[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam
Chương 174: Dắt tay của nàng
Nương theo tiếng "phốc phốc" liên tục, những hàn quang kia nhanh chóng biến mất, không ai nhìn thấy được gì nữa. Mà cảm nhận được khí tức cường đại phát ra từ những vật sắc bén kia, bốn tên hộ vệ dù đã Bát giai nhưng vẫn cảm thấy lạnh cả người.
Khổng Tước Yêu tộc trời sinh đã có năng lực cảm giác rất mạnh, bọn họ vừa rồi đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt đã lập tức né tránh.
Uông Ngôn cũng bị doạ nhảy dựng, lùi lại, sắc mặt đại biến, quát: "Ai?"
Quang ảnh màu vàng lập lờ, Mỹ công tử vô thức nâng tay lên. Nàng vừa giơ tay lên bỗng nhiên bị một bàn tay hữu lực cầm chặt. Trong nháy mắt tiếp theo, quang mang màu vàng lại lập loè, nàng đã bị quang ảnh quấn lấy, thoát khỏi sườn núi.
Mà trong chốc lát đó, một mảng lớn hàn quang cũng phát ra, kích xạ năm tên Khổng Tước Yêu tộc.
Xuất thủ là Đường Tam. Hắn ở trong bóng tối vẫn một mực ẩn nhẫn, hắn hiểu được, với thực lực hiện tại, hắn không thể chiến thắng những tên Khổng Tước Yêu tộc này, trừ phi bộc phát Thần thức, nếu không hắn rất khó chống lại cường giả Bát giai.
Từng đạo hàn quang kia là tiểu tiễn do Chư Cát Thần Nỏ bắn ra. Hai lượt, mỗi lượt mười sáu mũi tên luân chuyển được phóng ra, bức lui, cướp người, rồi cản phía sau. Toàn bộ quá trình diễn ra liền mạch.
Tay Mỹ công tử rất nhỏ, còn mang theo vài phần lạnh buốt. Trong khoảnh khắc bắt lấy tay nàng, trong nội tâm hắn cảm thấy vô cùng hoài niệm. Động tác của hắn dứt khoát, nhưng trong lòng lại mang tâm tình phức tạp khó có thể hình dung. Báo Thiểm thi triển đến cực hạn, hắn mang Mỹ công tử cùng rời đi.
Đối mặt với Chư Cát Thần Nỏ, bốn tên hộ vệ thi triển Khổng Tước Linh, ngăn trở mũi tên.
Không thể phủ nhận Khổng Tước Yêu tộc quả thực cường đại, đối mặt với tên nỏ như vậy, Khổng Tước Linh giống như nở rộ trên không, dễ dàng đánh bay tên nỏ. Nhưng Chư Cát Thần Nỏ được số mệnh gia trì vẫn làm bọn họ bị thương.
Tranh thủ quá trình đó, Đường Tam mang theo Mỹ công tử chạy nhanh, đã cách bọn chúng hơn mấy chục thước.
"Phế vật, đuổi theo!" Uông Ngôn hét lên. Bốn hộ vệ đi theo mở ra hai cánh, đuổi theo Đường Tam cùng Mỹ công tử.
Lúc này, Linh Tê Thiên Nhãn đã toàn lực mở ra. Không cần dùng mắt nhìn, cảnh vật xung quanh vẫn hiện rõ trong Tinh Thần Chi Hải của Đường Tam. Mỗi lẫn thi triển Báo Thiểm, hắn đều có thể chọn chính xác vị trí có cây cối che khuất, làm cho năm tên Khổng Tước Yêu tộc không ngừng phải phán định phương hướng bọn họ đào tẩu. Nhưng Bát giai chính là Bát giai, huống chi Khổng Tước Yêu tộc là đỉnh cấp huyết mạch, dù trong rừng có nhiều cây cối cản trở và phải phi hành tầm thấp nhưng tốc độ của bọn chúng vẫn nhanh vô cùng.
Hào quang bạch sắc trong mắt Đường Tam dũng động, trên trán có đồng tử dựng ngược hiện lên, bởi vì có mặt nạ che khuất, cho nên Mỹ công tử ở bên cạnh hắn cũng không nhìn thấy. Nhưng nàng cảm giác được lúc này, khí tức của Đường Tam trở nên khác biệt, mang đến cho người ta cảm giác kỳ diệu, dường như hắn đã hoà thành một thể với thế giới này, đã trở thành một bộ phận không thể phân cách.
Mỹ công tử bay về phía trước, sau lưng mở ra đôi cánh Khổng Tước. Nàng vừa bay vừa nghiêng đầu nhìn về về Đường Tam, trong đôi mắt đẹp tràn đầy kinh ngạc.
Người này đột nhiên xuất hiện cứu nàng làm nàng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Đối với người xa lạ này, nàng cũng có cảm giác rất kỳ dị. Cảm giác nói với nàng, người này có thể tín nhiệm. Mỹ công tử không cảm nhận được người này mạnh bao nhiêu, nhìn biến thân của hắn, hẳn là Thiểm Báo Biến. Thiểm Báo tu luyện được đến trình độ này thật không dễ dàng. Dù sao Thiểm Báo cũng chẳng phải là chủng quần cường đại, mà vị cứu mình này còn là nhân loại.
Đường Tam để Mỹ công tử đi trước, dừng bước, tay từ trong túi trữ vật lấy ra thêm một kiện Chư Cát Thần Nỏ. Hai kiện Chư Cát Thần Nỏ trong tay hắn không ngừng lắc lư, từng tiểu tiễn nhanh bay ra.
Hắn sớm đã chuẩn bị tốt mũi tên, hơn nữa có thể lắp nhanh vào. Hộp đựng tên đã được thiết kế lại, chỉ cần vài giây là lắp xong.
Nhân thời gian ngắn ngủi này, năm tên Khổng Tước Yêu tộc cũng đã đuổi tới.
Khoé miệng Đường Tam nhếch lên, Bạch sắc hào quang càng thêm chói mắt. Đến đây, cho các ngươi nếm thử Chư Cát Thần Nỏ được vận mệnh chiếu cố, Linh Tê Thần Nỏ!
Hai pháp trận bên trong Chư Cát Thần Nỏ đồng thời sáng lên, trong nháy mắt tiếp theo, mũi tên mang theo bạch quang nhàn nhạt đã phun ra.
Lúc trước khi mang theo Mỹ công tử chạy trốn, Đường Tam vì toàn lực triển khai Báo Thiểm nên Chư Cát Thần Nỏ không được Linh Tê Thiên Nhãn gia tăng lực lượng. Mà lúc này, uy năng chính thức của Chư Cát Thần Nỏ mới được phát huy.
Tiểu tiễn nhìn qua không có gì khác lúc trước, chỉ là nhiều hơn một vầng bạch quang nhàn nhạt. Nhưng trong sát na này, năm tên Khổng Tước Yêu tộc lại cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt. Bọn họ đều nhanh chóng huy động Khổng Tước Linh vừa ngăn cản vừa né tránh. Lúc này, một màn quỷ dị xuất hiện.
Khổng Tước Linh trong tay Uông Ngôn vô cùng tinh chuẩn ném về một mũi tên, nhưng không biết tại sao, trong lòng hắn run lên một hồi, Khổng Tước Linh cũng bị lệch xuống. Mũi tên kia xẹt qua bên cạnh Khổng Tước Linh, lập tức đến trước ngực hắn.
Uông Ngôn chấn động, muốn né tránh cũng không kịp, sau lưng hắn rất nhiều Khổng bớt tự động hộ thể, ngăn cản trước người.
Nhưng kỳ dị là, tên nỏ kia luồn qua đám Khổng bớt, tuy rằng bị quét trúng nhưng vẫn như trước đâm trúng thân thể hắn.
"Phập" một tiếng, Uông Ngôn cảm thấy máu mình ngưng trệ, ngực đau xót, thân thể đã bị thương.
Đây là mũi tên thứ nhất, sau đó nhiều mũi tên cũng trong trạng thái tương tự.
Bị thương không chỉ có Uông Ngôn, bốn gã hộ vệ cũng không thể ngăn những mũi tên mạnh mẽ kia. Trong thời gian ngắn, trong không trung truyền đến từng tiếng hừ lạnh, năm tên cường giả Khổng Tước Yêu tộc đều bị phá bỏ phòng ngự, ngã xuống dưới đất.
Nụ cười càng hiện rõ trên mặt Đường Tam, quả nhiên Linh Tê Thần Nỏ vẫn có hiệu quả thật tốt. Bởi vì thể tích và phẩm chất của Ô Kim ảnh hưởng, hiệu quả bổ sung khi gia tăng thêm Yêu Thần biến, uy năng tất nhiên sẽ càng thêm kinh khủng.
Năm cường giả Bát giai, trong nháy mắt đã bị thương dưới Chư Cát Thần Nỏ và Linh Tê Thiên Nhãn, tuy rằng loại thương thế này không thể làm bọn chúng chính thức bị trọng thương, nhưng có thể làm bọn chúng hoảng sợ, bởi vì chúng hoàn toàn không biết cái gì đã làm mình bị thương.
Phóng tên xong, Đường Tam quay người bỏ chạy, đuổi theo Mỹ công tử. Hắn phát hiện, Mỹ công tử không chạy đi, đang đứng cách đó không xa nhìn hắn đầy hiếu kỳ.
"Ngươi không chạy? Mau đi a!" Đường Tam nhịn không được quát lớn, sau đó như thiểm điện đến bên người nàng, lần nữa kéo tay nàng, chạy về phía trước.
Mỹ công tử muốn rút tay lại, nhưng không thể rút ra được. Đường Tam cất hai kiện Chư Cát Thần Nỏ vào túi, cũng không đi thu lại mũi tên, vì không có thời gian. Mũi tên lúc trước hắn làm ra, đã bắn hết trong hai lượt vừa rồi.
Năm tên kia cũng không tiếp tục đuổi theo, không biết có phải bị Chư Cát Thần Nỏ hù rồi không.
Đường Tam vừa chạy vừa cảm thụ khí tức sau lưng, khi cách một khoảng đủ xa, hắn cảm thấy không có địch nhân đuổi theo, lúc này mới dần thả chậm bước chân.
[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam