ra lệnh.

Chu Trúc Thanh cũng không lên tiếng, lẳng lặng phóng người lên, lợi trảo trên tay bắn ra, thân thể như giẫm trên đất bằng bay nhanh đến trên một gốc cây đại thụ bên cạnh, hướng đến địa phương chỗ âm thanh truyền đến quan sát.

Mèo quả nhiên thị giác vô cùng xuất sắc, sợ là ban đêm cũng không phải ngoại lệ, càng huống chi bây giờ lại là giữa buổi trưa.

Rất nhanh, thanh âm lạnh nhạt của Chu Trúc Thanh từ trên cây truyền xuống,"
Tựa hồ như có một con phi xà, chỉ là nó bay không cao, đang phi hành cách mặt đất chừng ba thước ở phía trước, trên đầu nó có một cái mào như mào gà, nhìn qua có vẻ còn lớn hơn cái đầu, đỏ tươi như máu, cái đuôi tương đối đặc thù, trông như hình cái quạt.

Triệu Vô Cực ánh mắt sáng ngời, " Đó chính là Phong vĩ kê quan xà, loại… hồn thú này khá hiếm thấy, chiếc mào trên đỉnh đầu nó có rất nhiều tác dụng kì diệu. Áo Tư Tạp, ngươi có phúc đó, đáng tiếc không biết con Phong vĩ kê quan xà này là hồn thú bao nhiêu năm. Chu Trúc Thanh, nhìn kĩ địa phương nó đi tới, nếu có biến hóa lập tức báo cho ta ngay."

" Vâng, nó chính là đang hướng đến chỗ chúng ta mà bay đến, tốc độ rất nhanh, bất quá tựa như thân thể nó có chút không cân bằng."


Đường Tam đột nhiên hỏi:" Phong vĩ kê quan xà này có chiều dài khoảng bao nhiêu, cánh có màu sắc gì?"

Chu Trúc Thanh trả lời:" Cánh có màu đỏ nhạt, chiều dài đại khái chừng khoảng sáu đến tám thước."

Đường Tam trong lòng thoáng nghĩ một chút, dùng một ngữ khí chắc chắn nói:" Đây là một con Phong vĩ kê quan xà ngàn năm, màu đỏ nhạt của cánh nó tiến hóa theo tiêu chí từng ngàn năm một. Dựa theo chiều dài của thân nó, từ sáu đến tám thước hẳn là một con từ một ngàn ba trăm năm đến một ngàn tám trăm năm tu vi. Áo Tư Tạp, rất thích hợp với ngươi."

" Phong vĩ kê quan xà thân mình không có độc, là một loại rắn không độc cường đại hiếm thấy. Thủ đoạn công kích là dùng thân thể quấn chặt lấy địch nhân đến khi không hít thở được nữa, phương pháp công kích là một, nhưng tốc độ rất nhanh, hơn nữa trong kê quan của nó có chứa đựng các loại chất dinh dưỡng, có thể giúp nó trong nháy mắt gia tăng tốc độ. Nếu ngươi có thể thu được hồn hoàn này, thì hồn kĩ kế tiếp của ngươi có liên hệ đến tốc độ, bất luận là tăng thêm tốc độ cho ngươi hay là có phụ trợ tốc độ, đều là lựa chọn không sai rồi. Phong vĩ kê quan xà bởi vì lực công kích thân mình không phải quá mạnh, lại tương đối đơn độc, bởi vậy có tu vi ngoài ngàn năm là rất hiếm thấy, lần này vận khí của ngươi quá tốt rồi."

Áo Tu Tạp cặp hoa nhãn kia nhất thời sáng rực lên," Tiểu Tam, ngươi đúng là Vũ hồn giới Bách khoa toàn thư đó, lợi hại, thật sự là lợi hại."

Không chỉ là hắn, ngoại trừ Tiểu Vũ bên ngoài, kể cả Triệu Vô Cực bên trong, ánh mắt mọi người nhìn hắn đều xuất hiện một chút biến hóa. Phải biêt rằng hồn thú tựa như vũ hồn, có hàng trăm ngàn loại kì quái khác nhau, số năm tu vi cùng cấp bậc lại càng không dễ phán đoán, Đường Tam chỉ cần nghe xong Chu Trúc Thanh nói lại liền có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác bọn họ đang đối mặt với loại hồn thú gì, thực lực ra sao, cùng với … các tình huống cụ thể của hồn thú có thể nói ngay ra. Có thể thấy được hắn đối với vũ hồn hiểu rõ đến mức nào, Triệu Vô Cực tự nhủ cũng không làm được như vậy.

Đường Tam cười cười, nói:" Đây đều là công lao của sư phụ ta."

Nếu nói Đường Tam là một quyển Bách khoa toàn thư, thì không bằng nói về Đại sư. Đại sư đối với vũ hồn đã đi khắp nơi, nghiên cứu đến cực hạn, thân là đệ tử của hắn, Đường Tam ngoại trừ thực lực bản thân không kém, về lí luận và tri thức cũng đủ để trở thành một gã sư phụ ở học viện.

Triệu Vô Cực không nhịn được hỏi:" Nếu ngươi đã rõ loại… hồn thú này như vậy, vậy làm thế nào tốt nhất để bắt nó?"

Đường Tam không chút do dự trả lời:" Loại rắn nào cũng đều y ngại công kích của các loài chim, nhất là các loài chim lớn thuộc họ Hạc. Chúng ta bên trong mặc dù không có Hạc vũ hồn nhưng mập mạp là phượng hoàng có thể coi là vua của loài chim bay. Hơi thở của vũ hồn trên người hắn hẳn có thể đối với loại Phong vĩ kê quan xà tạo ra tác dụng áp chế nhất định.Phong vĩ kê quan xà công kích cũng không tính là mạnh, nên chúng ta cũng phải cẩn thận, đừng để nó chạy thoát là được."

" Đến rồi!" Đang nói đến đây thì âm thanh của Chu Trúc Thanh truyền tới, trong tiếng quát khẽ nàng cũng lập tức từ trên không trung hạ xuống, đối với đối phương là một ngàn năm hồn thú cũng không sợ hãi chút nào, lợi trảo cùng với đệ nhất hồn hoàn trên người đồng thời hiện ra, u minh đột thứ phát động. Bỗng lao đến là một con rắn thật lớn, nhìn lại quả giống với nhưng gì Chu Trúc Thanh miêu tả: chiều dài khoảng sáu bảy thước, trên đầu là một cái mào đỏ tươi, nhìn qua có chút nanh ác, thân thể đang bay nhanh về phía trước liền bị Chu Truc Thanh bất ngờ tấn công, U minh đột thứ của Chu Trúc Thanh trực tiếp hướng đến nhục quan trên đỉnh đầu của nó vỗ xuống.

Đấu La Đại Lục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đấu La Đại Lục Truyện Đấu La Đại Lục Story Chương 118: Phong vĩ kê quan xà ngàn năm (2)
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...